Quyển 2 - Chương 93: Chương 35.2
Bởi vì hồi nãy leo núi tiêu hao nhiều năng lượng, võ công của Thủy Nhược lại không bằng Khúc Vô Nham, hơn nữa còn mang theo theo Quân Lam Tuyết. Nhất thời Thủy Nhược cảm thấy hơi quá sức, tốc độ cũng vì thế mà chậm lại.
Phía sau, lở tuyết đã cách bọn họ không còn xa, Thủy Nhược cắn răng, đẩy Quân Lam Tuyết về phía trước.
Đúng lúc đó, đột nhiên thân thể trở nên mềm nhũn, không có chút lực.
"Thủy Nhược?" Thân thể đột nhiên hơi rơi xuống, mơ hồ cảm thấy có điều không đúng nên Quân Lam Tuyết vội vàng quay đầu nhìn Thủy Nhược, chỉ thấy toàn băng tuyết, Thủy Nhược đầy mồ hôi, bộ dáng mệt lã do dùng sức quá độ.
Suy nghĩ vừa dứt, bỗng nhiên thân thể Thủy Nhược rơi xuống.
"Thủy Nhược!"
Hai người kinh hãi, Khúc Vô Nham vung trường bào vung, Ngàn nhân ti từ trong tay áo bay ra, quấn vào tay Thủy Nhược.
"Nắm chắc!"
Vừa dứt lời, những quả cầu tuyết từ trên cao lăn xuống, một tay Thủy Nhược nắm lấy Ngàn Nhân ti, lại bị tuyết đánh mạnh vào người, một tay nắm lấy Quân Lam Tuyết hơi buông lỏng.
"Thủy Nhược!" Quân Lam Tuyết cả kinh, không có gì chống đỡ, nàng liền nắm chặt cục đá ở bên cạnh khe sâu.
Nhưng vừa mới vươn tay, phía sau lưng nàng lại đột nhiên trầm xuống, trong chớp mắt có đồ vật gì đó đè lên lưng nàng
Ngẩng đầu, nhìn thấy tuyết lở khắp nơi, nháy mắt che mất bóng dáng Quân Lam Tuyết.
Con ngươi Khúc Vô Nham mở lớn, nhìn thấy Ngàn nhân ti trong tay chỉ kéo trở về một mình Thủy Nhược, đáy lòng chợt lạnh lẽo.
Tuyết Nhi. . . . . . Bị băng tuyết bao phủ, đã rơi xuống !
Khe sâu hơn mười thước ngăn lại lở tuyết, chỉ có một ít bay qua bên kia khe sâu.
"Đưa cho ta." Một đạo âm thanh khàn khàn đột ngột vang lên, trước mắt có bóng người rất nhanh hiện ra, Khúc Vô Nham chỉ cảm thấy trên tay căng thẳng, trong tay nắm chặt Ngàn nhân ti.
Nhìn bóng dáng người mặc áo đen nhanh chóng tiến đến khe sâu, đột nhiên Thủy Nhược mở to hai mắt nhìn, phía trên Thiên Sơn, trừ nhóm người nàng ra sao còn có thể có người khác?
Rơi xuống quá nhanh làm cho Quân Lam Tuyết cảm thấy không thoải mái, nàng nheo mắt lại nhìn thấy bên dưới khe sâu càng ngày càng đen, băng tuyết không ngừng đập vào người, nàng cố gắng huy động sức để tự cứu lấy mình nhưng không thể.
Nàng bắt đầu cảm thấy choáng váng, trên mặt Quân Lam Tuyết xuất hiện thần sắc bất đắc dĩ.
Chẳng lẽ. . . . . . Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của nàng?
Ý nghĩ này vừa mới nảy lên trong đầu, bên hông bỗng nhiên xuất hiện một cỗ sức mạnh cản trở tốc độ rơi xuống của nàng.
"Bắt lấy!"Phía trên khe sâu truyền đến một âm thanh khàn khàn.
Ngay lập tức, Quân Lam Tuyết bắt lấy Ngàn nhân ti quấn ngang hông, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một người mặc áo đen rộng thùng thình, trên mặt đeo một cái khăn màu đen, lúc này đang cầm lấy chủy thủ đâm vào một bên vách đá.
Trong mắt xẹt qua chút kinh ngạc, hắn là ai vậy? Tại sao cứu nàng?
Nàng đang muốn hỏi, hắn đã mở miệng.
"Nắm chặt." Nam nhân mang mặt nạ khẽ quát một tiếng, âm thanh có chút khàn khàn mà nàng chưa bao giờ nghe qua.
Bởi vì hồi nãy leo núi tiêu hao nhiều năng lượng, võ công của Thủy Nhược lại không bằng Khúc Vô Nham, hơn nữa còn mang theo theo Quân Lam Tuyết. Nhất thời Thủy Nhược cảm thấy hơi quá sức, tốc độ cũng vì thế mà chậm lại.
Phía sau, lở tuyết đã cách bọn họ không còn xa, Thủy Nhược cắn răng, đẩy Quân Lam Tuyết về phía trước.
Đúng lúc đó, đột nhiên thân thể trở nên mềm nhũn, không có chút lực.
"Thủy Nhược?" Thân thể đột nhiên hơi rơi xuống, mơ hồ cảm thấy có điều không đúng nên Quân Lam Tuyết vội vàng quay đầu nhìn Thủy Nhược, chỉ thấy toàn băng tuyết, Thủy Nhược đầy mồ hôi, bộ dáng mệt lã do dùng sức quá độ.
Suy nghĩ vừa dứt, bỗng nhiên thân thể Thủy Nhược rơi xuống.
"Thủy Nhược!"
Hai người kinh hãi, Khúc Vô Nham vung trường bào vung, Ngàn nhân ti từ trong tay áo bay ra, quấn vào tay Thủy Nhược.
"Nắm chắc!"
Vừa dứt lời, những quả cầu tuyết từ trên cao lăn xuống, một tay Thủy Nhược nắm lấy Ngàn Nhân ti, lại bị tuyết đánh mạnh vào người, một tay nắm lấy Quân Lam Tuyết hơi buông lỏng.
"Thủy Nhược!" Quân Lam Tuyết cả kinh, không có gì chống đỡ, nàng liền nắm chặt cục đá ở bên cạnh khe sâu.
Nhưng vừa mới vươn tay, phía sau lưng nàng lại đột nhiên trầm xuống, trong chớp mắt có đồ vật gì đó đè lên lưng nàng
Ngẩng đầu, nhìn thấy tuyết lở khắp nơi, nháy mắt che mất bóng dáng Quân Lam Tuyết.
Con ngươi Khúc Vô Nham mở lớn, nhìn thấy Ngàn nhân ti trong tay chỉ kéo trở về một mình Thủy Nhược, đáy lòng chợt lạnh lẽo.
Tuyết Nhi. . . . . . Bị băng tuyết bao phủ, đã rơi xuống !
Khe sâu hơn mười thước ngăn lại lở tuyết, chỉ có một ít bay qua bên kia khe sâu.
"Đưa cho ta." Một đạo âm thanh khàn khàn đột ngột vang lên, trước mắt có bóng người rất nhanh hiện ra, Khúc Vô Nham chỉ cảm thấy trên tay căng thẳng, trong tay nắm chặt Ngàn nhân ti.
Nhìn bóng dáng người mặc áo đen nhanh chóng tiến đến khe sâu, đột nhiên Thủy Nhược mở to hai mắt nhìn, phía trên Thiên Sơn, trừ nhóm người nàng ra sao còn có thể có người khác?
Rơi xuống quá nhanh làm cho Quân Lam Tuyết cảm thấy không thoải mái, nàng nheo mắt lại nhìn thấy bên dưới khe sâu càng ngày càng đen, băng tuyết không ngừng đập vào người, nàng cố gắng huy động sức để tự cứu lấy mình nhưng không thể.
Nàng bắt đầu cảm thấy choáng váng, trên mặt Quân Lam Tuyết xuất hiện thần sắc bất đắc dĩ.
Chẳng lẽ. . . . . . Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của nàng?
Ý nghĩ này vừa mới nảy lên trong đầu, bên hông bỗng nhiên xuất hiện một cỗ sức mạnh cản trở tốc độ rơi xuống của nàng.
"Bắt lấy!"Phía trên khe sâu truyền đến một âm thanh khàn khàn.
Ngay lập tức, Quân Lam Tuyết bắt lấy Ngàn nhân ti quấn ngang hông, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một người mặc áo đen rộng thùng thình, trên mặt đeo một cái khăn màu đen, lúc này đang cầm lấy chủy thủ đâm vào một bên vách đá.
Trong mắt xẹt qua chút kinh ngạc, hắn là ai vậy? Tại sao cứu nàng?
Nàng đang muốn hỏi, hắn đã mở miệng.
"Nắm chặt." Nam nhân mang mặt nạ khẽ quát một tiếng, âm thanh có chút khàn khàn mà nàng chưa bao giờ nghe qua.