Quyển 2 - Chương 46: Chương 26.3
Tuy rằng hắn không biết vì sao hoàng tổ mẫu làm như vậy.
Nhưng vậy thì sao?
Chỉ cần hoàng tổ mẫu tốt với hắn.
Nàng đem toàn bộ tình yêu thương cho hắn. Vì vậy, cho dù nàng giết bất luận kẻ nào trong thiên hạ, nàng vẫn là hoàng tổ mẫu của hắn, vẫn là người hắn tôn trọng nhất, sự thật này ai cũng không thể thay đổi được !
Hờ hững nhìn một mảnh vụn bị cắt vỡ nằm trong lòng bàn tay, Tô Lăng Trạch cố kiềm nén kích động muốn đánh một quyền về phía Khúc Vô Nham, lạnh lùng nhếch lên môi mỏng, phun ra một chữ, "nói."
Không hổ danh là người giỏi ẩn nhẫn, như vậy cũng còn có thể nhịn được, trong lòng Khúc Vô Nham không khỏi tán thưởng Tô Lăng Trạch.
Hắn nhìn chằm chằm Tô Lăng trạch, nhìn thẳng vào tròng mắt đen sâu trong mắt hắn: " Ta có thể giúp ngươi dẹp bỏ mọi trở ngại, trợ giúp ngươi thành công đi lên ngôi vị hoàng đế."
"Sau đó?" Giúp hắn đi lên ngôi vị hoàng đế? Tô Lăng Trạch không khỏi khịt mũi một tiếng, nếu như gia tộc của tiểu nô tài thật sự là Quân gia trong truyền thuyết, như vậy Khúc Vô Nham cũng không chút nào ngoại lệ, đây là suy nghĩ của hắn hay của một người khác.
Trái tim hắn bỗng chùng xuống. Hắn tin tưởng, dựa vào thực lực của Khúc Vô Nham, chắc chắn có thể giúp cho bất kì một vị hoàng tử nào đăng cao đế vị, có được giang sơn, nhưng như vậy thì sao?
Thứ nhất, hắn đối với vị trí kia thật không có bao nhiêu hứng thú.
Thứ hai, hắn tin tưởng Khúc Vô Nham sẽ không có lòng tốt giúp hắn như vậy.
Quả nhiên, ngay sau đó, Khúc Vô Nham mỉm cười, ý cười cũng không đạt đáy mắt, nói : "Ta chỉ có một yêu cầu", hắn chăm chú nhìn Tô Lăng trạch, " Ngươi hãy rời xa Tuyết Nhi, không được xuất hiện trước mặt nàng."
Cùng tiểu nô tài đoạn tuyệt tất cả quan hệ, từ nay về sau không được gặp mặt?
Tô Lăng Trạch lạnh lùng nở nụ cười.
"Chỉ cần ngươi đáp ứng, ta nói được làm được, tuyệt đối sẽ không có bất cứ người nào có thể uy hiếp đế vị của ngươi, như thế nào?"
Tô Lăng Trạch hơi nhếch môi, chậm rãi đứng dậy: "Bổn vương cảm thấy giao dịch này không có gì hay để nói." Muốn lấy tiểu nô tài làm giao dịch, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Nghe vậy, Khúc Vô Nham hơi trầm mặt, "Ngươi không đồng ý, hay là làm không được?"
Tô Lăng Trạch khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống cùng Khúc Vô Nham đối diện, hờ hững nói : "Không phải không đáp ứng, càng không phải làm không được, mà là, bổn vương khinh thường làm như vậy."
Mắt Khúc Vô Nham giống như mắt hồ ly, nhanh chóng xẹt qua một đạo sát ý, ánh mắt rốt cục chìm xuống, câu môi cười lạnh như cũ, " Tô Lăng Trạch, ngươi cũng đừng có hối hận, ngươi buông tha cho Tĩnh Uyên vương triều, vạn dặm giang sơn chỉ vì một người đã sớm cùng ta có hôn ước, đáng giá sao?"
"Có hôn ước thì sao." Tô Lăng Trạch chấp tay phía sau, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu lạnh như băng, " Thứ Bổn vương muốn là lòng của nàng."
Lòng của nàng cam tâm tình nguyện.
"Tô Lăng Trạch, đây là ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước." Cuối cùng, Khúc Vô Nham cũng lộ ra tức giận, một đôi phượng mâu hàm ẩn sát ý mãnh liệt.
"Đúng vậy." Tô Lăng Trạch trả lời lại một cách mỉa mai, hắn cũng không khá hơn chút nào.
"Một khi đã như vậy." Khúc Vô Nham đứng dậy, chợt mỉm cười, nụ cười phong tư trác tuyệt xâm thấu lòng người, lạnh đến cực điểm, " Đúng vậy, giữa chúng ta không có gì hay để nói, Hào Châu chúng ta không quá hoan nghênh Lăng Vương điện hạ, xin hãy quay về đi."
Nghe thấy hắn nói như vậy, Tô Lăng Trạch thủy chung bảo trì trầm mặc, Dương Thành rốt cục nghe không vô, lạnh lùng nói: " Hào Châu cũng không phải của một mình ngươi, chúng ta muốn đi thì đi, muốn ở thì ở."
"Thật không?" Khúc Vô Nham nhếch môi cười khẽ, chậm rãi tránh sang một bên, để cho bọn họ có thể hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
" E rằng, đây cũng không phải là do các ngươi quyết định." .
Vừa dứt lời hạ, đường phố bên ngoài nhanh chóng xuất hiện một đám người mặc Thiết giáp Ngự Lâm quân, thẳng tắp xông tới,
"Hoàng thượng hạ chỉ, nhanh chóng áp giải Lăng Vương về kinh."
Dương Thành vô cùng giận dữ, "Khúc Vô Nham, ngươi cư nhiên tiết lộ hành tung của chúng ta cho Ngự Lâm quân, ngươi đê tiện!"
Khúc vô nham xoay người, bên môi nở một cười độc ác như hoa anh túc: "Đúng như vậy thì sao?”
Hết chương 26
Tuy rằng hắn không biết vì sao hoàng tổ mẫu làm như vậy.
Nhưng vậy thì sao?
Chỉ cần hoàng tổ mẫu tốt với hắn.
Nàng đem toàn bộ tình yêu thương cho hắn. Vì vậy, cho dù nàng giết bất luận kẻ nào trong thiên hạ, nàng vẫn là hoàng tổ mẫu của hắn, vẫn là người hắn tôn trọng nhất, sự thật này ai cũng không thể thay đổi được !
Hờ hững nhìn một mảnh vụn bị cắt vỡ nằm trong lòng bàn tay, Tô Lăng Trạch cố kiềm nén kích động muốn đánh một quyền về phía Khúc Vô Nham, lạnh lùng nhếch lên môi mỏng, phun ra một chữ, "nói."
Không hổ danh là người giỏi ẩn nhẫn, như vậy cũng còn có thể nhịn được, trong lòng Khúc Vô Nham không khỏi tán thưởng Tô Lăng Trạch.
Hắn nhìn chằm chằm Tô Lăng trạch, nhìn thẳng vào tròng mắt đen sâu trong mắt hắn: " Ta có thể giúp ngươi dẹp bỏ mọi trở ngại, trợ giúp ngươi thành công đi lên ngôi vị hoàng đế."
"Sau đó?" Giúp hắn đi lên ngôi vị hoàng đế? Tô Lăng Trạch không khỏi khịt mũi một tiếng, nếu như gia tộc của tiểu nô tài thật sự là Quân gia trong truyền thuyết, như vậy Khúc Vô Nham cũng không chút nào ngoại lệ, đây là suy nghĩ của hắn hay của một người khác.
Trái tim hắn bỗng chùng xuống. Hắn tin tưởng, dựa vào thực lực của Khúc Vô Nham, chắc chắn có thể giúp cho bất kì một vị hoàng tử nào đăng cao đế vị, có được giang sơn, nhưng như vậy thì sao?
Thứ nhất, hắn đối với vị trí kia thật không có bao nhiêu hứng thú.
Thứ hai, hắn tin tưởng Khúc Vô Nham sẽ không có lòng tốt giúp hắn như vậy.
Quả nhiên, ngay sau đó, Khúc Vô Nham mỉm cười, ý cười cũng không đạt đáy mắt, nói : "Ta chỉ có một yêu cầu", hắn chăm chú nhìn Tô Lăng trạch, " Ngươi hãy rời xa Tuyết Nhi, không được xuất hiện trước mặt nàng."
Cùng tiểu nô tài đoạn tuyệt tất cả quan hệ, từ nay về sau không được gặp mặt?
Tô Lăng Trạch lạnh lùng nở nụ cười.
"Chỉ cần ngươi đáp ứng, ta nói được làm được, tuyệt đối sẽ không có bất cứ người nào có thể uy hiếp đế vị của ngươi, như thế nào?"
Tô Lăng Trạch hơi nhếch môi, chậm rãi đứng dậy: "Bổn vương cảm thấy giao dịch này không có gì hay để nói." Muốn lấy tiểu nô tài làm giao dịch, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Nghe vậy, Khúc Vô Nham hơi trầm mặt, "Ngươi không đồng ý, hay là làm không được?"
Tô Lăng Trạch khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống cùng Khúc Vô Nham đối diện, hờ hững nói : "Không phải không đáp ứng, càng không phải làm không được, mà là, bổn vương khinh thường làm như vậy."
Mắt Khúc Vô Nham giống như mắt hồ ly, nhanh chóng xẹt qua một đạo sát ý, ánh mắt rốt cục chìm xuống, câu môi cười lạnh như cũ, " Tô Lăng Trạch, ngươi cũng đừng có hối hận, ngươi buông tha cho Tĩnh Uyên vương triều, vạn dặm giang sơn chỉ vì một người đã sớm cùng ta có hôn ước, đáng giá sao?"
"Có hôn ước thì sao." Tô Lăng Trạch chấp tay phía sau, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu lạnh như băng, " Thứ Bổn vương muốn là lòng của nàng."
Lòng của nàng cam tâm tình nguyện.
"Tô Lăng Trạch, đây là ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước." Cuối cùng, Khúc Vô Nham cũng lộ ra tức giận, một đôi phượng mâu hàm ẩn sát ý mãnh liệt.
"Đúng vậy." Tô Lăng Trạch trả lời lại một cách mỉa mai, hắn cũng không khá hơn chút nào.
"Một khi đã như vậy." Khúc Vô Nham đứng dậy, chợt mỉm cười, nụ cười phong tư trác tuyệt xâm thấu lòng người, lạnh đến cực điểm, " Đúng vậy, giữa chúng ta không có gì hay để nói, Hào Châu chúng ta không quá hoan nghênh Lăng Vương điện hạ, xin hãy quay về đi."
Nghe thấy hắn nói như vậy, Tô Lăng Trạch thủy chung bảo trì trầm mặc, Dương Thành rốt cục nghe không vô, lạnh lùng nói: " Hào Châu cũng không phải của một mình ngươi, chúng ta muốn đi thì đi, muốn ở thì ở."
"Thật không?" Khúc Vô Nham nhếch môi cười khẽ, chậm rãi tránh sang một bên, để cho bọn họ có thể hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
" E rằng, đây cũng không phải là do các ngươi quyết định." .
Vừa dứt lời hạ, đường phố bên ngoài nhanh chóng xuất hiện một đám người mặc Thiết giáp Ngự Lâm quân, thẳng tắp xông tới,
"Hoàng thượng hạ chỉ, nhanh chóng áp giải Lăng Vương về kinh."
Dương Thành vô cùng giận dữ, "Khúc Vô Nham, ngươi cư nhiên tiết lộ hành tung của chúng ta cho Ngự Lâm quân, ngươi đê tiện!"
Khúc vô nham xoay người, bên môi nở một cười độc ác như hoa anh túc: "Đúng như vậy thì sao?”
Hết chương 26