Quyển 2 - Chương 109: Chương 39.2
Ánh mắt Quân Lam Tuyết tối sầm lại, muốn nói cái gì, lại nhịn xuống.
Hai người rời căn phòng nhỏ, đem không gian im lặng để lại cho Thủy Nhược.
Ánh nắng dần hạ, bóng ảnh kéo dài.
Quân Lam Tuyết nhìn Tuyết Sơn cao vút trong mấy trời xa xa, cúi đầu yên lặng nói một câu: "Ân tình ta nợ Thủy Nhược, sợ là cả đời cũng không trả hết."
Khúc Vô Nham cười, mắt phượng hẹp dài chậm rãi tạo nên một chút độ cong, nhẹ giọng nói: "Đứa ngốc, giữa các ngươi còn nói cái gì mà thiếu hay nợ, Thủy Nhược là cam tâm tình nguyện, các ngươi là tỷ muội tốt, đồng sinh cộng tử, lại có chuyện ai thiếu ai?"
Quân Lam Tuyết cười khổ, muốn nói gì đó, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, ôm ngực, liên tục lui về phía sau vài bước.
"Tuyết Nhi?" Bât chợt nhìn thấy tình huống như vậy, mắt Khúc Vô Nham trầm xuống, vội vàng ôm chặt nàng: "Ngươi làm sao vậy? Tuyết Nhi?"
Sắc mặt Quân Lam Tuyết trắng bệch có chút khó coi, một trận đau nhức từ ngực truyền đến, giọng nói ẩn nhẫn từ hàm răng truyền ra: "Là Phệ Tâm chi độc, ách, phát tác."
Phệ Tâm chi độc, thời gian một tháng đã tới.
Ngày đó nàng bôn ba quay về Hào Châu chính là vì giải độc, cũng không ngờ giữa đường xá lại gặp nguy hiểm, đi vào Mê Vụ sâm lâm, nhất thời trì hoãn hơn mười ngày thời gian, thật vất vả mới trở lại được Quân gia, còn chưa kịp đi bái phỏng vị Dược Vương tam trưởng lão, vì mẫu thân, lại chạy tới phía Đông Thiên Sơn.
Sau lần gần nhấy, một tháng đã qua, mà Phệ Tâm chi độc lại phát tác.
Nghe vậy, con ngươi Khúc Vô Nham càng chìm sâu, trong lòng lại vô cùng ảo não thấp giọng rủa một tiếng, hắn cư nhiên cũng quên chuyện này, hắn không tin tưởng giải dược của ám lâu, đã chuyển sang nhờ tam trưởng lão chế tại thuốc giải mới, thế nhưng trước khi rời đi hắn lại quên hỏi tam trưởng lão thuốc giải đã điều phối xong chưa.
Hắn thật là đáng chết.
"Chúng ta lập tức trở lại." Khúc Vô Nham không nói hai lời liền quyết định.
"Nhưng Thủy Nhược......" Quân Lam Tuyết vẫn có chút do dự.
Khúc Vô Nham liếc mắt nhìn căn nhà gỗ nhỏ phía sau, trầm giọng nói: "Tìm vài nông phụ đến, để cho bọn họ chiếu cố hỗ trợ một chút, chờ sau khi thương thế Thủy Nhược tốt hơn một chút, lấy bản lĩnh của nàng lúc trở về sẽ không có nguy hiểm gì, liền quyết định như vậy, chúng ta lập tức khởi hành."
Khúc Vô Nham không cho phép phản kháng nói: "Độc này không thể kéo dài."
Quân Lam Tuyết đành phải bất đắc dĩ đáp ứng, bàn tay ôm ngực trắng bệch, cũng nói: "Hào Châu ở phía nam, trở về còn cần một khoảng thời gian, nơi này cách kinh đô có vẻ gần, trước đi ám lâu lấy một ít giải dược của bọn hắn, tạm thời áp chế trước một chút, sau lại quay về Hào Châu tìm tam trưởng lão, như vậy còn có thể kéo dài thời gian tìm thuốc giải."
Chỉ tiếc lúc trước thuốc giải Tiểu Ngũ đưa ở Mê Vụ Sâm Lâm đã mất, độc trên người lại được Mạc lão áp chế, nên nàng cũng không để ý nhiều đến giải dược bị mất kia, nay ngẫm lại chỉ có thể tiếc hận trong lòng.
Khúc Vô Nham không đành lòng thấy nàng khó chịu, đương nhiên là không có bất kì ý kiến gì, lập tức vào nhà nói rõ ràng với Thủy Nhược.
Nghe thấy lời của Khúc Vô Nham, cả người Thủy Nhược cứng ngắc, mãi đến sau khi Khúc Vô Nham mang theo Quân Lam Tuyết rời khỏi, nàng mới vô thần nhìn xà ngang, hai mắt trống rỗng, yên lặng than nhẹ.
"Ý trời."
Kinh đô, thâm cung,
Tĩnh Uyên đế ở trong Kiền Khôn Điện.
Một nam tử toàn thân áo trắng thanh tú đi vào Kiền Khôn Điện, đi thẳng về hướng Tĩnh Uyên đế, giọng điệu mang theo vài phần bất mãn.
"Phụ hoàng, ngươi nói sinh nhật nhi thần thì có đại lễ muốn tặng nhi thần, nhiều ngày trôi qua như vậy, lễ vật kia đâu? Tại sao ngay cả bóng dáng nhi thần cũng không nhìn thấy."
Thất hoàng tử Tô Chỉ Trần, một thân nồng đậm phong độ của người tri thức, tuổi cực kì trẻ, liếc mắt nhìn chỉ thấy giống tài tử giai nhân mà không giống hoàng tử.
Nghe vậy, Tĩnh Uyên đế buông tấu chương trong tay xuống, mỉm cười: "Trần Nhi chớ sốt ruột, ba ngày tung lưới, một ngày đánh cá, tấm lưới trên tay phụ hoàng đã thả vài chục năm, nay, muốn thu, cũng phải thu một cách chậm rãi."
Tô Chỉ Trần hơi nhíu mi: "Một khi đã như vậy. phụ hoàng có thể thu lưới trước, ở lúc sinh nhật nhi thần, đem cho nhi thần, ngày hai mươi mốt tháng bảy đã qua, hiện tại vẫn chưa có cái gì mới mẻ."
Trong mắt Tĩnh Uyên xẹt qua một tia sáng, vẫn là cưng chìu sủng nịch trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi a, đúng là không kiên nhẫn, nếu phụ hoàng tặng lễ vật sinh nhật cho ngươi, tự nhiên muốn ở ngày sinh nhật đó thu lưới, mới có giá trị, học tập ca ca của ngươi một chút kìa, nhẫn, hiều chưa?"
Ánh mắt Quân Lam Tuyết tối sầm lại, muốn nói cái gì, lại nhịn xuống.
Hai người rời căn phòng nhỏ, đem không gian im lặng để lại cho Thủy Nhược.
Ánh nắng dần hạ, bóng ảnh kéo dài.
Quân Lam Tuyết nhìn Tuyết Sơn cao vút trong mấy trời xa xa, cúi đầu yên lặng nói một câu: "Ân tình ta nợ Thủy Nhược, sợ là cả đời cũng không trả hết."
Khúc Vô Nham cười, mắt phượng hẹp dài chậm rãi tạo nên một chút độ cong, nhẹ giọng nói: "Đứa ngốc, giữa các ngươi còn nói cái gì mà thiếu hay nợ, Thủy Nhược là cam tâm tình nguyện, các ngươi là tỷ muội tốt, đồng sinh cộng tử, lại có chuyện ai thiếu ai?"
Quân Lam Tuyết cười khổ, muốn nói gì đó, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, ôm ngực, liên tục lui về phía sau vài bước.
"Tuyết Nhi?" Bât chợt nhìn thấy tình huống như vậy, mắt Khúc Vô Nham trầm xuống, vội vàng ôm chặt nàng: "Ngươi làm sao vậy? Tuyết Nhi?"
Sắc mặt Quân Lam Tuyết trắng bệch có chút khó coi, một trận đau nhức từ ngực truyền đến, giọng nói ẩn nhẫn từ hàm răng truyền ra: "Là Phệ Tâm chi độc, ách, phát tác."
Phệ Tâm chi độc, thời gian một tháng đã tới.
Ngày đó nàng bôn ba quay về Hào Châu chính là vì giải độc, cũng không ngờ giữa đường xá lại gặp nguy hiểm, đi vào Mê Vụ sâm lâm, nhất thời trì hoãn hơn mười ngày thời gian, thật vất vả mới trở lại được Quân gia, còn chưa kịp đi bái phỏng vị Dược Vương tam trưởng lão, vì mẫu thân, lại chạy tới phía Đông Thiên Sơn.
Sau lần gần nhấy, một tháng đã qua, mà Phệ Tâm chi độc lại phát tác.
Nghe vậy, con ngươi Khúc Vô Nham càng chìm sâu, trong lòng lại vô cùng ảo não thấp giọng rủa một tiếng, hắn cư nhiên cũng quên chuyện này, hắn không tin tưởng giải dược của ám lâu, đã chuyển sang nhờ tam trưởng lão chế tại thuốc giải mới, thế nhưng trước khi rời đi hắn lại quên hỏi tam trưởng lão thuốc giải đã điều phối xong chưa.
Hắn thật là đáng chết.
"Chúng ta lập tức trở lại." Khúc Vô Nham không nói hai lời liền quyết định.
"Nhưng Thủy Nhược......" Quân Lam Tuyết vẫn có chút do dự.
Khúc Vô Nham liếc mắt nhìn căn nhà gỗ nhỏ phía sau, trầm giọng nói: "Tìm vài nông phụ đến, để cho bọn họ chiếu cố hỗ trợ một chút, chờ sau khi thương thế Thủy Nhược tốt hơn một chút, lấy bản lĩnh của nàng lúc trở về sẽ không có nguy hiểm gì, liền quyết định như vậy, chúng ta lập tức khởi hành."
Khúc Vô Nham không cho phép phản kháng nói: "Độc này không thể kéo dài."
Quân Lam Tuyết đành phải bất đắc dĩ đáp ứng, bàn tay ôm ngực trắng bệch, cũng nói: "Hào Châu ở phía nam, trở về còn cần một khoảng thời gian, nơi này cách kinh đô có vẻ gần, trước đi ám lâu lấy một ít giải dược của bọn hắn, tạm thời áp chế trước một chút, sau lại quay về Hào Châu tìm tam trưởng lão, như vậy còn có thể kéo dài thời gian tìm thuốc giải."
Chỉ tiếc lúc trước thuốc giải Tiểu Ngũ đưa ở Mê Vụ Sâm Lâm đã mất, độc trên người lại được Mạc lão áp chế, nên nàng cũng không để ý nhiều đến giải dược bị mất kia, nay ngẫm lại chỉ có thể tiếc hận trong lòng.
Khúc Vô Nham không đành lòng thấy nàng khó chịu, đương nhiên là không có bất kì ý kiến gì, lập tức vào nhà nói rõ ràng với Thủy Nhược.
Nghe thấy lời của Khúc Vô Nham, cả người Thủy Nhược cứng ngắc, mãi đến sau khi Khúc Vô Nham mang theo Quân Lam Tuyết rời khỏi, nàng mới vô thần nhìn xà ngang, hai mắt trống rỗng, yên lặng than nhẹ.
"Ý trời."
Kinh đô, thâm cung,
Tĩnh Uyên đế ở trong Kiền Khôn Điện.
Một nam tử toàn thân áo trắng thanh tú đi vào Kiền Khôn Điện, đi thẳng về hướng Tĩnh Uyên đế, giọng điệu mang theo vài phần bất mãn.
"Phụ hoàng, ngươi nói sinh nhật nhi thần thì có đại lễ muốn tặng nhi thần, nhiều ngày trôi qua như vậy, lễ vật kia đâu? Tại sao ngay cả bóng dáng nhi thần cũng không nhìn thấy."
Thất hoàng tử Tô Chỉ Trần, một thân nồng đậm phong độ của người tri thức, tuổi cực kì trẻ, liếc mắt nhìn chỉ thấy giống tài tử giai nhân mà không giống hoàng tử.
Nghe vậy, Tĩnh Uyên đế buông tấu chương trong tay xuống, mỉm cười: "Trần Nhi chớ sốt ruột, ba ngày tung lưới, một ngày đánh cá, tấm lưới trên tay phụ hoàng đã thả vài chục năm, nay, muốn thu, cũng phải thu một cách chậm rãi."
Tô Chỉ Trần hơi nhíu mi: "Một khi đã như vậy. phụ hoàng có thể thu lưới trước, ở lúc sinh nhật nhi thần, đem cho nhi thần, ngày hai mươi mốt tháng bảy đã qua, hiện tại vẫn chưa có cái gì mới mẻ."
Trong mắt Tĩnh Uyên xẹt qua một tia sáng, vẫn là cưng chìu sủng nịch trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi a, đúng là không kiên nhẫn, nếu phụ hoàng tặng lễ vật sinh nhật cho ngươi, tự nhiên muốn ở ngày sinh nhật đó thu lưới, mới có giá trị, học tập ca ca của ngươi một chút kìa, nhẫn, hiều chưa?"