Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 130

Tấn Vương đem cái túi màu xanh trong tay đưa cho tiểu thuận tử, liền lên xe.
Xuân nhi vốn ở trong xe , vừa thấy Tấn Vương, thì vội xuống.
Người phú quý dùng xe ngựa, suy tính thập phần chu toàn, không chỉ phía trước xe có thể ngồi, đằng sau cũng có một càng xe để ngồi.
Xuân nhi cùng một tiểu thái giám ngồi đằng sau.
Xe ngựa khởi hành, đi cũng không nhanh.
Trong xe, Tấn Vương ngồi cạnh Tiểu Bảo.
"Nương ngươi sao lại cho ngươi đến ?" So với Ngọc Nương, Tấn Vương không quen cùng tiểu hài tử trò chuyện vui đùa, cho nên hắn cùng với Tiểu Bảo nói chuyện hình thức giống như cùng đứa bé đã hiểu chuyện.
Kỳ thật điểm này, Tấn Vương nhờ Ngọc Nương mà học được , chỉ là Ngọc Nương có cùng Tiểu Bảo nói chuyện, không chỉ Tiểu Bảo có thể trả lời.
Tấn Vương cũng thế, hắn thấy Tiểu Bảo so với mấy đứa bé củng lứa thông minh hơn nhiều .
Có đôi khi Tiểu Bảo cũng có thể cùng hắn một hỏi một đáp.
Câu trả lời cổ quái , nhưng có thể nhìn ra Tiểu Bảo dần mạch lạc, khiến Tấn Vương vui mừng.
Bất quá bình thường ở trong phủ, đều là Ngọc Nương nói nên hắn tương đối tỏ ra kiệm lời.
"Nương nói, cha lần đầu tiên đi làm."
Tấn Vương gật đầu.
"Nương còn nói, cha vừa thấy Tiểu Bảo, sẽ không có tức giận ."
Tức giận? Nàng từ đâu suy ra hắn tức giận ?
Tiểu Bảo nhìn Tấn Vương không hiểu, lại nói: "Nương nói cha vất vả , nói hoàng tổ phụ hư cố ý bắt nạt cha."
Câu đầu tiên Ngọc Nương đã nói, nhưng vế sau đều là Tiểu Bảo tự biên .
Tấn Vương bật cười, nha đầu này gan gần đây càng lúc càng lớn , thế nhưng dám nói Thánh thượng hư.
Ngược lại lần đó hắn thấy nàng chuyển lời khen phụ hoàng, vậy là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Còn cố ý bắt nạt? Cũng là xưng đến nổi, bất quá là muốn áp chế hắn, gọt bớt góc cạnh, không cam lòng các con mà thôi.
Nhưng vấn đề là, rất nhiều thứ không phải muốn là có thể áp chế được , hy vọng phụ hoàng hắn đến thời điểm sẽ không thất vọng.
"Về sau không nên tùy tiện nói lung tung rằng hoàng tổ phụ hư,.
Bị người nghe thấy - -" Tấn Vương tìm lời tương đối dễ để tiểu hài tử nghe , "Nếu không sẽ không cho Tiểu Bảo ăn bánh ngọt ."
Tiểu Bảo có vẻ mặt như đụng phải tường, chớ nhìn nó bình thường hay cùng nương làm nũng thế nào cũng được, nhưng với cha thì nó cảm thấy không được tự nhiên.
Đặc biệt là cha dùng cái mặt nghiêm túc nói với nó mấy lời ngây thơ thật cứ cảm thấy không thể tiếp nhận.
Vấn đề mấu chốt là, vì giả con nít, nó phải đáp.
"Ăn bánh ngọt bánh ngọt, Tiểu Bảo nói ."
Loại tình huống này, Ngọc Nương sẽ khích lệ Tiểu Bảo.
Tự nhận cha không như Ngọc Nương, cách đó không lọt vào mắt xanh của Tấn Vương, hắn quyết định sử dụng một loại phương thức khác Ngọc Nương.
Hắn nhìn cái túi bên cạnh, nhớ tới bên trong còn dư hai khối điểm tâm, liền đem túi mở ra lấy cái hộp nhỏ.
Cái hộp là đặc chế , dài đến nửa xích, bốn tấc , nước sơn đen mạ vàng , thập phần tinh xảo, kín cũng rất tốt.
Hắn mở hộp ra, bên trong còn dư lại bánh vó ngựa , cùng nhau bánh bột củ sen.
Tấn Vương không thích ăn ngọt , cho nên Ngọc Nương làm điểm tâm , đều được Tấn Vương ăn sạch .
Hắn ăn cơm trưa không no , cho nên hắn ăn thêm chút điểm tâm lót dạ.
Tấn Vương đem cái hộp đặt ở trước mặt Tiểu Bảo, Tiểu Bảo cảm thấy có chút xấu hổ.
Tấn Vương hiểu lầm, cho là mình muốn ăn bánh ngọt.
Thấy nhi tử không động tới, Tấn Vương săn sóc nói: " Là nương ngươi buổi sáng gói mang theo ."
Ngày xưa phàm là nhắc tới Ngọc Nương, Tiểu Bảo lúc nào cũng ăn.
Nên Tiểu Bảo duỗi tay lấy bánh, bất quá cũng không phải bởi vì nương, mà là nó nghĩ thông suốt , nó chính là nãi oa, xấu hổ làm gì.
Vốn là gần cho nên Tiểu Bảo mới ăn xong, thì đến nhà .
Phụ tử hai người xuống xe, Tấn Vương chân dài, Tiểu Bảo chân ngắn, hơn nữa trời tối, Tấn Vương dứt khoát ôm nó hướng về Vinh hi viện đi .
Đúng vậy, hiện thời Ngọc Nương ở một nơi cũng gọi là Vinh hi viện.
Vốn vương phủ xây xong cũng để bài trí, khi trở về kinh rất nhiều sân nhỏ đều chưa có tên.
Mấy ngày trước đây Ngọc Thiền nhắc tới chuyện này , nói sân nhỏ còn không có tên, Ngọc Nương cũng không muốn phí đầu óc suy nghĩ, liền gọi Vinh hi viện.
Trong Vinh hi viện , Ngọc Nương trông mong ngóng chờ, vừa thấy Tấn Vương cùng Tiểu Bảo trở về , liền nghênh đón.
Tuy là vào tháng bảy, nhưng trời vẫn rất nhiệt, ở chỗ góc phòng đặt băng.
Cửa sổ là mở phân nửa , có gió từ từ nhẹ thổi quét vào, thấm cả phòng mát mẻ.
Gần cửa sổ trên giường gạch có gối đầu, tay vịn là chỗ nhị bảo đang nằm ở phía trên, dưới thân có vải bông, tò mò nhìn.
Nhị bảo đã tắm ba ngày cùng tròn tuổi, đầy tháng không làm lớn, chỉ là Tấn Vương cùng Ngọc Nương, Tiểu Bảo cùng nhau ăn bữa cơm.
Nhị bảo giống Tiểu Bảo trước đây, đều là trắng trắng mềm mềm, ngũ quan thanh tú, mắt to tròn.
Bất quá là Ngọc Nương cảm giác được, bởi vì khi Tiểu Bảo mới vừa sinh nàng luôn ở bên con.
Tựa hồ Nhị Bảo thật tò mò đám người này đang làm gì, nhị bảo y y nha nha nói dù người khác nghe không hiểu.
Bé hiện thời vẫn không thể xoay người, chỉ có thể nghiêng đầu xem, hài tử này cũng gấp gáp , thấy không người nào để ý mình, động tác cùng thanh âm lại lớn hơn chút.
Tiểu Bảo dể Lục Hy cầm khăn ướt tử lau sạch tay, mặt xong, liền gấp rút đi tới.
Nó duỗi tay vuốt đầu nhị bảo, rồi để Hồng Phỉ giúp cởi giày, nó bò đến giường .
Con mắt Nhị bảo đen nhánh nhìn theo ca ca đi, hai huynh đệ chơi với một cái trống bỏi, Tiểu Bảo giơ cao mạnh mẽ, nhị bảo nhìn thấy cũng cao hứng, thỉnh thoảng cười hưng phấn .
Ngọc Nương muốn hầu hạ Tấn Vương thay quần áo, Tấn Vương không đồng ý, bảo bọn nha đầu chuẩn bị nước, liền đi tắm .
Không lâu sau trở ra, đổi một bộ đồ rộng rãi thoải mái, hơi khí chất Ngụy Tấn danh sĩ phong lưu.
Tay áo đại bào rộng, tóc dài rối tung bó phía sau, trên bàn chân cũng không mang tất, kéo lê đôi giày đi ra .
" Chàng có đói bụng chưa, buổi trưa dùng bữa thế nào, thức ăn ngon không?" Trong miệng vừa nói , Ngọc Nương định phân phó nha đầu đem đồ ăn đến, nàng lo Tấn Vương ăn không được đồ trong công trù, bị đói một ngày mới trở về .
Tấn Vương giữ chặt nàng: "Không cần, trưa có dùng."
"Thức ăn được chứ?"
Dù sao Ngọc Nương chú ý thế Tấn Vương là nam nhân cũng không có biện pháp lý giải.
Bất quá hắn cũng một năm một mười nói hết, quả nhiên Ngọc Nương thập phần cảm thán, nói món ăn không quá ngon miệng.
Đâu chỉ là không ngon miệng, rõ ràng chính là cơm rau dưa, nàng dự định sáng mai đang chuẩn bị món ăn cho Tấn Vương mang đến sở, hay là đến giờ mới sai người đưa đi?
Đang nghĩ ngợi, nhị bảo đột nhiên nhỏ giọng rầm rì , âm thanh này vừa nghe đã biết hoặc là đói , hoặc là mệt.
Bất quá nhị bảo vừa mới ăn sữa không bao lâu, vậy là mệt.
Ngọc Nương đem con ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về trong chốc lát, nhị bảo liền ngủ .
Lúc này mới giờ Thân, cách thời gian dùng bữa tối còn sớm.
Bởi vì Tấn Vương hôm nay đi làm, Ngọc Nương nhớ suốt cả một ngày, sau khi ăn xong nàng cùng Tiểu Bảo cũng không ngủ trưa, giờ hai mẹ con đều có chút mệt.
Tiểu Bảo nằm cạnh nhị bảo, xem nương vỗ đệ đệ, không ý thức liền nhắm mắt lại.
Mà Ngọc Nương cứ như vậy xem hai khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt càng ngày càng díp lại, rất nhanh cũng ngủ .
Tấn Vương dựa vào ngồi bên giường, đang ở xem sách từ công bộ mang về.
Giương mắt lên đã thấy mẫu tử ba người ngủ, động tác cũng nhẹ đi.
Trời chiều ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ rọi vào, cả phòng tĩnh lặng, một mảnh an ổn.
*
Ngọc Nương vẫn nhịn không được kể chuyện Mao tài chủ cho Tấn Vương nghe.
Sợ hắn nghĩ nhiều, nàng vừa chuẩn bị chăn đệm, khẩu khí nói chuyện như đang tán gẫu.
Còn Tấn Vương có thể minh bạch không, cũng không phải là chuyện Ngọc Nương có thể nói , bất quá nàng hy vọng hắn có thể minh bạch.
Bởi vì Tấn Vương trong con mắt của huynh đệ bọn họ, lão Ngũ chính là giả bộ, lấy lòng mọi người.
Bọn họ nghĩ, mình lúc trước sao không có nghĩ tới biện pháp này, chẳng thèm ngó tới, còn ôm tâm tình chế giễu, muốn nhìn Tấn Vương thử hắn có thể kiên trì bao lâu.
Không phải là không có người muốn bắt chước, nhưng những hoàng tử thì mặt mũi vô cùng quan trọng, nếu học Tấn Vương trong triều văn võ nói hắn bắt chước bừa, bắt chước người khác, thì thật là trò cười.
Cái mặt bọn họ có thể vứt thôi.
Cũng bởi vì đám người An vương vẫn là mỗi ngày đều ngồi kiệu đi làm, mà Tấn Vương vẫn đi bộ.
Lỗ vương không ngồi xe , hắn đổi thành cưỡi ngựa.
Gần đây chuyện Tấn Vương trên phố, ở một đám quan quan tương truyền rằng chỉ cần gặp được một người cao gầy, mặc một thân quan bào màu xanh, thêu cò trắng bổ tử, trong tay đeo cái túi người đó nhất định là Tấn Vương điện hạ không thể nghi ngờ.
Nếu gặp Tấn Vương điện hạ, không cần chờ hắn đi qua cứ vô sự ai đi đường nấy liền xong, Tấn Vương sẽ không trách tội .
Còn sao không trách tội, kết luận đó như thế nào được đưa ra , ai cũng không biết, dù sao cho dù có những người không có mắt ngăn cản Tấn Vương cũng không có bất kỳ bày tỏ gì, bất quá hắn lẳng lặng chờ người phía trước đi , rồi hắn đi.
Mọi người không phải lúc nào cũng tỏ ra thân thiện ở chỗ xa lạ.
Như Tấn Vương cứ nhất quán lấy cái mặt lạnh gặp người, cực ít người có thể thấy hắn cười.
Một người như vậy, với dạng thân phận này, lại không bởi vì người phía dưới mạo phạm, mà giận dữ, mọi người không khỏi bắt đầu nghĩ tốt về hắn.
Nghiêm túc hồi tưởng, Tấn Vương trừ cái mặt lạnh mất điểm, thì cũng không có bình luận xấu.
Cho dù có một thời gian có tin vịt hắn không gần nữ sắc, có nghi án đồng tính, thô bạo dễ sát sinh, cũng tựa hồ chỉ là lời đồn nhảm.
Tấn Vương có ái thiếp, có hai đứa con trai, đủ để đánh lui tin đồn đồng tính, còn thô bạo hung ác, xác định không phải là nói Lỗ vương à?
Đặc biệt là Tấn Vương mỗi ngày đều lấy tư thái này xuất hiện dưới mắt mọi người, quan bào màu xanh, không nhanh không chậm, nhàn nhã lững thững đi làm.
Nhất là Tấn Vương lúc nào cũng mang túi, dẫn tới vô số suy đoán.
Vì thế, còn có người lén lút thảo luận trong túi chứa cái gì, mới có thể làm cho Tấn Vương mỗi ngày đều xách theo.
Có người nói là văn phòng tứ bảo, nhưng xem ra không giống.
Cũng có người suy đoán có phải hay không quan bào n, dù sao đoán tùm lum.
Cho đến một sáng sớm, có người trông thấy Tấn Vương vừa đi vừa từ túi móc ra một cái bánh bao.
Mọi người mới biết được, nguyên lai trong cái túi đều là thức ăn.
Bất quá mặc kệ ai suy đoán như thế nào, Tấn Vương ở công bộ nhìn sách mười ngày, bị phái đi giám sát tu sửa Huệ vương phủ..

back top