Quyển 2 - Chương 107: Chương 38.5
"Đại phu nói nàng đã không sao, miệng vết thương đã trải qua xử lí, có lẽ là quá mức mệt nhọc, cho nên vẫn không thể tỉnh lại, bất quá có lẽ ngày mai sẽ tỉnh lại." Khúc Vô Nham thấp giọng an ủi.
Tuy rằng hắn cũng có chút kỳ quái, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, Thủy Nhược vẫn chưa trúng độc, chẳng qua chặt đứt một cánh tay, nhưng lấy thân thể Thủy Nhược hẳn là sẽ không hôn mê lâu như vậy mới đúng.
Quân Lam Tuyết híp mắt, lắc đầu nói: "Cuối cùng ta có một dự cảm không tốt, cảm giác giống như có chuyện gì sắp xảy ra, nếu không Vô Nham, ngươi trước đem máu Tuyết thiềm trở về cho cha, ta ở lại chỗ này chăm sóc Thủy Nhược, chờ thương thế của nàng tốt hơn rồi trở về như thế nào?"
Mấy ngày nay cứ cảm thấy tâm thần không yên, trực giác của nàng luôn luôn chính xác, cảm giác giống như có ai sắp gặp chuyện không may, nhưng nhìn Thủy Nhược, lại cảm thấy có lẽ trực giác của mình là nhằm vào Thủy Nhược.
Khúc Vô Nham nghĩ nàng là vì lo cho Thủy Nhược, không khỏi than nhẹ một tiếng, cho tới nay Thủy Nhược cùng Tuyết Nhi đều là tình thân như tỷ muội, Thủy Nhược là một nữ tử đặc biệt, nhìn như rất thô lỗ ấy, đối với Tuyết Nhi lại chăm sóc vô cùng cẩn thận, hắn đối với Thủy Nhược cũng là ôm một phần cảm kích.
Khi trước là như thế. Nay Tuyết Nhi mất trí nhớ, Thủy Nhược lại đối đãi với Tuyết Nhi trước sau như một, thậm chí vì cứu Tuyết Nhi mà không tiếc tự chém một cánh tay, phần nhân tình này quả thật rất nặng.
"Nếu ngươi ở nơi này, làm sao ta có thể an tâm rời đi, chúng ta sẽ chờ thương thế Thủy Nhược tốt hơn một chút rồi đi." Khúc Vô Nham dịu dàng nói.
Quân Lam Tuyết trong lòng cảm kích, chậm rãi gật đầu, chợt nhớ tới một người, vội vàng hỏi: "Hắc diện nhân kia cùng tiểu thư đồng đâu?"
Khúc Vô Nham gật đầu: "Bọn họ ở Tuyết Sơn một chút liền rời đi một mình, bất quá tối hôm trước tiểu thư đồng lại trở về, đem máu Tuyết thiềm giao cho ta, nói nàng đem máu Tuyết thiềm về nhà, thần y kia lại nói máu Tuyết thiềm này quá nguy hiểm, chỉ sợ cứu không được cha nàng, cho nên đưa máu cho chúng ta, hy vọng có thể giúp nương của ngươi."
Trong lòng Quân Lam Tuyết ấm áp: "Không thể tưởng tượng được bọn họ liều mạng một hồi, cũng không biết cha nàng mắc bệnh gì, chờ trở lại Quân gia chúng ta hỏi tam trưởng lão một chút, xem tam trưởng lão có rỗi hay không, có lẽ có thể giúp được bọn họ một chút."
Khúc Vô Nham mỉm cười, nhìn Quân Lam Tuyết bằng ánh mát dịu dàng như nước, nha đầu kia, luôn mạnh miệng, đáy lòng lại thiện lương.
"Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài đi, để cho Thủy Nhược nghỉ ngơi thật tố, tối nay lại đến xem nàng." Khúc Vô Nham nói.
Quân Lam Tuyết gật đầu, liếc mắt một cái nhìn Thủy Nhược hôn mê bất tỉnh trên giường, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, theo Khúc Vô Nham xoay người rời đi.
Trong phòng.
Cửa phòng bị đóng lại, ánh sáng mờ mịt, Thủy Nhược nằm ở trên giường lúc này lại cử động, hơi mở mắt ra, vô thần nhìn xà ngang trên nóc nhà, lẳng lặng nhìn.
Thật lâu sau, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, giống như hết thảy tựa hồ không có chuyện gì phát sinh.
Ngoài Thiên Sơn trấn, tiểu thư đồng ôm chặt hắc diện nhân không buông tay: "Chủ tử, ngươi muốn bỏ ta lại, ta không muốn ở chỗ nay, ta muốn trở về cùng ngươi."
Khóe môi hắc diện nhân hơi xẹt qua mấy phần hờ hững bất đắc dĩ: "Ly nhi, nơi đó không thích hợp với ngươi."
"Không đi sao biết không thích hợp?" Vẻ mặt tiểu thư đồng kiên quyết, mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở: "Ngươi nói máu mủ tình thân có thể vì quyền mà đứt, chỉ có thuộc hạ là trung thành nhất, vĩnh viễn không phản bội, cho nên ta không kêu ngươi là ca, ta cũng tình nguyện làm thuộc hạ của ngươi, vĩnh viễn không phản bội, ngươi nói tranh đoạt hoàng quyền mãi không kết thúc, nghiệp thành tất có tổn hại, nên ta không nhận thức, cuối cùng ngay cả mặt bà ngoại cũng không có nhìn thấy, hiện tại ta chỉ còn ngươi là người thân, ngươi còn muốn đem ta để lại địa phương băng tuyết này, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy...."
Tô Lăng Trạch hơi híp mắt, đôi môi dưới mặt nạ mím nhẹ.
Sự tồn tại của Vân Ly, là bí mật của Hoàng gia, đúng là khiến cho hắn cực kỳ ngoài ý muốn.
Hắn cũng chưa từng nghĩ tới, lúc trẻ hoàng tổ mẫu vì củng cố hoàng vị, đem nữ nhi song sinh đến phía đông xa xôi cầu lấy sinh tồn, mà tìm ở dân gian một nam hài để thay thế con gái của mình.
Nàng một đường nâng đỡ nam hài kia trưởng thành, vì Hoàng Vi đế, lúc nữ nhi kia trưởng thành tổ chức tuyển tú thiên hạ, đem nữ nhi ở phía đông xa xôi kia triệu hồi về hoàng cung, thu về làm hoàng hậu, kia chính là mẹ của hắn.
Mẫu thân mất sớm, năm nào khi còn bé phụng mệnh hoàng tổ mẫu trở lại Thiên Sơn, gặp được một phụ nhân giống mẫu thân như đúc, hắn mới hiểu được tới đây, mà Vân Ly, tức là nữ nhi của muội muội song sinh của mẫu thân hắn.
Nếu Vân Ly xuất hiện, bí mật của Hoàng gia bị khai giải, đến lúc đó người phụ hoàng không có huyết thống hoàng gia kia sẽ......
Tô Lăng Trạch giương mắt, nhìn về phía chân trời xa xôi, trong lòng bỗng chốc thật thê lương.
"Đại phu nói nàng đã không sao, miệng vết thương đã trải qua xử lí, có lẽ là quá mức mệt nhọc, cho nên vẫn không thể tỉnh lại, bất quá có lẽ ngày mai sẽ tỉnh lại." Khúc Vô Nham thấp giọng an ủi.
Tuy rằng hắn cũng có chút kỳ quái, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, Thủy Nhược vẫn chưa trúng độc, chẳng qua chặt đứt một cánh tay, nhưng lấy thân thể Thủy Nhược hẳn là sẽ không hôn mê lâu như vậy mới đúng.
Quân Lam Tuyết híp mắt, lắc đầu nói: "Cuối cùng ta có một dự cảm không tốt, cảm giác giống như có chuyện gì sắp xảy ra, nếu không Vô Nham, ngươi trước đem máu Tuyết thiềm trở về cho cha, ta ở lại chỗ này chăm sóc Thủy Nhược, chờ thương thế của nàng tốt hơn rồi trở về như thế nào?"
Mấy ngày nay cứ cảm thấy tâm thần không yên, trực giác của nàng luôn luôn chính xác, cảm giác giống như có ai sắp gặp chuyện không may, nhưng nhìn Thủy Nhược, lại cảm thấy có lẽ trực giác của mình là nhằm vào Thủy Nhược.
Khúc Vô Nham nghĩ nàng là vì lo cho Thủy Nhược, không khỏi than nhẹ một tiếng, cho tới nay Thủy Nhược cùng Tuyết Nhi đều là tình thân như tỷ muội, Thủy Nhược là một nữ tử đặc biệt, nhìn như rất thô lỗ ấy, đối với Tuyết Nhi lại chăm sóc vô cùng cẩn thận, hắn đối với Thủy Nhược cũng là ôm một phần cảm kích.
Khi trước là như thế. Nay Tuyết Nhi mất trí nhớ, Thủy Nhược lại đối đãi với Tuyết Nhi trước sau như một, thậm chí vì cứu Tuyết Nhi mà không tiếc tự chém một cánh tay, phần nhân tình này quả thật rất nặng.
"Nếu ngươi ở nơi này, làm sao ta có thể an tâm rời đi, chúng ta sẽ chờ thương thế Thủy Nhược tốt hơn một chút rồi đi." Khúc Vô Nham dịu dàng nói.
Quân Lam Tuyết trong lòng cảm kích, chậm rãi gật đầu, chợt nhớ tới một người, vội vàng hỏi: "Hắc diện nhân kia cùng tiểu thư đồng đâu?"
Khúc Vô Nham gật đầu: "Bọn họ ở Tuyết Sơn một chút liền rời đi một mình, bất quá tối hôm trước tiểu thư đồng lại trở về, đem máu Tuyết thiềm giao cho ta, nói nàng đem máu Tuyết thiềm về nhà, thần y kia lại nói máu Tuyết thiềm này quá nguy hiểm, chỉ sợ cứu không được cha nàng, cho nên đưa máu cho chúng ta, hy vọng có thể giúp nương của ngươi."
Trong lòng Quân Lam Tuyết ấm áp: "Không thể tưởng tượng được bọn họ liều mạng một hồi, cũng không biết cha nàng mắc bệnh gì, chờ trở lại Quân gia chúng ta hỏi tam trưởng lão một chút, xem tam trưởng lão có rỗi hay không, có lẽ có thể giúp được bọn họ một chút."
Khúc Vô Nham mỉm cười, nhìn Quân Lam Tuyết bằng ánh mát dịu dàng như nước, nha đầu kia, luôn mạnh miệng, đáy lòng lại thiện lương.
"Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài đi, để cho Thủy Nhược nghỉ ngơi thật tố, tối nay lại đến xem nàng." Khúc Vô Nham nói.
Quân Lam Tuyết gật đầu, liếc mắt một cái nhìn Thủy Nhược hôn mê bất tỉnh trên giường, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, theo Khúc Vô Nham xoay người rời đi.
Trong phòng.
Cửa phòng bị đóng lại, ánh sáng mờ mịt, Thủy Nhược nằm ở trên giường lúc này lại cử động, hơi mở mắt ra, vô thần nhìn xà ngang trên nóc nhà, lẳng lặng nhìn.
Thật lâu sau, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, giống như hết thảy tựa hồ không có chuyện gì phát sinh.
Ngoài Thiên Sơn trấn, tiểu thư đồng ôm chặt hắc diện nhân không buông tay: "Chủ tử, ngươi muốn bỏ ta lại, ta không muốn ở chỗ nay, ta muốn trở về cùng ngươi."
Khóe môi hắc diện nhân hơi xẹt qua mấy phần hờ hững bất đắc dĩ: "Ly nhi, nơi đó không thích hợp với ngươi."
"Không đi sao biết không thích hợp?" Vẻ mặt tiểu thư đồng kiên quyết, mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở: "Ngươi nói máu mủ tình thân có thể vì quyền mà đứt, chỉ có thuộc hạ là trung thành nhất, vĩnh viễn không phản bội, cho nên ta không kêu ngươi là ca, ta cũng tình nguyện làm thuộc hạ của ngươi, vĩnh viễn không phản bội, ngươi nói tranh đoạt hoàng quyền mãi không kết thúc, nghiệp thành tất có tổn hại, nên ta không nhận thức, cuối cùng ngay cả mặt bà ngoại cũng không có nhìn thấy, hiện tại ta chỉ còn ngươi là người thân, ngươi còn muốn đem ta để lại địa phương băng tuyết này, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy...."
Tô Lăng Trạch hơi híp mắt, đôi môi dưới mặt nạ mím nhẹ.
Sự tồn tại của Vân Ly, là bí mật của Hoàng gia, đúng là khiến cho hắn cực kỳ ngoài ý muốn.
Hắn cũng chưa từng nghĩ tới, lúc trẻ hoàng tổ mẫu vì củng cố hoàng vị, đem nữ nhi song sinh đến phía đông xa xôi cầu lấy sinh tồn, mà tìm ở dân gian một nam hài để thay thế con gái của mình.
Nàng một đường nâng đỡ nam hài kia trưởng thành, vì Hoàng Vi đế, lúc nữ nhi kia trưởng thành tổ chức tuyển tú thiên hạ, đem nữ nhi ở phía đông xa xôi kia triệu hồi về hoàng cung, thu về làm hoàng hậu, kia chính là mẹ của hắn.
Mẫu thân mất sớm, năm nào khi còn bé phụng mệnh hoàng tổ mẫu trở lại Thiên Sơn, gặp được một phụ nhân giống mẫu thân như đúc, hắn mới hiểu được tới đây, mà Vân Ly, tức là nữ nhi của muội muội song sinh của mẫu thân hắn.
Nếu Vân Ly xuất hiện, bí mật của Hoàng gia bị khai giải, đến lúc đó người phụ hoàng không có huyết thống hoàng gia kia sẽ......
Tô Lăng Trạch giương mắt, nhìn về phía chân trời xa xôi, trong lòng bỗng chốc thật thê lương.