Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 4

Nghiêm túc mà nói, Chu thị cũng không phải là loại người có tính nhẫn nại.
Sở dĩ phải ngon ngọt khuyên bảo, chẳng qua là vì năm mươi lượng bạc kia, thấy em chồng xưa nay dễ dụ giờ có nói như thế nào cũng không chịu trở về cùng mình, ngay lập tức ả nổi giận.
"Ta nói cho ngươi biết, ngươi về thì tốt, không muốn về cũng phải về, Hồ lão gia đã nhìn trúng ngươi, muốn rước ngươi về làm tiểu thiếp thứ tám của hắn, người ta không chê ngươi không còn là thân hoàn bích, còn nguyện ý muốn ngươi, đó là phần mộ tổ tiên của Tô gia tỏa khói xanh, thức thời thì đàng hoàng trở về cùng ta!"
Đây mới là bộ mặt thật của Chu thị, dữ tợn hung ác, thô bỉ ương ngạnh, lúc trước, không biết tại sao cha mẹ của nàng lại nhìn trúng ả, cưới vào cửa làm tức phụ của đại ca, vì vậy mà toàn gia huyên náo không được an bình.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
"Chuyện này cha ta biết không?"
Đầu tiên, Chu thị là sững sờ, sau đó vẻ mặt châm biếm nhìn nàng cười cười: "Ta cũng không ngờ ngươi còn học được cách uy hiếp người khác? Không sợ nói cho ngươi biết sự thật, lần này ta đến đây là được cha đồng ý, thế nào? Ngươi thật sự xem mình là bồ tát vàng à, trên dưới cả nhà đều phải cung phụng ngươi?! Như ngươi bây giờ, không gả cho Hồ lão gia làm tiểu thiếp, kết cục chính là bị đưa đến nông thôn gả cho lớp người quê mùa."
Ngọc Nương không ngờ, chân tướng là như thế này, cả người dường như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.
Trong lòng vừa thống khổ vừa khiếp sợ, nhưng lại càng thanh tỉnh hơn, nàng đã suy nghĩ rất kỹ, kiếp trước bị Chu thị đánh hôn mê đưa đến Hồ gia, làm sao mà lại thuận lợi như vậy, suy cho cùng, lúc đó nàng đúng là đang ở nhà.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon
Sau đó nàng được tỷ phu đưa về nhà, nương của nàng nói chuyện này là do một mình Chu thị làm, người trong nhà cũng không hề biết, nàng cũng tin tưởng, bây giờ nghĩ lại, chỉ một phụ nhân (1) như Chu thị, có thế nào cũng không thể đánh nàng ngất xỉu được, còn gạt cả nhà tống nàng ra ngoài.
Hóa ra, kỳ thực người trong nhà đều biết rõ, nói không chừng còn có người giúp đỡ Chu thị, cũng chỉ có nàng là ngu xuẩn, hận Chu thị hai đời.
Chu thị đắc ý nhìn sắc mặt yếu ớt của em chồng, nói: "Ngươi cũng đừng chậm trễ nữa, mau chóng thu dọn rồi đi theo ta." Nói xong, ả liền duỗi tay kéo Ngọc Nương đi.
Ngọc Nương gạt tay ả ra: "Ngươi đừng kéo ta, ta sẽ không về."
"Ta nói ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ có phải không, ngươi nghĩ xem, hôm nay vì sao mà ta có thể tới chỗ này, tại sao lại trùng hợp đúng lúc Huệ Nương không có ở nhà, mau, nhanh chóng đi theo ta….."
Hai người ngươi đẩy ta kéo, lôi lôi kéo kéo, Tiểu Bảo tỉnh dậy bị dọa sợ oa oa khóc lớn ở trên giường.
Động tĩnh lớn như thế, lại không có ai quan tâm đến nhìn, trong lòng Ngọc Nương biết rõ, Chu thị không có lừa nàng, khẳng định là tỷ tỷ đã bị Lý thị sai khiến đi ra ngoài.
Một trận bi ai ở trong lòng, vừa sợ lại vừa giận, tay sờ đến một vật cứng rắn gì đó, vô ý thức cầm lên vung về phía Chu thị, muốn uy hiếp ả ta lui ra.
Chu thị chỉ cảm thấy một cơn đau nhói, nhìn lại thì thấy một mảnh huyết, lập tức thét lên giống như là heo bị giết.
"Giết người, máu ….." Cuối cùng mắt trợn ngược, ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
*****
Ở xa xa, Tô Huệ Nương chỉ nghe thấy một tiếng rú thảm thiết truyền đến từ trong nhà, trong lòng căng thẳng, vội vàng bước nhanh hơn.
Nàng và bà bà không nói lời nào với nhau đã nhiều ngày, ai ngờ, hôm nay bà bà lại phá lệ tươi cười với nàng, còn đưa tiền kêu nàng đi đến tiệm quan tài ở thành phía đông mua chút ít tiền giấy, nói là sắp đến ngày giỗ của công công (2), phải chuẩn bị các loại đồ cúng tế bái.
Lúc đầu, Tô Huệ Nương cũng nghi hoặc trong lòng, nghe vậy cũng không hoài nghi nữa, chỉ cho rằng bà bà lười nhác không muốn đi đường xa, vì thế mới phải cố ý lấy lòng nàng để sai bảo nàng đi một chuyến.
Nhưng đi đến nửa đường, càng nghĩ nàng lại càng cảm thấy không đúng, chỗ bọn họ ở cũng không phải là không có tiệm quan tài, vì sao phải cố ý đi đến thành phía đông, khi ấy bà bà nói là quen đồ mua ở chỗ đó, so với nơi khác rẻ hơn mấy văn tiền, lúc đó Huệ Nương cũng không nghĩ nhiều, nhưng dọc đường nàng nghĩ kỹ lại, từ trước đến nay bà bà luôn chú trọng thể diện, tuyệt đối sẽ không vì vài văn tiền mà cúi đầu trước nàng.
Nàng vội vàng quay trở về, không nghĩ tới, trong nhà đúng là xảy ra chuyện không may.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy một người nằm trên mặt đất, mà muội muội xưa nay vốn nhát gan xấu hổ của nàng lại đang cầm một cây kéo trong tay, ở một bên, bà bà luôn miệng nói mấy chữ giết người loạn thất bát tao gì đó.
"Ngọc Ngọc."
Ngọc Nương ném cây kéo, nhìn người chạy về phía nàng: "Tỷ, tẩu tẩu kiên quyết lôi kéo muốn muội đi làm thiếp cho Hồ lão gia kia....."
"Cho nên muội....."
Mặt Tô Huệ Nương trắng bệch như tờ giấy, đầu óc lộn xộn, tất cả suy nghĩ đều là ‘muội muội đã giết người’.
Ở một bên, Lý Thị la ầm lên: "Tô Huệ Nương, ngươi nhanh chóng đưa muội muội của ngươi đi tới quan phủ, ả giết người..."
Tô Huệ Nương đã đủ rối loạn, bà bà ở bên cạnh lại còn thêm phiền, nàng hét lớn tiếng: "Ngươi câm miệng!" Sau đó kéo Ngọc Nương đi về phía giường:"Muội dọn dẹp một chút, mau chóng ẳm theo Tiểu Bảo, tỷ kêu tỷ phu đưa muội đến nông thôn, trước tiên trốn....."
Ngọc Nương vừa muốn khóc vừa muốn cười, nhịn không được kéo tỷ tỷ một cái: "Tỷ, muội không có giết người....."
"Ở nông thôn chắc chắn là phải chịu khổ, nhưng so với bị tống giam vẫn tốt hơn....." Bỗng nhiên Tô Huệ Nương phản ứng kịp, hỏi: "Muội nói cái gì? Muội không có giết người, vậy tẩu tẩu....."
"Muội chỉ cầm cây kéo dọa tẩu tẩu một chút, hình như tẩu tẩu thấy máu là choáng..."
Ngọc Nương tuyệt đối không nghĩ tới, thế nhưng Chu thị thấy máu thì choáng, không trách được, ở trong nhà dù là giết gà sát cá, ả không bao giờ tự mình cầm dao, mà đều là để cho người khác làm.
Tô Huệ Nương đi đến bên cạnh Chu thị, duỗi tay ở mũi của ả thử một cái, lại sờ sờ trước ngực ả, rốt cuộc cũng xác định ả thật sự chưa chết, nàng thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới lời muội muội vừa mới nói, ngay tức khắc trong lòng dâng lên một cơn giận, bưng nước trà trên cái bàn bên cạnh lên, dội thẳng lên trên mặt của Chu thị.
"Chu thị, sao ngươi dám ép Ngọc Ngọc đi làm thiếp cho người ta, ta nói cho ngươi biết, chỉ cần một ngày còn Tô Huệ Nương ta, ngươi cũng đừng có ý nghĩ này ở trong đầu!"
Chu thị cho là mình đã chết, tuyệt đối không ngờ lại còn sống, bây giờ ả cũng biết mình có bệnh thấy máu là choáng, vô cùng tức giận, đang muốn nhảy nhót ầm ĩ nói gì đó, chợt thấy Ngọc Nương huơ huơ cây kéo trong tay nhìn ả, nhất thời bị hù dọa nhảy dựng lên chạy ra khỏi phòng.
"Tô Ngọc Nương, ta sẽ kêu cha ngươi đại ca ngươi tới thu thập ngươi, ngươi chờ đó cho ta!"
Bỏ lại câu nói hung ác này, Chu thị chạy mất.
1.Phụ nhân: Đàn bà
2.Công công: Cha chồng
Còn tiếp.....

back top