Quyển 2 - Chương 91: Chương 34.13
Quá tập trung nên nàng không nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Thủy Nhược khi nhìn hai người bọn họ. An toàn rơi xuống đất, Quân Lam Tuyết không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nếu không có Khúc Vô Nham kéo nàng, nhất định nàng sẽ té xuống.
Nàng quay sang hướng Thủy Nhược vẫy vẫy tay: "Nơi này an toàn, qua đi."
Thủy Nhược nhướng mày: "Gấp cái gì, lão nương ta còn chưa nghỉ ngơi đủ, các ngươi mau tránh ra, không thôi ta đụng trúng bây giờ!"
Dứt lời, nàng cũng nắm chặt Ngàn nhân ti, nhón mũi chân bay qua.
Qua khe sâu một cách thuận lợi, ngày càng đến gần đỉnh Thiên Sơn nhưng đừng nói đến Thiên Sơn tuyết thiền , ngay cả một sinh vật cũng không có.
Mỗi bước chân của bọn họ hằn những dấu chân thật sâu.
Ở giữa Thiên Sơn, nhìn đỉnh núi ở xa xa, Thủy Nhược yếu ớt hỏi: "Vô Nham đại ca, ngươi tới nơi này, tại sao ngươi không dẫn bọn ta đi đường nào ngắn ngắn chút. . . . . ." Leo lên như vậy biết chừng nào mới tới.
Khúc Vô Nham thở hổn hển, không khí lạnh như vậy nhưng hắn lại cảm thấy oi bức: "Qua con dốc này, phía bên phải sẽ có một con đường đi thẳng lên đỉnh núi."
"Vậy còn chờ cái gì, đi nhanh lên ." Thủy Nhược cố gắng chịu đựng, tiếp tục bước từng bước một.
Mí mắt Quân Lam Tuyết hơi nháy, không biết vì sao trong lòng nàng đột nhiên cảm giác bất an. . . . . .
Trước mắt không còn tuyết đọng thành từng tầng mà là mấy chục khối đá lởm chởm.
"Chính là nơi này ." Khúc Vô Nham mỉm cười nói: "Mấy năm trước ta cũng từ nơi này trèo lên đến đỉnh núi, nơi này có đá lớn, chắc chắn chúng ta sẽ leo lên đỉnh núi rất nhanh."
Quân Lam Tuyết khé nhếch môi anh đào nói : "Từ nơi này có thể leo đến đỉnh núi?"
"Ừ, có thể ." Khúc Vô Nham gật đầu, quay lại nhìn nàng, trong mắt có chút đau lòng: "Mệt không?"
Quân Lam Tuyết lắc đầu, khẽ cười: "Không mệt."
"Đi thôi đi thôi, mau chóng tìm được băng thiền rồi đi về, lão nương mệt quá." Thủy Nhược nói thầm một câu, nếu biết đến nơi này khổ như vậy, nàng sẽ ở lại Quân gia!
"Là tuyết thiền." Quân Lam Tuyết liếc nàng một cái, sửa lại lời nàng, thả người nhảy lên khối đá lớn kia, bắt đầu leo lên.
"Khụ khụ." Thủy Nhược ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, vội vàng theo phía sau nàng, "Biết rồi, biết rồi, là tuyết thiền không phải băng thiền."
Bỗng nhiên, Khúc Vô Nham dừng lại: "Đợi chút, các ngươi có cảm thấy kỳ quái không?" Dường như, Tuyết Sơn đang chấn động.
Quân Lam Tuyết nhíu mày, dưới chân đang cảm thấy run run.
Thủy Nhược cũng phát hiện có điểm là lạ: "Tiểu cô nãi nãi, có phải có quái vật dưới đất hay không?Hay đó là Tuyết thiền?" Nghe đồn mỗi khi kì vật xuất thế đều có dị tượng, có lẽ đây là tuyết thiền.
Mặt đất chấn động ngày càng mạnh, đỉnh núi Tuyết sơn bỗng xuất hiện những quả cầu tuyết đang lăn xuống.
Khúc Vô Nham bỗng nghĩ tới điều gì, sắc mặt biến đổi, " Không tốt! Là lở tuyết! Đi mau!"
Sắc mặt ba người đại biến, thật không ngờ lúc này lại gặp lở tuyết, hơn nữa tình huống này có vẻ xấu, cả Tòa Tuyết Sơn đều đang run rẩy .
Quá tập trung nên nàng không nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Thủy Nhược khi nhìn hai người bọn họ. An toàn rơi xuống đất, Quân Lam Tuyết không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nếu không có Khúc Vô Nham kéo nàng, nhất định nàng sẽ té xuống.
Nàng quay sang hướng Thủy Nhược vẫy vẫy tay: "Nơi này an toàn, qua đi."
Thủy Nhược nhướng mày: "Gấp cái gì, lão nương ta còn chưa nghỉ ngơi đủ, các ngươi mau tránh ra, không thôi ta đụng trúng bây giờ!"
Dứt lời, nàng cũng nắm chặt Ngàn nhân ti, nhón mũi chân bay qua.
Qua khe sâu một cách thuận lợi, ngày càng đến gần đỉnh Thiên Sơn nhưng đừng nói đến Thiên Sơn tuyết thiền , ngay cả một sinh vật cũng không có.
Mỗi bước chân của bọn họ hằn những dấu chân thật sâu.
Ở giữa Thiên Sơn, nhìn đỉnh núi ở xa xa, Thủy Nhược yếu ớt hỏi: "Vô Nham đại ca, ngươi tới nơi này, tại sao ngươi không dẫn bọn ta đi đường nào ngắn ngắn chút. . . . . ." Leo lên như vậy biết chừng nào mới tới.
Khúc Vô Nham thở hổn hển, không khí lạnh như vậy nhưng hắn lại cảm thấy oi bức: "Qua con dốc này, phía bên phải sẽ có một con đường đi thẳng lên đỉnh núi."
"Vậy còn chờ cái gì, đi nhanh lên ." Thủy Nhược cố gắng chịu đựng, tiếp tục bước từng bước một.
Mí mắt Quân Lam Tuyết hơi nháy, không biết vì sao trong lòng nàng đột nhiên cảm giác bất an. . . . . .
Trước mắt không còn tuyết đọng thành từng tầng mà là mấy chục khối đá lởm chởm.
"Chính là nơi này ." Khúc Vô Nham mỉm cười nói: "Mấy năm trước ta cũng từ nơi này trèo lên đến đỉnh núi, nơi này có đá lớn, chắc chắn chúng ta sẽ leo lên đỉnh núi rất nhanh."
Quân Lam Tuyết khé nhếch môi anh đào nói : "Từ nơi này có thể leo đến đỉnh núi?"
"Ừ, có thể ." Khúc Vô Nham gật đầu, quay lại nhìn nàng, trong mắt có chút đau lòng: "Mệt không?"
Quân Lam Tuyết lắc đầu, khẽ cười: "Không mệt."
"Đi thôi đi thôi, mau chóng tìm được băng thiền rồi đi về, lão nương mệt quá." Thủy Nhược nói thầm một câu, nếu biết đến nơi này khổ như vậy, nàng sẽ ở lại Quân gia!
"Là tuyết thiền." Quân Lam Tuyết liếc nàng một cái, sửa lại lời nàng, thả người nhảy lên khối đá lớn kia, bắt đầu leo lên.
"Khụ khụ." Thủy Nhược ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, vội vàng theo phía sau nàng, "Biết rồi, biết rồi, là tuyết thiền không phải băng thiền."
Bỗng nhiên, Khúc Vô Nham dừng lại: "Đợi chút, các ngươi có cảm thấy kỳ quái không?" Dường như, Tuyết Sơn đang chấn động.
Quân Lam Tuyết nhíu mày, dưới chân đang cảm thấy run run.
Thủy Nhược cũng phát hiện có điểm là lạ: "Tiểu cô nãi nãi, có phải có quái vật dưới đất hay không?Hay đó là Tuyết thiền?" Nghe đồn mỗi khi kì vật xuất thế đều có dị tượng, có lẽ đây là tuyết thiền.
Mặt đất chấn động ngày càng mạnh, đỉnh núi Tuyết sơn bỗng xuất hiện những quả cầu tuyết đang lăn xuống.
Khúc Vô Nham bỗng nghĩ tới điều gì, sắc mặt biến đổi, " Không tốt! Là lở tuyết! Đi mau!"
Sắc mặt ba người đại biến, thật không ngờ lúc này lại gặp lở tuyết, hơn nữa tình huống này có vẻ xấu, cả Tòa Tuyết Sơn đều đang run rẩy .