Hoàng Thiên bí cảnh, đại sự diễn ra lớn như vậy, Diệp Thần ở trong này làm ra những việc gì, hắn sao có khả năng sẽ để Bùi Nguyên sống sót đi ra ngoài mà rêu rao khắp nơi được. Một khi Diệp Thần để Bùi Nguyện lộ tin tức ra bên ngoài, thì sẽ có không ít phiền toái kéo đến bên hắn.
Không chỉ là Bùi Nguyên, chỉ cần là người đã tiến vào Hoàng Thiên bí cảnh lần này, thì hoặc là thần phục hắn, hoặc là. . . chết!
Thực tế Diệp Thần căn bản cũng không có cho Bùi Nguyên cơ hội thần phục, bởi vì Bùi Nguyên là tông chủ của một trung phẩm tông môn, một khi thần phục hắn, thì nhất định sẽ gây nên một hồi náo động to lớn.
Mà loại náo động này một khi đã ảnh hưởng đến Thiên Linh tông, thì hắn không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa, vì lẽ đó Diệp Thần căn bản cũng không có ý định để Bùi Nguyên sống sót rời khỏi nơi này.
"Tiểu tử, ngươi muốn chết! !" Bùi Nguyên giận dữ nói.
Hắn thật không nghĩ tới, chính mình có một ngày sẽ bị một hạ phẩm tông môn khi dễ khuất nhục như thế, đồng thời người này lại còn không nể mặt mình một chút nào.
Lần này hành trình đi tới Hoàng Thiên bí cảnh, đúng là khó khăn chập trùng, tất cả diễn biến đã vượt qua dự liệu của mọi người rất nhiều.
Ngay ở thời điểm Bùi Nguyên cùng Lý Binh cho rằng bọn họ sẽ là người chiến thắng cuối cùng, không ngờ lại còn nhô ra một Kim lão ma.
Mà thời điểm mọi người ở đây đều cho rằng Kim lão ma sẽ là người đỗ trạng nguyên, vậy mà lại nhô ra một yêu nghiệt hạ phẩm tông môn Thiên Linh tông như thế. Có năng lực có thể chém giết Lý Binh tông chủ của một trung phẩm tông môn.
Bùi Nguyên lúc này đã triệt để phẫn nộ rồi, hắn không nói gì nữa mà trực tiếp ra tay. Bởi vid đối phương đã muốn mạng của hắn như thế, thì hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng buông xuôi như vậy, bởi vì hắn cũng không phải là một quả hồng mềm mặc người ta nhào nặn.
Trong lòng hắn lúc này thậm chí còn đang là vô cùng hối hận. Hắn hối hận là bởi vì vừa rồi hắn cũng không nên đem bộ áo giáp linh khí kia đưa cho Diệp Thần. Nếu như còn bộ áo giáp trên người, thì hắn cũng sẽ có nhiều một phần thắng lợi.
"Chỉ là một hạ phẩm tông môn, cũng dám bất kính đối với bản tông, vậy thì ngươi liền chờ bị bản tông chém giết đi!" Vừa nói trong tay Bùi Nguyên bỗng nhiên xuất hiện một thanh cự phủ, hắn vung phủ lên quay về phía Diệp Thần mà chém xuống.
Hắn lúc này đang là nộ ý công tâm, cái gì cũng đều không để ý nữa, liền trực tiếp ra tay chém giết Diệp Thần nhanh nhất có thể!
Thiên Linh tông đáng sợ không phải là Diệp Thần, mà là cường giả sau lưng Diệp Thần kia. Vì vậy Bùi Nguyên tự tin rằng dù thế nào thì mình cũng sẽ chết, như vậy không bằng kéo theo một cái đệm lưng cùng xuống địa ngục chung.
Đáng tiếc, tốc độ của hắn lại quá chậm.
Lý Tiêu Dao vận chuyển Tiên Phong Vân Thể Thuật, thân hình lập tức nhanh như chớp, trong nháy mắt thân ảnh của hắn liền xuất hiện ở trước mặt Diệp Thần, chặn lại thế tiến công như vũ bão của Bùi Nguyên.
Một tiếng kiếm minh reo lên, thanh trường kiếm mà Lý Tiêu Dao luôn đeo ở phía sau lưng không biết từ lúc nào đã được hắn rút ra khỏi vỏ.
"Leng keng!"
Tiếng va chậm giữa kiếm và phủ vang lên, ánh kiếm nổ tung, phủ mang cũng là nát vụn, từng đạo từng đạo kiếm khí cùng phủ mang bắn văng ra quét ngang tứ phương, trong không gian tựa hồ đều có thể dùng mắt thường mà nhìn thấy từng đợt sóng gợn chấn động đang lan tràn ra bốn phía.
Diệp Thần lập tức lui về phía sau một bước, áo bào bay phần phật, ánh mắt vẫn là bình tĩnh như nước, nhàn nhạt nhìn qua.
Đối với chiến lực của Lý Tiêu Dao, Diệp Thần vẫn là tự tin mười phần!
"Ta vừa xuất kiếm, ngươi liền để lại mạng đi." Lý Tiêu Dao ánh mắt vẫn trầm tĩnh như mặt hồ mùa thu, không có chút gợn sóng chấn động nào bên trong đó.
Tay phải của Lý Tiêu Dao bắt đầu động, trường kiếm của hắn ở giữa không trung bắt đầu huy vũ lên, vô số đạo ánh kiếm từ đó tỏa ra xung quanh.
Thuật Ngự Kiếm! !
Kiếm thuật của Thục sơn, lần đầu tiên ở trên Huyền Tinh đại lục phóng ra hào quang của nó.
Trường kiếm trong tay Lý Tiêu Dao thoát ra, hóa thành một đạo cầu vồng rực rỡ, ở giữa không trung cực tốc bay đi, như quang như điện, tốc độ nhanh đến kinh người.
"Trò mèo!" Bùi Nguyên thấy vậy liền cười gằn, hắn tuy rằng trong lòng có chút kiêng kỵ với Lý Tiêu Dao, thế nhưng còn chưa tới mức hoảng sợ vô pháp hoàn thủ. Hắn bắn ra chân khí toàn thân, quán nhập lên thanh cự phủ, sau đó mạnh mẽ bổ xuống.
Tuyệt kỹ của Toái Ngọc tông, Ngọc Thạch Câu Phẫn!
Khí thế của một búa này hùng hổ đến dọa người, khí thế của nó đủ để phong vân biến sắc, mạnh mẽ đến cực kỳ.
Đáng tiếc, một búa này của hắn, vẫn chậm.
Thần uy trong Thuật Ngự Kiếm, không chỉ có phong mang sắc bén như vẻ bề ngoài, mà tốc độ của nó càng là vô song!
"Xì xì!" Trường kiếm của Lý Tiêu Dao hóa thành một tia chớp trong hư không, mạnh mẽ chém xuống, trực tiếp đem một cánh tay của Bùi Nguyên chém xuống.
Một kiếm này chém Bùi Nguyện vô cùng nhẹ nhàng, thật giống như là bổ một cây củ cải như vậy, dễ dàng chém xuống một cánh tay của Bùi Nguyên.
Dòng máu từ trên cánh tay lập tức dâng trào lên rồi phun ra xối xả, sắc mặt Bùi Nguyên lập tức tái nhợt như tờ giấy, cánh tay nắm cự phủ vô lực thả lõng xuống, trong lòng hắn lúc này đã bị nỗi hoảng sợ lan tràn ra chiếm hết chủ đạo.
"Phế đan điền của hắn!" Diệp Thần quay về phía Lý Tiêu Dao phân phó.
Lý Tiêu Dao lập tức xuất kiếm, trong nháy mắt lập tức vạch trần khí hải của Bùi Nguyên.
Diệp Thần lập tức đem quả trứng đá ném lên trên người của Bùi Nguyên, quả trứng đá này quả nhiên liền lập tức hấp thu số mệnh của Toái Ngọc tông.
"Cút ngay!" Bùi Nguyên biết mình đã không thể sống sót được nữa, cho nên hắn làm sao có khả năng sẽ thành toàn cho Diệp Thần, tùy ý để quả trứng đá này hấp thu hết số mệnh? Hắn tuy rằng chỉ còn lại một tay, thế nhưng vẫn có thể ra sức đem quả trứng đá này quẳng đi.
Lý Tiêu Dao ống tay áo lập tức vung lên, chân nguyên bắn ra, nhất thời liền hất tung Bùi Nguyên lên khỏi mặt đất.
Cùng lúc đó, từ trong lòng Bùi Nguyên bỗng rớt xuống một cái tỳ ấn, đây chính là thiên ấn của Toái Ngọc tông.
Diệp Thần đi tới, đem thiên ấn này nhặt lên, sau đó liền thiên ấn đặt cạnh quả trứng đá này.
"Hả?" Khi vừa làm xong động tác này trên mặt Diệp Thần lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, quả trứng đá này cũng không còn hấp thu số mệnh nữa.
Sau đó Diệp Thần liền để Lý Tiêu Dao khống chế Bùi Nguyên lại, sau đó liền đem quả trứng đá cùng thiên ấn đặt lại ở trên người Bùi Nguyên, lúc này quả nhiên quả trứng đá lại tiếp tục hấp thu số mệnh của Toái Ngọc tông.
Chỉ chốc lát sau, cách xa nơi đây ở Ngọc Hải thành, trên bầu trời Toái Ngọc tông đột nhiên phát sinh một tiếng nổ lớn, toàn bộ biển mây số mệnh trên bầu trời lúc này đều đang gào thét mãnh liệt, sau đó tất cả số mệnh đều biến mất hầu như không còn chút gì.
Toái Ngọc tông, diệt!
Chỉ một quả trứng đá không rõ lai lịch, vậy mà có thể hấp thu hết toàn bộ số mệnh của ba cái tông môn trong đó còn có hai cái trung phẩm tông môn, dẫn đến ba cái tông môn này trực tiếp bị diệt vong.
Chuyện xảy ra như vậy nếu như bị đồn ra bên ngoài, tuyệt đối sẽ gây nên một hồi sóng gió mênh mông, kinh thế hãi tục!
Số mệnh bị hấp thu hầu như không còn chút nào, Diệp Thần liền đem quả trứng đá này đặt lại bên trong cái rương sắt này, sau đó liền ra lệnh cho Lý Tiêu Dao nói rằng: "Giết hắn!"
Trường kiếm Lý Tiêu Dao vung lên nhanh như chớp, lập tức xuyên thủng một lỗ trên ngực Bùi Nguyên.
Đến đây, hai trung phẩm tông môn bước vào Hoàng Thiên bí cảnh lần này, tất cả đều đã bị giết chết!
"Kim lão ma!" Diệp Thần xoay người lại, đưa mắt phóng tới trên người Kim lão ma.
Kim lão ma ánh mắt lập tức ngưng lại, trên mặt lộ ra một tia nghiêm nghị, nghiêm túc nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Đối với Diệp Thần, trong lòng Kim lão ma lúc này cũng đã xuất hiện một tia kiêng kỵ.
Bởi vì hai người Bùi Nguyên cùng Lý Binh, tuy rằng chiến lực không bằng hắn, thế nhưng nếu hắn muốn giết chết hai người này, thì cũng phải hao phí không ít tinh lực.
Thế nhưng tên cường giả sau lưng Diệp Thần này, vậy mà lại chỉ tùy tiện chém giết mà thôi, thực sự là để hắn không thể coi thường rồi!
"Bản tông đích thân mời ngươi vào Thiên Linh tông ta, ngươi nghĩ như thế nào?" Diệp Thần không dây dưa nữa mà trực tiếp nói thẳng lời đề nghị của hắn.
Kim lão ma nghe vậy lập tức cười gằn: "Nực cười, thế nhân này không người nào là không biết Kim lão ma ta là một tên tán tu, chưa bao giờ gia nhập bất kì một tông môn nào! Vậy thì ngươi dựa vào cái gì liền cho rằng Thiên Linh tông các ngươi, có thể chứa chấp được lão ma ta?"
Nếu không phải vì kiêng kỵ thực lực của Lý Tiêu Dao, thì Kim lão ma đã trực tiếp ra tay chém giết Diệp Thần rồi, làm sao lại có thể cùng hắn ở nơi này phí lời như thế.
"Nếu ngươi đã không muốn vào Thiên Linh tông ta như thế, vậy thì ta đành phải để ngươi vĩnh viễn ở lại chỗ này vậy, cùng hai vị tông chủ Bùi Nguyên Lý Binh này làm bạn!" Diệp Thần nhìn chằm chằm về phía Kim lão ma sau đó thở dài nói rằng.
Trước đây Lý Tiêu Dao đã từng nói rằng hắn không cần dùng kiếm cũng có thể chém chết Kim lão ma, cho nên Diệp Thần đối với Kim lão ma này vẫn là hung hăng như cũ.
Kim lão ma lập tức cả giận nói rằng: "Thật là một tiểu tử cuồng vọng, Kim lão ma ta tung hoành thiên hạ không biết đã bao nhiêu năm rồi, há lại để cho một tên tiểu tử nhãi nhép như ngươi có thể sỉ nhục!"
"Muốn chết, lão ma ta sẽ tác thành cho ngươi!"
Nói xong, trong tay Kim lão ma lập tức xuất hiện một thanh Liễu Diệp Phi Đao, thanh phi đao này có ngoại hình cùng những thanh phi đao trước đây mà Kim lão ma đã sử dụng không giống nhau, trên thân thanh phi đao này ánh lên những ánh kim loại lập loè, nhìn qua liền biết là vật không tầm thường.
Diệp Thần hơi nhướng mày, hắn kỳ thực rất coi trọng Kim lão ma, hắn hi vọng đối phương có thể gia nhập vào Thiên Linh tông.
Tuy rằng Kim lão ma có thanh danh vô cùng bất hảo, thế nhưng căn cứ vào vài phút ngắn ngủi ở chung lúc nãy, Diệp Thần lại phát hiện được Kim lão ma cũng không phải như ở trong lời đồn đãi, là người thích giết chóc thành tính như vậy.
Có điều gốc gác của Thiên Linh tông bây giờ lại vô cùng yếu kém, chỉ là hạ phẩm tông môn mà thôi, cho nên rất khó hấp dẫn được cường giả gia nhập vào.
Mà Lý Tiêu Dao sau khi nhìn thấy Kim lão ma lấy ra phi đao, hắn liền đi tới bên cạnh Diệp Thần, trong tay hắn trường kiếm máu còn chưa khô kia tiếp tục được vung lên.
Đại chiến, động một cái liền bùng nổ.
Thế nhưng đúng lúc này, Kim lão ma lại nhìn chằm chằm về thanh trường kiếm trên tay của Lý Tiêu Dao, hắn càng xem lại càng nhập thần hơn!
Không chỉ là Bùi Nguyên, chỉ cần là người đã tiến vào Hoàng Thiên bí cảnh lần này, thì hoặc là thần phục hắn, hoặc là. . . chết!
Thực tế Diệp Thần căn bản cũng không có cho Bùi Nguyên cơ hội thần phục, bởi vì Bùi Nguyên là tông chủ của một trung phẩm tông môn, một khi thần phục hắn, thì nhất định sẽ gây nên một hồi náo động to lớn.
Mà loại náo động này một khi đã ảnh hưởng đến Thiên Linh tông, thì hắn không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa, vì lẽ đó Diệp Thần căn bản cũng không có ý định để Bùi Nguyên sống sót rời khỏi nơi này.
"Tiểu tử, ngươi muốn chết! !" Bùi Nguyên giận dữ nói.
Hắn thật không nghĩ tới, chính mình có một ngày sẽ bị một hạ phẩm tông môn khi dễ khuất nhục như thế, đồng thời người này lại còn không nể mặt mình một chút nào.
Lần này hành trình đi tới Hoàng Thiên bí cảnh, đúng là khó khăn chập trùng, tất cả diễn biến đã vượt qua dự liệu của mọi người rất nhiều.
Ngay ở thời điểm Bùi Nguyên cùng Lý Binh cho rằng bọn họ sẽ là người chiến thắng cuối cùng, không ngờ lại còn nhô ra một Kim lão ma.
Mà thời điểm mọi người ở đây đều cho rằng Kim lão ma sẽ là người đỗ trạng nguyên, vậy mà lại nhô ra một yêu nghiệt hạ phẩm tông môn Thiên Linh tông như thế. Có năng lực có thể chém giết Lý Binh tông chủ của một trung phẩm tông môn.
Bùi Nguyên lúc này đã triệt để phẫn nộ rồi, hắn không nói gì nữa mà trực tiếp ra tay. Bởi vid đối phương đã muốn mạng của hắn như thế, thì hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng buông xuôi như vậy, bởi vì hắn cũng không phải là một quả hồng mềm mặc người ta nhào nặn.
Trong lòng hắn lúc này thậm chí còn đang là vô cùng hối hận. Hắn hối hận là bởi vì vừa rồi hắn cũng không nên đem bộ áo giáp linh khí kia đưa cho Diệp Thần. Nếu như còn bộ áo giáp trên người, thì hắn cũng sẽ có nhiều một phần thắng lợi.
"Chỉ là một hạ phẩm tông môn, cũng dám bất kính đối với bản tông, vậy thì ngươi liền chờ bị bản tông chém giết đi!" Vừa nói trong tay Bùi Nguyên bỗng nhiên xuất hiện một thanh cự phủ, hắn vung phủ lên quay về phía Diệp Thần mà chém xuống.
Hắn lúc này đang là nộ ý công tâm, cái gì cũng đều không để ý nữa, liền trực tiếp ra tay chém giết Diệp Thần nhanh nhất có thể!
Thiên Linh tông đáng sợ không phải là Diệp Thần, mà là cường giả sau lưng Diệp Thần kia. Vì vậy Bùi Nguyên tự tin rằng dù thế nào thì mình cũng sẽ chết, như vậy không bằng kéo theo một cái đệm lưng cùng xuống địa ngục chung.
Đáng tiếc, tốc độ của hắn lại quá chậm.
Lý Tiêu Dao vận chuyển Tiên Phong Vân Thể Thuật, thân hình lập tức nhanh như chớp, trong nháy mắt thân ảnh của hắn liền xuất hiện ở trước mặt Diệp Thần, chặn lại thế tiến công như vũ bão của Bùi Nguyên.
Một tiếng kiếm minh reo lên, thanh trường kiếm mà Lý Tiêu Dao luôn đeo ở phía sau lưng không biết từ lúc nào đã được hắn rút ra khỏi vỏ.
"Leng keng!"
Tiếng va chậm giữa kiếm và phủ vang lên, ánh kiếm nổ tung, phủ mang cũng là nát vụn, từng đạo từng đạo kiếm khí cùng phủ mang bắn văng ra quét ngang tứ phương, trong không gian tựa hồ đều có thể dùng mắt thường mà nhìn thấy từng đợt sóng gợn chấn động đang lan tràn ra bốn phía.
Diệp Thần lập tức lui về phía sau một bước, áo bào bay phần phật, ánh mắt vẫn là bình tĩnh như nước, nhàn nhạt nhìn qua.
Đối với chiến lực của Lý Tiêu Dao, Diệp Thần vẫn là tự tin mười phần!
"Ta vừa xuất kiếm, ngươi liền để lại mạng đi." Lý Tiêu Dao ánh mắt vẫn trầm tĩnh như mặt hồ mùa thu, không có chút gợn sóng chấn động nào bên trong đó.
Tay phải của Lý Tiêu Dao bắt đầu động, trường kiếm của hắn ở giữa không trung bắt đầu huy vũ lên, vô số đạo ánh kiếm từ đó tỏa ra xung quanh.
Thuật Ngự Kiếm! !
Kiếm thuật của Thục sơn, lần đầu tiên ở trên Huyền Tinh đại lục phóng ra hào quang của nó.
Trường kiếm trong tay Lý Tiêu Dao thoát ra, hóa thành một đạo cầu vồng rực rỡ, ở giữa không trung cực tốc bay đi, như quang như điện, tốc độ nhanh đến kinh người.
"Trò mèo!" Bùi Nguyên thấy vậy liền cười gằn, hắn tuy rằng trong lòng có chút kiêng kỵ với Lý Tiêu Dao, thế nhưng còn chưa tới mức hoảng sợ vô pháp hoàn thủ. Hắn bắn ra chân khí toàn thân, quán nhập lên thanh cự phủ, sau đó mạnh mẽ bổ xuống.
Tuyệt kỹ của Toái Ngọc tông, Ngọc Thạch Câu Phẫn!
Khí thế của một búa này hùng hổ đến dọa người, khí thế của nó đủ để phong vân biến sắc, mạnh mẽ đến cực kỳ.
Đáng tiếc, một búa này của hắn, vẫn chậm.
Thần uy trong Thuật Ngự Kiếm, không chỉ có phong mang sắc bén như vẻ bề ngoài, mà tốc độ của nó càng là vô song!
"Xì xì!" Trường kiếm của Lý Tiêu Dao hóa thành một tia chớp trong hư không, mạnh mẽ chém xuống, trực tiếp đem một cánh tay của Bùi Nguyên chém xuống.
Một kiếm này chém Bùi Nguyện vô cùng nhẹ nhàng, thật giống như là bổ một cây củ cải như vậy, dễ dàng chém xuống một cánh tay của Bùi Nguyên.
Dòng máu từ trên cánh tay lập tức dâng trào lên rồi phun ra xối xả, sắc mặt Bùi Nguyên lập tức tái nhợt như tờ giấy, cánh tay nắm cự phủ vô lực thả lõng xuống, trong lòng hắn lúc này đã bị nỗi hoảng sợ lan tràn ra chiếm hết chủ đạo.
"Phế đan điền của hắn!" Diệp Thần quay về phía Lý Tiêu Dao phân phó.
Lý Tiêu Dao lập tức xuất kiếm, trong nháy mắt lập tức vạch trần khí hải của Bùi Nguyên.
Diệp Thần lập tức đem quả trứng đá ném lên trên người của Bùi Nguyên, quả trứng đá này quả nhiên liền lập tức hấp thu số mệnh của Toái Ngọc tông.
"Cút ngay!" Bùi Nguyên biết mình đã không thể sống sót được nữa, cho nên hắn làm sao có khả năng sẽ thành toàn cho Diệp Thần, tùy ý để quả trứng đá này hấp thu hết số mệnh? Hắn tuy rằng chỉ còn lại một tay, thế nhưng vẫn có thể ra sức đem quả trứng đá này quẳng đi.
Lý Tiêu Dao ống tay áo lập tức vung lên, chân nguyên bắn ra, nhất thời liền hất tung Bùi Nguyên lên khỏi mặt đất.
Cùng lúc đó, từ trong lòng Bùi Nguyên bỗng rớt xuống một cái tỳ ấn, đây chính là thiên ấn của Toái Ngọc tông.
Diệp Thần đi tới, đem thiên ấn này nhặt lên, sau đó liền thiên ấn đặt cạnh quả trứng đá này.
"Hả?" Khi vừa làm xong động tác này trên mặt Diệp Thần lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, quả trứng đá này cũng không còn hấp thu số mệnh nữa.
Sau đó Diệp Thần liền để Lý Tiêu Dao khống chế Bùi Nguyên lại, sau đó liền đem quả trứng đá cùng thiên ấn đặt lại ở trên người Bùi Nguyên, lúc này quả nhiên quả trứng đá lại tiếp tục hấp thu số mệnh của Toái Ngọc tông.
Chỉ chốc lát sau, cách xa nơi đây ở Ngọc Hải thành, trên bầu trời Toái Ngọc tông đột nhiên phát sinh một tiếng nổ lớn, toàn bộ biển mây số mệnh trên bầu trời lúc này đều đang gào thét mãnh liệt, sau đó tất cả số mệnh đều biến mất hầu như không còn chút gì.
Toái Ngọc tông, diệt!
Chỉ một quả trứng đá không rõ lai lịch, vậy mà có thể hấp thu hết toàn bộ số mệnh của ba cái tông môn trong đó còn có hai cái trung phẩm tông môn, dẫn đến ba cái tông môn này trực tiếp bị diệt vong.
Chuyện xảy ra như vậy nếu như bị đồn ra bên ngoài, tuyệt đối sẽ gây nên một hồi sóng gió mênh mông, kinh thế hãi tục!
Số mệnh bị hấp thu hầu như không còn chút nào, Diệp Thần liền đem quả trứng đá này đặt lại bên trong cái rương sắt này, sau đó liền ra lệnh cho Lý Tiêu Dao nói rằng: "Giết hắn!"
Trường kiếm Lý Tiêu Dao vung lên nhanh như chớp, lập tức xuyên thủng một lỗ trên ngực Bùi Nguyên.
Đến đây, hai trung phẩm tông môn bước vào Hoàng Thiên bí cảnh lần này, tất cả đều đã bị giết chết!
"Kim lão ma!" Diệp Thần xoay người lại, đưa mắt phóng tới trên người Kim lão ma.
Kim lão ma ánh mắt lập tức ngưng lại, trên mặt lộ ra một tia nghiêm nghị, nghiêm túc nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Đối với Diệp Thần, trong lòng Kim lão ma lúc này cũng đã xuất hiện một tia kiêng kỵ.
Bởi vì hai người Bùi Nguyên cùng Lý Binh, tuy rằng chiến lực không bằng hắn, thế nhưng nếu hắn muốn giết chết hai người này, thì cũng phải hao phí không ít tinh lực.
Thế nhưng tên cường giả sau lưng Diệp Thần này, vậy mà lại chỉ tùy tiện chém giết mà thôi, thực sự là để hắn không thể coi thường rồi!
"Bản tông đích thân mời ngươi vào Thiên Linh tông ta, ngươi nghĩ như thế nào?" Diệp Thần không dây dưa nữa mà trực tiếp nói thẳng lời đề nghị của hắn.
Kim lão ma nghe vậy lập tức cười gằn: "Nực cười, thế nhân này không người nào là không biết Kim lão ma ta là một tên tán tu, chưa bao giờ gia nhập bất kì một tông môn nào! Vậy thì ngươi dựa vào cái gì liền cho rằng Thiên Linh tông các ngươi, có thể chứa chấp được lão ma ta?"
Nếu không phải vì kiêng kỵ thực lực của Lý Tiêu Dao, thì Kim lão ma đã trực tiếp ra tay chém giết Diệp Thần rồi, làm sao lại có thể cùng hắn ở nơi này phí lời như thế.
"Nếu ngươi đã không muốn vào Thiên Linh tông ta như thế, vậy thì ta đành phải để ngươi vĩnh viễn ở lại chỗ này vậy, cùng hai vị tông chủ Bùi Nguyên Lý Binh này làm bạn!" Diệp Thần nhìn chằm chằm về phía Kim lão ma sau đó thở dài nói rằng.
Trước đây Lý Tiêu Dao đã từng nói rằng hắn không cần dùng kiếm cũng có thể chém chết Kim lão ma, cho nên Diệp Thần đối với Kim lão ma này vẫn là hung hăng như cũ.
Kim lão ma lập tức cả giận nói rằng: "Thật là một tiểu tử cuồng vọng, Kim lão ma ta tung hoành thiên hạ không biết đã bao nhiêu năm rồi, há lại để cho một tên tiểu tử nhãi nhép như ngươi có thể sỉ nhục!"
"Muốn chết, lão ma ta sẽ tác thành cho ngươi!"
Nói xong, trong tay Kim lão ma lập tức xuất hiện một thanh Liễu Diệp Phi Đao, thanh phi đao này có ngoại hình cùng những thanh phi đao trước đây mà Kim lão ma đã sử dụng không giống nhau, trên thân thanh phi đao này ánh lên những ánh kim loại lập loè, nhìn qua liền biết là vật không tầm thường.
Diệp Thần hơi nhướng mày, hắn kỳ thực rất coi trọng Kim lão ma, hắn hi vọng đối phương có thể gia nhập vào Thiên Linh tông.
Tuy rằng Kim lão ma có thanh danh vô cùng bất hảo, thế nhưng căn cứ vào vài phút ngắn ngủi ở chung lúc nãy, Diệp Thần lại phát hiện được Kim lão ma cũng không phải như ở trong lời đồn đãi, là người thích giết chóc thành tính như vậy.
Có điều gốc gác của Thiên Linh tông bây giờ lại vô cùng yếu kém, chỉ là hạ phẩm tông môn mà thôi, cho nên rất khó hấp dẫn được cường giả gia nhập vào.
Mà Lý Tiêu Dao sau khi nhìn thấy Kim lão ma lấy ra phi đao, hắn liền đi tới bên cạnh Diệp Thần, trong tay hắn trường kiếm máu còn chưa khô kia tiếp tục được vung lên.
Đại chiến, động một cái liền bùng nổ.
Thế nhưng đúng lúc này, Kim lão ma lại nhìn chằm chằm về thanh trường kiếm trên tay của Lý Tiêu Dao, hắn càng xem lại càng nhập thần hơn!