Hiếm khi được nghỉ ngơi, Lâm Tâm Nguyệt ăn mặc quần áo tỉ mỉ càng thêm chói lọi, Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong thấy bộ dạng cười ngọt ngào của nàng liền khẳng định, xác định cô chuẩn bị đi hẹn hò với Cổ Trạch Sâm, hai người kiên quyết muốn phá hư chuyện này, dự định cùng đi theo Lâm Tâm Nguyệt. Ban đầu, Lâm Tâm Nguyệt chỉ định ăn mặc đơn giản, nhưng Cổ Trạch Sâm không đồng ý, bảo cô cứ ăn diện cho thật xinh đẹp, càng đẹp càng tốt. Vì vậy Lâm đại tiểu thư của chúng ta cứ cao điệu ra cửa, đằng sau có hai cái đuôi lẽo đẽo đi theo.
Người đến đón Lâm Tâm Nguyệt không phải là Cổ Trạch Sâm, mà là Lương Tiểu Nhu ăn mặc giản dị, tóc dài mềm mại phối hợp với đôi giày đế bằng tao nhã, tạo nên một người đẹp tri thức.
“Tiểu Nhu, sao cô lại đến đón tôi?” Lâm Tâm Nguyệt nghi ngờ nhìn Lương Tiểu Nhu hỏi.
“Lên xe rồi nói, cô không muốn chuyện này bị vạch trần chứ?” Lương Tiểu Nhu vừa cười vừa nói.
“Ồ.” Lâm Tâm Nguyệt mở cửa xe, ngồi vào. Không thèm liếc hai cái đuôi đằng sau một cái, cô cũng không trông cậy vào việc Lương Tiểu Nhu đến đón là có thể đá bay hai tên phúc hắc kia.
Quả nhiên, bọn Lâm Nhã Nguyệt lái xe theo sau xe Lương Tiểu Nhu: “Xem ra nghị lực của anh cô không tệ.” Lương Tiểu Nhu nhìn lướt qua kính chiếu hậu trong xe: “Khó trách ngày nào cô cũng rảnh rỗi đến phát chán rồi đi quản chuyện của người ta.”
“Tiểu Nhu, tôi sai rồi, cô không cần nói móc tôi nữa.” Lâm Tâm Nguyệt cười khổ, mấy ngày nay cô đủ xúi quẩy.
“Hừ, đáng đời!” Lương Tiểu Nhu có chút hả hê.
“Được rồi, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết tại sao cô đến đón tôi chưa?”
“Sâm nhờ. Anh ta bảo tôi đưa cô đến trung tâm mua sắm XX, thấy các người tội nghiệp như vậy, nên tôi mới miễn cưỡng đồng ý.”
“( ⊙o⊙) Oa! Tôi yêu cô chết mất, Tiểu Nhu à!”
“Miễn! Cô đi mà yêu bác sĩ Cổ thân ái nhà cô đi, tôi không có hứng thú bách hợp!”
Rất nhanh, xe đến trung tâm mua sắm XX, dừng xe xong, hai người đi dạo lung tung trong khu mua sắm. Vì hôm nay là ngày nghỉ, người đi dạo phố mua sắm rất đông, Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong rất nhanh bị bỏ rơi.
Lương Tiểu Nhu nói với Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm chờ cô ở cửa ra, sau đó liền phóng khoáng quay đi.
Lâm Tâm Nguyệt ra khỏi cửa ra của trung tâm mua sắm XX liền thấy khuôn mặt quen thuộc của ai đó.
“Thật giống đang đóng phim í, không biết đám người anh hai suy nghĩ cái gì nữa, lần nào cũng như vậy.” Lâm Tâm Nguyệt ngồi trên xe bắt đầu oán giận anh trai và Nam Cung Phong.
“Thực ra cũng không sao.” Chắc là còn ấm ức, dù sao bữa cơm gia đình kia bọn họ không cam lòng thôi.
“Vậy hôm nay anh muốn đưa em đi chỗ nào?” Lâm Tâm Nguyệt rất tò mò về nơi bí mật mà anh nói.
“Đến rồi biết.” Cổ Trạch Sâm chớp chớp mắt, vẫn còn úp úp mở mở.
Lâm Tâm Nguyệt trợn mắt há mồm nhìn nơi náo nhiệt trước mặt, chỉ vào khu vui chơi trước mắt, cứng ngắc quay đầu lại nhìn Cổ Trạch Sâm: “Đây là nơi bí mật anh nói?”
“Đúng vậy, chúng ta đi chơi thôi.” Cổ Trạch Sâm tự nhiên nắm tay Lâm Tâm Nguyệt đi vào.
Khu vui chơi rất đông, có lớn có nhỏ, cũng có các cặp tình nhân. Vốn dĩ Lâm Tâm Nguyệt còn một bụng nghi vấn, nhưng rất nhanh bị không khí vui vẻ của khu vui chơi lây nhiễm, tạm thời quên đi mọi thắc mắc, bắt đầu chơi đùa thỏa thích với Cổ Trạch Sâm.
Lâm Tâm Nguyệt ôm cánh tay Cổ Trạch Sâm chỉ về phía trước đề nghị: “Sâm, chúng ta lên đó chơi đi.” Lâm Tâm Nguyệt hưng phấn chỉ vào ngôi nhà ma đằng trước, kiếp trước cô một mực không chịu đi vào khu nhà ma, không phải vì cô sợ mà là vì cô người cô có thể dựa vào.
“Được.” Cổ Trạch Sâm là pháp y, ngày ngày đối mặt với người chết, làm sao mà sợ ma được.
Kết quả… Nguyên bản hai người hăng hái bừng bừng đi vào, cuối cùng lại ủ rủ bước ra.
Vì sao? Vì sao? Không phải trong nhà ma đều có gió lạnh sởn tóc gáy thổi vù vù qua sao? Không phải có ma nhảy ra dọa người sao? Không phải nhà ma có bầu không khí rất kinh khủng sao? Vì sao không có gì hết vậy? Hại cô ngay cả một tiếng thét cũng không thể hét, làm cô muốn nhảy vào lòng Cổ Trạch Sâm để ôm ấp cũng không được, cô còn chuẩn bị tăng thêm một chút tình cảm với Cổ Trạch Sâm... Kết quả cái gì cũng không có, tức chết cô mà! Cái nhà ma quỷ quái! Lâm Tâm Nguyệt cắn khăn, điên cuồng đánh tiểu nhân ở trong lòng.
Cổ Trạch Sâm cũng thất vọng không kém, anh còn muốn biểu hiện một chút anh dũng của mình, nào ngờ anh hùng không có đất dụng võ.
Về phần tại sao lại như vậy, chúng ta đem ống kính quay về.
Lâm Tâm Nguyệt dạt dào hi vọng cùng Cổ Trạch Sâm đi vào nhà ma, Vốn ban đầu bầu không khí rất tốt, ánh sáng âm u, gió lạnh từng cơn, âm thanh kì lạ phiêu đãng trong không khí, nhân viên đóng giả cương thi chuẩn bị hù người xong sẽ kết thúc giờ làm về nhà nghỉ ngơi, nhân viên đống giả cương thi nghĩ rằng đây chỉ là cặp tình nhân bình thường, tùy tiện hù bọn họ một cái rồi rời đi, ai ngờ, cương thi vừa xuất hiện, Lâm Tâm Nguyệt và cậu ta liền mắt lớn trừng mắt nhỏ, đánh giá cậu ta từ đầu đến chân, bắt đầu bình luận: “Ánh mắt quá giả, đầu lưỡi lộ ra, thân thể thiếu độ cứng, biểu tình thiếu tự nhiên, màu sắc trên móng tay chưa đủ đen, quần áo không chỉnh tề, hoàn toàn không giống người chết.”
“Độ ấm trên người cũng không đúng, nhiệt độ cơ thể không đủ thấp. có thể mang về giải phẫu nghiên cứu một chút.” Cổ Trạch Sâm đứng bên cạnh thật lòng phụ họa.
Tôi không phải người chết thật đương nhiên sẽ có độ ấm rồi! Cả ngày phải đi đi lại lại trong này, quần áo chỉnh tề mới là lạ!!! Tôi là xác chết giả đương nhiên sẽ không cứng như xác thật rồi, vẻ mặt đương nhiên cũng thiếu tự nhiên, huhu… ông chủ! Tôi không làm nữa! Hai người này căn bản không phải người bình thường. Người nào bình thường thấy ma quỷ mà không thét chói tai, bọn họ chẳng những bình tĩnh còn thản nhiên bình luận, hơn nữa còn muốn đem tôi về giải phẩu, ông đây chết cũng không làm!
Vì vậy, hai người bọn họ ở trong ngôi nhà ma phát huy hết kiến thức chuyên môn của mình, đánh giá ngôi nhà ma từ trong ra ngoài không chừa một chỗ, khiến nhân viên đóng giả ma trong ngôi nhà ma tập thể kháng nghị đình công không làm nữa, cho nên bọn họ đi một đường ra ngoài không gặp bất cứ trở ngại nào.
Mọi người vì tập thể nhân viên trong nhà ma mặc niệm!
Nhưng Lâm Tâm Nguyệt thất vọng xong liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, kéo Cổ Trạch Sâm chơi hết các trò trong khu vui chơi, để bổ khuyết lại tâm tình thất vọng khi nãy trong nhà ma.
Cuối cùng, bọn họ đứng trước hạng mục vui chơi mà các đôi tình nhân thích nhất ---- Vòng đu quay.
Người đến đón Lâm Tâm Nguyệt không phải là Cổ Trạch Sâm, mà là Lương Tiểu Nhu ăn mặc giản dị, tóc dài mềm mại phối hợp với đôi giày đế bằng tao nhã, tạo nên một người đẹp tri thức.
“Tiểu Nhu, sao cô lại đến đón tôi?” Lâm Tâm Nguyệt nghi ngờ nhìn Lương Tiểu Nhu hỏi.
“Lên xe rồi nói, cô không muốn chuyện này bị vạch trần chứ?” Lương Tiểu Nhu vừa cười vừa nói.
“Ồ.” Lâm Tâm Nguyệt mở cửa xe, ngồi vào. Không thèm liếc hai cái đuôi đằng sau một cái, cô cũng không trông cậy vào việc Lương Tiểu Nhu đến đón là có thể đá bay hai tên phúc hắc kia.
Quả nhiên, bọn Lâm Nhã Nguyệt lái xe theo sau xe Lương Tiểu Nhu: “Xem ra nghị lực của anh cô không tệ.” Lương Tiểu Nhu nhìn lướt qua kính chiếu hậu trong xe: “Khó trách ngày nào cô cũng rảnh rỗi đến phát chán rồi đi quản chuyện của người ta.”
“Tiểu Nhu, tôi sai rồi, cô không cần nói móc tôi nữa.” Lâm Tâm Nguyệt cười khổ, mấy ngày nay cô đủ xúi quẩy.
“Hừ, đáng đời!” Lương Tiểu Nhu có chút hả hê.
“Được rồi, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết tại sao cô đến đón tôi chưa?”
“Sâm nhờ. Anh ta bảo tôi đưa cô đến trung tâm mua sắm XX, thấy các người tội nghiệp như vậy, nên tôi mới miễn cưỡng đồng ý.”
“( ⊙o⊙) Oa! Tôi yêu cô chết mất, Tiểu Nhu à!”
“Miễn! Cô đi mà yêu bác sĩ Cổ thân ái nhà cô đi, tôi không có hứng thú bách hợp!”
Rất nhanh, xe đến trung tâm mua sắm XX, dừng xe xong, hai người đi dạo lung tung trong khu mua sắm. Vì hôm nay là ngày nghỉ, người đi dạo phố mua sắm rất đông, Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong rất nhanh bị bỏ rơi.
Lương Tiểu Nhu nói với Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm chờ cô ở cửa ra, sau đó liền phóng khoáng quay đi.
Lâm Tâm Nguyệt ra khỏi cửa ra của trung tâm mua sắm XX liền thấy khuôn mặt quen thuộc của ai đó.
“Thật giống đang đóng phim í, không biết đám người anh hai suy nghĩ cái gì nữa, lần nào cũng như vậy.” Lâm Tâm Nguyệt ngồi trên xe bắt đầu oán giận anh trai và Nam Cung Phong.
“Thực ra cũng không sao.” Chắc là còn ấm ức, dù sao bữa cơm gia đình kia bọn họ không cam lòng thôi.
“Vậy hôm nay anh muốn đưa em đi chỗ nào?” Lâm Tâm Nguyệt rất tò mò về nơi bí mật mà anh nói.
“Đến rồi biết.” Cổ Trạch Sâm chớp chớp mắt, vẫn còn úp úp mở mở.
Lâm Tâm Nguyệt trợn mắt há mồm nhìn nơi náo nhiệt trước mặt, chỉ vào khu vui chơi trước mắt, cứng ngắc quay đầu lại nhìn Cổ Trạch Sâm: “Đây là nơi bí mật anh nói?”
“Đúng vậy, chúng ta đi chơi thôi.” Cổ Trạch Sâm tự nhiên nắm tay Lâm Tâm Nguyệt đi vào.
Khu vui chơi rất đông, có lớn có nhỏ, cũng có các cặp tình nhân. Vốn dĩ Lâm Tâm Nguyệt còn một bụng nghi vấn, nhưng rất nhanh bị không khí vui vẻ của khu vui chơi lây nhiễm, tạm thời quên đi mọi thắc mắc, bắt đầu chơi đùa thỏa thích với Cổ Trạch Sâm.
Lâm Tâm Nguyệt ôm cánh tay Cổ Trạch Sâm chỉ về phía trước đề nghị: “Sâm, chúng ta lên đó chơi đi.” Lâm Tâm Nguyệt hưng phấn chỉ vào ngôi nhà ma đằng trước, kiếp trước cô một mực không chịu đi vào khu nhà ma, không phải vì cô sợ mà là vì cô người cô có thể dựa vào.
“Được.” Cổ Trạch Sâm là pháp y, ngày ngày đối mặt với người chết, làm sao mà sợ ma được.
Kết quả… Nguyên bản hai người hăng hái bừng bừng đi vào, cuối cùng lại ủ rủ bước ra.
Vì sao? Vì sao? Không phải trong nhà ma đều có gió lạnh sởn tóc gáy thổi vù vù qua sao? Không phải có ma nhảy ra dọa người sao? Không phải nhà ma có bầu không khí rất kinh khủng sao? Vì sao không có gì hết vậy? Hại cô ngay cả một tiếng thét cũng không thể hét, làm cô muốn nhảy vào lòng Cổ Trạch Sâm để ôm ấp cũng không được, cô còn chuẩn bị tăng thêm một chút tình cảm với Cổ Trạch Sâm... Kết quả cái gì cũng không có, tức chết cô mà! Cái nhà ma quỷ quái! Lâm Tâm Nguyệt cắn khăn, điên cuồng đánh tiểu nhân ở trong lòng.
Cổ Trạch Sâm cũng thất vọng không kém, anh còn muốn biểu hiện một chút anh dũng của mình, nào ngờ anh hùng không có đất dụng võ.
Về phần tại sao lại như vậy, chúng ta đem ống kính quay về.
Lâm Tâm Nguyệt dạt dào hi vọng cùng Cổ Trạch Sâm đi vào nhà ma, Vốn ban đầu bầu không khí rất tốt, ánh sáng âm u, gió lạnh từng cơn, âm thanh kì lạ phiêu đãng trong không khí, nhân viên đóng giả cương thi chuẩn bị hù người xong sẽ kết thúc giờ làm về nhà nghỉ ngơi, nhân viên đống giả cương thi nghĩ rằng đây chỉ là cặp tình nhân bình thường, tùy tiện hù bọn họ một cái rồi rời đi, ai ngờ, cương thi vừa xuất hiện, Lâm Tâm Nguyệt và cậu ta liền mắt lớn trừng mắt nhỏ, đánh giá cậu ta từ đầu đến chân, bắt đầu bình luận: “Ánh mắt quá giả, đầu lưỡi lộ ra, thân thể thiếu độ cứng, biểu tình thiếu tự nhiên, màu sắc trên móng tay chưa đủ đen, quần áo không chỉnh tề, hoàn toàn không giống người chết.”
“Độ ấm trên người cũng không đúng, nhiệt độ cơ thể không đủ thấp. có thể mang về giải phẫu nghiên cứu một chút.” Cổ Trạch Sâm đứng bên cạnh thật lòng phụ họa.
Tôi không phải người chết thật đương nhiên sẽ có độ ấm rồi! Cả ngày phải đi đi lại lại trong này, quần áo chỉnh tề mới là lạ!!! Tôi là xác chết giả đương nhiên sẽ không cứng như xác thật rồi, vẻ mặt đương nhiên cũng thiếu tự nhiên, huhu… ông chủ! Tôi không làm nữa! Hai người này căn bản không phải người bình thường. Người nào bình thường thấy ma quỷ mà không thét chói tai, bọn họ chẳng những bình tĩnh còn thản nhiên bình luận, hơn nữa còn muốn đem tôi về giải phẩu, ông đây chết cũng không làm!
Vì vậy, hai người bọn họ ở trong ngôi nhà ma phát huy hết kiến thức chuyên môn của mình, đánh giá ngôi nhà ma từ trong ra ngoài không chừa một chỗ, khiến nhân viên đóng giả ma trong ngôi nhà ma tập thể kháng nghị đình công không làm nữa, cho nên bọn họ đi một đường ra ngoài không gặp bất cứ trở ngại nào.
Mọi người vì tập thể nhân viên trong nhà ma mặc niệm!
Nhưng Lâm Tâm Nguyệt thất vọng xong liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, kéo Cổ Trạch Sâm chơi hết các trò trong khu vui chơi, để bổ khuyết lại tâm tình thất vọng khi nãy trong nhà ma.
Cuối cùng, bọn họ đứng trước hạng mục vui chơi mà các đôi tình nhân thích nhất ---- Vòng đu quay.