Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 177: Dữ quang tái bào

Linh Cơ nghe âm thanh này, biết là trọng binh Từ Hàng mai phục tại đây, vội vàng nói: "cẩn thận, khả năng chúng ta bị địch nhân bao vây rồi".

 

Trần Nhược Tư tiếp lời: "ài, phàm nhân nếu không dùng pháp khí công kích thì không thể tạo thành tổn thương cho ta được, nàng phải chú ý bản thân nhé".

 

"Được rồi, là chàng tự nói đấy nhé, không cần muội bảo hộ chàng nữa", Linh Cơ cười duyên một tiếng, bỏ tay khỏi người Trần Nhược Tư, tăng tốc xông ra ngoài toái thạch.

 

Trần Nhược Tư bị nàng đẩy một cái, tâm lí còn không kịp chuẩn bị, thân hình nhất thời mất đi trọng tâm rơi xuống dưới vài mét mới miễn cưỡng khống chế lại được. Lúc này, một khối cự thạch rơi thẳng về phía hắn, Trần Nhược Tư trong lúc hoang mang không ngưng tụ được bao nhiêu lực lượng, vội hươ quyền đánh vào cự thạch.

 

Kì thật, Linh Cơ tuyệt không định bỏ mặc Trần Nhược Tư, nàng biết hắn có hộ thể tiên khí và Ngọc lân giáp bảo hộ, cho dù bị đá tảng rơi trúng cũng sẽ không bị thương. Nàng lo hắn nếu xông ra cùng mình, bị địch nhân phục kích, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng nên mới cố ý làm vậy. Bạn đang đọc chuyện tại

 

Quả nhiên, Linh Cơ vừa xông ra toái thạch, lập tức vô số dải sáng như những thanh trường mâu đã bắn thẳng tới.

 

Linh Cơ không phải lo lắng cho Trần Nhược Tư nữa, hành động tất nhiên nhanh như điện chớp, nàng chỉ vận khí bảo hộ thân thể, dễ dàng lách qua từng đạo trường mâu ra bên ngoài.

 

Đột nhiên, không trung rít một âm thanh, một đạo thiểm điện xé không trung xiên thẳng về hướng Linh Cơ.

 

Linh Cơ tựa như sớm biết địch nhân sẽ có chiêu này, không chút hoang moang, chỉ phất tay một cái, một đạo ánh sáng bay ra kích vụn mấy thanh trường mâu ánh sáng gần người, thân hình di động rất nhanh lướt qua sát đạo thiểm điện kia. Nhưng cho dù là vậy, lực lượng của đạo thiểm điện kia không vì thế mà tan biến, nó tiếp tục lao thẳng về phía toái thạch.

 

Trần Nhược Tư lúc này vừa ra tay đánh vỡ được khối cự thạch trên đầu, tâm lí đang lúc đắc ý: "ha ha, không ngờ năng lực của mình cũng khá vậy, một quyền thôi đá đánh nát tảng đá lớn này…", đắc ý còn chưa xong, hắn chợt cảm giác trên không có một cỗ lực lượng kinh người đang xuyên thẳng về phía mình.

 

"Con bà nó", Trần Nhược Tư kinh hãi kêu một tiếng, cuống cuồng vận sức lắc mình tránh đi.

 

"Ầm", một tiếng vang lên, cỗ lực lượng kia kích trúng một tảng đá to, tức thì toái thạch một lần nữa bay loạn, vô số cát đá lao về phía Trần Nhược Tư.

 

Trần Nhược Tư còn chưa kịp phản ứng đã bị vô số toái thạch đập trúng người, mấy tiếng "bụp, bụp, bụp" liên tiếp vang lên, thân thể hắn bị toái thạch đánh bật về phía sau, bắn xa vài mét, đập lên một khối đại thạch khác đang rơi xuống mới may mắn không bắn đi nữa.

 

Trần Nhược Tư lúc này thực xui vẻo vô cùng, đầu hắn bị đá vụn đập nổi lên một đống u, cái mũi cũng bị đâp tới chảy cả máu.

 

Đột nhiên, một thân ảnh từ phía dưới bắn lên, hắn còn chưa kịp phản ứng đã cảm giác bản thân bị một cánh tay nắm lấy y phục, sau đó cảm giác thân thể mình như tên bắn vậy, lướt nhanh về phía trên.

 

Người lôi Trần Nhược Tư này chính là sư công hắn. Tay trái lão nắm Trần Nhược Tư, tay phải đỡ Thiện Ngộ xông ra lớp toái thạch vẫn đang rơi xuống. Lúc này, cũng có vô số đạo trường mâu ánh sáng lao về phía họ.

 

Lão nhân tuyệt không ngờ bên ngoài còn có địch nhân phục kích, kinh hãi vô cùng, nhất thời không biết làm sao. Lão hiểu, nếu mình xuất thủ ngăn cản, vậy tất phải buông một người ra, người đó nhất định sẽ bị đánh trúng, không chết cũng trọng thương; nếu không buông ra thì cả ba người đều ăn đạn.

 

Đang lúc lão nhân do dự, Linh Cơ hô lớn một tiếng: "cẩn thận", cùng lúc đó, nàng phất tay mạnh một cái, mấy đạo hàn quang nhanh chóng bay ra. "Pang, pang, pang", vài thanh trường mâu tới gần lão nhân tức thì bị kích trúng bật ra. Lão nhân thừa cơ thoát ra ngoài vòng bao vây của trường mâu, tiếp tục bay lên cao.

 

Lão nhân ngừng thân hình lại, đặt Thiện Ngộ và Trần Nhược Tư xuống, cấp tốc nhìn quanh một lượt, xông về phía vị trí công kích mình ban nãy.

 

Trần Nhược Tư và Thiện Ngộ không hiểu lão đang làm gì, cũng không có thời gian quan tâm, chằm chằm nhìn trường mâu ánh sáng vẫn đang loạn bay tứ phía.

 

Trần Nhược Tư chợt hiện linh quang trong óc, thầm kinh: "không ổn ròi, Linh Cơ còn đang bị bao vây trong vòng sáng", nghĩ tới đây, hắn vội ngưng tụ lực lượng, nhanh chóng di động thân hình, hướng về chỗ trường mâu ánh sáng đang tập trung đông nhất.

 

Nhưng chờ Trần Nhược Tư sắp tới gần khu vực đó, thanh âm Linh Cơ tức thì vang lên: "chàng quay lại làm gì, mau đi, nguy hiểm". Lời vừa dứt, Trần Nhược Tư đã cảm giác một cỗ năng lượng khí lưu đang cực nhanh lại gần mình.

 

Trần Nhược Tư đang muốn tránh né thì thấy người tới là Linh Cơ, ngưng lại cười nói: "ta lo cho nàng, quay lại cứu nàng đây".

 

"Chàng tự lo bản thân mình đi", Linh Cơ bực mình đáp, lời vừa dứt đã tới bên người hắn, nàng giơ tay kéo Trần Nhược Tư bay lên.

 

Linh Cơ và Trần Nhược Tư còn đang trên không, đột nhiên nghe vài tiếng nổ liên tiếp vang lên, tiếp đó là những tiếng kêu thảm không ngừng.

 

Linh Cơ và Trần Nhược Tư nhìn về phía phát ra tiếng kêu, thấy mười gã hòa thượng mặc áo xám từ trên tầng không ngã xuống, lúc này, trận trường mâu ánh sáng đầy mặt đất cũng theo đó biến mất.

 

Tiếng Từ Hàng từ trên không vọng xuống: "khốn khiếp, dám phá trận pháp của ta, đã thế cho các ngươi biết thế nào là uy lực của "Thần lực thạch". Lời lão vừa dứt, bầu trời tức thì đổi sắc, mây đen gió lốc, sấm vang chớp giật đì đùng.

 

"Roẹt, roẹt", vài tia chớp rực lên, bắn xuống phía Trần Nhược Tư và Linh Cơ.

 

Hai người đều từng thử qua uy lực của "Thần Lực Thạch", biết không thể ngăn nổi, vội vàng động thân tránh tít ra xa.

 

Thiện Ngộ đứng giữa không trung nhìn cảnh này mắt trợn trừng, hắn biết năng lực mình tuyệt không thể tránh được tốc độ cực nhanh của tia chớp Thần Lực Thạch tạo ra, tâm lí kinh hoàng hết mực, không khỏi rùng mình sợ hãi, mồ hôi tuốt đầy đầu.

 

Đột nhiên, hắn cảm giác có một cỗ kình phong từ phía sau thổi tới, còn chưa kịp hiểu là chuyện gì, đã cảm giác một đôi cánh tay mạnh mẽ nhấc bổng mình lên, nhanh chóng bay về một phía xa xa.

 

Từng đạo thiểm điện kinh khủng như từng con rắn lửa đuổi theo bọn họ sát nút.

 

Thiện Ngộ hai mắt thao láo, nhìn tia chớp kinh khủng kia đuổi theo, trong lòng chỉ hoảng hốt kêu khẽ: "mau, nhanh lên, mau". Nhưng hắn càng kinh hoàng thì càng thấy tia chớp kia đuổi tới gần hơn, không khỏi kinh hãi hét toáng lên. Tiếc là tia chớp không có tai, không vì tiếng kêu của hắn mà ngưng lại.

 

Tại thời khắc nguy hiểm này, một đạo bạch quang từ phía trái tầng không bắn tới.

 

"Bùm", đầu tia chớp bị bạch quang đánh trúng, hỏa quang đầy trời tia lửa tung tóe khắp nơi.

 

Thiện Ngộ nhìn tia lửa dần xa, tâm tình bình tĩnh lại một chút, song vẻ sợ hãi trên mặt hắn tuyệt không vì thế mà bớt đi.

 

Đạo bạch quang giải vây kia chính là do Linh Cơ phát ra. Nhưng cũng bởi vậy, nàng và Trần Nhược Tư lại bị ba tia chớp khác đuổi kịp, tình thế rất hung hiểm.

 

Trần Nhược Tư tuy cảm giác thấy nguy hiểm, song hắn không nhát gan như Thiện Ngộ kia, ngược lại rất bình tĩnh. Có lẽ bởi hắn đã trải qua nhiều lúc nguy nan, lòng can đảm vượt hơn Thiện Ngộ không ít. Tốc độ Linh Cơ phi hành tuyệt không chậm hơn lão nhân mang theo Thiện Ngộ, nhưng dù sao phải mang theo một người, cũng không sao nhanh được hơn tốc độ tia chớp.

 

Mắt thấy một tia chớp như con rắn lửa, há rộng cái mồm phun ra một luồng khí nóng khủng khiếp, rất nhanh sẽ bao trùm lên người Trần Nhược Tư và Linh Cơ. Trần Nhược Tư ngầm vận một hơi khẩu khí, đánh mạnh ra một quyền, một quả cầu kim sắc bay ra nhắm chuẩn hướng rắn lửa điện quang.

back top