Tuyên Nguyên năm mười một, ngày mười năm tháng 11 âm lịch, đội ngũ hòa thân của Tuyên quốc xuất phát từ Tuyên thành, đi đến Lăng quốc. Theo tin tức tin cậy từ Sở gia Tam công tử, Hoàng hậu Lăng quốc làm người bưu hãn, lại có võ thuật. Nàng này sức ghen mười phần, nơi đi qua, không chừa mảnh giáp. Quan trọng nhất là Hoàng thượng Lăng quốc rất yêu nàng. Nghe nói khi Hoàng thương Lăng quốc vẫn còn là Hoàng tử, đau khổ theo đuổi rất lâu mới đánh bại được đông đảo Hoàng tử, bắt được trái tim mỹ nhân.
Nói cách khác, nàng là tồn tại duy nhất trong hậu cung của Hoàng thượng Lăng quốc. Đương nhiên, có một số việc không thể không nói. Mấy hôm trước Hoàng hậu Lăng quốc sinh được một đôi long phượng thai. Lúc Thái tử chính đáng của Lăng quốc được sinh ra, cả nước từ cao đến thấp đều vui mừng. Nếu Tần Thi Y và đội ngũ hòa thân gia tăng bước chân, có lẽ có thể đến trước tiệc đầy tháng của long phượng thai. Biết được có vị phượng nữ tồn tại, Tiết U Nhiễm cầm ngọc bội Hoàng thượng Lăng quốc gửi tới ép hỏi Sở Lăng Húc: “Đây rốt cuộc có phải tín vật đính hôn hay không?”
Sở Lăng Húc đưa mắt nhìn Sở Quân Ức đang bận nhìn quanh bốn phía, thầm nghĩ: mệnh Phò mã của tiểu tử này hình như đã sớm được quyết định.
“Ta mặc kệ. Chỉ cần con ta không thích, mặc kệ nàng có phải Phượng nữ Lăng quốc hay không, cũng không cho phép đánh chủ ý lên con trai ta.” Ném ngọc bội trong tay đi, Tiết U Nhiễm bất mãn lầu bầu. Sâu xa bên trong, tự có ý trời. Vốn Tiết U Nhiễm chỉ vô ý khẽ ném, ngọc bội lại vừa đúng rơi xuống trước ngực Sở Quân Ức. Sở Quân ức lại chu miệng ‘y y a a’, tay nhỏ bé mập mạp thế nhưng nắm chặt lấy ngọc bội. Thấy cảnh tượng này, ánh mắt Sở Lăng Húc chợt lóe, nở nụ cười lắc đầu một cái. Là của ngươi cuối cùng vẫn là của ngươi, không phải của ngươi cưỡng cầu cũng không chiếm được. Nửa tháng sau, biên quan Tuyên quốc truyền đến tin chiến thắng, Lạc tướng quân thu quân hồi triều.
“Tẩu tẩu, ca ca muốn trở về rồi!” Vừa nghĩ tới Tiết Kỳ Văn sắp trở lại, Tiết U Nhiễm kích động không thôi. Đứa bé trong bụng tẩu tẩu đã hơn tám tháng rồi, ca ca rời đi cũng là gần tám tháng, không về nữa chỉ sợ không kịp nhìn đứa bé trào đời.
“Ừ, ta biết.” Tần Thiên Ngọc thân thể nặng, nghiêng dựa vào trên giường nhìn Tiết U Nhiễm huơ tay múa chân.
“Tẩu tẩu đưa ca ca một đại lễ lớn như vậy, cũng không biết ca ca sẽ chuẩn bị gì để đáp lễ tẩu tẩu?” Tiết U Nhiễm huơ tay múa chân trên bụng Tần Thiên Ngọc cười nói.
“Bình an.” Đáp lễ gì nàng cũng không cần, chỉ cần hắn bình an trở về. Chóp mũi Tiết U Nhiễm chợt có chút chua xót. Vốn muốn làm không khí sinh động, ai biết ngược lại lại đưa tới thương cảm.
“Hai người các ngươi đang nói chuyện gì vậy? U Nhiễm mau tới đây, Tiểu Quân Ức đói bụng.” Tiết Vương phi ôm Tiểu Quân Ức đang khóc to đi vào, phá vỡ trầm mặc trong phòng.
“Lại đói bụng? Tiểu Quân Ức ăn thật khỏe.” Nhận lấy Tiểu Quân Ức, Tiết U Nhiễm nhìn Tiết Vương phi kêu lên.
“Cái gì gọi là lại đói bụng? Trẻ con vốn nhanh đói, con làm mẫu thân còn muốn bỏ đói nó hay sao? Có thể ăn không tốt? Có thể ăn bộ dáng mới khỏe mạnh.” Tiết Vương phi lập tức bảo vệ tiểu ngoại tôn nhà mình.
“Nói một chút thôi mà, cũng không nói không cho ăn.” Tiết U Nhiễm bĩu môi, nhỏ giọng nói. Tiết Vương phi không để ý tới Tiết U Nhiễm, đi đến bên giường nói chuyện với Tần Thiên Ngọc. Biết Tiết Kỳ Văn sắp trở về, hai bà tức cực kì có tiếng nói chung, cũng có thể hiểu rõ cảm thụ của nhau nhất. Đợi lâu như vậy, ngóng trông lâu như vậy, lo lắng trong lòng rốt cuộc được buông xuống khi biết Tiết Kỳ Văn sắp trở về. Tiết Kỳ Văn xuất hiện trước mặt Tần Thiên Ngọc vào ban đêm trước một ngày đại quân về đến Tuyên thành. Nhìn khuôn mặt ngăm đen quen thuộc, nước mắt Tần Thiên Ngọc không hề báo trước rơi xuống.
“Nàng đừng khóc mà!” Khuôn mặt vốn đang mỉm cười che kín lo sợ, Tiết Kỳ Văn không biết nên làm gì. Chỉ vì muốn cho nàng một kinh hỉ mới vụng trộm chạy về, nào nghĩ đến thế nhưng lại chọc nàng khóc. Tần Thiên Ngọc không nói câu nào, chỉ bình tình nhìn Tiết Kỳ Văn. Trong khoảng thời gian ngắn Tiết Kỳ Văn hoàn toàn không biết nên đối phó với Tần Thiên Ngọc bộ dáng này thế nào. Nghĩ muốn tiến lên ôm nàng vào lòng, lại dừng bước trước bụng của nàng. Dường như rốt cục phát hiện người trước mắt không phải ảo ảnh, Tần Thiên Ngọc nói nhỏ ra tiếng: “Phu quân?”
Nghe được giọng nói lành lạnh quen thuộc, Tiết Kỳ Văn cũng chẳng quan tâm tới cái khác nữa, tiến lên phía trước gắt gao ôm Tần Thiên Ngọc. Tiểu biệt thắng tân hôn. Tần Thiên Ngọc lã chã rơi lệ trong lòng Tiết Kỳ Văn, cảm xúc đè nén đã lâu vào giờ khắc này hoàn toàn tiết ra.
“Ta đã trở về.” Biết Tần Thiên Ngọc ủy khuất, Tiết Kỳ Văn đau lòng không thôi. Hắn không muốn nói xin lỗi với nàng, chỉ không ngừng ở bên tai nàng lặp lại chuyện thật hắn đã trở về. Nghe một câu lại một câu trấn an không gián đoạn, cảm xúc của Tần Thiên Ngọc dần dần bình tĩnh trở lại. Bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề cực kỳ trọng yếu, vội vàng ngẩng đầu hỏi: “Sao chàng đã trở lại?”
“Muốn sớm một chút nhìn thấy nàng và đứa nhỏ, cho nên liền trở lại trước.” Dè dặt cẩn trọng chạm vào bụng Tần Thiên Ngọc, Tiết Kỳ Văn giọng điệu thoải mái.
“Nhưng chàng đây là trái với quân kỷ.” Tần Thiên Ngọc có chút nóng nảy. Vạn nhất quân pháp xử trí làm sao bây giờ?
“Ai nói? Ai nhìn thấy?” Tiết Kỳ Văn vô lại nói.
“Nhiều người như vậy, làm sao có thể không có người phát hiện? Không được, chàng lập tức trở lại.” Tần Thiên Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy sự tình nghiêm trọng, đẩy đẩy Tiết Kỳ Văn.
“Nương tử không nhớ vi phu à? Vi phu thật vất vả mới đột phá chướng ngại trùng trùng để xuất hiện trước mặt nương tử, vậy mà nương tử lại khẩn cấp đuổi vi phu đi?” Tiết Kỳ Văn vẻ mặt bi thương, ủy khuất lên án nói.
“Quân lệnh như núi, sao có thể là trò đùa? Chàng không thể hồ nháo.” Tần Thiên Ngọc bất vi sở động, kiên trì nói. Nàng đương nhiên cũng muốn hắn lúc nào cũng bồi bên cạnh nàng, nhưng cũng không thể coi thường quân kỉ. Một khi bị người khác phát hiện, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
“Vi phu nào có hồ nháo? Cữu cữu biết, mấy vị biểu ca cũng biết, ngay cả Chu Trinh cũng biết. Trong lòng Chủ tướng phó soái đều biết, sao có thể coi là trò đùa?” Tiết Kỳ Văn còn đương nhiên nói.
“Cái gì? Tất cả mọi người đều biết, chàng còn...” Tần Thiên Ngọc thất thanh hô.
“Chính là bởi vì tất cả mọi người đều biết ta mới dám trắng trợn như vậy thôi!” Tiết Kỳ Văn cười hắc hắc, dán vào bên tai Tần Thiên Ngọc nói, “Ai bảo nương tử của ta mặt mũi đủ lớn đây?”
Lỗ tai Tần Thiên Ngọc lập tức đỏ, trừng mắt liếc Tiết Kỳ Văn một cái. Giống như trách móc có giận dữ, lại giống như không giận. Tiết Kỳ Văn bị Tần Thiên Ngọc trừng trong lòng nóng lên, nhịn không được tiến lên âu yếm.
“Không được...” Tần Thiên Ngọc phản đối biến mất trong cái hôn của Tiết Kỳ Văn. Tư vị ngọt ngào lan tràn đáy lòng, răng môi hòa quyện, chỉ nghe Tiết Kỳ Văn thì thầm: “Chỉ hôn...”
Chỉ hôn? Tần Thiên Ngọc mắc cỡ đỏ mặt, không lại kháng cự. Nồng tình mật ý, tràn đầy cả căn phòng. Cùng một thời gian, trong Quận chúa các, Tiết U Nhiễm kinh hô ra tiếng: “Cái gì? Ca ta đã trở lại?”
Sở Lăng Húc gật gật đầu. Vừa rồi nam tử mặc khôi giáp trèo tường vào, trừ bỏ Tiết Kỳ Văn hắn không nghĩ ra ai khác.
“Chàng xác định?” Không phải không tin Sở ngốc tử, chỉ là quá mức kinh ngạc. Đại quân ngày mai mới có thể đến Tuyên thành, huynh trưởng đại nhân nhà nàng tối nay làm sao có thể xuất hiện ở Tiết Vương phủ? Trừ phi một mình cách... Đợi chút, hay là huynh trưởng nhà mình thật sự to gan lớn mật, không đếm xỉa đến quân pháp, chuồn êm trở về thăm đại tẩu? Nghĩ đến đây, con ngươi Tiết U Nhiễm hiện lên chất vấn, hiện lên sáng tỏ, hiện lên lo lắng, hiện lên bội phục. Tất cả cảm xúc trong lòng trào lên, thật là phức tạp.
“Ừ.” Tuy rằng bóng đêm mông lung, khuôn mặt của Tiết Kỳ Văn hắn sẽ không nhìn lầm. Tiết U Nhiễm đột nhiên bật dậy, trèo qua người Sở Lăng Húc, ý muốn xuống giường. Một tay đặt trên eo Tiết U Nhiễm, Sở Lăng Húc cười nói: “U U không phải là muốn đi gặp huynh trưởng đại nhân đấy chứ?”
“Ca ca đã trở lại, ta tất nhiên phải nhanh chân đến xem. Sở ngốc tử, buông tay.” Vỗ lên bàn tay to đặt trên eo mình, Tiết U Nhiễm ra lệnh.
“U U, sắc trời đã tối, thời cơ không thích hợp.” Sở Lăng Húc thử đánh mất ý niệm của Tiết U Nhiễm.
“Ca ca đã trở lại, muộn hơn nữa cũng phải đi gặp.” Tiết U Nhiễm giọng điệu kiên định, nhìn thẳng Sở Lăng Húc.
“Huynh trưởng đại nhân và công chúa cửu biệt trọng phùng, không nên đến quấy rầy.” Không buông tay xuống, Sở Lăng Húc tiếp tục thuyết phục Tiết U Nhiễm. Bị Sở Lăng Húc tóm chặt, thả lỏng thân mình ghé vào trên người Sở ngốc tử, Tiết U Nhiễm nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn: “Cũng đúng. Thật vất vả mới mong được ca ca trở về, đại tẩu chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói với đại ca.”
Nhìn U U ghé vào trên người mình, con ngươi Sở Lăng Húc xẹt qua chút tia lửa.
“Nhưng là mẫu phi nói đại tẩu có thân mình không thể quá mức mệt nhọc, mau mau đi nhắc nhở... A...” Tiết U Nhiễm còn chưa nói hết lời đã bị Sở Lăng Húc áp xuống dưới thân. Sở Lăng Húc xoay người một cái áp U U xuống dưới thân, bất đắc dĩ nói: “Đây không phải chuyện nàng nên quan tâm.”
Thấy trong mắt Sở Lăng Húc có ham muốn quen thuộc, Tiết U Nhiễm khẽ cười ra tiếng. Vươn tay vòng qua cổ Sở Lăng Húc, dịu dàng nói: “Phu quân sao có thể vô tình như vậy? Huynh trưởng lần đầu tiên làm phụ thân, khó tránh khỏi có chỗ không chu đáo. Không có người ở bên cạnh chỉ điểm làm sao có thể? Nếu không phu quân đi nới với huynh trưởng đại nhân? Phu quân nhưng là người làm phụ thân, có kiến thức hơn huynh trưởng... Ưm...”
Sở Lăng Húc hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải của Tiết U Nhiễm, chặn lại lời nàng chưa nói hết. Trưởng công chúa có thai hơn tám tháng, Tiểu Vương gia không phải người mù cũng không phải kẻ ngốc, có thể không nhìn ra? Có thể không dè dặt cẩn trọng che chở? Từ sau khi gả tiến vào Sở gia, chuyện vợ chồng giữa Tiết U Nhiễm và Sở Lăng Húc đã làm không ít. Đã sớm hiểu rõ thân thể của nhau, điểm mẫn cảm cũng hạ bút thành văn. Sở Lăng Húc tỉ mỉ trêu chọc dục niệm của Tiết U Nhiễm, chậm rãi cắn nuốt lí trí Tiết U Nhiễm.
Trong miệng phát ra tiếng ngâm nga, suy nghĩ của Tiết U Nhiễm như mong muốn của Sở Lăng Húc, chậm rãi bay xa. Sáng sớm ngày hôm sau, Tiết U Nhiễm trực tiếp đến sân của Tần Thiên Ngọc, lại không thấy bóng dáng Tiết Kỳ Văn. Nàng hoài nghi có phải Sở Lăng Húc nhìn lầm ngươi hay không. Ba ba chạy đến trước mặt Tần Thiên Ngọc, nhỏ giọng hỏi: “Đại tẩu, ca ta đâu?”
Mặt Tần Thiên Ngọc có chút không được tự nhiên: “Ca muội? Không phải là hôm nay mới trở về sao?”
Không bỏ sót không được tự nhiên trên mặt Tần Thiên Ngọc, Tiết U Nhiễm nhìn khắp xung quanh một lần: “Thế nhưng cứ như vậy mà đi? Thật quá đáng!”
Làm bộ như không nghe thấy lời nói của Tiết U Nhiễm, Tần Thiên Ngọc nghiêng đầu sang hướng khác. Phu quân nàng trời chưa sáng liền chạy trở về, hôm nay lại hộ tống đại quân cùng vào thành. U Nhiễm muốn tìm người, nhất định sẽ không tim được. Chính là không nghĩ tới U Nhiễm vậy mà lại biết hôm qua phu quân nàng đã từng trở về. Rất muốn hỏi vì sao, nhưng cuối cùng vẫn buông tha cho. Thay vì chưa đánh đã khai, không bằng hiểu trong lòng mà không nói.