Quyển 1 - Chương 68
Edit: Jade
Tiểu Tam. . . . . . Cư nhiên gọi nàng là tiểu Tam. . . . . .
Trong lòng Quân Lam Tuyết chửi rủa người kia, yên lặng thăm hỏi cả nhà đối phương đều là tiểu tam sau đó rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.
Người có thể xuất hiện ở nơi này lại mở miệng ôn chuyện cũ với nàng rất có thể chính là người quen biết với thân thể này.
Cũng có khả năng là người của Ám Lâu.
Nàng không thể bại lộ bí mật, nếu để cho đối phương biết nàng đã không còn là sát thủ của Ám Lâu, nói không chừng người kế tiếp bám riết không tha muốn giết người chính là nàng.
Vì vậy, nàng khẽ day trán, lộ ra vẻ mặt đạm mạc, hờ hững nói: "Tại sao ngươi lại đến đây."
Nàng nói rất bình tĩnh.
Quả nhiên người áo choàng đối diện không có phát hiện, chỉ là giọng nói hơi không vui trả lời, "Tại sao ta lại ở nơi này à? Tiểu Tam? Chẳng lẽ ngươi không biết mình phạm sai lầm gì sao?"
Quân Lam Tuyết lạnh lùng nói: "Sai lầm? Ta không nghĩ là ta mắc sai lầm gì."
Thân mình người áo choàng vừa động, đột nhiên quay lưng đi, mặt ngó về phía Lăng vương phủ, thanh âm âm trầm hoàn toàn nghe không ra rốt cuộc là nam hay là nữ.
"Không cho là?" Người áo choàng nở nụ cười, trong đêm tối nụ cười âm trầm xen lẫn gió lạnh, có vẻ rất quỷ dị, " Như vậy ngươi nói một chút xem, một tháng qua này, tại sao Tô Lăng Trạch còn chưa chết?"
Quân Lam Tuyết nghe vậy cảm thấy rùng mình.
Xem ra, nàng không đoán sai.
Quả nhiên người này là người của Ám Lâu.
Mà nàng. . . . . .Thật sự là sát thủ Ám Lâu phái tới, mục đích mai phục ở Lăng vương phủ chính là vì muốn giết Tô Lăng trạch.
Điều này làm cho lòng Quân Lam Tuyết sóng cuộn biển ngầm dân lên cảm xúc phức tạp.
Nàng đang nhớ đến Tô Lăng trạch.
Người nam nhân âm tình bất định này phải chăng hắn đã sớm hoài nghi thân phận của nàng?
Nói như vậy thì tại sao mấy ngày nay lại đối xử tốt với nàng?
Hoặc giả nói chính xác đây là một cách thăm dò khác?
Nhưng đáp án rõ ràng như vậy, thật còn cần thăm dò sao?
"Thế nào? Nói không ra lời sao?" Thấy nàng trầm mặc, thanh âm âm trầm của người áo choàng lại nhẹ nhàng ẩn chứa giễu cợt, "Hay là nói, chỉ là trong thời gian một tháng không gặp, ngươi đã kém xa như vậy, ngay cả Tô Lăng Trạch cũng giết không chết?"
"Đây là ngươi đang phủ định năng lực của ta sao?" Giọng nói Quân Lam Tuyết cũng trầm xuống, khí thế kinh người trên người một chút cũng không thua với bất luận kẻ nào.
Mặc dù Quân Lam Tuyết không phải là sát thủ, nhưng thân là thiên tài phân tích số liệu cấp cao của Liên Hợp Quốc, dạng cục diện gì mà nàng chưa từng thấy qua, quanh năm nàng luôn tiếp xúc với những nhân vật đứng đầu trong xã hội, chút phong thái và khí thế này, nàng hoàn toàn không cần phải xây dựng cũng có thể thể hiện ra .
Quả nhiên, người áo choàng nghe vậy trầm mặc một chốc, tựa hồ đang kiêng kỵ cái gì, một hồi lâu kỳ quái nói: "Dĩ nhiên không dám, ngươi là sát thủ đứng hàng thứ ba ở Ám Lâu, đương nhiên là năng lực của ngươi không thể nghi ngờ."
Đứng hàng thứ ba. . . . . .
Khóe miệng Quân Lam Tuyết không thể không co quắp xuống.
Trời.
Đứng hàng thứ ba ở Ám Lâu?
Khó trách nàng lại được gọi là tiểu tam. . . . . .
Chỉ là. . . . . . Đứng hàng thứ ba, có lầm hay không, đời trước của cơ thể này xấu như vậy, cả Ám Lâu có bao nhiêu sát thủ, nàng lại đứng hàng thứ ba?
Quân Lam Tuyết nhìn một chút tay của mình, nàng làm sao có thể nói ra, giờ nàng không có một chút nội lực nào, thân thủ như vậy nếu như trở lại Ám Lâu. . . . . .
Mẹ nó, còn không phải bị người ta lột đến không còn một mảnh vụn?
Trong lòng Quân Lam Tuyết sóng cuộn biển ngầm, trên mặt như cũ không biến sắc thử dò xét nói: "A? Đã như vậy thì xin hỏi, một tháng không gặp, bây giờ sát thủ như ngươi xếp hàng thứ mấy?"
Người áo choàng ngẩng đầu lên, trong giọng nói mang theo mấy phần kiêu ngạo, "Nhờ hồng phúc của ngươi đã thuận lợi từ hàng thứ mười sáu lên hàng thứ năm."
Sắc mặt Quân Lam Tuyết khẽ biến từ sát thủ đứng hàng thứ mười sáu vọt lên hàng thứ năm, xem ra loại người tàn nhẫn này không phải người bình thường. . . . . .
Gió đêm thổi qua giữa hè mùa, Quân Lam Tuyết thấy có hơi lạnh từ lòng bàn chân lan ra.
Sau mái hiên, không người nào phát hiện một con mèo nhỏ có con ngươi đỏ tươi nhảy thật nhanh qua biến mất trong bóng tối.
Edit: Jade
Tiểu Tam. . . . . . Cư nhiên gọi nàng là tiểu Tam. . . . . .
Trong lòng Quân Lam Tuyết chửi rủa người kia, yên lặng thăm hỏi cả nhà đối phương đều là tiểu tam sau đó rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.
Người có thể xuất hiện ở nơi này lại mở miệng ôn chuyện cũ với nàng rất có thể chính là người quen biết với thân thể này.
Cũng có khả năng là người của Ám Lâu.
Nàng không thể bại lộ bí mật, nếu để cho đối phương biết nàng đã không còn là sát thủ của Ám Lâu, nói không chừng người kế tiếp bám riết không tha muốn giết người chính là nàng.
Vì vậy, nàng khẽ day trán, lộ ra vẻ mặt đạm mạc, hờ hững nói: "Tại sao ngươi lại đến đây."
Nàng nói rất bình tĩnh.
Quả nhiên người áo choàng đối diện không có phát hiện, chỉ là giọng nói hơi không vui trả lời, "Tại sao ta lại ở nơi này à? Tiểu Tam? Chẳng lẽ ngươi không biết mình phạm sai lầm gì sao?"
Quân Lam Tuyết lạnh lùng nói: "Sai lầm? Ta không nghĩ là ta mắc sai lầm gì."
Thân mình người áo choàng vừa động, đột nhiên quay lưng đi, mặt ngó về phía Lăng vương phủ, thanh âm âm trầm hoàn toàn nghe không ra rốt cuộc là nam hay là nữ.
"Không cho là?" Người áo choàng nở nụ cười, trong đêm tối nụ cười âm trầm xen lẫn gió lạnh, có vẻ rất quỷ dị, " Như vậy ngươi nói một chút xem, một tháng qua này, tại sao Tô Lăng Trạch còn chưa chết?"
Quân Lam Tuyết nghe vậy cảm thấy rùng mình.
Xem ra, nàng không đoán sai.
Quả nhiên người này là người của Ám Lâu.
Mà nàng. . . . . .Thật sự là sát thủ Ám Lâu phái tới, mục đích mai phục ở Lăng vương phủ chính là vì muốn giết Tô Lăng trạch.
Điều này làm cho lòng Quân Lam Tuyết sóng cuộn biển ngầm dân lên cảm xúc phức tạp.
Nàng đang nhớ đến Tô Lăng trạch.
Người nam nhân âm tình bất định này phải chăng hắn đã sớm hoài nghi thân phận của nàng?
Nói như vậy thì tại sao mấy ngày nay lại đối xử tốt với nàng?
Hoặc giả nói chính xác đây là một cách thăm dò khác?
Nhưng đáp án rõ ràng như vậy, thật còn cần thăm dò sao?
"Thế nào? Nói không ra lời sao?" Thấy nàng trầm mặc, thanh âm âm trầm của người áo choàng lại nhẹ nhàng ẩn chứa giễu cợt, "Hay là nói, chỉ là trong thời gian một tháng không gặp, ngươi đã kém xa như vậy, ngay cả Tô Lăng Trạch cũng giết không chết?"
"Đây là ngươi đang phủ định năng lực của ta sao?" Giọng nói Quân Lam Tuyết cũng trầm xuống, khí thế kinh người trên người một chút cũng không thua với bất luận kẻ nào.
Mặc dù Quân Lam Tuyết không phải là sát thủ, nhưng thân là thiên tài phân tích số liệu cấp cao của Liên Hợp Quốc, dạng cục diện gì mà nàng chưa từng thấy qua, quanh năm nàng luôn tiếp xúc với những nhân vật đứng đầu trong xã hội, chút phong thái và khí thế này, nàng hoàn toàn không cần phải xây dựng cũng có thể thể hiện ra .
Quả nhiên, người áo choàng nghe vậy trầm mặc một chốc, tựa hồ đang kiêng kỵ cái gì, một hồi lâu kỳ quái nói: "Dĩ nhiên không dám, ngươi là sát thủ đứng hàng thứ ba ở Ám Lâu, đương nhiên là năng lực của ngươi không thể nghi ngờ."
Đứng hàng thứ ba. . . . . .
Khóe miệng Quân Lam Tuyết không thể không co quắp xuống.
Trời.
Đứng hàng thứ ba ở Ám Lâu?
Khó trách nàng lại được gọi là tiểu tam. . . . . .
Chỉ là. . . . . . Đứng hàng thứ ba, có lầm hay không, đời trước của cơ thể này xấu như vậy, cả Ám Lâu có bao nhiêu sát thủ, nàng lại đứng hàng thứ ba?
Quân Lam Tuyết nhìn một chút tay của mình, nàng làm sao có thể nói ra, giờ nàng không có một chút nội lực nào, thân thủ như vậy nếu như trở lại Ám Lâu. . . . . .
Mẹ nó, còn không phải bị người ta lột đến không còn một mảnh vụn?
Trong lòng Quân Lam Tuyết sóng cuộn biển ngầm, trên mặt như cũ không biến sắc thử dò xét nói: "A? Đã như vậy thì xin hỏi, một tháng không gặp, bây giờ sát thủ như ngươi xếp hàng thứ mấy?"
Người áo choàng ngẩng đầu lên, trong giọng nói mang theo mấy phần kiêu ngạo, "Nhờ hồng phúc của ngươi đã thuận lợi từ hàng thứ mười sáu lên hàng thứ năm."
Sắc mặt Quân Lam Tuyết khẽ biến từ sát thủ đứng hàng thứ mười sáu vọt lên hàng thứ năm, xem ra loại người tàn nhẫn này không phải người bình thường. . . . . .
Gió đêm thổi qua giữa hè mùa, Quân Lam Tuyết thấy có hơi lạnh từ lòng bàn chân lan ra.
Sau mái hiên, không người nào phát hiện một con mèo nhỏ có con ngươi đỏ tươi nhảy thật nhanh qua biến mất trong bóng tối.