Minh nhân phái hơn ngàn bộ hạ nhưng tất cả đều bỏ mạng tại Thánh sơn, không một ai sống sót trở về khiến tình hình tại Thánh sơn đối với Minh tộc ngày càng thần bí. Không còn bị Minh nhân quấy nhiểu, Thần tiên môn cũng thoải mái một chút, bất quá tất cả đều không dám thả lỏng cảnh giác.
Thời gian ba ngày rất nhanh đã trôi qua, chiều ngày thứ ba, hắc khí trên không địa vực Minh tộc dần tiêu tán. Đám yêu linh Minh tộc đang tuần tra gần đấy chứng kiến biến cố phát sinh đều kinh hoảng hạ xuống mặt đất chạy về địa hạ cung điện.
Bất chợt một trận cuồng phong mãnh liệt xuất hiện, gào thét hướng không trung cuộn tới, theo sau đó là vô số đất đá bị cuốn vào tạo hành một cơn lốc chứa đầy đất đá nhằm thẳng vào thượng không. Từ xa nhìn lại, địa vực Minh tộc đang bằng phẳng phút chốc như nâng cao hơn vạn trượng. xem tại
"Ha ha ha." Một trận cuồng tiếu từ cơn lốc đầy đất đá kia vang lên khiến người khác lông tóc dựng đứng lên, mang đến cảm giác kinh hãi. Đám yêu linh, u linh, quỷ soa, quỷ nô gần đó đều sợ hãi ẩn nấp, không dám thở mạnh, chỉ mong quái vật này đừng đột nhiên đem tất cả giết chết.
Tiếng cười tắt dần, cuồng phong và đám đất đá đang bay loạn cũng theo tiếng cười biến mất. Phía trên địa vực Minh tộc trở lại như cũ, mang một màu đen bình thường như chưa hề có biến hóa gì phát sinh, thậm chí ngay cả một hạt bụi cũng không bị cuốn đi.
Đám yêu linh, u linh, quỷ soa, quỷ nô nghe thấy tiếng gió đã chấm dứt, khiếp đảm chạy ra xem, nhưng trông thấy tất cả vẫn bình thường như trước trong lòng đều cảm thấy kinh ngạc. Đúng lúc này một hắc sắc quang đoàn từ trên không giáng xuống, trong phút chốc hạ xuống vặn vẹo rồi biến ảo thành hình dáng Minh vương, chẳng qua lúc này Minh vương so với trước kia thân thể có chút cao lớn hơn, trong mắt còn lóng lánh thần quang.
"Chúc mừng Minh vương thủ lĩnh, chúc mừng Minh vương thủ lĩnh!" Bọn Minh tộc xung quanh nhất tề quỳ xuống, tung hô Minh vương.
"Ha ha ha", Minh vương cười to ba tiếng, nói: "Mọi người không cần đa lễ, chúng ta hãy đến Thánh sơn, đem bọn dám cùng ta đối nghịch diệt sạch, không bao lâu nữa toàn bộ thiên địa này sẽ thuộc về Minh tộc chúng ta." Vừa dứt lời hắn lại cười thêm một tràng nữa, âm thanh kinh thiên động địa.
Bọn Minh tộc cũng cao giọng hoan hô, nhất thời tiếng cười, la, hoan hô hỗn độn liên miên không dứt.
Minh Vương đưa tay phải lên, nhất thời toàn trường im lặng. Hắn uy nghiêm đứng thẳng, khó có thể che giấu vui sướng trong lòng, khẽ cười: "Hiện tại thời gian cấp bách, ta đến Thánh sơn trước, trong tộc ngoại trừ quỷ nô, quỷ soa lưu lại, tất cả còn lại đều đến Thánh sơn, không để cho bất cứ nhân loại hay Thần tiên môn nào ở đó chạy thoát."
Nhất tề Minh nhân đáp: "Tuân lệnh.", sau đó Minh vương phất phất tay, hóa thành một đạo hắc quang bay đi, chỉ nửa khắc sau đã không còn thấy tăm hơi.
Theo sau Minh vương, đám yêu linh, u linh, tà linh, quỷ hồn, âm hồn… trừ quỷ nô, quỷ soa tất cả cơ hồ dốc toàn bộ lực lượng hóa thành một trận hắc quang phá không mà đi. Ngàn vạn hắc quang tạo thành một đám mây thật lớn che kín cả bầu trời, lúc này mặt đất tối sầm lại, không khí quỷ dị như sắp tận thế.
Đám mây đen này nhanh chóng tiến về hướng đông nam, mau chóng biến mất. Mặt đất đang tối sầm đột nhiên sáng hẳn ra, tất cả đều yên ắng dị thường như chưa hề có chuyện gì phát sinh.
Từng đợt gió mạnh thổi qua kéo theo từng đám cỏ lớn không ngừng lay động.
Thánh sơn, phía ngoài ngũ giác tinh trận hướng tây bắc khoảng một dặm đang có một nhóm thần tiên môn canh gác.
Chúng Thần tiên môn này tụ tập với nhau, sắc mặt dị thường, không khí vô cùng trầm lặng, không ai phát ra nửa điểm âm thanh.
Hỏa Tiên như ngồi trên đống lửa, tinh thần vô cùng khó chịu. Hắn đột nhiên đứng dậy, đi qua lại vài vòng, điệu bộ nôn nóng: "Minh vương đã thoát khỏi địa vực Minh tộc rồi, tiếng cười vừa rồi chỉ sợ là tín hiệu của hắn. Chúng ta nên làm gì bây giờ, việc tu phục Thánh sơn chúng ta đã bất lực đứng nhìn, còn chuyện ngăn cản Minh vương chúng ta cũng không đủ năng lực thực hiện, hiện giờ chúng ta phải làm sao, làm sao?" Hắn nói xong, thân thể lại không tự chủ được đi đi lại lại, phút chốc ánh mắt mọi người đều tập trung lên hắn.
Tiên Quân thở dài: "Hỏa Tiên, không chỉ một mình ngươi nôn nóng, chẳng lẽ chúng ta lại không khó chịu sao, nhưng gấp cũng không giải quyết được vấn đề, bây giờ chúng ta đang tập hợp lực lượng Thần tiên môn tạo thành một lá chắn bên ngoài, cố gắng kéo dài thời gian ngăn cản Minh vương cùng Minh tộc, có thể tất cả chúng ta ở đây sẽ không ai còn sống, nhưng chúng ta không được bỏ cuộc. Bởi vì lúc này ngũ linh tinh trận là hy vọng duy nhất của chúng ta, cũng là hi vọng duy nhất của thế gian này."
Nghe Tiên Quân nói xong, chúng tiên đều gật đầu đồng ý nhưng sắc mặt vẫn như cũ, thập phần khó coi.
Đúng lúc này một đạo tử quang lướt đến, thân hình chưa ổn định thanh âm đã vang lên: "Các vị, có tin tức tốt, kim chúc ti tuyến tại ngũ linh tinh trận đã có phản ứng, chỉ cần chúng ta có thể kiên trì được vài giờ, chắc chắn có thể tu phục được Thánh sơn." Thanh âm vừa dứt cũng là lúc thân ảnh Trần Đạo Thiên hiện ra trước mắt mọi người.
"Tốt, quả là tin tức tốt. Mau, chúng ta mau bày trận, cố gắng bảo vệ ngũ linh tinh trận." Tiên Quân liền ra lệnh, thanh âm chưa dứt thân thể đã biến mất. Tiếp theo một thải sắc quang ảnh rực rỡ hiện lên, nhanh chóng bao phủ một vùng trời, đám người còn lại cũng nhanh chóng ngưng tụ năng lượng tạo ra các quang cầu liên kết với nhau.
Chưa đến một phút sau, tại không trung xuất hiện vô số quang cầu tạo thành một trận pháp cách ly ngũ linh tinh trận với không gian bên ngoài.
"Ha ha ha", một tràng ngạo tiếu lọt vào tai nhóm Thần tiên môn khiến tâm hồn họ thả lỏng, suýt chút nữa quên mất bản thân cùng quang cầu trận. Lúc này một thanh âm truyền vào họ: "Chúng ta không thể để ngoại giới quấy nhiễu tâm thần, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải kiên trì, nhất định phải kiên trì, bọn Minh yêu nhất định sẽ đến, phải kiên trì, kiên trì chính là thắng lợi." Chúng tiên vừa nghe Trần Đạo Thiên truyền âm xong lập tức thu hồi tâm thần, lại tiếp tục tụ khí ngưng thần nhập vào cảnh giới liễu tâm nhược thủy.
Quang cầu trận tại không trung trong nháy mắt càng thêm diễm lệ, quang mang phát ra cũng ngày càng cường thịnh. Nhưng quang cầu này có thể chịu nổi bao nhiêu kích của Minh vương? Mọi người không ai nắm chắc.
Trên không trung phía tây bắc, một trận cuồng phong tốc độ kinh khủng gào thét tiến đến Thánh sơn, trên đường đi đã cuốn vào vài nhóm cảnh vệ Thần tiên môn, không ngừng nghỉ cấp tốc tiến về vị trí ngũ linh tinh trận.
Trận cuồng phong này rất quái dị, tuy rằng trông rất điên cuồng nhưng khi đến Thánh sơn lại không hề làm tổn hại dù chỉ một hạt bụi nơi đây, ngay cả ngọn cỏ cũng không lung lay. Cơn cuồng phong này dường như chỉ nhắm vào các mục tiêu có sinh mệnh tại Thánh sơn.
Cuồng phong tiến đến nơi nào, tất cả thần tiên nơi đó đều không tự chủ được bị xoay tròn cuốn đi.
Sau một hồi, cuồng phong đã cuốn sạch toàn bộ thần tiên trấn thủ bên ngoài, tiến tới gần quang cầu bảo hộ rồi thả rơi tất cả xuống. Mà lúc này nhóm thần tiên này không khác gì thường nhân, không thể sử dụng pháp thật, thân hình vô lực, nhìn quang cầu trước mắt lộ ra thần sắc sợ hãi.