Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 24

Không thể không nói, Ngọc Nương thật sự bị dọa sợ, bỗng chốc mặt nàng trở nên trắng bệch.
Vô ý thức, nàng phủ phục trên mặt đất, dáng vẻ tựa như để Tấn vương tùy ý đòi lấy, nhưng đồng thời nàng cũng nghĩ đến Tiểu Bảo.
Nàng nhớ tới kiếp trước, Tiểu Bảo không còn thân nương, có lẽ bé bơ vơ không nơi nương tựa, ở Diêu gia nhận hết mọi sự khinh bỉ của Lý Thị, nếu như nói người khiến Ngọc Nương cảm thấy thực sự có lỗi nhất trên đời, chính là nhi tử mà cả hai đời đều làm cho nàng không thể không bỏ lại.
Tiểu Bảo không thể không có thân nương, nàng không thể chết được, vì vậy nàng không thể giẫm lên vết xe đổ, lại đi làm thiếp cho Tấn vương.
Đồng thời, trong đầu Ngọc Nương cũng có chút thanh tỉnh, có cảm giác hình như mình sa vào một loại mê chướng, rõ ràng, nàng là chính đáng hợp tình hợp lý đến vương phủ làm nhũ mẫu, chuyện gì nàng cũng làm cực kỳ tốt, không để người nào có thể bắt bẻ, dựa vào cái gì lại cho rằng nhất định mình phải y theo Tấn vương mới là đúng.
Nàng cũng đâu có bán mình cho Tấn vương phủ, cũng không phải là thiếp của Tấn vương! Nàng chỉ là một nhũ mẫu mà thôi!
Quả nhiên, là do di độc (độc còn sót lại) ở kiếp trước ảnh hưởng quá sâu, không riêng thân thể, thậm chí là cả tư tưởng của nàng.
Đột nhiên, Ngọc Nương có cảm giác thanh tỉnh như bị giội nước lên đầu, bất giác sống lưng thẳng tắp, cũng không giữ tư thế phòng vệ che ở trước ngực nữa, mà hai tay tự nhiên buông xuống.
Tấn vương cho rằng Ngọc Nương quyết định không đấu tranh nữa, hắn hài lòng thỏa dạ, đồng thời không khỏi lại nghi hoặc, không biết có phải tiểu nhũ mẫu này đang mềm nắn rắn buông hay không, cố ý treo ngược khẩu vị của hắn?
Hắn đã từng gặp qua dạng nữ nhân loại này không chỉ một lần, một bộ thà chết không theo, dáng vẻ không khuất phục quyền thế, nhưng trên thực tế, chẳng qua chỉ là ngoài mặt ra vẻ mà thôi, đều là chiêu số.
Ở trong cung, chiêu số loại này thật sự là quá nhiều, Tấn vương nhìn mãi cũng thấy ngán.
Bỗng nhiên hứng thú của hắn có phần giảm bớt, hắn không biết tâm tình này của mình do đâu mà có, nhưng hắn cũng không muốn tìm hiểu.
Với hắn mà nói, trước đến giờ, không phải là nữ nhân có đến hay không, mà là hắn có muốn hay không.
Muốn, thì phải có được.
Thậm chí Tấn vương còn nghĩ, nếu như nữ tử này thật sự có thể làm cho bệnh nghiện của mình biến mất, hắn cho nàng một đời vinh hoa thì có sao đâu.
Giống như Lưu Xuân Quán vậy.
Sắc mặt Tấn vương lại lạnh lên, híp mắt nhìn Ngọc Nương đang suy tư gì đó, nàng lại không có phát hiện ra.
*****
Với Tấn Vương mà nói, chẳng qua chỉ là một câu nói, một sự việc mà thôi.
Nhưng với Ngọc Nương, lại không khác gì một hồi nhân sinh đảo điên.
Từ nhỏ, tính cách của nàng đã nhu thuận, từng có rất nhiều người chửi rủa nàng là hồ ly tinh, là đứa hồ mị tử, kì thực, Ngọc Nương là một cô nương hết sức thành thật, không phải là người có tâm nhãn như vậy.
Nàng sinh ra ở Tấn Châu, trưởng thành cũng ở Tấn Châu.
Mà ở Tấn Châu, Tấn vương là vua, là trời.
Lời hắn nói, đối dân chúng Tấn Châu, không khác gì thánh dụ.
Bởi vì loại tư tưởng này, từ khi Ngọc Nương vào Tấn vương phủ, nàng không hề nảy sinh bất kỳ tâm tư phản kháng nào.
Đối với Tấn vương phi, nàng cũng như vậy.
Vì thế, đối với Tấn vương, lại càng là như vậy.
Nhưng lúc này đây, nàng lại không muốn thuận theo, nàng đã chết một lần, không muốn lại chết lần thứ hai.
Ngọc Nương ngẩng đầu lên, nhìn về phía nam nhân gần trong gang tấc kia, khi ánh mắt nàng chạm đến gương mặt tuấn mỹ của đối phương, nhịn không được, đồng tử co rút một trận, cái loại cảm giác không thể hô hấp đó bất ngờ ập tới, làm cho nàng sinh lòng hoảng hốt.
Nhưng trong đầu vẫn còn chút thanh tỉnh, nàng chưa hề quên mình đang đối mặt với tình cảnh gì, lựa chọn ra sao.
Nàng khẽ mím môi, cúi đầu xuống cực thấp, giọng nói run run, nhưng vẫn cưỡng chế mình phải nói ra.
"Điện hạ, xin thứ tội, dân nữ vô pháp nghe theo mệnh lệnh của ngài, dân nữ chính là phụ nhân đã có chồng, mặc dù trượng phu đã qua đời nhưng dân nữ còn có ấu tử, cũng không dự định tái giá, đến vương phủ làm việc cũng là vì dưỡng dục ấu tử trưởng thành, ngài anh minh thần võ, quang minh lỗi lạc, uy nghi bao trùm khắp sơn hà, chắc hẳn sẽ không cưỡng bách một nữ lưu đau khổ đáng thương yếu đuối….."
Không thể nghi ngờ, Tấn vương là đang buồn bực, nhưng loại buồn bực này không quan hệ tới cái gì khác, cũng có khả năng là vì tôn nghiêm của nam nhân, cùng với thân phận và địa vị bị khiêu chiến nên thẹn quá hoá giận, nhưng nhiều hơn là một loại quẫn bách xen lẫn khó xử.
Hắn đường đường là hoàng tử của Đại Kiền, thân vương tôn quý, với thân phận và địa vị của hắn, lại càng được nữ nhân trong thiên hạ vừa lòng hợp ý, hiện tại lại bị một nhũ mẫu cự tuyệt.
Còn là bị cự tuyệt dưới tình huống như vậy, chính mình mô phỏng theo những tên ác bá có ý đồ "Nam nhân lừa dối ức hiếp nữ nhân", mà đối với phương lại là thà chết không theo.....
Nhưng nhìn dáng vẻ của đối phương, không hiểu sao sự buồn bực này lại không cánh mà bay, bởi vì hắn có thể nhìn ra nàng có bao nhiêu sợ hãi, sợ đến mức cả người đều đang run rẩy.
Thật đáng thương.
Bộ dáng của Ngọc Nương xác thực rất đáng thương, nhìn như trấn định, thực ra chỉ là bề ngoài, nếu nhìn kỹ có thể nhìn ra, đến tột cùng là nàng có bao nhiêu căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, tay run run, môi run run, thậm chí hàng lông mi đen nhánh cong cong kia cũng đang run nhè nhẹ, khóe mắt phiếm hồng, làm cho người ta có cảm giác giống như chỉ trong chốc lát nàng sẽ òa khóc lên
Cũng bởi vì vậy mà khi nàng nói xong những lời này, rõ ràng lời lẽ chính đáng hợp lý, cương liệt thà chết không từ, ngược lại làm cho người ta có loại ảo giác cầu xin thương xót, tựa như một con thỏ nhỏ đang đối mặt với con sói đang có suy nghĩ muốn ăn tươi nuốt sống mình, rõ ràng phản kháng là vô dụng, nhưng vẫn giơ lên bộ móng vuốt không sắc bén để uy hiếp.
Khiến người ta cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, lại thương cảm trong lòng.
Tấn vương khẽ mím đôi môi mỏng, muốn mở miệng khiển trách nhưng không biết phải nói gì, chẳng lẽ nói người ta không cởi xiêm y cho mình nhìn chính là sai, nhưng muốn Tấn vương thừa nhận bản thân sai, với tính cách của hắn làm sao có thể.
Vì vậy, hắn chỉ có thể làm mặt lạnh, che giấu sự lúng túng của mình, thậm chí là có phần quẫn bách, lạnh giọng nói: "Đi xuống."
Ngọc Nương nhịn không được run lên một cái, ấn ngực, chân cẳng như nhũn ra đi ra ngoài.
Đến ngoài cửa, kiên trì không nổi nữa, trượt người ngồi xuống sàn.
Nàng chọc giận hắn.
Như thế, cũng tốt.
*****
Ngọc Nương chậm rãi đi xuống lầu, sợ bị người khác nhìn ra dị thường, nàng cố ý xoa nắn mặt hai cái, hít sâu một hơi, sau đó mới đi đông gian.
Đông gian rất yên tĩnh, Phúc Thành không có ở đây, Ngọc Thúy ngồi ở mép giường nhìn tiểu quận chúa đang ngủ say.
Nhìn thấy Ngọc Nương đi vào, theo bản năng Ngọc Thúy ngẩng đầu lên nhìn nàng.
"Ơ, Phúc nội thị đâu?" Ngọc Nương giả bộ điềm nhiên như không.
Ngọc Thúy đáp: "Phúc nội thị đi tịnh phòng (phòng tắm)."
Ngọc Nương gật gật đầu, đi đến trước giường, thấy tiểu quận chúa còn đang ngủ, đi qua bên cạnh tìm xiêm y tiểu quận chúa đã thay ra, nói với Ngọc Thúy là mang đi giặt, sau đó ôm này nọ, cúi đầu vội vã đi ra ngoài.
Ngọc Thúy nhìn bóng lưng nàng, gần như không tiếng động mà thở dài.
Phúc Thành cảm thấy mình đã một bó tuổi mà còn làm ra loại chuyện này, đích xác rất mất mặt, nhưng đến cùng thì nhân sinh đại sự của điện hạ mới là việc lớn.
Hắn ở bên trong tịnh phòng chịu đựng chờ đợi nửa ngày, cho dù tịnh phòng này gọn gàng sạch sẽ không thua gì phòng ngủ, nhưng cũng khiến người ta nghẹn quá sức, trong lòng phỏng tính thời gian, cảm thấy không sai biệt lắm, hắn mới từ tịnh phòng đi ra, vừa tới trước tiểu lâu, đã nhìn thấy Tấn vương lạnh lùng đi ra khỏi cửa, hắn vội vàng đi tới gần.
"Điện hạ, ngài hồi Triều Huy Đường?"
Tấn vương không lên tiếng, chỉ sải bước đi tới phía trước.
Phúc Thành liếc nhìn sắc mặt hắn, đây là không thành?
Như thế nào lại không thành? Chẳng lẽ nói điện hạ làm không lại một tiểu nhũ mẫu? Hay là điện hạ không có kinh nghiệm, làm hư chuyện rồi?
Phúc Thành cảm thấy vế sau có khả năng lớn hơn một chút.
Hắn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ cúi đầu đi theo sau lưng Tấn vương, bước chân Tấn vương rất nhanh, hắn liều mạng mới có thể đuổi kịp, thật vất vả mới chờ được Tấn vương dừng bước, quả thực hắn nhịn không được nữa, nhỏ giọng nói: "Nếu không, lão nô kêu Ám Thập đi gõ hôn mê tiểu nhũ mẫu kia đưa đến phòng điện hạ?"
Tấn vương nhìn hắn, ánh mắt rất lạnh rất lạnh.
Lạnh như băng.
Lập tức Phúc Thành im bặt, bộ dạng thành thành thật thật làm chim cút.
Hắn đã im miệng như thế mà Tấn vương cũng không buông tha hắn, hơn nửa ngày tiếp theo, Phúc Thành bị Tấn vương sai bảo chạy việc như hạ nhân bậc thấp nhất trong phủ, rõ ràng loại chuyện nhỏ nhặt này sai người phía dưới làm là được, nhưng hết lần này tới lần khác Tấn vương cứ sai Phúc Thành đi.
Phúc Thành biết rõ, điện hạ nhà mình chính là bị mình làm cho tức giận, nhưng mấu chốt vấn đề là hắn cũng rất vô tội.
Mệt nhọc cả ngày, đến buổi tối, Tấn vương mới hừ lạnh một tiếng, tuyên cáo cực hình của Phúc Thành rốt cuộc kết thúc.
Phúc Thành lê thân thể già nua suy yếu, giao việc hầu hạ Tấn vương cho con nuôi là Tiểu Thuận Tử, vội vàng đi đến Tiểu Vượt Viện.
Hắn đi đông sương, ngồi đối diện với mục ma ma, ‘ói nước đắng’ than thở cùng Mục ma ma cả buổi.
"Ngươi nói điện hạ nhìn trúng Tô nhũ mẫu?" Nghe vị này nói hồi lâu, bà hồi đáp một câu nghi vấn, kỳ thật Mục ma ma cũng không kinh ngạc, chẳng qua bà không ngờ lại nhanh như vậy.
Từ ngày Ngọc Nương bắt đầu đi vào sân nhỏ này, trong lòng Mục ma ma đã chú ý.
So với Thúy Trúc tương đối nhanh nhẹn, ngược lại Ngọc Nương trầm mặc ít nói, xử sự an phận nên khiến bà chú ý, Mục ma ma ở trong cung hơn nửa đời người, biết nữ nhân dạng gì mới có thể khiến người thương yêu, hậu cung giai lệ ba nghìn, những gương mặt thật sự có thể để cho bề trên nhớ thương có bao nhiêu? Mà có thể khiến bề trên nhớ thương thì chỉ có vài dạng ưu thế mà thôi, ví dụ như dung mạo xuất chúng, ví dụ như tính tình đáng yêu, còn có dạng như Ngọc Nương, trời sinh chính là vưu vật, khiến nam nhân không thể kháng cự.
Mục ma ma vốn nghĩ, cô nương xuất thân từ trong quốc công gia thì ánh mắt không tầm thường, cũng không biết từ đâu đào ra một vưu vật như thế, đối với sự tranh đấu gay gắt giữa Tấn vương phi và Hồ trắc phi, trong lòng Mục ma ma biết rõ, nhưng bà không can thiệp, bởi vì, đích xác là bà đã gặp qua quá nhiều loại sự tình này, bà cũng không chấp nhận để sự tranh cấp bậc hậu trạch này dính líu đến trên thân nam nhân.
Cho dù có, cũng sẽ không phải là Tấn vương, Tấn vương do Mục ma ma nhìn đến lớn, bà hiểu rõ bản tính cùng thủ đoạn của tiểu chủ tử nhà mình.
Nhưng vô ý thức, trong lòng Mục ma ma lại hy vọng nữ nhân của Tấn vương càng nhiều càng tốt, chỉ có như thế, mới có thể sinh con nối dòng đông đúc, con cháu đầy đàn.
“Nhưng tiểu phụ nhân kia là người đã phá thân, lại có hài tử, điện hạ không chê?"
Nghe Mục ma ma nói như thế, mắt Phúc Thành loe lóe sáng, cười khan nói: "Sao điện hạ có thể nói thẳng ra chuyện này với nô tài chúng ta."
Mục ma ma gật gật đầu: "Điều này cũng đúng, từ trước đến giờ điện hạ là người có chủ kiến, thật ra như vậy cũng không có gì, có khả năng ra hoa kết quả mới chứng minh được đất này phì nhiêu, so với chọn nơi đất đai cằn cỗi, dù có ra khí lực như thế nào thì hoa màu cũng sinh trưởng không tốt."
Lời này Phúc Thành không nói tiếp, hắn biết Mục ma ma nói đất đai cằn cỗi rốt cuộc là đang nói ai, còn không phải nói Tấn vương phi.
Nghĩ đến đối phương không hiểu ý của hắn, hắn cũng không tiện nói thẳng, chỉ liên tục ảo não ở trong lòng, hôm nay đến nhầm rồi, có mấy lời hắn không thể nói rõ ra, chỉ có thể mơ hồ suy đoán, Mục ma ma là ai, ở trong cung lâu năm hơn so với hắn, đạo hạnh cũng sâu hơn so với hắn, chỉ sợ thông qua một chữ một câu của hắn thì bà nhìn ra được gì đó rồi, vậy thì không tốt lắm.
Vì vậy Phúc Thành cũng không dám tố khổ nữa, thế nhưng đã quên mình đến đây để xử lý công việc, vội vội vàng vàng cáo từ Mục ma ma, gấp rút rời đi.
Để lại Mục ma ma ngồi xếp bằng trên giường la hán, mắt nhìn bóng lưng hắn, không tự chủ mà nhíu mày.
Hết chương 24
Tác giả có lời muốn nói:
Lần này, nếu Ngọc Nương nhượng bộ, thật sự sẽ lại đi con đường cũ, nếu đã trùng sinh một đời, khẳng định là không thể đi lại đường cũ.
Còn Tấn vương, nói trắng ra Tấn vương có tâm tình này cũng là bình thường, đây là bệnh chung của nam tử sinh ra trong hoàng thất, ngươi không đáp ứng, hắn thẹn quá hoá giận, ngươi đáp ứng, hắn hoài nghi ngươi dụng tâm và có mục đích, cũng đừng quên Tấn vương là hoàng tử, nữ nhân muốn bấu víu cành cao so với chúng ta tưởng tượng còn phải nhiều hơn, mặt khác, Ngọc Nương là thế nào vào được Tiểu Vượt Viện, là Tấn vương phi đưa vào từ bên ngoài. →. →

back top