Tiếng nổ mạnh vừa lắng xuống, từng trận tiếng "long long" từ dưới mặt đất truyền đến, tiếp đó, Trần Nhược Tư cảm thấy mặt đất chỗ mình đang đứng bị chấn động, lắc lư.
Đột nhiên, hai đạo ánh sáng cực nhỏ màu đất từ trên quả cầu ở giữa khống chế thất bắn ra, phân biệt hướng Tử Điệp và Mộ Dung Thiên bay đến.
Trần Nhược Tư thấy vậy biết rằng tình huống không ổn, hắn vội vàng huy chưởng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh về phía quả cầu. Khi tia sáng màu đất cách Tử Điệp và Mộ Dung Thiên chỉ còn khoảng một thước nữa thì chưởng lực của Trần Nhược Tư cũng đánh tới quả cầu. "Phanh" một tiếng nổ vang lên, quả cầu bị đánh trúng nát bấy, đất bụi nhất thời bay lên, trong nháy mắt lan tràn cả khống chế thất.
Đất bụi tan đi, cả khống chế thất hoàn toàn thay đổi, trên mặt đất tầng tầng tro bụi, trên tám bức tường cũng bị che kín vởi một tầng bụi đất. Tử Điệp và Mộ Dung Thiên ngồi ở trung gian giống như hai pho tượng được nặn bằng đất, đầu mặt quần áo một màu xám tro.
Trần Nhược Tư không để ý đến bộ dạng của mình, mở miệng gọi: "Sư phụ, Tử Điệp tỷ tỷ các người không việc gì chứ, nhanh, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này, con cảm thấy nơi này sắp sập xuống rồi."
Tử Điệp và Mộ Dung Thiên nghe được tiếng gọi của Trần Nhược Tư mới tỉnh táo trở lại, Mộ Dung Thiên trả lời: "Tiểu tử, cám ơn một chưởng vừa rồi của ngươi, nếu không hai người chúng ta sợ rằng đã mất mạng rồi. Xem uy lực của một chưởng vừa rồi của ngươi, có thể đoán ra được năng lực của ngươi không hề kém cỏi, ta thật sự là vẫn còn đánh giá thấp năng lực của ngươi rồi. Tiểu tử, thật sự là ngươi sao, mới có nửa năm không gặp, tiến bộ thật không nhỏ a."
Trần Nhược Tư cười đắc ý, giật giật lông mày, trong lòng cười thầm: "Ta ngất, đó cũng gọi là tiến bộ sao, nhưng ta cảm thấy ta dường như một điểm tiếng bộ cũng không có. Vừa rồi bất quá chỉ xuất ra hai thành lực lượng mà thôi, nếu là dùng toàn lực, người nhất định sẽ cảm thấy càng thêm kinh ngạc." Nghĩ xong, tươi cười nịnh nọt: "Đấy koong phải là sư phụ dậy dỗ có phương pháp sao, nếu không con làm sao có thể tiến bộ lớn vậy được."
Tử Điệp nói: "Chúng ta mau rời khỏi đây, nơi này không phải là nơi để nói chuyện."
Tử Điệp vừa dứt lời, "oanh long" một tiếng nổ lớn vang lên, tai của bọn họ đều bị âm thanh này làm mất đi thính giác, mặt đất bắt đầu kịch liệt chấn động, nếu không phải mấy người Trần Nhược Tư tốc độ phản ứng nhanh, tay nắm tay, vận công bay lên, sợ rằng đã bị chấn động này làm ngã nhào rồi.
Tai của bọn họ vừa mới khôi phục lại thính giác, vài tiếng nổ lớn một lần nữa lại truyền vào trong tai họ, cũng vào lúc này, tám đạo quang mang màu xám phá tường mà vào, quang mang mang theo đất bụi và đá vỡ đánh về phía ba người Trần Nhược Tư.
Trần Nhược Tư thấy vậy, vô cùng kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ: "Lực lượng của tên thổ quái vật này cũng quá mạnh mẽ đáng sợ đi, ngay cả tám đầu tiên thú cùng nó va chạm cũng không tổn thương đến một cọng lông của nó, mà lúc này còn có lực lượng mạnh mẽ như vậy đến công kích chúng ta, thật sự là quá đáng sợ rồi. Cũng không biết lực lượng của tên thổ quái vật này là như thế nào, nếu ta có thể đem lực lượng của nó thu lấy để sử dụng, chiến thắng tên khốn nạn kia có lẽ không phải là chuyện khó khăn."
Suy nghĩ của Trần Nhược Tư vận chuyển nhanh chóng, trong lòng không chút sợ hãi, mà ngược lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào quang mang trước mắt đang từ từ đến gần ba người, kỳ thật hắn không nhìn thấy quang mang, hắn dường như thông qua cảm giác của mình, cảm ứng được bọn họ đã đi đến chỗ nào rồi.
Trần Nhược Tư trong lòng vui sướng kêu lên: "Chẳng lẽ cao thủ đều là như thế này, không cần dùng mắt, chỉ bằng cảm giác là có thể biết được nhanh chậm tốc độ lực lượng, lực công kích lớn hay nhỏ sao? Loại cảm giác này đến thật đúng lúc." Sauk hi có loại kỳ diệu cảm giác này, hắn có thể kịp thời nắm được lực lượng vị trí chuẩn xác của địch nhân, nhưng lúc này hắn cảm giác được Mộ Dung Thiên và Tử Điệp dường như mất đi ý thức, trở nên chậm chạp, trong lòng hắn cảm thấy có chút không ổn. Hắn vươn hai tay đồng thời dùng sức, đem Tử Điệp và Mộ Dung Thiên ném lên phía trên, va vào đỉnh khống chế thất.
Trần Nhược Tư ném bọn họ ra ngoài, mặc dù sẽ khiến cho bọn họ va vào đỉnh phòng, thậm chí rất có thể vì vậy mà bị thương, nhưng hắn cho rằng chỉ có như vậy mới có thể làm cho bọn họ thoát khỏi tám đạo quang mang màu xám tro hung hãn muốn lấy tính mạng người ta kia.
Trong nháy mắt, Tử Điệp và Mộ Dung Thiên bị Trần Nhược Tư dùng một cỗ lực lượng mạnh mẽ ném ra ngoài, phá tan lớp ngói của nóc nhà, hướng không trung bay đi.
Tử Điệp và Mộ Dung Thiên bị gạch nói đánh vào người, làm cho tỉnh táo trở lại, sau khi ở trong không trung lộn nhào vài vòng, khống chế thân hình, ổn định ở nguyên chỗ.
"Oanh" lại một tiếng nổ nữa truyền đến tai bọn họ, bọn họ nhìn về nơi phát ra tiếng nổ, nhìn thấy trên bầu trời của khống chế thất, đá vụn như khói đen cuồn cuộn bắn lên, trong đó còn xen lẫn từng tia kim sắc quang mang.
Tử Điệp thấy vậy, bất giác hoảng sợ kêu lên: "Trần Nhược Tư, Trần Nhược Tư còn ở trong đó, chuyện này là sao vậy, chúng ta làm thế nào lại xuất hiện ở đây nhỉ? Hắn tại sao còn không có xuất hiện nhỉ?"
Mộ Dung Thiên tựa hồ như hiểu ra điều gì đó, nước mắt tuôn rơi, trong lòng đau đớn: "Tiểu tử ngốc, ngươi tại sao lại ngu ngốc như vậy, cứu được chúng ta nhưng lại hi sinh tính mạng của mình."
Ngay khi Mộ Dung Thiên và Tử Điệp hai người tưởng rằng Trần Nhược Tư đã chết, còn bị vây trong trạng thái cực độ bi thương và sững sờ, một giọng nói trầm đục giống như là mấy người nói cùng một lúc vang lên hỗn loạn, truyền vào trong tai bọn họ: "Ha ha ha, thú vị, ta vừa mới xuất sanh liền gặp được trò chơi thú vị như vậy. Mấy tên nhân loại các ngươi cùng ta đối nghịch, có thể mang đến cho các ngươi lợi ích gì đây, ta thấy một chút điểm lợi ích cũng không có, chỉ có tử vong mới là quy chúc tốt nhất cho các ngươi. Chịu chết đi!"
Thanh âm này vô cùng lớn, chấn động khiến cho da đầu họ tê dại, màng nhĩ như bị xé rách. Thanh âm vừa dứt, từ dưới đất thoát ra một bàn tay đen cực lớn, hướng vẫn đứng ở không trung Tử Điệp và Mộ Dung Thiên chộp tới.
"Chạy mau! Tên ma đầu này không có cách nào rời khỏi mặt đất, đạt đến độ cao nhất định hắn sẽ không có cách nào công kích được chúng ta." Mộ Dung Thiên quát to, cấp tốc hướng càng cao không trung bay lên.
Tử Điệp chần chờ trong chốc lát, mới chuyển người bay lên. Ngay lập tức, nàng phát hiện trước mắt vài căn hắc ảnh cực lớn ngăn trở, thẳng từ dưới đất kéo dài lên. Nàng biết, cái này khả năng nang là ngón tay của cự đại hắc thủ của đại ma đầu nọ, trong lòng bất giác hoảng sợ, muốn tăng tốc, nhưng nàng lại hiện ra có chút lực bất tòng tâm.
Rất nhanh, mấy cây cột đen lớn che khuất tầm mắt của nàng, bầu trời phía trên cũng bị ngón tay to lớn của ma đầu vươn ra che kín, trong nháy mắt rơi vào bóng tối. Trong lòng nàng bất giác hoảng sợ hô lên: "Xong rồi, không nghĩ đến lần đầu điên gặp gỡ sau khi ta hoàn toàn khôi phục thương thế lại bị ma đầu bóp chết. Như thế này cũng tốt, có thể cùng hắn một đường, dọc đường đi cũng có người chăm sóc, ta cũng không ân hận."
Mộ Dung Thiên phát giác Tử Điệp bay lên, độ cao vừa đạt đến độ cao của ngón tay của ma đầu, lão nhìn thấy Tử Điệp bị ma tầu bóp chặt trong lòng bàn tay, trong lòng cảm thấy một trận khó chịu, kêu lên thống khổ: "Ông trời, điều này là tại sao? Vì sao lại để cho một cái lão đầu có thể an toàn thoát đi mà lựa chọn hi sinh lại là tính mạng của hai người trẻ tuổi đây? Ta tình nguyện mất mạng là ta, còn sống là bọn chúng.
Không được, ta phải ngăn cản bàn tay của ma đầu kia, trước khi nó hoàn toàn siết chặt, cứu Tử Điệp cô nương ra." Nghĩ đến đây, lão vận khí ngưng tụ lực lượng lớn nhất, huy chưởng hướng bàn tay to lớn của ma đầu đang từ từ biến nhỏ nắm chặt lại, công kích tới.
Mặc dù lão biết làm như vậy chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, nhưng lão cho rằng, đó cũng là cơ hội duy nhất cứu được Tử Điệp, cho dù phải trả giá bằng tánh mạng của mình lão cũng không tiếc.
Thân hình của Mộ Dung Thiên như mũi tên bắn thẳng về phía cự thủ của ma đầu. Mà cự thủ của ma đầu đang nhanh chóng nắm chặt, sinh mệnh của Tử Điệp cũng bị uy hiếp nguyên trọng. Đọc Truyện Online mới nhất ở
Ở trong tình trạng khẩn cấp này, một tiếng nổ thật lớn phát ra từ bên dưới của cự thủ. Mộ Dung Thiên không biết là đã xảy ra chuyện gì, thân hình lão vội vàng ngừng lại, cẩn thận quan sát, nhìn thấy cự thủ đang từ từ mở ra, một cái nhân ảnh từ khe hở do cự thủ mở ra, bay ra. Phía dưới của cự thủ, đá vụn, đất bụi như khói đen cuồn cuộn bắn ra bốn phía, tạo nên tầng tầng sóng lớn đất đá bụi, đem cảnh vật trên mặt đất cắn nuốt trong nháy mắt. Đá lớn va đập vào từng khối đá trên núi phát ra những tiếng "long long" không dứt bên tai.