Quyển 2 - Chương 148: Chương 50.3
"Yên tâm." Vũ Thú Kình thản nhiên nói: "Bên cạnh hắn có một lão nhân rất lợi hại, không thể tiếp cận, nên không có cách nào dò la, bất quá lão nhân kia đối với Tiểu Ngôn rất tốt."
Vũ Thú Kình khó có được một câu nói dài như vậy, xem ra chuyện không sai.
"Người nọ chắc là Thất trưởng lão." Quân Lam Tuyết chỉ có thể nghĩ đến người này, trong đông đảo các trưởng lão chết đi trong vụ náo động đó, Thất trưởng lão cũng mất tích, nghĩ đến việc ban đầu chính là thất trưởng lão, đã mang Tiểu Ngôn đi.
Quân Lam Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Người thân duy nhất của nàng, không sao là tốt rồi, xem ra ngày khác nhất định phải lên Phong Xuân các xem tên kia một chút.
"Qúy công tử, Vũ Thú thiếu gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong."
Một gã người làm đến bẩm báo.
Quân Lam Tuyết nhìn tờ giấy mua bán chuyển nhượng trong tay, hơi do dự một lát, nhưng vẫn đứng dậy.
"Vậy ta đi trước."
Nên tới sẽ phải tới, xem ra Lăng Vương phủ lần này, không thể không đi.
Vũ Thú Kình gật đầu một cái: "Cẩn thận."
"Ừ." Quân Lam Tuyết đáp một tiếng, nói với hạ nhân kia: "Có thể đi rồi."
Vừa nói vừa đi ra ngoài.
"Đúng rồi, ba vị đương gia đâu.: Nàng chợt nhớ tới Vệ Tác ba người bọn họ.
"Đại đương gia đi đến cửa hàng ở thành nam, Nhị đương gia nói là đi thị sát sự vận hành của các tửu lâu, Tam đương gia ở bên trong khố phòng." Hạ nhân một mực cung kính đáp.
Quân Lam Tuyết không thể nhịn nổi co rút khóe miệng: "Bời vì, thê tử của Đại đương gia cũng ở thành nam, hắn bây giờ là đi theo thê tử của mình tình ý mặn nồng, mà trên người Nhị đương gia lại không có tiền ăn cơm, không thể làm gì khác hơn là mượn cớ thị sát để được ăn một bữa tiệc lớn, mà Tam đương gia... Vàng trên người hắn lại mất, hiện tại là đang ở trong khố phòng để tìm thêm vài khối vàng nữa?"
"... " Hạ nhân cúi đầu thật thấp: "Công tử... anh minh."
Quân Lam Tuyết im lặng.
Không phải là nàng anh minh, mà là nàng đã hiểu rõ ba tên này vô cùng, Đại đương gia Long Trạch Hiên là một thê nô, mỗi ngày không có gì đều bám lấy thê tử, Nhị đương gia Vệ Tác quả thật rất 'Bỉ ổi', không có việc gì liền chơi bời lêu lổng, Tam đương gia Kim Nhất Tử... đừng nói nữa, người cũng như tên, trong mắt chỉ có vàng.
Cũng may cơ nghiệp của nàng không có bị ba tên này làm cho tán gia bại sản, nàng thật may mắn... May là mình vẫn còn thông minh.
Lên xe ngựa, Quân Lam Tuyết ôm chặt tờ giấy chuyển nhượng trong ngực, đáy lòng đột nhiên khẩn trương.
Chợt lại không khỏi tự giễu, đã qua bốn năm, sợ là hắn... Đã sớm quên mình.
Cho dù nhớ, vậy thì như thế nào đây.
Nàng cố gắng tập võ, cố gắng mở rộng thế lực của mình, vì để có một ngày có thể báo thù cho cha mẹ.
Thù nhà của nàng là đất nước của hắn.
Giữa bọn họ, vĩnh viễn có một khoảng cách không có cách nào vượt qua, không cách nào vượt qua.
Cũng giống như thế, nàng không thể nào buông tha cho mối thù của cả gia tộc, mà hắn cũng không thể nào trơ mắt nhìn giang sơn của mình bị hủy.
Đây, chính là khoảng cách lớn nhất giữa bọn họ.
Gió từ từ thổi tới, kiệu mềm ngừng lại trước đại môn Lăng Vương Phủ, giờ phút này tâm Quân Lam Tuyết, lại bình tĩnh lại ngoài ý muốn, không còn khẩn trương như trước.
Nói rõ ý đến với tên hạ nhân gác cửa Lăng Vương phủ, lính gác vội vàng đi vào thông báo, chỉ chốc lát sau, quản sự Lý lão của Lăng Vương Phủ vội vàng ra đón.
Nhìn thấy Lý lão, Quân Lam Tuyết hơi ngẩn ra, không nghĩ tới lâu như vậy chưa trở về, nơi này, ngay cả quản gia cũng đã thay đổi.
" Quý công tử, nghe danh đã lâu không bằng gặp mặt, không nghĩ tới Quý công tử còn trẻ như vậy." Lý lão khách khí nói.
"Yên tâm." Vũ Thú Kình thản nhiên nói: "Bên cạnh hắn có một lão nhân rất lợi hại, không thể tiếp cận, nên không có cách nào dò la, bất quá lão nhân kia đối với Tiểu Ngôn rất tốt."
Vũ Thú Kình khó có được một câu nói dài như vậy, xem ra chuyện không sai.
"Người nọ chắc là Thất trưởng lão." Quân Lam Tuyết chỉ có thể nghĩ đến người này, trong đông đảo các trưởng lão chết đi trong vụ náo động đó, Thất trưởng lão cũng mất tích, nghĩ đến việc ban đầu chính là thất trưởng lão, đã mang Tiểu Ngôn đi.
Quân Lam Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Người thân duy nhất của nàng, không sao là tốt rồi, xem ra ngày khác nhất định phải lên Phong Xuân các xem tên kia một chút.
"Qúy công tử, Vũ Thú thiếu gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong."
Một gã người làm đến bẩm báo.
Quân Lam Tuyết nhìn tờ giấy mua bán chuyển nhượng trong tay, hơi do dự một lát, nhưng vẫn đứng dậy.
"Vậy ta đi trước."
Nên tới sẽ phải tới, xem ra Lăng Vương phủ lần này, không thể không đi.
Vũ Thú Kình gật đầu một cái: "Cẩn thận."
"Ừ." Quân Lam Tuyết đáp một tiếng, nói với hạ nhân kia: "Có thể đi rồi."
Vừa nói vừa đi ra ngoài.
"Đúng rồi, ba vị đương gia đâu.: Nàng chợt nhớ tới Vệ Tác ba người bọn họ.
"Đại đương gia đi đến cửa hàng ở thành nam, Nhị đương gia nói là đi thị sát sự vận hành của các tửu lâu, Tam đương gia ở bên trong khố phòng." Hạ nhân một mực cung kính đáp.
Quân Lam Tuyết không thể nhịn nổi co rút khóe miệng: "Bời vì, thê tử của Đại đương gia cũng ở thành nam, hắn bây giờ là đi theo thê tử của mình tình ý mặn nồng, mà trên người Nhị đương gia lại không có tiền ăn cơm, không thể làm gì khác hơn là mượn cớ thị sát để được ăn một bữa tiệc lớn, mà Tam đương gia... Vàng trên người hắn lại mất, hiện tại là đang ở trong khố phòng để tìm thêm vài khối vàng nữa?"
"... " Hạ nhân cúi đầu thật thấp: "Công tử... anh minh."
Quân Lam Tuyết im lặng.
Không phải là nàng anh minh, mà là nàng đã hiểu rõ ba tên này vô cùng, Đại đương gia Long Trạch Hiên là một thê nô, mỗi ngày không có gì đều bám lấy thê tử, Nhị đương gia Vệ Tác quả thật rất 'Bỉ ổi', không có việc gì liền chơi bời lêu lổng, Tam đương gia Kim Nhất Tử... đừng nói nữa, người cũng như tên, trong mắt chỉ có vàng.
Cũng may cơ nghiệp của nàng không có bị ba tên này làm cho tán gia bại sản, nàng thật may mắn... May là mình vẫn còn thông minh.
Lên xe ngựa, Quân Lam Tuyết ôm chặt tờ giấy chuyển nhượng trong ngực, đáy lòng đột nhiên khẩn trương.
Chợt lại không khỏi tự giễu, đã qua bốn năm, sợ là hắn... Đã sớm quên mình.
Cho dù nhớ, vậy thì như thế nào đây.
Nàng cố gắng tập võ, cố gắng mở rộng thế lực của mình, vì để có một ngày có thể báo thù cho cha mẹ.
Thù nhà của nàng là đất nước của hắn.
Giữa bọn họ, vĩnh viễn có một khoảng cách không có cách nào vượt qua, không cách nào vượt qua.
Cũng giống như thế, nàng không thể nào buông tha cho mối thù của cả gia tộc, mà hắn cũng không thể nào trơ mắt nhìn giang sơn của mình bị hủy.
Đây, chính là khoảng cách lớn nhất giữa bọn họ.
Gió từ từ thổi tới, kiệu mềm ngừng lại trước đại môn Lăng Vương Phủ, giờ phút này tâm Quân Lam Tuyết, lại bình tĩnh lại ngoài ý muốn, không còn khẩn trương như trước.
Nói rõ ý đến với tên hạ nhân gác cửa Lăng Vương phủ, lính gác vội vàng đi vào thông báo, chỉ chốc lát sau, quản sự Lý lão của Lăng Vương Phủ vội vàng ra đón.
Nhìn thấy Lý lão, Quân Lam Tuyết hơi ngẩn ra, không nghĩ tới lâu như vậy chưa trở về, nơi này, ngay cả quản gia cũng đã thay đổi.
" Quý công tử, nghe danh đã lâu không bằng gặp mặt, không nghĩ tới Quý công tử còn trẻ như vậy." Lý lão khách khí nói.