Ta là Minh Tuệ

Chương 30

Edit: Vân Nhi

 

Qua hai ngày sau, Nhược Lan liền đi tới tạ ơn! Ta thấy thân mình nàng quả thực là có chuyển biến tốt, nhưng tinh thần lại có chút uể oải, ngày xưa mặc dù nàng cũng không nói một lời, nhưng nhiều ngày này rõ ràng là có chút tâm thần hoảng hốt.

 

Ta nói với nàng vài câu, sau đó liền kêu nha hoàn đưa nàng trở về.

 

Mắt thấy một nữ tử mềm mại yếu đuối, ở trong nhà cao cửa rộng ngày qua ngày tự liếm vết thương cũ, ta cũng thấy có chút đồng tình. Lần này nàng phát bệnh, chắc là sau khi nhìn thấy Nhược Hi khiến cho nàng nhớ tới chuyện cũ, còn có người xưa. Thân mình vốn đã suy nhược, lại luôn thương tâm lo âu nên bệnh liền mãnh liệt tới.

 

Ta lắc đầu thở dài, mọi người đều có chuyện thương tâm của mình, chỉ phải xem chính mình có thể tự khuyên nhủ chính mình hay không, trên thật tế người khác có nói gì cũng vô dụng, chỉ có tự mình mở ra tư tưởng thì mới có thể tự tại được.

 

Sau khi ta viết được vài chữ, thì Liễu Nhi đã tiến vào châm nước, ta liền hỏi: “ Minh Ngọc đâu?”

 

Liễu nhi buông nước xuống, lại khẩy khẩy chậu than, cười nói: “ Đã nhiều ngày nay, nhị cách cách luôn cùng với nhị tiểu thư chỗ Trắc phúc tấn chơi chung, hiện tại chắc là đang ở trong vườn!”

 

Tiểu tổ tông nha, ngươi lại cùng với Nhược Hi làm cái gì đây, hai tên oan gia lại tụ họp chung một chỗ để làm gì?

 

Ta cất bút đi, choàng thêm áo choàng, liền đi về phía hoa viên.

 

Mặc dù tết âm lịch đã trôi qua, nhưng thời tiết vẫn rất lạnh. Hoa trong vườn vẫn là một mảnh tiêu điều, chỉ có vài cọng cỏ là còn xanh. Ta nắm áo thật chặt, nhìn đánh giá chung quanh. Chợt nghe thấy ở gần thủy các có tiếng người, vì thế bắt đầu chạy qua đó!

 

Đi vòng qua núi giả, ta chỉ thấy có hai thân ảnh mặc áo lam và áo tím, áo lam là Minh Ngọc, áo tím là Nhược Hi. Hai cô gái một bên cười, một bên thì cầm đá ném xuống hồ. Tảng đá rơi vào trên mặt băng, phát ra những tiếng “ ting ting” rất vui tai.

 

Ta đi qua, thấy Minh Ngọc lạnh tới mức mặt đỏ bừng, ta liền mỉm cười khẽ trách mắng: “ nha đầu này, cả ngày cứ bướng bỉnh mãi!”

 

Minh Ngọc cầm lấy tay Nhược Hi, xoay người qua nhìn ta cười. Ta kéo tay Minh Ngọc, cảm giác lạnh lẽo làm ta run lên, liền lấy một cái giữ nhiệt đưa cho nàng, lại gọi Xảo Yến cùng với Thụy Hương đi lấy ấm lô tới, đưa cho mỗi người một cái.

 

Nhược Hi cười nói: “ Đích phúc tấn đừng nóng giận! Minh Ngọc và ta đều rất buồn, nên mới đi ra đây chơi!”

 

Đúng vậy! ta chỉ luôn ở trong phòng viết chữ, mà Nhược Lan lại lợi hại hơn, suốt ngày ở trong phòng tụng kinh phật. Mà hai tiểu cô nương đang tuổi dậy thì này thiên tính sinh động, làm sao có thể chịu được? nhưng là… nghĩ tới hậu quả sẽ xuất hiện kia, ta thật sự lo lắng không muốn cho hai người chơi chung một chỗ!

 

Ta vừa nghĩ vừa nói: “ Trời lạnh như vậy, hai ngươi đều là cô nương yếu đuối, làm sao chịu đựng được? Xảo Yến, mau dẫn tiểu thư ngươi về phòng. Muốn đi chơi, thì đợi thời tiết ấm áp hơn, lúc đó hãy đi chơi!”

 

Xảo Yến nghe lời, lập tức mang theo Nhược Hi không chút cam lòng trở về phòng. Ta lôi kéo tay Minh Ngọc, chậm rãi tản bộ ở trong vườn. Nàng quay đầu lại nhìn xem ta, cười nói: “ tỷ tỷ, Nhược Hi này rất có ý tứ nha. Nàng nói phong cảnh Tây Bắc thật khiến cho người ta muốn tới nha!” ta liếc nhìn nàng một cái, nó: “ Nếu muội thích Tây Bắc, thì kêu đại ca tìm cho muội một người chồng ở đó, thế nào?”

 

Hai má nàng chợt đỏ hồng, than thở nói: “ Muội nói chuyện đúng đắn nha, tỷ tỷ còn trêu ghẹo muội!”

 

“ Muội cùng với Nhược Hi chơi chung, không có ý xấu gì chứ?” Thừa dịp chung quanh trống trải, ta đơn giản trực tiếp hỏi nàng.

 

Minh Ngọc dừng chân, hạ mắt nhìn ta, nói: “Vốn là có!” thấy ta trừng mắt nhìn nàng, nàng ủy khuất nói: “ ta sợ hai tỷ muội nàng có ý xấu với tỷ, nên muốn tới phủ Bối lặc xem thử hai người đó, cho nên trước tiên muốn tiếp cận nàng để xem thật hư thôi!”

 

“ kết quả thì sao?” ta trêu chọc hỏi nàng “ Muội xem ra được cái gì rồi?” thấy nàng mới vừa rồi chơi với người ta thật vui vẻ như vậy, chắc là không có phát hiện ra gì rồi.

 

Quả nhiên, nàng cười nói: “ mấy ngày nay ta với nàng chơi chung với nhau, không hề cảm thấy có gì không đúng cả. Nàng so với ta còn ham chơi chơi hơn nha!”

 

“ nếu như muội muốn cùng với nàng chơi chung, ta sẽ mặc kệ. Nhưng phải nhớ, tiểu hài tử chơi chung với nhau, nhất thời giận dỗi là chuyện bình thường, đừng nên tranh cường háo thắng, đem tính tình tiểu thư phát ra….” Quan trọng hơn là, đừng nên đả thương người, nhất là đừng có đẩy người ta ở trên cầu thang xuống đất nha!

 

Không đợi ta nói xong, Minh Ngọc liền cười nói: “ không dám nha, tỷ tỷ thật là coi thường người ta. Muội là người không có nói đạo lý sao? Hơn nữa, thật vất vả mới có người chơi với muội!”

 

Ta thấy nàng nói chuyện rất thành khẩn, cũng thoáng yên lòng, chỉ là dặn dò Thụy Vân và Thụy Hương cẩn thận coi chừng Minh Ngọc.

 

Ngày qua ngày trôi qua, băng tuyết cũng tan hết, xuân về hoa nở, ta bỏ đi áo đông thật dày thay ra quần áo mùa xuân, bỏ đi chậu than nóng và màn vải dày, ta lại bắt đầu nghe được tiếng chim hót, ngửi được mùi hoa thơm. Trong thời gian này, Dận Tự có gửi về mấy phong thư, chủ yếu là nói về tình hình trong cuộc hành trình, ngẫu nhiên lại thêm vào hai ba câu thơ linh tinh “Hà đương cộng tiễn tây song chúc, khước thoại ba sơn dạ vũ thì”. Ta cũng viết lại hai phong thư, nói cho hắn mọi chuyện ở trong nhà đều tốt.

 

Ngày hôm đó, ta đang ở trong phòng sách xem thư của Dận Tự vừa gửi về, thấy hắn nói ước chừng là hơn hai tuần nữa là có thể về nhà, ta đánh giá một chút, thư này phải mất bảy tám ngày mới tới tay ta, thì cao lắm là nửa tháng hắn sẽ về nhà.

 

Đang trong lúc suy nghĩ, ta thấy Phương nhi mặt mày biến sắc chạy vào, gấp đến độ có chút cà lăm “ Phúc… phúc tấn, đã xảy ra chuyện… chuyện rồi…”

 

Liễu nhi bước tới đỡ nàng, trách mắng: “ ngươi bình tĩnh lại, nói cho rõ xem!”

 

Phương Nhi thở hổn hển, vỗ vỗ ngực nói: “ Là nhị tiểu thư ở chỗ Trắc Phúc tấn…” lời còn chưa dứt, ta bỗng sửng người hỏi “ Nhược Hi bị sao vậy?”

 

Phương Nhi hoảng sợ, nói tiếp: “ Nhị cách cách cùng với Nhị tiểu thư ở trong vườn chơi diều, diều mắc lại ở trên dây, nô tỳ muốn kêu tiểu thái giám leo lên lấy, nhưng Nhị tiểu thư nói không cần, nàng tự mình leo lên, kết quả sơ ý đã té xuống…” Ta ném thư trong tay đi, chạy thẳng tới chỗ hoa viên. Ta thầm nghĩ trong lòng: Sợ cái gì thì cái đó lại đến, đây là số mệnh nha!

back top