Quyển 2 - Chương 145: Chương 49.2
Trong chòi nghỉ mát, đại đương gia-- Long Trạch Hiên cũng không thèm nhìn hắn một cái, tiếp tục viết thơ tình cho thê tử yêu quý của hắn, vừa viết vừa suy nghĩ nhộn nhạo không biết sau khi nương tử mình nhận được thơ tình này thì sẽ mang vẻ mặt xấu hổ kinh hãi đến thế nào.
Nhị đương gia-- Kim Nhất Tử còn ôm trong người vài khối vàng lớn, đắc ý mơ mộng, hoàn toàn không để ý đến chuyện Vệ Tác xông vào.
Thấy bọn họ như vậy, Vệ tác cũng không tức giận, mà lại mang vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống, chậm rãi châm trà uống, vừa không quên cảm thái nói: "Ai da, muốn, muốn. không tới, nay, ngày hôm nay, lại đụng, lại đụng phải đường, đường đường là Lăng Vương điện hạ, thật không, biết, biết là ta đây, đây, đã tu luyện phúc khí mấy phần đây, chậc chậc..."
Hừ, cũng không tin hai người các ngươi vẫn còn có thể ngồi im không nhúc nhích như vậy!
Qủa nhiên, tiếng nói Vệ Tác còn chưa dứt, Long Trạch Hiên mới vừa rồi còn đang nghiêm túc viết thơ tình cùng Kim Nhất Tử vẫn đang mơ mộng hão huyền, hai người trong nháy mắt nhảy dựng lên, mặt kinh ngạc chạy về phía hắn.
"Cái gì? Ngươi lại gặp được Tô Lăng Trạch?" Long Trạch Hiên kinh ngạc.
"Là thật hay giả? Nhìn hắn như thế nào? Có cao không? Có đẹp trai không? Là ta đẹp hơn hay là hắn đẹp hơn?" Kim Nhất Tử khiếp sợ.
"Nói nhảm." Vệ Tác vô cùng đắc ý nhướng cao chân mày: "Ta, ta, ta...."
Lời còn chưa nói hết, Long Trạch Hiên cùng Kim Nhất Tử tựa hồ rất ghét bỏ lời của hắn, khinh bỉ nói: "Ngươi cứ đem chữ lặp lại như vậy, nghe nhiều thế đúng là mệt mỏi."
"..." Vệ Tác ở trong lòng chửi mắng thật to một hồi, lúc này mới nghẹn đỏ mặt nói: "Làm gì, muốn ta nói, nói cho các ngươi biết? Trước, ta hỏi, các ngươi, tiểu Ly tử đi đâu rồi?"
Một câu cuối cùng, rốt cuộc dưới tình trạng hắn nghẹn đỏ mặt, cuối cùng được phun ra.
Long Trạch Hiên cùng Kim Nhất tử bất mãn đến độ muốn giơ quả đấm đánh người, nơi hành lang lại có một vị công tử mặt trắng đi vào, Quân Lam Tuyết mỉm cười đi tới, vui vẻ chào nói.
" Vệ thiếu gia trở lại liền vội vã tìm ta, thật đúng là lần đầu tiên khó gặp a." Nàng nhàn nhạt cười, dung nhan trắng nõn vô cùng tuấn tú.
Vừa nhìn thấy hắn, hai mắt Vệ Tác sáng lên, hài hước cười một tiếng: "Này, Ly tử, biết ta, ta hôm nay, thấy, người nào không? Bảo đảm, hù, hù chết ngươi."
"A, phải không? Như vậy xin hỏi Vệ thiếu gia thấy được vị thần nào, có thể khiến cho ngươi kích động như thế a." Nàng không chút để ý hỏi, hù chết nàng? Bốn năm, chuyện có thể hù được nàng thật đúng là không nhiều lắm.
Nàng cười khẽ tìm một chỗ ngồi xuống, tiện tay nâng chung trà lên, nhẹ nhấp một ngụm trà, khí độ biếng nhác cùng phong tư tiêu sái tuấn dật kia lại có vẻ cực kỳ ưu nhã.
Vệ Tác thần bí cười hề hề một tiếng, giả vờ thần bí gọi hai vị đương gia khác: "Ai, ta nói Trạch, Trạch Hiên, một cái a, hai năm qua, tiểu Ly tử, chúng ta, chúng ta, quan tâm nhất, nhất, là chuyện của ai a?"
Long Trạch Hiên cười đến mặt gian trá: "Còn có thể là ai, không phải là Lăng Vương điện hạ đại danh đỉnh đỉnh của Tĩnh Uyên vương triều chúng ta sao..."
Kim Nhất Tử dung tục nhếch môi: "Đúng a, thiếu niên tuấn mỹ a, tuấn mỹ như thần a, phong tư trác tuyệt a... Đường đường Lăng Vương điện hạ a..."
Đã có người nói trước nói cho, cho nên Quân Lam Tuyết đã sớm biết chuyện này, vì vậy cũng không kinh ngạc, chậm rãi cười: "Thì ra là hắn, nghe nói Vệ thiếu gia vẫn rất sùng bái Lăng Vương điện hạ, khó trách lần này thấy hắn hưng phấn như thế, ừ, có thể lý giải được, đối với người ta vừa thấy đã yêu? Yêu hắn?"
Vệ Tác vòng vo đảo mắt, kéo một kẻ mang vẻ mặt như gặp quỷ khác, lặng lẽ nói: "Này, ngươi có cảm thấy không, tiểu Ly tử, phản, phản ứng rất kỳ quái?"
Long Trạch Hiên ngưng trọng gật đầu: "Quá kỳ quái."
Một kẻ khác chen vào: "Không sai, ta nhìn hắn hiện tại, rất giống lúc trong tay ta không có ôm vàng, rất kỳ quái." Kim Nhất Tử chen vào một câu.
Long Trạch Hiên co rút khóe miệng, hung hăng gõ đầu hắn một cái: "Trên tay ngươi vốn không có ôm vàng--- rơi xuống đất rồi, còn không mau nhặt lên!"
Kim Nhất Tử lúng túng sờ mũi, vội vàng đem mấy khối vàng ôm lại trong ngực lần nữa.
Mà lúc này, Quân Lam Tuyết thuận tay, điểm vào một chỗ trong huyệt đạo của Vệ Tác, Vệ Tác giật mình, sờ cổ của mình, mắt hơi sáng lên, lại khẽ trầm xuống.
Tật xấu nói lắp của hắn này sợ là không đổi được, bất quá mỗi lần chỉ cần tiểu Ly tử điểm huyệt này của hắn, liền có thể giúp hắn chống đỡ một đoạn thời gian không nói lắp.
Trong chòi nghỉ mát, đại đương gia-- Long Trạch Hiên cũng không thèm nhìn hắn một cái, tiếp tục viết thơ tình cho thê tử yêu quý của hắn, vừa viết vừa suy nghĩ nhộn nhạo không biết sau khi nương tử mình nhận được thơ tình này thì sẽ mang vẻ mặt xấu hổ kinh hãi đến thế nào.
Nhị đương gia-- Kim Nhất Tử còn ôm trong người vài khối vàng lớn, đắc ý mơ mộng, hoàn toàn không để ý đến chuyện Vệ Tác xông vào.
Thấy bọn họ như vậy, Vệ tác cũng không tức giận, mà lại mang vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống, chậm rãi châm trà uống, vừa không quên cảm thái nói: "Ai da, muốn, muốn. không tới, nay, ngày hôm nay, lại đụng, lại đụng phải đường, đường đường là Lăng Vương điện hạ, thật không, biết, biết là ta đây, đây, đã tu luyện phúc khí mấy phần đây, chậc chậc..."
Hừ, cũng không tin hai người các ngươi vẫn còn có thể ngồi im không nhúc nhích như vậy!
Qủa nhiên, tiếng nói Vệ Tác còn chưa dứt, Long Trạch Hiên mới vừa rồi còn đang nghiêm túc viết thơ tình cùng Kim Nhất Tử vẫn đang mơ mộng hão huyền, hai người trong nháy mắt nhảy dựng lên, mặt kinh ngạc chạy về phía hắn.
"Cái gì? Ngươi lại gặp được Tô Lăng Trạch?" Long Trạch Hiên kinh ngạc.
"Là thật hay giả? Nhìn hắn như thế nào? Có cao không? Có đẹp trai không? Là ta đẹp hơn hay là hắn đẹp hơn?" Kim Nhất Tử khiếp sợ.
"Nói nhảm." Vệ Tác vô cùng đắc ý nhướng cao chân mày: "Ta, ta, ta...."
Lời còn chưa nói hết, Long Trạch Hiên cùng Kim Nhất Tử tựa hồ rất ghét bỏ lời của hắn, khinh bỉ nói: "Ngươi cứ đem chữ lặp lại như vậy, nghe nhiều thế đúng là mệt mỏi."
"..." Vệ Tác ở trong lòng chửi mắng thật to một hồi, lúc này mới nghẹn đỏ mặt nói: "Làm gì, muốn ta nói, nói cho các ngươi biết? Trước, ta hỏi, các ngươi, tiểu Ly tử đi đâu rồi?"
Một câu cuối cùng, rốt cuộc dưới tình trạng hắn nghẹn đỏ mặt, cuối cùng được phun ra.
Long Trạch Hiên cùng Kim Nhất tử bất mãn đến độ muốn giơ quả đấm đánh người, nơi hành lang lại có một vị công tử mặt trắng đi vào, Quân Lam Tuyết mỉm cười đi tới, vui vẻ chào nói.
" Vệ thiếu gia trở lại liền vội vã tìm ta, thật đúng là lần đầu tiên khó gặp a." Nàng nhàn nhạt cười, dung nhan trắng nõn vô cùng tuấn tú.
Vừa nhìn thấy hắn, hai mắt Vệ Tác sáng lên, hài hước cười một tiếng: "Này, Ly tử, biết ta, ta hôm nay, thấy, người nào không? Bảo đảm, hù, hù chết ngươi."
"A, phải không? Như vậy xin hỏi Vệ thiếu gia thấy được vị thần nào, có thể khiến cho ngươi kích động như thế a." Nàng không chút để ý hỏi, hù chết nàng? Bốn năm, chuyện có thể hù được nàng thật đúng là không nhiều lắm.
Nàng cười khẽ tìm một chỗ ngồi xuống, tiện tay nâng chung trà lên, nhẹ nhấp một ngụm trà, khí độ biếng nhác cùng phong tư tiêu sái tuấn dật kia lại có vẻ cực kỳ ưu nhã.
Vệ Tác thần bí cười hề hề một tiếng, giả vờ thần bí gọi hai vị đương gia khác: "Ai, ta nói Trạch, Trạch Hiên, một cái a, hai năm qua, tiểu Ly tử, chúng ta, chúng ta, quan tâm nhất, nhất, là chuyện của ai a?"
Long Trạch Hiên cười đến mặt gian trá: "Còn có thể là ai, không phải là Lăng Vương điện hạ đại danh đỉnh đỉnh của Tĩnh Uyên vương triều chúng ta sao..."
Kim Nhất Tử dung tục nhếch môi: "Đúng a, thiếu niên tuấn mỹ a, tuấn mỹ như thần a, phong tư trác tuyệt a... Đường đường Lăng Vương điện hạ a..."
Đã có người nói trước nói cho, cho nên Quân Lam Tuyết đã sớm biết chuyện này, vì vậy cũng không kinh ngạc, chậm rãi cười: "Thì ra là hắn, nghe nói Vệ thiếu gia vẫn rất sùng bái Lăng Vương điện hạ, khó trách lần này thấy hắn hưng phấn như thế, ừ, có thể lý giải được, đối với người ta vừa thấy đã yêu? Yêu hắn?"
Vệ Tác vòng vo đảo mắt, kéo một kẻ mang vẻ mặt như gặp quỷ khác, lặng lẽ nói: "Này, ngươi có cảm thấy không, tiểu Ly tử, phản, phản ứng rất kỳ quái?"
Long Trạch Hiên ngưng trọng gật đầu: "Quá kỳ quái."
Một kẻ khác chen vào: "Không sai, ta nhìn hắn hiện tại, rất giống lúc trong tay ta không có ôm vàng, rất kỳ quái." Kim Nhất Tử chen vào một câu.
Long Trạch Hiên co rút khóe miệng, hung hăng gõ đầu hắn một cái: "Trên tay ngươi vốn không có ôm vàng--- rơi xuống đất rồi, còn không mau nhặt lên!"
Kim Nhất Tử lúng túng sờ mũi, vội vàng đem mấy khối vàng ôm lại trong ngực lần nữa.
Mà lúc này, Quân Lam Tuyết thuận tay, điểm vào một chỗ trong huyệt đạo của Vệ Tác, Vệ Tác giật mình, sờ cổ của mình, mắt hơi sáng lên, lại khẽ trầm xuống.
Tật xấu nói lắp của hắn này sợ là không đổi được, bất quá mỗi lần chỉ cần tiểu Ly tử điểm huyệt này của hắn, liền có thể giúp hắn chống đỡ một đoạn thời gian không nói lắp.