Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 257: Nộ hống chi uy

Trong hầm băng, lửa bốc ra trên người Y Nỉ thú chiếu thành một phiến đỏ rực. Nhiệt năng mạnh mẽ như sóng triều đánh về bốn phía. Tường băng chung quanh dường như không chịu nổi cỗ nhiệt năng này nên bắt đầu từ từ tan chảy. Băng sơn đang lung lay giờ càng rung động dữ dội hơn, tiếng "ù ù" cũng càng lúc càng nhiều.

 

Tiểu Y Nỉ thú thấy tình hình này thì thấy rất lo lắng, trong lòng thầm tính, nếu như không dùng nhiệt năng của mình, chỉ sợ là khó có thể ngăn cản đám yêu linh này xông vào. Còn nếu như dùng thì hang động rất có thể sẽ sụp đổ, chôn vùi toàn bộ mọi người trong hang. Trong lúc do dự, nàng đã thu lại một phần nhiệt năng do mình tỏa ra. nguồn

 

Đám yêu linh như nhìn thấu nỗi lo lắng của nàng, một tên trong đó nở nụ cười quỷ dị, quay đầu gật gật với mấy tên yêu linh bên cạnh, lập tức cả đám cùng lao tới đánh tiểu kiều diễm thú.

 

Tiểu kiều diễm thú không hề sợ hãi, nàng tuy biết đám người trước mặt này không dễ đối phó, nhưng nàng càng biết rõ rằng không thể để đám người kia xông vào động được. Nàng không né tránh, liều chết đứng bảo vệ ở giữa lối vào, ngẩng mạnh đầu phun ra một đoàn hỏa diễm nồng đậm.

 

Đám yêu linh cũng không ngờ được lúc này mà con nhóc kia còn dám toàn lực xuất kích nên không kịp trở tay, vội vàng bay ngược về phía sau. Chỉ có vài tên u linh năng lực thấp kém bay chậm bị ngọn lửa nuốt chửng, đốt cháy thành làn khói đen.

 

Tiểu kiều diễm thú thấy thế thì ngẩng đầu lên, lúc lắc vài cái rồi phát ra mấy tiếng gầm rú quái dị, trông như đang thị uy với đám người trước mặt, lại giống như là cười nhạo mấy tên không biết lượng sức. Có điều lúc này trong lòng nàng cũng rõ, mình dù có mạnh hơn mấy tên này, nhưng năng lượng dù sao cũng có hạn, không thể tùy tiện lãng phí nên cũng không tiếp tục tấn công đám yêu linh. Nàng thầm tính, chỉ cần bọn chúng bất động, mình cũng đứng yên. Như vậy mới chính là phương pháp kéo dài thời gian tốt nhất.

 

Mặc dù với khả năng của mình, Tiểu Hà miễn cưỡng có thể ngăn cản địch nhân xông vào, nhưng nàng cũng hơi lo lắng cho Tử Điệp và Ngọc Lan vẫn đang hôn mê nên vẫn thường quay đầu lại dùng khóe mắt liếc qua quan sát động tĩnh của hai người các nàng.

 

Yêu linh nhìn giống như đầu lĩnh lúc trước đang lui lại chụm đầu nói vài câu với mấy yêu linh khác, sau đó thì rời khỏi lối vào hang, lui về sau mấy trượng, không ai biết được là trong đầu chúng đang tính toán cái gì.

 

Tiểu Y Nỉ thú thấy địch nhân rời khỏi hang động thì nghi ngờ, không vì vậy mà lơi lỏng cảnh giác mà chỉ thở chậm lại một hơi, dùng sức mạnh của mình đem chuyển thân thể Ngọc Lan và Tử Điệp đến bên. Kiểm tra qua các nàng một chút, thấy thương thế của hai nàng cũng hơi nặng nhưng nhất thời chưa nguy hiểm đến mạng sống, liền nhả ra một năng lượng quang cầu vây quanh thân thể hai nàng.

 

Ở sâu trong hang, quang mang phát ra từ cơ thể Trần Nhược Tư gần như đã làm cả động thính( căn phòng ở trong hang) sáng rực lên, độ sáng đã vượt xa khỏi khả năng chịu đựng của mắt người. Phụ mẫu của tiểu Y Nỉ thú và Điềm Hương Nhi ba người bị bao phủ trong đó, dùng mắt thường căn bản là không nhìn được người bọn họ, chỉ có thể mơ hồ trông thấy hai quang vựng (vầng sáng) màu hồng sắc và thanh sắc nhàn nhạt.

 

Hai quang trụ màu hồng sắc và quang trụ thanh sắc đang hợp thành mũi khoan hai màu trên ngực Trần Nhược Tư cùng hai quang vựng này liên hệ rất chặt chẽ.

 

Mũi khoan lốc xoáy vẫn như cũ, không vì bị kim sắc trong cơ thể Trần Nhược Tư chống cự mà phát sinh biến hóa gì, vẫn như trước cuồn cuộn không ngừng đổ vào trong cơ thể Trần Nhược Tư.

 

Bỗng nhiên, giọng nói yếu ớt của một nữ tử vang lên:" Được rồi, thành công, chúng ta thu tay lại đi." Lời vừa nói xong, hai quang trụ màu hồng sắc và quang trụ thanh sắc đồng thời biến mất. Lốc xoáy hai màu trên ngực Trần Nhược Tư mất đi lực chống đỡ, trong nháy mắt liền bị một cỗ lực lượng vô hình đánh tan.

 

Thân thể Trần Nhược Tư không bị ngoại giới tiếp tục quấy rầy nên hộ thể lực lượng trong cơ thể hắn cũng dần biến mất, không lâu sau, hang động lại trở lại bình thường. Trần Nhược Tư lẳng lặng nằm trên phiến đá xanh biếc, một tầng hộ thể quang mang màu kim sắc nhàn nhạt quanh quẩn quanh người hắn. Chỉ có điều sắc mặt hắn đã thay đổi so với trước đây, giờ trông giống khuôn mặt của một người bình thường vậy.

 

Cha mẹ của tiểu kiều diễm thú và Điềm Hương Nhi vẫn ngồi ở chỗ họ thi pháp lúc trước, thân thể bọn họ cũng xảy ra chút biến hóa. Cả người hơi run rẩy, mặt tái nhợt cắt không còn giọt máu, từng giọt mồ hôi trên trán đã đông thành băng tinh thể, trên hàng lông mi cũng kết lại một tầng băng sương nhàn nhạt. Nhìn hình dáng bọn họ lúc này hiển nhiên là năng lượng đã hao hết, không thể chống đỡ được cái lạnh nữa nên run rẩy. Giờ mà ai nhìn thấy họ cũng không thể nghĩ được họ lại là những linh vật ngạo thị thiên hạ, Long và tiên thú Y Nỉ.

 

 

Chẳng biết qua bao lâu, ba người họ run mạnh một cái rồi ngừng lại, cả ba đồng thời mở mắt ra, nhìn thoáng qua nhau, hơi cười cười. Điềm Hương Nhi nói:" Cảm tạ các ngươi, cảm tạ các ngươi đã cứu nhi tử ta, tin rằng nó sẽ nhanh tỉnh lại thôi."

 

Hồng y nữ tử nhìn thoáng qua trượng phu, hơi cười cười, quay đầu lại nói:" Ngươi cũng không cần nói mấy lời khách khí này. Lúc trước chúng ta đã đánh giá thấp lực lượng trong cơ thể hắn, nếu không có sự trợ giúp của ngươi, chỉ với hai chúng ta thì sợ là chúng ta chống đỡ không được quá ba phút là đã bị lực lượng trong cơ thể thôn phệ mà chết rồi. Theo lý mà nói thì chúng ta phải cảm tạ ngươi mới đúng."

 

Điềm Hương Nhi khẽ thở dài, cảnh tượng lúc trước Minh tộc đánh chết mấy thần tiên trên không trung lại hiện lên, nàng trầm mặc một lúc rồi chậm rãi nói:" Nó sau khi tỉnh lại, sức mạnh mặc dù cường đại, nhưng ta nghĩ sức của hắn vẫn chưa đủ đề đấu với Minh vương kia đâu. Ta hoài nghi lời tiên đoán của Dự Ngôn thạch đã sai lầm rồi."

 

Hồng y nam tử cười nói:" Đừng nhụt chí, mặc kệ lời tiên đoán có đúng hay không, chúng ta cũng phải cố hết sức. Dù không thành công thì trong lòng cũng thấy thanh thản. Được rồi, với khả năng đề kháng của hai nha đầu kia có lẽ đã sớm không chịu được rồi, để ta ra ngoài gọi họ vào, dù sao bên trong so với bên ngoài cũng ấm hơn nhiều lắm." Nói rồi liền đứng lên, đang muốn bước đi bỗng cảm thấy chân không còn một chút sức lực, căn bản là không thể di chuyển được.

 

Điềm Hương Nhi đáp:" Đừng lo lắng, hai người bọn họ hẳn là có thể chống được cái lạnh bên ngoài, ngươi nên ngồi xuống cẩn thận nghỉ ngơi một chút đi." Có thể là tòa băng sơn quá lớn, mà lối vào cũng quá dài lên tiếng đánh nhau ngoài cửa động vừa rồi không truyền được đến chỗ ba người bọn họ, bằng không, Điềm Hương Nhi tuyệt đối không thoải mái như thế, làm gì còn có cái bộ dáng không quan tâm đến an nguy của Ngọc Lan với Tử Điệp nữa.

 

Vừa nói xong thì có tiếng động truyền vào tai họ, họ cho rằng đó là Tử Điệp và Ngọc Lan đang đi vào nên cùng nhìn về phía lối vào. Ba người trợn tròn mắt, họ nhìn thấy không phải là bóng dáng của Ngọc Lan với Tử Điệp mà là ba băng tinh cầu đang bay rất nhanh trong lối vào.

 

" Rầm rầm rầm" ba tiếng vang lên, ba băng tinh thể rơi xuống trước mặt Điềm Hương Nhi bọn họ, tiếp đó có hơn mười đạo bóng đen nhẹ nhàng bay đến, hóa thành hình người đứng chặn kín lối vào.

 

Điềm Hương Nhi bọn họ sắc mặt vốn đã tái nhợt, sau khi nhìn rõ ra ba người bị đóng băng bên trong băng tinh thể chính là Ngọc Lan, Tử Điệp và Tiểu Hà thì mặt càng tái thêm ba phần, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ.

 

Mẫu thân của Tiểu Hà nhìn đám yêu linh trước mặt, trong lòng thầm nghĩ:" Tiểu Hà sao lại đến đây, dựa vào năng lực của nó sao lại bị bọn người kia bắt được nhỉ? Nhìn bộ dáng chật vật của nó, hẳn là dưới tình huống không phòng bị mà bị bắt. Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, nếu như đám yêu linh trước mặt quả thật có năng lực làm vậy, thì cho dù chúng ta hiện giờ không hao hết năng lượng cũng không thể chiến thắng nhiều yêu linh như vậy. Chẳng lẽ, chúng ta hôm nay thực sự sẽ bỏ mạng ở đây sao, lẽ nào lời tiên đoán của Dự Ngôn thạch thật sự đã sai sao?"

 

"Ha ha, hôm nay thu hoạch không nhỏ nha, vậy mà cũng bắt được ba Y nỉ tiên thú, hai long nhân, một tiểu tiên tử, còn có kẻ mà Minh vương muốn giết nữa." Yêu linh đầu lĩnh cười khẽ một tiếng, cuồng vọng nói:" Các ngươi tự xuống tay hay đợi bọn ta đến giúp các ngươi giải quyết?"

 

Điềm Hương Nhi thầm thở ra một hơi, dùng một chút chân khí vừa nghỉ ngơi được mà phát ra tiếng gào rít giận dữ:" Hừ, ngươi là ai, mau thả ba hài tử bị đóng băng ra, nếu không thì đừng trách ta không khách khí." Mục đích của nàng chỉ là muốn dọa sợ đám người trước mặt kia để tranh thủ chút thời gian chờ Trần Nhược Tư tỉnh lại.

 

Tiếng gào rít này rất lớn, rất vang, khiến cho cả động băng đều bị rung động.

 

Mấy u linh nhất thời không phòng bị bị đánh cho hồn phi phách tán, ngay cả trái tim đám yêu linh như cũng rung theo, cả người không kìm được rùng mình một cái, có điều, bọn chúng chỉ thở nhẹ vài hơi là đã nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.

 

Không hổ là hậu nhân của long tộc, ngay cả thanh âm mà cũng có thể có lực nhấn nhiếp lớn như vậy.

back top