Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Quyển 2 - Chương 137: Chương 45.2

Quyển 2 - Chương 137: Chương 45.2
Trái tim tiên sinh kể chuyện rung lên một cái, bắt đầu nói tiếp, lúc nói vẫn là liên miên bất tận: "Nói đến Lăng Vương sao, liền không thể không nói đến một nhân vật truyền kì trong Lăng Vương phủ, nàng chính là một kẻ thấp kém ở Lăng Vương phủ, tiểu nô tài được Lăng Vương yêu thích, đừng nghe là nô tài, thì đã tưởng người ta là nam, người ta nhưng là một tiểu thư yểu điệu đấy, nghe nói nàng là một vị thần toán khó gặp, còn trên thông thiên văn dưới rành địa lý, có thể đoán trước thiên tai đấy, hai vị công tử có biết năm đó, chuyện Nam Dương có mưa lớn? Nghe nói một năm kia nổi lên nạn lũ lụt phá hủy không ít nhà cửa, mà chiến mã được chuyển đến của Tĩnh Vương hoàng triều ta đều được nuôi ở Nam Dương, bệ hạ vừa nghe, sợ rằng mấy ngàn con chiến mã cũng sẽ chết thảm, vừa mới hỏi xuống, thì ra là Lăng Vương điện hạ đã sớm dời địa điểm chăn nuôi chiến mã kia đi, an toàn đến bây giờ lên chiến trường, vì Lăng Vương điện hạ đánh thắng hơn mười trận diễn tập , bệ hạ long tâm vui vẻ, hỏi ra mới biết, thì ra là tháng trước có người đã nói với Lăng Vương điện hạ tháng tám sẽ có nạn lũ lụt, cho nên vội vàng đem chiến mã chuyển đi, người nọ chính là vị tiểu thư kia, tiểu thư kia có phải là biết trước tương lai hay không? Hơn nữa còn nghe nói vị tiểu thư kia xinh đẹp tựa thiên tiến, quả thật là đẹp như tiên nhân trong tranh vẽ, chính là tiên nữ hạ phàm không sai..."
"Đẹp? Tại sao bản hộ vệ không cảm thấy nàng đẹp? Xấu xí muốn chết." Mạc Ninh không nhịn được lên tiếng, ngang ngạnh cắt đứt lời kể của tiên sinh kể chuyện, bốn năm, lửa giận này không giảm mà ngược lại tăng lên không ít, nữ nhân xấu xí đáng chết đó, biến mất suốt bốn năm!
Đừng tưởng răng tất cả mọi người đều cho là nàng chết, nhưng hắn không tin nàng sẽ chết như vậy, nhưng hôm đó nhìn Khúc Vô Nham mang nàng rời đi, nàng cũng không trở lại nữa!
Nữ nhân xấu xí không có lương tâm đó, xấu lắm xấu lắm xấu lắm!
Không thể lường trước được, mới vừa rồi tiên sinh kể chuyện còn rất sợ Mạc đại hộ vệ kia vừa nghe thấy hắn nói lời này, nhất thời giống như xù lông nhảy dựng lên, chỉ vào mũi hắn mắng: "Tiểu thử thúi khốn kiếp, lại dám vũ nhục thần toán tiểu thư của chúng ta, ngươi cho rằng ngươi có mấy đồng tiền liền giỏi lắm à? Ngươi cho rằng ngươi có chút gia thế thì có thể tung hoành ngang dọc à? Ta cho ngươi biết! Nếu không có người ta tính ra trận thiên tai này, Tĩnh Uyên vương triều ta sẽ có nhiều tổn thất nặng nề, bốn năm sau còn có chiến mã đến tiếp tế cho Lăng vương điện hạ tấn công địch quốc, không có chiến mã ngươi còn tưởng rằng ngươi có thể an nhàn đứng tại chỗ này? Chính xác là bây giờ vẫn còn đang giao tranh khiến lòng người bàng hoàng đấy!"
"Ơ hay, ngươi tên này...." Mạc đại hộ vệ chưa từng bị người chỉ vào mũi mắng như vậy, trong lúc nhất thời có chút sững sờ.
"Khụ khụ." Tô Lăng Trạch nhẹ nhàng ho khan mấy cái, trên mặt mơ hồ mang theo mấy phần bất mãn: "Mạc Ninh, nói thêm một câu nữa, thì ngươi trở về đi."
"Nhưng mà chủ tử hắn...."
Tô Lăng Trạch quét một ánh mắt nhàn nhạt tới, hộ vệ Mạc Ninh hộ vệ chỉ có thể ngậm miệng.
Tiên sinh kể chuyện lúc này mới hài lòng vung tay áo, hừ một tiếng: "Lão tử không kể nữa, có người ở chỗ này làm phiền mắt ta."
"Này, ngươi tên kia....." Trong nháy mắt Mạc đại hộ vệ bùng nổ, nhưng sau khi nhận được ánh mắt không kiên nhẫn của Tô Lăng Trạch, lại tức tối nín trở về, chỉ có thể dùng ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm hắn.
Hừ, không thể mắng ngươi thì ta dùng mắt trừng chết ngươi, ta trừng ta trừng ta trừng!

Tô Lăng Trạch nhìn tiên sinh kể chuyện một chút, chậm rãi lạnh nhạt nói: "Ngươi nói rất hay, chỉ bất quá, nói sai một câu rồi." Nhìn trông như thần tiên tại thế.
Tiên sinh kể chuyện cổ tích hơi sửng sốt, hắn nói sai, nói sai cái gì? Hắn không nhớ rõ mình có nói sai cái gì nha?
Tô Lăng Trạch khẽ cúi đầu, từ từ đứng dậy, lưu lại một đĩnh vàng đặt ở trên bàn, nhìn tiên sinh kể chuyện chậm rãi nói: "Nàng không phải là đẹp như thần tiên trong tranh vẽ, mà là so với thần tiên trong tranh, còn đẹp hơn."
Dứt lời, áo bào của hắn lướt thành một hình trăng lưỡi liềm thật dài, chậm rãi xoay người đi xuống lầu, để lại tiên sinh kể chuyện một mình ngây ngốc tại chỗ. Ngơ ngác tự hỏi lời này là có ý gì.
"A, mới vừa rồi người kia nhìn có chút quen mắt nha."
"Đúng nha, ta cũng vậy giống như đã gặp qua ở nơi nào rồi."
"Phi! Con mắt các ngươi kia là như thế nào vậy? Đó là Lăng Vương điện hạ của chúng ta a! Lăng Vương điện hạ cũng không thể nhận ra được, mắt các ngươi là cái gì vậy."
"A! Là Lăng Vương điện hạ, ông trời của ta, mau đuổi theo đi xem một chút....."
Nhất thời, cả khách điếm oanh động hẳn lên, phần lớn đám đông liền chạy ra bên ngoài, nhưng đã không thấy bóng dáng của bọn họ.
Mặt tiên sinh kể chuyện ngớ ra co quắp ngồi dưới đất, Lăng, Lăng Vương điện hạ......?
Trời, trời ơi, hắn thế nhưng lại được kể chuyện cho Lăng Vương điện hạ! Sau một hồi cảm thán, hai mắt hắn trợn ngược, hưng phấn ngất đi, trong tay còn cầm chặt thỏi vàng kia....

back top