Vốn còn đang suy nghĩ vì sao Lạc Thấm Nhi lại đột nhiên nhường đường, khi nhìn thấy cửa thư phòng khép chặt trong viện Thái tử, Quý Như Nhã sáng tỏ tính toán của Lạc Thấm Nhi. Tức giận vì bị từ chối ngoài cửa chuyển thành phẫn hận vì bị Lạc Thấm Nhi đùa giỡn, Quý Như Nhã đuổi hạ nhân đi theo bên cạnh, ôm Tần Vũ Duyệt rời đi. Lại đi đến sân của Tiết Tâm Lam, yên tĩnh lạnh lẽo giống như chết xẹt qua cổ Quý Như Nhã. Tay ôm Tần Vũ Duyệt càng thêm chặt, ý đồ hấp thu một chút ấm áp. Quý Như Nhã thò đầu ra nhìn, nơm nớp lo sợ bước đến trước cửa phòng đóng chặt. Đồng dạng là bị người từ chối ngoài cửa, bị Tần Trạch Dật từ chối và bị Tiết Tâm Lam từ chối vẫn là hai tình cảnh hoàn toàn khác nhau. Quý Như Nhã tới gần cửa phòng hướng vào trong hô: “Tiết Tâm Lam, ngươi có đó hay không? Ta đến xem ngươi...”
Trong phòng một mảnh tĩnh mịch, Quý Như Nhã có chút khẩn trương, có chút sợ hãi, lại vẫn không nghĩ buông tha: “Tiết Tâm Lam, ngươi đừng giả thần giả quỷ dọa người. Sống hay chết, nói đi...”
Trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, trái tim Quý Như Nhã ngày càng trầm xuống, tay cũng càng thêm dùng sức. Có lẽ là bị sít đau, Tần Vũ Duyệt ‘oa’ một tiếng khóc rống lên. Đột ngột phát ra tiếng khóc vang vọng trong viện yên tĩnh, thần kinh Quý Như Nhã khẩn trương cao độ ‘phụt’ một cái bị đứt. Cùng với thanh âm Tần Vũ Duyệt khóc lớn, nàng ta ‘a’ hét lên một tiếng.
“Đứa nhỏ, hài tử của ta, trả hài tử lại cho ta...” Dường như là bị tiếng khóc của đứa nhỏ đánh thức, trong phòng Tiết Tâm Lam rốt cục lên tiếng. Nghe trong phòng vang lên thanh âm bàn ghế đụng vào nhau, lạch cạch rơi xuống đất, Quý Như Nhã dừng thét chói tai, tức giận mắng: “Tiết Tâm Lam, ngươi là người chết à! Kêu ngươi nửa ngày ngươi mới đáp lời.”
“Đứa nhỏ, hài tử của ta, trả hài tử lại cho ta...” Không có tiếp lời Quý Như Nhã, Tiết Tâm Lam chỉ lặp lại mấy câu đó.
“Tiết Tâm Lam, ngươi đừng giả điên giả dại. Muốn đứa nhỏ? Dựa vào bản lĩnh của bản thân mà ra ngoài tìm. Lạc Thấm Nhi bản thân không thể sinh, còn cướp hài tử của ngươi. Ngươi sẽ không tức giận? Ngươi sẽ không phẫn nộ? Ngươi sẽ không hận?” Lúc nói những lời này, đầu Quý Như Nhã dán vào trên cửa, đè thấp thanh âm. Quý Như Nhã gằn từng tiếng một cách cửa truyền vào trong tai Tiết Tâm Lam, thấm vào trong lòng Tiết Tâm Lam.
“Tiết Tâm Lam, rốt cục ngươi có nghe được lời nói của ta hay không?” Đợi thật lâu vẫn không thấy Tiết Tâm Lam đáp lại, Quý Như Nhã tức giận. Thật sự là đồ ngu không chịu được, sao kích thích thế nào cũng không thấy phản ứng. Chẳng lẽ thật sự triệt để buông tha rồi sao.
“Quý Như Nhã, ngươi nói con ta ghi tạc dưới danh nghĩa của nàng tốt, vẫn là ghi tạc dưới danh nghĩa của ta tốt?” Tiết Tâm Lam thanh âm yếu ớt, không có điên như phía trước. Quý Như Nhã bị hỏi sững sờ. Không nghĩ tới bị nhốt lâu như vậy, Tiết Tâm Lam thế nhưng còn có thể nghĩ thấu triệt như thế. Xem ra, muốn mượn Tiết Tâm Lam đối phó Lạc Thấm Nhi là không được rồi.
“Biết vì sao ta không làm ầm ĩ không? Bởi vì ta biết con ta sống tốt hơn bất cứ ai. Đương nghiên, cũng sẽ tốt hơn con gái ngươi. Lạc Thấm Nhi làm Hoàng hậu, tất nhiên sẽ không bạc đãi con ta. Cho dù là Vương gia nhàn tản cũng tốt hơn Công chúa hòa thân, không phải sao?” Bởi vì rất lâu rồi không nói chuyện, thanh âm của Tiết Tâm Lam có hơi khàn khàn. Rất khó nghe, rất chói tai. Quý Như Nhã giống như ăn phải hoàng liên, vừa mở miệng, lại nhắm lại, lại mở, lại nhắm. Tin tức Ngũ công chúa Tần Thi Y sắp đi Lăng quốc hòa thân đã sớm truyền ra, không nghĩ tới Tiết Tâm Lam cũng sẽ biết được. Công chúa kiêu ngạo như vậy, thuở nhỏ được sủng ái, là phần độc nhất trong các vị Công chúa tôn quý.
Dù là Trưởng công chúa cũng từng bị Hoàng thượng lạnh nhạt, chỉ có Ngũ công chúa luôn được thánh sủng. Ai có thể nghĩ đến một trương thánh chỉ ban xuống, chạy không khỏi mệnh đi hòa thân. Mặc cho nàng ta khóc nháo, cũng không cứu vớt được. Mà hôm nay, là ngày đại hỉ của người trong lòng nàng. Ngũ công chúa bị cưỡng ép ở trong cung chờ gả, có phải đang lấy nước mắt rửa mặt, khóc đến thiên hôn địa ám hay không? Mà kết cục như vậy, có phải cũng sẽ là kết cục cuối cùng của con gái nàng ta hay không? Hồng nhan bạc mệnh, con đường hòa thân bao nhiêu gian nan? Lạc Thấm Nhi, sẽ đối đãi với con gái nàng ta như vậy hay sao? Quý Như Nhã bỗng nhiên bị sợ. Nàng ta sợ Lạc Thấm Nhi làm Hoàng hậu, nàng ta sợ con gái nàng ta bị đưa đi hòa thân, nàng ta sợ kết cục cuối cùng của nàng ta sẽ thê lương hơn của Tiết Tâm Lam.
“Vậy thì lại thế nào? Ngũ công chúa còn không phải được ghi tạc dưới danh nghĩ của Hoàng hậu nương nương?” Không muốn yếu thế trước mặt Tiết Tâm Lam, Quý Như Nhã mạnh miệng nói. Đúng vậy a, Hoàng hậu nương nương nuôi Ngũ công chúa nhiều năm như vậy, còn không phải cũng đưa Ngũ công chúa đi hòa thân. Sao Tiết Tâm Lam có thể cam đoan con trai nàng sẽ có mệnh tốt?
“Tần Thi Y là công chúa, cùng là công chúa như con gái ngươi. Ghi tạc dưới danh nghĩ của ai vẫn chỉ là công chúa. Con ta sẽ là hoàng tử, sẽ là Vương gia.” Tuyệt không để ý Quý Như Nhã châm ngòi, Tiết Tâm Lam giọng điệu nhẹ nhàng. Chỉ có công chúa mới có thể bị đưa đi hòa thân, hoàng tử không được việc cũng sẽ là vị Vương gia nhàn tản. Con trai Tiết Tâm Lam sẽ là Vương gia? Vừa nghĩ đến con gái mình chỉ có thể là công chúa dùng để hòa thân, Quý Như Nhã ác độc rủa một câu: “Dù là Vương gia, cũng sẽ là Vương gia đoản mệnh.”
“Quý Như Nhã, ngươi mới đoản mệnh. Ngươi sẽ không được chết tử tế!” Quý Như Nhã vừa nói ra lời này, Tiết Tâm Lam giống như điên rồi đập cửa phòng, khàn khàn hô lớn. Bị hận ý khắc cốt trong lời nói của Tiết Tâm Lam dọa sợ, Quý Như Nhã chạy trối chết, cũng không dám lại tìm đến Tiết Tâm Lam gây chuyện. Đều nói người hai bàn tay trắng mới là đáng sợ nhất, bởi vì bọn họ đã không còn gì để mất đi. Tiết Tâm Lam bây giờ thật sự là cái gì cũng không có, khó đảm bảo nàng ta sẽ không phát cuồng. Đúng như Quý Như Nhã suy nghĩ, trong cung Tần Thi Y quả thật là đang lấy nước mắt rửa mặt. Có điều, Tần Thi Y cũng không khóc đến thiên hôn địa ám. Nàng ta chỉ yên lặng ngồi trên giường lớn khắc phượng, thì thào nói: “Ta muốn gặp phụ hoàng, ta muốn gặp mẫu hậu, ta muốn gặp Thái tử ca ca, ta muốn gặp Mạc ca ca...”
Người Tần Thi muốn gặp rất nhiều, nhưng một người cũng không gặp được. Hai nước giao hảo đã thành kết cục đã định, phải đưa một vị công chúa đi hòa thân. Ngũ công chúa Tần Thi Y là Hoàng hậu nương nương tự mình tiến cử cho Hoàng thượng. Hoàng hậu nương nương nói, những năm gần đây Ngũ công chúa nhận được nhiều thánh sủng, lại ghi tạc dưới danh nghĩa bà ta, tôn quý hơn bất kì vị công chúa nào khác. Đưa Ngũ công chúa đi hòa thân, có thể biểu đạt thành ý Tuyên Quốc muốn cùng Lăng Quốc hòa giao. Lăng quốc tự nhiên sẽ lòng mang cảm kích, tiến tới cùng Tuyên quốc thân cận bang giao.
Vì thế, Hoàng thượng cực kỳ vui mừng, ngàn vạn cảm khái, tuyệt bút vung lên, khuê danh của Ngũ công chúa Tần Thi Y cứ như vậy dừng trên danh sách hòa thân. Biết được việc này, Tần Thi Y lập tức đi cầu Hoàng thượng. Trong ngự thư phòng, Hoàng thượng cùng nàng ta nói lời thấm thía, việc này đã thành định cục, lại là Hoàng hậu nương nương tự mình tiến cứ, không sửa được. Tần Thi Y kinh hãi, nàng ta không thể tin được mẫu hậu vậy mà lại đối đãi với nàng ta như thế. Vì thế, nàng ta lại chạy đi tìm Hoàng hậu nương nương ầm ĩ.
“Ghi tạc dưới danh nghĩa bản cung liền thực sự cho rằng bản thân là con gái ruột của bản cung? Thật sự là buồn cười!” Tần Thi Y hùng hùng hổ hổ xông vào tẩm cung của Hoàng hậu nương nương, trong lúc vô tình nghe được những lời này khiến nhận thức của nàng ta trong khoảng khắc trời rung đất chuyển.
“Mẫu hậu không sợ nữ nhi sẽ lấy chết uy hiếp sao?” Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời đến nay Tần Thi Y hắng giọng kêu gào với Hoàng hậu nương nương. Nàng ta không tin mẫu hậu vẫn luôn yêu thương nàng ta sẽ đối đãi với nàng ta như thế. Nhất định là phụ hoàng lừa nàng ta, vừa mới nói câu kia cũng không phải nói ra từ miệng tôn kính của mẫu hậu.
“Muốn tìm chết? Ba thước vải trắng treo lên, ngươi dám lên ghế sao?” Hoàng hậu tuyệt không cho phép quyền uy của bà ta bị người xúc phạm, huống chi người này còn là Tần Thi Y vẫn luôn bị bà ta nắm trong tay tùy ý chà xát. Tần Thi Y nghẹn lời. Đúng, nàng ta không dám. Quỷ treo cổ khó coi như vậy, nàng ta mới không cần. Nhưng là vấn đề bây giờ đã không phải là có dám hay không, nàng ta cần phải biết nguyên do trong đó: “Mẫu hậu, vì sao ngài muốn đưa nữ nhi đi hòa thân? Nữ nhi không đủ nghe lời sao? Hay là nữ nhi làm sai chuyện gì khiến mẫu hậu không vui?”
“Ngươi không làm sai gì cả. Sai lầm lớn nhất của ngươi là sinh ra trong hoàng thất, nhưng lại không có một người mẹ đẻ có thể bảo vệ ngươi. Nếu như ngươi có được mệnh tốt như Trưởng công chúa, gặp được một chỗ dựa vững chắc như Lạc gia, thì hôm nay công chúa phải đi hòa thân tuyệt đối không phải ngươi.” Nói đến Trưởng công chúa, nói đến Lạc gia, Hoàng hậu nương nương hiền lạnh rốt cục không nhịn được. Chuyện đã như vậy, trở mặt cũng không sao cả. Tần Thi Y, cũng chỉ là một quân cờ để cho thấy Hoàng hậu như bà ta thâm minh đại nghĩa thế nào mà thôi.
“Chính là bởi vì nữ nhi không phải do ngài sinh ra, cho nên dù ngài nuôi nữ nhi nhiều năm nữ nhi cũng chỉ là người ngoài, phải không?” Đã từng kiêu ngạo, đã từng tự tin, hóa ra cũng chỉ là nàng ta tự cho là đúng. Công chúa tôn sư, công chúa cao quý, toàn bộ đều là giả dối. Khi Tiết U Nhiễm gả cho Sở gia, nàng trốn trong hoàng cung cười vui sướng khi người gặp họa, nói xấu sau lưng. Khi Trưởng công chúa gả vào Tiết Vương phủ, nàng ở bên vừa hâm mộ vừa ảo tưởng ngày nàng ta và Mạc ca ca thành thân sẽ càng thêm long trọng. Nhưng là bây giờ, tất cả đều trở thành ảo ảnh. Một nữ nhi của Thượng thư nho nhỏ cũng có thể gả vào Hầu phủ, vì sao nàng ta lại không thể?
“Bản cung từng hứa hẹn với Mạc gia, hứa hẹn với Thần Viễn, ai cũng có thể gả đến Hầu phủ, chỉ riêng Ngũ công chúa Tần Thi Y là không thể.” Dưỡng ở bên người nhiều năm như vậy, nói không có một chút tình cảm nào tất nhiên là không có khả năng. Có điều, phần tình cảm gầy còm
này chưa đủ lấy để chống toàn bộ Mạc gia.
“ Bất luận ai đều được, chỉ riêng nữ nhi không được? Nếu là Tiết U Nhiễm thì sao? Nếu gả đến Hầu phủ chính là Tiết U Nhiễm, mẫu hậu cũng không ngăn cản sao?” Ở trong lòng Tần Thi Y, Trưởng công chúa cao không thể chạm, có thể cùng nàng ta đánh đồng chỉ có Quận chúa điêu ngoa của Tiết Vương phủ. Hỏi ra những lời này không có ý tứ khác, chỉ để chứng minh nàng ta không phải người duy nhất không được mà thôi.
“ Nếu là Tiết U Nhiễm, mẫu hậu sẽ không phản đối.” Tiết U Nhiễm gả cho Mạc Thần Viễn, thế nào cũng tốt hơn gả cho Thái tử. Bà ta không thể chấp nhận được chính là TIết U Nhiễm gả đến phủ Thái tử. Tính tình điêu ngoa ương ngạnh như vậy, chỉ biết khuấy đảo hậu viện phủ Thái tử đến gà chó không yên. Còn không bằng thứ nữ Tiết Tâm Lam, nhu thuận, hiểu chuyện.
“ VÌ sao mẫu hậu lại bất công như vậy? Bất công như vậy….” Tần Thi Y không lại tiếp tục hỏi nữa. Khi hi vọng cuối cùng tan biến, nàng ta đã vô lực giãy dụa. Trong hoàng cung không hiểu rõ nhất chính là lòng người. Chờ đợi nàng ta, sẽ chỉ là con đường hòa thân xa vời.
‘ Sở ngốc tử, Tần Trạch Dật sẽ không thật sự làm thông gia với nhà chúng ta đấy chứ?” Trên đường trở về Sở gia, Tiết U Nhiễm càng nghĩ càng không thích hợp. Nàng không nghĩ lại cùng Tần Trạch Dật có liên quan, nhưng lại không chịu nổi một trương thánh chỉ của Hoàng thất.
“ Sẽ không.” Sở Lăng Húc trả lời trảm đinh tiệt thiết, không có đường sống thương lượng.
“ Nhưng là…” Thật sự muốn kháng chỉ? Tiết U Nhiễm bắt đầu cân nhắc yêu cầu mà Tần Trạch Dật thiếu nàng có phát huy được công dụng hay không.
“ Ngọc bội của Hoàng thượng Lăng quốc.” Cho dù đính hôn, Tần Trạch Dật cũng tuyệt sẽ không lo lắng Tần gia.
“ Chàng muốn mượn Hoàng thượng Lăng quốc để cự tuyệt Tần Trạch Dật?” Tiết U Nhiễm kinh ngạc nói. Hoàng thượng Lăng quốc có thể tùy tiện lợi dụng vậy à? Ngàn vạn lần đừng có đền phu nhân còn thiệt binh, thật sự đáp Tiểu Quân Ức của nàng vào.
“ Tam đệ sẽ xử lý tốt.” Nhắc đến giao tình với Hoàng thượng Lăng quốc, tự nhiên là không thể thiếu Sở Kinh Triết huynh đệ khác phái từ giữa chua toàn.
“ Tam đệ? Không được, việc này chàng phải nói rõ ràng với ta. Ta cũng không muốn con ta bị đưa đi hòa thân như Tần Thi Y.” Tiết U Nhiễm trừng Sơ Lăng Húc, kiên trì nói. Sở Kinh Triết chính là một ngôi sao gây rối, căn bản là không đáng tin cậy. Khi nghe nói Tần Thi Y phải đi hòa thân, Tiết U Nhiễm cho rằng nàng nghe lầm, hoặc trong cung truyền sai. Cho dù Trưởng công chúa không chủ động xin đi giết giặc, cũng không đến mức đến lượt Tần Thi Y được sủng ái nhất đi mà! Trong cung công chúa đợi gả không phải không có, tính tình mỗi một vị đều thích hợp đi hòa thân hơn Tần Thi Y. Một chiêu này của Hoàng hậu nương nương thật là khéo. Vì Mạc gia, thế nhưng trực tiếp đưa Tần Thi Y đến nơi xa như vậy. Vừa có thể nhắm mắt làm ngơ, vừa có thể tránh sinh thêm sự cố. Lại nớ đến kiếp trước, ngày đại hỉ của Mạc Thân Viễn và Trịnh Thiến nàng cũng không đến chúc mừng. Chính là sau này nghe nói Tần Thi Y muốn nháo lớn, lại bị ngăn ở ngoài cửa Hầu phủ không cho đi vào. Lại sau này, Tần Thi Y bị gả đến nơi khác. Lặng yên không lên tiếng động gả cho , cũng không chiêng trống tề minh, chỉ có một trương thánh chỉ. Lại sau này, không còn nghe thấy tin tức về Tần Thi Y nữa.
‘ Sẽ không.” Sở Lăng Húc dở khóc dở cười. Tiểu Quân Ức nhà hắn làm sao có thể bị đưa đi hòa thân? Nhưng là Tần Thi Y, lấy tính cách kỳ quái ăn mềm không ăn cứng của Hoàng thượng Lăng quốc, sợ là sẽ không để nàng ta sống dễ chịu. Nếu là có thể, đừng nói Hoàng cung, Vương gia cũng không có khả năng, sợ là tùy tiện ban cho một vị Đại thần. Thậm chí Sở Lăng Húc còn đoán được sẽ là bộ phận hoàng tử ngoan cố không đổi. Có điều dù sao Tần Thi Y cũng là Tuyên quốc công chúa, Hoàng thượng Lăng quốc không có khả năng dẫm mặt mũi Tuyên quốc xuông dưới chân. Hậu cung tranh đấu, không có Hoàng thượng sủng ái nữ tử dị tộc sao có thể sống tốt? Cuộc sống của TầnThi Y sẽ chỉ càng thêm khó khăn. Thấy Sở Lăng Húc chỉ cho hai chữ “sẽ không”, Tiết U Nhiễm thật sự bất mãn. Có lệ rõ ràng như vậy ai mà không nhìn ra chứ? Đoạt lấy Tiểu Quân Ức trong lòng Sở Lăng Húc, quay đầu bước đi.
“ U U, nàng làm gì vậy?” Phương hướng U U đi không phải đường về Sở gia, Sở Lăng Húc không hiểu.
“ Muốn con ta không bị đưa đi hòa thân, vẫn là giữ hắn ở Tiết Vương phủ an toàn hơn.” Chàng không nói liền cho rằng không có việc gì? Bức cũng không buộc chàng nói ra. Sở Lăng Húc ngạc nhiên. Hắn vừa mới giải thích rõ sẽ không đưa tiểu Quân Ức đi hòa thân. Sao U U lại khẳng định tiểu Quân Ức nhất định sẽ đi hòa thân?
Trong phòng một mảnh tĩnh mịch, Quý Như Nhã có chút khẩn trương, có chút sợ hãi, lại vẫn không nghĩ buông tha: “Tiết Tâm Lam, ngươi đừng giả thần giả quỷ dọa người. Sống hay chết, nói đi...”
Trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, trái tim Quý Như Nhã ngày càng trầm xuống, tay cũng càng thêm dùng sức. Có lẽ là bị sít đau, Tần Vũ Duyệt ‘oa’ một tiếng khóc rống lên. Đột ngột phát ra tiếng khóc vang vọng trong viện yên tĩnh, thần kinh Quý Như Nhã khẩn trương cao độ ‘phụt’ một cái bị đứt. Cùng với thanh âm Tần Vũ Duyệt khóc lớn, nàng ta ‘a’ hét lên một tiếng.
“Đứa nhỏ, hài tử của ta, trả hài tử lại cho ta...” Dường như là bị tiếng khóc của đứa nhỏ đánh thức, trong phòng Tiết Tâm Lam rốt cục lên tiếng. Nghe trong phòng vang lên thanh âm bàn ghế đụng vào nhau, lạch cạch rơi xuống đất, Quý Như Nhã dừng thét chói tai, tức giận mắng: “Tiết Tâm Lam, ngươi là người chết à! Kêu ngươi nửa ngày ngươi mới đáp lời.”
“Đứa nhỏ, hài tử của ta, trả hài tử lại cho ta...” Không có tiếp lời Quý Như Nhã, Tiết Tâm Lam chỉ lặp lại mấy câu đó.
“Tiết Tâm Lam, ngươi đừng giả điên giả dại. Muốn đứa nhỏ? Dựa vào bản lĩnh của bản thân mà ra ngoài tìm. Lạc Thấm Nhi bản thân không thể sinh, còn cướp hài tử của ngươi. Ngươi sẽ không tức giận? Ngươi sẽ không phẫn nộ? Ngươi sẽ không hận?” Lúc nói những lời này, đầu Quý Như Nhã dán vào trên cửa, đè thấp thanh âm. Quý Như Nhã gằn từng tiếng một cách cửa truyền vào trong tai Tiết Tâm Lam, thấm vào trong lòng Tiết Tâm Lam.
“Tiết Tâm Lam, rốt cục ngươi có nghe được lời nói của ta hay không?” Đợi thật lâu vẫn không thấy Tiết Tâm Lam đáp lại, Quý Như Nhã tức giận. Thật sự là đồ ngu không chịu được, sao kích thích thế nào cũng không thấy phản ứng. Chẳng lẽ thật sự triệt để buông tha rồi sao.
“Quý Như Nhã, ngươi nói con ta ghi tạc dưới danh nghĩa của nàng tốt, vẫn là ghi tạc dưới danh nghĩa của ta tốt?” Tiết Tâm Lam thanh âm yếu ớt, không có điên như phía trước. Quý Như Nhã bị hỏi sững sờ. Không nghĩ tới bị nhốt lâu như vậy, Tiết Tâm Lam thế nhưng còn có thể nghĩ thấu triệt như thế. Xem ra, muốn mượn Tiết Tâm Lam đối phó Lạc Thấm Nhi là không được rồi.
“Biết vì sao ta không làm ầm ĩ không? Bởi vì ta biết con ta sống tốt hơn bất cứ ai. Đương nghiên, cũng sẽ tốt hơn con gái ngươi. Lạc Thấm Nhi làm Hoàng hậu, tất nhiên sẽ không bạc đãi con ta. Cho dù là Vương gia nhàn tản cũng tốt hơn Công chúa hòa thân, không phải sao?” Bởi vì rất lâu rồi không nói chuyện, thanh âm của Tiết Tâm Lam có hơi khàn khàn. Rất khó nghe, rất chói tai. Quý Như Nhã giống như ăn phải hoàng liên, vừa mở miệng, lại nhắm lại, lại mở, lại nhắm. Tin tức Ngũ công chúa Tần Thi Y sắp đi Lăng quốc hòa thân đã sớm truyền ra, không nghĩ tới Tiết Tâm Lam cũng sẽ biết được. Công chúa kiêu ngạo như vậy, thuở nhỏ được sủng ái, là phần độc nhất trong các vị Công chúa tôn quý.
Dù là Trưởng công chúa cũng từng bị Hoàng thượng lạnh nhạt, chỉ có Ngũ công chúa luôn được thánh sủng. Ai có thể nghĩ đến một trương thánh chỉ ban xuống, chạy không khỏi mệnh đi hòa thân. Mặc cho nàng ta khóc nháo, cũng không cứu vớt được. Mà hôm nay, là ngày đại hỉ của người trong lòng nàng. Ngũ công chúa bị cưỡng ép ở trong cung chờ gả, có phải đang lấy nước mắt rửa mặt, khóc đến thiên hôn địa ám hay không? Mà kết cục như vậy, có phải cũng sẽ là kết cục cuối cùng của con gái nàng ta hay không? Hồng nhan bạc mệnh, con đường hòa thân bao nhiêu gian nan? Lạc Thấm Nhi, sẽ đối đãi với con gái nàng ta như vậy hay sao? Quý Như Nhã bỗng nhiên bị sợ. Nàng ta sợ Lạc Thấm Nhi làm Hoàng hậu, nàng ta sợ con gái nàng ta bị đưa đi hòa thân, nàng ta sợ kết cục cuối cùng của nàng ta sẽ thê lương hơn của Tiết Tâm Lam.
“Vậy thì lại thế nào? Ngũ công chúa còn không phải được ghi tạc dưới danh nghĩ của Hoàng hậu nương nương?” Không muốn yếu thế trước mặt Tiết Tâm Lam, Quý Như Nhã mạnh miệng nói. Đúng vậy a, Hoàng hậu nương nương nuôi Ngũ công chúa nhiều năm như vậy, còn không phải cũng đưa Ngũ công chúa đi hòa thân. Sao Tiết Tâm Lam có thể cam đoan con trai nàng sẽ có mệnh tốt?
“Tần Thi Y là công chúa, cùng là công chúa như con gái ngươi. Ghi tạc dưới danh nghĩ của ai vẫn chỉ là công chúa. Con ta sẽ là hoàng tử, sẽ là Vương gia.” Tuyệt không để ý Quý Như Nhã châm ngòi, Tiết Tâm Lam giọng điệu nhẹ nhàng. Chỉ có công chúa mới có thể bị đưa đi hòa thân, hoàng tử không được việc cũng sẽ là vị Vương gia nhàn tản. Con trai Tiết Tâm Lam sẽ là Vương gia? Vừa nghĩ đến con gái mình chỉ có thể là công chúa dùng để hòa thân, Quý Như Nhã ác độc rủa một câu: “Dù là Vương gia, cũng sẽ là Vương gia đoản mệnh.”
“Quý Như Nhã, ngươi mới đoản mệnh. Ngươi sẽ không được chết tử tế!” Quý Như Nhã vừa nói ra lời này, Tiết Tâm Lam giống như điên rồi đập cửa phòng, khàn khàn hô lớn. Bị hận ý khắc cốt trong lời nói của Tiết Tâm Lam dọa sợ, Quý Như Nhã chạy trối chết, cũng không dám lại tìm đến Tiết Tâm Lam gây chuyện. Đều nói người hai bàn tay trắng mới là đáng sợ nhất, bởi vì bọn họ đã không còn gì để mất đi. Tiết Tâm Lam bây giờ thật sự là cái gì cũng không có, khó đảm bảo nàng ta sẽ không phát cuồng. Đúng như Quý Như Nhã suy nghĩ, trong cung Tần Thi Y quả thật là đang lấy nước mắt rửa mặt. Có điều, Tần Thi Y cũng không khóc đến thiên hôn địa ám. Nàng ta chỉ yên lặng ngồi trên giường lớn khắc phượng, thì thào nói: “Ta muốn gặp phụ hoàng, ta muốn gặp mẫu hậu, ta muốn gặp Thái tử ca ca, ta muốn gặp Mạc ca ca...”
Người Tần Thi muốn gặp rất nhiều, nhưng một người cũng không gặp được. Hai nước giao hảo đã thành kết cục đã định, phải đưa một vị công chúa đi hòa thân. Ngũ công chúa Tần Thi Y là Hoàng hậu nương nương tự mình tiến cử cho Hoàng thượng. Hoàng hậu nương nương nói, những năm gần đây Ngũ công chúa nhận được nhiều thánh sủng, lại ghi tạc dưới danh nghĩa bà ta, tôn quý hơn bất kì vị công chúa nào khác. Đưa Ngũ công chúa đi hòa thân, có thể biểu đạt thành ý Tuyên Quốc muốn cùng Lăng Quốc hòa giao. Lăng quốc tự nhiên sẽ lòng mang cảm kích, tiến tới cùng Tuyên quốc thân cận bang giao.
Vì thế, Hoàng thượng cực kỳ vui mừng, ngàn vạn cảm khái, tuyệt bút vung lên, khuê danh của Ngũ công chúa Tần Thi Y cứ như vậy dừng trên danh sách hòa thân. Biết được việc này, Tần Thi Y lập tức đi cầu Hoàng thượng. Trong ngự thư phòng, Hoàng thượng cùng nàng ta nói lời thấm thía, việc này đã thành định cục, lại là Hoàng hậu nương nương tự mình tiến cứ, không sửa được. Tần Thi Y kinh hãi, nàng ta không thể tin được mẫu hậu vậy mà lại đối đãi với nàng ta như thế. Vì thế, nàng ta lại chạy đi tìm Hoàng hậu nương nương ầm ĩ.
“Ghi tạc dưới danh nghĩa bản cung liền thực sự cho rằng bản thân là con gái ruột của bản cung? Thật sự là buồn cười!” Tần Thi Y hùng hùng hổ hổ xông vào tẩm cung của Hoàng hậu nương nương, trong lúc vô tình nghe được những lời này khiến nhận thức của nàng ta trong khoảng khắc trời rung đất chuyển.
“Mẫu hậu không sợ nữ nhi sẽ lấy chết uy hiếp sao?” Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời đến nay Tần Thi Y hắng giọng kêu gào với Hoàng hậu nương nương. Nàng ta không tin mẫu hậu vẫn luôn yêu thương nàng ta sẽ đối đãi với nàng ta như thế. Nhất định là phụ hoàng lừa nàng ta, vừa mới nói câu kia cũng không phải nói ra từ miệng tôn kính của mẫu hậu.
“Muốn tìm chết? Ba thước vải trắng treo lên, ngươi dám lên ghế sao?” Hoàng hậu tuyệt không cho phép quyền uy của bà ta bị người xúc phạm, huống chi người này còn là Tần Thi Y vẫn luôn bị bà ta nắm trong tay tùy ý chà xát. Tần Thi Y nghẹn lời. Đúng, nàng ta không dám. Quỷ treo cổ khó coi như vậy, nàng ta mới không cần. Nhưng là vấn đề bây giờ đã không phải là có dám hay không, nàng ta cần phải biết nguyên do trong đó: “Mẫu hậu, vì sao ngài muốn đưa nữ nhi đi hòa thân? Nữ nhi không đủ nghe lời sao? Hay là nữ nhi làm sai chuyện gì khiến mẫu hậu không vui?”
“Ngươi không làm sai gì cả. Sai lầm lớn nhất của ngươi là sinh ra trong hoàng thất, nhưng lại không có một người mẹ đẻ có thể bảo vệ ngươi. Nếu như ngươi có được mệnh tốt như Trưởng công chúa, gặp được một chỗ dựa vững chắc như Lạc gia, thì hôm nay công chúa phải đi hòa thân tuyệt đối không phải ngươi.” Nói đến Trưởng công chúa, nói đến Lạc gia, Hoàng hậu nương nương hiền lạnh rốt cục không nhịn được. Chuyện đã như vậy, trở mặt cũng không sao cả. Tần Thi Y, cũng chỉ là một quân cờ để cho thấy Hoàng hậu như bà ta thâm minh đại nghĩa thế nào mà thôi.
“Chính là bởi vì nữ nhi không phải do ngài sinh ra, cho nên dù ngài nuôi nữ nhi nhiều năm nữ nhi cũng chỉ là người ngoài, phải không?” Đã từng kiêu ngạo, đã từng tự tin, hóa ra cũng chỉ là nàng ta tự cho là đúng. Công chúa tôn sư, công chúa cao quý, toàn bộ đều là giả dối. Khi Tiết U Nhiễm gả cho Sở gia, nàng trốn trong hoàng cung cười vui sướng khi người gặp họa, nói xấu sau lưng. Khi Trưởng công chúa gả vào Tiết Vương phủ, nàng ở bên vừa hâm mộ vừa ảo tưởng ngày nàng ta và Mạc ca ca thành thân sẽ càng thêm long trọng. Nhưng là bây giờ, tất cả đều trở thành ảo ảnh. Một nữ nhi của Thượng thư nho nhỏ cũng có thể gả vào Hầu phủ, vì sao nàng ta lại không thể?
“Bản cung từng hứa hẹn với Mạc gia, hứa hẹn với Thần Viễn, ai cũng có thể gả đến Hầu phủ, chỉ riêng Ngũ công chúa Tần Thi Y là không thể.” Dưỡng ở bên người nhiều năm như vậy, nói không có một chút tình cảm nào tất nhiên là không có khả năng. Có điều, phần tình cảm gầy còm
này chưa đủ lấy để chống toàn bộ Mạc gia.
“ Bất luận ai đều được, chỉ riêng nữ nhi không được? Nếu là Tiết U Nhiễm thì sao? Nếu gả đến Hầu phủ chính là Tiết U Nhiễm, mẫu hậu cũng không ngăn cản sao?” Ở trong lòng Tần Thi Y, Trưởng công chúa cao không thể chạm, có thể cùng nàng ta đánh đồng chỉ có Quận chúa điêu ngoa của Tiết Vương phủ. Hỏi ra những lời này không có ý tứ khác, chỉ để chứng minh nàng ta không phải người duy nhất không được mà thôi.
“ Nếu là Tiết U Nhiễm, mẫu hậu sẽ không phản đối.” Tiết U Nhiễm gả cho Mạc Thần Viễn, thế nào cũng tốt hơn gả cho Thái tử. Bà ta không thể chấp nhận được chính là TIết U Nhiễm gả đến phủ Thái tử. Tính tình điêu ngoa ương ngạnh như vậy, chỉ biết khuấy đảo hậu viện phủ Thái tử đến gà chó không yên. Còn không bằng thứ nữ Tiết Tâm Lam, nhu thuận, hiểu chuyện.
“ VÌ sao mẫu hậu lại bất công như vậy? Bất công như vậy….” Tần Thi Y không lại tiếp tục hỏi nữa. Khi hi vọng cuối cùng tan biến, nàng ta đã vô lực giãy dụa. Trong hoàng cung không hiểu rõ nhất chính là lòng người. Chờ đợi nàng ta, sẽ chỉ là con đường hòa thân xa vời.
‘ Sở ngốc tử, Tần Trạch Dật sẽ không thật sự làm thông gia với nhà chúng ta đấy chứ?” Trên đường trở về Sở gia, Tiết U Nhiễm càng nghĩ càng không thích hợp. Nàng không nghĩ lại cùng Tần Trạch Dật có liên quan, nhưng lại không chịu nổi một trương thánh chỉ của Hoàng thất.
“ Sẽ không.” Sở Lăng Húc trả lời trảm đinh tiệt thiết, không có đường sống thương lượng.
“ Nhưng là…” Thật sự muốn kháng chỉ? Tiết U Nhiễm bắt đầu cân nhắc yêu cầu mà Tần Trạch Dật thiếu nàng có phát huy được công dụng hay không.
“ Ngọc bội của Hoàng thượng Lăng quốc.” Cho dù đính hôn, Tần Trạch Dật cũng tuyệt sẽ không lo lắng Tần gia.
“ Chàng muốn mượn Hoàng thượng Lăng quốc để cự tuyệt Tần Trạch Dật?” Tiết U Nhiễm kinh ngạc nói. Hoàng thượng Lăng quốc có thể tùy tiện lợi dụng vậy à? Ngàn vạn lần đừng có đền phu nhân còn thiệt binh, thật sự đáp Tiểu Quân Ức của nàng vào.
“ Tam đệ sẽ xử lý tốt.” Nhắc đến giao tình với Hoàng thượng Lăng quốc, tự nhiên là không thể thiếu Sở Kinh Triết huynh đệ khác phái từ giữa chua toàn.
“ Tam đệ? Không được, việc này chàng phải nói rõ ràng với ta. Ta cũng không muốn con ta bị đưa đi hòa thân như Tần Thi Y.” Tiết U Nhiễm trừng Sơ Lăng Húc, kiên trì nói. Sở Kinh Triết chính là một ngôi sao gây rối, căn bản là không đáng tin cậy. Khi nghe nói Tần Thi Y phải đi hòa thân, Tiết U Nhiễm cho rằng nàng nghe lầm, hoặc trong cung truyền sai. Cho dù Trưởng công chúa không chủ động xin đi giết giặc, cũng không đến mức đến lượt Tần Thi Y được sủng ái nhất đi mà! Trong cung công chúa đợi gả không phải không có, tính tình mỗi một vị đều thích hợp đi hòa thân hơn Tần Thi Y. Một chiêu này của Hoàng hậu nương nương thật là khéo. Vì Mạc gia, thế nhưng trực tiếp đưa Tần Thi Y đến nơi xa như vậy. Vừa có thể nhắm mắt làm ngơ, vừa có thể tránh sinh thêm sự cố. Lại nớ đến kiếp trước, ngày đại hỉ của Mạc Thân Viễn và Trịnh Thiến nàng cũng không đến chúc mừng. Chính là sau này nghe nói Tần Thi Y muốn nháo lớn, lại bị ngăn ở ngoài cửa Hầu phủ không cho đi vào. Lại sau này, Tần Thi Y bị gả đến nơi khác. Lặng yên không lên tiếng động gả cho , cũng không chiêng trống tề minh, chỉ có một trương thánh chỉ. Lại sau này, không còn nghe thấy tin tức về Tần Thi Y nữa.
‘ Sẽ không.” Sở Lăng Húc dở khóc dở cười. Tiểu Quân Ức nhà hắn làm sao có thể bị đưa đi hòa thân? Nhưng là Tần Thi Y, lấy tính cách kỳ quái ăn mềm không ăn cứng của Hoàng thượng Lăng quốc, sợ là sẽ không để nàng ta sống dễ chịu. Nếu là có thể, đừng nói Hoàng cung, Vương gia cũng không có khả năng, sợ là tùy tiện ban cho một vị Đại thần. Thậm chí Sở Lăng Húc còn đoán được sẽ là bộ phận hoàng tử ngoan cố không đổi. Có điều dù sao Tần Thi Y cũng là Tuyên quốc công chúa, Hoàng thượng Lăng quốc không có khả năng dẫm mặt mũi Tuyên quốc xuông dưới chân. Hậu cung tranh đấu, không có Hoàng thượng sủng ái nữ tử dị tộc sao có thể sống tốt? Cuộc sống của TầnThi Y sẽ chỉ càng thêm khó khăn. Thấy Sở Lăng Húc chỉ cho hai chữ “sẽ không”, Tiết U Nhiễm thật sự bất mãn. Có lệ rõ ràng như vậy ai mà không nhìn ra chứ? Đoạt lấy Tiểu Quân Ức trong lòng Sở Lăng Húc, quay đầu bước đi.
“ U U, nàng làm gì vậy?” Phương hướng U U đi không phải đường về Sở gia, Sở Lăng Húc không hiểu.
“ Muốn con ta không bị đưa đi hòa thân, vẫn là giữ hắn ở Tiết Vương phủ an toàn hơn.” Chàng không nói liền cho rằng không có việc gì? Bức cũng không buộc chàng nói ra. Sở Lăng Húc ngạc nhiên. Hắn vừa mới giải thích rõ sẽ không đưa tiểu Quân Ức đi hòa thân. Sao U U lại khẳng định tiểu Quân Ức nhất định sẽ đi hòa thân?