Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 120

Một đêm phát sinh sự quá nhiều chuyện nhìn như trong cung lặng im không tiếng động, kì thực rất nhiều người thức trắng cả đêm chưa ngủ.
Càn Thanh Cung chỉ trong một đêm mất rất nhiều nô tài, trong Cẩn Hình tư ngọn đèn trắng đêm không tắt, thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết truyền ra, tựa như quỷ vực la hét.
Hôm sau, trời mới tảng sáng, An vương, Đại Vương, Vĩnh Vương, Tấn Vương, còn có hoàng thái tôn, sớm đến Càn Thanh Cung cầu kiến.
Càn Thanh Cung đắm chìm trong sương sớm, giống như một mãnh thú đang ngủ say mãnh thú.
Kỳ thật không có ai nguyện ý tới đây thời điểm này, đêm qua phát sinh chuyện như vậy, mặc dù khi đó mấy người đều biết thời biết thế được khuyên không nên cầu kiến , nhưng biết việc đêm qua truyền ra có thích khách, tất nhiên trước tiên cần đến bày tỏ ân cần.
Cái gì là trước tiên? Tất nhiên là nếu có thể đến càng sớm càng tốt.
An vương đến sớm nhất, trường hợp này hắn từ trước đến giờ không bao giờ sau ai.
Khi Tấn Vương cùng những người khác đến thấy trên trang phục của An vương dính một tầng thật dày sương , hiển nhiên là đứng yên thật lâu rồi .
Hoằng Cảnh Đế còn chưa dậy cũng không ai dám đi chào hỏi các điện hạ, chỉ có thể đứng ở trước điện.
Không lâu sau người nên đến đều đến .
Hiển nhiên đều là nhìn thấy nơi khác có động tĩnh thì mình cũng thế, sẽ không đột ngột, cũng sẽ không có sau người khác.
"Không nghĩ tới Nhị ca tới sớm thế." Vĩnh Vương nói.
An vương quay đầu lại nhìn vài đệ đệ: "Đêm qua ở Càn Thanh Cung nói có thích khách, bản vương trắng đêm không ngủ, dù sao cũng không ngủ được, nên sớm một chút đến phòng thủ cùng phụ hoàng."
An vương thể hiện sự hiếu thuận, còn có bao nhiêu chân tình chân ý, vậy cũng không ai biết.
Cho dù là diễn trò, mấy người còn lại cũng đối với vị Nhị ca này thật cảm thấy bội phục.
Thái tử làm được , An vương đang làm, thái tử không làm , hắn đã làm.
Người không biết còn tưởng hắn mới là trưởng tử, trên hiếu kính phụ thân, dưới bảo vệ đệ đệ chu đáo, giọt nước không lọt.
"Nhị ca thật sự là hiếu tâm."
Lỗ vương lười biếng chắp tay, nói mỉa mai.
An vương nghe thấy cũng làm không nghe thấy, dù sao từ trên mặt hắn nhìn cũng không ra cái gì.
"Hoàng chất cũng tới.
chuyện phụ thân cùng mẫu phi ngươi, ngươi chớ để ở trong lòng, thật sự là làm khó ngươi rồi ." Lỗ vương nghiêng đầu nói với người đứng ở phía sau là Triệu Tộ nói không che giấu hư tình giả ý cùng hả hê.
Triệu Tộ cười nhạt, nắm chặt tay trong tay áo , âm thanh lãnh đạm: "Bất cứ chuyện gì cũng không hoàng tổ phụ long thể an khang, cũng không biết là thích khách nào không có mắt, lại dám đến hoàng cung hành thích.
Thật coi nơi này là địa phương có thể cho hắn tới lui tự nhiên sao, loại người này nếu bị bắt phải giết hắn cửu tộc, lóc từng miếng thịt mới được.
Cũng cho hắn nhớ kỹ, không có việc gì đừng sinh sự vô ích."
Hoàng thái tôn xưa nay kính cẩn văn nhã, lần đầu tiên nói ra loại lời này , hiển nhiên là bị ép đến nóng nảy, là gặp đại biến, nhất thời trong nội tâm khó nén xúc động cùng phẫn nộ.
Lỗ vương cười ha ha , "Xem ra hoàng chất trong nội tâm rất oán hận, Lục thúc biết ngươi phiền muộn, nhưng đừng hướng vào Lục thúc, lại không phải là..."
" Lão Lục, bớt tranh cãi một chút!" Đại Vương xưa nay trầm mặc ít nói lên tiếng trách mắng.
Lỗ vương hừ lạnh một tiếng cũng không nói cái gì nữa.
Một hồi sau, trong điện vẫn không có động tĩnh, đèn đều tắt.
Từ hầu phòng đi tới hai gã thái giám, cúi đầu cúi trước đám người Tấn Vương hành lễ: "Chư vị điện hạ, bệ hạ còn chưa tỉnh, hôm qua bệ hạ ngủ muộn, nô tài cũng không dám đi thông truyền..."
An vương vung tay lên, "Chúng ta không sao, các ngươi đi đi."
Sau đó hai gã thái giám cũng đi mất , lưu lại đám người ở trong sương , lẳng lặng chờ.
Mãi cho đến khi phương đông nổi lên màu trắng bạc, trời dần dần có ánh sáng, các cung nữ thái giám tựa hồ cũng thức giấc , tới tới lui lui bận rộn , bên trong vẫn không có động tĩnh.
Mọi người dù kinh ngạc, cũng không có ai lên tiếng.
Mà mặt trời đang dâng lên.
Xem ra hôm nay sẽ lâm triều muốn muộn , thậm chí có thể sẽ hủy.
Quả nhiên không lâu sau, Lý Đức Toàn vội vã đi ra.
Mặt hắn xám xịt, tựa hồ một đêm không ngủ, khóe mắt đuôi mày mệt mỏi.
Nhìn An vương tựa hồ rất kinh ngạc : " Các vị điện hạ, bệ hạ long thể bất an, hôm nay không lâm triều một ngày.
Bệ hạ mới vừa tỉnh, gia còn phải đi truyền lời."
"Lý nội thị cứ đi."
Lý Đức Toàn ra ngoài rồi trở về , bên trong vẫn không gọi bọn họ.
Không giống ngày xưa nếu, Hoằng Cảnh Đế vội vàng gặp đại thần, sẽ có thái giám đưa bọn họ nghênh đón vào trong hầu phòng, nhưng hôm nay liền bị ghẻ lạnh không được ngồi.
Biểu hiện rõ rằng Hoằng Cảnh Đế hết sức lạnh nhạt với các con, rõ ràng thể hiện quân phụ uy nghiêm.
Từ bên trong đi ra một tên tiểu thái giám, đến trước mặt Triệu Tộ: "Điện hạ, bệ hạ tuyên ngài đi vào nói chuyện."
Triệu Tộ sững sờ, nhìn chung quanh các hoàng thúc một cái, liền cất bước theo tiểu thái giám đi vào .
Lỗ vương không cam lòng lẩm bẩm: " Con thỏ nhỏ chết bằm kia..."
Tuy thanh âm thật nhỏ, nhưng vẫn chui vào tai mọi người.
Như thế này là Hoằng Cảnh Đế vẫn coi trọng hoàng thái tôn?
Thật sao - -
Tấn Vương nhìn cánh cửa nửa khép hờ trên điện một cái, thu hồi ánh mắt, mắt xem mũi, mũi nhìn tâm tiếp tục đứng.
...
Trên giường gạch Hoằng Cảnh Đế khoanh chân ngồi trên đó, ở bàn con trên giường đặt chén trà, bên góc tường có hai thái giám, Lý Đức Toàn đứng cạnh Hoằng Cảnh Đế, hầu hạ ông uống thuốc.
Triệu Tộ sau khi đi vào, liền quỳ ở bên chân Hoằng Cảnh Đế, "Hoàng tổ phụ..."
Hoằng Cảnh Đế uống xong dược, Lý Đức Toàn đặt chén thuốc qua một bên, lại lấy chén trà.
Ông khẽ nhấp hai ngụm, mới từ từ thở ra một hơi: "Khóc cái gì."
Đúng vậy, hoàng thái tôn đang khóc .
Tựa như là vô hạn ủy khuất, bi phẫn cùng thống khổ, hoàng thái tôn từ nhỏ thông tuệ, thập phần được Hoằng Cảnh Đế yêu thích.
Ông giáo dưỡng Triệu Tộ thời gian dài hơn so với thái tử lại nhiều.
Ông quen thuộc tôn tử từng cử chỉ, vẻ mặt, mỗi một câu nói với hàm nghĩa, thậm chí cả ánh mắt.
Chuyện hôm qua xảy ra, Hoằng Cảnh Đế không còn xác định.
Ánh mắt của ông ngưng trầm xem xét hoàng thái tôn, trên mặt hắn không hề sơ hở.
Triệu Tộ không chút cảm giác cúi đầu khóc, lại không nói rốt cuộc mình khóc cái gì.
Hoằng Cảnh Đế bất đắc dĩ thở dài: " Cũng sắp đại hôn , sao còn giống tiểu oa nhi vậy."
Nghe nói như thế, Triệu Tộ hình như có chút thẹn thùng, gấp rút dùng tay áo lau khóe mắt.
"Tôn nhi thất thố ."
Hoằng Cảnh Đế gật đầu, muốn nói cái gì, thì người bên cạnh nhỏ giọng nói một câu: "Bệ hạ, các vị điện hạ trời còn chưa sáng liền đến còn ở bên ngoài chờ ."
Hoằng Cảnh Đế này mới như tỉnh mộng : "Đi gọi bọn họ vào."
Triệu Tộ trên mặt chợt lóe qua khói mù.
Rất nhanh, nhóm An vương vào .
Đầu tiên là hành lễ, hành lễ sau đó liền hỏi chuyện đêm qua có thích khách, nghe nói thích khách kia đã bị bắt tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
" Khiến các ngươi nhọc lòng ."
"Phụ hoàng có thể an ổn không việc gì là phúc vạn dân, cũng là phúc của đám nhi thần."
Nếu nói là bình thường trong lời nói cũng có vài phần chân tâm thật ý, còn không biết hôm nay này lại như từ đáy lòng , còn vì sao như thế đại khái không có ai không hiểu.
"Không phải nhi thần nói bừa, thích khách kia thật đáng rút gân lột da khoét xương, thật sự là gan to bằng trời, thế nhưng dám đến hoàng cung hành thích! Phụ hoàng, ngài đem người kia giao cho nhi thần trừng trị, nhi thần cho hắn hối hận đã sống trên đời này!" Lỗ vương không thay đổi bản tính khát máu .
Đổi lại ngày xưa, Hoằng Cảnh Đế sẽ khiển trách, hoặc là bỏ mặc, nhưng hôm nay trên mặt ông lại cười, tương đối bất đắc dĩ lắc đầu: "Thôi để cho ngươi nói, thật khiến người ta không đành lòng nghe thấy."
"Nhi thần cũng là lo lắng cho phụ hoàng." Lỗ vương tựa như không nhìn ra khác biệt, không cam lòng lẩm bẩm.
Lý Đức Toàn cười tủm tỉm chen vào một câu: "Lỗ vương điện hạ chí hiếu."
Hoằng Cảnh Đế im miệng không nói nâng chén trà lên hớp một ngụm.
Lỗ vương cười hì hì , "Lý nội thị thật sự là tuệ nhãn như đuốc, khen bản vương bản vương nhận ."
Hoằng Cảnh Đế tức cười , đặt xuống chén trà, không kiên nhẫn phất phất tay: " Thôi , đừng ở chỗ này cùng Lý Đức Toàn múa mép khua môi." Rồi nhìn nhóm Tấn Vương : "Chắc hẳn tối hôm qua các ngươi cũng không có nghỉ ngơi được, sáng nay lại hoang mang rối loạn mà đến, đều trở về nghỉ ngơi."
Lỗ vương còn muốn nói điều gì, Lý Đức Toàn đã bước lên một bước, đem hắn đi ra ngoài đưa: "Lỗ vương điện hạ, bệ hạ này là đau lòng ngài cùng vài vị điện hạ đấy."
Đám An vương chỉ có thể đi ra ngoài .
Bọn họ đi rồi, Triệu Tộ vẫn còn quỳ ở đó.
Hoằng Cảnh Đế cúi đầu xem hắn, trong mắt mang từ ái: "Ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi, chắc hẳn tối hôm qua một đêm không ngủ, thật sự là làm khó ngươi mà ."
Triệu Tộ muốn nói cái gì, lúc này Lý Đức Toàn vừa đem Lỗ vương đưa ra cửa, tiến lên dìu hắn: "Điện hạ mau dậy đi, bệ hạ đau lòng ngài đấy."
Lý Đức Toàn đứng bên cửa thở một hơi, mới quay trở lại cạnh Hoằng Cảnh Đế .
"Như tần..."
"Hồi bệ hạ Như tần nương nương đêm qua bệnh cấp tính, sớm hôm nay liền đi rồi ."
Hoằng Cảnh Đế gật đầu.
*
Ngọc Nương sớm chuẩn bị xong, ngồi dưới cửa sổ trông mong , cuối cùng Tấn Vương cũng trở về.
Không kịp nói một câu, Tấn Vương liền nói muốn xuất cung.
Nàng lập tức quên chuyện mình muốn hỏi , xuất cung , xuất cung rất tốt, về sau nàng cũng không muốn đến hoàng cung này .
Ngọc Nương bên này lập tức có thể đi, vương phi cùng Từ Trắc Phi Liễu trắc phi cũng không có gì để thu thập .
Tối hôm qua ba người một đêm chưa ngủ, xiêm y từ hôm qua mặc lên người nên quan phục vẫn là thật chỉnh tề.
Tấn Vương mang mấy người qua ngự hoa viên, đến Huyền vũ môn, xe Tấn Vương phủ đã chờ ở đó.
Một đường ngồi xe về đến trong phủ, Tấn Vương dặn dò Ngọc Nương vài câu, liền vội vã đến thư phòng.
Trong thư phòng, nhóm Lưu Đại tiên sinh đang liền đợi .
Tấn Vương ở phía sau thư án chuyện Phúc Thành nói hôm qua, hắn cần tĩnh tâm suy nghĩ.
Tuy đội sương sớm chờ một canh giờ, đi vào một câu nói cũng chưa nói, liền bị đuổi đi.
Nhưng chuyến này cũng không vô dụng, ít nhất Tấn Vương nhìn ra không ít ý tứ.
"Các ngươi thấy thế nào?"
Hiển nhiên lưu Đại tiên sinh , lúc này mới đáp: " Thuộc hạ thấy cuối cùng thấy chiêu này không thể nghi ngờ là vẽ rắn thêm chân, không giống Vĩnh Vương."
Lý Mậu Thiên nói xen vào: "Có lẽ hắn bị chúng ta lừa gạt , giận quá hóa điên đi nhầm đánh cờ?"
" Ta xem không giống ngược lại giống như có người đục nước béo cò, không phải là Lỗ vương ngây người, cho nên thêm một bước hôn chiêu."
"Thuộc hạ nghĩ có khuynh hướng là hoàng thái tôn."
Lưu Đại tiên sinh nói, lập tức khiến tất cả mọi người nhìn lại.
"Đông cung liên tiếp gặp chuyện không may, đầu tiên là thái tử, lại tới thái tử phi, tòa nhà sắp ngã là chắc rồi, loại thời điểm lại hạ độc Thánh thượng , không thể nghi ngờ là tự hủy Trường Thành.
Dù sao thái tử bây giờ còn chưa bị phế, Thánh thượng thật sự băng hà , chỗ chính là thái tử...! Những người khác nhiều năm cố gắng chẳng phải vô dụng sao , không có ai ngốc đến mức làm thế.
Chuyện này đối với Đông cung mà nói, lại là hoàn toàn thay đổi cục diện.
"Thánh thượng nhìn trúng thái tôn, thái tử bị áp chế đã có rất nhiều oán hận.
Thái tử cùng thái tử phi đạo đức cá nhân không tốt đối với thái tôn xác thực rất có ảnh hưởng, đừng nghĩ bên ngoài mà còn quấy nhiễu tâm tư đám người.
Mà Thánh thượng ngoài sống làm vua một nước, ông vẫn là một tổ phụ.
Thái tôn là từ nhỏ lớn lên dưới mắt ông , người người đều nói Thánh thượng thiên vị thái tôn, nói là thiên vị, không bằng nói là thái tôn được Thánh thượng tự tay bồi dưỡng thành người thừa kế, với tất cả kỳ vọng.
"Thánh thượng đối với thái tử cùng thái tử phi có bao nhiêu thất vọng, thì đối với thái tôn càng thêm đau lòng, không thể nghi ngờ là giội một tầng bẩn dơ bẩn hoàn mỹ.
Mọi việc quá thích hợp, vẫn còn không kịp, nếu nói là trước kia còn có thể quy tội vợ chồng thái tử đạo đức cá nhân suy đồi, nhưng hạ độc không thể nghi ngờ là có người hết sức nhằm vào Đông cung , nghĩ sức phá hủy thái tôn.
Thời điểm này Thánh thượng sẽ nghĩ như thế nào?"
Lưu Đại tiên sinh để lại một vấn đề.
Vấn đề này tất cả mọi người đều biết đáp án, Hoằng Cảnh Đế đối với thái tôn đồng tình tất nhiên lên cao nhất định , đồng thời đối với đông cung nhất mạch cũng đồng tình, hết thảy sự tình khiến người chán ghét.
Có Hoằng Cảnh Đế ưu ái, hoàng thái tôn sao còn sợ thất thế? Những hoàng tử , hoàng tôn tranh giành là thánh tâm.
"Ý của ngươi là nói người hạ độc là hoàng thái tôn?"
Lưu Đại tiên sinh đong đưa cười một tiếng: "Hạ độc chỉ là thủ đoạn, Thánh thượng sẽ không thể nào trúng độc, sự tình bại lộ là tất nhiên ."
Hắc tiên sinh cùng Lý Mậu Thiên đều sa vào trầm tư.
Chốc lát, Lưu Đại tiên sinh chắp tay nhất bái, khen: "Tiên sinh cơ trí."
Đây chính là lý do Lưu Đại tiên sinh có thể ngồi vững trên ghế tham mưu của Tấn Vương, mà những người khác muốn kéo xupng61 cũng không được.
Lưu Đại tiên sinh tâm tư khéo léo, độc nhất vô nhị.
Ba người nhìn về phía Tấn Vương, Tấn Vương vẫn không chút rung động nào.
"Các ngươi quá khinh thường Thánh thượng, hắn cũng xem thường ."
Lời này tự nhiên chỉ là hoàng thái tôn.
Lưu Đại tiên sinh hơi có chút chần chừ: "Điện hạ ý tứ là - - "
"Phụ hoàng tất nhiên sẽ nghi ngờ hắn."
"Này - - "
Tấn Vương nhích lại gần nói: "Bất kể như thế nào, hiện thời cục diện này đối với bản vương xem như có lợi, nếu như bản vương không đoán sai, tiếp đến Thánh thượng sẽ phế thái tử, Lưu gia vương tạm không về kinh được."
Còn một câu Tấn Vương không có nói, từ đầu đến cuối trò khôi hài này ý không phải là đấu đổ đông cung, đông cung là một lý do, quan trọng hơn là Gia vương muốn ngưng lại ở kinh thành, lại vô cớ xuất binh.
Cho nên thái tử cùng Như tần tư thông, thái tử phi cùng thị vệ qua lại.
Mà chiêu cuối cùng nhìn như vẽ rắn thêm chân , kỳ thật nếu hoàng thái tôn không chủ động ra tay, cũng sẽ có người khác bổ đao.
Chỉ có khi Hoằng Cảnh Đế nghi người mình tự tay bồi dưỡng , đối với đông cung nhất mạch nghi vấn, thất vọng, thậm chí là sợ hãi, thì Gia vương mới có cơ hội.
Một tiếng ầm vang lên, trời bên ngoài đột nhiên tối , rõ ràng vừa mới đó mặt trời rực rỡ chiếu, qua giây lát tựa như đêm tối sắp đến.
Lại có sấm vang lên , tựa hồ như báo trước cái gì đó..

back top