Chương 71: Ngoại truyện 2
Gần đây Mạc Tầm đang lịch kiếp, đây là kiếp số thứ bảy trong cuộc đời nó.
Nó đang trong thời kỳ bướng bỉnh, chuyện gì cũng làm theo ý của mình. Thường ngày, người của Tầm Thường cung đều bị nó hù dọa. Quý Tử Hiên chỉ cần quát vài câu là nó còn nghe theo. Nhưng Quý Tử Hiên lại không nói gì, để mặc cho nó quát tháo, mặc cho nó ầm ĩ, làm loạn khắp nơi, dù nó gây ra họa lớn thế nào Quý Tử Hiên cũng chỉ nói một câu: “Không sao”.
Quý Tử Hiên nuông chiều như vậy càng khiến thằng bé thêm ngang ngược và kiêu căng, tới mức nó không sợ trời cũng chẳng sợ đất, chỉ hận không thể chọc thủng bầu trời. Hôm ấy là một ngày trời trong nắng ấm, “hỗn thế ma vương” nổi hứng, đột nhiên muốn đi xem yêu sơn U Đô trong truyền thuyết. Trong ký ức, nó có một ấn tượng mơ hồ về nơi ấy, người mà mẫu thân Nhược Nhất của nó thích nhất sống ở đó.
Nghe nói cửu vĩ bạch hồ thống lĩnh nơi đó ai cũng tuyệt mỹ, nó muốn xem xem họ tuyệt mỹ tới mức nào? Có đẹp hơn phụ thân Hiên Hiên của nó không? Đẹp hơn phụ thân trong ký ức của nó không? Nhất thời Mạc Tầm không thèm quan tâm tới Vụ Quy vẫn đang giảng bài, nó biến mất trong nháy mắt. Vụ Quy vẫn đọc sách, bỗng ngẩng đầu nhìn, tiểu tử ngồi nghe giảng đã chuồn mất, hắn cũng đỡ phải lo lắng, liền vứt sách sang một bên rồi gục đầu đi gặp Chu Công(*).
(*) Ý nói gục đầu xuống ngủ.
Chỉ là, nếu hắn biết “rắc rối” mà “hỗn thế ma vương” sắp gây ra, có chết hắn cũng liều mạng đi theo…
Mạc Tầm rất thông minh, học các phép thuật rất nhanh. Chỉ mới ba trăm tuổi mà nó đã thông thạo một số phép thuật cao thâm của Tầm Thường cung. Mạc Tầm tưởng cho dù gặp nguy hiểm gì, chí ít nó đều có khả năng bỏ chạy, hơn nữa, sau lưng nó còn có phụ thân xưng bá thiên hạ chống đỡ, ai dám hạ thủ với nó chứ? Chúng nhân của Tầm Thường cung cũng nghĩ như vậy, ngay cả phụ thân của nó cũng nghĩ như vậy.
Chỉ là, vạn sự luôn luôn có điều bất ngờ… Quý Tử Hiên không thể ngờ nhi tử của mình lại to gan tới mức dám thách thức quyền uy của yêu tộc.
Những năm gần đây, từ khi Thương Tiêu dùng thần lực để trả giá cho việc đuổi theo Nhan Nhược Nhất tới thế giới khác, yêu tộc không ngừng suy yếu và dần rút ra khỏi võ đài của Cửu Châu. Nhưng “lạc đà dẫu có gầy yếu thì vẫn to hơn ngựa”, uy lực của yêu tộc vẫn còn. Điều quan trọng hơn là, tuy Thương Tiêu đã bỏ đi, nhưng Cửu Diệm, Võ La vẫn còn, tộc trưởng các tộc của yêu tộc vẫn còn, Tử Đàn vẫn còn.
Còn nhi tử của Quý Tử Hiên lại đi trêu chọc một nhân vật lợi hại của yêu tộc – Tử Đàn.
Ở dưới U Đô sơn, Mạc Tầm khinh miệt nâng cằm Tử Đàn, làm ra vẻ lãng tử, cười nham hiểm nói: “Ồ, cô bé xinh đẹp, cười với ta một cái nào”. Phong vân trên trời liền biến sắc.
Tử Đàn thoáng sững sờ sau đó tỉnh ra, làm theo lời Tiểu Tầm Tầm, nhếch môi cười, khiến thằng bé ngây ngất. Trong lúc Mạc Tầm ngây người, Tử Đàn đã khoác tay nó, nói: “Ta đã cười cho ngươi xem rồi, ngươi cũng nên đáp lễ”.
Mạc Tầm được mỹ nhân khoác tay, vui tới mức cười ngây ngô. Tử Đàn mặt không biến sắc, nắm vào “điểm yếu” của nó: “Nếu ngươi có thể cười ngây ngô thêm một chút nữa, có lẽ ta sẽ mềm lòng mà thả ngươi ra”.
“Hỗn thế ma vương” lúc ấy mới nhận ra điều bất thường, muốn phản kháng lại, nhưng “điểm yếu” đã bị người ta nắm chặt, không giãy giụa được, thằng bé liền cụt hứng, vẻ mặt buồn rầu.
Tử Đàn nói: “Sống tới ngần này tuổi rồi, lần đầu tiên ta bị người khác trêu ghẹo, ừm, cũng có chút phong vị. Tiểu tử nhà Quý Tử Hiên quả là thú vị. Sao nào, ngươi có ý với cô cô của ngươi sao?”.
Sắc mặt Mạc Tầm tái nhợt: “Cô cô?”.
“Lẽ nào Quý Tử Hiên vẫn chưa nói rõ thân thế cho ngươi biết?”. Tử Đàn thoáng cười, “Như thế càng thú vị. Ta thấy tiểu tử ngươi non da non thịt, nuôi thêm vài năm có lẽ cũng có mùi vị. Hay là cô cô ta chiều theo ý ngươi?”.
Trán Mạc Tầm ướt đẫm mồ hôi, nó định mở miệng nói nhưng Tử Đàn lại đi trước một bước, nàng điểm huyệt Câm của nó, sau đó thi triển thuật định thân, lôi nó lên núi.
“Ta nghe nói phụ thân ngươi rất thương ngươi, lần này ta sẽ bắt hắn đích thân lên nhận người. Đã lâu không gặp, ta cũng muốn ức hiếp hắn”.
Mạc Tầm khóc không thành tiếng, nước mắt đầm đìa.
Sau khi nghe thông tin sứ giả U Đô truyền tới, Quý Tử Hiên im lặng rất lâu rồi nói: “Để ta sửa soạn một chút rồi sẽ đi cùng ngươi”. Hắn quay người đi vào hậu điện, lạnh lùng hỏi Khuynh Nguyệt: “Vụ Quy đâu rồi?”.
“Bẩm chủ tử, chạy rồi”.
Trán Quý Tử Hiên giật giật, hắn không nói nhiều, quay người vào nhà tắm trong tẩm điện. Ngâm mình trong nước ấm, hắn thở dài một tiếng, day day ấn đường. Tới U Đô… Đối với hắn, U Đô chính là nơi ác mộng. Chỉ cần nghĩ đến thôi hắn cũng thấy rùng mình, chứ chưa cần nói đến chuyện phải đối mặt với Tử Đàn tỷ tỷ đang bị nhi tử của hắn chòng ghẹo… Quả nhiên là gà trống nuôi con không dễ chút nào!
Quý Tử Hiên vẫn chưa than vãn xong, vành tai hắn khẽ động, dường như hắn nghe thấy thứ gì đó đang nhanh chóng lại gần. Lắng nghe thật kỹ, có vẻ đó là tiếng hét kinh ngạc của nữ tử. Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, tiếp đó là tiếng nóc nhà bị vỡ.
Cảnh tượng thật quen thuộc, giống như hồi ức lại tái hiện. Khi nữ tử ấy cùng ngói trên nóc nhà rơi xuống hồ tắm của hắn, hắn bất giác mỉm cười, khẽ hỏi: “Xin hỏi quý danh cô nương là gì?”. Nhưng trả lời hắn là những cái ôm thật chặt và nụ hôn cấp thiết tới mức gần như không thể kiềm chế nổi: “Quý cái đầu ngươi ấy! Ta là vợ ngươi, nương tử của ngươi, nữ nhân của ngươi! Ông đây hao phí bao nhiêu sức lực mới quay về được đây! Thế mà ngươi lạnh lùng với ta như vậy sao? Không được, không thể chịu được nữa, hôm nay chúng ta ‘giải quyết’ ngay tại đây rồi nói”.
Quý Tử Hiên dở khóc dở cười đẩy nữ nhân đang nóng lòng sờ soạng người mình ra: “Tầm Tầm có chuyện, ta…”.
Môi Quý Tử Hiên lại bị bịt lại, Mạc Mặc hàm hồ nói: “Đó là chuyện của nó, liên quan gì tới chúng ta, đợi chúng ta giải quyết xong chuyện của mình rồi nói”.
Quý Tử Hiên không biết làm thế nào, trước sự quấy rối của Mạc Mặc, hắn chỉ có cách đem nguyên nhân hậu quả của sự tình ra kể một cách ngắt quãng cho cô nghe. Cuối cùng chỉ thấy Mạc Mặc nói: “Vừa hay, lần này coi như là một bài học, để nó ở U Đô thêm mấy ngày để giảm bớt nhuệ khí của nó đi. Ông đây hồi nhỏ cũng không được ai nuông chiều thích làm gì thì làm như vậy! Nếu nó có chút bản lĩnh thì cứ quyến rũ cô cô của nó đi, để Tử Đàn kiêu ngạo ấy gọi ta là mẫu thân! Ha ha!”.
Quý Tử Hiên vẫn không biết làm thế nào, lúc này Mạc Mặc đâu để hắn phân tâm, nắm luôn thứ bên dưới của hắn và nói: “Không được phép nghĩ tới người khác, nam nhân cũng không được”.
Mặt Quý Tử Hiên đỏ bừng, một lúc sau hắn nói: “Tùy nàng”.
Sau đó là xuân sắc ngập phòng.
Gần đây Mạc Tầm đang lịch kiếp, đây là kiếp số thứ bảy trong cuộc đời nó.
Nó đang trong thời kỳ bướng bỉnh, chuyện gì cũng làm theo ý của mình. Thường ngày, người của Tầm Thường cung đều bị nó hù dọa. Quý Tử Hiên chỉ cần quát vài câu là nó còn nghe theo. Nhưng Quý Tử Hiên lại không nói gì, để mặc cho nó quát tháo, mặc cho nó ầm ĩ, làm loạn khắp nơi, dù nó gây ra họa lớn thế nào Quý Tử Hiên cũng chỉ nói một câu: “Không sao”.
Quý Tử Hiên nuông chiều như vậy càng khiến thằng bé thêm ngang ngược và kiêu căng, tới mức nó không sợ trời cũng chẳng sợ đất, chỉ hận không thể chọc thủng bầu trời. Hôm ấy là một ngày trời trong nắng ấm, “hỗn thế ma vương” nổi hứng, đột nhiên muốn đi xem yêu sơn U Đô trong truyền thuyết. Trong ký ức, nó có một ấn tượng mơ hồ về nơi ấy, người mà mẫu thân Nhược Nhất của nó thích nhất sống ở đó.
Nghe nói cửu vĩ bạch hồ thống lĩnh nơi đó ai cũng tuyệt mỹ, nó muốn xem xem họ tuyệt mỹ tới mức nào? Có đẹp hơn phụ thân Hiên Hiên của nó không? Đẹp hơn phụ thân trong ký ức của nó không? Nhất thời Mạc Tầm không thèm quan tâm tới Vụ Quy vẫn đang giảng bài, nó biến mất trong nháy mắt. Vụ Quy vẫn đọc sách, bỗng ngẩng đầu nhìn, tiểu tử ngồi nghe giảng đã chuồn mất, hắn cũng đỡ phải lo lắng, liền vứt sách sang một bên rồi gục đầu đi gặp Chu Công(*).
(*) Ý nói gục đầu xuống ngủ.
Chỉ là, nếu hắn biết “rắc rối” mà “hỗn thế ma vương” sắp gây ra, có chết hắn cũng liều mạng đi theo…
Mạc Tầm rất thông minh, học các phép thuật rất nhanh. Chỉ mới ba trăm tuổi mà nó đã thông thạo một số phép thuật cao thâm của Tầm Thường cung. Mạc Tầm tưởng cho dù gặp nguy hiểm gì, chí ít nó đều có khả năng bỏ chạy, hơn nữa, sau lưng nó còn có phụ thân xưng bá thiên hạ chống đỡ, ai dám hạ thủ với nó chứ? Chúng nhân của Tầm Thường cung cũng nghĩ như vậy, ngay cả phụ thân của nó cũng nghĩ như vậy.
Chỉ là, vạn sự luôn luôn có điều bất ngờ… Quý Tử Hiên không thể ngờ nhi tử của mình lại to gan tới mức dám thách thức quyền uy của yêu tộc.
Những năm gần đây, từ khi Thương Tiêu dùng thần lực để trả giá cho việc đuổi theo Nhan Nhược Nhất tới thế giới khác, yêu tộc không ngừng suy yếu và dần rút ra khỏi võ đài của Cửu Châu. Nhưng “lạc đà dẫu có gầy yếu thì vẫn to hơn ngựa”, uy lực của yêu tộc vẫn còn. Điều quan trọng hơn là, tuy Thương Tiêu đã bỏ đi, nhưng Cửu Diệm, Võ La vẫn còn, tộc trưởng các tộc của yêu tộc vẫn còn, Tử Đàn vẫn còn.
Còn nhi tử của Quý Tử Hiên lại đi trêu chọc một nhân vật lợi hại của yêu tộc – Tử Đàn.
Ở dưới U Đô sơn, Mạc Tầm khinh miệt nâng cằm Tử Đàn, làm ra vẻ lãng tử, cười nham hiểm nói: “Ồ, cô bé xinh đẹp, cười với ta một cái nào”. Phong vân trên trời liền biến sắc.
Tử Đàn thoáng sững sờ sau đó tỉnh ra, làm theo lời Tiểu Tầm Tầm, nhếch môi cười, khiến thằng bé ngây ngất. Trong lúc Mạc Tầm ngây người, Tử Đàn đã khoác tay nó, nói: “Ta đã cười cho ngươi xem rồi, ngươi cũng nên đáp lễ”.
Mạc Tầm được mỹ nhân khoác tay, vui tới mức cười ngây ngô. Tử Đàn mặt không biến sắc, nắm vào “điểm yếu” của nó: “Nếu ngươi có thể cười ngây ngô thêm một chút nữa, có lẽ ta sẽ mềm lòng mà thả ngươi ra”.
“Hỗn thế ma vương” lúc ấy mới nhận ra điều bất thường, muốn phản kháng lại, nhưng “điểm yếu” đã bị người ta nắm chặt, không giãy giụa được, thằng bé liền cụt hứng, vẻ mặt buồn rầu.
Tử Đàn nói: “Sống tới ngần này tuổi rồi, lần đầu tiên ta bị người khác trêu ghẹo, ừm, cũng có chút phong vị. Tiểu tử nhà Quý Tử Hiên quả là thú vị. Sao nào, ngươi có ý với cô cô của ngươi sao?”.
Sắc mặt Mạc Tầm tái nhợt: “Cô cô?”.
“Lẽ nào Quý Tử Hiên vẫn chưa nói rõ thân thế cho ngươi biết?”. Tử Đàn thoáng cười, “Như thế càng thú vị. Ta thấy tiểu tử ngươi non da non thịt, nuôi thêm vài năm có lẽ cũng có mùi vị. Hay là cô cô ta chiều theo ý ngươi?”.
Trán Mạc Tầm ướt đẫm mồ hôi, nó định mở miệng nói nhưng Tử Đàn lại đi trước một bước, nàng điểm huyệt Câm của nó, sau đó thi triển thuật định thân, lôi nó lên núi.
“Ta nghe nói phụ thân ngươi rất thương ngươi, lần này ta sẽ bắt hắn đích thân lên nhận người. Đã lâu không gặp, ta cũng muốn ức hiếp hắn”.
Mạc Tầm khóc không thành tiếng, nước mắt đầm đìa.
Sau khi nghe thông tin sứ giả U Đô truyền tới, Quý Tử Hiên im lặng rất lâu rồi nói: “Để ta sửa soạn một chút rồi sẽ đi cùng ngươi”. Hắn quay người đi vào hậu điện, lạnh lùng hỏi Khuynh Nguyệt: “Vụ Quy đâu rồi?”.
“Bẩm chủ tử, chạy rồi”.
Trán Quý Tử Hiên giật giật, hắn không nói nhiều, quay người vào nhà tắm trong tẩm điện. Ngâm mình trong nước ấm, hắn thở dài một tiếng, day day ấn đường. Tới U Đô… Đối với hắn, U Đô chính là nơi ác mộng. Chỉ cần nghĩ đến thôi hắn cũng thấy rùng mình, chứ chưa cần nói đến chuyện phải đối mặt với Tử Đàn tỷ tỷ đang bị nhi tử của hắn chòng ghẹo… Quả nhiên là gà trống nuôi con không dễ chút nào!
Quý Tử Hiên vẫn chưa than vãn xong, vành tai hắn khẽ động, dường như hắn nghe thấy thứ gì đó đang nhanh chóng lại gần. Lắng nghe thật kỹ, có vẻ đó là tiếng hét kinh ngạc của nữ tử. Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, tiếp đó là tiếng nóc nhà bị vỡ.
Cảnh tượng thật quen thuộc, giống như hồi ức lại tái hiện. Khi nữ tử ấy cùng ngói trên nóc nhà rơi xuống hồ tắm của hắn, hắn bất giác mỉm cười, khẽ hỏi: “Xin hỏi quý danh cô nương là gì?”. Nhưng trả lời hắn là những cái ôm thật chặt và nụ hôn cấp thiết tới mức gần như không thể kiềm chế nổi: “Quý cái đầu ngươi ấy! Ta là vợ ngươi, nương tử của ngươi, nữ nhân của ngươi! Ông đây hao phí bao nhiêu sức lực mới quay về được đây! Thế mà ngươi lạnh lùng với ta như vậy sao? Không được, không thể chịu được nữa, hôm nay chúng ta ‘giải quyết’ ngay tại đây rồi nói”.
Quý Tử Hiên dở khóc dở cười đẩy nữ nhân đang nóng lòng sờ soạng người mình ra: “Tầm Tầm có chuyện, ta…”.
Môi Quý Tử Hiên lại bị bịt lại, Mạc Mặc hàm hồ nói: “Đó là chuyện của nó, liên quan gì tới chúng ta, đợi chúng ta giải quyết xong chuyện của mình rồi nói”.
Quý Tử Hiên không biết làm thế nào, trước sự quấy rối của Mạc Mặc, hắn chỉ có cách đem nguyên nhân hậu quả của sự tình ra kể một cách ngắt quãng cho cô nghe. Cuối cùng chỉ thấy Mạc Mặc nói: “Vừa hay, lần này coi như là một bài học, để nó ở U Đô thêm mấy ngày để giảm bớt nhuệ khí của nó đi. Ông đây hồi nhỏ cũng không được ai nuông chiều thích làm gì thì làm như vậy! Nếu nó có chút bản lĩnh thì cứ quyến rũ cô cô của nó đi, để Tử Đàn kiêu ngạo ấy gọi ta là mẫu thân! Ha ha!”.
Quý Tử Hiên vẫn không biết làm thế nào, lúc này Mạc Mặc đâu để hắn phân tâm, nắm luôn thứ bên dưới của hắn và nói: “Không được phép nghĩ tới người khác, nam nhân cũng không được”.
Mặt Quý Tử Hiên đỏ bừng, một lúc sau hắn nói: “Tùy nàng”.
Sau đó là xuân sắc ngập phòng.