Điền Lập Phong cẩn thận di chuyển bước chân, rất nhanh đi đến bên cạnh bức tường bao quanh Bạch Vân đạo quán, cách vị trí gian thiền phòng giam giữ Mộng Tuyết các nàng là gần nhất. Hắn đang muốn phi thân bay qua bức tường, đột nhiên, trong rừng truyền đến vài tiếng vỗ cánh của đám chim chóc.
Điền Lập Phong sững người, trong lòng âm thầm kinh ngạc:"Muộn thế này rồi, chim chóc trong rừng sao lại bị kinh động nữa, chẳng lẽ cũng có người buổi tối thám thính đạo quán? Trước tiên ta cứ đợi một lát đã rồi tính tiếp." nghĩ đến đây, thân thể hắn dựa sát vào bức tường, ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp về phương hướng phát ra tiếng kêu của đám chim chóc.
Không bao lâu sau, từ phía xa truyền đến tiếng bước chân.
Điền Lập Phong thấy quả nhiên là có người đến, trong lòng hắn vô cùng tò mò, thầm nghĩ:"Chẳng lẽ người đang đến là đến cứu nữ tử bị giam, xem ra không cần ta phải mạo hiểm rồi. Như vậy cũng tốt, ta vừa khéo ẩn núp nơi bón tối, quan sát một chút, bọn họ là người phương nào." Nghĩ đến đây, hắn âm thầm vận công vào hai mắt, khiến cho tầm nhìn của bản thân có thể rộng hơn một chút, nhìm chăm chú về hướng truyền lại tiếng bước chân.
Một lát sau, bốn tên che mặt đi vào tầm mắt của Điền Lập Phong, trong lòng hắn âm thầm cười trộm, thầm nghĩ:"Bọn họ đều che mặt, ta đoán không sai quả nhiên là tới cứu người."
"Đại ca, bốn người chúng ta hôm nay xem như mất công cả một ngày, tiểu tử nọ ngay cả cái bóng cũng không tìm thấy, không biết Lang nhân đại ca có thu hoạch gì không, huynh nói xem hắn vì sao muốn cùng chúng ta chia ra tìm kiếm đây?" Giọng nói của một tên che mặt truyền đến tai Điền Lập Phong.
Điền Lập Phong kinh hãi, vẻ mắt trở nên vô cùng khó coi, trong lòng nghi hoặc:"Lang nhân, bọn họ nói là lang nhân đại ca, hi vọng lang nhân mà bọn họ đang nói đến chỉ là một cái danh hiệu của một người nào đó." Nghĩ đến đây, hắn hít vào một hơi thật sâu.
"Lang nhân đại ca là đầu lĩnh của chúng ta, hắn làm việc luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ, có thể là bởi vì chúng ta mới đến trung thổ, hắn có chút sự tình còn chưa tiện nói cho chúng ta, ta bây giờ có chút mệt, tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát." Giọng một tên che mặt khác truyền đến tai Điền Lập Phong.
Điền Lập Phong nghe bọn chúng nói xong, trong lòng suy nghĩ miên man:"Bọn họ nói vừa mới tới trung thổ, điều này có nghía là bọn họ từ quan ngoại đến, không hay, nghe sư phụ nói, quan ngoại là lãnh địa của thú nhân, chẳng lẽ bọn họ là thú nhân, vậy, vậy bọn chúng tới đây làm cái gì nhỉ? Chẳng lẽ cái đạo quán này là cơ sở của thú nhân ở trung thổ."
Nghĩ đến đây, bảo kiếm trong tay hắn dường như cảm ứng được yêu ma khí tức rung lên nhè nhẹ. Điền Lập Phong rất sợ kiếm của mình chấn động bay khỏi tay mình, hắn vội vàng dùng tay phải đem kiếm giữ chặt trong vỏ kiếm.
Thanh kiếm trong tay Điền Lập Phong không phải là kiếm bình thường, mà là một thanh bảo kiếm có linh khí. Thanh bảo kiếm này tên là Nghịch Hàn, người khác gọi là Nghịch Hàn bảo kiếm, là một trong những bảo vật của Trường Phong đạo quán, nó không chỉ có công năng phân biệt yêu ma quỷ quái mà còn có thể trong nháy mắt khuếch đại công kích lực lượng của người dùng kiếm phát ra lên rất lớn, còn chính thức khuếch đại lên bao nhiêu lần thì không ai biết được.
Thanh kiếm này mặc dù là một trong những bảo vật của Trường Phong đạo quán, nhưng nó được đặt trong tàng kiếm khố của đạo quán không biết là đã bao nhiêu lâu, không một ai có thể đem thanh kiếm này mang ra khỏi tàng kiếm khố. Cho nên, ở Trường Phong đạo quán, đời chưởng môn trước đã lập ra một cái quy định, đó là chỉ cần là đệ tử của đạo quán có thể cầm được thanh kiếm này, kẻ có thể mang nó ra khỏi tàng kiếm khố, sẽ thành chủ sở hữu của bảo kiếm.
Vài năm trước đây, cơ duyên xảo hợp Điền Lập Phong theo sư phụ đến tàng kiếm khố lấy được thanh kiếm này. Sư phụ hắn lúc đó vô cùng kinh ngạc, sau đó đối với hắn cũng nhìn bằng con mắt khác, hơn nữa rất chiếu cố đến hắn, ngay cả pháp thuật kỹ năng cũng đều là tự mình nhất nhất đích thân truyền thụ. Từ khi Điền Lập Phong lấy được kiếm xong, thêm vào đó bản thân hắn chuyên tâm tu luyện lại có sư phụ tỉ mỉ dậy dỗ, khiến cho hắn rất nhanh ở trong đám thanh niên cùng lứa trở thành tinh anh hiếm có của Trường Phong đạo quán.
Điền Lập Phong thấy bảo kiếm trong tay cũng có phản ứng, trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ:"Bọn chúng quả nhiên là thú yêu, xem ra việc này có chút không ổn rồi. Nữ tử bị giam nọ, ta còn nên cứu hay không đây?" nghĩ đến đây, hắn bỗng nhiên nhớ lại lúc hắn trước khi rời đi, sư phụ hắn dặn đi dặn lại nói:"Sau khi ngươi rời khỏi đây, không được gây chuyện sinh sự, không nên xen vào việc của người khác, đi nhanh về nhanh."
Lúc này, Điền Lập Phong cảm thấy vô cùng bối rối không biết nên làm thế nào mới tốt.
Điền Lập Phong thấy bốn người nọ không chút cố kị đi thẳng về phía cổng Bạch Vân đạo quán, thần sắc hắn càng thêm khẩn trương, tay bất giác trở nên run rẩy. Mặc dù hắn cũng được tính là cao thủ ở Trường Phong đạo quán, nhưng hắn xuất môn không nhiều, cũng thường nghe tiền bối nói thú nhân lợi hại như thế nào, gặp phải nên cẩn thận. Có lẽ bởi vì chút nguyên nhân này mới tạo thành áp lực tâm lý cho hắn.
"Hai nữ tử nọ, giam ở chỗ này sợ rằng cũng không an toàn, đạo sĩ của đạo quán này không có lấy một tên có năng lực, ta để ý thấy, vạn nhất tiểu tử nọ thừa lúc chúng ta vắng mắt, đến đây, không phải là rất nhẹ nhàng có thể đem các nàng cứu thoát sao?" thanh âm của một tên khác, một lần nữa truyền đến tai Điền Lập Phong.
"Ngươi yên tâm đi, nơi này là địa điểm bí mật chỉ chúng ta mới biết, chúng ta không nói, tiểu tử nọ có thể tìm đến nơi này sao? Lại nói, chúng ta chính là dùng hai tên nữ tử này làm mồi nhử, chờ chiểu tử kia cắn câu, ta còn đang lo lắng hắn không tới đây này. Không xong, sao ta lại quên mất việc này kia chứ?" thanh âm của một tên khác truyền tới.
"Chuyện gì vậy?" một tên khác hỏi.
"Lang nhân đại ca lúc rời đi, giao cho chúng ta đem sự tình hai tên nữ tử đang bị giam ở Bạch Vân đạo quán thông báo cho người phụ trách y quán, lang nhân đại ca còn đoán chắc tiểu tử nọ sẽ đi tới y quán tìm người. Như vậy, chúng ta ở một bên đợi cá cắn câu cũng giảm bớt được nhiều chuyện. Ài, đều trách ta trí nhớ quá kém, lại quên mất việc trọng yếu này." Một tên khác nói.
"Đại ca, không cần tự trách nữa, chúng ta cũng đều quên mất. Dù sao hôm nay cũng đã quá muộn rồi, sáng sớm mai ta cùng tiểu đệ đi đến y quán, huynh và nhị ca ở trong đạo quán trông coi, như vậy không phải là được sao." Một tên khác nói.
"Xem ra đành phải làm như vậy rồi. Vào đi, tối nay nghỉ ngơi cho khỏe, bắt đầu từ ngày mai đề cao cảnh giác." Một tên nói.
Nghe đến đây, Điền Lập Phong thấy bốn tên nọ đã tiến vào đạo quán. Hắn ngồi xuống góc tường, trong lòng thầm nghĩ:"Bọn chúng bắt hai nữ tử thì vì muốn bắt một tên tiểu tử khác, xem ra tiểu tử từ trong miệng bọn chúng nhất định là một nhân vật rất lợi hại. Người của đạo quán này lại cùng thú nhân thông đồng làm ra loại việc như vậy, sư phụ muốn ta mang thư cho chưởng môn của cái đạo quán này, ta thấy sư phụ nhất định là bị chưởng môn của cái đạo quán này lừa rồi, xem ra lần này ta đến đây tốn công vô ích rồi. Việc này ta có nên xen vào không đây?"
Sau khi trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, lương tâm hắn để cho hắn làm ra quyết định không để cho gian kế của thú nhân thành công.
Điền Lập Phong áp tai vào bức tượng nghe ngóng hồi lâu, thấy bên trong không chút động tĩnh, hắn tung người bay qua bức tường, rơi xuống qua bên kia, nhanh chóng lách mình ẩn thân vào một góc tối, bắt đầu dò xét động tĩnh trước cửa gian tiểu thiền phòng đang giam giữ người.
Hắn nhìn thấy trước cửa gian tiểu thiền phòng này có mười tên đạo sĩ đang canh giữ, có hai cái đèn lớn đem cánh cửa chiếu sáng chưng. Điền Lập Phong thấy vậy, trong lòng cảm thấy có chút gấp gáp.
Điền Lập Phong nhìn thấy bốn tên thú nhân xuất hiện trước cửa gian tiểu thiền phòng nọ, trong lòng hoảng sợ:"Đừng nha, bọn chúng sẽ không đứng gác trước cửa cả đêm chứ, nếu không, ta thật sự chỉ có thể buông tha thôi."
Qua một lát sau, bốn tên thú nhân cùng nhau bỏ đi.
Điền Lập Phong trong lòng lúc này mới thoải mái một chút, nhưng hắn vẫn có chút lo lắng. Đột nhiên, cấu trúc của cái phòng khách hắn vừa mới đến xuất hiện trong đầu hắn, trong lòng thầm nghĩ:"Phòng khách lúc ta mới đến, mặt trước có một cánh cửa, mặt sau có một cái cửa sổ, từ đó suy ra kết cấu của gian tiểu thiền phòng này có thể đồng dạng với kết cấu của gian phòng khách, nếu đúng là như thế vậy thì tốt hơn rồi." nghĩ đến đây, hắn lặng lẽ đi vòng ra phía sau gian tiểu thiền phòng.
Con trăng lén lút chui vào tầng mây, sao đêm cũng đi trốn hết, ban đêm càng thêm hắc ám.
Điền Lập Phong ngưng tụ công lực vào hai mắt, trước mắt hắn nhất thời trở nên sáng ngời.
Người có thể đưa công lực tùy ý tụ vào mắt, tai, mũi làm cho thị giác, thính giác, xúc giác của mình trở bên càng thêm linh mẫn, cũng không phải là ai cũng có thể làm được, do đó mới biết được, Điền Lập Phong so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều.
Điền Lập Phong đi đến mặt sau gian tiểu thiền phòng giam giữ Mộng Tuyết các nàng, nhìn thấy có ánh đèn chiếu ra, hắn biết rằng gian thiền phòng đích xác là có cửa sổ, trong lòng cảm thấy dễ dàng hơn không ít. Hắn di động nhanh đến bên dưới cửa sổ, dùng lực đẩy qua đẩy lại, cửa sổ nọ cũng không như trong tưởng tượng của hắn, một đẩy liền mở ra. Con mắt đảo đảo, đang muốn gõ cửa, tay hắn đưa lên nhưng lại dừng lại ở đó, trong lòng thầm nghĩ:"Ta làm như thế này, nếu trong phòng có người của đạo quán, không phải là lộ tẩy rồi sao." Nghĩ đến đây, hắn rút tay về, ngây ngốc tại chỗ, nhất thời không biết nên làm như thế nào mới tốt.