Chương 55
Cảnh tượng hỗn loạn lướt qua đầu Nhược Nhất, luồng gió như muốn cứa nát cô, những giọt nước bắn lên giống như những thanh kiếm sắc nhọn đâm vào người cô khiến cô hốt hoảng vùng vẫy.
Sau đó Nhược Nhất mất đi ý thức.
Đến khi Nhược Nhất tỉnh lại, bên tai cô là tiếng côn trùng rả rích, trước mắt cô là đống lửa bập bùng chiếu sáng màn đêm. Bên đống lửa có một người đang khẽ cời đống lửa.
“Tiêu hồ ly!”. Nhược Nhất ngồi phắt dậy, toàn thân đau nhức rã rời. Cô ngồi dậy rồi lại nhanh chóng ngã xuống, đau gần chết.
Người ngồi bên đống lửa chậm rãi quay mặt lại, vì ngược sáng nên Nhược Nhất không nhìn rõ mặt hắn. Nhưng nhìn đường nét trên khuôn mặt hắn, Nhược Nhất biết chắc hắn không phải là Thương Tiêu. Nhược Nhất thấy hụt hẫng trong lòng, nhắm mắt nghĩ một lúc rồi hỏi: “Ngươi là ai? Đây là đâu?”.
Người đó cười nhạo: “Cô hay thật đấy, không biết đây là đâu mà dám liều lĩnh xông vào, cũng không sợ lốc xoáy xé nát cô sao?”.
Lốc xoáy? Nhược Nhất nghe thế, hai mắt bừng sáng nhìn chằm chằm vào người bên đống lửa: “Ngươi muốn nói, đây là hòn đảo trong lốc xoáy đó? Ta đã vào đây rồi! Ngươi đã cứu ta?”.
“Ha”. Hắn cười châm biếm, “Ta làm gì có bản lĩnh đó, người cứu cô là quái – vật có bản lĩnh phi thường”.
Như bị ngữ điệu lạnh lùng của người đó đâm thẳng vào tim, Nhược Nhất nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm xúc: “Chàng… chàng đâu?”.
“Ai biết”. Hắn ném cây củi khô trên tay vào trong đống lửa, “Có lẽ đang ở đâu đó liếm láp vết thương”.
Nhược Nhất thấy lòng mình thắt lại, dè dặt hỏi: “Chàng bị thương sao?”.
Người đó liếc mắt nhìn Nhược Nhất rồi lại ngẩng đầu nhìn bức tường gió phía xa: “Hắn định mãi mãi phong ấn phép thuật của mình, cô tưởng là hắn đang đùa sao? Da thịt hắn bị nhiều vết cắt, nhưng hắn đã là thân thiên ma rồi, bất tử bất diệt, những vết thương ấy chắc sẽ khỏi rất nhanh”.
Nhược Nhất nghe mà mặt tái nhợt, trong lòng cô chỉ biết Thương Tiêu vẫn tới cứu mình, có thể thấy chàng vẫn còn thần trí. Nhưng cô lại nghĩ, bây giờ Thương Tiêu đang một mình chịu đựng nỗi giày vò đau đớn, không có ai ở bên, không có ai chăm sóc, một mình chịu đựng những đau đớn và cô đơn… nỗi chua xót trào dâng trong lòng Nhược Nhất, càng lúc càng khó khống chế, dần dần lan ra khắp xương cốt tứ chi.
Nhược Nhất run tay chống người dậy, cô định hôm nay cho dù phải bò cũng phải đi tìm chàng bằng được.
“Ha, đúng là một nữ tử nặng tình”.
Nhược Nhất không bận tâm tới người đó, hắn nheo mắt nói: “Ta rất tò mò, nếu cô đã bận tâm tới hắn như vậy thì hai trăm năm trước vì sao lại tuyệt tình nhảy từ trên đỉnh U Đô xuống như vậy?”.
“Ngươi biết ta sao?”.
“Nhan Nhược Nhất, nghe danh đã lâu”. Hắn tiện tay nhổ cây cỏ rồi cầm nó trong tay. “Trải qua tai họa hai trăm năm trước, còn ai có thể quên tên cô chứ”. Câu nói này vô cùng mỉa mai, thậm chí còn mang theo chút thù hận.
Nhược Nhất cảnh giác hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”.
“Ta ư? Ta là Vụ Quy”.
(*) Từ gốc Hán của “rùa đen” là “ô quy”. “Vụ quy” (ù) có âm đọc gần giống với “ô quy” (wū guī) nên Nhược Nhất nghe nhầm.
Rùa đen(*)… Nhược Nhất mấp máy khóe miệng. Sau đó cô nghe hắn nói: “Ta là một kẻ đáng thương muốn ra biển tìm một mối nhân duyên tươi đẹp. Tìm kiếm đã lâu, ta nhụt chí muốn trở về, nhưng lại bị phép thuật mà Thương Tiêu thi triển nhốt trên đảo này. Xem ra mệnh ta xung khắc với yêu quái, cực kỳ xung khắc!”. Lời hắn nói ám chỉ một điều khác, hình như trong lòng hắn tràn đầy oán hận nhưng hắn lại không biết phải làm thế nào.
“Nếu đã như vậy, bây giờ ngươi ở cùng ta thì có ích gì, ta sẽ đi tìm Thương Tiêu, trước khi chàng hồi tỉnh ta sẽ không rời khỏi hòn đảo này, chi bằng ngươi hãy tự tìm đường ra đi”.
“Chẳng phải ta đã tìm được đường ra rồi sao?”, hắn nói. “Đảo này chu vi trăm dặm đều bị Thương Tiêu thi triển phép thuật, ta không phải Thiên Vương nên không có khả năng tìm được đường ra, nhưng Nhan Nhược Nhất, cô thì khác”. Giọng nói của hắn có chút bông lơn như một kẻ ăn chơi trác táng: “Thương Tiêu đã thành thiên ma nhưng vẫn còn thần trí để cứu cô, có thể thấy tình cảm hắn dành cho cô sâu nặng thế nào. Bây giờ ta bắt cô, dùng tính mệnh của cô để uy hiếp hắn. Cứ đợi ở đây thì cũng chết, thay vì chờ chết, chi bằng đánh cược xem rốt cuộc lý trí của hắn còn mấy phần. Nếu hắn thả ta, cô có thể chết cùng hắn ở đảo này. Nếu hắn giết ta và cô, được, nếu có ngày hắn ý thức được rằng hắn đã tự tay giết chết cô, biểu cảm của hắn chắc chắn sẽ rất thú vị, cho dù đời này hắn trở nên điên điên dại dại… có cô chết cùng thì ta cũng chẳng thiệt gì”.
Nhược Nhất hận tới mức nghiến răng.
“Bây giờ là buổi tối, ma tính của hắn đang rất mạnh, ta không dám chọc vào, đợi đến ngày mai trời sáng… Nhan cô nương, cô hiểu chứ”. Hắn vừa nói vừa thoải mái nằm xuống đất, ngáp ngủ nói: “Đêm nay cô nương hãy ngủ một giấc, ngày mai có một trận chiến khó khăn đấy”. Hắn quay người rồi ngủ mất.
Nhược Nhất lén lườm kẻ đó vài cái, cô thở dài rồi cũng đành nhắm mắt. Nhưng cô đã ngủ lâu như vậy rồi, nên bây giờ không thấy buồn ngủ nữa. Cô trằn trọc mãi, cuối cùng vẫn mở mắt nhìn bầu trời.
Bầu trời trên hòn đảo nhỏ bị những con sóng lớn do lốc xoáy cuốn thành chia cắt khiến cô không nhìn thấy song nguyệt, không biết chúng tròn hay khuyết. Mà sóng gió ngăn cách thế giới này lại nhốt cô và Thương Tiêu ở cùng một nơi, cho dù bây giờ không thể nhìn thấy nhau, nhưng chỉ cần nghĩ thế thôi là cô cảm thấy vô cùng an tâm.
Thương Tiêu, ngày mai ta được gặp chàng rồi, chàng có nhớ ta không?
Ta rất nhớ chàng.
***
Hôm sau, Nhược Nhất tỉnh dậy trong cơn đau buốt. Cô cau mày bịt lòng bàn tay đang chảy máu không ngừng của mình lại, tức giận quát: “Này rùa đen, đầu ngươi có vấn đề à?”.
Vụ Quy đang cầm một thanh kiếm dài ba thước cứa vết sẹo cũ trên lòng bàn tay của Nhược Nhất, mặt lạnh tanh trả lời: “Bây giờ ta mới dùng cô làm mồi câu, kêu cái gì mà kêu”.
Nhược Nhất trợn mắt định mắng lại hắn, bỗng thấy trong không trung dần tỏa ra một luồng khí kỳ lạ, khác với ma khí mà cô đã từng cảm nhận được ở Anh Lương sơn. Luồng khí này càng khiến người ta cảm thấy áp lực và sợ hãi.
Thương Tiêu.
Biết Thương Tiêu sắp tới, Nhược Nhất cũng không quan tâm máu ở lòng bàn tay vẫn đang chảy, cô đứng dậy. Lúc này, những đau đớn trên cơ thể như tan biến, cô vội vàng nhìn xung quanh để tìm kiếm hình bóng của Thương Tiêu.
Một lúc lâu sau cũng không thấy động tĩnh gì.
Máu trên kiếm của Vụ Quy đóng băng, hắn cười vẻ kỳ quái: “Xem ra tình cảm của hắn với cô cũng không sâu đậm lắm, thì ra ta đã tính nhầm, hoặc cũng có thể là hắn đã hoàn toàn nhập ma nên không cảm nhận được gì”.
Lúc này Nhược Nhất không còn tâm tư nghe những lời than phiền ấy của Vụ Quy, cô cầm kiếm của hắn, nắm chặt rồi cứa một đường trong lòng bàn tay mình, máu liền chảy ra xối xả.
Vụ Quy kinh ngạc, nhìn máu trên kiếm và cả mảnh thịt bị cứa rời trên lòng bàn tay của Nhược Nhất, hắn nghẹn lời không nói gì.
“Thương Tiêu!”, Nhược Nhất gào lớn: “Thương Tiêu!”. Nhược Nhất gọi tên Thương Tiêu, giống như khoảnh khắc cô nhảy xuống từ đỉnh Hàn Ngọc, nhưng lúc ấy là sự tuyệt vọng thê lương khi phải ra đi, còn bây giờ là sự tha thiết mong được gặp lại. Bầu không khí vẫn ngột ngạt, Thương Tiêu vẫn không chịu xuất hiện.
Sắc mặt Nhược Nhất tái nhợt, nhưng đôi mắt cô sáng đến lạ kỳ, cô khẽ lẩm bẩm: “Chàng không nhập ma, chàng không nhập ma”. Cũng không biết là cô đang nói cho ai nghe.
Bỗng nhiên, một bóng trắng lướt qua, Vụ Quy vung thanh kiếm trên tay định kề kiếm lên cổ Nhược Nhất. Nhưng không biết động tác của người đó nhanh hơn Vụ Quy bao nhiêu lần, người đó lập tức vung tay áo. Vụ Quy chỉ cảm thấy đau đớn thấu tim, miệng lập tức đầy mùi máu tanh.
Nhược Nhất quay đầu, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy một luồng sức mạnh lớn dồn về phía mình, cô không thể thở được, một bàn tay với móng tay sắc nhọn màu đen đang bóp cổ cô!
Thương Tiêu đẩy Nhược Nhất ngã xuống đất, hắn bóp cổ cô, môi xanh đen, đồng tử đỏ như máu, trên mặt đầy yêu vân màu tím đậm, mái tóc màu bạc xòa xuống như tua cờ chạm vào vành tai Nhược Nhất, ngăn cách hai người với thế giới bên ngoài.
Hình như Nhược Nhất vẫn còn nhớ, lần ấy khi cô vừa quay về Cửu Châu, mái tóc của Thương Tiêu cũng xòa xuống tai cô như thế, Nhược Nhất nói: “Chàng không cho ta lau mũi, ta sẽ lau mũi lên mặt chàng”. Thương Tiêu nói: “Được thôi, nếu nàng có cái gan ấy”. Cuối cùng vẫn là Nhược Nhất không có cái gan ấy, không phải vì cô không dám, mà là vì cô không nỡ để Thương Tiêu phải chịu một chút sỉ nhục nào, một chút cũng không nỡ.
Còn bây giờ…
“Tiêu… hồ ly… chàng, chàng nỡ?”.
Giết Nhan Nhược Nhất, Thương Tiêu, chàng nỡ sao? Thương Tiêu không trả lời, lực siết trên tay không giảm mà càng lúc càng mạnh. Nhược Nhất không giãy giụa được, trong tay cô vừa ngưng tụ một điểm sáng vàng thì lập tức bị ma khí của Thương Tiêu áp chế, điểm sáng vàng nhanh chóng tan biến.
Về sức mạnh và kinh nghiệm chiến đấu, hai người họ cách nhau một trời một vực… Đầu Nhược Nhất dần trống rỗng và tuyệt vọng, như vậy cũng tốt, hai người đồng sinh cộng tử, Thương Tiêu cũng không cần phải tiếp tục nhập ma nữa… Nhưng Vụ Quy bị thương thì hiểu rất rõ, với sức mạnh của Thương Tiêu, Thương Tiêu đáng ra có thể bóp chết Nhan Nhược Nhất từ lâu rồi. Hắn biết bây giờ nội tâm Thương Tiêu chắc chắn là vô cùng hỗn loạn, vừa phải đấu với ma khí, vừa phải để ý tới sinh mạng của Nhan Nhược Nhất, tâm Thương Tiêu càng loạn thì Vụ Quy càng có cơ hội.
Bây giờ, thuật giam hãm xung quanh chắc chắn là hao phí không ít yêu lực của Thương Tiêu, mà muốn duy trì nó thì cần nhiều yêu lực hơn nữa. Nếu lúc này người thi triển phép thuật thiệt mạng hoặc bị trọng thương, chắc chắn thuật này sẽ không cần công kích mà tự phá vỡ…
Vụ Quy đưa tay, một thanh đoản kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn: Qua kiếp nạn này, có thể giết được Thương Tiêu, đúng là một cuộc mua bán có lời lớn. Hắn nhếch mép, nhưng trong lòng không hề vui vẻ. Dường như chuyện có thể thoát ra khỏi hòn đảo này hay không đối với hắn mà nói cũng đều như nhau, có điều bây giờ hắn tự nói với bản thân là phải ra ngoài.
Chỉ một lý do như vậy là đủ rồi.
Hắn nghiêm mặt, đoản kiếm sắc nhọn lóe sáng, lướt qua không trung, đâm thẳng vào sống lưng Thương Tiêu. Lực đâm rất lớn, nếu đâm trúng thì có thể xuyên thủng lưng của Thương Tiêu.
Nhưng Nhược Nhất trong lúc hoảng hốt đã nhìn thấy động tác của Vụ Quy, khổ nỗi cô không nói được lời nào, hàn quang lao tới, Nhược Nhất thấy thanh kiếm sắp đâm vào lưng Thương Tiêu, không biết cô lấy đâu ra sức lực, nhanh chóng đưa tay ra đỡ.
Lưỡi kiếm đâm xuyên thủng mu bàn tay của Nhược Nhất, nhưng lực đâm quá mạnh, mũi kiếm vẫn đâm thẳng vào sống lưng Thương Tiêu nửa tấc! Tay của Nhược Nhất và lưng của Thương Tiêu áp chặt vào nhau, máu của Nhược Nhất chảy theo mũi kiếm ngấm vào xương thịt Thương Tiêu. Đồng tử màu máu đục ngầu của Thương Tiêu biến đổi mấy lần và dần trở nên trong hơn đôi chút.
Lúc này Nhược Nhất đau tới mức gần như ngất đi. Trước mắt tối sầm, cô cố nhịn đau để xem tình hình của Thương Tiêu như thế nào, nhưng Thương Tiêu ở phía trước lảo đảo rồi ngất đi trước cô. Nhược Nhất thoáng cảm thấy gió ở phía chân trời dịu đi rất nhiều. Cô mơ hồ nghĩ, tên Vụ Quy ấy sẽ không nhân lúc mình và Thương Tiêu hôn mê mà hạ độc thủ chứ.
Nhưng như thế cũng không sao. Dù sao Nhan Nhược Nhất và Thương Tiêu không thể rời xa nhau nữa.
Cảnh tượng hỗn loạn lướt qua đầu Nhược Nhất, luồng gió như muốn cứa nát cô, những giọt nước bắn lên giống như những thanh kiếm sắc nhọn đâm vào người cô khiến cô hốt hoảng vùng vẫy.
Sau đó Nhược Nhất mất đi ý thức.
Đến khi Nhược Nhất tỉnh lại, bên tai cô là tiếng côn trùng rả rích, trước mắt cô là đống lửa bập bùng chiếu sáng màn đêm. Bên đống lửa có một người đang khẽ cời đống lửa.
“Tiêu hồ ly!”. Nhược Nhất ngồi phắt dậy, toàn thân đau nhức rã rời. Cô ngồi dậy rồi lại nhanh chóng ngã xuống, đau gần chết.
Người ngồi bên đống lửa chậm rãi quay mặt lại, vì ngược sáng nên Nhược Nhất không nhìn rõ mặt hắn. Nhưng nhìn đường nét trên khuôn mặt hắn, Nhược Nhất biết chắc hắn không phải là Thương Tiêu. Nhược Nhất thấy hụt hẫng trong lòng, nhắm mắt nghĩ một lúc rồi hỏi: “Ngươi là ai? Đây là đâu?”.
Người đó cười nhạo: “Cô hay thật đấy, không biết đây là đâu mà dám liều lĩnh xông vào, cũng không sợ lốc xoáy xé nát cô sao?”.
Lốc xoáy? Nhược Nhất nghe thế, hai mắt bừng sáng nhìn chằm chằm vào người bên đống lửa: “Ngươi muốn nói, đây là hòn đảo trong lốc xoáy đó? Ta đã vào đây rồi! Ngươi đã cứu ta?”.
“Ha”. Hắn cười châm biếm, “Ta làm gì có bản lĩnh đó, người cứu cô là quái – vật có bản lĩnh phi thường”.
Như bị ngữ điệu lạnh lùng của người đó đâm thẳng vào tim, Nhược Nhất nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm xúc: “Chàng… chàng đâu?”.
“Ai biết”. Hắn ném cây củi khô trên tay vào trong đống lửa, “Có lẽ đang ở đâu đó liếm láp vết thương”.
Nhược Nhất thấy lòng mình thắt lại, dè dặt hỏi: “Chàng bị thương sao?”.
Người đó liếc mắt nhìn Nhược Nhất rồi lại ngẩng đầu nhìn bức tường gió phía xa: “Hắn định mãi mãi phong ấn phép thuật của mình, cô tưởng là hắn đang đùa sao? Da thịt hắn bị nhiều vết cắt, nhưng hắn đã là thân thiên ma rồi, bất tử bất diệt, những vết thương ấy chắc sẽ khỏi rất nhanh”.
Nhược Nhất nghe mà mặt tái nhợt, trong lòng cô chỉ biết Thương Tiêu vẫn tới cứu mình, có thể thấy chàng vẫn còn thần trí. Nhưng cô lại nghĩ, bây giờ Thương Tiêu đang một mình chịu đựng nỗi giày vò đau đớn, không có ai ở bên, không có ai chăm sóc, một mình chịu đựng những đau đớn và cô đơn… nỗi chua xót trào dâng trong lòng Nhược Nhất, càng lúc càng khó khống chế, dần dần lan ra khắp xương cốt tứ chi.
Nhược Nhất run tay chống người dậy, cô định hôm nay cho dù phải bò cũng phải đi tìm chàng bằng được.
“Ha, đúng là một nữ tử nặng tình”.
Nhược Nhất không bận tâm tới người đó, hắn nheo mắt nói: “Ta rất tò mò, nếu cô đã bận tâm tới hắn như vậy thì hai trăm năm trước vì sao lại tuyệt tình nhảy từ trên đỉnh U Đô xuống như vậy?”.
“Ngươi biết ta sao?”.
“Nhan Nhược Nhất, nghe danh đã lâu”. Hắn tiện tay nhổ cây cỏ rồi cầm nó trong tay. “Trải qua tai họa hai trăm năm trước, còn ai có thể quên tên cô chứ”. Câu nói này vô cùng mỉa mai, thậm chí còn mang theo chút thù hận.
Nhược Nhất cảnh giác hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”.
“Ta ư? Ta là Vụ Quy”.
(*) Từ gốc Hán của “rùa đen” là “ô quy”. “Vụ quy” (ù) có âm đọc gần giống với “ô quy” (wū guī) nên Nhược Nhất nghe nhầm.
Rùa đen(*)… Nhược Nhất mấp máy khóe miệng. Sau đó cô nghe hắn nói: “Ta là một kẻ đáng thương muốn ra biển tìm một mối nhân duyên tươi đẹp. Tìm kiếm đã lâu, ta nhụt chí muốn trở về, nhưng lại bị phép thuật mà Thương Tiêu thi triển nhốt trên đảo này. Xem ra mệnh ta xung khắc với yêu quái, cực kỳ xung khắc!”. Lời hắn nói ám chỉ một điều khác, hình như trong lòng hắn tràn đầy oán hận nhưng hắn lại không biết phải làm thế nào.
“Nếu đã như vậy, bây giờ ngươi ở cùng ta thì có ích gì, ta sẽ đi tìm Thương Tiêu, trước khi chàng hồi tỉnh ta sẽ không rời khỏi hòn đảo này, chi bằng ngươi hãy tự tìm đường ra đi”.
“Chẳng phải ta đã tìm được đường ra rồi sao?”, hắn nói. “Đảo này chu vi trăm dặm đều bị Thương Tiêu thi triển phép thuật, ta không phải Thiên Vương nên không có khả năng tìm được đường ra, nhưng Nhan Nhược Nhất, cô thì khác”. Giọng nói của hắn có chút bông lơn như một kẻ ăn chơi trác táng: “Thương Tiêu đã thành thiên ma nhưng vẫn còn thần trí để cứu cô, có thể thấy tình cảm hắn dành cho cô sâu nặng thế nào. Bây giờ ta bắt cô, dùng tính mệnh của cô để uy hiếp hắn. Cứ đợi ở đây thì cũng chết, thay vì chờ chết, chi bằng đánh cược xem rốt cuộc lý trí của hắn còn mấy phần. Nếu hắn thả ta, cô có thể chết cùng hắn ở đảo này. Nếu hắn giết ta và cô, được, nếu có ngày hắn ý thức được rằng hắn đã tự tay giết chết cô, biểu cảm của hắn chắc chắn sẽ rất thú vị, cho dù đời này hắn trở nên điên điên dại dại… có cô chết cùng thì ta cũng chẳng thiệt gì”.
Nhược Nhất hận tới mức nghiến răng.
“Bây giờ là buổi tối, ma tính của hắn đang rất mạnh, ta không dám chọc vào, đợi đến ngày mai trời sáng… Nhan cô nương, cô hiểu chứ”. Hắn vừa nói vừa thoải mái nằm xuống đất, ngáp ngủ nói: “Đêm nay cô nương hãy ngủ một giấc, ngày mai có một trận chiến khó khăn đấy”. Hắn quay người rồi ngủ mất.
Nhược Nhất lén lườm kẻ đó vài cái, cô thở dài rồi cũng đành nhắm mắt. Nhưng cô đã ngủ lâu như vậy rồi, nên bây giờ không thấy buồn ngủ nữa. Cô trằn trọc mãi, cuối cùng vẫn mở mắt nhìn bầu trời.
Bầu trời trên hòn đảo nhỏ bị những con sóng lớn do lốc xoáy cuốn thành chia cắt khiến cô không nhìn thấy song nguyệt, không biết chúng tròn hay khuyết. Mà sóng gió ngăn cách thế giới này lại nhốt cô và Thương Tiêu ở cùng một nơi, cho dù bây giờ không thể nhìn thấy nhau, nhưng chỉ cần nghĩ thế thôi là cô cảm thấy vô cùng an tâm.
Thương Tiêu, ngày mai ta được gặp chàng rồi, chàng có nhớ ta không?
Ta rất nhớ chàng.
***
Hôm sau, Nhược Nhất tỉnh dậy trong cơn đau buốt. Cô cau mày bịt lòng bàn tay đang chảy máu không ngừng của mình lại, tức giận quát: “Này rùa đen, đầu ngươi có vấn đề à?”.
Vụ Quy đang cầm một thanh kiếm dài ba thước cứa vết sẹo cũ trên lòng bàn tay của Nhược Nhất, mặt lạnh tanh trả lời: “Bây giờ ta mới dùng cô làm mồi câu, kêu cái gì mà kêu”.
Nhược Nhất trợn mắt định mắng lại hắn, bỗng thấy trong không trung dần tỏa ra một luồng khí kỳ lạ, khác với ma khí mà cô đã từng cảm nhận được ở Anh Lương sơn. Luồng khí này càng khiến người ta cảm thấy áp lực và sợ hãi.
Thương Tiêu.
Biết Thương Tiêu sắp tới, Nhược Nhất cũng không quan tâm máu ở lòng bàn tay vẫn đang chảy, cô đứng dậy. Lúc này, những đau đớn trên cơ thể như tan biến, cô vội vàng nhìn xung quanh để tìm kiếm hình bóng của Thương Tiêu.
Một lúc lâu sau cũng không thấy động tĩnh gì.
Máu trên kiếm của Vụ Quy đóng băng, hắn cười vẻ kỳ quái: “Xem ra tình cảm của hắn với cô cũng không sâu đậm lắm, thì ra ta đã tính nhầm, hoặc cũng có thể là hắn đã hoàn toàn nhập ma nên không cảm nhận được gì”.
Lúc này Nhược Nhất không còn tâm tư nghe những lời than phiền ấy của Vụ Quy, cô cầm kiếm của hắn, nắm chặt rồi cứa một đường trong lòng bàn tay mình, máu liền chảy ra xối xả.
Vụ Quy kinh ngạc, nhìn máu trên kiếm và cả mảnh thịt bị cứa rời trên lòng bàn tay của Nhược Nhất, hắn nghẹn lời không nói gì.
“Thương Tiêu!”, Nhược Nhất gào lớn: “Thương Tiêu!”. Nhược Nhất gọi tên Thương Tiêu, giống như khoảnh khắc cô nhảy xuống từ đỉnh Hàn Ngọc, nhưng lúc ấy là sự tuyệt vọng thê lương khi phải ra đi, còn bây giờ là sự tha thiết mong được gặp lại. Bầu không khí vẫn ngột ngạt, Thương Tiêu vẫn không chịu xuất hiện.
Sắc mặt Nhược Nhất tái nhợt, nhưng đôi mắt cô sáng đến lạ kỳ, cô khẽ lẩm bẩm: “Chàng không nhập ma, chàng không nhập ma”. Cũng không biết là cô đang nói cho ai nghe.
Bỗng nhiên, một bóng trắng lướt qua, Vụ Quy vung thanh kiếm trên tay định kề kiếm lên cổ Nhược Nhất. Nhưng không biết động tác của người đó nhanh hơn Vụ Quy bao nhiêu lần, người đó lập tức vung tay áo. Vụ Quy chỉ cảm thấy đau đớn thấu tim, miệng lập tức đầy mùi máu tanh.
Nhược Nhất quay đầu, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy một luồng sức mạnh lớn dồn về phía mình, cô không thể thở được, một bàn tay với móng tay sắc nhọn màu đen đang bóp cổ cô!
Thương Tiêu đẩy Nhược Nhất ngã xuống đất, hắn bóp cổ cô, môi xanh đen, đồng tử đỏ như máu, trên mặt đầy yêu vân màu tím đậm, mái tóc màu bạc xòa xuống như tua cờ chạm vào vành tai Nhược Nhất, ngăn cách hai người với thế giới bên ngoài.
Hình như Nhược Nhất vẫn còn nhớ, lần ấy khi cô vừa quay về Cửu Châu, mái tóc của Thương Tiêu cũng xòa xuống tai cô như thế, Nhược Nhất nói: “Chàng không cho ta lau mũi, ta sẽ lau mũi lên mặt chàng”. Thương Tiêu nói: “Được thôi, nếu nàng có cái gan ấy”. Cuối cùng vẫn là Nhược Nhất không có cái gan ấy, không phải vì cô không dám, mà là vì cô không nỡ để Thương Tiêu phải chịu một chút sỉ nhục nào, một chút cũng không nỡ.
Còn bây giờ…
“Tiêu… hồ ly… chàng, chàng nỡ?”.
Giết Nhan Nhược Nhất, Thương Tiêu, chàng nỡ sao? Thương Tiêu không trả lời, lực siết trên tay không giảm mà càng lúc càng mạnh. Nhược Nhất không giãy giụa được, trong tay cô vừa ngưng tụ một điểm sáng vàng thì lập tức bị ma khí của Thương Tiêu áp chế, điểm sáng vàng nhanh chóng tan biến.
Về sức mạnh và kinh nghiệm chiến đấu, hai người họ cách nhau một trời một vực… Đầu Nhược Nhất dần trống rỗng và tuyệt vọng, như vậy cũng tốt, hai người đồng sinh cộng tử, Thương Tiêu cũng không cần phải tiếp tục nhập ma nữa… Nhưng Vụ Quy bị thương thì hiểu rất rõ, với sức mạnh của Thương Tiêu, Thương Tiêu đáng ra có thể bóp chết Nhan Nhược Nhất từ lâu rồi. Hắn biết bây giờ nội tâm Thương Tiêu chắc chắn là vô cùng hỗn loạn, vừa phải đấu với ma khí, vừa phải để ý tới sinh mạng của Nhan Nhược Nhất, tâm Thương Tiêu càng loạn thì Vụ Quy càng có cơ hội.
Bây giờ, thuật giam hãm xung quanh chắc chắn là hao phí không ít yêu lực của Thương Tiêu, mà muốn duy trì nó thì cần nhiều yêu lực hơn nữa. Nếu lúc này người thi triển phép thuật thiệt mạng hoặc bị trọng thương, chắc chắn thuật này sẽ không cần công kích mà tự phá vỡ…
Vụ Quy đưa tay, một thanh đoản kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn: Qua kiếp nạn này, có thể giết được Thương Tiêu, đúng là một cuộc mua bán có lời lớn. Hắn nhếch mép, nhưng trong lòng không hề vui vẻ. Dường như chuyện có thể thoát ra khỏi hòn đảo này hay không đối với hắn mà nói cũng đều như nhau, có điều bây giờ hắn tự nói với bản thân là phải ra ngoài.
Chỉ một lý do như vậy là đủ rồi.
Hắn nghiêm mặt, đoản kiếm sắc nhọn lóe sáng, lướt qua không trung, đâm thẳng vào sống lưng Thương Tiêu. Lực đâm rất lớn, nếu đâm trúng thì có thể xuyên thủng lưng của Thương Tiêu.
Nhưng Nhược Nhất trong lúc hoảng hốt đã nhìn thấy động tác của Vụ Quy, khổ nỗi cô không nói được lời nào, hàn quang lao tới, Nhược Nhất thấy thanh kiếm sắp đâm vào lưng Thương Tiêu, không biết cô lấy đâu ra sức lực, nhanh chóng đưa tay ra đỡ.
Lưỡi kiếm đâm xuyên thủng mu bàn tay của Nhược Nhất, nhưng lực đâm quá mạnh, mũi kiếm vẫn đâm thẳng vào sống lưng Thương Tiêu nửa tấc! Tay của Nhược Nhất và lưng của Thương Tiêu áp chặt vào nhau, máu của Nhược Nhất chảy theo mũi kiếm ngấm vào xương thịt Thương Tiêu. Đồng tử màu máu đục ngầu của Thương Tiêu biến đổi mấy lần và dần trở nên trong hơn đôi chút.
Lúc này Nhược Nhất đau tới mức gần như ngất đi. Trước mắt tối sầm, cô cố nhịn đau để xem tình hình của Thương Tiêu như thế nào, nhưng Thương Tiêu ở phía trước lảo đảo rồi ngất đi trước cô. Nhược Nhất thoáng cảm thấy gió ở phía chân trời dịu đi rất nhiều. Cô mơ hồ nghĩ, tên Vụ Quy ấy sẽ không nhân lúc mình và Thương Tiêu hôn mê mà hạ độc thủ chứ.
Nhưng như thế cũng không sao. Dù sao Nhan Nhược Nhất và Thương Tiêu không thể rời xa nhau nữa.