Trong chính điện Huyền Tâm tông lúc này, người đi ra đi vào tấp nập, nối liền không dứt, đám người Diệp Thần bọn họ lúc này đang ngồi ở trung tâm đạiđiện, nơi đây chỉ có những ngườicó thân phận cùng bối cảnh vững vàng hoặc là nhân tài nào đó thì mới có tư cách ngồi ở chỗ này.
Nơi đây tổng cộng có ba mươi cái ghế dựa, Diệp Thần lúc này đang ngồi ở trên một cái ghế trong số đó, còn Bộ Kinh Vân cùng Tiểu Đông Bắc thì đứng ở phíasau lưng Diệp Thần.
Ngoại trừ các đại tông môn xung quangNguyệt Thai thành ra, còn có vài tông môn ở phụ cận Chân Quan thành cùng Ngọc Hải thành, cũng phái người đến chúc thọ.
Chỉ chốc lát sau, số người vào trong điện càng lúc càng nhiều, toàn bộ chính điện của Huyền Tâm tông liền trở nên phi thường náo nhiệt, vô số người ở trong đây đang là hàn huyên với nhau, tất cả đều mang một bộ mặt mỉm cười cùng hỉ khí.
"Vương Tông chủ đến! ! !"
Ngoài cửa truyền đến một thanh âm vang vọng, chỉ thấy một lão giả hạc phát đồng nhan tiên phong đạo cốt từ phía ngoài cửa bước vào.
Đây tự nhiên chính là tông chủ củaHuyền Tâm tông, Vương Thiên Lâm!
Vương Thiên Lâm tuy rằng đã sáu mươi, thế nhưng cả người khí thế vẫn vô cùng mạnh mẽ, xung quanh hắn toát ra một loại khí tức doạ người, thô bạo lẫm liệt tỏa ra xung quanh.
Đây chính là khí phách của tông chủ trung phẩm tông môn duy nhất ởNguyệt Thai thành, sống ở địa vị cao cao tại thượng nhiều năm liền nuôi thành đại khí như thế!
"Vương Tông chủ đại thọ sáu mươi, chúc mừng chúc mừng, chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn."
"Nhật nguyệt hưng thịnh, tùng hạc Trường Xuân, Vương Tông chủ phúc sâu hơn biển, thọ cao hơn trời a!"
"Chúc Vương Tông chủ cát tường như ý, thọ cùng trời đất."
. . .
. . .
Mọi người vừa nhìn thấy chính chủ vừa xuất hiện, tất cả liền ngay lập tức đứng dậy, từng người một liềnđưa lên lờichúc phúc của mình. Mặc kệ là chân tâm hay là giả dối, chí ít biểu hiện ra bên ngoài đều làchân thành cực kỳ.
Vương Thiên Lâm mặt đầy vui vẻ, hắn không ngừng mà chắp tay đáp lại những người này, trực tiếp đi tới cái ghế cao đặtở chính giữa điện kia ngồi xuống.
"Các vị có thể nể nang mặt mũi lão phu mà tới tham gia đại thọ, thực sự trong lòng lão phurất là vô cùng cảm kích. Không nhiều lời nữa, các vị tận hứng là tốt rồi, ta cũng không muốn câu nệ tiểu tiết gì cả, trực tiếp không nên khách khí nữa!"
Nghe được lời nói này của Vương Thiên Lâm, mọi người trong đại sảnh tự nhiên lại một phen hàn huyên khách sáo nữa. Ở dưới trường hợp này, Diệp Thần tự nhiên sẽ không biểu hiện ra mình có cái gì quá mức đặc thù khiến người khác chú ý, hắn bình tĩnh an phận ngồi ở trên ghế, uống rượu ăn thịt của mình.
Mỗi cái ghế nơi đây trước mặt đều có đặt một cái bàn gỗ đàn hương, mặt trên bày ra đủ các loại mỹ tửu mỹ thực, những bình rượu được đặt nơi đây đều tỏa ra mùi hương làm thanh thản lòng người, Diệp Thần hơi bất ngờ khi đây lại chính là linh tửu a.
Cho tới đồ ăn càng là thịt của linh thú, ăn ngon cực kỳ, quả thực đây mới chính là hưởng thụ nha.
Diệp Thần cũng không có tham dự vào cùng đám người chung quanh nói ra những lời khách sáo dối trá, dưới cái nhìn của hắn những việc làm này thực sự là không có ý nghĩa gì thực tế cả.
Bởi vì trong quan hệ giữa các tông môn căn bản là không cónhìn tới giao tình, chỉ xem thực lực ai mạnh hơn mà thôi, giống như Huyền Tâm tông này chẳng hạn, thân là một trung phẩm tông môn, coi như không có kết giao với bất luận tông môn nào, nhưng chỉ cầnlà đại thọ của Vương ThiênLâm diễn raliền sẽ có vô số người chen chúc nhaumà đến chúc thọ.
Đồng thời ở thời điểm khi hắn uống rượu ăn thịt, Diệp Thần cũng không có thả lỏng cảnh giác của mình, bởi vì trước đó Bộ Kinh Vân có nói với hắn rằng, lần đại thọ này ở Huyền Tâm tông nhất định sẽ phát sinh ra biến cố nào đó.
Theo bản năng, Diệp Thần liếc mắt nhìn về phía tông chủ Huyền Tâm tông, Vương Thiên Lâm.
Cho dù Bộ Kinh Vân có mạnh hơn đi chăng nữa, cũng không thể là đối thủ cua Vương Thiên Lâm được, lúc này đến ngay cả Bộ Kinh Vân cũng đều đã cảm giác được nguy cơ, Vương Thiên Lâm khiến hắn không thể không đề phòng được.
Khi lực lượng tinh thần cường đại đến mức độ nhất định, cái gọi là "Giác quan thứ sáu" sẽ vô cùng mạnh mẽ, tuy rằng không làm được điều nghịch thiên làbiết trước được tương lai, thế nhưng vẫn có thể cảm giác được khi nào thì nguy cơ sẽhàng lâm.
Vì lẽ đó các cao thủ trong lúc so chiêu với nhau, trên căn bản đều không thể đánh lén được bọn họ, bởi vì khi ngươi ra tay đánh lén trước, đối phương liền có thể cảm giác được một tia nguy cơ, báo hiệu cho hắn biết ngươi đã muốn ra tay rồi.
Vương Thiên Lâm đương nhiên sẽ không phát hiện ra được là Diệp Thần đang âm thầm quan sát hắn, hắnvẫn là đầy mặt mỉm cười, hoàn toàn là dáng dấp củamột cụ ông.
Sáu mươi tuổi, nói già thì không thể coi làgià, thế nhưng cũng tuyệt đối không phải hạng người trẻ trung gì.
Bên cạnh Vương Thiên Lâm, lúc này đang đứng một nữ tử mang khăn che mặt.
Cô gái này tuy rằng không có lộ ra khuôn mặt của chính mình, thế nhưng nàng lại có một loại mị lực mờ mịt tản mát ra xung quanh, vóc người của nàng cao gầy, tư thái yêu kiều thướt tha, trong lúc phất tay đều có một loại vẻ đẹp cao quý.
Cho dù không nhìn đượcmặt nàng, thế những chỉ cần tản mát ra loại mị lực như thế này thì vẫn đủ khiến cho đám nam nhân trở nên điên cuồng.
Người đã có khí chất mị lực như thế, thì tất nhiên dung nhan làm sao có thể xấu được?
Đây chính là thánh nữ của Huyền Tâm tông, Tử Kỳ, là người tình trong mộng của vô số nam nhân trong Nguyệt Thai thành.
Thời điểm mọi người đang trò chuyện vui vẻ ở đây, Tử Kỳ thánh nữ đi xuống đài cao, đi tới trước mặt đệ tử Triệu Thái Khôn của Tử Vận tông.
Nàng môi đỏ khẽ mở, yêu kiều cười khẽ nói rằng: "Vị này có phải là Tử Vận tông Triệu sư huynh? Tiểu nữ tử đối với Tử Vận tông cũng là biết một hai nha, tông môn cấp vương đạo, quả thực là cấp bậc trong truyền thuyết khiến người ta không thể với tới."
Triệu Thái Khôn cười nói: "Tử kỳ sư muội nói giỡn, Huyền Tâm tông các ngươi, ở toàn bộ Tử Vân cương vực đều là sơn môn đứng hàng đầu đấy."
Trên thực tế Triệu Thái Khôn khi nói ra câu nói này cũng không phải là khen tặng, Huyền Tâm sơn xác thực là một ngọn núi lớn hiếm thấy, ở toàn bộ Tử Vân cương vực đều có thể đứng vào danh sách mười ngọn núi cao nhất.
Huyền Tâm tông có thể chiếm lấy một ngọn núi như vậy, cũng biểu lộ ra thực lực của chính mình là vô cùng cường đại.
Tử kỳ cười ha hả nói: "Này đều là công lao của các bậc tiền bối đi trước, chúng hậu bối chúng ta quả thực là không đáng nhắc tới. Không biết Triệu sư huynh có thể mang tiểu muội tới Tử Vận tông nhìn qua một chút được không, tiểu muội đối với Tử Vận tông rất là hiếu kì đấy!"
Triệu Thái Khôn cười nói: "Tất nhiên là được!"
Chỉ có vào lúc này, Triệu Thái Khôn mới cảm giác được địa vị của chính mình thuộc về Tử Vận tông, có thể cùng Huyền Tâm tông thánh nữ nói chuyện như vậy, người ngồi tại đây lại có mấy ai làm được?
Trên thực tế nếu như không phải sư tôn của hắn dặn dò hắn đến Huyền Tâm tông một chuyến, hắn thật sự cũng không muốn tới địa phương hẻo lánh chim không thèm ị này.
Triệu Thái Khôn nghe nói sư tôn của chính mình cùng Huyền Tâm tông có chút giao tình, cho nên mới phải phái chính mình đến để chúc thọ.
Chỉ có điều để Triệu Thái Khôn cực kỳ kinh ngạc chính là, sư tôn mình chính là nhân vật to lớn bực nào, lại có thể cùng Huyền Tâm tông có giao tình.
Tử Kỳ thánh nữ cười hì hì quay về Triệu Thái Khôn nói rằng: "Vậy thì tiểu nữ xin đa tạ huynh, Triệu sư huynh cũng không nên là quý nhân hay quên sự việc a."
Không có ai chú ý tới, đồng thời khi Tử Kỳ thánh nữ nói chuyện, ánh mắt nàng trong lúc lơ đãng quét qua người áo đen phía sau lưng Triệu Thái Khôn một cái.
Người áo đen này toàn thân đều được bao bọc trong áo bào đen, hắn lúc này vẫn cúi đầu, không chút biến sắc.
Rất nhiều người, ánh mắt đều bị Tử Kỳ thánh nữ hấp dẫn. Bởi vì mị lực của cái nữ nhân này quả thực là quá lớn, giống như la tiên nữ giáng phàm vậy, làm cho người ta có một loại cảm giác chỉ dám nhìn xa xa chứ không dám quá phận xâm phạm.
Mà tên Triệu Thái Khôn này lại được sự ưu ái của Tử Kỳ thánh nữ, thực sự là làm tức chết đám người xung quanh.
Ở toàn bộ Nguyệt Thai thành, địa vị cao thượng nhất chính là Huyền Tâm tông, mà Tử Kỳ thánh nữ từ nhỏ lớn lên ở Huyền Tâm tông, quả thực có thể nói là thánh nữ của toàn bộ Nguyệt Thai thành!
Mà trên thực tế cũng xác thực như vậy, nàng chính là minh châu của Nguyệt Thai thành, là tiên tử mà vô số người tha thiết ước mơ có thể được gặp một lần.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa có hai tên đệ tử đi vào, trên người bọn họ mặc chính là trang phục đệ tử hạch tâm của Huyền Tâm tông, gánh một cái rương lớn đi vào.
Khiến người ta liếc mắt chính là, cái cái rương này cư nhiên lại được chế tạo thành từ dương thiên mộc, trình độ cứng rắn hoàn toàn không kém gì Huyền Thiết hàn thạch.
Bộ Kinh Vân vừa nhìn thấy cái rương này. Trong nháy mắt đó, hắn liền không chút biến sắc đụng vào Diệp Thần một hồi.
Diệp Thần quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt của Bộ Kinh Vân, hắn lập tức liền hiểu ra, cái cái rương này chắc chắn có vấn đề!
Tử Kỳ thánh nữ đi tới trước mặt hai tên đệ tử, liếc mắt nhìn cái rương một cái, sau đó tủm tỉm cười quay về phía Vương Thiên Lâm cúi đầu, nói rằng: "Tông chủ, ta cảm tạ ngài nhiều năm trước chăm sóc ta tới nay, ngày hôm nay là ngày đại thọ sáu mươi của ngài, Tử Kì ta đây liền đặc biệt vì ngài mà chuẩn bị một phần lễ vật nhỏ. Xin ngài hãy nhận chút lòng thành này của tiểu nữ!"
. . .
Nơi đây tổng cộng có ba mươi cái ghế dựa, Diệp Thần lúc này đang ngồi ở trên một cái ghế trong số đó, còn Bộ Kinh Vân cùng Tiểu Đông Bắc thì đứng ở phíasau lưng Diệp Thần.
Ngoại trừ các đại tông môn xung quangNguyệt Thai thành ra, còn có vài tông môn ở phụ cận Chân Quan thành cùng Ngọc Hải thành, cũng phái người đến chúc thọ.
Chỉ chốc lát sau, số người vào trong điện càng lúc càng nhiều, toàn bộ chính điện của Huyền Tâm tông liền trở nên phi thường náo nhiệt, vô số người ở trong đây đang là hàn huyên với nhau, tất cả đều mang một bộ mặt mỉm cười cùng hỉ khí.
"Vương Tông chủ đến! ! !"
Ngoài cửa truyền đến một thanh âm vang vọng, chỉ thấy một lão giả hạc phát đồng nhan tiên phong đạo cốt từ phía ngoài cửa bước vào.
Đây tự nhiên chính là tông chủ củaHuyền Tâm tông, Vương Thiên Lâm!
Vương Thiên Lâm tuy rằng đã sáu mươi, thế nhưng cả người khí thế vẫn vô cùng mạnh mẽ, xung quanh hắn toát ra một loại khí tức doạ người, thô bạo lẫm liệt tỏa ra xung quanh.
Đây chính là khí phách của tông chủ trung phẩm tông môn duy nhất ởNguyệt Thai thành, sống ở địa vị cao cao tại thượng nhiều năm liền nuôi thành đại khí như thế!
"Vương Tông chủ đại thọ sáu mươi, chúc mừng chúc mừng, chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn."
"Nhật nguyệt hưng thịnh, tùng hạc Trường Xuân, Vương Tông chủ phúc sâu hơn biển, thọ cao hơn trời a!"
"Chúc Vương Tông chủ cát tường như ý, thọ cùng trời đất."
. . .
. . .
Mọi người vừa nhìn thấy chính chủ vừa xuất hiện, tất cả liền ngay lập tức đứng dậy, từng người một liềnđưa lên lờichúc phúc của mình. Mặc kệ là chân tâm hay là giả dối, chí ít biểu hiện ra bên ngoài đều làchân thành cực kỳ.
Vương Thiên Lâm mặt đầy vui vẻ, hắn không ngừng mà chắp tay đáp lại những người này, trực tiếp đi tới cái ghế cao đặtở chính giữa điện kia ngồi xuống.
"Các vị có thể nể nang mặt mũi lão phu mà tới tham gia đại thọ, thực sự trong lòng lão phurất là vô cùng cảm kích. Không nhiều lời nữa, các vị tận hứng là tốt rồi, ta cũng không muốn câu nệ tiểu tiết gì cả, trực tiếp không nên khách khí nữa!"
Nghe được lời nói này của Vương Thiên Lâm, mọi người trong đại sảnh tự nhiên lại một phen hàn huyên khách sáo nữa. Ở dưới trường hợp này, Diệp Thần tự nhiên sẽ không biểu hiện ra mình có cái gì quá mức đặc thù khiến người khác chú ý, hắn bình tĩnh an phận ngồi ở trên ghế, uống rượu ăn thịt của mình.
Mỗi cái ghế nơi đây trước mặt đều có đặt một cái bàn gỗ đàn hương, mặt trên bày ra đủ các loại mỹ tửu mỹ thực, những bình rượu được đặt nơi đây đều tỏa ra mùi hương làm thanh thản lòng người, Diệp Thần hơi bất ngờ khi đây lại chính là linh tửu a.
Cho tới đồ ăn càng là thịt của linh thú, ăn ngon cực kỳ, quả thực đây mới chính là hưởng thụ nha.
Diệp Thần cũng không có tham dự vào cùng đám người chung quanh nói ra những lời khách sáo dối trá, dưới cái nhìn của hắn những việc làm này thực sự là không có ý nghĩa gì thực tế cả.
Bởi vì trong quan hệ giữa các tông môn căn bản là không cónhìn tới giao tình, chỉ xem thực lực ai mạnh hơn mà thôi, giống như Huyền Tâm tông này chẳng hạn, thân là một trung phẩm tông môn, coi như không có kết giao với bất luận tông môn nào, nhưng chỉ cầnlà đại thọ của Vương ThiênLâm diễn raliền sẽ có vô số người chen chúc nhaumà đến chúc thọ.
Đồng thời ở thời điểm khi hắn uống rượu ăn thịt, Diệp Thần cũng không có thả lỏng cảnh giác của mình, bởi vì trước đó Bộ Kinh Vân có nói với hắn rằng, lần đại thọ này ở Huyền Tâm tông nhất định sẽ phát sinh ra biến cố nào đó.
Theo bản năng, Diệp Thần liếc mắt nhìn về phía tông chủ Huyền Tâm tông, Vương Thiên Lâm.
Cho dù Bộ Kinh Vân có mạnh hơn đi chăng nữa, cũng không thể là đối thủ cua Vương Thiên Lâm được, lúc này đến ngay cả Bộ Kinh Vân cũng đều đã cảm giác được nguy cơ, Vương Thiên Lâm khiến hắn không thể không đề phòng được.
Khi lực lượng tinh thần cường đại đến mức độ nhất định, cái gọi là "Giác quan thứ sáu" sẽ vô cùng mạnh mẽ, tuy rằng không làm được điều nghịch thiên làbiết trước được tương lai, thế nhưng vẫn có thể cảm giác được khi nào thì nguy cơ sẽhàng lâm.
Vì lẽ đó các cao thủ trong lúc so chiêu với nhau, trên căn bản đều không thể đánh lén được bọn họ, bởi vì khi ngươi ra tay đánh lén trước, đối phương liền có thể cảm giác được một tia nguy cơ, báo hiệu cho hắn biết ngươi đã muốn ra tay rồi.
Vương Thiên Lâm đương nhiên sẽ không phát hiện ra được là Diệp Thần đang âm thầm quan sát hắn, hắnvẫn là đầy mặt mỉm cười, hoàn toàn là dáng dấp củamột cụ ông.
Sáu mươi tuổi, nói già thì không thể coi làgià, thế nhưng cũng tuyệt đối không phải hạng người trẻ trung gì.
Bên cạnh Vương Thiên Lâm, lúc này đang đứng một nữ tử mang khăn che mặt.
Cô gái này tuy rằng không có lộ ra khuôn mặt của chính mình, thế nhưng nàng lại có một loại mị lực mờ mịt tản mát ra xung quanh, vóc người của nàng cao gầy, tư thái yêu kiều thướt tha, trong lúc phất tay đều có một loại vẻ đẹp cao quý.
Cho dù không nhìn đượcmặt nàng, thế những chỉ cần tản mát ra loại mị lực như thế này thì vẫn đủ khiến cho đám nam nhân trở nên điên cuồng.
Người đã có khí chất mị lực như thế, thì tất nhiên dung nhan làm sao có thể xấu được?
Đây chính là thánh nữ của Huyền Tâm tông, Tử Kỳ, là người tình trong mộng của vô số nam nhân trong Nguyệt Thai thành.
Thời điểm mọi người đang trò chuyện vui vẻ ở đây, Tử Kỳ thánh nữ đi xuống đài cao, đi tới trước mặt đệ tử Triệu Thái Khôn của Tử Vận tông.
Nàng môi đỏ khẽ mở, yêu kiều cười khẽ nói rằng: "Vị này có phải là Tử Vận tông Triệu sư huynh? Tiểu nữ tử đối với Tử Vận tông cũng là biết một hai nha, tông môn cấp vương đạo, quả thực là cấp bậc trong truyền thuyết khiến người ta không thể với tới."
Triệu Thái Khôn cười nói: "Tử kỳ sư muội nói giỡn, Huyền Tâm tông các ngươi, ở toàn bộ Tử Vân cương vực đều là sơn môn đứng hàng đầu đấy."
Trên thực tế Triệu Thái Khôn khi nói ra câu nói này cũng không phải là khen tặng, Huyền Tâm sơn xác thực là một ngọn núi lớn hiếm thấy, ở toàn bộ Tử Vân cương vực đều có thể đứng vào danh sách mười ngọn núi cao nhất.
Huyền Tâm tông có thể chiếm lấy một ngọn núi như vậy, cũng biểu lộ ra thực lực của chính mình là vô cùng cường đại.
Tử kỳ cười ha hả nói: "Này đều là công lao của các bậc tiền bối đi trước, chúng hậu bối chúng ta quả thực là không đáng nhắc tới. Không biết Triệu sư huynh có thể mang tiểu muội tới Tử Vận tông nhìn qua một chút được không, tiểu muội đối với Tử Vận tông rất là hiếu kì đấy!"
Triệu Thái Khôn cười nói: "Tất nhiên là được!"
Chỉ có vào lúc này, Triệu Thái Khôn mới cảm giác được địa vị của chính mình thuộc về Tử Vận tông, có thể cùng Huyền Tâm tông thánh nữ nói chuyện như vậy, người ngồi tại đây lại có mấy ai làm được?
Trên thực tế nếu như không phải sư tôn của hắn dặn dò hắn đến Huyền Tâm tông một chuyến, hắn thật sự cũng không muốn tới địa phương hẻo lánh chim không thèm ị này.
Triệu Thái Khôn nghe nói sư tôn của chính mình cùng Huyền Tâm tông có chút giao tình, cho nên mới phải phái chính mình đến để chúc thọ.
Chỉ có điều để Triệu Thái Khôn cực kỳ kinh ngạc chính là, sư tôn mình chính là nhân vật to lớn bực nào, lại có thể cùng Huyền Tâm tông có giao tình.
Tử Kỳ thánh nữ cười hì hì quay về Triệu Thái Khôn nói rằng: "Vậy thì tiểu nữ xin đa tạ huynh, Triệu sư huynh cũng không nên là quý nhân hay quên sự việc a."
Không có ai chú ý tới, đồng thời khi Tử Kỳ thánh nữ nói chuyện, ánh mắt nàng trong lúc lơ đãng quét qua người áo đen phía sau lưng Triệu Thái Khôn một cái.
Người áo đen này toàn thân đều được bao bọc trong áo bào đen, hắn lúc này vẫn cúi đầu, không chút biến sắc.
Rất nhiều người, ánh mắt đều bị Tử Kỳ thánh nữ hấp dẫn. Bởi vì mị lực của cái nữ nhân này quả thực là quá lớn, giống như la tiên nữ giáng phàm vậy, làm cho người ta có một loại cảm giác chỉ dám nhìn xa xa chứ không dám quá phận xâm phạm.
Mà tên Triệu Thái Khôn này lại được sự ưu ái của Tử Kỳ thánh nữ, thực sự là làm tức chết đám người xung quanh.
Ở toàn bộ Nguyệt Thai thành, địa vị cao thượng nhất chính là Huyền Tâm tông, mà Tử Kỳ thánh nữ từ nhỏ lớn lên ở Huyền Tâm tông, quả thực có thể nói là thánh nữ của toàn bộ Nguyệt Thai thành!
Mà trên thực tế cũng xác thực như vậy, nàng chính là minh châu của Nguyệt Thai thành, là tiên tử mà vô số người tha thiết ước mơ có thể được gặp một lần.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa có hai tên đệ tử đi vào, trên người bọn họ mặc chính là trang phục đệ tử hạch tâm của Huyền Tâm tông, gánh một cái rương lớn đi vào.
Khiến người ta liếc mắt chính là, cái cái rương này cư nhiên lại được chế tạo thành từ dương thiên mộc, trình độ cứng rắn hoàn toàn không kém gì Huyền Thiết hàn thạch.
Bộ Kinh Vân vừa nhìn thấy cái rương này. Trong nháy mắt đó, hắn liền không chút biến sắc đụng vào Diệp Thần một hồi.
Diệp Thần quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt của Bộ Kinh Vân, hắn lập tức liền hiểu ra, cái cái rương này chắc chắn có vấn đề!
Tử Kỳ thánh nữ đi tới trước mặt hai tên đệ tử, liếc mắt nhìn cái rương một cái, sau đó tủm tỉm cười quay về phía Vương Thiên Lâm cúi đầu, nói rằng: "Tông chủ, ta cảm tạ ngài nhiều năm trước chăm sóc ta tới nay, ngày hôm nay là ngày đại thọ sáu mươi của ngài, Tử Kì ta đây liền đặc biệt vì ngài mà chuẩn bị một phần lễ vật nhỏ. Xin ngài hãy nhận chút lòng thành này của tiểu nữ!"
. . .