Quyển 2 - Chương 85: Chương 36.7
Nhìn chưởng quầy, lại nhìn khách khứa trong tửu lâu, đột nhiên Quân Lam Tuyết
đi nhanh ra khỏi Phượng Hoàng lâu.
Quên đi, nếu không có chỗ thì tìm một tửu lâu khác, nàng không muốn chịu ơn của tên công tử kia.
"Này, tiểu thư, ngài không vào tửu lâu sao? Tiểu thư, ngài đi đâu vậy?" Chưởng quầy thấy nàng đi, vội vàng hô.
"Đi tửu lâu khác, ta không muốn bị người khác nắm trong tay." Quân Lam Tuyết thản nhiên nói, cũng là nói với Khúc Vô Nham và Thủy Nhược.
Đôi mắt Khúc Vô Nham khẽ híp lại, trong lòng đoán thân phận của công tử gia kia.
Chưởng quầy vội vàng đuổi theo ra ngoài cửa, la lớn: "Ôi tiểu thư của ta, ngươi đi tửu lâu nào cũng giống nhau! Công tử gia kia đã bao toàn bộ tửu lâu trong Phượng thành, chỉ chờ ngài tới thôi. . . . . ."
". . . . . ." Quân Lam Tuyết.
". . . . . ." Khúc Vô Nham.
". . . . . ." Thủy Nhược.
Cái gì gọi là có tiền?
Cái gì gọi là kinh sợ?
Có thế chứ!
Quân Lam Tuyết rất buồn bực, buồn bực thật lớn.
Nàng chưa từng trải qua cảm giác này, mà cái công tử gia thần bí làm cho nàng cảm thấy rất….
Chẳng lẽ là Tô Lăng Trạch sao?
Không có khả năng là hắn, hắn đang ở kinh đô xa xôi, không biết Hoàng thượng xử lí hắn thế nào, chỉ sợ còn không lo được cho bản thân.
Khúc Vô Nham vừa tao nhã nhấm nháp rượu ngon của Phượng Hoàng lâu vừa dùng ánh mắt đánh giá Quân Lam Tuyết, nhìn gương mặt nàng quá bình tĩnh nhưng chỉ có người sáng suốt mới biết nàng đang cảm thấy khó chịu.
Khúc Vô Nham hơi thả lỏng, xem ra nàng rất chán ghét .
Chưởng quầy cười tủm tỉm bưng tới chai rượu ngon nhất, hưng trí bừng bừng nói: "Tiểu thư, thiếu gia, đây là trấn lâu chi bảo của Phượng Hoàng lâu! Vị công tử gia kia bảo tiểu nhân nhất định phải chiêu đãi ngài cho thật tốt, mọi thứ đều phải lấy đồ tốt nhất. Vì vậy, tiểu nhân đã chuẩn bị tốt mọi thứ cho tiểu thư."
Hắn không nhắc tới công tử gia kia thì thôi, nhắc tới cái tên công tử kia, Quân Lam Tuyết lại cảm thấy cả người không thoải mái.
"Răng rắc ——"Nhất thời trong lòng tức giận tăng nhanh, cái chén đã bị nàng bóp nát lúc nào không hay.
Chưởng quầy lặng đi một chút.
Thủy Nhược cũng lặng đi một chút, lắc đầu. Oa, đã lâu không gặp, cư nhiên tiểu cô nãi nãi này trở nên bạo lực như vậy!
Chưởng quầy vội vàng cười làm lành, nói : "Hình như vị rượu này không hợp với hương vị của tiểu thư? Không sao, không sao, công tử gia đã nói qua, tiểu nhân nhất định phải đưa ra một thứ gì đó có thể làm tiểu thư hài lòng. . . . . ."
"Câm miệng!" Quân Lam Tuyết không thể nhịn được nữa liền đứng phắt dậy, hắn ta một câu lại một câu nhắc đến tên công tử gia kia, hắn không thấy phiền sao?
Mâu quang chợt lóe, nàng cố tình nắm lấy mảnh vỡ của cái chén, để ở cổ chưởng quầy, lạnh lùng uy hiếp: "Ta hỏi ngươi, công tử gia kia là ai?"
Nhìn thấy hành động của Quân Lam Tuyết, Chưởng quầy bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, run run: "Tiểu thư, ngài hãy bình tĩnh, đừng xúc động. . . . . ."
"Nói!" Nàng không tin nàng không ép được hắn!
". . . . . ." Chưởng quầy sắc mặt khó coi, "Tiểu thư, công tử gia nói, nếu tiểu nhân nói cho ngài hắn là ai thì tiểu nhân sẽ không nhận được tiền. . . . . ."
Quân Lam Tuyết cười lạnh, "Ngươi tin hay không nếu bây giờ ngươi không nói, mãi mãi ngươi cũng đừng mơ lấy được tiền”
Nhìn chưởng quầy, lại nhìn khách khứa trong tửu lâu, đột nhiên Quân Lam Tuyết
đi nhanh ra khỏi Phượng Hoàng lâu.
Quên đi, nếu không có chỗ thì tìm một tửu lâu khác, nàng không muốn chịu ơn của tên công tử kia.
"Này, tiểu thư, ngài không vào tửu lâu sao? Tiểu thư, ngài đi đâu vậy?" Chưởng quầy thấy nàng đi, vội vàng hô.
"Đi tửu lâu khác, ta không muốn bị người khác nắm trong tay." Quân Lam Tuyết thản nhiên nói, cũng là nói với Khúc Vô Nham và Thủy Nhược.
Đôi mắt Khúc Vô Nham khẽ híp lại, trong lòng đoán thân phận của công tử gia kia.
Chưởng quầy vội vàng đuổi theo ra ngoài cửa, la lớn: "Ôi tiểu thư của ta, ngươi đi tửu lâu nào cũng giống nhau! Công tử gia kia đã bao toàn bộ tửu lâu trong Phượng thành, chỉ chờ ngài tới thôi. . . . . ."
". . . . . ." Quân Lam Tuyết.
". . . . . ." Khúc Vô Nham.
". . . . . ." Thủy Nhược.
Cái gì gọi là có tiền?
Cái gì gọi là kinh sợ?
Có thế chứ!
Quân Lam Tuyết rất buồn bực, buồn bực thật lớn.
Nàng chưa từng trải qua cảm giác này, mà cái công tử gia thần bí làm cho nàng cảm thấy rất….
Chẳng lẽ là Tô Lăng Trạch sao?
Không có khả năng là hắn, hắn đang ở kinh đô xa xôi, không biết Hoàng thượng xử lí hắn thế nào, chỉ sợ còn không lo được cho bản thân.
Khúc Vô Nham vừa tao nhã nhấm nháp rượu ngon của Phượng Hoàng lâu vừa dùng ánh mắt đánh giá Quân Lam Tuyết, nhìn gương mặt nàng quá bình tĩnh nhưng chỉ có người sáng suốt mới biết nàng đang cảm thấy khó chịu.
Khúc Vô Nham hơi thả lỏng, xem ra nàng rất chán ghét .
Chưởng quầy cười tủm tỉm bưng tới chai rượu ngon nhất, hưng trí bừng bừng nói: "Tiểu thư, thiếu gia, đây là trấn lâu chi bảo của Phượng Hoàng lâu! Vị công tử gia kia bảo tiểu nhân nhất định phải chiêu đãi ngài cho thật tốt, mọi thứ đều phải lấy đồ tốt nhất. Vì vậy, tiểu nhân đã chuẩn bị tốt mọi thứ cho tiểu thư."
Hắn không nhắc tới công tử gia kia thì thôi, nhắc tới cái tên công tử kia, Quân Lam Tuyết lại cảm thấy cả người không thoải mái.
"Răng rắc ——"Nhất thời trong lòng tức giận tăng nhanh, cái chén đã bị nàng bóp nát lúc nào không hay.
Chưởng quầy lặng đi một chút.
Thủy Nhược cũng lặng đi một chút, lắc đầu. Oa, đã lâu không gặp, cư nhiên tiểu cô nãi nãi này trở nên bạo lực như vậy!
Chưởng quầy vội vàng cười làm lành, nói : "Hình như vị rượu này không hợp với hương vị của tiểu thư? Không sao, không sao, công tử gia đã nói qua, tiểu nhân nhất định phải đưa ra một thứ gì đó có thể làm tiểu thư hài lòng. . . . . ."
"Câm miệng!" Quân Lam Tuyết không thể nhịn được nữa liền đứng phắt dậy, hắn ta một câu lại một câu nhắc đến tên công tử gia kia, hắn không thấy phiền sao?
Mâu quang chợt lóe, nàng cố tình nắm lấy mảnh vỡ của cái chén, để ở cổ chưởng quầy, lạnh lùng uy hiếp: "Ta hỏi ngươi, công tử gia kia là ai?"
Nhìn thấy hành động của Quân Lam Tuyết, Chưởng quầy bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, run run: "Tiểu thư, ngài hãy bình tĩnh, đừng xúc động. . . . . ."
"Nói!" Nàng không tin nàng không ép được hắn!
". . . . . ." Chưởng quầy sắc mặt khó coi, "Tiểu thư, công tử gia nói, nếu tiểu nhân nói cho ngài hắn là ai thì tiểu nhân sẽ không nhận được tiền. . . . . ."
Quân Lam Tuyết cười lạnh, "Ngươi tin hay không nếu bây giờ ngươi không nói, mãi mãi ngươi cũng đừng mơ lấy được tiền”