Ngọc Nương trợn to mắt nhìn Tấn vương, quả thực không cách nào tin được hắn sẽ nói ra những lời vô lại như thế.
Nhưng nàng lại nhìn vẻ mặt của Tấn vương, hình như hắn không hề nói đùa.
Nàng có phần nóng nảy, đồng thời cũng nhớ tới sợi xích vàng trên mắt cá chân, có chút hốt hoảng nói: "Điện hạ, ngài anh minh thần võ, cao cao tại thượng, tiểu phụ nhân chẳng qua chỉ là một quả phụ, còn có một tiểu nhi tử, đích xác không đáng….. Đích xác không đáng để ngài....."
Tấn vương liếc nàng một cái: "Đáng hay không đáng, là bản vương nói, không phải do ngươi nói."
Mặt Ngọc Nương đỏ lên.
Một hồi lâu sau, nàng mới nổi lên dũng khí, nói: "Nhưng nô tỳ không muốn."
Tấn vương híp híp đôi mắt hẹp dài, liếc nhìn nàng: "Tại sao không muốn, vì nam nhân đã chết kia của ngươi?"
Nghe nói như thế, Ngọc Nương sững sờ một cái, vô ý thức lắc đầu: "Dù sao nô tỳ, nô tỳ không muốn, ngài không thể cưỡng bách dân nữ đàng hoàng, ta không có bán mình cho vương phủ, ta là nữ nhi nhà đàng hoàng."
"Lại đây!"
"Điện hạ, ngài không thể ….."
"Ngươi lại đây hay không?"
Bộ dáng nghiêm mặt của Tấn vương cực kỳ đáng sợ, cùng với mặt lạnh thường ngày là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Ngọc Nương bị dọa đến sắp khóc, dù sao đợi nàng phản ứng được, nàng đã rất không có tiền đồ mà đi qua rồi.
Đợi nàng đi đến gần, Tấn vương giơ tay kéo nàng vào trong lòng, để nàng ngồi trên đùi mình, một cánh tay vòng qua thắt lưng mảnh mai của nàng, tay kia thì rất quen thuộc dẫn dắt tay của nàng luồn vào bên dưới vạt áo.
Ngọc Nương như bị phỏng khẽ run rẩy, muốn rút tay lại, nhưng bị người gắt gao ấn tại nơi đó.
"Đã quên nói với ngươi, dược mà bản vương trúng không phải một lần là có thể giải hết." Nét mặt của Tấn vương ra vẻ nghiêm túc, nhưng hành động lại không có thành thật như thế, bóp bóp bàn tay nhỏ bé mũm mĩm trắng noãn non mềm kia, ‘mè nheo’ một cái lại một cái.
Mè nheo đến mức giọng của Ngọc Nương cũng run lên: "Kia, kia phải mấy lần?"
Tấn vương híp mắt nhìn tiểu nhũ mẫu ngây ngốc này, nói: "Đến khi tìm được giải dược mới có thể giải."
"Vậy lúc nào thì mới có thể tìm được giải dược?"
"Cái này không thể xác định, một năm nửa năm gì đó."
Lập tức Ngọc Nương có cảm giác mây đen che đỉnh đầu, thật lâu sau, có chút khó khăn nói: "Ngài có thê có thiếp, có thể đi tìm họ, đích thực không đáng….."
"Bản vương xử sự thế nào còn cần ngươi tới dạy?"
Ngọc Nương không có chút tiền đồ nào mà im miệng ngay lập tức.
Chỉ như thế này thì hình như Tấn vương cũng chưa vừa lòng, liếc nhìn Ngọc Nương vài lần, chẳng qua tâm tư của Ngọc Nương căn bản không ở đây, tự nhiên không thấy được ánh mắt của hắn.
Xem ra việc này còn phải hai bên tình nguyện mới được, bỗng nhiên trong lòng Tấn vương có dạng nhận thức này.
Hắn hắng giọng một cái, nói: "Không phải ngươi nói là còn muốn về nhà sao? Nếu ngươi hầu hạ tốt, một năm sau bản vương thả ngươi về nhà."
"Thật sao?" Lúc này, trong đầu Ngọc Nương đều là suy nghĩ Tấn vương không có ý định buông tha mình, tất nhiên không chú ý tới trong lời nói của đối phương có bẫy rập.
"Đương nhiên là thật." Tấn vương gật đầu, ý tứ sâu xa liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Không chỉ như thế, bản vương còn thưởng cho ngươi một số bạc lớn, đủ cho ngươi an ổn không lo qua hết nửa đời sau."
Đầu óc Ngọc Nương nhanh chóng chuyển động.
Kỳ thật nàng cũng không phải là dễ bị lừa như vậy, mặc dù nàng không thông minh, nhưng cũng không ngu ngốc, nàng hiểu rất rõ, căn bản là mình không có cách nào cự tuyệt Tấn vương, sở dĩ Tấn vương đối xử tốt với nàng, đại khái là do có vài phần thích nàng, cho nên mới phá lệ tha thứ, nếu nàng không thức thời mà đi quá giới hạn, nhất định hắn sẽ làm cho nàng hiểu được cái gì gọi là nổi trận lôi đình.
Nghĩ tới đây, Ngọc Nương có chút ngây người.
Tấn vương có vài phần thích nàng? Đây là sự thật?
Nhịn không được, nàng liếc nhìn Tấn vương một cái.
Trong bóng tối, gương mặt hắn tuấn tú như ngọc, mi dài như liễu, mắt sáng như sao, tuấn mỹ đến mức khiến nàng không dám nhìn lần thứ hai.
Tô Ngọc Nương, ngươi ngàn lần vạn lần đừng nghĩ nhiều, chẳng qua Tấn vương chỉ thích thân thể của ngươi mà thôi, chứ không phải là bản thân ngươi.
Nhan sắc suy tàn thì yêu thích cũng hết, hết yêu thích là đoạn tuyệt ân sủng, có lẽ hắn sẽ thích ngươi trong vài năm, nhưng phần yêu thích đó có thể duy trì được bao lâu?
Nàng lại nghĩ tới kỳ hạn một năm mà Tấn vương đã nói, chắc hẳn trong một năm này chính là kỳ thời Tấn vương cảm thấy mới mẻ, chờ này trận vui thích này qua đi, có lẽ hắn cũng sẽ không còn đặt mình ở trong lòng.
Đã như vậy - - -
"Nếu chỉ là như vậy, nô tỳ đáp ứng ngài, nhưng ngài có thể, có thể - - -" Nàng cắn răng, quyết tâm hung ác nói: "Đừng để người khác biết chuyện này được không? Nô tỳ chỉ muốn làm tốt công việc của mình, không muốn người khác biết….."
Tấn vương im thin thít không nói lời nào, mặt cũng không lộ ra biểu tình gì, ánh mắt u ám như vực sâu không thấy đáy.
Ngọc Nương nhìn mà tim đập thình thịch, nhưng đây đã là ranh giới cuối cùng của nàng, nếu như bị người khác biết rõ chuyện này, chẳng khác nào nàng lại đi con đường cũ giống kiếp trước lần nữa, cho đến bây giờ, nàng vẫn còn không biết là ai hại chết nàng ở kiếp trước, nàng không muốn lại bị chết oan chết uổng.
Kỳ thật, từ hôm qua phát sinh chuyện này, trong lòng Ngọc Nương đã biết rõ, nàng trốn không thoát.
Nếu đã trốn không thoát, dứt khoát nên như thế nào thì cứ như thế đó, chỉ cần nàng đợi đến lúc Tấn vương mất hứng thú đối với mình, chắc hẳn rời đi không phải là việc khó.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, nàng không thể có danh phận.
Đúng vậy, nàng không thể có danh phận, không có danh phận nàng sẽ không bị trói buộc, treo cái danh tiếng nữ nhân của Tấn vương ở trên thân, nàng cũng chỉ có thể ở lại bên trong Tấn vương phủ, ngay cả muốn nhìn Tiểu Bảo một cái cũng phải lén lén lút lút.
Trong mắt thế gian, ý nghĩ này quả thực rất kinh thế hãi tục, nhưng sống hai đời, Ngọc Nương sớm đã ném sau ót cái gọi là ‘Miệng lưỡi thế gian’, điều mà nàng đã từng rất quan tâm.
Dù sao, thân thể này vốn đã không còn trong sạch, cho ai mà không là cho? Nàng chỉ muốn an an ổn ổn ở vương phủ đợi hết một năm, sau đó về nhà trông coi nhi tử qua hết kiếp này.
Tấn vương không nói gì, bỗng nhiên Ngọc Nương có cảm giác dựng cả tóc gáy.
Cũng không biết là do nguyên nhân gì.
Ngay khi nàng dự định nói thêm gì đó, đã thấy Tấn vương nhếch môi cười: "Có thể, bản vương đáp ứng ngươi."
Nụ cười này tựa như trăm hoa đua nở, lại giống như vạn điểu (chim) ríu rít trong sớm mai, tuấn mỹ mê người nói không nên lời.
Lập tức Ngọc Nương không suy nghĩ tiếp vì sao vừa rồi mình lại có loại phản ứng đó, cũng như tại sao Tấn vương lại đáp ứng sảng khoái như thế.
Có lẽ nàng cũng rõ ràng, vì vậy nàng cũng không muốn suy nghĩ sâu xa.
*****
Ngọc Nương có cảm giác dường như không có cuối cùng, nàng đã giúp Tấn vương thư giải một lần, nhưng chưa tới một khắc hắn lại kéo tay nàng qua.
Nhìn hắn nhắm mắt, trên trán hắn đầy mồ hôi, ánh mắt Ngọc Nương không khỏi dời xuống phía dưới.
Chỗ đó, tay của nàng đã bị ma sát đến phát đau.
Thực ra đây mới chỉ là lần tiếp theo, bản thân Ngọc Nương đã chuẩn bị tốt, chẳng qua Tấn vương lại không có một chút ý tưởng khác, hình như hắn chỉ ưa thích tay của nàng.
Đương nhiên cũng không chỉ có tay của nàng, hắn cũng sẽ ‘ăn’ cái miệng nhỏ của nàng, hôn mút hỗn độn làm nàng phát đau, thậm chí, ngẫu nhiên sẽ ‘ăn’ chỗ khác vài ngụm, ‘ăn’ đến tham lam ham muốn, ở kiếp trước, cũng không phải hắn chưa từng ‘ăn’, chẳng qua Ngọc Nương cảm thấy thẹn thùng đối với việc này, vì thế, hiện giờ nàng cũng không quá kinh ngạc.
Nhưng chỉ có thế thôi, nhiều hơn lại không có.
Ngọc Nương sâu sắc cảm thấy không thể lý giải, nàng còn nhớ, kiếp trước Tấn vương không phải như vậy.
Đột nhiên hắn ngừng động tác lại, lúc này Ngọc Nương mới thu hồi tâm tư hỗn loạn.
Trong bóng tối, Tấn vương khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm địa phương nào đó, dường như có chuyện gì nghĩ mãi không xong, theo ánh mắt hắn, Ngọc Nương nhìn sang, lúc này mặt càng đỏ hơn.
Đỏ mặt, nhưng nàng vẫn muốn nhìn, nghiêm túc mà nói, kiếp trước chưa nhìn qua mấy lần, cũng chỉ ở thời điểm hầu hạ Tấn vương tắm rửa, vội vã quét qua vài lần.
Thật dọa người!
"Điện hạ ….."
Hình như Tấn vương cũng buông tha, thò tay kéo Ngọc Nương qua, Ngọc Nương còn chưa nhìn rõ chuyện gì xảy ra, đã thấy sống mũi cao cao thẳng tắp của hắn áp đến gần, thoáng chốc đôi môi mỏng đã dán lên nàng.
Xưa nay Ngọc Nương là người có tính tình rất mềm mại, hắn muốn hôn thì cho hắn hôn, nụ hôn của Tấn vương cường thế lại dồn dập, giống như muốn nuốt luôn người vào bụng, đặc biệt là lúc này, dường như hắn mang theo một loại cảm xúc hung dữ, tựa như có thứ gì đó cần cấp bách thư giải nhưng lại không thể thư giải được, Ngọc Nương cảm thấy thắt lưng sắp bị hắn bóp gãy, chỉ có thể vô lực vịn bả vai dày rộng của hắn.
Bởi vì dán sát, lại cảm thấy vật đó của hắn hùng vĩ, Ngọc Nương im lặng không lên tiếng di chuyển sang bên cạnh một cái, lại chuyển một cái, muốn cách xa hắn một chút, nhưng mới vừa di chuyển hai cái đã bị hắn bắt trở về, hình như Tấn vương cũng thấy như thế này càng thú vị, hắn đúng là nâng nàng tới gần hơn.
Híz.....
Hai người cũng không nhịn được mà hít vào, lúc này Ngọc Nương duỗi tay muốn đẩy hắn ra, hắn nhất định không cho, vẫn cứ gắt gao ấn nàng, khí lực của Ngọc Nương không bằng hắn, chỉ đành để mặc hắn, lại bị vật nóng bỏng của hắn làm cho run bắn lên, hình như Tấn vương cũng thấy rất thú vị, nên cứ như vậy mà bắt đầu điên lên, linh hồn nhỏ bé của Ngọc Nương bị cơn điên của hắn làm cho bay lên chín tầng mây.
Hai khắc sau, Ngọc Nương mềm nhũn tựa như không xương, nước mắt chảy ra, môi dưới cũng bị cắn nát, Tấn vương lại ra sức một cái, cuối cùng ngừng lại, Tấn vương gắt gao nhắm chặt hai mắt, hô hấp nặng nề, qua một hồi lâu mới cúi đầu nhìn nàng, thấy hai gò má nàng ửng hồng, khuôn mặt cùng cái cổ trắng như ngọc đều thấm mồ hôi, vài sợi tóc lộn xộn dán ở trên trán, nhìn cực kỳ chướng mắt, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng hơi bị sưng.
Hắn giơ tay đẩy mấy sợi tóc lộn xộn kia ra, lại dùng ngón tay xoa xoa cái miệng nhỏ đỏ tươi, sau đó mới buông nàng ra, quay người thu thập chính mình.
Nhìn bóng dáng đưa lưng về phía mình, Ngọc Nương cũng chống thân thể mềm yếu đứng lên, đi ra sau bình phong dùng nước lau thân thể, sau đó cởi váy lụa ra thay xiêm y sạch sẽ, tay siết chặt cái váy lụa kia, nàng cũng không dám nhìn, lập tức nhét vào đằng sau chậu nước rửa mặt.
Chờ Ngọc Nương đi ra, Tấn vương đã nằm ở trên giường.
Hắn vẫy vẫy tay với nàng, nàng liền đi qua, vừa mới ngồi xuống đã bị hắn kéo vào trong lòng, bàn tay của Tấn vương vuốt vuốt lưng nàng, nói: "Ngươi rất tốt."
Thiếu chút nữa Ngọc Nương đã bị sặc nước miếng, tâm tình có chút quỷ dị.
Như thế này đã nói là rất tốt, có phải kiếp trước trong lòng Tấn vương khen nàng lên đến trên trời hay không?
Nghĩ nghĩ một chút, Ngọc Nương quyết định, hắn nói tốt thì là tốt đi, nếu Tấn vương cảm thấy không sai, nói nàng hầu hạ tốt, vậy chờ một năm là nàng có thể về nhà.
Ngày kế, trời còn chưa sáng, Tấn vương đã đạp nắng sớm lặng lẽ rời đi giống như lần trước, nhưng lần này, ngay cả Phúc Thành cũng không mang theo.
Hết chương 32
Nhưng nàng lại nhìn vẻ mặt của Tấn vương, hình như hắn không hề nói đùa.
Nàng có phần nóng nảy, đồng thời cũng nhớ tới sợi xích vàng trên mắt cá chân, có chút hốt hoảng nói: "Điện hạ, ngài anh minh thần võ, cao cao tại thượng, tiểu phụ nhân chẳng qua chỉ là một quả phụ, còn có một tiểu nhi tử, đích xác không đáng….. Đích xác không đáng để ngài....."
Tấn vương liếc nàng một cái: "Đáng hay không đáng, là bản vương nói, không phải do ngươi nói."
Mặt Ngọc Nương đỏ lên.
Một hồi lâu sau, nàng mới nổi lên dũng khí, nói: "Nhưng nô tỳ không muốn."
Tấn vương híp híp đôi mắt hẹp dài, liếc nhìn nàng: "Tại sao không muốn, vì nam nhân đã chết kia của ngươi?"
Nghe nói như thế, Ngọc Nương sững sờ một cái, vô ý thức lắc đầu: "Dù sao nô tỳ, nô tỳ không muốn, ngài không thể cưỡng bách dân nữ đàng hoàng, ta không có bán mình cho vương phủ, ta là nữ nhi nhà đàng hoàng."
"Lại đây!"
"Điện hạ, ngài không thể ….."
"Ngươi lại đây hay không?"
Bộ dáng nghiêm mặt của Tấn vương cực kỳ đáng sợ, cùng với mặt lạnh thường ngày là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Ngọc Nương bị dọa đến sắp khóc, dù sao đợi nàng phản ứng được, nàng đã rất không có tiền đồ mà đi qua rồi.
Đợi nàng đi đến gần, Tấn vương giơ tay kéo nàng vào trong lòng, để nàng ngồi trên đùi mình, một cánh tay vòng qua thắt lưng mảnh mai của nàng, tay kia thì rất quen thuộc dẫn dắt tay của nàng luồn vào bên dưới vạt áo.
Ngọc Nương như bị phỏng khẽ run rẩy, muốn rút tay lại, nhưng bị người gắt gao ấn tại nơi đó.
"Đã quên nói với ngươi, dược mà bản vương trúng không phải một lần là có thể giải hết." Nét mặt của Tấn vương ra vẻ nghiêm túc, nhưng hành động lại không có thành thật như thế, bóp bóp bàn tay nhỏ bé mũm mĩm trắng noãn non mềm kia, ‘mè nheo’ một cái lại một cái.
Mè nheo đến mức giọng của Ngọc Nương cũng run lên: "Kia, kia phải mấy lần?"
Tấn vương híp mắt nhìn tiểu nhũ mẫu ngây ngốc này, nói: "Đến khi tìm được giải dược mới có thể giải."
"Vậy lúc nào thì mới có thể tìm được giải dược?"
"Cái này không thể xác định, một năm nửa năm gì đó."
Lập tức Ngọc Nương có cảm giác mây đen che đỉnh đầu, thật lâu sau, có chút khó khăn nói: "Ngài có thê có thiếp, có thể đi tìm họ, đích thực không đáng….."
"Bản vương xử sự thế nào còn cần ngươi tới dạy?"
Ngọc Nương không có chút tiền đồ nào mà im miệng ngay lập tức.
Chỉ như thế này thì hình như Tấn vương cũng chưa vừa lòng, liếc nhìn Ngọc Nương vài lần, chẳng qua tâm tư của Ngọc Nương căn bản không ở đây, tự nhiên không thấy được ánh mắt của hắn.
Xem ra việc này còn phải hai bên tình nguyện mới được, bỗng nhiên trong lòng Tấn vương có dạng nhận thức này.
Hắn hắng giọng một cái, nói: "Không phải ngươi nói là còn muốn về nhà sao? Nếu ngươi hầu hạ tốt, một năm sau bản vương thả ngươi về nhà."
"Thật sao?" Lúc này, trong đầu Ngọc Nương đều là suy nghĩ Tấn vương không có ý định buông tha mình, tất nhiên không chú ý tới trong lời nói của đối phương có bẫy rập.
"Đương nhiên là thật." Tấn vương gật đầu, ý tứ sâu xa liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Không chỉ như thế, bản vương còn thưởng cho ngươi một số bạc lớn, đủ cho ngươi an ổn không lo qua hết nửa đời sau."
Đầu óc Ngọc Nương nhanh chóng chuyển động.
Kỳ thật nàng cũng không phải là dễ bị lừa như vậy, mặc dù nàng không thông minh, nhưng cũng không ngu ngốc, nàng hiểu rất rõ, căn bản là mình không có cách nào cự tuyệt Tấn vương, sở dĩ Tấn vương đối xử tốt với nàng, đại khái là do có vài phần thích nàng, cho nên mới phá lệ tha thứ, nếu nàng không thức thời mà đi quá giới hạn, nhất định hắn sẽ làm cho nàng hiểu được cái gì gọi là nổi trận lôi đình.
Nghĩ tới đây, Ngọc Nương có chút ngây người.
Tấn vương có vài phần thích nàng? Đây là sự thật?
Nhịn không được, nàng liếc nhìn Tấn vương một cái.
Trong bóng tối, gương mặt hắn tuấn tú như ngọc, mi dài như liễu, mắt sáng như sao, tuấn mỹ đến mức khiến nàng không dám nhìn lần thứ hai.
Tô Ngọc Nương, ngươi ngàn lần vạn lần đừng nghĩ nhiều, chẳng qua Tấn vương chỉ thích thân thể của ngươi mà thôi, chứ không phải là bản thân ngươi.
Nhan sắc suy tàn thì yêu thích cũng hết, hết yêu thích là đoạn tuyệt ân sủng, có lẽ hắn sẽ thích ngươi trong vài năm, nhưng phần yêu thích đó có thể duy trì được bao lâu?
Nàng lại nghĩ tới kỳ hạn một năm mà Tấn vương đã nói, chắc hẳn trong một năm này chính là kỳ thời Tấn vương cảm thấy mới mẻ, chờ này trận vui thích này qua đi, có lẽ hắn cũng sẽ không còn đặt mình ở trong lòng.
Đã như vậy - - -
"Nếu chỉ là như vậy, nô tỳ đáp ứng ngài, nhưng ngài có thể, có thể - - -" Nàng cắn răng, quyết tâm hung ác nói: "Đừng để người khác biết chuyện này được không? Nô tỳ chỉ muốn làm tốt công việc của mình, không muốn người khác biết….."
Tấn vương im thin thít không nói lời nào, mặt cũng không lộ ra biểu tình gì, ánh mắt u ám như vực sâu không thấy đáy.
Ngọc Nương nhìn mà tim đập thình thịch, nhưng đây đã là ranh giới cuối cùng của nàng, nếu như bị người khác biết rõ chuyện này, chẳng khác nào nàng lại đi con đường cũ giống kiếp trước lần nữa, cho đến bây giờ, nàng vẫn còn không biết là ai hại chết nàng ở kiếp trước, nàng không muốn lại bị chết oan chết uổng.
Kỳ thật, từ hôm qua phát sinh chuyện này, trong lòng Ngọc Nương đã biết rõ, nàng trốn không thoát.
Nếu đã trốn không thoát, dứt khoát nên như thế nào thì cứ như thế đó, chỉ cần nàng đợi đến lúc Tấn vương mất hứng thú đối với mình, chắc hẳn rời đi không phải là việc khó.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, nàng không thể có danh phận.
Đúng vậy, nàng không thể có danh phận, không có danh phận nàng sẽ không bị trói buộc, treo cái danh tiếng nữ nhân của Tấn vương ở trên thân, nàng cũng chỉ có thể ở lại bên trong Tấn vương phủ, ngay cả muốn nhìn Tiểu Bảo một cái cũng phải lén lén lút lút.
Trong mắt thế gian, ý nghĩ này quả thực rất kinh thế hãi tục, nhưng sống hai đời, Ngọc Nương sớm đã ném sau ót cái gọi là ‘Miệng lưỡi thế gian’, điều mà nàng đã từng rất quan tâm.
Dù sao, thân thể này vốn đã không còn trong sạch, cho ai mà không là cho? Nàng chỉ muốn an an ổn ổn ở vương phủ đợi hết một năm, sau đó về nhà trông coi nhi tử qua hết kiếp này.
Tấn vương không nói gì, bỗng nhiên Ngọc Nương có cảm giác dựng cả tóc gáy.
Cũng không biết là do nguyên nhân gì.
Ngay khi nàng dự định nói thêm gì đó, đã thấy Tấn vương nhếch môi cười: "Có thể, bản vương đáp ứng ngươi."
Nụ cười này tựa như trăm hoa đua nở, lại giống như vạn điểu (chim) ríu rít trong sớm mai, tuấn mỹ mê người nói không nên lời.
Lập tức Ngọc Nương không suy nghĩ tiếp vì sao vừa rồi mình lại có loại phản ứng đó, cũng như tại sao Tấn vương lại đáp ứng sảng khoái như thế.
Có lẽ nàng cũng rõ ràng, vì vậy nàng cũng không muốn suy nghĩ sâu xa.
*****
Ngọc Nương có cảm giác dường như không có cuối cùng, nàng đã giúp Tấn vương thư giải một lần, nhưng chưa tới một khắc hắn lại kéo tay nàng qua.
Nhìn hắn nhắm mắt, trên trán hắn đầy mồ hôi, ánh mắt Ngọc Nương không khỏi dời xuống phía dưới.
Chỗ đó, tay của nàng đã bị ma sát đến phát đau.
Thực ra đây mới chỉ là lần tiếp theo, bản thân Ngọc Nương đã chuẩn bị tốt, chẳng qua Tấn vương lại không có một chút ý tưởng khác, hình như hắn chỉ ưa thích tay của nàng.
Đương nhiên cũng không chỉ có tay của nàng, hắn cũng sẽ ‘ăn’ cái miệng nhỏ của nàng, hôn mút hỗn độn làm nàng phát đau, thậm chí, ngẫu nhiên sẽ ‘ăn’ chỗ khác vài ngụm, ‘ăn’ đến tham lam ham muốn, ở kiếp trước, cũng không phải hắn chưa từng ‘ăn’, chẳng qua Ngọc Nương cảm thấy thẹn thùng đối với việc này, vì thế, hiện giờ nàng cũng không quá kinh ngạc.
Nhưng chỉ có thế thôi, nhiều hơn lại không có.
Ngọc Nương sâu sắc cảm thấy không thể lý giải, nàng còn nhớ, kiếp trước Tấn vương không phải như vậy.
Đột nhiên hắn ngừng động tác lại, lúc này Ngọc Nương mới thu hồi tâm tư hỗn loạn.
Trong bóng tối, Tấn vương khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm địa phương nào đó, dường như có chuyện gì nghĩ mãi không xong, theo ánh mắt hắn, Ngọc Nương nhìn sang, lúc này mặt càng đỏ hơn.
Đỏ mặt, nhưng nàng vẫn muốn nhìn, nghiêm túc mà nói, kiếp trước chưa nhìn qua mấy lần, cũng chỉ ở thời điểm hầu hạ Tấn vương tắm rửa, vội vã quét qua vài lần.
Thật dọa người!
"Điện hạ ….."
Hình như Tấn vương cũng buông tha, thò tay kéo Ngọc Nương qua, Ngọc Nương còn chưa nhìn rõ chuyện gì xảy ra, đã thấy sống mũi cao cao thẳng tắp của hắn áp đến gần, thoáng chốc đôi môi mỏng đã dán lên nàng.
Xưa nay Ngọc Nương là người có tính tình rất mềm mại, hắn muốn hôn thì cho hắn hôn, nụ hôn của Tấn vương cường thế lại dồn dập, giống như muốn nuốt luôn người vào bụng, đặc biệt là lúc này, dường như hắn mang theo một loại cảm xúc hung dữ, tựa như có thứ gì đó cần cấp bách thư giải nhưng lại không thể thư giải được, Ngọc Nương cảm thấy thắt lưng sắp bị hắn bóp gãy, chỉ có thể vô lực vịn bả vai dày rộng của hắn.
Bởi vì dán sát, lại cảm thấy vật đó của hắn hùng vĩ, Ngọc Nương im lặng không lên tiếng di chuyển sang bên cạnh một cái, lại chuyển một cái, muốn cách xa hắn một chút, nhưng mới vừa di chuyển hai cái đã bị hắn bắt trở về, hình như Tấn vương cũng thấy như thế này càng thú vị, hắn đúng là nâng nàng tới gần hơn.
Híz.....
Hai người cũng không nhịn được mà hít vào, lúc này Ngọc Nương duỗi tay muốn đẩy hắn ra, hắn nhất định không cho, vẫn cứ gắt gao ấn nàng, khí lực của Ngọc Nương không bằng hắn, chỉ đành để mặc hắn, lại bị vật nóng bỏng của hắn làm cho run bắn lên, hình như Tấn vương cũng thấy rất thú vị, nên cứ như vậy mà bắt đầu điên lên, linh hồn nhỏ bé của Ngọc Nương bị cơn điên của hắn làm cho bay lên chín tầng mây.
Hai khắc sau, Ngọc Nương mềm nhũn tựa như không xương, nước mắt chảy ra, môi dưới cũng bị cắn nát, Tấn vương lại ra sức một cái, cuối cùng ngừng lại, Tấn vương gắt gao nhắm chặt hai mắt, hô hấp nặng nề, qua một hồi lâu mới cúi đầu nhìn nàng, thấy hai gò má nàng ửng hồng, khuôn mặt cùng cái cổ trắng như ngọc đều thấm mồ hôi, vài sợi tóc lộn xộn dán ở trên trán, nhìn cực kỳ chướng mắt, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng hơi bị sưng.
Hắn giơ tay đẩy mấy sợi tóc lộn xộn kia ra, lại dùng ngón tay xoa xoa cái miệng nhỏ đỏ tươi, sau đó mới buông nàng ra, quay người thu thập chính mình.
Nhìn bóng dáng đưa lưng về phía mình, Ngọc Nương cũng chống thân thể mềm yếu đứng lên, đi ra sau bình phong dùng nước lau thân thể, sau đó cởi váy lụa ra thay xiêm y sạch sẽ, tay siết chặt cái váy lụa kia, nàng cũng không dám nhìn, lập tức nhét vào đằng sau chậu nước rửa mặt.
Chờ Ngọc Nương đi ra, Tấn vương đã nằm ở trên giường.
Hắn vẫy vẫy tay với nàng, nàng liền đi qua, vừa mới ngồi xuống đã bị hắn kéo vào trong lòng, bàn tay của Tấn vương vuốt vuốt lưng nàng, nói: "Ngươi rất tốt."
Thiếu chút nữa Ngọc Nương đã bị sặc nước miếng, tâm tình có chút quỷ dị.
Như thế này đã nói là rất tốt, có phải kiếp trước trong lòng Tấn vương khen nàng lên đến trên trời hay không?
Nghĩ nghĩ một chút, Ngọc Nương quyết định, hắn nói tốt thì là tốt đi, nếu Tấn vương cảm thấy không sai, nói nàng hầu hạ tốt, vậy chờ một năm là nàng có thể về nhà.
Ngày kế, trời còn chưa sáng, Tấn vương đã đạp nắng sớm lặng lẽ rời đi giống như lần trước, nhưng lần này, ngay cả Phúc Thành cũng không mang theo.
Hết chương 32