Edit: Tịch Ngữ
Cổ Trạch Sâm dịu dàng nhìn người phủ nữ ngủ say trước mặt, nhẹ nhàng đem cửa phòng đóng lại, xoay người nhìn người đứng trước cửa sổ ở hàng lang. Người đàn ông này đưa lưng về phía anh tựa như ông vua ngạo mạn nhìn thiên hạ. Nghe tiếng bước chân Cổ Trạch Sâm đi ra ngoài, Lâm Nhã Nguyệt xoay người, vẻ mặt lạnh trầm như nước, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn thẳng vào Cổ Trạch Sâm, nếu là người khác e rằng đã sớm chạy trốn, nhưng Cổ Trạch Sâm lại nhếch môi cười, vẻ mặt bình tĩnh nhìn lại anh ta.
Từ khi anh và Lâm Tâm Nguyệt ở chung một chỗ, loại ánh mắt này anh đã nhìn vô số lần rồi, đã sớm tự động học thành tài kĩ thuật che đậy, huống hồ người trước mắt đã ‘hạ độc thủ’ biết bao nhiêu lần với anh rồi. May mà anh rước bà xã về dinh sớm hơn dự kiến.
Mà Lâm Nhã Nguyệt đối với cái tên cướp em gái yêu quý của mình đi, vẫn chưa từng cho người nào đó coi sắc mặt tốt. Trong đầu đã sớm muốn đem cái người trước mắt ngấm ngầm ‘hủy diệt nhân đạo’, đáng tiếc mỗi lần đều thất bại, bởi vì có em gái của anh che chở, mỗi lần đều khiến anh phải xơi hụt, khiến ‘quân vương’ Lâm Nhã Nguyệt cực kì nghẹn uất. Ghê tởm nhất chính là người kia còn lợi dụng lúc thân thể em gái của anh yếu ớt, lừa gạt con bé nhảy vô nấm mồ hôn nhân, hành động trước báo cáo sau, chuyện này khiến Lâm Nhã Nguyệt hận đến bập bẹ, dựa vào cái gì mà em gái yêu quý hắn nâng niu trong tay nhiều năm lại bị người nào đó dễ dàng bắt cóc.
Vì vậy, hai người đứng ở hành lanh bệnh viện mắt to trừng mắt nhỏ, một người cười đến trăm hoa đua nở, một người tỏa hơi lạnh như máy điều hòa, may mắn trên hành lang không có hoa si, bằng không hai mắt sẽ ứa ra trái tim hồng thét chói tai vì hai anh chàng đẹp trai một lạnh một nóng. (Tác giả: Vì sao tôi cảm thấy có JQ)
“Tâm Nguyệt đang ngủ.” Lâm Nhã Nguyệt híp mắt, dùng giọng điệu khẳng định đặt câu nghi vấn.
“Ừm, vừa ngủ.” Cổ Trạch Sâm mang theo nụ cười nhàn nhạt đáp, đáy mắt mềm mại.
"Tâm Nguyệt mang thai phải không" Giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Lâm Nhã Nguyệt nghe như tiếng nước suối chảy, nhưng khi nhắc tới em gái của mình thì, ánh mắt hiện lên chút mềm mỏng, không thể phủ nhận lúc nhận được tin tức này anh mừng rỡ như điên. Mặc dù sắc mặt không có biểu hiện, nhưng anh vừa nghe tin liền vứt hết mọi công việc đang làm chạy như bay tới đây,thế nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này ngồi coi chừng bên cạnh em gái, nhớ tới sự kiện lần trước, lửa giận trong lồng ngực của anh không thể áp chế được, đừng nói tới chuyện cho Cổ Trạch Sâm sắc mặt tốt.
“Dạ, bác sĩ đã xác nhận, Tâm Nguyệt mang thai hơn một tháng.” Nhắc tới chuyện bà xã mình mang thai, sắc mặt Cổ Trạch Sâm tràn đầy hào quang hạnh phúc, chói mắt.
Lâm Nhã Nguyệt thấy vậy, lửa giận trong mắt càng mạnh hơn, giọng nói càng lạnh lẽo: “Bác sĩ nói, Tâm Nguyệt từng sinh non, lần này con bé mang thai phải cẩn thận hơn, không được để con bé bị kích thích, biết không?”
Cổ Trạch Sâm vừa nghe, nét mặt tươi cười liền cứng đờ, chuyện lần trước Lâm Tâm Nguyệt sinh non là nỗi đau vĩnh viễn không thể nguôi ngoai của anh và Tâm Nguyệt, chuyện lần đó khiến bọn họ mất đi đứa con, anh chưa từng nghĩ có thể che giấu sự kiện kia với người đàn ông trước mặt này. Lúc đó không nói, chỉ là không muốn kích thích ông cụ sắp sụp đỗ. Tóm lại, dù sao thì cũng do chính anh không thể bảo vệ người con gái anh yêu, mới có chuyện như thế xảy ra, cho nên anh nói xin lỗi, xin lỗi, cho dù không phải mọi lỗi lầm đều do anh.
Nếu có thể anh nhất đinh không để cho chuyện như vậy xảy ra, cho nên trong khoảng thời gian này anh mới luôn luôn chú ý đến cảm xúc của Tâm Nguyệt, bởi vì anh không muốn trải qua chuyện như vậy lần nữa, chuyện đau khổ như vậy một lần là đủ rồi.
“Hừ.” Lâm Nhã Nguyệt hừ lạnh, ngày hôm nay, anh tới đây không phải khởi binh hỏi tội, mặc dù anh nhìn người nào đó không vừa mắt, nhưng không thể phủ nhận người này rất yêu em gái của mình, anh vì em gái cái gì cũng có thể làm, anh chỉ hơi giận và không cam lòng thôi à.
“Chuyện của ông nội không cần nói cho Tâm Nguyệt biết, miễn cho con bé lo lắng.” Lâm Nhã Nguyệt đi tới trước mặt Cổ Trạch Sâm dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Cổ Trạch Sâm, khí thế ào ạt, lạnh lùng uy hiếp: “Chăm sóc cho Tâm Nguyệt thật tốt, nếu con bé lại gặp chuyện không may, tôi chắc chắn không bỏ qua cho cậu, về phần người đàn bà chết tiệt kia, tôi sẽ giải quyết.”Nói tới Lương Vân Nhi, Lâm Nhã Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, con đàn bà chết tiệt kia dám làm hại ông nội, còn đem em gái bảo bối của anh dọa sợ, làm sao anh để ả thoải mái, nhìn liền biết ‘công lực’ khiến người ta chán ghét của Lương Vân Nhi lớn biết bao nhiêu.
“Tôi sẽ không để Tâm Nguyệt và đứa bé có chuyện đâu.” Cổ Trạch Sâm siết chặt tay, kiên định nói: “Nhưng xin anh tin tưởng vào cảnh sát, chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm được Lương Vân Nhi.” Tuy rằng anh rất muốn đem ả đàn bà làm bà xã và con anh sợ lột da lóc xương.
“Yên tâm, Tâm Nguyệt là người chấp pháp, tôi không làm chuyện khiến con bé khổ sở đâu.” Lâm Nhã Nguyệt biết Cổ Trạch Sâm đang lo lắng, anh sẽ không có đần như vậy, vì một người chẳng ra làm sao mà làm chuyện phạm pháp, nhưng mà ngấm ngầm gây chuyện ném đá giấu tay ở sau lưng vẫn có thể, cho nên bạn học Lương Vân Nhi tự cầu nhiều phúc đi.
Lâm Nhã Nguyệt xoay người gợi lên nụ cười giảo hoạt như con hồ ly, trước khi đi vẫn không quên dặn dò: “Chăm sóc con bé cho tốt, tôi đi xem ông nội hầm canh như thế nào rồi.” Aiz, không biết con của Tâm Nguyệt có bộ dạng ra sao, nếu là con gái thì càng tốt, nhất định sẽ đáng yêu như Tâm Nguyệt, đến lúc đó nên tặng bé con quà gì nhỉ, búp bê hay là váy… Người anh trai cuồng em gái bắt đầu có xu hướng cuồng cháu gái.
Cổ Trạch Sâm nhìn bóng lưng vui sướng rời đi không nhịn được rùng mình, vì sao anh có loại dự cảm xấu thế nhỉ, chắc là ảo giác thôi, mặc kệ, đi vào với Tâm Nguyệt thôi.
Mã Quốc Anh nhìn báo cáo kiểm tra xe của ông nội Lâm Tâm Nguyệt, hơn nữa đã tìm được chứng cứ khởi tố Lương Vân Nhi, đáng tiếc bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm được Lương Vân Nhi. Mặc dù đã phát lệnh truy nã, nhưng một ngày chưa bắt được Lương Vân Nhi, bọn họ không có biện pháp an tâm. Tai nạn lần này không có thương vong nghiêm trọng, nhưng không đảm bảo tiếp theo bọn họ sẽ gặp được vận may như lần này. Trong lòng Mã Quốc Anh hiểu rất rõ, người thân đối với cô bạn của mình quan trọng bao nhiêu, huống chi tới bây giờ Lương Vân Nhi vẫn có thể gây bất lợi cho bạn thân cô, hơn nữa hiện tại Lâm Tâm Nguyệt còn mang thai, lần trước là vì cô nến mới khiến Lâm Tâm Nguyệt bị liên lụy, còn khiến cô ấy sẩy thai, đối với chuyện này, trong lòng Mã Quốc Anh cảm thấy rất xấu hổ.
Cho nên lúc này đây, cô nhất định không thể để Tâm Nguyệt xảy ra chuyện, nhất định phải nhanh chóng bắt Lương Vân Nhi về quy án, ánh mắt Mã Quốc Anh hiện lên kiên định, yên lặng quyết đinh.
Mã Quốc Anh chỉnh sửa lại tư liệu một chút, giơ tay lên nhìn đồng hồ, kinh ngạc sửng sốt, thì ra đã trễ như vậy. Ngoài cửa sổ vẫn có bóng người bận rộn, trong lòng có chút băn khoăn, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Mở cửa, vỗ tay mấy cái, thu hút sự chú ý của bọn Thẩm Hùng, áy náy: “Đã khuya lắm rồi, chúng ta đi ăn, hôm nay tôi mời.”
“Woa, cám ơn madam.” Lăng Tâm Di lập tức vỗ tay khen ngợi, những người khác cũng vui vẻ phụ họa.
Mã Quốc Anh nhìn mọi người mang theo cặp mắt đen thui, đều sắp thành quốcc bảo hết rồi, trong đáy mắt lướt qua chút áy náy, mím môi, lòng có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Tôi biết mọi người đều tra vụ án nhân sĩ thương tàn đã mệt mỏi, chưa được nghỉ ngơi, lại phải tiếp nhận vụ án này, chờ sau khi vụ án này kết thúc, tôi lại mời mọi người ăn mội chầu no say.”
“Vậy chúng tôi không khách sáo, cám ơn madam trước nha.”
“Madam, cô không cần khách sáo, đây là chuyện chúng tôi nên làm, bọn Tâm Nguyệt cũng là bạn bè của chúng tôi, chúng tôi cũng hi vọng nhanh chóng bắt được hung thủ, để bọn Tâm Nguyệt yên tâm.”
Thẩm Hùng mang cặp mắt gấu trúc, nghiêm túc nói: “Đúng đó, madam cô đừng có khách sáo như vậy. Tâm Nguyệt và Đinh Đinh đều là đồng đội cùng kề vái sát cánh với chúng tôi, chúng tôi nhất định không để Lương Vân Nhi làm hại bọn họ, huống chi bắt kẻ trộm là nhiệm vụ của chúng tôi.”
“Như vậy à, tôi liền đem lời nói vừa nãy thu lại.” Mã Quốc Anh liếc nhìn qua bọn họ, cười nhạo, khóe môi cười giảo hoạt.
Quả nhiên, Thẩm Hùng dưới ánh mắt nhìn lom lom ‘nóng bỏng’ của những người khác, lập tức cười nịnh nọt lấy lòng: “Tôi cũng không phải có ý này, madam là nhân vật lớn làm sao có thể rút lời nói, cô muốn mời khách, làm sao bọn tôi cự tuyệt được chứ, bọn tôi rất xúc động khi madam hào phóng mở hầu bao.” Trong lòng âm thầm hối hận rơi lệ, vì sao anh luôn không biết quản cái mồm này chứ.
“Thôi, không giỡn với các người nữa, đi ăn cơm, ăn xong rồi về làm việc tiếp. Hiện nay, Lương Vân Nhi là nhân vật nguy hiểm, chúng ta phải mau chóng bắt cô ta.” Mã Quốc Anh cười nhạt nói.
“Biết rồi, madam!” Bọn Thẩm Hùng đồng thanh đáp lời.
“Madam, cô không đi chung với bọn tôi à?” Lăng Tâm Di thấy Mã QUốc Anh đi về văn phòng, nghi ngờ hỏi.
“Không cần, tôi còn có việc, lát xuống mua một phần sandwich ăn là được, mọi người đi đi.”
“Ừ, vậy chúng tôi đi nha.”
“Cám ơn.”
Mã Quốc Anh cầm một phần sandwich, vốn định ra ngoài hít thở không khí, ai ngờ lại đi lên sân thượng, đứng ở cửa ra vào nhìn hai cái ghế mây trống rỗng, có chút trống trải, nhớ lại hình ảnh ấp ám ngày đó, khóe môi cô cười nhợt nhạt.
“Sao lại đứng đây một mình vậy, qua kia ngồi đi.” Dương Dật Thăng đi đến tổ trọng án tìm Mã Quốc Anh, anh dựa theo trực giác lên sân thượng tìm, không ngờ vừa mới lên thang lầu liền gặp người anh ngày nhớ đêm mong, bước chân hơi dừng lại, khóe miệng liền vung lên nụ cười sáng lạn, đi tới.
“Ivan, sao anh lại ở chỗ này.” Mã Quốc Anh xoay người nhìn rõ người tới, hơi ngẩn người kinh ngạc hỏi.
“Tôi vốn dĩ đến tìm cô đi ăn, Thẩm Hùng nói cô không có trong phòng làm việc, tôi xuống nhà ăn, ăn trở về, tôi lên đây chỉ thử vận may mà thôi, để xem cô có ở trên này không?”Dương Dật Thăng nhìn chăm chú Mã Quốc Anh, tâm trạng vui vẻ nụ cười càng thêm lóa mắt: “Không ngờ vận may của tôi không tệ.”
Mã Quốc Anh bị anh nhìn có chút mất tự nhiên, đưa tay khẽ vuốt mái tóc, ngượng ngùng xoay người đi vào sân thượng, Dương Dật Thăng cũng cười đi theo.
Mã QUốc Anh ngồi xuống ghế, mở bao bì kiến gói sandwich, vừa muốn ăn, trước mặt liền xuất hiện một ly cà phê nóng hổi, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Dương Dật Thăng, con ngươi đen thùi lấp lánh lộ ra chút nghi hoặc.
“Ăn bánh bì khô, dạ dày sẽ khó chịu.” Dương Dật Thăng mang theo ý cười giải thích.
“Anh nên biết, tôi chỉ uống cà phê đen.” Mã Quốc Anh nhàn nhạt cự tuyệt.
“Trong cà phê này có thêm đường và sữa tươi nhưng không làm mất đi vị đậm đà của cà phê, huống hồ cô chưa nếm thử, làm sao biết không thích hợp.” Ánh mắt Dương Dật Thăng nhìn chăm chú vào Mã Quốc Anh, ánh mắt mang theo mong đợi, nhưng đáy lòng lại vô cùng khẩn trương, bàn tay đặt dưới bàn không khỏi siết chặt.
Đột nhiên, đầu không khí cứng nhắc, Mã Quốc Anh không khỏi nhìn người trước mắt, gương mặt quen thuộc hiện lên nụ cười tự tin, Mã Quốc Anh nhìn chăm chú vào vẻ mặt anh, dường như muốn xác định có phải anh nói đùa hay không, trong lòng dâng lên hàng loạt niềm vui sướng. Ánh mắt có chút giãy dụa, cô có thể bắt đầu lại lần nữa sao, thực sự có thể bỏ vị cà phê đắng, Mã QUốc Anh đang rầu rĩ chợt nhớ ngày đó Dương Dật Thăng kinh hãi, ánh mắt giãy dụa dần lùi bước, trở nên thâm thúy.
“Chỉ là một ly cà phê thôi, không cần nghiêm túc như vậy.” Mã Quốc Anh cúi đầu cắn miếng sandwich, nửa nghiêm túc nửa đùa.
“Phải không.” Dương Dật Thăng dựa vào ghế mây, nhìn bầu trời, vẻ mặt không chút tuyệt vọng khi bị cự tuyệt, nhưng trong lòng vẫn có chút uể oải, quả nhiên vẫn bị cự tuyệt.
“Tâm Nguyệt sao rồi.”
“Bác sĩ nói cô ấy và đứa bé đều khỏe mạnh, nhưng cô ấy chịu áp lực quá lớn, bác sĩ muốn cô ấy có thể nghi ngơi nhiều hơn. Ông chồng nhị thập tứ hiếu như Sâm đương nhiên ở bệnh viện chăm sóc bà xã rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.”
“Không nói bọn họ nữa, sao cô lại lên đây, bình thường Sâm và Tâm Nguyệt hay lên đây nghỉ ngơi, hai cái ghế mây là do bọn họ đem lên, trước kia tôi cũng muốn lên, kết quả bị bọn họ chê tôi cản trở thế giới của bọn họ, đem tôi đá ra ngoài.” Còn không phải bắt nạt anh là người cô đơn, không được, anh phải nhanh chóng làm Bell rung động, để cho hai người không có nghĩa khí kia hâm mộ. Dương Dật Thăng thầm hạ quyết tâm cưa đổ cô nàng Mã QUốc Anh thích giả làm núi băng này, lập tức liền ủ rũ, tìm đề tài nói chuyện phiếm với cô ấy, hi vọng có thể hiểu rõ cô ấy.
“Tâm Nguyệt và Sâm thường tới đây lắm sao?”
“Đúng vậy, trước khi bọn họ kết hôn, bọn họ đã lên đây làm bá chủ nơi này. Dương Dật Thăng khoanh tay, sau đó mím môi nhìn trời, không phục hành vi chiếm đoạt một nơi tốt như thế này của hai đứa bạn thân, dựa vào cái gì mà hai người bọn họ suốt ngày lên đây nùng tinh mật ý. Hiện tại đã gom thành một nhà ba người, vì sao, vì sao anh còn cô cô linh linh một người huhu… Sao người khác đều có đôi có cặp, còn anh theo đuổi một người mã cực khổ như vậy, tận đáy lòng Dương Dật Thăng không muốn thừa nhận mình hâm mộ lại ghen tỵ.
“Chỗ này đúng là nơi thư giản tốt.” Mã Quốc Anh cảm thụ làn gió mát thổi tới, thả lỏng tâm trạng đáp lời.
“Ừ.” Dương Dật Thăng cũng học theo Mã Quốc Anh, thả lỏng mình. Trên môi lộ nụ cười thản nhiên, hưởng thụ thời khắc ấm áp.
“Ba người các anh quen nhau lâu như vậy, nhất định rất hiểu biết đối phương.” Mã Quốc Anh nhớ lại bầu không khí thân thiết, ấm áp khi ba người bọn họ ở chung, thuận miệng hỏi.
“Ừ, coi như quen biết nhau hơn mười mấy năm.” Dương Dật Thăng nhớ lại chuyện năm đó, khóe môi không khỏi nhếch lên, giọng nói mang theo hoài niệm: “Khi đó, tôi và Sâm đều là côn đồ cắc ké, nhớ lúc đó, hai đứa chúng tôi không sợ trời không sợ đất,tôi còn nhớ khi ấy Tâm Nguyệt luôn bám theo sau bọn tôi nói huyên thuyên, nhưng mà cô ấy rất quanh tâm bọn tôi, người khác nhìn thấy bọn tôi đều hận không thể tránh càng xa càng tốt, nhưng cô ấy lại không để ý ánh mắt của người khác, đi theo bọn tôi, còn thường giúp bọn tôi giải quyết hậu quả, nhận nhiệm vụ làm y tá cho bọn tôi, nhớ có một lần, tôi và Sâm không sợ chết đi tìm người khác khiêu chiến, kết quả khiến bản thân bị đánh bầm dập, hơn một tháng Tâm Nguyệt không thèm đi theo bọn tôi, tôi và Sâm và bỏ rất nhiều tâm tư mới khiến cô ấy nguôi giận đấy.”
“Tôi và Sâm quyết định phải bảo vệ cô gái này, tôi vẫn nghĩ sẽ tiếp tục như vậy, nào ngờ tôi là người đầu tiên rời đi, ba người bọn tôi hẹn ước mười năm sau nhất định sẽ cùng nhau ‘làm ăn lớn’, kết quả hiện tại lại ăn ‘cơm hoàng gia’.” Dương Dật Thăng nhớ lại chuyện cũ, không khỏi lắc đầu buồn cười.
“Chênh lệch rất lớn.” Mã Quốc Anh lắc đầu nở nụ cười. Nhìn người đàn ông có khí chất lẫm liệt này, rất khó tưởng tượng mấy chục năm trước anh là tên côn đồ muốn ‘làm ăn lớn.’
“Lúc đó, chúng tôi còn lập ‘hẹn ước mười năm’.” Dương Dật Thăng suy nghĩ lại cảm thấy ngày xưa mình thật ngây thơ, thế nhưng…ngây thờ thì cũng là hồi ức quý báu nhất của anh.
Cổ Trạch Sâm dịu dàng nhìn người phủ nữ ngủ say trước mặt, nhẹ nhàng đem cửa phòng đóng lại, xoay người nhìn người đứng trước cửa sổ ở hàng lang. Người đàn ông này đưa lưng về phía anh tựa như ông vua ngạo mạn nhìn thiên hạ. Nghe tiếng bước chân Cổ Trạch Sâm đi ra ngoài, Lâm Nhã Nguyệt xoay người, vẻ mặt lạnh trầm như nước, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn thẳng vào Cổ Trạch Sâm, nếu là người khác e rằng đã sớm chạy trốn, nhưng Cổ Trạch Sâm lại nhếch môi cười, vẻ mặt bình tĩnh nhìn lại anh ta.
Từ khi anh và Lâm Tâm Nguyệt ở chung một chỗ, loại ánh mắt này anh đã nhìn vô số lần rồi, đã sớm tự động học thành tài kĩ thuật che đậy, huống hồ người trước mắt đã ‘hạ độc thủ’ biết bao nhiêu lần với anh rồi. May mà anh rước bà xã về dinh sớm hơn dự kiến.
Mà Lâm Nhã Nguyệt đối với cái tên cướp em gái yêu quý của mình đi, vẫn chưa từng cho người nào đó coi sắc mặt tốt. Trong đầu đã sớm muốn đem cái người trước mắt ngấm ngầm ‘hủy diệt nhân đạo’, đáng tiếc mỗi lần đều thất bại, bởi vì có em gái của anh che chở, mỗi lần đều khiến anh phải xơi hụt, khiến ‘quân vương’ Lâm Nhã Nguyệt cực kì nghẹn uất. Ghê tởm nhất chính là người kia còn lợi dụng lúc thân thể em gái của anh yếu ớt, lừa gạt con bé nhảy vô nấm mồ hôn nhân, hành động trước báo cáo sau, chuyện này khiến Lâm Nhã Nguyệt hận đến bập bẹ, dựa vào cái gì mà em gái yêu quý hắn nâng niu trong tay nhiều năm lại bị người nào đó dễ dàng bắt cóc.
Vì vậy, hai người đứng ở hành lanh bệnh viện mắt to trừng mắt nhỏ, một người cười đến trăm hoa đua nở, một người tỏa hơi lạnh như máy điều hòa, may mắn trên hành lang không có hoa si, bằng không hai mắt sẽ ứa ra trái tim hồng thét chói tai vì hai anh chàng đẹp trai một lạnh một nóng. (Tác giả: Vì sao tôi cảm thấy có JQ)
“Tâm Nguyệt đang ngủ.” Lâm Nhã Nguyệt híp mắt, dùng giọng điệu khẳng định đặt câu nghi vấn.
“Ừm, vừa ngủ.” Cổ Trạch Sâm mang theo nụ cười nhàn nhạt đáp, đáy mắt mềm mại.
"Tâm Nguyệt mang thai phải không" Giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Lâm Nhã Nguyệt nghe như tiếng nước suối chảy, nhưng khi nhắc tới em gái của mình thì, ánh mắt hiện lên chút mềm mỏng, không thể phủ nhận lúc nhận được tin tức này anh mừng rỡ như điên. Mặc dù sắc mặt không có biểu hiện, nhưng anh vừa nghe tin liền vứt hết mọi công việc đang làm chạy như bay tới đây,thế nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này ngồi coi chừng bên cạnh em gái, nhớ tới sự kiện lần trước, lửa giận trong lồng ngực của anh không thể áp chế được, đừng nói tới chuyện cho Cổ Trạch Sâm sắc mặt tốt.
“Dạ, bác sĩ đã xác nhận, Tâm Nguyệt mang thai hơn một tháng.” Nhắc tới chuyện bà xã mình mang thai, sắc mặt Cổ Trạch Sâm tràn đầy hào quang hạnh phúc, chói mắt.
Lâm Nhã Nguyệt thấy vậy, lửa giận trong mắt càng mạnh hơn, giọng nói càng lạnh lẽo: “Bác sĩ nói, Tâm Nguyệt từng sinh non, lần này con bé mang thai phải cẩn thận hơn, không được để con bé bị kích thích, biết không?”
Cổ Trạch Sâm vừa nghe, nét mặt tươi cười liền cứng đờ, chuyện lần trước Lâm Tâm Nguyệt sinh non là nỗi đau vĩnh viễn không thể nguôi ngoai của anh và Tâm Nguyệt, chuyện lần đó khiến bọn họ mất đi đứa con, anh chưa từng nghĩ có thể che giấu sự kiện kia với người đàn ông trước mặt này. Lúc đó không nói, chỉ là không muốn kích thích ông cụ sắp sụp đỗ. Tóm lại, dù sao thì cũng do chính anh không thể bảo vệ người con gái anh yêu, mới có chuyện như thế xảy ra, cho nên anh nói xin lỗi, xin lỗi, cho dù không phải mọi lỗi lầm đều do anh.
Nếu có thể anh nhất đinh không để cho chuyện như vậy xảy ra, cho nên trong khoảng thời gian này anh mới luôn luôn chú ý đến cảm xúc của Tâm Nguyệt, bởi vì anh không muốn trải qua chuyện như vậy lần nữa, chuyện đau khổ như vậy một lần là đủ rồi.
“Hừ.” Lâm Nhã Nguyệt hừ lạnh, ngày hôm nay, anh tới đây không phải khởi binh hỏi tội, mặc dù anh nhìn người nào đó không vừa mắt, nhưng không thể phủ nhận người này rất yêu em gái của mình, anh vì em gái cái gì cũng có thể làm, anh chỉ hơi giận và không cam lòng thôi à.
“Chuyện của ông nội không cần nói cho Tâm Nguyệt biết, miễn cho con bé lo lắng.” Lâm Nhã Nguyệt đi tới trước mặt Cổ Trạch Sâm dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Cổ Trạch Sâm, khí thế ào ạt, lạnh lùng uy hiếp: “Chăm sóc cho Tâm Nguyệt thật tốt, nếu con bé lại gặp chuyện không may, tôi chắc chắn không bỏ qua cho cậu, về phần người đàn bà chết tiệt kia, tôi sẽ giải quyết.”Nói tới Lương Vân Nhi, Lâm Nhã Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, con đàn bà chết tiệt kia dám làm hại ông nội, còn đem em gái bảo bối của anh dọa sợ, làm sao anh để ả thoải mái, nhìn liền biết ‘công lực’ khiến người ta chán ghét của Lương Vân Nhi lớn biết bao nhiêu.
“Tôi sẽ không để Tâm Nguyệt và đứa bé có chuyện đâu.” Cổ Trạch Sâm siết chặt tay, kiên định nói: “Nhưng xin anh tin tưởng vào cảnh sát, chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm được Lương Vân Nhi.” Tuy rằng anh rất muốn đem ả đàn bà làm bà xã và con anh sợ lột da lóc xương.
“Yên tâm, Tâm Nguyệt là người chấp pháp, tôi không làm chuyện khiến con bé khổ sở đâu.” Lâm Nhã Nguyệt biết Cổ Trạch Sâm đang lo lắng, anh sẽ không có đần như vậy, vì một người chẳng ra làm sao mà làm chuyện phạm pháp, nhưng mà ngấm ngầm gây chuyện ném đá giấu tay ở sau lưng vẫn có thể, cho nên bạn học Lương Vân Nhi tự cầu nhiều phúc đi.
Lâm Nhã Nguyệt xoay người gợi lên nụ cười giảo hoạt như con hồ ly, trước khi đi vẫn không quên dặn dò: “Chăm sóc con bé cho tốt, tôi đi xem ông nội hầm canh như thế nào rồi.” Aiz, không biết con của Tâm Nguyệt có bộ dạng ra sao, nếu là con gái thì càng tốt, nhất định sẽ đáng yêu như Tâm Nguyệt, đến lúc đó nên tặng bé con quà gì nhỉ, búp bê hay là váy… Người anh trai cuồng em gái bắt đầu có xu hướng cuồng cháu gái.
Cổ Trạch Sâm nhìn bóng lưng vui sướng rời đi không nhịn được rùng mình, vì sao anh có loại dự cảm xấu thế nhỉ, chắc là ảo giác thôi, mặc kệ, đi vào với Tâm Nguyệt thôi.
Mã Quốc Anh nhìn báo cáo kiểm tra xe của ông nội Lâm Tâm Nguyệt, hơn nữa đã tìm được chứng cứ khởi tố Lương Vân Nhi, đáng tiếc bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm được Lương Vân Nhi. Mặc dù đã phát lệnh truy nã, nhưng một ngày chưa bắt được Lương Vân Nhi, bọn họ không có biện pháp an tâm. Tai nạn lần này không có thương vong nghiêm trọng, nhưng không đảm bảo tiếp theo bọn họ sẽ gặp được vận may như lần này. Trong lòng Mã Quốc Anh hiểu rất rõ, người thân đối với cô bạn của mình quan trọng bao nhiêu, huống chi tới bây giờ Lương Vân Nhi vẫn có thể gây bất lợi cho bạn thân cô, hơn nữa hiện tại Lâm Tâm Nguyệt còn mang thai, lần trước là vì cô nến mới khiến Lâm Tâm Nguyệt bị liên lụy, còn khiến cô ấy sẩy thai, đối với chuyện này, trong lòng Mã Quốc Anh cảm thấy rất xấu hổ.
Cho nên lúc này đây, cô nhất định không thể để Tâm Nguyệt xảy ra chuyện, nhất định phải nhanh chóng bắt Lương Vân Nhi về quy án, ánh mắt Mã Quốc Anh hiện lên kiên định, yên lặng quyết đinh.
Mã Quốc Anh chỉnh sửa lại tư liệu một chút, giơ tay lên nhìn đồng hồ, kinh ngạc sửng sốt, thì ra đã trễ như vậy. Ngoài cửa sổ vẫn có bóng người bận rộn, trong lòng có chút băn khoăn, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Mở cửa, vỗ tay mấy cái, thu hút sự chú ý của bọn Thẩm Hùng, áy náy: “Đã khuya lắm rồi, chúng ta đi ăn, hôm nay tôi mời.”
“Woa, cám ơn madam.” Lăng Tâm Di lập tức vỗ tay khen ngợi, những người khác cũng vui vẻ phụ họa.
Mã Quốc Anh nhìn mọi người mang theo cặp mắt đen thui, đều sắp thành quốcc bảo hết rồi, trong đáy mắt lướt qua chút áy náy, mím môi, lòng có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Tôi biết mọi người đều tra vụ án nhân sĩ thương tàn đã mệt mỏi, chưa được nghỉ ngơi, lại phải tiếp nhận vụ án này, chờ sau khi vụ án này kết thúc, tôi lại mời mọi người ăn mội chầu no say.”
“Vậy chúng tôi không khách sáo, cám ơn madam trước nha.”
“Madam, cô không cần khách sáo, đây là chuyện chúng tôi nên làm, bọn Tâm Nguyệt cũng là bạn bè của chúng tôi, chúng tôi cũng hi vọng nhanh chóng bắt được hung thủ, để bọn Tâm Nguyệt yên tâm.”
Thẩm Hùng mang cặp mắt gấu trúc, nghiêm túc nói: “Đúng đó, madam cô đừng có khách sáo như vậy. Tâm Nguyệt và Đinh Đinh đều là đồng đội cùng kề vái sát cánh với chúng tôi, chúng tôi nhất định không để Lương Vân Nhi làm hại bọn họ, huống chi bắt kẻ trộm là nhiệm vụ của chúng tôi.”
“Như vậy à, tôi liền đem lời nói vừa nãy thu lại.” Mã Quốc Anh liếc nhìn qua bọn họ, cười nhạo, khóe môi cười giảo hoạt.
Quả nhiên, Thẩm Hùng dưới ánh mắt nhìn lom lom ‘nóng bỏng’ của những người khác, lập tức cười nịnh nọt lấy lòng: “Tôi cũng không phải có ý này, madam là nhân vật lớn làm sao có thể rút lời nói, cô muốn mời khách, làm sao bọn tôi cự tuyệt được chứ, bọn tôi rất xúc động khi madam hào phóng mở hầu bao.” Trong lòng âm thầm hối hận rơi lệ, vì sao anh luôn không biết quản cái mồm này chứ.
“Thôi, không giỡn với các người nữa, đi ăn cơm, ăn xong rồi về làm việc tiếp. Hiện nay, Lương Vân Nhi là nhân vật nguy hiểm, chúng ta phải mau chóng bắt cô ta.” Mã Quốc Anh cười nhạt nói.
“Biết rồi, madam!” Bọn Thẩm Hùng đồng thanh đáp lời.
“Madam, cô không đi chung với bọn tôi à?” Lăng Tâm Di thấy Mã QUốc Anh đi về văn phòng, nghi ngờ hỏi.
“Không cần, tôi còn có việc, lát xuống mua một phần sandwich ăn là được, mọi người đi đi.”
“Ừ, vậy chúng tôi đi nha.”
“Cám ơn.”
Mã Quốc Anh cầm một phần sandwich, vốn định ra ngoài hít thở không khí, ai ngờ lại đi lên sân thượng, đứng ở cửa ra vào nhìn hai cái ghế mây trống rỗng, có chút trống trải, nhớ lại hình ảnh ấp ám ngày đó, khóe môi cô cười nhợt nhạt.
“Sao lại đứng đây một mình vậy, qua kia ngồi đi.” Dương Dật Thăng đi đến tổ trọng án tìm Mã Quốc Anh, anh dựa theo trực giác lên sân thượng tìm, không ngờ vừa mới lên thang lầu liền gặp người anh ngày nhớ đêm mong, bước chân hơi dừng lại, khóe miệng liền vung lên nụ cười sáng lạn, đi tới.
“Ivan, sao anh lại ở chỗ này.” Mã Quốc Anh xoay người nhìn rõ người tới, hơi ngẩn người kinh ngạc hỏi.
“Tôi vốn dĩ đến tìm cô đi ăn, Thẩm Hùng nói cô không có trong phòng làm việc, tôi xuống nhà ăn, ăn trở về, tôi lên đây chỉ thử vận may mà thôi, để xem cô có ở trên này không?”Dương Dật Thăng nhìn chăm chú Mã Quốc Anh, tâm trạng vui vẻ nụ cười càng thêm lóa mắt: “Không ngờ vận may của tôi không tệ.”
Mã Quốc Anh bị anh nhìn có chút mất tự nhiên, đưa tay khẽ vuốt mái tóc, ngượng ngùng xoay người đi vào sân thượng, Dương Dật Thăng cũng cười đi theo.
Mã QUốc Anh ngồi xuống ghế, mở bao bì kiến gói sandwich, vừa muốn ăn, trước mặt liền xuất hiện một ly cà phê nóng hổi, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Dương Dật Thăng, con ngươi đen thùi lấp lánh lộ ra chút nghi hoặc.
“Ăn bánh bì khô, dạ dày sẽ khó chịu.” Dương Dật Thăng mang theo ý cười giải thích.
“Anh nên biết, tôi chỉ uống cà phê đen.” Mã Quốc Anh nhàn nhạt cự tuyệt.
“Trong cà phê này có thêm đường và sữa tươi nhưng không làm mất đi vị đậm đà của cà phê, huống hồ cô chưa nếm thử, làm sao biết không thích hợp.” Ánh mắt Dương Dật Thăng nhìn chăm chú vào Mã Quốc Anh, ánh mắt mang theo mong đợi, nhưng đáy lòng lại vô cùng khẩn trương, bàn tay đặt dưới bàn không khỏi siết chặt.
Đột nhiên, đầu không khí cứng nhắc, Mã Quốc Anh không khỏi nhìn người trước mắt, gương mặt quen thuộc hiện lên nụ cười tự tin, Mã Quốc Anh nhìn chăm chú vào vẻ mặt anh, dường như muốn xác định có phải anh nói đùa hay không, trong lòng dâng lên hàng loạt niềm vui sướng. Ánh mắt có chút giãy dụa, cô có thể bắt đầu lại lần nữa sao, thực sự có thể bỏ vị cà phê đắng, Mã QUốc Anh đang rầu rĩ chợt nhớ ngày đó Dương Dật Thăng kinh hãi, ánh mắt giãy dụa dần lùi bước, trở nên thâm thúy.
“Chỉ là một ly cà phê thôi, không cần nghiêm túc như vậy.” Mã Quốc Anh cúi đầu cắn miếng sandwich, nửa nghiêm túc nửa đùa.
“Phải không.” Dương Dật Thăng dựa vào ghế mây, nhìn bầu trời, vẻ mặt không chút tuyệt vọng khi bị cự tuyệt, nhưng trong lòng vẫn có chút uể oải, quả nhiên vẫn bị cự tuyệt.
“Tâm Nguyệt sao rồi.”
“Bác sĩ nói cô ấy và đứa bé đều khỏe mạnh, nhưng cô ấy chịu áp lực quá lớn, bác sĩ muốn cô ấy có thể nghi ngơi nhiều hơn. Ông chồng nhị thập tứ hiếu như Sâm đương nhiên ở bệnh viện chăm sóc bà xã rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.”
“Không nói bọn họ nữa, sao cô lại lên đây, bình thường Sâm và Tâm Nguyệt hay lên đây nghỉ ngơi, hai cái ghế mây là do bọn họ đem lên, trước kia tôi cũng muốn lên, kết quả bị bọn họ chê tôi cản trở thế giới của bọn họ, đem tôi đá ra ngoài.” Còn không phải bắt nạt anh là người cô đơn, không được, anh phải nhanh chóng làm Bell rung động, để cho hai người không có nghĩa khí kia hâm mộ. Dương Dật Thăng thầm hạ quyết tâm cưa đổ cô nàng Mã QUốc Anh thích giả làm núi băng này, lập tức liền ủ rũ, tìm đề tài nói chuyện phiếm với cô ấy, hi vọng có thể hiểu rõ cô ấy.
“Tâm Nguyệt và Sâm thường tới đây lắm sao?”
“Đúng vậy, trước khi bọn họ kết hôn, bọn họ đã lên đây làm bá chủ nơi này. Dương Dật Thăng khoanh tay, sau đó mím môi nhìn trời, không phục hành vi chiếm đoạt một nơi tốt như thế này của hai đứa bạn thân, dựa vào cái gì mà hai người bọn họ suốt ngày lên đây nùng tinh mật ý. Hiện tại đã gom thành một nhà ba người, vì sao, vì sao anh còn cô cô linh linh một người huhu… Sao người khác đều có đôi có cặp, còn anh theo đuổi một người mã cực khổ như vậy, tận đáy lòng Dương Dật Thăng không muốn thừa nhận mình hâm mộ lại ghen tỵ.
“Chỗ này đúng là nơi thư giản tốt.” Mã Quốc Anh cảm thụ làn gió mát thổi tới, thả lỏng tâm trạng đáp lời.
“Ừ.” Dương Dật Thăng cũng học theo Mã Quốc Anh, thả lỏng mình. Trên môi lộ nụ cười thản nhiên, hưởng thụ thời khắc ấm áp.
“Ba người các anh quen nhau lâu như vậy, nhất định rất hiểu biết đối phương.” Mã Quốc Anh nhớ lại bầu không khí thân thiết, ấm áp khi ba người bọn họ ở chung, thuận miệng hỏi.
“Ừ, coi như quen biết nhau hơn mười mấy năm.” Dương Dật Thăng nhớ lại chuyện năm đó, khóe môi không khỏi nhếch lên, giọng nói mang theo hoài niệm: “Khi đó, tôi và Sâm đều là côn đồ cắc ké, nhớ lúc đó, hai đứa chúng tôi không sợ trời không sợ đất,tôi còn nhớ khi ấy Tâm Nguyệt luôn bám theo sau bọn tôi nói huyên thuyên, nhưng mà cô ấy rất quanh tâm bọn tôi, người khác nhìn thấy bọn tôi đều hận không thể tránh càng xa càng tốt, nhưng cô ấy lại không để ý ánh mắt của người khác, đi theo bọn tôi, còn thường giúp bọn tôi giải quyết hậu quả, nhận nhiệm vụ làm y tá cho bọn tôi, nhớ có một lần, tôi và Sâm không sợ chết đi tìm người khác khiêu chiến, kết quả khiến bản thân bị đánh bầm dập, hơn một tháng Tâm Nguyệt không thèm đi theo bọn tôi, tôi và Sâm và bỏ rất nhiều tâm tư mới khiến cô ấy nguôi giận đấy.”
“Tôi và Sâm quyết định phải bảo vệ cô gái này, tôi vẫn nghĩ sẽ tiếp tục như vậy, nào ngờ tôi là người đầu tiên rời đi, ba người bọn tôi hẹn ước mười năm sau nhất định sẽ cùng nhau ‘làm ăn lớn’, kết quả hiện tại lại ăn ‘cơm hoàng gia’.” Dương Dật Thăng nhớ lại chuyện cũ, không khỏi lắc đầu buồn cười.
“Chênh lệch rất lớn.” Mã Quốc Anh lắc đầu nở nụ cười. Nhìn người đàn ông có khí chất lẫm liệt này, rất khó tưởng tượng mấy chục năm trước anh là tên côn đồ muốn ‘làm ăn lớn.’
“Lúc đó, chúng tôi còn lập ‘hẹn ước mười năm’.” Dương Dật Thăng suy nghĩ lại cảm thấy ngày xưa mình thật ngây thơ, thế nhưng…ngây thờ thì cũng là hồi ức quý báu nhất của anh.