Quyển 2 - Chương 121: Chương 41.5
Như vậy, cho dù có lại gặp phải hoàn cảnh khó khăn, cũng không phải sợ hãi.
Thoáng chốc, toàn bộ ám lao yên tĩnh trở lại, chậm rãi nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Mọi sự như tuyết. Thân thể Quân Mạc Thiên giống như đã ngàn vạn năm không hề cử động, vào thời khắc này, đột nhiên khẽ giật.
Hắn chậm rãi chuyển thân thể đã quá cứng ngắc, từng chút từng chút, chậm rãi xoay người, chống lại ánh mắt Quân Lam Tuyết, máu trên người đã sớm khô lại thành màu đen, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, điều này cũng không ảnh hưởng tới hắn, hắn thầm gặp một lần, nữ nhi của hắn.
"Cha." Quân Lam Tuyết lại gọi một tiếng.
Không có máu càng không có nước mắt, chỉ là lẳng lặng nhìn.
Mắt Quân Mạc Thiên xuất hiện một tia gợn sóng, khẽ gật đầu: "Không có việc gì là tốt rồi......"
Thủy Nhược che giấu quá sâu, hắn lo lắng cho nữ nhi mình giống như hắn, bị ám toán, nay thấy Quân Lam Tuyết hoàn hảo ở chỗ này, trong lòng hắn trở nên an tâm hơn.
Hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn khác thường, lại ngoài ý muốn, làm cho Quân Lam Tuyết cảm giác an tâm hơn.
Cho dù trước mắt cha chật vật như vậy, cho dù hiện tại bọn họ đều bị giam tại nơi này, nàng vẫn cảm thấy an tâm như cũ.
Huyền thiết ám vệ cũng không đem nàng nhốt chung cùng bất kì kẻ nào, trên thực tế, nơi này trừ bỏ vài người võ công thoạt nhìn yếu kém chung một nhà giam, cha cùng nhị trưởng lão bọn họ đều là mỗi người một nhà giam.
Mà nàng cũng bị an bài trong một nhà giam đối diện Quân Mạc Thiên.
Sau sự im lặng quỷ dị, trong phòng giam lại huyên náo lên.
"Ta nói đại tiểu thư, ngươi không phải ở cùng một chỗ với Vô Nham đại ca sao, làm sao lại đến chỗ như thế này, Vô Nham ca ca đâu, hắn thế nào rồi?" Ngữ khí của Quân Tử Y có chút tính toán, ở trong nhà giam cũng không có son phấn cho nàng trang điểm, giờ phút khuôn mặt kia không còn trang điểm dày dặn, khuôn mặt nhưng lại trở nên than tú hơn.
Quân Lam Tuyết không nhìn nàng, càng không để ý đến nàng, ánh mắt vẫn dừng trên người Quân Mạc Thiên như trước, thấp giọng hỏi: "Cha, nương đâu."
Cả người Quân Mạc Thiên chấn động, lại trầm xuống.
Nhĩ trưởng lão nặng nề mở miệng: "Tiểu Tuyết, nương ngươi đã chết, cha ngươi muốn an trí nương ngươi trong hầm băng của lão thái hậu chờ ngươi cùng Vô Nham trở về, Lăng Vương Tô Lăng Trạch kia lại là người khó lường, một tay thiết kế cơ quan vô cùng xảo diệu, tung tích gia chủ bị Tô Lăng Trạch phát hiện, bọn họ mở cơ quan, nên nương ngươi......."
Nghe vậy, thân thể Quân Lam Tuyết cứng ngắc, không thể kìm chế lảo đảo một chút.
Như vậy, cho dù có lại gặp phải hoàn cảnh khó khăn, cũng không phải sợ hãi.
Thoáng chốc, toàn bộ ám lao yên tĩnh trở lại, chậm rãi nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Mọi sự như tuyết. Thân thể Quân Mạc Thiên giống như đã ngàn vạn năm không hề cử động, vào thời khắc này, đột nhiên khẽ giật.
Hắn chậm rãi chuyển thân thể đã quá cứng ngắc, từng chút từng chút, chậm rãi xoay người, chống lại ánh mắt Quân Lam Tuyết, máu trên người đã sớm khô lại thành màu đen, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, điều này cũng không ảnh hưởng tới hắn, hắn thầm gặp một lần, nữ nhi của hắn.
"Cha." Quân Lam Tuyết lại gọi một tiếng.
Không có máu càng không có nước mắt, chỉ là lẳng lặng nhìn.
Mắt Quân Mạc Thiên xuất hiện một tia gợn sóng, khẽ gật đầu: "Không có việc gì là tốt rồi......"
Thủy Nhược che giấu quá sâu, hắn lo lắng cho nữ nhi mình giống như hắn, bị ám toán, nay thấy Quân Lam Tuyết hoàn hảo ở chỗ này, trong lòng hắn trở nên an tâm hơn.
Hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn khác thường, lại ngoài ý muốn, làm cho Quân Lam Tuyết cảm giác an tâm hơn.
Cho dù trước mắt cha chật vật như vậy, cho dù hiện tại bọn họ đều bị giam tại nơi này, nàng vẫn cảm thấy an tâm như cũ.
Huyền thiết ám vệ cũng không đem nàng nhốt chung cùng bất kì kẻ nào, trên thực tế, nơi này trừ bỏ vài người võ công thoạt nhìn yếu kém chung một nhà giam, cha cùng nhị trưởng lão bọn họ đều là mỗi người một nhà giam.
Mà nàng cũng bị an bài trong một nhà giam đối diện Quân Mạc Thiên.
Sau sự im lặng quỷ dị, trong phòng giam lại huyên náo lên.
"Ta nói đại tiểu thư, ngươi không phải ở cùng một chỗ với Vô Nham đại ca sao, làm sao lại đến chỗ như thế này, Vô Nham ca ca đâu, hắn thế nào rồi?" Ngữ khí của Quân Tử Y có chút tính toán, ở trong nhà giam cũng không có son phấn cho nàng trang điểm, giờ phút khuôn mặt kia không còn trang điểm dày dặn, khuôn mặt nhưng lại trở nên than tú hơn.
Quân Lam Tuyết không nhìn nàng, càng không để ý đến nàng, ánh mắt vẫn dừng trên người Quân Mạc Thiên như trước, thấp giọng hỏi: "Cha, nương đâu."
Cả người Quân Mạc Thiên chấn động, lại trầm xuống.
Nhĩ trưởng lão nặng nề mở miệng: "Tiểu Tuyết, nương ngươi đã chết, cha ngươi muốn an trí nương ngươi trong hầm băng của lão thái hậu chờ ngươi cùng Vô Nham trở về, Lăng Vương Tô Lăng Trạch kia lại là người khó lường, một tay thiết kế cơ quan vô cùng xảo diệu, tung tích gia chủ bị Tô Lăng Trạch phát hiện, bọn họ mở cơ quan, nên nương ngươi......."
Nghe vậy, thân thể Quân Lam Tuyết cứng ngắc, không thể kìm chế lảo đảo một chút.