Quyển 2 - Chương 117: Chương 41.1: Rơi vào cạm bẫy
"Vô Nham đại ca, tiểu cô nãi nãi."
Quân Lam Tuyết cùng Khúc Vô Nham còn chưa tiến lên, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hét quen thuộc.
Hai người sửng sốt, Thủy Nhược?
Quân Lam Tuyết vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Thủy Nhược cưỡi trên một con ngựa, tay trái cầm lấy dây cương, một tay áo khác trống trơn nhẹ bay theo gió, trống rỗng.
Sắc mặt của nàng rất yếu ớt, tựa hồ là đuổi theo một đường.
"Thủy Nhược, sao ngươi lại tới đây?" Quân lam tuyết bất chấp những người của thái tử phủ ở đó, vội vàng đi về hướng Thủy Nhược.
Đã nhiều ngày nàng cùng Vô Nham đều là đi suốt đêm, có Vô Nham bên cạnh nàng nhẹ nhàng hơn không ít, nhưng mà, Thủy Nhược cư nhiên lại đuổi theo trong thời gian ngắn như vậy, thân thể nàng bị thương như thế làm sao chịu nổi?
Quân Lam Tuyết nhìn về hướng cánh tay phải trống trơn của nàng, quả nhiên thấy trên vai đã nhuộm không ít tơ máu.
Khúc Vô Nham nhíu mày, giúp đỡ Thủy Nhược trên lưng ngựa xuống, tựa hồ cũng có chút bất mãn Thủy Nhược ép buộc mình như vậy: "Không phải đã bảo ngươi ở lại Thiên Sơn nghỉ ngơi cho thật tốt, thương thế tốt hơn hãy đi theo chúng ta hay sao?"
Thủy Nhược suy yếu lắc đầu, run rẩy lấy ra một phong mật thư từ trong lòng ngực, run run nói : "Các ngươi đi rồi, Khúc gia lại đột nhiên đưa tới mật báo khẩn cấp, ta bất chấp những thứ này, chỉ có thể đuổi theo, nhưng các ngươi đi quá nhanh."
"Quân gia đã xảy ra chuyện?" Nghe vậy, mắt Quân Lam Tuyết trầm xuống, Phệ tâm chi độc trên người di chuyển, đau đến sắc mặt nàng trắng bệch như một tờ giấy, nàng bất chấp gì khác, vội vàng cầm phong mật thư: "Quân gia xảy ra chuyện gì? Là ai đã xảy ra chuyện? Cha mẹ hay là Tiểu Ngôn?"
"Là..... Dượng cùng dì, Tiểu Ngôn không rõ tung tích, chỉ sợ lành ít dữ nhiều." Thủy Nhược cắn môi nói.
Quân Lam Tuyết như bị ngũ lôi oanh đỉnh, gắt gao trừng mắt nhìn mật thư trong tay.
Mẹ nàng.... đã chết?
Thân thể lảo đảo một chút, một cảm giác đau lòng khó nói nên lời theo đáy lòng tràn ra, điều này sao có thể?
Nàng cùng Vô Nham và Thủy Nhược ba người đi đến Thiên Sơn, mang máu Tuyết Thiềm về, vì cứu nương, làm sao nương có thể chết?
"Tuyết Nhi!" Khúc Vô Nham vội vàng đỡ lấy Quân Lam Tuyết, mi tâm nhíu chặt: "Tuyết Nhi trước đừng gấp, có lẽ là nhầm lẫn, bá mẫu cát nhân thiên tướng, nhất định không có việc gì."
"Là thật." Thủy Nhược trầm giọng, hốc mắt ửng đỏ nói: "Trong mật thư còn nói, dượng cùng với không ít người trong Quân gia, hiện tại đều đang ở trong Đô Sát viện, tam trưởng lão là một phản đồ, là gian tế của hoàng thất, do hoàng thất sắp đặt vào Quân gia chúng ta hơn ba mươi năm, là hắn đưa dượng đến kinh đô!"
Mi tâm Khúc Vô Nham càng nhíu chặt hơn, nếu như nói tam trưởng lão là gian tế, như vậy bá mẫu nàng.....
"Chúng ta đi Đô Sát viện!" Quân Lam Tuyết bỗng nhiên kiên định nói.
Có phải thật hay không, đi Đô Sát viện sẽ biết.
Nàng không tin, không tin nương sẽ chết, lại càng không tin cha sẽ bị người của hoàng thất bắt.
Hoàng thất tuy mạnh, nhưng Quân gia truyền thừa ngàn năm cũng không phải gia tộc đơn giản, nàng không tin.
"Không được, Tuyết Nhi, hiện tại tình trạng của ngươi, trước hết đi ám lâu, bằng không chất độc trên người ngươi sẽ....." Dọc đường, hắn đã đem tình trạng ám lâu hết thảy nói cho Quân Lam Tuyết, nay độc trên người nàng phát tác, đã kéo dài nhiều ngày như vậy, nếu lại tiếp tục như vậy, đối với thân thể sẽ có nguy hại rất lớn.
Quân Lam Tuyết trực tiếp ngắt lời hắn, giọng nói hơi trầm xuống: "Binh chia làm hai đường, ngươi đi ám lâu lấy giải dược, ta cùng Thủy Nhược đi Đô Sát viện, hội họp ở đó."
Nói xong, cũng không đợi Khúc Vô Nham đáp ứng, trực tiếp kéo Thủy Nhược bước đi: "Chúng ta đi."
Đuôi lông mày Khúc Vô Nham nhíu chặt, Thủy Nhược không quen thuộc ám lâu, nay lại bị thương, lần đi ám lâu này chỉ sợ sẽ tốn không ít thời gian, an bài trước mắt của Tuyết Nhi đúng là tốt nhất.
"Vô Nham đại ca, tiểu cô nãi nãi."
Quân Lam Tuyết cùng Khúc Vô Nham còn chưa tiến lên, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hét quen thuộc.
Hai người sửng sốt, Thủy Nhược?
Quân Lam Tuyết vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Thủy Nhược cưỡi trên một con ngựa, tay trái cầm lấy dây cương, một tay áo khác trống trơn nhẹ bay theo gió, trống rỗng.
Sắc mặt của nàng rất yếu ớt, tựa hồ là đuổi theo một đường.
"Thủy Nhược, sao ngươi lại tới đây?" Quân lam tuyết bất chấp những người của thái tử phủ ở đó, vội vàng đi về hướng Thủy Nhược.
Đã nhiều ngày nàng cùng Vô Nham đều là đi suốt đêm, có Vô Nham bên cạnh nàng nhẹ nhàng hơn không ít, nhưng mà, Thủy Nhược cư nhiên lại đuổi theo trong thời gian ngắn như vậy, thân thể nàng bị thương như thế làm sao chịu nổi?
Quân Lam Tuyết nhìn về hướng cánh tay phải trống trơn của nàng, quả nhiên thấy trên vai đã nhuộm không ít tơ máu.
Khúc Vô Nham nhíu mày, giúp đỡ Thủy Nhược trên lưng ngựa xuống, tựa hồ cũng có chút bất mãn Thủy Nhược ép buộc mình như vậy: "Không phải đã bảo ngươi ở lại Thiên Sơn nghỉ ngơi cho thật tốt, thương thế tốt hơn hãy đi theo chúng ta hay sao?"
Thủy Nhược suy yếu lắc đầu, run rẩy lấy ra một phong mật thư từ trong lòng ngực, run run nói : "Các ngươi đi rồi, Khúc gia lại đột nhiên đưa tới mật báo khẩn cấp, ta bất chấp những thứ này, chỉ có thể đuổi theo, nhưng các ngươi đi quá nhanh."
"Quân gia đã xảy ra chuyện?" Nghe vậy, mắt Quân Lam Tuyết trầm xuống, Phệ tâm chi độc trên người di chuyển, đau đến sắc mặt nàng trắng bệch như một tờ giấy, nàng bất chấp gì khác, vội vàng cầm phong mật thư: "Quân gia xảy ra chuyện gì? Là ai đã xảy ra chuyện? Cha mẹ hay là Tiểu Ngôn?"
"Là..... Dượng cùng dì, Tiểu Ngôn không rõ tung tích, chỉ sợ lành ít dữ nhiều." Thủy Nhược cắn môi nói.
Quân Lam Tuyết như bị ngũ lôi oanh đỉnh, gắt gao trừng mắt nhìn mật thư trong tay.
Mẹ nàng.... đã chết?
Thân thể lảo đảo một chút, một cảm giác đau lòng khó nói nên lời theo đáy lòng tràn ra, điều này sao có thể?
Nàng cùng Vô Nham và Thủy Nhược ba người đi đến Thiên Sơn, mang máu Tuyết Thiềm về, vì cứu nương, làm sao nương có thể chết?
"Tuyết Nhi!" Khúc Vô Nham vội vàng đỡ lấy Quân Lam Tuyết, mi tâm nhíu chặt: "Tuyết Nhi trước đừng gấp, có lẽ là nhầm lẫn, bá mẫu cát nhân thiên tướng, nhất định không có việc gì."
"Là thật." Thủy Nhược trầm giọng, hốc mắt ửng đỏ nói: "Trong mật thư còn nói, dượng cùng với không ít người trong Quân gia, hiện tại đều đang ở trong Đô Sát viện, tam trưởng lão là một phản đồ, là gian tế của hoàng thất, do hoàng thất sắp đặt vào Quân gia chúng ta hơn ba mươi năm, là hắn đưa dượng đến kinh đô!"
Mi tâm Khúc Vô Nham càng nhíu chặt hơn, nếu như nói tam trưởng lão là gian tế, như vậy bá mẫu nàng.....
"Chúng ta đi Đô Sát viện!" Quân Lam Tuyết bỗng nhiên kiên định nói.
Có phải thật hay không, đi Đô Sát viện sẽ biết.
Nàng không tin, không tin nương sẽ chết, lại càng không tin cha sẽ bị người của hoàng thất bắt.
Hoàng thất tuy mạnh, nhưng Quân gia truyền thừa ngàn năm cũng không phải gia tộc đơn giản, nàng không tin.
"Không được, Tuyết Nhi, hiện tại tình trạng của ngươi, trước hết đi ám lâu, bằng không chất độc trên người ngươi sẽ....." Dọc đường, hắn đã đem tình trạng ám lâu hết thảy nói cho Quân Lam Tuyết, nay độc trên người nàng phát tác, đã kéo dài nhiều ngày như vậy, nếu lại tiếp tục như vậy, đối với thân thể sẽ có nguy hại rất lớn.
Quân Lam Tuyết trực tiếp ngắt lời hắn, giọng nói hơi trầm xuống: "Binh chia làm hai đường, ngươi đi ám lâu lấy giải dược, ta cùng Thủy Nhược đi Đô Sát viện, hội họp ở đó."
Nói xong, cũng không đợi Khúc Vô Nham đáp ứng, trực tiếp kéo Thủy Nhược bước đi: "Chúng ta đi."
Đuôi lông mày Khúc Vô Nham nhíu chặt, Thủy Nhược không quen thuộc ám lâu, nay lại bị thương, lần đi ám lâu này chỉ sợ sẽ tốn không ít thời gian, an bài trước mắt của Tuyết Nhi đúng là tốt nhất.