Chương 47
Không Tang.
Hai trăm năm trước, kết giới của Không Tang tuy bị ma khí phá vỡ một lần, nhưng được sự bồi đắp của linh khí đất trời suốt hai trăm năm, kết giới do thần tiên ban tặng này dần được kết lại. Thác nước đổ từ trên vách núi xuống đầm nước xanh biếc làm bắn lên những bọt nước màu bạc. Dòng nước trong xanh lững lờ trôi theo bờ sông được tạo thành từ những mảnh đá vụn.
Nhược Nhất múc hai thùng nước bên bờ sông, khó nhọc xách về phía rừng núi. Cô đi qua sườn núi có cỏ cây xanh biếc là tới một căn nhà trúc. Ngẩng đầu nhìn bầu trời mây đen tích tụ như sắp sập xuống tới nơi, cô thở dài. “Sắp phải ứng kiếp rồi”.
Nhược Nhất bước vào sân, Mạc Mặc đang nằm trên ghế bập bênh trước cửa ngủ gật, không hề có vẻ lo lắng. Nhược Nhất đặt thùng nước xuống, khâm phục nói: “Mạc Mặc, cô vô ưu vô lo thật đấy. Sao? Bây giờ biết rõ sống chết rồi nên định ra sao thì ra à?”.
Mắt phượng từ từ mở ra, Mạc Mặc nhìn bầu trời đen kịt, chậm rãi ngồi dậy, bóp tay bóp chân nói: “Vô ưu vô lo cái con khỉ, thế giới này vô cùng tuyệt diệu, tôi vẫn chưa hưởng thụ đủ. Mỗi tội tay chân tôi phù thũng, tôi không còn sức lực chạy nhảy cả ngày như cô”.
Nhược Nhất liền thấy dở khóc dở cười: “Cô tưởng tôi muốn ngày nào cũng chạy nhảy như con khỉ vậy sao? Chẳng phải tôi làm thế là để nuôi hai mẹ con cô sao? Đứa trẻ này nếu sinh ra, nó phải gọi tôi là mẹ”.
“Nó gọi cô là mẹ thì gọi tôi là gì?”.
Nhược Nhất nghe câu này thì lấy làm lạ, nói: “Chẳng phải cô là cha nó sao?”.
Mạc Mặc bừng tỉnh, gật đầu: “Ừm, cô nói như vậy thì đến lúc ấy tôi có phải dùng lỗ đít để để nó ra không?”.
Nhược Nhất nghiêm túc nói: “Chắc chắn rồi”.
“Nếu đã như vậy”, vẻ mặt của Mạc Mặc càng nghiêm túc, cô quay người, vỗ mông mình và nói: “Mẹ thằng cu, nhân lúc này em hãy giúp anh vận động đi”.
Cuối cùng khóe miệng Nhược Nhất giật giật, cô chịu lép vế: “Thôi được, cô thắng rồi”.
Mạc Mặc ngửa mặt lên trời cười lớn, đang định chế giễu Nhược Nhất vài câu thì bỗng cau mày.
“Sao vậy?”.
Mạc Mặc im lặng hồi lâu, lông mày càng lúc càng nhíu chặt. Cô đưa tay xoa bụng, trán túa mồ hôi: “Mẹ nó, đun nước, cái thứ hại cha này đòi ra rồi”.
Nhược Nhất giật nảy mình, vội vàng dìu Mạc Mặc vào nhà, rồi lại vội vàng chạy ra ngoài đun nước.
Ba tháng trước, khó khăn lắm họ mới tìm được thời cơ để xông vào trong kết giới của Không Tang. Từ đó về sau, Nhược Nhất luôn chuẩn bị tinh thần đỡ đẻ cho Mạc Mặc. Cô hỏi cuốn thiên thư mà Mạc Mặc “tiện tay” lấy trộm ở Tầm Thường cung không ít vấn đề liên quan tới thai nghén, rồi còn diễn tập không ít lần. Nhưng Nhược Nhất luôn cho rằng ngày lâm bồn của Mạc Mặc còn rất xa, bây giờ khi khoảnh khắc này đã thật sự tới, Nhược Nhất vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Mạc Mặc đau bụng suốt một ngày một đêm. Đến đêm ngày hôm sau, Mạc Mặc kêu to một tiếng, Nhược Nhất biết Mạc Mặc đã đến lúc sinh rồi. Cô làm theo những gì thiên thư đã nói, dạy Mạc Mặc hít thở, dạy cô ấy cách lấy hơi, nói khô cả cổ để chuyển hướng chú ý của cô ấy.
Nhưng đến lúc đau nhất, Nhược Nhất nói gì Mạc Mặc cũng không chịu nghe. Cô ấy bám chặt lấy tay Nhược Nhất, nghiến chặt răng, mồ hôi đầm đìa nhưng mặt mày tái nhợt. Nhược Nhất bảo Mạc Mặc cố lên, nhưng cô ấy không kìm được nức nở.
Tiếng nức nở này giống như nước lũ tràn đê, ào ào tuôn ra. Nỗi đau đớn của Mạc Mặc đều hóa thành nước mắt.
“Quý… Tử Hiên”.
Nhược Nhất biết Mạc Mặc thích tỏ ra mạnh mẽ, nhưng cô không ngờ thường ngày cô ấy mạnh mẽ tới mức giấu kín tâm tư của mình như vậy. Mạc Mặc yếu ớt, sắc mặt nhợt nhạt gọi tên của người ấy hết lần này tới lần khác, như ai oán, như buồn thương, như căm hận.
Nhược Nhất ngoảnh đầu đi, không thể nhìn tiếp được.
“Nhược Nhất…”. Dường như Mạc Mặc mất tỉnh táo vì quá đau, cô ấy bám chặt tay của Nhược Nhất, bụng dưới dùng sức, nhưng vẫn nhìn Nhược Nhất chằm chằm và nói: “Cô nói với tôi, hắn không có ở đây! Nói đi”.
Nhược Nhất thấy lòng chua xót. Cô hít một hơi thật sâu để bình tĩnh nói, bắt mình phải nói thật rõ: “Hắn không có ở đây, Mạc Mặc, hắn không ở đây. Nhưng như thế cũng không sao, cô là Mạc Mặc, là phù thủy, cô rất kiên cường. Hắn không có ở đây cũng không sao”.
Mạc Mặc nghiến răng, nhếch mép rồi dùng lực thật mạnh. Nhược Nhất nhìn xuống phía dưới của Mạc Mặc, vui mừng nói: “Đầu ra rồi, sắp ra rồi, Mạc Mặc cố lên”. Tiếng khóc oa oa của trẻ nhỏ vang lên, Mạc Mặc thở phào, nằm vật trên giường như mất hết sức lực.
Nhược Nhất tắm táp sạch sẽ rồi mặc đồ cho đứa bé, sau đó đặt nó bên cạnh Mạc Mặc. Cô nói nhỏ: “Con trai”.
Mạc Mặc quay đầu không nhìn đứa bé, lạnh lùng nói: “Bế nó ra ngoài ném đi”.
Tiếng khóc của đứa bé rất thê lương.
Nhược Nhất sững người: “Mạc Mặc…”.
“Vứt nó xuống sông, để nó trôi đi theo dòng nước. Sống chết do trời định”. Thấy Nhược Nhất vẫn không có phản ứng gì, Mạc Mặc nghiêm giọng nói: “Vứt nó đi!”.
“Nó gặp lôi kiếp, chắc chắn không sống được”.
“Chính vì nó sẽ dụ lôi kiếp tới”, Mạc Mặc nói, “Nhan Nhược Nhất, lẽ nào cô muốn cùng chết với nó sao?”.
Nhược Nhất tức giận nói: “Vì thế tôi mới đưa cô tới Không Tang! Kết giới ở đâyít nhiều cũng có thể ngăn được vài trận thiên lôi”.
“Ngăn được bao nhiêu?”, giọng nói của Mạc Mặc tuy yếu ớt nhưng lại lạnh lùng chưa từng có. “Một lần, hai lần? Đợi tôi hồi phục ma lực, tôi sẽ lập tức quay về. Thế giới này vốn không nên lưu lại dấu vết của tôi”.
Lòng Nhược Nhất thắt lại: “Cô… ngay từ đầu cô đã định vứt nó đi?”.
Mạc Mặc im lặng một lúc, cố gắng bình tĩnh nói nhưng trong giọng nói có chút nghẹn ngào: “Tôi muốn cứu nó”. Muốn cứu nó nhưng bất lực. “Nhan Nhược Nhất, coi như tôi cầu xin cô…”. Mạc Mặc chưa nói dứt lời thì bên ngoài phòng lóe sáng hàn quang, Nhược Nhất và Mạc Mặc cùng sững sờ. Nhược Nhất rảo bước đi ra ngoài, thấy mây đen đang tích tụ trên bầu trời, trong tầng mây cuồn cuộn, chốc chốc lại có lóe tia sấm chớp. Cô chán nản nói: “E là tôi muốn vứt cũng không kịp nữa rồi”.
Tia sét đầu tiên từ trên trời giáng xuống, đánh mạnh lên kết giới của Không Tang. Kết giới rung chuyển một hồi nhưng vẫn chịu được lôi kiếp này. Có điều, Nhược Nhất biết, tia sét đầu tiên chỉ là sự thăm dò và uy hiếp, những tia sét kế tiếp sẽ mạnh dần lên.
Mạc Mặc gắng gượng ngồi dậy. Nhược Nhất trừng mắt nhìn cô ấy: “Cô còn muốn làm gì?”. Sắc mặt Mạc Mặc nhợt nhạt, cô ấy lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi không thể ở đây chờ chết giống cô được. Nếu cô không vứt nó đi thì tôi vứt”. Nói rồi Mạc Mặc bế đứa bé định đi ra ngoài. Tiếng khóc của đứa bé càng lúc càng thảm thiết. Nhược Nhất tức giận vô cùng, cô lao ra đẩy Mạc Mặc về giường nằm rồi giằng lấy đứa bé.
“Vứt cái gì chứ! Người cô đang máu me đầm địa mà định ra ngoài tìm cái chết sao?”.
“Vậy lẽ nào phải ở đây chờ chết?”. Mạc Mặc cũng tức giận hét lên, ngay sau đó lại ho khù khỠrồi gục xuống giường.
Nhược Nhất nhìn đứa bé trên tay mình, nó đang gào khóc thảm thiết như muốn gào cho rách cổ họng. Cô đành nói: “Chẳng phải chỉ là vứt một đứa bé thôi sao? Tôi vứt giúp cô là được!”. Nói rồi Nhược Nhất liền quay người chạy ra ngoài.
Mạc Mặc nằm nghỉ trên giường một lúc lâu, hai bàn tay tái nhợt dần nắm chặt, yếu ớt đập vào thành giường. “Đồ hại cha…”.
Nhược Nhất bế đứa bé chạy dọc theo dòng sông, cô vẫn chưa tới bờ sông thì một tiếng sét lại nổ đùng ngay trên đỉnh đầu. Nhược Nhất ôm đứa bé ngồi thụp xuống. Kết giới của Không Tang sau khi hứng chịu đợt sấm sét này thì rung chuyển dữ dội, màu sắc biến đổi mấy lần như bọt biển, sau đó tan thành tro bụi.
Không có kết giới hứng chịu, tia sét tiếp theo sẽ đánh thẳng lên người họ… Nhược Nhất đứng dậy tiếp tục chạy tới bờ sông. Nhưng khi cô tới bên bờ sông, định thả đứa bé xuống dòng nước đang gợn sóng, cô lại do dự. Cô nhìn đứa bé da mặt vẫn còn nhăn nhúm, nó không còn khóc nữa nhưng tay chân thì cứ khua khoắng loạn xạ.
Mây đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu Nhược Nhất như thúc giục, ba tiếng “vứt nó đi” lạnh lùng của Mạc Mặc cứ văng vẳng trong đầu cô. Cô cắn răng, ôm chặt đứa bé trong lòng.
“Chết thì chết”. Cô chỉ vào mũi của đứa bé: “Dù sao con cũng là một chú cửu vĩ bạch hồ, lại có một người mẹ mạnh mẽ như vậy, đừng để ta đánh cược nhầm”. Nhược Nhất chạy về chỗ thác nước.
Sau thác nước ở Không Tang có một hang động sâu. Nếu Nhược Nhất chui vào trong hang động đó, vậy thì nếu thiên lôi muốn đánh trúng cô thì chỉ có cách đánh thủng Không Tang, nếu không thì phải đánh vòng.
Cô ôm đứa bé chạy thật nhanh tới chỗ thác nước, nhưng lại bị hồ sâu trước thác nước cản trở. Nếu là một mình cô bơi qua hồ nước ấy thì còn có thể cố gắng được, nhưng đứa bé mới chào đời chưa lâu, nước lại lạnh thấu xương như vậy… Nhược Nhất vẫn đang do dự thì trên trời lóe lên ánh sáng chói mắt, cô thầm nói gay rồi. Nhược Nhất vẫn chưa kịp có phản ứng gì thì thấy một luồng khí nóng rát từ trên trời giáng xuống khiến da thịt cô đau rát.
Nhược Nhất bảo vệ đứa bé trong lòng, cô ngồi co người xuống. Lưng cô bỏng rát vô cùng. Nhược Nhất nghĩ, có lẽ mình sẽ bị thiêu đến chết. Nhưng có một luồng khí lạnh tỏa ra từ trong lòng Nhược Nhất, dần xua đi cái nóng như thiêu như đốt ấy. Nhược Nhất sững người nhìn đứa bé trước ngực mình. Cô thấy nó đang khua khoắng tay chân, miệng không ngừng ê a, ngũ quan vẫn nhăn nhúm, nhưng trước ngực nó lại dâng lên một luồng khí màu xanh lam.
Trong thoáng chốc, Nhược Nhất không biết nên có vẻ mặt như thế nào. Cửu vĩ bạch hồ! Không hổ là cửu vĩ bạch hồ!
“Ngươi chịu được thiên lôi, nên có lẽ dòng nước lạnh này cũng chẳng là gì, đúng không?”.
Nhược Nhất quấn chặt quần áo của nó, định nhảy xuống nước, nhưng cô chưa kịp nhảy xuống thì một tia sấm sét kinh thiên động địa lại giáng xuống.
Ngay tức khắc một trận cát bụi cuốn tung bên hồ nước, đến khi cát bụi lắng xuống, Nhược Nhất dụi mắt nhìn, tia sét đang nổ bép bép dưới hồ nước. Nhược Nhất im lặng, cô đã quên nước là thứ dẫn điện.
Nhược Nhất chần chừ, thiên lôi lại lập tức giáng xuống. Nhược Nhất cảm nhận được rõ ràng, uy lực của tia sét lần này khác hẳn so với tia sét trước đó, mặt đất khẽ rung chuyển.
Đứa bé này dường như cũng không chống nổi lôi kiếp càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh như này, nó ho thành tiếng, tay chân cũng ít khua khoắng hơn. Nhược Nhất lo lắng định liều mạng một lần, nhưng cô chưa kịp bước thì thiên lôi lại giáng xuống.
Luồng khí màu xanh lam trước ngực đứa bé rung lên, ánh sáng màu xanh lam lạnh giá dần trắng bợt. Tay chân của đứa bé như bị tê liệt, cứng đờ.
Nhược Nhất biết, nếu một tia sét nữa giáng xuống, e là đứa bé này không thể chịu đựng được, lúc ấy cả cô và đứa bé sẽ cùng chết… Gáy Nhược Nhất chợt lạnh toát, cô sực nhớ ra lần trước Thương Tiêu có nói với cô, song sinh ấn mà hắn hạ vẫn chưa được giải.
Hai mạng kết hợp, đồng sinh cộng tử.
Bây giờ nếu Nhược Nhất chết ở đây, vậy thì Thương Tiêu…
Nhược Nhất thấy sợ hãi.
Không được, cô không thể chết như vậy được! Nhưng, bây giờ có cách nào…
Trên đỉnh đầu, mây đen cuồn cuộn, sấm sét đùng đùng, nhìn đợt sấm sét lớn hơn sắp giáng xuống, sắc mặt Nhược Nhất tái nhợt. Không chống đỡ nổi, không thể tránh được… Lẽ nào, cô và Thương Tiêu sẽ gặp nhau dưới hoàng tuyền sao… Ánh sáng chói mắt chiếu tới, trong đầu Nhược Nhất là một khoảng trống rỗng.
Trong lúc hoảng hốt, cô thoáng nhìn thấy một hình bóng màu đen chắn trước mặt mình cùng với tiếng chuông lanh lảnh, người đó đã chắn thiên lôi cho cô.
Một trận giông tố lớn nổi lên, gió lớn cuốn bay chiếc nón trên đầu người ấy. Nhược Nhất chỉ nhìn thấy mái tóc màu bạc bay phần phật trong gió.
Không Tang.
Hai trăm năm trước, kết giới của Không Tang tuy bị ma khí phá vỡ một lần, nhưng được sự bồi đắp của linh khí đất trời suốt hai trăm năm, kết giới do thần tiên ban tặng này dần được kết lại. Thác nước đổ từ trên vách núi xuống đầm nước xanh biếc làm bắn lên những bọt nước màu bạc. Dòng nước trong xanh lững lờ trôi theo bờ sông được tạo thành từ những mảnh đá vụn.
Nhược Nhất múc hai thùng nước bên bờ sông, khó nhọc xách về phía rừng núi. Cô đi qua sườn núi có cỏ cây xanh biếc là tới một căn nhà trúc. Ngẩng đầu nhìn bầu trời mây đen tích tụ như sắp sập xuống tới nơi, cô thở dài. “Sắp phải ứng kiếp rồi”.
Nhược Nhất bước vào sân, Mạc Mặc đang nằm trên ghế bập bênh trước cửa ngủ gật, không hề có vẻ lo lắng. Nhược Nhất đặt thùng nước xuống, khâm phục nói: “Mạc Mặc, cô vô ưu vô lo thật đấy. Sao? Bây giờ biết rõ sống chết rồi nên định ra sao thì ra à?”.
Mắt phượng từ từ mở ra, Mạc Mặc nhìn bầu trời đen kịt, chậm rãi ngồi dậy, bóp tay bóp chân nói: “Vô ưu vô lo cái con khỉ, thế giới này vô cùng tuyệt diệu, tôi vẫn chưa hưởng thụ đủ. Mỗi tội tay chân tôi phù thũng, tôi không còn sức lực chạy nhảy cả ngày như cô”.
Nhược Nhất liền thấy dở khóc dở cười: “Cô tưởng tôi muốn ngày nào cũng chạy nhảy như con khỉ vậy sao? Chẳng phải tôi làm thế là để nuôi hai mẹ con cô sao? Đứa trẻ này nếu sinh ra, nó phải gọi tôi là mẹ”.
“Nó gọi cô là mẹ thì gọi tôi là gì?”.
Nhược Nhất nghe câu này thì lấy làm lạ, nói: “Chẳng phải cô là cha nó sao?”.
Mạc Mặc bừng tỉnh, gật đầu: “Ừm, cô nói như vậy thì đến lúc ấy tôi có phải dùng lỗ đít để để nó ra không?”.
Nhược Nhất nghiêm túc nói: “Chắc chắn rồi”.
“Nếu đã như vậy”, vẻ mặt của Mạc Mặc càng nghiêm túc, cô quay người, vỗ mông mình và nói: “Mẹ thằng cu, nhân lúc này em hãy giúp anh vận động đi”.
Cuối cùng khóe miệng Nhược Nhất giật giật, cô chịu lép vế: “Thôi được, cô thắng rồi”.
Mạc Mặc ngửa mặt lên trời cười lớn, đang định chế giễu Nhược Nhất vài câu thì bỗng cau mày.
“Sao vậy?”.
Mạc Mặc im lặng hồi lâu, lông mày càng lúc càng nhíu chặt. Cô đưa tay xoa bụng, trán túa mồ hôi: “Mẹ nó, đun nước, cái thứ hại cha này đòi ra rồi”.
Nhược Nhất giật nảy mình, vội vàng dìu Mạc Mặc vào nhà, rồi lại vội vàng chạy ra ngoài đun nước.
Ba tháng trước, khó khăn lắm họ mới tìm được thời cơ để xông vào trong kết giới của Không Tang. Từ đó về sau, Nhược Nhất luôn chuẩn bị tinh thần đỡ đẻ cho Mạc Mặc. Cô hỏi cuốn thiên thư mà Mạc Mặc “tiện tay” lấy trộm ở Tầm Thường cung không ít vấn đề liên quan tới thai nghén, rồi còn diễn tập không ít lần. Nhưng Nhược Nhất luôn cho rằng ngày lâm bồn của Mạc Mặc còn rất xa, bây giờ khi khoảnh khắc này đã thật sự tới, Nhược Nhất vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Mạc Mặc đau bụng suốt một ngày một đêm. Đến đêm ngày hôm sau, Mạc Mặc kêu to một tiếng, Nhược Nhất biết Mạc Mặc đã đến lúc sinh rồi. Cô làm theo những gì thiên thư đã nói, dạy Mạc Mặc hít thở, dạy cô ấy cách lấy hơi, nói khô cả cổ để chuyển hướng chú ý của cô ấy.
Nhưng đến lúc đau nhất, Nhược Nhất nói gì Mạc Mặc cũng không chịu nghe. Cô ấy bám chặt lấy tay Nhược Nhất, nghiến chặt răng, mồ hôi đầm đìa nhưng mặt mày tái nhợt. Nhược Nhất bảo Mạc Mặc cố lên, nhưng cô ấy không kìm được nức nở.
Tiếng nức nở này giống như nước lũ tràn đê, ào ào tuôn ra. Nỗi đau đớn của Mạc Mặc đều hóa thành nước mắt.
“Quý… Tử Hiên”.
Nhược Nhất biết Mạc Mặc thích tỏ ra mạnh mẽ, nhưng cô không ngờ thường ngày cô ấy mạnh mẽ tới mức giấu kín tâm tư của mình như vậy. Mạc Mặc yếu ớt, sắc mặt nhợt nhạt gọi tên của người ấy hết lần này tới lần khác, như ai oán, như buồn thương, như căm hận.
Nhược Nhất ngoảnh đầu đi, không thể nhìn tiếp được.
“Nhược Nhất…”. Dường như Mạc Mặc mất tỉnh táo vì quá đau, cô ấy bám chặt tay của Nhược Nhất, bụng dưới dùng sức, nhưng vẫn nhìn Nhược Nhất chằm chằm và nói: “Cô nói với tôi, hắn không có ở đây! Nói đi”.
Nhược Nhất thấy lòng chua xót. Cô hít một hơi thật sâu để bình tĩnh nói, bắt mình phải nói thật rõ: “Hắn không có ở đây, Mạc Mặc, hắn không ở đây. Nhưng như thế cũng không sao, cô là Mạc Mặc, là phù thủy, cô rất kiên cường. Hắn không có ở đây cũng không sao”.
Mạc Mặc nghiến răng, nhếch mép rồi dùng lực thật mạnh. Nhược Nhất nhìn xuống phía dưới của Mạc Mặc, vui mừng nói: “Đầu ra rồi, sắp ra rồi, Mạc Mặc cố lên”. Tiếng khóc oa oa của trẻ nhỏ vang lên, Mạc Mặc thở phào, nằm vật trên giường như mất hết sức lực.
Nhược Nhất tắm táp sạch sẽ rồi mặc đồ cho đứa bé, sau đó đặt nó bên cạnh Mạc Mặc. Cô nói nhỏ: “Con trai”.
Mạc Mặc quay đầu không nhìn đứa bé, lạnh lùng nói: “Bế nó ra ngoài ném đi”.
Tiếng khóc của đứa bé rất thê lương.
Nhược Nhất sững người: “Mạc Mặc…”.
“Vứt nó xuống sông, để nó trôi đi theo dòng nước. Sống chết do trời định”. Thấy Nhược Nhất vẫn không có phản ứng gì, Mạc Mặc nghiêm giọng nói: “Vứt nó đi!”.
“Nó gặp lôi kiếp, chắc chắn không sống được”.
“Chính vì nó sẽ dụ lôi kiếp tới”, Mạc Mặc nói, “Nhan Nhược Nhất, lẽ nào cô muốn cùng chết với nó sao?”.
Nhược Nhất tức giận nói: “Vì thế tôi mới đưa cô tới Không Tang! Kết giới ở đâyít nhiều cũng có thể ngăn được vài trận thiên lôi”.
“Ngăn được bao nhiêu?”, giọng nói của Mạc Mặc tuy yếu ớt nhưng lại lạnh lùng chưa từng có. “Một lần, hai lần? Đợi tôi hồi phục ma lực, tôi sẽ lập tức quay về. Thế giới này vốn không nên lưu lại dấu vết của tôi”.
Lòng Nhược Nhất thắt lại: “Cô… ngay từ đầu cô đã định vứt nó đi?”.
Mạc Mặc im lặng một lúc, cố gắng bình tĩnh nói nhưng trong giọng nói có chút nghẹn ngào: “Tôi muốn cứu nó”. Muốn cứu nó nhưng bất lực. “Nhan Nhược Nhất, coi như tôi cầu xin cô…”. Mạc Mặc chưa nói dứt lời thì bên ngoài phòng lóe sáng hàn quang, Nhược Nhất và Mạc Mặc cùng sững sờ. Nhược Nhất rảo bước đi ra ngoài, thấy mây đen đang tích tụ trên bầu trời, trong tầng mây cuồn cuộn, chốc chốc lại có lóe tia sấm chớp. Cô chán nản nói: “E là tôi muốn vứt cũng không kịp nữa rồi”.
Tia sét đầu tiên từ trên trời giáng xuống, đánh mạnh lên kết giới của Không Tang. Kết giới rung chuyển một hồi nhưng vẫn chịu được lôi kiếp này. Có điều, Nhược Nhất biết, tia sét đầu tiên chỉ là sự thăm dò và uy hiếp, những tia sét kế tiếp sẽ mạnh dần lên.
Mạc Mặc gắng gượng ngồi dậy. Nhược Nhất trừng mắt nhìn cô ấy: “Cô còn muốn làm gì?”. Sắc mặt Mạc Mặc nhợt nhạt, cô ấy lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi không thể ở đây chờ chết giống cô được. Nếu cô không vứt nó đi thì tôi vứt”. Nói rồi Mạc Mặc bế đứa bé định đi ra ngoài. Tiếng khóc của đứa bé càng lúc càng thảm thiết. Nhược Nhất tức giận vô cùng, cô lao ra đẩy Mạc Mặc về giường nằm rồi giằng lấy đứa bé.
“Vứt cái gì chứ! Người cô đang máu me đầm địa mà định ra ngoài tìm cái chết sao?”.
“Vậy lẽ nào phải ở đây chờ chết?”. Mạc Mặc cũng tức giận hét lên, ngay sau đó lại ho khù khỠrồi gục xuống giường.
Nhược Nhất nhìn đứa bé trên tay mình, nó đang gào khóc thảm thiết như muốn gào cho rách cổ họng. Cô đành nói: “Chẳng phải chỉ là vứt một đứa bé thôi sao? Tôi vứt giúp cô là được!”. Nói rồi Nhược Nhất liền quay người chạy ra ngoài.
Mạc Mặc nằm nghỉ trên giường một lúc lâu, hai bàn tay tái nhợt dần nắm chặt, yếu ớt đập vào thành giường. “Đồ hại cha…”.
Nhược Nhất bế đứa bé chạy dọc theo dòng sông, cô vẫn chưa tới bờ sông thì một tiếng sét lại nổ đùng ngay trên đỉnh đầu. Nhược Nhất ôm đứa bé ngồi thụp xuống. Kết giới của Không Tang sau khi hứng chịu đợt sấm sét này thì rung chuyển dữ dội, màu sắc biến đổi mấy lần như bọt biển, sau đó tan thành tro bụi.
Không có kết giới hứng chịu, tia sét tiếp theo sẽ đánh thẳng lên người họ… Nhược Nhất đứng dậy tiếp tục chạy tới bờ sông. Nhưng khi cô tới bên bờ sông, định thả đứa bé xuống dòng nước đang gợn sóng, cô lại do dự. Cô nhìn đứa bé da mặt vẫn còn nhăn nhúm, nó không còn khóc nữa nhưng tay chân thì cứ khua khoắng loạn xạ.
Mây đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu Nhược Nhất như thúc giục, ba tiếng “vứt nó đi” lạnh lùng của Mạc Mặc cứ văng vẳng trong đầu cô. Cô cắn răng, ôm chặt đứa bé trong lòng.
“Chết thì chết”. Cô chỉ vào mũi của đứa bé: “Dù sao con cũng là một chú cửu vĩ bạch hồ, lại có một người mẹ mạnh mẽ như vậy, đừng để ta đánh cược nhầm”. Nhược Nhất chạy về chỗ thác nước.
Sau thác nước ở Không Tang có một hang động sâu. Nếu Nhược Nhất chui vào trong hang động đó, vậy thì nếu thiên lôi muốn đánh trúng cô thì chỉ có cách đánh thủng Không Tang, nếu không thì phải đánh vòng.
Cô ôm đứa bé chạy thật nhanh tới chỗ thác nước, nhưng lại bị hồ sâu trước thác nước cản trở. Nếu là một mình cô bơi qua hồ nước ấy thì còn có thể cố gắng được, nhưng đứa bé mới chào đời chưa lâu, nước lại lạnh thấu xương như vậy… Nhược Nhất vẫn đang do dự thì trên trời lóe lên ánh sáng chói mắt, cô thầm nói gay rồi. Nhược Nhất vẫn chưa kịp có phản ứng gì thì thấy một luồng khí nóng rát từ trên trời giáng xuống khiến da thịt cô đau rát.
Nhược Nhất bảo vệ đứa bé trong lòng, cô ngồi co người xuống. Lưng cô bỏng rát vô cùng. Nhược Nhất nghĩ, có lẽ mình sẽ bị thiêu đến chết. Nhưng có một luồng khí lạnh tỏa ra từ trong lòng Nhược Nhất, dần xua đi cái nóng như thiêu như đốt ấy. Nhược Nhất sững người nhìn đứa bé trước ngực mình. Cô thấy nó đang khua khoắng tay chân, miệng không ngừng ê a, ngũ quan vẫn nhăn nhúm, nhưng trước ngực nó lại dâng lên một luồng khí màu xanh lam.
Trong thoáng chốc, Nhược Nhất không biết nên có vẻ mặt như thế nào. Cửu vĩ bạch hồ! Không hổ là cửu vĩ bạch hồ!
“Ngươi chịu được thiên lôi, nên có lẽ dòng nước lạnh này cũng chẳng là gì, đúng không?”.
Nhược Nhất quấn chặt quần áo của nó, định nhảy xuống nước, nhưng cô chưa kịp nhảy xuống thì một tia sấm sét kinh thiên động địa lại giáng xuống.
Ngay tức khắc một trận cát bụi cuốn tung bên hồ nước, đến khi cát bụi lắng xuống, Nhược Nhất dụi mắt nhìn, tia sét đang nổ bép bép dưới hồ nước. Nhược Nhất im lặng, cô đã quên nước là thứ dẫn điện.
Nhược Nhất chần chừ, thiên lôi lại lập tức giáng xuống. Nhược Nhất cảm nhận được rõ ràng, uy lực của tia sét lần này khác hẳn so với tia sét trước đó, mặt đất khẽ rung chuyển.
Đứa bé này dường như cũng không chống nổi lôi kiếp càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh như này, nó ho thành tiếng, tay chân cũng ít khua khoắng hơn. Nhược Nhất lo lắng định liều mạng một lần, nhưng cô chưa kịp bước thì thiên lôi lại giáng xuống.
Luồng khí màu xanh lam trước ngực đứa bé rung lên, ánh sáng màu xanh lam lạnh giá dần trắng bợt. Tay chân của đứa bé như bị tê liệt, cứng đờ.
Nhược Nhất biết, nếu một tia sét nữa giáng xuống, e là đứa bé này không thể chịu đựng được, lúc ấy cả cô và đứa bé sẽ cùng chết… Gáy Nhược Nhất chợt lạnh toát, cô sực nhớ ra lần trước Thương Tiêu có nói với cô, song sinh ấn mà hắn hạ vẫn chưa được giải.
Hai mạng kết hợp, đồng sinh cộng tử.
Bây giờ nếu Nhược Nhất chết ở đây, vậy thì Thương Tiêu…
Nhược Nhất thấy sợ hãi.
Không được, cô không thể chết như vậy được! Nhưng, bây giờ có cách nào…
Trên đỉnh đầu, mây đen cuồn cuộn, sấm sét đùng đùng, nhìn đợt sấm sét lớn hơn sắp giáng xuống, sắc mặt Nhược Nhất tái nhợt. Không chống đỡ nổi, không thể tránh được… Lẽ nào, cô và Thương Tiêu sẽ gặp nhau dưới hoàng tuyền sao… Ánh sáng chói mắt chiếu tới, trong đầu Nhược Nhất là một khoảng trống rỗng.
Trong lúc hoảng hốt, cô thoáng nhìn thấy một hình bóng màu đen chắn trước mặt mình cùng với tiếng chuông lanh lảnh, người đó đã chắn thiên lôi cho cô.
Một trận giông tố lớn nổi lên, gió lớn cuốn bay chiếc nón trên đầu người ấy. Nhược Nhất chỉ nhìn thấy mái tóc màu bạc bay phần phật trong gió.