Trong băng quật rất lạnh, ngay cả khí người thở ra cũng lập tức khắc biến thành bông tuyết màu trắng hướng mặt đất bay xuống. Mà Trần Nhược Tư nằm trên phiến đá màu xanh biếc trên trán lại không ngừng toát ra mồ hôi. Giọt mồ hôi trên trán hắn không hề bị cái khí lạnh trong động băng đông kết, mà phản chiếu ánh sáng vàng đang phát ra từ trên người hắn, khiến người ta thoạt nhìn giống như một hạt châu lóng lánh ánh sáng màu vàng được khảm trên trán hắn.
Trong phiến đá màu xanh biếc phát ra lực lượng quái dị, từng tia xanh đậm mắt thường không nhìn thấy được tiến vào trong cơ thể của Trần Nhược Tư, trợ giúp hắn chống lại sự phá hoại của cỗ lực lượng cường đại trong cơ thể, có tác dụng tăng cường khả năng đề kháng của cơ thể hắn. Tia ánh sáng xanh biếc kia chỉ có thể bằng vào năng lực cảm ứng mẫn cảm mới có thể cảm giác được. Linh Cơ tuy rằng năng lực cũng không kém, nhưng nàng lại không cách nào cảm giác được. Tiểu Hà cũng giống như vậy, không thể cảm giác.
Tại đây trong băng quật, chỉ có cha mẹ Tiểu Hà, thân là thượng cổ tiên thú mới miễn cưỡng có thể cảm giác được việc này. Cuộc nói chuyện lâm vào cục diện bế tắc, mọi người cũng không biết trầm mặc bao lâu, mẹ của Tiểu Hà nói: "Các ngươi có thể cảm thấy nghi hoặc đối với lời nói vừa rồi của ta, trước tiên ta để cho các ngươi nhìn xem những điều được dự đoán trên dự ngôn thạch". Nói xong, hướng cha của Tiểu Hà gật đầu.
Cha của Tiểu Hà, đi đến giữa phiến đá xanh biếc, đem Trần Nhược Tư ôm khỏi phiến đá. Mẹ của Tiểu Hà mặc niệm (thầm đọc) chú ngữ, tay phải vung lên, một đạo ánh sáng màu đỏ theo ngón tay của nàng bắn ra bay tới phía trên phiến đá màu xanh biếc. Phiến đá màu xanh biếc dường như cảm ứng được lực lượng mà mẹ của Tiểu Hà phát ra, khe khẽ rung động vài cái, vị trí trung tâm của phiến đá màu xanh biếc chậm rãi hiện lên ánh sáng màu đỏ nhè nhẹ, thoạt nhìn giống như ngọn lửa màu đỏ nhảy múa ở trên phiến đá màu xanh biếc. Ánh sáng màu đỏ càng lúc càng đậm, dần dần một đoạn ký tự màu đỏ hiện ra phía trên phiến đá màu xanh biếc, đoạn ký tự này rõ ràng là: long nhân tả hữu nhân thế gian, thế gian đích điên phúc, dã tại tha đích nhất niệm chi gian (long nhân chi phối thế gian, thế gian điên đảo chỉ trong một ý niệm của hắn).
Qua chừng hai phút, ánh sáng màu đỏ dần dần ảm đạm, phụ thân của Tiểu Hà đem Trần Nhược Tư thả xuống dưới, khẽ thở dài, nói: "Chúng ta bận tâm chính là bởi lời tiên đoán trên Dự ngôn thạch. Ta lo lắng chi phối thế gian chính là hắn, vạn nhất hắn tỉnh lại làm ra một quyết định sai lầm, chẳng khác nào đem cuộc sống thế gian toàn bộ phá hỏng sao?"
Mẹ của Tiểu Hà nói tiếp: "Các ngươi có lẽ hoài nghi chúng ta vì cái gì nói Long nhân như trên dự ngôn thạch chính là tiểu tử này. Vừa rồi ta nói với các ngươi trong cơ thể hắn có long, nhân, thú ba loại máu hỗn hợp chính là minh chứng tốt nhất rồi. Đúng rồi, Linh Cơ cô nương, ta vừa rồi nghe nói, khống chế thế gian, người mang đến tai họa cho nhân loại cũng không phải long nhân, mà là một người khác, đây là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ lời tiên đoán trên dự ngôn thạch không chính xác sao?" Rõ ràng, nàng trong lòng cũng là nghi hoặc.
Linh Cơ suy nghĩ một chút, nói: "Không sai, hắn không phải long nhân, có thể nói, chính là cha ta. Chẳng qua, trên ý nghĩa bản chất mà nói hắn cũng không tính là cha ta, bởi vì hắn đã bị một oan hồn nộ khí yêu tà khống chế, hiện tại toàn bộ năng lực của người Minh tộc dưới sự thi triển trợ giúp pháp lực của oan hồn nộ khí, hầu như là một lần nữa tăng lên. Ta trước kia ở Minh tộc, trừ cha ta và hai vị hộ pháp không ai có thể cùng ta chống đỡ, nhưng hiện tại chính là một quỷ nô bình thường đều có thể cùng ta qua mấy chiêu. Nói tới đây, các vị hẳn là đã hiểu được nguyên nhân vì sao ta nói người sắp điên đảo thế gian không phải long nhân mà là một người khác rồi chứ."
"Điều này sao có thể, làm sao Dự ngôn thạch có thể nói sai chứ?" Mẹ của Tiểu Hà trong lòng nghi hoặc.
Tiểu Hà trầm tư lại nói: "Con hiểu rồi, con hiểu được xảy ra chuyện gì rồi. Theo như dự ngôn thạch nói chỉ có long nhân mới có thể chi phối điên đảo thế gian, cũng có thể nói người trong lời nói Linh Cơ tỷ tỷ phải cần long nhân đi chế phục hắn, có lẽ là như vậy".
Cha của Tiểu Hà nói: "Cũng là ngươi suy nghĩ linh hoạt, đúng vậy, cũng có thể giải thích như vậy, nhưng chúng ta vẫn là không thể mạo hiểm, phải xem tình hình rồi hãy nói".
Linh Cơ có chút lo lắng nói: "Ta cảm thấy các vị không mạo hiểm vẫn là tốt nhất, bởi vì năng lực của hắn thật sự là cường đại, ta tuy rằng chưa thấy qua hắn ra tay nhưng chỉ bằng vào thi pháp của hắn có thể đem năng lực của toàn bộ tộc nhân Minh tộc tăng lên mấy lần, cái này đủ để chứng minh thực lực của hắn".
Mẹ của Tiểu Hà cười cười nói: "Ta biết là cô lo lắng cho chúng ta, yên tâm đi, có lẽ cô còn không có chân chính nhìn thấy thực lực của chúng ta, chúng ta năng lực tuy rằng không cường đại bằng tên kia như cô miêu tả, nhưng hợp lực của hai người chúng ta, đối phó thần tiên thực lực cực mạnh hiện tại là Tiêu Dao Thiên Quân Trần Đạo Thiên cũng là dư dả. Cho dù chúng ta không thắng được người mà cô nói thì vẫn có năng lực bỏ chạy".
Linh Cơ vẫn đang lo lắng, dặn dò nói: "Các vị đã nói như vậy, ta cũng không có cách nào, chẳng qua các vị cẩn thận một chút vẫn là tốt hơn".
Tiểu Hà chạy đến bên cạnh mẹ, lôi kéo tay nàng, giống như làm nũng nói: "Nghe giọng điệu của cha mẹ hẳn là có biện pháp cứu tỉnh Tư ca ca. Chi bằng trước tiên cứu tỉnh huynh ấy, sau đó cùng đi thăm dò năng lực của tên kia, như vậy miễn cho chúng con vừa phải lo lắng cho huynh ấy lại vừa phải lo lắng cho cha mẹ, có được hay không?
Mẹ của Tiểu Hà nhẹ vuốt ve mái tóc Tiểu Hà, cười nói: "Ngoan, nghe lời, chúng ta không phải không muốn cứu hắn, vạn nhất tên kia có thể không đủ để điên đảo thế gian, nếu chúng ta tùy tiện cứu tỉnh hắn, vạn nhất hắn chính là người điên đảo thế gian, sợ rằng chúng ta lại trở thành kẻ đầu dung túng hắn rồi. Nguồn tại http://
Tiểu Hà có chút không vui nói: "Được rồi, vậy cha mẹ đi nhanh về nhanh, đừng để chúng con phải đợi lâu". Nàng cũng không lo lắng cho cha mẹ mình, có lẽ là bởi vì nguyên do cho tới bây giờ nàng còn không thấy một người nào có năng lực chống đỡ được cha mẹ nàng.
Cha mẹ của Tiểu Hà thoáng nhìn nhau, gật đầu mỉm cười, hướng phía Linh Cơ và Tiểu Hà phất phất tay, xoay người đi ra ngoài. Bọn họ đứng ở cửa ra của băng quật, lẳng lặng đứng lại, mẹ của Tiểu Hà nói: "Chàng nói xem chuyện mà nha đầu kia nói có thật hay không? Người của Minh tộc làm sao lại có thể trở nên cường đại như vậy, việc này thật khó khiến người ta tin tưởng".
Cha của Tiểu Hà vươn tay đến đặt ở trên vai nàng, mỉm cười nhìn nàng nói: "Mặc kệ những điều nàng ta đã nói, chúng ta đi nhìn chẳng phải sẽ biết hay sao? Long nhân chúng ta cũng không sợ, chẳng nhẽ nàng còn lo lắng với thực lực của chúng ta thắng không được một tên Minh yêu sao?"
Mẹ của Tiểu Hà mỉm cười gật đầu, lập tức hai người tay trong tay, thân hình vừa động hóa thành hai đạo hồng quang xoẹt qua trời cao, lao đi vùn vụt nháy mắt đã biến mất phía chân trời.
Về chuyện oan hồn nộ khí này, chỉ có người trong Minh tộc mới có truyền ngôn lại, nhưng cũng không có người tin tưởng là thật, đây cũng là giấc mộng trong lòng người của Minh tộc, hy vọng có một ngày như vậy, có thể có một người như vậy, mang theo tộc nhân của mình đi lên con đường cường đại. Có lẽ bởi vì nguyên nhân này, mọi người liền đem điều này lưu truyền xuống đời sau. Đã là truyền ngôn của Minh tộc người ngoài tự nhiên là không ai biết đến, vả lại, trước kia cũng chưa từng thấy qua người của Minh tộc cường đại, tự nhiên sẽ không tin tưởng truyền ngôn của Minh tộc lại biến thành sự thật. Cho dù là ngoại nhân nghe được truyền ngôn này cũng sẽ chê cười người của Minh tộc là người ngốc nói mê, cũng sẽ không nói cho người khác biết, theo thời gian ngày càng dài người của ngoại tộc biết được truyền ngôn này chỉ sợ là không có. Bằng không, làm sao ngay cả Y Nỉ thú là thượng cổ tiên thú đều không biết như vậy.
Trong băng quật, Linh Cơ vẫn như trước ngồi bên cạnh Trần Nhược Tư, giúp hắn lau mồ hôi trên trán, trong lòng rốt cuộc vẫn cảm thấy có chút không an ổn, thầm nghĩ: "Lòng ta sao lại đột nhiên cảm thấy bất an vậy nhỉ, chẳng nhẽ hắn có nguy hiểm, không, hẳn là không phải như vậy. Ngay cả Y Nỉ thú là thượng cổ tiên thú đều nói hắn không có việc gì, ta đây vì sao lại cảm thấy bất an chứ, chẳng nhẽ, chẳng nhẽ …" Nàng không dám nghĩ tiếp, quay đầu nhìn Tiểu Hà, vẻ mặt có chút khẩn trương nói: "Nhanh, nhanh đuổi theo ngăn cha mẹ muội lại, không để cho bọn họ đi".
"Chỉ sợ cha mẹ muội đã sớm đi xa rồi, muội cho dù hiện tại đuổi theo cũng không đuổi kịp". Tiểu Hà phía dưới, cười nói: "Tỷ tỷ, thực sự không cần lo lắng, cha mẹ muội bọn họ sẽ không có việc gì".
"Nhưng, nhưng lòng ta vì sao lại cảm thấy bất an chứ, có lẽ nguyên nhân là bởi vì tinh thần ta quá mệt mỏi sinh ra áp lực". Nói xong, thở dài, ngồi ngẩn người lẳng lặng nhìn Trần Nhược Tư bình thản nằm ở đó.