Tôi không ngờ con gái lại phiền phức tới như vậy, tôi vố dĩ còn cảm thấy chị hai đã đủ phiền phức rồi, nào ngờ cô bé ấy lại càng phiền phức hơn.
Ngày đó, tôi chỉ vì muốn thoát khỏi chị hai nên mới quẹo vào con hẻm nhỏ, nhưng không ngờ tôi lại gặp em, đó là lần đầu tiên tôi gặp em, ấn tượng đầu tiên em chính là một nữ sinh xinh đẹp đáng yêu, tôi còn nghĩ rằng không bao giờ gặp lại em nữa.
Nhưng không ngờ tôi lại có thể gặp lại em nhanh như vậy, đêm hôm đó tôi và Con Dao mới đánh nhau xong, em liền xuất hiện, em không những không sợ chúng tôi còn giúp chúng tôi băng bó vết thương, một bên vừa làm một bên vừa lải nhải, càm ràm nói một tràng, khi đó tôi mới biết thì ra em giúp chị hai tới khuyên tôi trở về.
Đêm hôm đó, tôi không chỉ có thêm người anh em mà còn có thêm một cái đuôi nhỏ, ban đầu tôi rất bài xích với sự có mặt của em, nhưng dần dần tôi liền quen với việc có người luôn ở bên cạnh lải nhải, giúp tôi xử lí vết thương, giúp tôi khắc phục hậu quả.
Thấy em vì chuyện chúng tôi bị thương mà khó chịu, lo lắng, tôi thật sự rất đau lòng, không biết từ khi nào em đã bước vào ngưỡng cửa của tim tôi.
Tôi, Con Dao và em, ba người suốt ngày ở chung một chỗ, chúng tôi đi đánh nhau, em đứng bên ngoài xem, đáng tiếc ngày vui luôn ngắn ngủi, Con Dao phải qua nước Anh, tôi và cậu ta làm ‘hẹn ước mười năm.’
Chỉ là không ngờ lại có duyên với ‘mười năm’ như vậy.
Tối ngày đó, thấy chị hai vì tôi mà bị thương, tôi rất sợ, nhìn em vì tôi mà tình nguyện làm chuyện nguy hiểm, tôi rất xót, nhưng không nghĩ tới em nói ‘Thích tôi.’ Không thể không phủ nhận, lúc nghe em nói câu này, trong lòng ngực tôi tràn ngập sự vui sướng, có lẽ vì lo sợ hoặc có lẽ vì tự ti, nên tôi bỏ chạy.
Tôi cũng không ngờ đêm đó là lần cuối cùng tôi gặp em, em sẽ đi Mĩ. Nếu như không phải ông nội của em tới tìm tôi, có thể tôi vĩnh viễn cũng không biết được hẹn ước giữa em và ông nội, càng không biết em tin tưởng tôi như vậy, hiện tại điều duy nhất tôi có thể làm chính là cố gắng thay đổi chính mình, sau đó chờ em trở về.
Mười năm trôi qua, em và Con Dao vẫn chưa có trở về, còn tôi cũng không phải là thằng côn đồ như này xưa, giờ đây tôi không những là bác sĩ pháp y, còn là một nhà văn, chị hai cũng đã kết hôn, cuộc sống của chị rất hạnh phúc, chị vẫn còn nhớ đến em, bình thường hay nhắc tới em trước mặt tôi, thật ra tôi cũng rất nhớ em.
Nhưng tôi lại không ngờ lần sau gặp lại em, em lại trở thành đồng nghiệp của chúng tôi. Lần này, tôi sẽ không bỏ chạy, tôi cũng sẽ không để cho em có cơ hội rời đi.
♉( ̄▿ ̄)♉ Ngoại truyện – Lâm Nhã Nguyệt
Từ nhỏ tôi chỉ biết mình là đứa trẻ không có ba thương, khi còn bé tôi không hiểu vì sao những đứa trẻ khác có ba mà tôi không có, tôi hỏi mẹ, nhưng không bao giờ mẹ nói rõ cho tôi biết, hỏi ông và bà họ luôn dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi, về sau tôi không hỏi những vấn đề này nữa.
Đến khi tôi 15 tuổi, mẹ thần bí nói cho tôi biết, muốn dẫn tôi đi gặp ba, chúng tôi rất nhanh có thể đoàn tụ trở thành người một nhà.
Lúc đó tôi rất vui vẻ, thì ra tôi cũng có ba, ngày đó ông bà hỏi tôi vì sao tôi lại vui vẻ như vậy, tôi cũng không hề nói cho ông bà biết, tôi vẫn thường suy nghĩ, nếu như ngày đó tôi nói cho ông bà biết, có phải bi kịch kia sẽ không xảy ra đúng không? Đáng tiếc thế giới này không có thuốc hối hận.
Mẹ dẫn tôi về Hong Kong, tôi mới biết mình là đứa con riêng, là công cụ để mẹ cướp lấy ba, còn biết tôi còn có một cô em gái.
Nhìn một nhà ba người bọn họ cười nói vui vẻ, tôi thực sự rất hâm mộ em gái, hi vọng được ba mẹ thương yêu như em ấy, hi vọng có thể làm nũng với ba như em ấy, hi vọng có được một gia đình hoàn chỉnh giống như em, nhưng tôi không ngờ gia đình em gái vì tôi và mẹ xuất hiện mà tan nát.
Thấy em gái ngã vào vũng máu hôn mê không tỉnh, tôi muốn kéo em ra nhưng tôi không kéo nổi, sau đó tôi được đưa tới bệnh viện, ba mẹ và dì đều chết hết, bác sĩ nói có thể cả đời này em gái cũng không tỉnh, từ đó về sau em gái sẽ thành người thực vật.
Tôi không muốn mất đi em gái, em gái được đưa về nhà, hằng ngày tôi thừa dịp ông nội đi vắng len lén đến thăm em.
Nhìn bộ dạng ngủ say như công chúa ngủ trong rừng của em, tôi tự nhủ em ấy sẽ tỉnh lại, tôi nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt.
Nửa năm sau, em gái vẫn chưa tỉnh lại, ông nội muốn đưa tôi đi Mĩ học, tôi biết mặc dù ông không nói gì, nhưng tôi hiểu ông không muốn nhìn thấy tôi, cho nên một lần nữa tôi quay về Mĩ, mỗi ngày tôi đều chăm chỉ học tập, không muốn để cho ông lo lắng.
Cuối cùng em gái cũng tỉnh lại, mặc dù em mất trí nhớ, nhưng tôi vẫn rất vui.
Em gái sẽ đến Mĩ, nhận được tin của ông nội, tôi hưng phấn cả đêm không ngủ được. Không ngờ tôi có thể nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của em, bây giờ tôi sẽ không để cho bất kì ai phá hư hạnh phúc của em…
Thời gian trôi qua thật nhanh, cô em gái tinh nghịch thích pha trò kia hiện tại đã trở thành đại mĩ nhân yêu kiều duyên dáng, còn nhiệm vụ hàng đầu của tôi chính là giúp em gái đuổi ruồi.
Mặc kệ chuyện quá khứ hay là tương lai, tôi sẽ cố gắng bảo vệ em gái, để cho em được sống trong hạnh phúc suốt đời.
Ngày đó, tôi chỉ vì muốn thoát khỏi chị hai nên mới quẹo vào con hẻm nhỏ, nhưng không ngờ tôi lại gặp em, đó là lần đầu tiên tôi gặp em, ấn tượng đầu tiên em chính là một nữ sinh xinh đẹp đáng yêu, tôi còn nghĩ rằng không bao giờ gặp lại em nữa.
Nhưng không ngờ tôi lại có thể gặp lại em nhanh như vậy, đêm hôm đó tôi và Con Dao mới đánh nhau xong, em liền xuất hiện, em không những không sợ chúng tôi còn giúp chúng tôi băng bó vết thương, một bên vừa làm một bên vừa lải nhải, càm ràm nói một tràng, khi đó tôi mới biết thì ra em giúp chị hai tới khuyên tôi trở về.
Đêm hôm đó, tôi không chỉ có thêm người anh em mà còn có thêm một cái đuôi nhỏ, ban đầu tôi rất bài xích với sự có mặt của em, nhưng dần dần tôi liền quen với việc có người luôn ở bên cạnh lải nhải, giúp tôi xử lí vết thương, giúp tôi khắc phục hậu quả.
Thấy em vì chuyện chúng tôi bị thương mà khó chịu, lo lắng, tôi thật sự rất đau lòng, không biết từ khi nào em đã bước vào ngưỡng cửa của tim tôi.
Tôi, Con Dao và em, ba người suốt ngày ở chung một chỗ, chúng tôi đi đánh nhau, em đứng bên ngoài xem, đáng tiếc ngày vui luôn ngắn ngủi, Con Dao phải qua nước Anh, tôi và cậu ta làm ‘hẹn ước mười năm.’
Chỉ là không ngờ lại có duyên với ‘mười năm’ như vậy.
Tối ngày đó, thấy chị hai vì tôi mà bị thương, tôi rất sợ, nhìn em vì tôi mà tình nguyện làm chuyện nguy hiểm, tôi rất xót, nhưng không nghĩ tới em nói ‘Thích tôi.’ Không thể không phủ nhận, lúc nghe em nói câu này, trong lòng ngực tôi tràn ngập sự vui sướng, có lẽ vì lo sợ hoặc có lẽ vì tự ti, nên tôi bỏ chạy.
Tôi cũng không ngờ đêm đó là lần cuối cùng tôi gặp em, em sẽ đi Mĩ. Nếu như không phải ông nội của em tới tìm tôi, có thể tôi vĩnh viễn cũng không biết được hẹn ước giữa em và ông nội, càng không biết em tin tưởng tôi như vậy, hiện tại điều duy nhất tôi có thể làm chính là cố gắng thay đổi chính mình, sau đó chờ em trở về.
Mười năm trôi qua, em và Con Dao vẫn chưa có trở về, còn tôi cũng không phải là thằng côn đồ như này xưa, giờ đây tôi không những là bác sĩ pháp y, còn là một nhà văn, chị hai cũng đã kết hôn, cuộc sống của chị rất hạnh phúc, chị vẫn còn nhớ đến em, bình thường hay nhắc tới em trước mặt tôi, thật ra tôi cũng rất nhớ em.
Nhưng tôi lại không ngờ lần sau gặp lại em, em lại trở thành đồng nghiệp của chúng tôi. Lần này, tôi sẽ không bỏ chạy, tôi cũng sẽ không để cho em có cơ hội rời đi.
♉( ̄▿ ̄)♉ Ngoại truyện – Lâm Nhã Nguyệt
Từ nhỏ tôi chỉ biết mình là đứa trẻ không có ba thương, khi còn bé tôi không hiểu vì sao những đứa trẻ khác có ba mà tôi không có, tôi hỏi mẹ, nhưng không bao giờ mẹ nói rõ cho tôi biết, hỏi ông và bà họ luôn dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi, về sau tôi không hỏi những vấn đề này nữa.
Đến khi tôi 15 tuổi, mẹ thần bí nói cho tôi biết, muốn dẫn tôi đi gặp ba, chúng tôi rất nhanh có thể đoàn tụ trở thành người một nhà.
Lúc đó tôi rất vui vẻ, thì ra tôi cũng có ba, ngày đó ông bà hỏi tôi vì sao tôi lại vui vẻ như vậy, tôi cũng không hề nói cho ông bà biết, tôi vẫn thường suy nghĩ, nếu như ngày đó tôi nói cho ông bà biết, có phải bi kịch kia sẽ không xảy ra đúng không? Đáng tiếc thế giới này không có thuốc hối hận.
Mẹ dẫn tôi về Hong Kong, tôi mới biết mình là đứa con riêng, là công cụ để mẹ cướp lấy ba, còn biết tôi còn có một cô em gái.
Nhìn một nhà ba người bọn họ cười nói vui vẻ, tôi thực sự rất hâm mộ em gái, hi vọng được ba mẹ thương yêu như em ấy, hi vọng có thể làm nũng với ba như em ấy, hi vọng có được một gia đình hoàn chỉnh giống như em, nhưng tôi không ngờ gia đình em gái vì tôi và mẹ xuất hiện mà tan nát.
Thấy em gái ngã vào vũng máu hôn mê không tỉnh, tôi muốn kéo em ra nhưng tôi không kéo nổi, sau đó tôi được đưa tới bệnh viện, ba mẹ và dì đều chết hết, bác sĩ nói có thể cả đời này em gái cũng không tỉnh, từ đó về sau em gái sẽ thành người thực vật.
Tôi không muốn mất đi em gái, em gái được đưa về nhà, hằng ngày tôi thừa dịp ông nội đi vắng len lén đến thăm em.
Nhìn bộ dạng ngủ say như công chúa ngủ trong rừng của em, tôi tự nhủ em ấy sẽ tỉnh lại, tôi nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt.
Nửa năm sau, em gái vẫn chưa tỉnh lại, ông nội muốn đưa tôi đi Mĩ học, tôi biết mặc dù ông không nói gì, nhưng tôi hiểu ông không muốn nhìn thấy tôi, cho nên một lần nữa tôi quay về Mĩ, mỗi ngày tôi đều chăm chỉ học tập, không muốn để cho ông lo lắng.
Cuối cùng em gái cũng tỉnh lại, mặc dù em mất trí nhớ, nhưng tôi vẫn rất vui.
Em gái sẽ đến Mĩ, nhận được tin của ông nội, tôi hưng phấn cả đêm không ngủ được. Không ngờ tôi có thể nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của em, bây giờ tôi sẽ không để cho bất kì ai phá hư hạnh phúc của em…
Thời gian trôi qua thật nhanh, cô em gái tinh nghịch thích pha trò kia hiện tại đã trở thành đại mĩ nhân yêu kiều duyên dáng, còn nhiệm vụ hàng đầu của tôi chính là giúp em gái đuổi ruồi.
Mặc kệ chuyện quá khứ hay là tương lai, tôi sẽ cố gắng bảo vệ em gái, để cho em được sống trong hạnh phúc suốt đời.