Quyển 2 - Chương 103: Chương 38.1: Gậy ông đập lưng ông
Uyên sử tháng bảy năm thứ bốn mươi tám.
Một đạo mật hàm từ kinh thành thành công đưa đến Hào Châu xa vạn dặm.
Ban đêm.
Một lão nhân sáu mươi tuổi cầm mật thư kia, mũi nhọn trong mắt chợt lóe, thở phào nhẹ nhõm thật dài.
"Ngày hai mươi mốt tháng bảy phải không....." Hắn ngẩng đầu, nhìn ngôi sao sáng chói nhất phía chân trời kia, mắt hơi nhắm nghiền: "Cuối cùng cũng kết thúc, cuối cùng cũng có thể.... trở về."
Hào Châu, ẩn tộc Quân gia.
Một hạ nhân chữ Quân vội vàng tiến vào phòng của Quân Mạc Thiên.
"Gia chủ! Gia chủ đại nhân không xong, tình trạng của phu nhân hình như có chút khác thường, giống như bệnh tình biến đổi....."
Của lớn thư phòng Quân gia bỗng nhiên bị đánh mở, tròng mắt Quân Mạc Thiên đỏ bừng xuất hiện trong đêm đen, cực kì dọa người: "Mau truyền tam trưởng lão!"
Người mấy năm nay vẫn im lặng trầm tĩnh, làm sao có thể có tình trạng khác thường?
Quân Mạc Thiên bất chấp mọi thứ nhanh chóng đi thẳng về chỗ sân của Đường Mai Thanh.
Trăng sáng đổ bóng, đêm khuya luân chuyển.
Lúc này Quân gia lại sáng như ban ngày, lòng người hoảng sợ.
Chỗ sâu nhất trong sân Quân gia, Quân Mạc Thiên nương theo cạnh cửa, mắt không chuyển nhìn vào trong phòng Đường Mai Thanh.
Lúc này tam trưởng lão sắc mặt trầm trọng đang kiểm tra cụ thể tình huống của Đường Mai Thanh.
Đêm khuya giờ tý, hạ nhân chữ Quân đột nhiên bị đánh thức, lúc thấy nàng chuyển động, nghĩ rằng nàng muốn tỉnh lại, nhất thời vui mừng trời cao không bạc đãi người tốt, rốt cuộc cũng khiến cho phu nhân tỉnh lại.
Tuy nhiên ngay sau đó lại thấy Đường Mai Thanh toàn thân run rẩy, miệng sùi bọt mép liền sợ hãi.
Đợi tam trưởng lão chạy tới châm kim cứu tế, mới làm dịu triệu chứng đáng sợ này xuống.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Quân Mạc Thiên hỏi, giọng nói khàn khàn mơ hồ đang cố nén cảm xúc.
Sắc mặt tam trưởng lão ngưng trọng đứng dậy, vẻ mặt nặng nề: "Gia chủ. phu nhân sợ là.... Không được."
"Cái gì không được!" Vừa dứt lời, cửa chính Quân Mạc Thiên dựa vào bỗng nhiên nát bấy, hắn gắt gao nhìn thẳng tam trưởng lão, lớn tiếng chất vấn: "Không phải nói còn có thể cố gắng thêm một năm sao? Tuyết Nhi cùng Vô Nham đã đi tìm Thiên Sơn Tuyết thiềm, một khi bọn họ lấy được máu, chỉ còn lại có Thất Diệp Liên hoa, rất nhanh..... Rất nhanh là có thể cứu tỉnh nàng."
Tam trưởng lão khẽ cuối thấp đầu xuống, một đôi mắt già nua mang theo vài tia bi thương: "Vốn là độc trong cơ thể phu nhân đã bị ngăn chặn, nhưng không biết vì sao lại càng trở nên không thể khống chế , hiện tại đã.... Xông vào tâm mạch."
"Ta mặc kệ như thế nào!" Con ngươi của Quân Mạc Thiên chuyển sang màu đỏ: "Ngươi cho ta biết cần biện pháp gì, nhất định phải kéo dài đến lúc tìm được Tuyết Thiền cùng Thất Diệp Liên hoa mới thôi."
Tam trưởng lão cúi người xuống, trầm giọng nói: "Nếu là như vậy, trước chỉ có thể đém phu nhân an trí trong một động băng, hàn khí có thể ngăn cản chất độc lưu chuyển chậm chạp, có thể kéo dài một thời gian, nhưng Hào Châu ta ở phía Nam, bốn mùa đều như mùa xuân, không cách nào xây dựng hầm băng như vậy....."
Quân Mạc Thiên bỗng nhiên xoay người: "Nơi nào trong thiên hạ có hầm băng?"
Tam trưởng lão trầm ngâm một lát, nói: "Theo lão phu biết, một tháng trước hoàng thất Tĩnh Uyên xây dựng một hầm băng làm lăng một cho lão thái hậu Vương Vi, chỉ là gia chủ, kia dù sao cũng là hoàng thất....."
Quân Mạc Thiên khoát tay trực tiếp cắt ngang lời nói của hắn: "Hoàng thất thì sao, lập tức đi chuẩn bị trước đi kinh đô, không thể để cho phu nhân có gì sơ xuất!"
Hoàng thất thì sao, bọn họ là gia tộc có truyền thừa ngàn năm, lại e ngại một cái hoàng thất trăm năm?
Nhưng hắn lại không biết, việc Tô Lăng Trạch xây dựng hầm băng là bí mật, người ngoài căn bản không thể biết chuyện này, mà tam trưởng lão lại biết.
Tam trưởng lão trầm giọng: "Vâng, lão phu lập tức đi ngay."
Đêm tựa hồ càng sâu.
Quân Tiểu Ngôn đang ngủ mơ mơ màng màng, trong thoáng chốc có cảm giác người mình bị bế lên, thần kinh tiểu tử kia nhạy bén lập tức mở mắt ra, vừa mở mắt lại phát hiện trước mắt đã không còn là Quân gia mà là một chỗ trong khu rừng rậm rạp.
"Đây là đâu? Đại trưởng lão gia gia? Sao ngươi lại mang người ta đến nơi này." Trong nháy mắt Quân Tiểu Ngôn giật mình tỉnh lại.
Đại trưởng lão luôn không thích hắn cùng tỷ tỷ, hiện tại sẽ không phải là..... Muốn giết hắn diệt khẩu chứ!
Đại trưởng lão không thèm liếc mắt nhìn Quân Tiểu Ngôn đang nói trên tay, trầm giọng nói: "Bệnh tình phu nhân chuyển biến, suốt đêm phải đưa đến kinh đô, hiện tại chúng ta cũng đang chạy đến."
Tròng mắt Quân Tiểu Ngôn vừa chuyển: "Vậy cha đâu? Ta muốn đi cùng cha ta."
"Gia chủ trông chừng phu nhân, lệnh cho lão phu hộ tống ngươi, Tiểu Ngôn, sự tình trọng đại, chớ nghịch ngợm." Đại trưởng lão trầm giọng nói.
Uyên sử tháng bảy năm thứ bốn mươi tám.
Một đạo mật hàm từ kinh thành thành công đưa đến Hào Châu xa vạn dặm.
Ban đêm.
Một lão nhân sáu mươi tuổi cầm mật thư kia, mũi nhọn trong mắt chợt lóe, thở phào nhẹ nhõm thật dài.
"Ngày hai mươi mốt tháng bảy phải không....." Hắn ngẩng đầu, nhìn ngôi sao sáng chói nhất phía chân trời kia, mắt hơi nhắm nghiền: "Cuối cùng cũng kết thúc, cuối cùng cũng có thể.... trở về."
Hào Châu, ẩn tộc Quân gia.
Một hạ nhân chữ Quân vội vàng tiến vào phòng của Quân Mạc Thiên.
"Gia chủ! Gia chủ đại nhân không xong, tình trạng của phu nhân hình như có chút khác thường, giống như bệnh tình biến đổi....."
Của lớn thư phòng Quân gia bỗng nhiên bị đánh mở, tròng mắt Quân Mạc Thiên đỏ bừng xuất hiện trong đêm đen, cực kì dọa người: "Mau truyền tam trưởng lão!"
Người mấy năm nay vẫn im lặng trầm tĩnh, làm sao có thể có tình trạng khác thường?
Quân Mạc Thiên bất chấp mọi thứ nhanh chóng đi thẳng về chỗ sân của Đường Mai Thanh.
Trăng sáng đổ bóng, đêm khuya luân chuyển.
Lúc này Quân gia lại sáng như ban ngày, lòng người hoảng sợ.
Chỗ sâu nhất trong sân Quân gia, Quân Mạc Thiên nương theo cạnh cửa, mắt không chuyển nhìn vào trong phòng Đường Mai Thanh.
Lúc này tam trưởng lão sắc mặt trầm trọng đang kiểm tra cụ thể tình huống của Đường Mai Thanh.
Đêm khuya giờ tý, hạ nhân chữ Quân đột nhiên bị đánh thức, lúc thấy nàng chuyển động, nghĩ rằng nàng muốn tỉnh lại, nhất thời vui mừng trời cao không bạc đãi người tốt, rốt cuộc cũng khiến cho phu nhân tỉnh lại.
Tuy nhiên ngay sau đó lại thấy Đường Mai Thanh toàn thân run rẩy, miệng sùi bọt mép liền sợ hãi.
Đợi tam trưởng lão chạy tới châm kim cứu tế, mới làm dịu triệu chứng đáng sợ này xuống.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Quân Mạc Thiên hỏi, giọng nói khàn khàn mơ hồ đang cố nén cảm xúc.
Sắc mặt tam trưởng lão ngưng trọng đứng dậy, vẻ mặt nặng nề: "Gia chủ. phu nhân sợ là.... Không được."
"Cái gì không được!" Vừa dứt lời, cửa chính Quân Mạc Thiên dựa vào bỗng nhiên nát bấy, hắn gắt gao nhìn thẳng tam trưởng lão, lớn tiếng chất vấn: "Không phải nói còn có thể cố gắng thêm một năm sao? Tuyết Nhi cùng Vô Nham đã đi tìm Thiên Sơn Tuyết thiềm, một khi bọn họ lấy được máu, chỉ còn lại có Thất Diệp Liên hoa, rất nhanh..... Rất nhanh là có thể cứu tỉnh nàng."
Tam trưởng lão khẽ cuối thấp đầu xuống, một đôi mắt già nua mang theo vài tia bi thương: "Vốn là độc trong cơ thể phu nhân đã bị ngăn chặn, nhưng không biết vì sao lại càng trở nên không thể khống chế , hiện tại đã.... Xông vào tâm mạch."
"Ta mặc kệ như thế nào!" Con ngươi của Quân Mạc Thiên chuyển sang màu đỏ: "Ngươi cho ta biết cần biện pháp gì, nhất định phải kéo dài đến lúc tìm được Tuyết Thiền cùng Thất Diệp Liên hoa mới thôi."
Tam trưởng lão cúi người xuống, trầm giọng nói: "Nếu là như vậy, trước chỉ có thể đém phu nhân an trí trong một động băng, hàn khí có thể ngăn cản chất độc lưu chuyển chậm chạp, có thể kéo dài một thời gian, nhưng Hào Châu ta ở phía Nam, bốn mùa đều như mùa xuân, không cách nào xây dựng hầm băng như vậy....."
Quân Mạc Thiên bỗng nhiên xoay người: "Nơi nào trong thiên hạ có hầm băng?"
Tam trưởng lão trầm ngâm một lát, nói: "Theo lão phu biết, một tháng trước hoàng thất Tĩnh Uyên xây dựng một hầm băng làm lăng một cho lão thái hậu Vương Vi, chỉ là gia chủ, kia dù sao cũng là hoàng thất....."
Quân Mạc Thiên khoát tay trực tiếp cắt ngang lời nói của hắn: "Hoàng thất thì sao, lập tức đi chuẩn bị trước đi kinh đô, không thể để cho phu nhân có gì sơ xuất!"
Hoàng thất thì sao, bọn họ là gia tộc có truyền thừa ngàn năm, lại e ngại một cái hoàng thất trăm năm?
Nhưng hắn lại không biết, việc Tô Lăng Trạch xây dựng hầm băng là bí mật, người ngoài căn bản không thể biết chuyện này, mà tam trưởng lão lại biết.
Tam trưởng lão trầm giọng: "Vâng, lão phu lập tức đi ngay."
Đêm tựa hồ càng sâu.
Quân Tiểu Ngôn đang ngủ mơ mơ màng màng, trong thoáng chốc có cảm giác người mình bị bế lên, thần kinh tiểu tử kia nhạy bén lập tức mở mắt ra, vừa mở mắt lại phát hiện trước mắt đã không còn là Quân gia mà là một chỗ trong khu rừng rậm rạp.
"Đây là đâu? Đại trưởng lão gia gia? Sao ngươi lại mang người ta đến nơi này." Trong nháy mắt Quân Tiểu Ngôn giật mình tỉnh lại.
Đại trưởng lão luôn không thích hắn cùng tỷ tỷ, hiện tại sẽ không phải là..... Muốn giết hắn diệt khẩu chứ!
Đại trưởng lão không thèm liếc mắt nhìn Quân Tiểu Ngôn đang nói trên tay, trầm giọng nói: "Bệnh tình phu nhân chuyển biến, suốt đêm phải đưa đến kinh đô, hiện tại chúng ta cũng đang chạy đến."
Tròng mắt Quân Tiểu Ngôn vừa chuyển: "Vậy cha đâu? Ta muốn đi cùng cha ta."
"Gia chủ trông chừng phu nhân, lệnh cho lão phu hộ tống ngươi, Tiểu Ngôn, sự tình trọng đại, chớ nghịch ngợm." Đại trưởng lão trầm giọng nói.