Ngọc Nương vào cửa, đã nhìn thấy Tiểu Bảo trên giường nhỏ khóc , mặt đầy nước mắt, ngã lệch trên chiếu.
Hồng ca nhi cũng thút tha thút thít Lý Thị ôm vào trong ngực dụ dỗ, Lý Thị mắng Yến tỷ nhi: "Ngươi làm nó khóc làm chi, hù Hồng ca nhi..."
"Ai bảo hắn ..." Yến tỷ nhi vốn đang nói, vừa thấy Ngọc Nương vào, lập tức oán hận lườm nàng , cũng không nói chuyện .
Ngọc Nương không để ý các nàng, gấp rút đem Tiểu Bảo ôm dậy.
Chỉ thấy cánh tay trắng như ngó sen của Tiểu Bảo đỏ bừng có dấu móng tay, bởi vì người ra tay rất tàn nhẫn, rách cả da.
Trên mông nhỏ ướt nhẹp , quần ướt, trên chiếu cũng thấm cả mảng lớn.
Ngọc Nương suy đoán là Tiểu Bảo tiểu trên giường, bị Yến tỷ nhi ghét bỏ nên bóp , đương nhiên cũng vì trong nội tâm Yến tỷ nhi không cam lòng, nên cố ý cầm tay hài tử trút giận, nếu không cũng không bóp thành dạng này.
"Ngươi còn cùng lão nương mạnh miệng, tìm việc nhi phải hay không? Còn không mau cút, ăn một bữa cơm cũng không thống khoái!" Lý Thị một mặt mắng, một mặt nháy mắt với Yến tỷ nhi.
Yến tỷ nhi cũng không ngốc, trong lòng mắng nhãi con yếu ớt, rồi quay đầu đi vào trong, căn bản không để ý tới Ngọc Nương.
Ngọc Nương chưa thấy ai bắt nạt người khác mà có thể bắt nạt thành dạng này , hai người lớn xem ba hài tử cũng không xong.
Ngọc Nương mặc dù cùng Tiểu Bảo ở chung thời gian không lâu, nhưng cũng biết rõ tỷ tỷ chiếu cố Tiểu Bảo cực kỳ, cho tiểu đúng giờ , hài tử cũng không đái dầm.
Còn không phải là do Lý Thị cùng Yến tỷ nhi sơ sẩy , khiến hài tử tiểu trên giường, hiện giờ còn ghét bỏ hài tử bẩn.
Này cũng thôi, thế nhưng đem Tiểu Bảo bóp thành dạng này!
Xem nơi đó đỏ bừng dấu móng tay, Ngọc Nương đau lòng nhìn một mảnh màu đỏ tươi.
Mà Tiểu Bảo cũng đau lắm, được nương ôm vào trong ngực, vẫn khóc đến khàn cả giọng, ủy khuất đem mặt cọ ở lòng Ngọc Nương .
Hài tử là ủy khuất đây.
Ngọc Nương trong đầu trống rỗng, thấy tỷ tỷ tiến vào, nàng ôm Tiểu Bảo đưa cho Tuệ Nương, gào một tiếng liền nhào vào lòng Yến tỷ nhi húc, nàng căn bản không đề phòng Ngọc Nương làm thế chỉ cảm thấy một trọng lực đập vào mình, liền ngã sấp tới, không đợi nàng phản ứng lại, liền bị một bàn tay đánh ngất xỉu .
"Ngươi đồ độc phụ..."
"Ngươi sao ác vậy , hắn còn nhỏ vậy..."
Sâu trong nội tâm đã ủy khuất, không cam lòng, oán giận trong nháy mắt toàn bộ bộc phát, Ngọc Nương mặt đầy nước mắt, đổ ập xuống đánh Yến tỷ nhi.
Nàng hiện tại nếu trong tay có đao, hận không thể bổ người thành đôi!
"Tô Ngọc Nương, ngươi làm gì đó..."
Lý Thị hoàn toàn không có đoán được ngày thường Ngọc Nương giống như con cừu nhỏ lại dám đánh người, liền ngây người , thấy Yến tỷ nhi bị đánh thành dạng này, lập tức cũng phiền muộn .
Nàng đem Hồng ca nhi đặt trên giường nhỏ, lôi kéo Ngọc Nương.
Tuệ nương thấy vậy đi túm nàng, Tiểu Bảo trong ngực nàng bị dọa oa oa khóc.
Trong phòng loạn , rất hỗn loạn, tiếng thét chói tai, tiếng khóc ....
Lý Thị đẩy Tuệ nương ra, duỗi tay túm tóc Ngọc Nương , móng vuốt còn chưa đưa tới, liền bị người mở cửa.
Lại là Phúc Thành.
Phúc Thành ra tay không một chút hàm hồ, trên mặt lại cười tủm tỉm nói: " Gì đây cũng một xấp tuổi , như thế nào còn tùy tiện động thủ."
Lại thấy Tấn Vương đứng ở ngoài cửa, Diêu Thành đứng ở một bên, mặt đen như mực: "Các ngươi đến cùng là đang làm cái gì!"
Nghe được tiếng hét to, động tác Ngọc Nương cuối cùng cũng dừng lại , nàng cứng lưng, hồi lâu mới từ trên người Yến tỷ nhi đứng lên.
Nàng không ngẩng đầu, cũng không nhìn ai, mà đến chỗ Tuệ Nương , đem Tiểu Bảo ôm vào lòng .
"Các ngươi đến tột cùng là đang làm cái gì, Tấn Vương điện hạ ở đây còn có thể nháo thành dạng này!"
Lý Thị không phải là người yếu thế , đúng lúc tìm được người có thể cáo trạng , nàng cây ngay không sợ chết đứng nói: "Ngươi như thế nào không hỏi Tô Ngọc Nương đi nàng như điên vậy, vừa vào liền đánh Yến tỷ nhi.
Yến tỷ nhi đáng thương a, nhìn một chút mà xem mặt mày xưng phù hết rồi ..."
Bà vừa nói, vừa đem thượng Yến tỷ nhi đỡ ngồi dậy.
Khi nhìn rõ mặt Yến tỷ nhi bà thét to: "Tô Ngọc Nương, ta nói cho ngươi biết, ngươi hôm nay nếu là không cho ta câu trả lời thỏa đáng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Tuệ Nương cũng không ngồi nhìn muội muội bị bắt nạt, ngăn trước người Ngọc Nương : "Ngươi muốn cái gì, tại sao không hỏi Yến tỷ nhi làm gì Tiểu Bảo , nó còn nhỏ, nàng cũng hạ thủ được."
Nàng tức giận đến mức toàn thân thẳng run, Yến tỷ nhi làm ra chuyện này, không cần nghĩ cũng biết là đang trả thù khi bị nàng làm hư chuyện tốt.
Nếu sớm sẽ phát sinh chuyện này , Tuệ Nương sẽ không nói sớm .
"Diêu Thành, ngươi tự xem muội tử nhà ngươi làm loại chuyện cầm thú kia, ta nói cho ngươi biết nếu hôm nay ngươi không có câu trả lời thỏa đáng, ta và Diêu gia các người không xong đâu!"
Diêu Thành xem cánh tay Tiểu Bảo nhìn thấy mà giật mình , lại thấy Tuệ Nương cùng Ngọc Nương, lại xem lão nương cùng Yến tỷ nhi như cái đầu heo, đầu đau nhói.
Không đợi hắn nói chuyện, Lý Thị liền nổi xung : "Ngươi với ai không xong? Ngươi với ai không xong? Tô Tuệ nương, ngươi cùng chồng, bà bà nói chuyện như vậy ngươi có tôn ti không hả..."
Phúc Thành đầu cũng đau, hắn nhìn về phía Tấn Vương, muốn đợi điện hạ lên tiếng, rồi rời đi, nào ngờ Tấn Vương im lặng không lên tiếng Ngọc Nương đưa lưng về phía hắn, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Ngọc Nương vỗ về Tiểu Bảo, cuối cùng hắn hết khóc .
Tiểu Bảo trắng nõn mềm mại mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, nhìn nhìn nương, lại nhìn những người khác, ánh mắt tinh khiết giống như sao trời.
Nhìn hắn tim Ngọc Nương đau như kim châm, nàng hít sâu một hơi, hô lớn: " Các ngươi đừng ầm ĩ ."
Bởi vì nàng nói quá đột ngột, cũng có chút lớn, ánh mắt của mọi người cũng nhìn về phía nàng.
Ngọc Nương cười tươi tắn, xoay người lại, nhìn về phía Tuệ Nương: "Tỷ tỷ, đừng vì muội mà ầm ĩ ."
"Ngọc Ngọc..." Thấy muội muội tươi cười, Tuệ Nương ngây người.
Ngọc Nương nhìn về phía Diêu Thành, khom người chào: "Cảm ơn tỷ phu tỷ tỷ trong khoảng thời gian này giúp ta chiếu cố Tiểu Bảo, hôm nay ta mang Tiểu Bảo rời đi, đều là ta không tốt, trong khoảng thời gian này khiến cho các ngươi thêm phiền toái ."
Diêu Thành tay chân luống cuống nói: "Ngọc Nương, ngươi ngàn vạn đừng nói như vậy, đều là Yến tỷ nhi không tốt, tỷ phu sẽ dạy lại nàng..."
Ngọc Nương cũng không nghe hắn nói thêm gì nữa, ôm Tiểu Bảo cúi đầu liền ra ngoài .
Tới Tây Sương, nàng đem Tiểu Bảo đặt ở trên giường, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.
May mắn hôm đó từ đông sương chuyển lại đây, nàng đều chở tới đồ của Tiểu Bảo cũng để bên cạnh.
Đương nhiên đông sương còn có một chút, Ngọc Nương hiện thời một mình cũng không có biện pháp mang đi toàn bộ, chỉ có thể trước mang một ít.
Chủ yếu là tã cho Tiểu Bảo chiếm đa số, dù sao nãi oa mỗi ngày cần không ít tã.
Nàng đem đóng gói cất vào bao đồ , bắt đầu thay quần áo Tiểu Bảo.
Có người đến, nàng cũng không quay đầu lại nói: "Tỷ, đừng nói , muội không thể để cho Tiểu Bảo tiếp tục ở chỗ này, muội không thể ."
Không ai lên tiếng, nàng thấy khác thường quay đầu lại, mới phát hiện Tấn Vương.
Thấy Tấn Vương, Ngọc Nương hoảng hốt, không muốn hắn nhìn thấy nàng là đàn bà chanh chua ; cũng không muốn Tấn Vương thấy Tiểu Bảo, trong lòng biết nàng là một bà vú , lại đòi ôm con theo, vương phủ cũng không thể nào dùng nàng.
Mà nàng cùng Tấn Vương có quan hệ, giờ thêm Tiểu Bảo nàng mang Tiểu Bảo rất khó, Ngọc Nương cũng không muốn nhờ Tấn Vương cứu trợ, bởi vì không thể tự rước lấy nhục.
Nàng quay đầu đi, tiếp tục thu thập đồ, hy vọng Tấn Vương đi đi.
Cái gì cũng đừng nói, nàng không cần hắn an ủi, coi như đoạn tuyệt quan hệ giữa hai người, gọi là đền bù tổn thất.
Giả bộ không có gì phát sinh là được.
Tấn Vương vặn mi xem bóng lưng nàng, lại nhíu mi đi nhìn thằng nhãi con trên giường.
Thằng nhãi con tên bán hàng rong.
Tấn Vương thấy thế nào cũng không vừa mắt.
Tấn Vương là lần đầu tiên thấy tiểu bà vú thành dạng thế này , lộ ra móng vuốt đi cắn người.
Hai mẹ con Diêu gia cũng không phải là vật gì tốt, Tấn Vương muốn tính sổ, cũng không nghĩ đến tiểu bà vú tình huống có vẻ phức tạp.
Phỏng đoán ngày thường ở trong nhà này cũng bị bắt nạt, nếu không cũng không đột nhiên bộc phát .
Tấn Vương mặt lạnh xuống, vốn còn muốn dìu dắt Diêu Thành , lập tức không còn .
Hắn lần nữa xem Ngọc Nương, tự nhiên lại chứng kiến thằng nhãi con đáng ghét.
Mà thôi , vương phủ lớn như vậy , dưỡng nhiều người còn được,không đến mức nuôi không nổi một thằng nhãi con.
Nàng tâm tâm niệm niệm muốn về nhà, cũng là bởi vì thằng nhãi con này? Nếu hắn giải quyết xong, thì nàng cũng không muốn về nhà ?
Không biết như thế nào, Tấn Vương đột nhiên có một ý niệm.
Hắn hắng giọng, "Thu thập những vật này làm chi? Trở về lại đặt mua."
Khẩu khí hắn tràn trề ghét bỏ, bộ dáng Bản vương rất có tiền, ngươi làm nữ nhân của bản vương lại không phóng khoáng, đích xác là ném mặt mũi bản vương đi rồi”.
Nghe nói như thế, Ngọc Nương cứng đờ người.
"Còn ngẩn người làm chi, còn không đem nhãi con ôm lên rồi đi ."
Ngọc Nương từ từ quay đầu nhìn về phía hắn, con mắt có chút hồng, môi cũng run: "Điện hạ..."
Tấn Vương nhíu ấn đường nhìn nàng: "Như thế nào? Ngươi không làm xong việc, liền muốn rời vương phủ?"
"Ta..."
Tấn Vương ho một tiếng, xoay người đi ra ngoài cửa: "Phúc Thành, phụ nàng đi."
"Chao ôi!" Phúc Thành đứng ở trước cửa gấp rút trả lời, đi tới.
"Tô bà vú, ngươi xem này - -" Phúc Thành nhìn thoáng qua trên giường , là lần đầu tiên xem đứa bé.
Điện hạ vì sao không được tự nhiên , Phúc Thành nói nãi oa lớn lên thật là tốt, không hổ là tô bà vú sinh .
Nếu là tô bà vú cũng có thể sinh một tiểu điện hạ xinh như thế cho điện hạ, Phúc Thành nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
" Hài tử ta giúp ngươi ôm đi?"
"Như thế nào sao được?" Ngọc Nương còn chút do dự.
Phúc Thành cười tủm tỉm , liền cho nàng nhìn Tấn Vương : "Đừng làm cho điện hạ chờ sốt ruột , Tô bà vú ngươi đại khái không biết rõ, điện hạ là lần đầu tiên hao tâm tổn trí đấy."
Ngọc Nương mặt bỗng hồng .
Tác giả có lời muốn nói: khụ khụ, cái này tình tiết không biết như thế nào liền nhượng hai mặt nhớ tới, cùng loại bá đạo tổng tài: Mua một tặng một này loại đề mục.
Canh hai năm giờ, hồng bao như cũ.
Mặt khác thân môn đích xác quá lợi hại , ta liền độc miệng như vậy một câu, các ngươi sẽ dùng thực tế pằng pằng đánh ta mặt a.
A a a, ta không nghĩ bạo phát lá gan a, hôm nay có canh ba, làm thu qua ngàn thêm lại..
Hồng ca nhi cũng thút tha thút thít Lý Thị ôm vào trong ngực dụ dỗ, Lý Thị mắng Yến tỷ nhi: "Ngươi làm nó khóc làm chi, hù Hồng ca nhi..."
"Ai bảo hắn ..." Yến tỷ nhi vốn đang nói, vừa thấy Ngọc Nương vào, lập tức oán hận lườm nàng , cũng không nói chuyện .
Ngọc Nương không để ý các nàng, gấp rút đem Tiểu Bảo ôm dậy.
Chỉ thấy cánh tay trắng như ngó sen của Tiểu Bảo đỏ bừng có dấu móng tay, bởi vì người ra tay rất tàn nhẫn, rách cả da.
Trên mông nhỏ ướt nhẹp , quần ướt, trên chiếu cũng thấm cả mảng lớn.
Ngọc Nương suy đoán là Tiểu Bảo tiểu trên giường, bị Yến tỷ nhi ghét bỏ nên bóp , đương nhiên cũng vì trong nội tâm Yến tỷ nhi không cam lòng, nên cố ý cầm tay hài tử trút giận, nếu không cũng không bóp thành dạng này.
"Ngươi còn cùng lão nương mạnh miệng, tìm việc nhi phải hay không? Còn không mau cút, ăn một bữa cơm cũng không thống khoái!" Lý Thị một mặt mắng, một mặt nháy mắt với Yến tỷ nhi.
Yến tỷ nhi cũng không ngốc, trong lòng mắng nhãi con yếu ớt, rồi quay đầu đi vào trong, căn bản không để ý tới Ngọc Nương.
Ngọc Nương chưa thấy ai bắt nạt người khác mà có thể bắt nạt thành dạng này , hai người lớn xem ba hài tử cũng không xong.
Ngọc Nương mặc dù cùng Tiểu Bảo ở chung thời gian không lâu, nhưng cũng biết rõ tỷ tỷ chiếu cố Tiểu Bảo cực kỳ, cho tiểu đúng giờ , hài tử cũng không đái dầm.
Còn không phải là do Lý Thị cùng Yến tỷ nhi sơ sẩy , khiến hài tử tiểu trên giường, hiện giờ còn ghét bỏ hài tử bẩn.
Này cũng thôi, thế nhưng đem Tiểu Bảo bóp thành dạng này!
Xem nơi đó đỏ bừng dấu móng tay, Ngọc Nương đau lòng nhìn một mảnh màu đỏ tươi.
Mà Tiểu Bảo cũng đau lắm, được nương ôm vào trong ngực, vẫn khóc đến khàn cả giọng, ủy khuất đem mặt cọ ở lòng Ngọc Nương .
Hài tử là ủy khuất đây.
Ngọc Nương trong đầu trống rỗng, thấy tỷ tỷ tiến vào, nàng ôm Tiểu Bảo đưa cho Tuệ Nương, gào một tiếng liền nhào vào lòng Yến tỷ nhi húc, nàng căn bản không đề phòng Ngọc Nương làm thế chỉ cảm thấy một trọng lực đập vào mình, liền ngã sấp tới, không đợi nàng phản ứng lại, liền bị một bàn tay đánh ngất xỉu .
"Ngươi đồ độc phụ..."
"Ngươi sao ác vậy , hắn còn nhỏ vậy..."
Sâu trong nội tâm đã ủy khuất, không cam lòng, oán giận trong nháy mắt toàn bộ bộc phát, Ngọc Nương mặt đầy nước mắt, đổ ập xuống đánh Yến tỷ nhi.
Nàng hiện tại nếu trong tay có đao, hận không thể bổ người thành đôi!
"Tô Ngọc Nương, ngươi làm gì đó..."
Lý Thị hoàn toàn không có đoán được ngày thường Ngọc Nương giống như con cừu nhỏ lại dám đánh người, liền ngây người , thấy Yến tỷ nhi bị đánh thành dạng này, lập tức cũng phiền muộn .
Nàng đem Hồng ca nhi đặt trên giường nhỏ, lôi kéo Ngọc Nương.
Tuệ nương thấy vậy đi túm nàng, Tiểu Bảo trong ngực nàng bị dọa oa oa khóc.
Trong phòng loạn , rất hỗn loạn, tiếng thét chói tai, tiếng khóc ....
Lý Thị đẩy Tuệ nương ra, duỗi tay túm tóc Ngọc Nương , móng vuốt còn chưa đưa tới, liền bị người mở cửa.
Lại là Phúc Thành.
Phúc Thành ra tay không một chút hàm hồ, trên mặt lại cười tủm tỉm nói: " Gì đây cũng một xấp tuổi , như thế nào còn tùy tiện động thủ."
Lại thấy Tấn Vương đứng ở ngoài cửa, Diêu Thành đứng ở một bên, mặt đen như mực: "Các ngươi đến cùng là đang làm cái gì!"
Nghe được tiếng hét to, động tác Ngọc Nương cuối cùng cũng dừng lại , nàng cứng lưng, hồi lâu mới từ trên người Yến tỷ nhi đứng lên.
Nàng không ngẩng đầu, cũng không nhìn ai, mà đến chỗ Tuệ Nương , đem Tiểu Bảo ôm vào lòng .
"Các ngươi đến tột cùng là đang làm cái gì, Tấn Vương điện hạ ở đây còn có thể nháo thành dạng này!"
Lý Thị không phải là người yếu thế , đúng lúc tìm được người có thể cáo trạng , nàng cây ngay không sợ chết đứng nói: "Ngươi như thế nào không hỏi Tô Ngọc Nương đi nàng như điên vậy, vừa vào liền đánh Yến tỷ nhi.
Yến tỷ nhi đáng thương a, nhìn một chút mà xem mặt mày xưng phù hết rồi ..."
Bà vừa nói, vừa đem thượng Yến tỷ nhi đỡ ngồi dậy.
Khi nhìn rõ mặt Yến tỷ nhi bà thét to: "Tô Ngọc Nương, ta nói cho ngươi biết, ngươi hôm nay nếu là không cho ta câu trả lời thỏa đáng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Tuệ Nương cũng không ngồi nhìn muội muội bị bắt nạt, ngăn trước người Ngọc Nương : "Ngươi muốn cái gì, tại sao không hỏi Yến tỷ nhi làm gì Tiểu Bảo , nó còn nhỏ, nàng cũng hạ thủ được."
Nàng tức giận đến mức toàn thân thẳng run, Yến tỷ nhi làm ra chuyện này, không cần nghĩ cũng biết là đang trả thù khi bị nàng làm hư chuyện tốt.
Nếu sớm sẽ phát sinh chuyện này , Tuệ Nương sẽ không nói sớm .
"Diêu Thành, ngươi tự xem muội tử nhà ngươi làm loại chuyện cầm thú kia, ta nói cho ngươi biết nếu hôm nay ngươi không có câu trả lời thỏa đáng, ta và Diêu gia các người không xong đâu!"
Diêu Thành xem cánh tay Tiểu Bảo nhìn thấy mà giật mình , lại thấy Tuệ Nương cùng Ngọc Nương, lại xem lão nương cùng Yến tỷ nhi như cái đầu heo, đầu đau nhói.
Không đợi hắn nói chuyện, Lý Thị liền nổi xung : "Ngươi với ai không xong? Ngươi với ai không xong? Tô Tuệ nương, ngươi cùng chồng, bà bà nói chuyện như vậy ngươi có tôn ti không hả..."
Phúc Thành đầu cũng đau, hắn nhìn về phía Tấn Vương, muốn đợi điện hạ lên tiếng, rồi rời đi, nào ngờ Tấn Vương im lặng không lên tiếng Ngọc Nương đưa lưng về phía hắn, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Ngọc Nương vỗ về Tiểu Bảo, cuối cùng hắn hết khóc .
Tiểu Bảo trắng nõn mềm mại mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, nhìn nhìn nương, lại nhìn những người khác, ánh mắt tinh khiết giống như sao trời.
Nhìn hắn tim Ngọc Nương đau như kim châm, nàng hít sâu một hơi, hô lớn: " Các ngươi đừng ầm ĩ ."
Bởi vì nàng nói quá đột ngột, cũng có chút lớn, ánh mắt của mọi người cũng nhìn về phía nàng.
Ngọc Nương cười tươi tắn, xoay người lại, nhìn về phía Tuệ Nương: "Tỷ tỷ, đừng vì muội mà ầm ĩ ."
"Ngọc Ngọc..." Thấy muội muội tươi cười, Tuệ Nương ngây người.
Ngọc Nương nhìn về phía Diêu Thành, khom người chào: "Cảm ơn tỷ phu tỷ tỷ trong khoảng thời gian này giúp ta chiếu cố Tiểu Bảo, hôm nay ta mang Tiểu Bảo rời đi, đều là ta không tốt, trong khoảng thời gian này khiến cho các ngươi thêm phiền toái ."
Diêu Thành tay chân luống cuống nói: "Ngọc Nương, ngươi ngàn vạn đừng nói như vậy, đều là Yến tỷ nhi không tốt, tỷ phu sẽ dạy lại nàng..."
Ngọc Nương cũng không nghe hắn nói thêm gì nữa, ôm Tiểu Bảo cúi đầu liền ra ngoài .
Tới Tây Sương, nàng đem Tiểu Bảo đặt ở trên giường, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.
May mắn hôm đó từ đông sương chuyển lại đây, nàng đều chở tới đồ của Tiểu Bảo cũng để bên cạnh.
Đương nhiên đông sương còn có một chút, Ngọc Nương hiện thời một mình cũng không có biện pháp mang đi toàn bộ, chỉ có thể trước mang một ít.
Chủ yếu là tã cho Tiểu Bảo chiếm đa số, dù sao nãi oa mỗi ngày cần không ít tã.
Nàng đem đóng gói cất vào bao đồ , bắt đầu thay quần áo Tiểu Bảo.
Có người đến, nàng cũng không quay đầu lại nói: "Tỷ, đừng nói , muội không thể để cho Tiểu Bảo tiếp tục ở chỗ này, muội không thể ."
Không ai lên tiếng, nàng thấy khác thường quay đầu lại, mới phát hiện Tấn Vương.
Thấy Tấn Vương, Ngọc Nương hoảng hốt, không muốn hắn nhìn thấy nàng là đàn bà chanh chua ; cũng không muốn Tấn Vương thấy Tiểu Bảo, trong lòng biết nàng là một bà vú , lại đòi ôm con theo, vương phủ cũng không thể nào dùng nàng.
Mà nàng cùng Tấn Vương có quan hệ, giờ thêm Tiểu Bảo nàng mang Tiểu Bảo rất khó, Ngọc Nương cũng không muốn nhờ Tấn Vương cứu trợ, bởi vì không thể tự rước lấy nhục.
Nàng quay đầu đi, tiếp tục thu thập đồ, hy vọng Tấn Vương đi đi.
Cái gì cũng đừng nói, nàng không cần hắn an ủi, coi như đoạn tuyệt quan hệ giữa hai người, gọi là đền bù tổn thất.
Giả bộ không có gì phát sinh là được.
Tấn Vương vặn mi xem bóng lưng nàng, lại nhíu mi đi nhìn thằng nhãi con trên giường.
Thằng nhãi con tên bán hàng rong.
Tấn Vương thấy thế nào cũng không vừa mắt.
Tấn Vương là lần đầu tiên thấy tiểu bà vú thành dạng thế này , lộ ra móng vuốt đi cắn người.
Hai mẹ con Diêu gia cũng không phải là vật gì tốt, Tấn Vương muốn tính sổ, cũng không nghĩ đến tiểu bà vú tình huống có vẻ phức tạp.
Phỏng đoán ngày thường ở trong nhà này cũng bị bắt nạt, nếu không cũng không đột nhiên bộc phát .
Tấn Vương mặt lạnh xuống, vốn còn muốn dìu dắt Diêu Thành , lập tức không còn .
Hắn lần nữa xem Ngọc Nương, tự nhiên lại chứng kiến thằng nhãi con đáng ghét.
Mà thôi , vương phủ lớn như vậy , dưỡng nhiều người còn được,không đến mức nuôi không nổi một thằng nhãi con.
Nàng tâm tâm niệm niệm muốn về nhà, cũng là bởi vì thằng nhãi con này? Nếu hắn giải quyết xong, thì nàng cũng không muốn về nhà ?
Không biết như thế nào, Tấn Vương đột nhiên có một ý niệm.
Hắn hắng giọng, "Thu thập những vật này làm chi? Trở về lại đặt mua."
Khẩu khí hắn tràn trề ghét bỏ, bộ dáng Bản vương rất có tiền, ngươi làm nữ nhân của bản vương lại không phóng khoáng, đích xác là ném mặt mũi bản vương đi rồi”.
Nghe nói như thế, Ngọc Nương cứng đờ người.
"Còn ngẩn người làm chi, còn không đem nhãi con ôm lên rồi đi ."
Ngọc Nương từ từ quay đầu nhìn về phía hắn, con mắt có chút hồng, môi cũng run: "Điện hạ..."
Tấn Vương nhíu ấn đường nhìn nàng: "Như thế nào? Ngươi không làm xong việc, liền muốn rời vương phủ?"
"Ta..."
Tấn Vương ho một tiếng, xoay người đi ra ngoài cửa: "Phúc Thành, phụ nàng đi."
"Chao ôi!" Phúc Thành đứng ở trước cửa gấp rút trả lời, đi tới.
"Tô bà vú, ngươi xem này - -" Phúc Thành nhìn thoáng qua trên giường , là lần đầu tiên xem đứa bé.
Điện hạ vì sao không được tự nhiên , Phúc Thành nói nãi oa lớn lên thật là tốt, không hổ là tô bà vú sinh .
Nếu là tô bà vú cũng có thể sinh một tiểu điện hạ xinh như thế cho điện hạ, Phúc Thành nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
" Hài tử ta giúp ngươi ôm đi?"
"Như thế nào sao được?" Ngọc Nương còn chút do dự.
Phúc Thành cười tủm tỉm , liền cho nàng nhìn Tấn Vương : "Đừng làm cho điện hạ chờ sốt ruột , Tô bà vú ngươi đại khái không biết rõ, điện hạ là lần đầu tiên hao tâm tổn trí đấy."
Ngọc Nương mặt bỗng hồng .
Tác giả có lời muốn nói: khụ khụ, cái này tình tiết không biết như thế nào liền nhượng hai mặt nhớ tới, cùng loại bá đạo tổng tài: Mua một tặng một này loại đề mục.
Canh hai năm giờ, hồng bao như cũ.
Mặt khác thân môn đích xác quá lợi hại , ta liền độc miệng như vậy một câu, các ngươi sẽ dùng thực tế pằng pằng đánh ta mặt a.
A a a, ta không nghĩ bạo phát lá gan a, hôm nay có canh ba, làm thu qua ngàn thêm lại..