Quyển 2 - Chương 9
"Khúc Vô Nham." Khúc Vô Nham giương mắt, đón nhận ánh mắt của hắn, nhàn nhạt tăng thêm một câu, "Vị hôn phu của nàng."
Nghe vậy, không khí tựa hồ trong nháy mắt đông lại, Quân Lam Tuyết cảm giác rõ rệt, bên cạnh nhiệt độ quanh thân Tô Lăng Trạch nhanh chóng giảm xuống thành số lẻ.
Hơi thở ở đại điện bỗng chốc mãnh liệt kinh người .
Cột trạm trỗ trên xà nhà của bốn phía tửu lâu trong nháy mắt bắt đầu phát ra tiếng gãy vang to, trên điện bài trí tinh mỹ, không có bất kỳ tổn hại bắt đầu vỡ vụn ra rơi xuống đất.
Báo hiệu trận bão táp bấp bênh ập đến .
Người trong quán rượu đột nhiên rùng mình một cái, câm như hến.
Vẻ mặt Tô Lăng Trạch không chút thay đổi, chỉ là ánh mắt bắt đầu sâu và đen lên, bên trong có hơi thở bắt đầu nổi lên.
"Vị hôn phu, giết." Năm chữ, lãnh huyết đơn giản cực kỳ.
Không có bất kỳ thương lượng, càng không có bất kỳ chuẩn bị nào, giống như đó là không nên tồn tại, nếu thứ đó không nên tồn tại, như vậy cần gì lưu lại ở nơi này trên thế giới.
Đột nhiên ra lệnh khiến Dương Thành cùng thị vệ Lăng vương phủ đều sửng sốt, ngay sau đó kịp phản ứng được với mệnh lệnh của điện hạ mình, lập tức lên tiếng ứng đáp: "Vâng"
Dứt lời, Dương Thành giơ tay lên, trường kiếm xuất ra động thủ.
Mà ở lúc Khúc Vô Nham nói ra năm chữ nàng là vị hôn phu thì Quân Lam Tuyết cũng cảm thấy hơi thở Tô Lăng Trạch nhanh chóng giảm xuống một cái từ mùa hè chuyển thành mùa đông giá lạnh, giống như băng trên đỉnh Thiên Sơn lạnh lẽo thấu xương.
Cái nhìn mang tính uy hiếp cùng lạnh lẽo, cơ hồ đông lạnh cả người Quân Lam Tuyết đến thở cũng không được, giống như sét đánh.
Đó là tuyên cáo độc bá cùng miệt thị .
Đó là tức giận, vô cùng tức giận.
Càng là tuyên cáo với Khúc Vô Nham là nàng là của hắn, dám cùng hắn giành thì chỉ có chết.
Không biết người khác có nhận ra không, dù sao nàng đã nhận ra.
Lúc này, vừa nghe Tô Lăng Trạch hạ lệnh muốn giết người, cũng không có công phu suy nghĩ tiếp Tô Lăng Trạch làm sao mà tức giận đến như thế, liền nhanh chóng đẩy Quân Tiểu Ngôn, xoay người liền kéo cánh tay Tô Lăng Trạch nói: "Đừng giết, ngươi đừng một lời không hợp liền giết người, ta còn trông cậy vào hắn nói cho ta biết thân thế đấy?"
Vừa nói, một bên dùng sức lôi Tô Lăng Trạch ra bên ngoài.
Tô Lăng Trạch thân như ngàn cân trầm mắt nhìn Quân Lam Tuyết, trong lòng lửa giận bốc lên, Quân Lam Tuyết kéo sao cũng không nhúc nhích.
Tiểu nô tài đáng chết, rốt cuộc còn giấu diếm hắn bao nhiêu chuyện nữa?
Một chuyện làm thêm một chuyện nối tiếo, còn có mỗi lần khi hắn cho là trên người tiểu nô tài đã không có bí mật gì thì lại đón nhận tiếp.
Nàng là người của Ám Lâu, hắn để ý qua, nhưng cuối cùng hắn cũng tiếp nhận.
Nàng ẩn núp ở Lăng vương phủ là vì giết hắn, không sao, tiểu nô tài nếu muốn giết hắn cũng không phải dễ dàng như vậy, hắn có thể nhân cơ hội này đem tiểu nô tài lưu lại, cùng nàng dông dài, còn có thể giúp nàng thoát khỏi ly khỏi tổ chức sát thủ quái đản kia cho nàng tự do.
Nàng không giải thích được sao lại có thêm một đệ đệ, cũng không còn quan hệ, chỉ cần nàng nói một câu, Lăng vương phủ cũng không phải là không nuôi nổi một đứa bé, coi như nhận nuôi một đứa bé.
Nhưng nàng còn có một vị hôn phu?
Việc này. . . . . . Không thể tha thứ?
Mà lúc này, Dương Thành đã sớm tiến tới gần bên cạnh Khúc Vô Nham. Khúc Vô Nham không nhúc nhích, nhìn Quân Lam Tuyết và Tô Lăng Trạch cách đó không xa, giống như không nhìn thấy Dương Thành khí thế hùng hồn xông đến, lại giống như căn bản cũng không đem bọn họ để trong mắt.
Thấy hắn như vậy, trong lòng Dương Thành không khỏi tức giận, mặc dù thân là hộ vệ, nhưng bản lĩnh của hắn không kém, cho tới bây giờ không có ai đem hắn bỏ rơi triệt để thế này, nghĩ đến Điện hạ muốn mình giết người này, nhất thời xuống tay cũng ác độc, trường kiếm bay bổng nhẫn tâm hướng Khúc Vô Nham đâm tới.
Mắt thấy sẽ bị trường kiếm bén nhọn của Dương Thành đâm trúng thì Khúc Vô Nham đột nhiên chuyển động.
Chỉ thấy dưới chân hắn chạm trên mặt đất một chút, thân hình trong nháy mắt bay lên.
Mọi người chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên, Khúc Vô Nham cũng đã tránh được trường kiếm của Dương Thành, quỷ dị y hệt xuất hiện ở sau lưng Quân Lam Tuyết vàTô Lăng Trạch.
Mọi người lập tức kinh hãi, đây là tốc độ gì vậy, cư nhiên nhanh như vậy?
Không biết tự lượng sức mình, Khúc Vô Nham chê cười.
Mà Quân Tiểu Ngôn cũng đang lúc nhàm chán, đã sớm thấy nhưng không kinh sợ, Khúc Vô Nham là ai sợ rằng không có ai so với hắn rõ ràng nhất, nhưng hắn đã tận mắt nhìn qua một mình hắn tay không giết mấy trăm người, cứ như vậy đi qua trại địch, cơ hồ thật sự là đi một bước giết một người, máu chảy mười thước, cũng không đỡ được bước chân của hắn.
Hắn giống như một ác ma từ địa ngục đến nhân gian thu lấy tính mạng họ, một Tu La đẫm máu, ở trong mắt của hắn mạng người giống như con kiến nhỏ bé.
Cố tình, cho dù ở lúc trường kiếm rút ra, cho dù đối mặt với nguy cơ chết trước mắt, Khúc ác ma vẫn mỉm cười.
Mỉm cười giết người.
Lúc hắn cười càng dịu dàng, lại là lúc hắn kinh khủng nhất nguy hiểm nhất, vì vậy mỗi lần nhìn thấy hắn cười, hắn liền cảm thấy sợ hãi trong lòng, ôi, trái tim bé nhỏ của hắn không chịu nổi hù doạ này đâu.
Quân Tiểu Ngôn nằm ở trên bàn đôi tay chống cằm, chống đầu nỗ lực nghĩ, sợ rằng tr6n dưới Quân gia, có rất ít người là đối thủ của Khúc ác ma.
Nếu như Khúc ác ma thật sự thành tỷ phu của hắn. . . . . .
Quân Tiểu Ngôn khóc không ra nước mắt, không cần nha, vậy hắn về sau nhất định sẽ không có gà nướng để ăn, vì vậy phải ngày ngày phòng bị Khúc ác ma vào lúc nào đó sẽ đem mắt hồ ly đánh tới trên người hắn .
Quân Tiểu Ngôn vẫn đang suy nghĩ, hoàn toàn không đem tất cả hỗn loạn trước mắt không coi vào đâu, giống như người đang chịu trận không phải là tỷ tỷ của hắn mà là người xa lạ.
Tổng kết: Quân gia mọi người là quái thai.
Mà ở lúc mọi người kinh hãi, Khúc Vô Nham bắt được cánh tay phải Quân Lam Tuyết, trầm giọng nói: "Đi theo ta."
"Buông tay?" Quân Lam Tuyết phản ứng nhanh chóng, trở tay khẽ bóp, thân hình giống như xà bình thường trơn trượt đi ra ngoài.
Trong mắt Khúc Vô Nham xẹt qua một tia kinh ngạc, võ công này. . . . . . Đó cũng không phải võ công hắn quen thuộc, xem ra vào thời điểm biến mất nửa năm này, Tuyết Nhi thật sự có rất nhiều chỗ cũng thay đổi.
Một chiêu thất thủ, Khúc Vô Nham ngang lưng một cái chặn ngang liền ôm lấy Quân Lam Tuyết, nhỏ giọng ở bên tai nàng nói: "Tuyết Nhi, đi theo ta được không? Ta sẽ không làm thương tổn nàng, tin tưởng ta."
Đột nhiên cứ như vậy đánh nhau, đó cũng không phải là chuyện nàng nguyện ý, Quân Lam Tuyết cũng tựa hồ nghĩ muốn ngưng chiến.
Song không đợi nàng gật đầu, Tô Lăng Trạch hừ lạnh một tiếng, bắt được cánh tay khác của nàng, ánh mắt lạnh lẽo nhắm thẳng Khúc Vô Nham, "Buông nàng ra."
Gương mặt Khúc Vô Nham không biểu cảm nhìn Tô Lăng Trạch, chẳng những không buông tay ngược lại tăng thêm lực đạo giữ thật chặt hông của Quân Lam Tuyết, "Không thể nào."
Tại sao hắn có thể buông nàng ra. Sao lại có chuyện buông nàng ra?
Hai tay của hắn như giống như cánh tay sắt, khoá chặt hông của Quân Lam Tuyết, sắc mặt Quân Lam Tuyết cứng đờ, ở trên bụng của nàng vốn có một đường vết thương thật dài, Màn Lão cho nàng kim sang dược loại tốt nhất cho nên làm cho nàng không cảm thấy đau nhiều, nhưng lúc này mới qua hai ngày, vết thương mới vừa vặn kết vảy, hôm nay lại bôn ba bên ngoài cả một ngày, không có nghỉ ngơi tốt, vừa vặn hôm nay Khúc Vô Nham dùng lực như vậy, Quân Lam Tuyết cảm giác vết thương giống như là đã rách ra.
"Ta bảo ngươi buông nàng ra." Sắc mặt Tô Lăng Trạch âm trầm.
Khoé môi Khúc Vô Nham cong lên, chợt nở nụ cười, một nụ cười dịu dàng xẹt qua môi mỏng, cười đến dịu dàng, hắn nhìn Tô Lăng Trạch, cười như không cười hỏi ngược lại, "Buông ra?"
Lãnh ý hung ác đột nhiên xẹt qua, " Tuyết Nhi là vợ ta, ngươi là ai, nên buông người ra là ngươi chứ không phải ta?"
Một câu ‘ Tuyết Nhi là vợ ta ’ hoàn toàn kích phát đến chỗ hiểm của Tô Lăng Trạch, con ngươi chợt lạnh lại lạnh lùng nói, "Rất nhanh là phải thôi, bắt đầu từ bây giờ."
Lực nắm của hắn bỗng nhiên tăng thêm, tựa hồ muốn đem tiểu nô tài của mình đoạt lại từ trong tay người khác.
Tô Lăng Trạch cùng Khúc Vô Nham chợt phát lực khiến sắc mặt Quân Lam Tuyết đột nhiên cứng đờ, cảm giác vết thương đau đến tê liệt, đau đến phía sau lưng nàng mồ hôi lạnh chảy ròng, hai tên khốn kiếp này? Có biết hay không cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc?
Cho dù không thương hương tiếc ngọc, dầu gì cũng phải suy nghĩ một chút nàng còn là người bệnh bị thương nặng?
Quân Lam Tuyết cắn răng một cái nói, "Các ngươi tất cả dừng tay cho ta?"
Gầm lên giận dữ cuồng phong chuyển qua.
Quân Lam Tuyết rống giận giống như trong trời đông bay xuống bông Tuyết, rơi vào trên sàn nhà, im hơi lặng tiếng. . . . . .
Hoàn toàn. . . . . . Không người nào để ý.
Tô Lăng Trạch vẫn là Tô Lăng Trạch, tiếp tục động tác trong tay, Khúc Vô Nham vẫn là Khúc Vô Nham, tiếp tục ôm thật chặt hông Quân Lam Tuyết không buông.
" . . . . . ." Quân Lam Tuyết ngẩng đầu nhìn trời, hít một hơi thật sâu, hít sâu, tiếp tục hít sâu.
Cuối cùng, nổ lên.
"Ta, bảo, các ngươi, buông, tay?"
Gằn từng chữ, lạnh lùng từ đôi môi đỏ phun ra cho thấy Quân Lam Tuyết Tâm vô cùng giận dữ.
Có lẽ là Tô Lăng Trạch và Khúc Vô Nham hai người chưa từng thấy qua bộ dáng nàng bốc lửa giận dữ như vậy, hai người không khỏi đồng thời sửng sốt.
Vào lúc này Quân Tiểu Ngôn vốn là ở một bên hào hứng bừng bừng nhìn náo nhiệt thì đột nhiên kêu lên: " Ôi tỷ tỷ, sao tỷ lại chảy máu, chảy thật là nhiều máu, tỷ tỷ người bị thương ??"
Nghe vậy, hai người Tô Lăng Trạch và Khúc Vô Nham tay đồng thời buông lỏng.
"Tuyết Nhi bị thương?" Giống như không thể tưởng tượng nổi Khúc Vô Nham vội vàng buông Quân Lam Tuyết ra nghĩ muốn kiểm tra tình trạng thân thể của nàng.
"Đáng chết?" Tô Lăng Trạch khẽ nguyền rủa một tiếng, bởi vì lúc này hắn mới đột nhiên nhớ tới, tiểu nô tài kể từ sau khi đi một chuyến đến hoàng cung liền bị thương tích khắp người, mà hắn, cư nhiên đáng chết lại quên mất?
"Tiểu nô mới ngươi không có việc gì chứ?" Tô Lăng Trạch không nói hai lời chạy đến nhìn vết thương Quân Lam Tuyết, quả nhiên nhìn thấy trên eo nàng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, lập tức lại ảo não hối hận, nói thẳng: "Đi, lập tức trở về vương phủ, Dương Thành, đi phái người mời Màn Lão đến."
"Nhưng Điện hạ. . . . . ." Dương Thành có chút do dự, hắn có nên hay không nhắc nhở Điện hạ, bọn họ tới nơi này là có chuyện khác khẩn cấp muốn làm?
"Tô Lăng Trạch, ngươi cũng buông ra cho ta?" Quân Lam Tuyết lạnh lùng gạt tay Tô Lăng Trạch ra.
"Ngươi ?" Trên mặt Tô Lăng Trạch hiện lên mấy phần tức giận, tiểu nô tài chính là, cư nhiên dám can đảm hung ác với hắn?
Nàng cái gì nàng? Hôm nay nàng chỗ nào cũng không đi. Quân Lam Tuyết trực tiếp đẩy người ra, "Nhanh chóng cách xa một chút?"
Sau đó, nhìn Quân Tiểu Ngôn ở bên cạnh nói: " Tiểu Ngôn, chúng ta đi?"
"Dạ? Tỷ tỷ?"
". . . . . ." Tô Lăng Trạch tức giận, khá lắm tiểu nô tài lá gan càng lúc càng lớn, lại còn không coi trọng hắn.
". . . . . ." Khúc Vô Nham cũng bất đắc dĩ, chẳng lẽ Tuyết Nhi, thật đã quên mất tất cả chuyện quá khu, tính khí này ngược lại so với trước kia. . . . . . Bốc lửa không ít.
———————————-
Quân Lam Tuyết và Quân Tiểu Ngôn đi ở đằng trước, sau lưng, Tô Lăng Trạch và Khúc Vô Nham Nhị, một trái một phải từ từ đi theo.
Khi bọn hắn đi ở sau lưng, Dương Thành và một đống thị vệ cũng là yên lặng theo cùng.
Trong lòng Dương Thành vừa rối rắm, vừa có chút lo lắng, Điện hạ đến nơi này, là có người quan trọng muốn gặp, hôm nay cứ như vậy cùng đi với Lam Tử cô nương, cũng không biết có thể hay không. . . . . .
Trong lòng hắn đang tơ tưởng, hoàn toàn không có chú ý, ở quán rượu tầng thứ hai một chỗ trên lan can, một nữ tử áo đỏ mang theo khăn che mặt đứng lẳng lặng ở đó nhìn đoàn người càng chạy thì càng xa, ly ngọc trong tay càng nắm càng chặt, cho đến ‘ rắc rắc ’ một tiếng, ly ngọc bể tan tành, mảnh vụn thật sâu khảm vào lòng bàn tay đến chảy máu, nàng vẫn đứng đó không nhúc nhích không có cảm giác chút nào .
Một màn này dọa sợ thị nữ đứng ở bên người nàng, "Công chúa? Tay của ngài?"
Thị nữ vội vàng dùng khăn tay muốn giúp nàng lau sạch máu trong tay, nàng lại khẽ lắc đầu, ánh mắt mê mang, " Tiểu Liên, nàng so với ta có đẹp hay không?"
Thị nữ Tiểu Liên liền vội vàng lắc đầu, "Không, công chúa là nữ tử đẹp nhất thiên hạ, Tiểu Liên cho tới bây giờ không có không có gặp qua nữ nhân nào đẹp hơn công chúa ngài, công chúa, Tiểu Liên nói đều là lời nói thật."
"Vậy sao." Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó, chợt nở nụ cười, có chút khổ sở, có chút thê lương, "Vậy tại sao, tại sao hắn lại không quay đầu lại nhìn đến ta."
Tiểu Liên há miệng, vốn là muốn nói hôm nay điện hạ đến là muốn tìm gặp công chúa, nhưng không nghĩ tới trong lầu gặp phải chuyện này, rồi lại không nói ra miệng, nói còn khiến cho công chúa thêm sầu não, vì vậy chỉ có thể trầm mặc.
Nàng lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, "Đi thôi, hồi cung."
Nàng xoay người mang theo lưu luyến, lại chưa từng quay đầu lại rời đi.
Trên đường cái đối với việc đột nhiên xuất hiện một đội người lồng lộng hùng dũng có chút cảm thấy khác lạ, hơn nữa bề ngoài Tô Lăng Trạch và Khúc Vô Nham xuất chúng càng thêm đưa tới không ít sự chú ý.
Hai người kia, một người khí chất cao nhã giống như Thần Đế Cửu Thiên Tiên Cung mắt nhìn xuống chúng sanh.
Một người cương nghị lãnh khốc, khí tức lạnh nhạt như ảnh vây quanh hắn, tung hoành bễ nghễ, quần lâm thiên hạ.
Phong cách hoàn toàn bất đồng, lại giống như là người đứng trên đỉnh đầu Kim Tự Tháp, xuất chúng khiến người ta không cách nào bỏ qua, giống như có một sức quyến rũ đặ biệt hấp dẫn ánh mắt của người đi đường.
Chỉ là, trước mặt tỷ đệ vô lương này đây lại hoàn toàn không xem bọn họ là quan trọng.
"Tiểu Ngôn, đệ nói thực cho tỷ tỷ biết, có phải đệ đã xem qua những quyển sách kia rồi hay không hả ?" Quân Lam Tuyết vừa che vết thương, vừa muốn hỏi Quân Tiểu Ngôn, không nhịn được hỏi kỹ.
Đứa bé quan trọng nhất là cái gì? Là giáo dục?
Đứa nhỏ này từ nhỏ phải uốn nắn bồi dưỡng thật tốt, cũng không thể lười biếng.
"Tỷ tỷ nói là những sách nào?" Đôi mắt to của Quân Tiểu Ngôn nháy mắt hai cái, như là không nghe kỹ, mà là hắn đang cố lục trong túi mang theo bên người như là muốn tìm thứ gì đó.
"Chính là cái《Hoan hảo khuê phòng ta làm khanh điên cuồng》này sao?" Quân Lam Tuyết rất không muốn đọc lên tên của sách này ra, thật sự là làm cho người ta nhức cả trứng dái (tác giả viết nha ta chỉ giữ nguyên lại thôi >.
"À." Cánh tay Quân Tiểu Ngôn đang tìm trong bao dừng lại, ngẩng đầu lên lè lưỡi một cái, "Cái này, tỷ tỷ, thật ra thì đều do ta thêu dệt bậy bạ lên."
"Ngươi, ngươi thêu dệt loạn?" Quân Lam Tuyết kinh hãi, " Làm sao ngươi thêu dệt? Ngươi chưa có xem qua làm sao có thể biên soạn ra được?"
"Tỷ tỷ, Tiểu Ngôn thật chưa có xem qua, Tiểu Ngôn mới không thích đọc sách, đều là nghe được từ người khác, sau đó tự ta biên ra."Tiểu Ngôn tự đắc hả hê nói, cảm giác mình thật là thiên tài.
". . . . . ." Mẹ nó, cái này cũng được sao?
"Ngươi thật chưa có xem qua?" Quân Lam Tuyết rõ ràng vẫn còn có chút không tin.
"Tỷ tỷ, người không tin Tiểu Ngôn sao?" Quân Tiểu Ngôn bẹt miệng, "Tiểu Ngôn thật là khổ, buổi tối ngay cả gà nướng cũng không muốn ăn. . . . . ."
Ưmh, vậy thì ngay cả gà nướng cũng không muốn ăn? Kia đích xác thực rất nghiêm trọng, " tốt thôi, cũng tạm thời tin tưởng đệ lần thứ nhất."
"Tỷ tỷ, người nhìn phía sau, Nham thúc thúc cùng Quái Thúc Thúc vẫn đi theo chúng ta." Quân Tiểu Ngôn chỉ Tô Lăng Trạch cùng Khúc Vô Nham sau lưng nói.
"Đừng để ý đến bọn hắn? Yêu nên theo cùng ấy?" Quân Lam Tuyết vung tay lên, lả tả hai cái đem đầu tóc sắp loạn thành một đống làm gọn lại, sau đó cột vào sau ót, kiểu đuôi ngựa đơn giản lộ radung nhan xinh đẹp tinh xảo, nhìn sạch sẽ tự nhiên, hoàn toàn không có dáng vẻ như bọ chà đạp mới vừa rồi.
"Không cần, tỷ không để ý đến dáng dấp của quái thúc thúc kia cũng không sao, nhưng ngàn vạn lần đừng không để ý tới Nham thúc thúc, Nham thúc thúc sẽ tức giận ."
Nham thúc thúc tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, mà hắn. . . . . . thì sẽ gặp phải bi kịch.
Gặp Quân Tiểu Ngôn kiêng kỵ Khúc Vô Nham như vậy, nàng không khỏi tò mò hỏi, "Tiểu Ngôn, rốt cuộc Khúc Vô Nham là người như thế nào? Làm gì?"
"À?" Quân Tiểu Ngôn mờ mịt trừng mắt nhìn, giống như hắn không biết Khúc Vô Nham rốt cuộc là làm cái gì, dù sao từ khi hắn hiểu chuyện tới nay, Nham thúc thúc chính là vị hôn phu của tỷ tỷ, về phần làm cái gì thật đúng là không biết.
Một hồi lâu, Quân Tiểu Ngôn mới nói: "Giống như không làm gì cả. . . . . ."
"Không việc làm? ?" Quân Lam Tuyết vỗ tay một cái, "Nhất quyết phải từ hôn? Không thể gả, về sau không nuôi nổi chúng ta thì làm thế nào?"
". . . . . ." Quân Tiểu Ngôn mắt trợn trắng, hắn có thể không nói với tỷ tỷ của hắn, cho dù Nham thúc thúc không có tiền, nhưng cơ nghiệp mấy trăm năm của Quân gia truyền lại còn sợ không nuôi nổi nàng sao.
Huống chi, Nham thúc thúc cũng không phải là không có tiền.
"A, tìm được rồi." Quân Tiểu Ngôn rút từ trong túi nhỏ mang theo bên người ra một viên thuốc nhỏ, đưa cho Quân Lam Tuyết nói: "Cho tỷ, đây là kim sang dược tốt nhất trong gia tộc chúng ta, ăn cái này thương thế của tỷ rất nhanh khoẻ lại."
"Chính là cái này? Đệ khẳng định?" Quân Lam Tuyết vẻ mặt hoài nghi nhìn viên thuốc nhỏ đen thui trong tay.
Quân Tiểu Ngôn vội vàng nói: "Khẳng định, ‘ Hoàn cơ đan ’ này thật rất hữu hiệu, bảo đảm tỷ ăn ngày hôm sau không có chuyện gì."
"Hữu dụng như vậy? Từ đâu mà đệ có được?" Quân Lam Tuyết hỏi, tiểu tử này tại sao có thể có đan dược trân quý như vậy.
"Lấy từ trong gia tộc."
. . . ,
Quân Tiểu Ngôn vỗ túi nhỏ của mình, "Ta thấy trưởng lão gia gia có cái này rất nhiều, liền trộm một bình lớn đi ra, tỷ tỷ người ăn hết, không đủ ta chỗ này còn có rất nhiều."
Tô Lăng Trạch đi theo phía sau bọn họ nghe được ‘ hoàn cơ đan ’ thì ánh mắt vừa động, thoáng qua một tia kinh ngạc.
Hoàn cơ đan.
Đây là loại đan dược trân quý nhất thiên hạ, nghe nói có thể sinh gân cốt tục huyết nhục, được khen là Hoàn Hồn đan, nghe nói một viên hoàn cơ đan vạn kim khó cầu, cho tới bây giờ, trên giang hồ mới xuất hiện qua mấy lần, mà tiểu quỷ này nói gì?
Còn bảo tiểu nô tài ăn hết thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu? Điều này phải cả gia tộc to lớn mới có thể chống đỡ nổi tiêu xài như vậy?
Tô Lăng Trạch không biết, ít nhất hắn hiểu rõ, cả Tĩnh Uyên vương triều cũng không có tài lực như vậy.
Tô Lăng Trạch giương mắt nhìn vẻ mặt không biểu tình gì của Khúc Vô Nham một cái, lần đầu tiên trong lòng có nghi ngờ thật sâu.
Khúc Vô Nham, rốt cuộc là loại người gì?
Mà tiểu nô tài nàng. . . . . . Rốt cuộc còn có thân phận như thế nào?
Ở sau lưng của nàng, đến tột cùng còn có một gia tộc thần bí khổng lồ ra sao. . . . . . ?
"Khúc Vô Nham." Khúc Vô Nham giương mắt, đón nhận ánh mắt của hắn, nhàn nhạt tăng thêm một câu, "Vị hôn phu của nàng."
Nghe vậy, không khí tựa hồ trong nháy mắt đông lại, Quân Lam Tuyết cảm giác rõ rệt, bên cạnh nhiệt độ quanh thân Tô Lăng Trạch nhanh chóng giảm xuống thành số lẻ.
Hơi thở ở đại điện bỗng chốc mãnh liệt kinh người .
Cột trạm trỗ trên xà nhà của bốn phía tửu lâu trong nháy mắt bắt đầu phát ra tiếng gãy vang to, trên điện bài trí tinh mỹ, không có bất kỳ tổn hại bắt đầu vỡ vụn ra rơi xuống đất.
Báo hiệu trận bão táp bấp bênh ập đến .
Người trong quán rượu đột nhiên rùng mình một cái, câm như hến.
Vẻ mặt Tô Lăng Trạch không chút thay đổi, chỉ là ánh mắt bắt đầu sâu và đen lên, bên trong có hơi thở bắt đầu nổi lên.
"Vị hôn phu, giết." Năm chữ, lãnh huyết đơn giản cực kỳ.
Không có bất kỳ thương lượng, càng không có bất kỳ chuẩn bị nào, giống như đó là không nên tồn tại, nếu thứ đó không nên tồn tại, như vậy cần gì lưu lại ở nơi này trên thế giới.
Đột nhiên ra lệnh khiến Dương Thành cùng thị vệ Lăng vương phủ đều sửng sốt, ngay sau đó kịp phản ứng được với mệnh lệnh của điện hạ mình, lập tức lên tiếng ứng đáp: "Vâng"
Dứt lời, Dương Thành giơ tay lên, trường kiếm xuất ra động thủ.
Mà ở lúc Khúc Vô Nham nói ra năm chữ nàng là vị hôn phu thì Quân Lam Tuyết cũng cảm thấy hơi thở Tô Lăng Trạch nhanh chóng giảm xuống một cái từ mùa hè chuyển thành mùa đông giá lạnh, giống như băng trên đỉnh Thiên Sơn lạnh lẽo thấu xương.
Cái nhìn mang tính uy hiếp cùng lạnh lẽo, cơ hồ đông lạnh cả người Quân Lam Tuyết đến thở cũng không được, giống như sét đánh.
Đó là tuyên cáo độc bá cùng miệt thị .
Đó là tức giận, vô cùng tức giận.
Càng là tuyên cáo với Khúc Vô Nham là nàng là của hắn, dám cùng hắn giành thì chỉ có chết.
Không biết người khác có nhận ra không, dù sao nàng đã nhận ra.
Lúc này, vừa nghe Tô Lăng Trạch hạ lệnh muốn giết người, cũng không có công phu suy nghĩ tiếp Tô Lăng Trạch làm sao mà tức giận đến như thế, liền nhanh chóng đẩy Quân Tiểu Ngôn, xoay người liền kéo cánh tay Tô Lăng Trạch nói: "Đừng giết, ngươi đừng một lời không hợp liền giết người, ta còn trông cậy vào hắn nói cho ta biết thân thế đấy?"
Vừa nói, một bên dùng sức lôi Tô Lăng Trạch ra bên ngoài.
Tô Lăng Trạch thân như ngàn cân trầm mắt nhìn Quân Lam Tuyết, trong lòng lửa giận bốc lên, Quân Lam Tuyết kéo sao cũng không nhúc nhích.
Tiểu nô tài đáng chết, rốt cuộc còn giấu diếm hắn bao nhiêu chuyện nữa?
Một chuyện làm thêm một chuyện nối tiếo, còn có mỗi lần khi hắn cho là trên người tiểu nô tài đã không có bí mật gì thì lại đón nhận tiếp.
Nàng là người của Ám Lâu, hắn để ý qua, nhưng cuối cùng hắn cũng tiếp nhận.
Nàng ẩn núp ở Lăng vương phủ là vì giết hắn, không sao, tiểu nô tài nếu muốn giết hắn cũng không phải dễ dàng như vậy, hắn có thể nhân cơ hội này đem tiểu nô tài lưu lại, cùng nàng dông dài, còn có thể giúp nàng thoát khỏi ly khỏi tổ chức sát thủ quái đản kia cho nàng tự do.
Nàng không giải thích được sao lại có thêm một đệ đệ, cũng không còn quan hệ, chỉ cần nàng nói một câu, Lăng vương phủ cũng không phải là không nuôi nổi một đứa bé, coi như nhận nuôi một đứa bé.
Nhưng nàng còn có một vị hôn phu?
Việc này. . . . . . Không thể tha thứ?
Mà lúc này, Dương Thành đã sớm tiến tới gần bên cạnh Khúc Vô Nham. Khúc Vô Nham không nhúc nhích, nhìn Quân Lam Tuyết và Tô Lăng Trạch cách đó không xa, giống như không nhìn thấy Dương Thành khí thế hùng hồn xông đến, lại giống như căn bản cũng không đem bọn họ để trong mắt.
Thấy hắn như vậy, trong lòng Dương Thành không khỏi tức giận, mặc dù thân là hộ vệ, nhưng bản lĩnh của hắn không kém, cho tới bây giờ không có ai đem hắn bỏ rơi triệt để thế này, nghĩ đến Điện hạ muốn mình giết người này, nhất thời xuống tay cũng ác độc, trường kiếm bay bổng nhẫn tâm hướng Khúc Vô Nham đâm tới.
Mắt thấy sẽ bị trường kiếm bén nhọn của Dương Thành đâm trúng thì Khúc Vô Nham đột nhiên chuyển động.
Chỉ thấy dưới chân hắn chạm trên mặt đất một chút, thân hình trong nháy mắt bay lên.
Mọi người chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên, Khúc Vô Nham cũng đã tránh được trường kiếm của Dương Thành, quỷ dị y hệt xuất hiện ở sau lưng Quân Lam Tuyết vàTô Lăng Trạch.
Mọi người lập tức kinh hãi, đây là tốc độ gì vậy, cư nhiên nhanh như vậy?
Không biết tự lượng sức mình, Khúc Vô Nham chê cười.
Mà Quân Tiểu Ngôn cũng đang lúc nhàm chán, đã sớm thấy nhưng không kinh sợ, Khúc Vô Nham là ai sợ rằng không có ai so với hắn rõ ràng nhất, nhưng hắn đã tận mắt nhìn qua một mình hắn tay không giết mấy trăm người, cứ như vậy đi qua trại địch, cơ hồ thật sự là đi một bước giết một người, máu chảy mười thước, cũng không đỡ được bước chân của hắn.
Hắn giống như một ác ma từ địa ngục đến nhân gian thu lấy tính mạng họ, một Tu La đẫm máu, ở trong mắt của hắn mạng người giống như con kiến nhỏ bé.
Cố tình, cho dù ở lúc trường kiếm rút ra, cho dù đối mặt với nguy cơ chết trước mắt, Khúc ác ma vẫn mỉm cười.
Mỉm cười giết người.
Lúc hắn cười càng dịu dàng, lại là lúc hắn kinh khủng nhất nguy hiểm nhất, vì vậy mỗi lần nhìn thấy hắn cười, hắn liền cảm thấy sợ hãi trong lòng, ôi, trái tim bé nhỏ của hắn không chịu nổi hù doạ này đâu.
Quân Tiểu Ngôn nằm ở trên bàn đôi tay chống cằm, chống đầu nỗ lực nghĩ, sợ rằng tr6n dưới Quân gia, có rất ít người là đối thủ của Khúc ác ma.
Nếu như Khúc ác ma thật sự thành tỷ phu của hắn. . . . . .
Quân Tiểu Ngôn khóc không ra nước mắt, không cần nha, vậy hắn về sau nhất định sẽ không có gà nướng để ăn, vì vậy phải ngày ngày phòng bị Khúc ác ma vào lúc nào đó sẽ đem mắt hồ ly đánh tới trên người hắn .
Quân Tiểu Ngôn vẫn đang suy nghĩ, hoàn toàn không đem tất cả hỗn loạn trước mắt không coi vào đâu, giống như người đang chịu trận không phải là tỷ tỷ của hắn mà là người xa lạ.
Tổng kết: Quân gia mọi người là quái thai.
Mà ở lúc mọi người kinh hãi, Khúc Vô Nham bắt được cánh tay phải Quân Lam Tuyết, trầm giọng nói: "Đi theo ta."
"Buông tay?" Quân Lam Tuyết phản ứng nhanh chóng, trở tay khẽ bóp, thân hình giống như xà bình thường trơn trượt đi ra ngoài.
Trong mắt Khúc Vô Nham xẹt qua một tia kinh ngạc, võ công này. . . . . . Đó cũng không phải võ công hắn quen thuộc, xem ra vào thời điểm biến mất nửa năm này, Tuyết Nhi thật sự có rất nhiều chỗ cũng thay đổi.
Một chiêu thất thủ, Khúc Vô Nham ngang lưng một cái chặn ngang liền ôm lấy Quân Lam Tuyết, nhỏ giọng ở bên tai nàng nói: "Tuyết Nhi, đi theo ta được không? Ta sẽ không làm thương tổn nàng, tin tưởng ta."
Đột nhiên cứ như vậy đánh nhau, đó cũng không phải là chuyện nàng nguyện ý, Quân Lam Tuyết cũng tựa hồ nghĩ muốn ngưng chiến.
Song không đợi nàng gật đầu, Tô Lăng Trạch hừ lạnh một tiếng, bắt được cánh tay khác của nàng, ánh mắt lạnh lẽo nhắm thẳng Khúc Vô Nham, "Buông nàng ra."
Gương mặt Khúc Vô Nham không biểu cảm nhìn Tô Lăng Trạch, chẳng những không buông tay ngược lại tăng thêm lực đạo giữ thật chặt hông của Quân Lam Tuyết, "Không thể nào."
Tại sao hắn có thể buông nàng ra. Sao lại có chuyện buông nàng ra?
Hai tay của hắn như giống như cánh tay sắt, khoá chặt hông của Quân Lam Tuyết, sắc mặt Quân Lam Tuyết cứng đờ, ở trên bụng của nàng vốn có một đường vết thương thật dài, Màn Lão cho nàng kim sang dược loại tốt nhất cho nên làm cho nàng không cảm thấy đau nhiều, nhưng lúc này mới qua hai ngày, vết thương mới vừa vặn kết vảy, hôm nay lại bôn ba bên ngoài cả một ngày, không có nghỉ ngơi tốt, vừa vặn hôm nay Khúc Vô Nham dùng lực như vậy, Quân Lam Tuyết cảm giác vết thương giống như là đã rách ra.
"Ta bảo ngươi buông nàng ra." Sắc mặt Tô Lăng Trạch âm trầm.
Khoé môi Khúc Vô Nham cong lên, chợt nở nụ cười, một nụ cười dịu dàng xẹt qua môi mỏng, cười đến dịu dàng, hắn nhìn Tô Lăng Trạch, cười như không cười hỏi ngược lại, "Buông ra?"
Lãnh ý hung ác đột nhiên xẹt qua, " Tuyết Nhi là vợ ta, ngươi là ai, nên buông người ra là ngươi chứ không phải ta?"
Một câu ‘ Tuyết Nhi là vợ ta ’ hoàn toàn kích phát đến chỗ hiểm của Tô Lăng Trạch, con ngươi chợt lạnh lại lạnh lùng nói, "Rất nhanh là phải thôi, bắt đầu từ bây giờ."
Lực nắm của hắn bỗng nhiên tăng thêm, tựa hồ muốn đem tiểu nô tài của mình đoạt lại từ trong tay người khác.
Tô Lăng Trạch cùng Khúc Vô Nham chợt phát lực khiến sắc mặt Quân Lam Tuyết đột nhiên cứng đờ, cảm giác vết thương đau đến tê liệt, đau đến phía sau lưng nàng mồ hôi lạnh chảy ròng, hai tên khốn kiếp này? Có biết hay không cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc?
Cho dù không thương hương tiếc ngọc, dầu gì cũng phải suy nghĩ một chút nàng còn là người bệnh bị thương nặng?
Quân Lam Tuyết cắn răng một cái nói, "Các ngươi tất cả dừng tay cho ta?"
Gầm lên giận dữ cuồng phong chuyển qua.
Quân Lam Tuyết rống giận giống như trong trời đông bay xuống bông Tuyết, rơi vào trên sàn nhà, im hơi lặng tiếng. . . . . .
Hoàn toàn. . . . . . Không người nào để ý.
Tô Lăng Trạch vẫn là Tô Lăng Trạch, tiếp tục động tác trong tay, Khúc Vô Nham vẫn là Khúc Vô Nham, tiếp tục ôm thật chặt hông Quân Lam Tuyết không buông.
" . . . . . ." Quân Lam Tuyết ngẩng đầu nhìn trời, hít một hơi thật sâu, hít sâu, tiếp tục hít sâu.
Cuối cùng, nổ lên.
"Ta, bảo, các ngươi, buông, tay?"
Gằn từng chữ, lạnh lùng từ đôi môi đỏ phun ra cho thấy Quân Lam Tuyết Tâm vô cùng giận dữ.
Có lẽ là Tô Lăng Trạch và Khúc Vô Nham hai người chưa từng thấy qua bộ dáng nàng bốc lửa giận dữ như vậy, hai người không khỏi đồng thời sửng sốt.
Vào lúc này Quân Tiểu Ngôn vốn là ở một bên hào hứng bừng bừng nhìn náo nhiệt thì đột nhiên kêu lên: " Ôi tỷ tỷ, sao tỷ lại chảy máu, chảy thật là nhiều máu, tỷ tỷ người bị thương ??"
Nghe vậy, hai người Tô Lăng Trạch và Khúc Vô Nham tay đồng thời buông lỏng.
"Tuyết Nhi bị thương?" Giống như không thể tưởng tượng nổi Khúc Vô Nham vội vàng buông Quân Lam Tuyết ra nghĩ muốn kiểm tra tình trạng thân thể của nàng.
"Đáng chết?" Tô Lăng Trạch khẽ nguyền rủa một tiếng, bởi vì lúc này hắn mới đột nhiên nhớ tới, tiểu nô tài kể từ sau khi đi một chuyến đến hoàng cung liền bị thương tích khắp người, mà hắn, cư nhiên đáng chết lại quên mất?
"Tiểu nô mới ngươi không có việc gì chứ?" Tô Lăng Trạch không nói hai lời chạy đến nhìn vết thương Quân Lam Tuyết, quả nhiên nhìn thấy trên eo nàng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, lập tức lại ảo não hối hận, nói thẳng: "Đi, lập tức trở về vương phủ, Dương Thành, đi phái người mời Màn Lão đến."
"Nhưng Điện hạ. . . . . ." Dương Thành có chút do dự, hắn có nên hay không nhắc nhở Điện hạ, bọn họ tới nơi này là có chuyện khác khẩn cấp muốn làm?
"Tô Lăng Trạch, ngươi cũng buông ra cho ta?" Quân Lam Tuyết lạnh lùng gạt tay Tô Lăng Trạch ra.
"Ngươi ?" Trên mặt Tô Lăng Trạch hiện lên mấy phần tức giận, tiểu nô tài chính là, cư nhiên dám can đảm hung ác với hắn?
Nàng cái gì nàng? Hôm nay nàng chỗ nào cũng không đi. Quân Lam Tuyết trực tiếp đẩy người ra, "Nhanh chóng cách xa một chút?"
Sau đó, nhìn Quân Tiểu Ngôn ở bên cạnh nói: " Tiểu Ngôn, chúng ta đi?"
"Dạ? Tỷ tỷ?"
". . . . . ." Tô Lăng Trạch tức giận, khá lắm tiểu nô tài lá gan càng lúc càng lớn, lại còn không coi trọng hắn.
". . . . . ." Khúc Vô Nham cũng bất đắc dĩ, chẳng lẽ Tuyết Nhi, thật đã quên mất tất cả chuyện quá khu, tính khí này ngược lại so với trước kia. . . . . . Bốc lửa không ít.
———————————-
Quân Lam Tuyết và Quân Tiểu Ngôn đi ở đằng trước, sau lưng, Tô Lăng Trạch và Khúc Vô Nham Nhị, một trái một phải từ từ đi theo.
Khi bọn hắn đi ở sau lưng, Dương Thành và một đống thị vệ cũng là yên lặng theo cùng.
Trong lòng Dương Thành vừa rối rắm, vừa có chút lo lắng, Điện hạ đến nơi này, là có người quan trọng muốn gặp, hôm nay cứ như vậy cùng đi với Lam Tử cô nương, cũng không biết có thể hay không. . . . . .
Trong lòng hắn đang tơ tưởng, hoàn toàn không có chú ý, ở quán rượu tầng thứ hai một chỗ trên lan can, một nữ tử áo đỏ mang theo khăn che mặt đứng lẳng lặng ở đó nhìn đoàn người càng chạy thì càng xa, ly ngọc trong tay càng nắm càng chặt, cho đến ‘ rắc rắc ’ một tiếng, ly ngọc bể tan tành, mảnh vụn thật sâu khảm vào lòng bàn tay đến chảy máu, nàng vẫn đứng đó không nhúc nhích không có cảm giác chút nào .
Một màn này dọa sợ thị nữ đứng ở bên người nàng, "Công chúa? Tay của ngài?"
Thị nữ vội vàng dùng khăn tay muốn giúp nàng lau sạch máu trong tay, nàng lại khẽ lắc đầu, ánh mắt mê mang, " Tiểu Liên, nàng so với ta có đẹp hay không?"
Thị nữ Tiểu Liên liền vội vàng lắc đầu, "Không, công chúa là nữ tử đẹp nhất thiên hạ, Tiểu Liên cho tới bây giờ không có không có gặp qua nữ nhân nào đẹp hơn công chúa ngài, công chúa, Tiểu Liên nói đều là lời nói thật."
"Vậy sao." Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó, chợt nở nụ cười, có chút khổ sở, có chút thê lương, "Vậy tại sao, tại sao hắn lại không quay đầu lại nhìn đến ta."
Tiểu Liên há miệng, vốn là muốn nói hôm nay điện hạ đến là muốn tìm gặp công chúa, nhưng không nghĩ tới trong lầu gặp phải chuyện này, rồi lại không nói ra miệng, nói còn khiến cho công chúa thêm sầu não, vì vậy chỉ có thể trầm mặc.
Nàng lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, "Đi thôi, hồi cung."
Nàng xoay người mang theo lưu luyến, lại chưa từng quay đầu lại rời đi.
Trên đường cái đối với việc đột nhiên xuất hiện một đội người lồng lộng hùng dũng có chút cảm thấy khác lạ, hơn nữa bề ngoài Tô Lăng Trạch và Khúc Vô Nham xuất chúng càng thêm đưa tới không ít sự chú ý.
Hai người kia, một người khí chất cao nhã giống như Thần Đế Cửu Thiên Tiên Cung mắt nhìn xuống chúng sanh.
Một người cương nghị lãnh khốc, khí tức lạnh nhạt như ảnh vây quanh hắn, tung hoành bễ nghễ, quần lâm thiên hạ.
Phong cách hoàn toàn bất đồng, lại giống như là người đứng trên đỉnh đầu Kim Tự Tháp, xuất chúng khiến người ta không cách nào bỏ qua, giống như có một sức quyến rũ đặ biệt hấp dẫn ánh mắt của người đi đường.
Chỉ là, trước mặt tỷ đệ vô lương này đây lại hoàn toàn không xem bọn họ là quan trọng.
"Tiểu Ngôn, đệ nói thực cho tỷ tỷ biết, có phải đệ đã xem qua những quyển sách kia rồi hay không hả ?" Quân Lam Tuyết vừa che vết thương, vừa muốn hỏi Quân Tiểu Ngôn, không nhịn được hỏi kỹ.
Đứa bé quan trọng nhất là cái gì? Là giáo dục?
Đứa nhỏ này từ nhỏ phải uốn nắn bồi dưỡng thật tốt, cũng không thể lười biếng.
"Tỷ tỷ nói là những sách nào?" Đôi mắt to của Quân Tiểu Ngôn nháy mắt hai cái, như là không nghe kỹ, mà là hắn đang cố lục trong túi mang theo bên người như là muốn tìm thứ gì đó.
"Chính là cái《Hoan hảo khuê phòng ta làm khanh điên cuồng》này sao?" Quân Lam Tuyết rất không muốn đọc lên tên của sách này ra, thật sự là làm cho người ta nhức cả trứng dái (tác giả viết nha ta chỉ giữ nguyên lại thôi >.
"À." Cánh tay Quân Tiểu Ngôn đang tìm trong bao dừng lại, ngẩng đầu lên lè lưỡi một cái, "Cái này, tỷ tỷ, thật ra thì đều do ta thêu dệt bậy bạ lên."
"Ngươi, ngươi thêu dệt loạn?" Quân Lam Tuyết kinh hãi, " Làm sao ngươi thêu dệt? Ngươi chưa có xem qua làm sao có thể biên soạn ra được?"
"Tỷ tỷ, Tiểu Ngôn thật chưa có xem qua, Tiểu Ngôn mới không thích đọc sách, đều là nghe được từ người khác, sau đó tự ta biên ra."Tiểu Ngôn tự đắc hả hê nói, cảm giác mình thật là thiên tài.
". . . . . ." Mẹ nó, cái này cũng được sao?
"Ngươi thật chưa có xem qua?" Quân Lam Tuyết rõ ràng vẫn còn có chút không tin.
"Tỷ tỷ, người không tin Tiểu Ngôn sao?" Quân Tiểu Ngôn bẹt miệng, "Tiểu Ngôn thật là khổ, buổi tối ngay cả gà nướng cũng không muốn ăn. . . . . ."
Ưmh, vậy thì ngay cả gà nướng cũng không muốn ăn? Kia đích xác thực rất nghiêm trọng, " tốt thôi, cũng tạm thời tin tưởng đệ lần thứ nhất."
"Tỷ tỷ, người nhìn phía sau, Nham thúc thúc cùng Quái Thúc Thúc vẫn đi theo chúng ta." Quân Tiểu Ngôn chỉ Tô Lăng Trạch cùng Khúc Vô Nham sau lưng nói.
"Đừng để ý đến bọn hắn? Yêu nên theo cùng ấy?" Quân Lam Tuyết vung tay lên, lả tả hai cái đem đầu tóc sắp loạn thành một đống làm gọn lại, sau đó cột vào sau ót, kiểu đuôi ngựa đơn giản lộ radung nhan xinh đẹp tinh xảo, nhìn sạch sẽ tự nhiên, hoàn toàn không có dáng vẻ như bọ chà đạp mới vừa rồi.
"Không cần, tỷ không để ý đến dáng dấp của quái thúc thúc kia cũng không sao, nhưng ngàn vạn lần đừng không để ý tới Nham thúc thúc, Nham thúc thúc sẽ tức giận ."
Nham thúc thúc tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, mà hắn. . . . . . thì sẽ gặp phải bi kịch.
Gặp Quân Tiểu Ngôn kiêng kỵ Khúc Vô Nham như vậy, nàng không khỏi tò mò hỏi, "Tiểu Ngôn, rốt cuộc Khúc Vô Nham là người như thế nào? Làm gì?"
"À?" Quân Tiểu Ngôn mờ mịt trừng mắt nhìn, giống như hắn không biết Khúc Vô Nham rốt cuộc là làm cái gì, dù sao từ khi hắn hiểu chuyện tới nay, Nham thúc thúc chính là vị hôn phu của tỷ tỷ, về phần làm cái gì thật đúng là không biết.
Một hồi lâu, Quân Tiểu Ngôn mới nói: "Giống như không làm gì cả. . . . . ."
"Không việc làm? ?" Quân Lam Tuyết vỗ tay một cái, "Nhất quyết phải từ hôn? Không thể gả, về sau không nuôi nổi chúng ta thì làm thế nào?"
". . . . . ." Quân Tiểu Ngôn mắt trợn trắng, hắn có thể không nói với tỷ tỷ của hắn, cho dù Nham thúc thúc không có tiền, nhưng cơ nghiệp mấy trăm năm của Quân gia truyền lại còn sợ không nuôi nổi nàng sao.
Huống chi, Nham thúc thúc cũng không phải là không có tiền.
"A, tìm được rồi." Quân Tiểu Ngôn rút từ trong túi nhỏ mang theo bên người ra một viên thuốc nhỏ, đưa cho Quân Lam Tuyết nói: "Cho tỷ, đây là kim sang dược tốt nhất trong gia tộc chúng ta, ăn cái này thương thế của tỷ rất nhanh khoẻ lại."
"Chính là cái này? Đệ khẳng định?" Quân Lam Tuyết vẻ mặt hoài nghi nhìn viên thuốc nhỏ đen thui trong tay.
Quân Tiểu Ngôn vội vàng nói: "Khẳng định, ‘ Hoàn cơ đan ’ này thật rất hữu hiệu, bảo đảm tỷ ăn ngày hôm sau không có chuyện gì."
"Hữu dụng như vậy? Từ đâu mà đệ có được?" Quân Lam Tuyết hỏi, tiểu tử này tại sao có thể có đan dược trân quý như vậy.
"Lấy từ trong gia tộc."
. . . ,
Quân Tiểu Ngôn vỗ túi nhỏ của mình, "Ta thấy trưởng lão gia gia có cái này rất nhiều, liền trộm một bình lớn đi ra, tỷ tỷ người ăn hết, không đủ ta chỗ này còn có rất nhiều."
Tô Lăng Trạch đi theo phía sau bọn họ nghe được ‘ hoàn cơ đan ’ thì ánh mắt vừa động, thoáng qua một tia kinh ngạc.
Hoàn cơ đan.
Đây là loại đan dược trân quý nhất thiên hạ, nghe nói có thể sinh gân cốt tục huyết nhục, được khen là Hoàn Hồn đan, nghe nói một viên hoàn cơ đan vạn kim khó cầu, cho tới bây giờ, trên giang hồ mới xuất hiện qua mấy lần, mà tiểu quỷ này nói gì?
Còn bảo tiểu nô tài ăn hết thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu? Điều này phải cả gia tộc to lớn mới có thể chống đỡ nổi tiêu xài như vậy?
Tô Lăng Trạch không biết, ít nhất hắn hiểu rõ, cả Tĩnh Uyên vương triều cũng không có tài lực như vậy.
Tô Lăng Trạch giương mắt nhìn vẻ mặt không biểu tình gì của Khúc Vô Nham một cái, lần đầu tiên trong lòng có nghi ngờ thật sâu.
Khúc Vô Nham, rốt cuộc là loại người gì?
Mà tiểu nô tài nàng. . . . . . Rốt cuộc còn có thân phận như thế nào?
Ở sau lưng của nàng, đến tột cùng còn có một gia tộc thần bí khổng lồ ra sao. . . . . . ?