"Chẳng lẽ ta cứ như vậy mà thất bại sao? Ta không tin, tuyệt đối không tin." Trần Nhược Tư trong lòng thầm nhủ.
Hắn cũng không có đình chỉ đi tới, rất nhanh, hắn một đường chống đỡ đi tới rốt cục cũng cảm giác được bản thân dẫm lên một vật cứng, hắn biết, giờ phút này chính mình đang dẫm lên mặt đất của Kỳ Phong Sơn. Khi hắn bước đi trên phiến thổ địa này, trong lòng cũng không biết là vì sao trong lòng hắn, nảy lên một trận cảm giác thân thiết và hưng phấn, khiến cho tâm thần hắn kích động một trận, có lẽ, bởi vì phiến thổ địa này đối với hắn, có tình cảm thâm hậu.
Ngàn vạn cỗ lực lượng kia, cũng không bởi vì hưng phấn trong lòng hắn mà chậm lại, ngược lại lực lượng còn gia tăng vài lần. Bỗng nhiên, hắn cảm giác được sức nặng của thân thể, tăng lên mấy lần, hắn cảm thấy dưới chân trầm xuống, lún sâu xuống dưới. Hắn vội huy động chân khí, toàn lực ngăn cản. Nhưng mà, hắn vẫn cảm giác lực lượng của chính mình quá mức nhỏ bé, chung quy không thể gánh vác được cỗ lực lượng đột nhiên đè xuống kia. Hắn cảm giác được thân thể của chính mình chậm rãi thu nhỏ, dường như bị áp súc vậy. Hắn điên cuồng chống đỡ, cũng chỉ có thể trì hoãn tốc độ thu nhỏ thân thể của bản thân. Nhưng hắn cũng không có buông tha, tinh thần ý chí hắn vẫn kiên định như cũ, bỗng nhiên, hắn hét lớn một tiếng, cuối cùng thân thể hắn bạo phát lực lượng tối cường. Cùng lúc đó, hắn cảm giác được ý thức chính mình, chậm rãi mơ hồ, cơ đau đớn kịch liệt ở ngực nhanh chóng truyền khắp toàn thân, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Kỳ tích lúc này xuất hiện, hắc khí dường như thực sự sợ hãi máu do hắn phun ra, rất nhanh rời đi, hắn cảm giác được áp lực mà thân thể phải thừa nhận, chậm rãi yếu đi. Ý thức của hắn, cũng dần dần khôi phục. Lực lượng của Vạn Tượng Càn Khôn Quyển, không ngừng cuồn cuồn lưu động trong cơ thể hắn, làm cho hắn cảm giác được chưa bao giờ sảng khoái như thế.
Hắn thở nhẹ một hơi, chỉ là cảm thấy trước ngực đau lâm râm, trừ việc đó ra, cũng không có cảm giác được có gì không khỏe. Ở trong lòng Trần Nhược Tư kỳ quái tự hỏi mình "Ta không có chết sao, chuyện này là như thế nào nhỉ?"
Thể lực hắn dần dần khôi phục, mà hắc khí chung quanh chậm rãi tiêu tán, chưa được bao lâu, sát khí bên trong hắc khí cũng tiêu thất. Hắc khí trôi nổi, giống như sương khói, đã không có lực lượng công kích, tầm nhìn cũng tăng cường, hắn rốt cục thấy được đất đá trên mặt đất. Trong lòng hắn nảy lên cảm giác vô cùng hưng phấn.
Trần Nhược Tư định quay người nhìn tình hình phía sau. Hắn hạ chân xuống, cảm giác chân mình bị cái gì đó bám vào. Hắn cúi đầu nhìn, thấy rõ ràng chân mình không ngờ lại ngập sâu vào trong tảng đá cứng rắn tới một thước. Trong đầu không khỏi hồi tưởng tới màn kinh hồn vừa rồi, rùng cả mình, đầu óc lạnh toát, mồ hôi lạnh chảy khắp người.
Hắn rút chân ra khỏi hòn đá, chậm rãi đi dạo một vòng, thấy lúc này cảnh vật trên Kỳ Phong sơn vẫn như cũ, không có gì mới. Cỏ cây sinh trưởng trên mặt đất như đang nhanh chóng thổ lộ oán khí bị vì bị đàn áp lâu ngày. Hắn như thấy những bụi cỏ, cây cối đang toát ra luồng lực lượng vô hình như làn khói đen đang quanh quẩn phía trên đầu chúng.
Một lát sau, hắn ngửi thấy một làn không khí tươi mát chưa từng thấy, làm cho tinh thần, lực lượng của hắn trong nháy mắt tăng lên gấp mấy lần. Hắn lại hít sâu một hơi, cảm thấy sự đau đớn ở trên ngực cũng đã biến mất, trong cơ thể lại tràn ngập sức mạnh vô cùng. Hắn cũng phải cảm thấy kinh ngạc đối với tốc độ khôi phục nhanh như vậy của chính mình.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới mục đích tới nơi này của mình, nhìn quanh bốn phía, cũng không có nhìn thấy ai cả, chỉ có hoàn cảnh quen thuộc, hiện ra trước mắt, trong lòng có chút nghi hoặc, tự nói một mình: "Hắn đâu, cái tên gia hỏa đáng ghét kia đâu?"
Vừa dứt lời, "ầm ầm" tiếng vang truyền vào trong tai hắn, ngay sau đó là một trận đất rung núi chuyển, vị trí hắn đang đứng cũng chấn động kịch liệt. Mơ hồ cảm thấy có một đôi bàn tay khổng lồ, đang hướng về phía hắn chộp tới. Thân hình hắn chợt lóe, rất nhanh li khai vị trí đang đứng, bay lên cao mấy trượng.
Hắn cúi đầu nhìn lại, không khí trong phạm vi mấy trượng nơi hắn vừa đứng, đang hướng về phía trước dao động, tạo thành một cỗ khí lưu mạnh mẽ, bùn đất cùng cát đá bám trên mặt đất, bay lên cao hơn trượng, rồi mới chậm rãi rơi xuống.
Trần Nhược Tư không khỏi hít sâu một hơi, trong lòng và trái tim nảy lên một cảm giác phát lạnh, kinh hô: "Vùi tốt lắm, nếu để cho cánh tay vô hình của tên gia hỏa kia bắt được, chỉ sợ mạng nhỏ của ta đã kết thúc rồi."
Tiếng "ầm ầm" dưới lòng đất không ngừng truyền vào trong tai hắn, nhưng hắn chính là không phát hiện mặt đất có dị trạng gì, ngay cả bộ dáng cỏ dại, cây cối cũng không có phát sinh biến hóa cùng dao động gì. Trong lòng Trần Nhược Tư rất là ngạc nhiên: "Tên gia hỏa kia rốt cuộc là muốn làm gì, hắn có thể tự do qua lại tự nhiên trong lòng đất thoải mái như bay trên không, chẳng lẽ hắn rời khỏi mặt đất, lập tức mất đi lực công kích sao?" Nghĩ đến đấy, hắn quyết định thử một phen, xem hắn dự đoán là đúng hay sai.
Hắn phiêu nhiên rơi xuống, đứng trên mặt một khối đá to lớn, lẳng lặng nhìn chăm chú động tĩnh của các cảnh vật chung quanh.
Tiếng "ầm ầm" theo bốn phương tám hướng mạnh mẽ truyền vào trong tai hắn, rất nhanh, hắn cảm giác được có một cỗ lực lượng cường đại, đang hướng về hắn vọt tới. Hắn biết là không ổn, nhanh chóng hướng trên không bay vọt lên.
Tốc độ phi hành của hắn tính ra cũng rất nhanh, mà tốc độ của cỗ lực lượng trong lòng đất kia, cũng không chậm, trong nháy mắt xông ra từ mặt đất, các hòn đá tạo thành cự đại quyền đầu(nắm tay), tấn tốc bay lên, cự đại quyền đầu theo sát dưới thân hắn, cũng không ngừng biến lớn. Kỳ lạ chính là, quyền đầu cùng cánh tay kia, tuy rằng là vươn ra từ trong núi, nhưng cánh tay to lớn kia, cũng không bám một chút bụi đất dư thừa nào.
Tốc độ cự đại quyền đầu kia càng lúc càng nhanh, Trần Nhược Tư đã cảm giác được trên cự đại quyền đầu kia, ẩn chưa một lực trùng kích to lớn. Trong lòng hắn không khỏi khẩn trương một trận, thân thể chợt đình trệ vài giây. Trong lòng Trần Nhược Tư cảm giác được một tiếng "Phanh" vang lên kinh thiên động địa, máu tươi điên cuồng phun ra, thân thể hắn đột nhiên nhanh chóng hướng về trời cao bay vụt lên, rất nhanh chỉ còn có thể nhìn thấy thân ảnh hắn trở thành một hắc điểm bé như con kiến. Đương nhiên, không phải là tốc độ hắn nhanh hơn, mà là bị cánh tay khổng lồ kia đánh trúng, nháy mắt bị đánh bay ra xa.
Dòng máu Trần Nhược Tư phun ra trên không trung vẽ ra một vệt sáng hồng thật dài, rơi xuống trông như mảnh vải hồng sắc. Mảnh vải này rơi xuống mặt đất chậm rãi lan tràn phiêu tán. Đọc Truyện Online mới nhất ở
Trong một khắc va chạm với thân thể Trần Nhược Tư, cự đại quyền đâu kia vang lên vô số tiếng "rắc rắc" làm cho người ta cảm giác được thanh âm kia là tiếng xương cốt vỡ vụn. Bên ngoài quyền đầu, cũng xuất hiện vô số vết nứt, có một số khối đá, thoát ly khỏi bản thể quyền đầu, rơi xuống phía dưới. Khi va chạm với các tảng đá trên núi, phát ra tiếng vang "Bang bang" nổi lên tầng tầng bụi, từ xa nhìn lại giống như xung quanh cánh tay lớn phóng ra vô số khỏa đạn pháo vậy.
Thanh thế này, kinh thiên động địa.
Cự thủ kia chậm rãi lùi về lòng đất, âm thanh "ầm ầm" cũng dần dần trở nên nhỏ đi, rất nhanh đình chỉ. Bỗng nhiên, một thân ảnh màu xám, từ trong lòng đất xông ra. Rất nhanh định hình, thân thể được hình thành từ bụi đất cùng thạch khối, to lớn như người bình thường. Hắn một thân đen xì, sắc mặt cũng như thế, chẳng qua, ánh mắt hắn lấp lánh quang mang huyết hồng sắc, thần quang thiểm hiện. Hắn đứng giữa cự thủ kia, ngửa đầu nhìn lên không trung, tựa hồ quan sát cái gì đó.
Hắn lẳng lặng đứng tại đó, bỗng nhiên từ trong yết hầu hắn, phá lên tiếng cười ha ha, trong tiếng cười, có chứa một chút hưng phấn cùng kích động, làm cho người ta cảm giác được một bộ dáng ăn mừng thắng lợi. Tiếng cười đình chỉ, hắn nhìn lên không trung hét lớn nói: " Đám nhân loại vô tri các ngươi, lấy lực lượng của ngươi liền có thể đem ta đánh bại sao? " Hét xong, liền cười lớn.
Tiếng cười này, truyền đi rất xa, cũng rơi vào trong tai Điềm Hương Nhi cùng mọi người, trong tâm các nàng, dường như bị cái gì đâm vào vậy, một cỗ cảm giác đau lòng, nhanh chóng lan tỏa toàn thân. Từng trận hàn ý, xâm nhập thân thể các nàng. Thân thể các nàng dường như bị đông cứng lại, cứng ngắc đứng ở nơi đó, ngốc lặng nhìn phương hướng Kỳ Phong Sơn, nước mắt lặng lẽ rơi.
Bỗng nhiên, thân hình Tử Điệp chợt lóe, hòa thành một đạo bóng đen hướng về vị trí Kỳ Phong Sơn bay đi. Mọi người chỉ e nàng làm chuyện điên rồ, cũng biết nàng đi đến đó cũng không làm được gì. Nên mọi người cũng không có chần chờ, đều động thân bay lên, hóa thành đạo quang ảnh, đuổi sát theo Tử Điệp.