Sau khi từ chỗ những người bạn trở về biệt thự, hắn mệt mỏi vô cùng vì dạo gần đây cứ lo về chuyện nó chưa tỉnh dậy. Hắn tiến đến căn phòng gần đó và tìm kiếm bóng hình nó nhưng hắn đã hoàn toàn kinh ngạc. Lúc này không biết nên nói gì đây, người hắn khẽ run lên vì tức giận, hắn không biết mình sẽ nổi khùng đến mức nào vì nơi giường kia đáng lẽ nó phải nằm đó thì lại không thấy bóng dáng nó đâu cả.
- Khốn-khiếp....
Hắn gằn từng chữ rồi nắm chặt tay khiến đường gân xanh nổi lên. Hắn lập tức rời khỏi biệt thự và phóng đi mất dạng. (lúc này dây vào hắn là đi gặp ông bà tổ tiên không biết chừng) Nhưng khi hắn vừa rời khỏi thì bốn người xuất hiện, đôi mắt họ hướng về phía ít bụi còn vương lại khi hắn rời khỏi.
- Ơ.......
Một người con gái với mái tóc gợn sóng suôn dài khẽ ngã vào người của một cô gái y hết. Đó không ai khác chính là nó ngã và Tuệ đã ôm lấy nó. Tuệ đã đợi khoảng khắc này lâu lắm rồi, Tuệ đã đợi đến ngày được gặp nó, được ôm nó, được gọi nó là chị hai. Tuệ đã đợi và luôn đợi ngày này. Nó cũng mệt mỏi, nõ ôm lấy Tuệ và dường như nó muốn như này một lúc thôi, chỉ một lúc thôi.
- Đau lắm phải không, mệt lắm phải không?
Tuệ bất giác lên tiếng và vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của nó. Nó không nói gì, chỉ yên lặng và cứ ôm lấy Tuệ, cằm nó đặt lên vai Tuệ, đôi mắt khẽ khép lại. Min và Bin biết ý lên đi lấy xe để ở phía sau biệt thự (hắn không biết là phải)
- Hãy chỉ là chị gái của em thôi. Hãy chỉ là Tiểu Tuyết thôi.
- Ừ.....chỉ là Tiểu Tuyết thôi, chỉ là chị gái của Tiểu Tuệ thôi.
Nó đã mệt mỏi biết bao nhiêu, nó đã ngủ suốt hơn một năm qua nhưng nó luôn biết chuyện gì diễn ra xung quanh nó vì nó nghe được, nó cảm nhận được tuy nhiên nó không nhìn được. Tuệ luôn biết được, Tuệ cảm nhận được vì suy cho cùng cả hai là song sinh nên cả hai luôn hiểu được suy nghĩ, tình cảm, thậm chí là cả nhịp đập của trái tim đối phương. Tuệ đã khóc, giọt nước mắt bất giác lăn dài trên gò má, nó cũng khóc. Trong đêm tối, dưới ánh trăng từ khe cửa rọi vào, những giọt nước mắt đó long lanh như những hạt chân châu, nó chứa đựng cả nỗi đau và vị mặn.
- Về nhà thôi....
--- ------ ----
Hắn đã quay trở lại biệt thự Lâm Gia, hắn về phòng mình và đóng sầm cửa lại, chủ tịch Lâm nhìn thằng cháu yêu quý của mình lắc đầu ngán ngẩm.
- Haizzz, đúng là tuổi trả bồng bột. Cứ tưởng chính chắn rồi chứ?
Sau đó chủ tịch Lâm đi nghỉ, ông không hơi đâu ngồi nghĩ về chuyện yêu đương của thằng cháu. Và cũng đừng xem thường khi thấy một ông già chỉ ngồi suốt ở nhà không ra ngoài nhưng vẫn luôn nắm bắt được mọi vấn đề tình hình hiện tại.
Sáng hôm sau, hôm nay tuyết bỗng rơi trên thành phố 'nhân tạo' này, cái lạnh thật lạnh người ra ngoài đều phải mặc ấm. Và trong chiếc xe lamborghini màu đen đó là bốn người với hai người phía trước khuôn mặt lạnh lùng trong trang phục đồ đen rất ngầu, hai người ngồi sau y hệt nhau trong trang phục bộ đồ thủy thủ ngày nào nhưng lại có áo khoác lông thú bên ngoài. Cả hai cô gái ấy khuôn mặt lạnh ngắt nhìn thật.....lạnh.
- Chúng ta sẽ bắt đầu chứ tiểu thư?
Min lên tiếng, Tuệ quay qua nó nhìn và hỏi.
- Chị nghĩ sao Tiểu Tuyết?
- Ông ta đã biết đó là em rồi Tiểu Tuệ, họ cũng sớm muộn đoán ra thôi nhưng trước tiên cần giết kẻ đó đã.
- Làm vậy đi.
Tuệ ngã người vào vai nó và khẽ nhắm mắt. Min và Bin đã biết điều mình cần làm tiếp theo. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi đó và đến một nơi khác. Khi chiếc xe vừa phóng đi mất thì một người mặc đồ đen chụp ảnh và đến một tòa nhà lớn và tiến đến tầng cao nhất.
- Chủ nhân......
- Đến đâu rồi? Đã tìm được chưa?
Một người con trai ngồi trên ghế và không hề quay lại nhìn người vừa bước vào mà đang nhìn xuống dưới qua cửa kính. Người vừa bước vào cung kính đặt bức ảnh vừa chụp lên bàn.
- Họ đang nhắm tới Angel. Và có lẽ.....
- Được rồi ngươi lui đi.
- Vâng, nhưng có cần....
Tên đó lưỡng lự thì người đó lên tiếng chen ngang vào.
- Không được nói với bất kì ai kể cả ba người đó.
- Vâng, vậy thuộc hạ xin phép.
- Còn nữa, âm thầm điều tra về Tăng Nhật Minh đi.
- Vâng.
Cúi chào rồi tên đó rời khỏi phòng, người con trai kia đứng dậy và không ai khác chính là hắn. Hắn nhếch miệng cười nụ cười khó hiểu.
- Em cướp mất trái tim ta rồi bây giờ lại định đâm một nhát vào trái tim ta sao? Được thôi ta sẽ giết kẻ mà em muốn giết đến khi đó em sẽ thuộc về ta....mãi mãi.
--- -------
- Len anh sao vậy?
Lin ngồi trên ghế sofa trong phòng khác biệt thự nhà cô lên tiếng hỏi khi thấy Len đang suy tư điều gì đó. Len nhìn em gái mình.
- Bà xã.....
- Snow sao? Có chuyện gì à?
Lin hỏi, đã lâu rồi họ không hề nhắc đến nó. Tuy họ rất buồn nhưng cả hai đều không thể hiện ra mặt và luôn cố nở nụ cười suốt hơn 1 năm qua.
- Anh có linh cảm bà xã vẫn còn sống và đang định làm gì đó.
- Nhiệm vụ của cậu ấy mà. Anh cũng biết cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ thì cậu ấy sẽ không bao giờ gục ngã. Dù Snow đang ở đâu thì em tin cậu ấy sẽ tự chăm sóc được ình.
- Ừ, em nói đúng.
Len cười buồn rồi ngồi làm việc với cái laptop của cậu. Lúc này trước biệt thự không quá lớn của ông Hàn-bác của nó và Tuệ. Chiếc lambor phóng vào trong sân và dừng lại. Bốn người cùng xuống xe và đi vào nhà. Ông Hàn vừa từ trong thư phòng đi ra phòng khác nhìn thấy nó và Tuệ thì quyển sách cùng tách trà trên tay xông rơi xuống đất.
- Tiểu Tuyết.... ...
- Đây là bác của chúng ta sao Tuyết?
Tuệ quay ra nhìn chị gái mình thì nó gật đầu, nó tiến đến ôm lấy bác của mình. Với nó bác không khác gì ba (còn hơn cả ba nó đấy chứ) Tuệ cũng tiến đến cúi đầu chào bác của mình. Bác nó nhìn Tuệ cũng xoa đầu cô cháu gái bé nhỏ (17 tuổi rồi còn bé nhỏ gì nữa ^^)
- Lần đầu được thấy cháu đấy nhóc.
- Bác biết sự hiện diện của cháu sao?
Tuệ ngồi trên ghế sofa ngạc nhiên, ông Hàn cười lớn, phải nói ông rất nhớ nó. Ông đã nghĩ nó gặp chuyện gì rồi và không thể trở về nữa. Nhưng bây giờ không những nó mà cả em gái nó cũng quay về làm ông vui hơn cả vui rồi.
- Năm đó mẹ cháu sinh cả hai đứa nhưng ba cháu đã rời khỏi thành phố và mang theo cả cháu đấy Tuệ.
- Tại sao lại mang cháu đi?
Tuệ ngạc nhiên, nó vẫn không nói gì chỉ ngồi khoang chân ăn bánh quy ở trên bàn. Ông Hàn nhìn cả hai đứa rồi thở dài, song ông nói tiếp.
- Ba cháu đã đưa nhầm. Có lẽ người ba cháu muốn mang đi là Tuyết nhưng lại nhầm cháu với Tuyết vì hai đứa sinh đôi.
- Nhưng sao lại là chị hai?
Tuệ lại hỏi, lúc này nhìn cô bé thật ngu ngơ, ngốc nghếch. Ông Hàn đã thay đổi nét mặt và ông nghĩ có lẽ đến lúc cho hai đứa cháu gái biết chuyện rồi.
- Trước đây mẹ cháu đã tạo ra một giả định, mẹ cháu muốn tạo nên nhiều thành phố nhân tạo như thế này trên đại dương mênh mông. Nhưng mẹ cháu phát hiện tính không ổn định của nó bởi nguồn năng lượng cung cấp cho những thành phố nhân tạo này rất nguy hiểm. Nó từng rò rỉ năng lượng và mẹ cháu đã ngừng lại tất cả. Qua thành phố Aurora này mẹ cháu đã tiêu hủy bản kế hoạch. Nhưng ba của hai đứa không thể chấp nhận kết thúc tất cả, ông ấy đã chiếm lấy bản thiết kế nhưng không thành. Vào ngày sinh hai đứa, thay vì nghỉ ngơi khi vừa sinh thì mẹ cháu đã cấy con chíp về bản kế hoạch cuối cùng đó vào người của Tiểu Tuyết.....
Nghe đến đây thì Tuệ đang uống trà suýt phụt cả ra, nó hơi ngưng lại một chút nhưng rồi lại tiếp tục cho bánh vào miệng và ăn. Ông Hàn nói tiếp.
- Mẹ cháu đã dấu tất cả và một mình hành động nhưng không biết vì sao mà ba cháu biết được và đến đưa Tuyết đi nhưng lại nhầm Tuệ.
- Lại Vân.
Tuệ mấp máy môi nói ra cái tên đó, cô bé đang điên tiết lên. Nhưng rồi khẽ phát hiện được Tuệ quay lại nhìn nó.
- Chị hai....
- Giết ba đi.
Lời nói đó thật nhẹ bẫng, không một chút cảm xúc, không một chút sợ hãi, không một chút có lỗi. Ngay cả ông Hàn nuôi nó từ nhỏ cũng nhận ra nó đã thay đổi, không còn là cô bé thiên thần ngày nào. Trước đây dù lạnh lùng cỡ nào nó không bao giờ như vậy và đặc biệt nó bị ám ảnh rất nhiều về cái chết của mẹ mình. Nhưng bây giờ nó nói giết ba nó sao thật dễ dàng. Tuy rằng nó, Tuệ và ông Hàn cùng Min và Bin biết rằng giết ba nó là điều không dễ dàng gì. Nhưng nó có kế hoạch của nó, Tuệ có kế hoạch của mình. Cả hai bộ óc thiên tài này, hai thiên thần này sẽ làm gì để giết ba ruột của mình đây?
- Ông sẽ phải trả giá vì làm mẹ đau. Mẹ đã phải khóc, mẹ đã chảy máu, mẹ đáng thương.
- Tiểu Tuyết con chíp là vũ khí cuối cùng của ta. Vì vậy...
- Chị sẽ bảo vệ cho em. Chị sẽ không để ai làm hại em gái yêu quý của chị, sẽ không để ai cướp đi người thân yêu của chị.
Nó đã quay lại và ôm lấy Tuệ. Tuệ đã khóc, Tuệ luôn sợ hãi nhưng bây giờ cô đã có nó. Còn nó đôi mắt lạnh lùng nhìn về khoảng không vô tận kia. Một cái nhìn như muốn bức người. Thiên thần thực sự đã không còn, đôi cánh đó đã hóa đen mất rồi. Giờ đây thiên thần sẽ hóa ác quỷ. Thiên thần sẽ trừng phạt kẻ làm ình trở nên như vậy.