Tà Thiếu Dược Vương

Chương 117: Chớ cùng chó điên cắn loạn

Đạt được mục đích, trận pháp, yêu khí phía sau không ngừng tiến tới gần, Nhậm Kiệt lập tức để cho người nhanh chóng đi vào Minh Ngọc sơn trang.

Khoảng cách này đối với bọn họ không đáng là gì, rất nhanh đã tiến vào Minh Ngọc sơn trang.

Vừa tiến vào, Nhậm Kiệt bảo đám người Đồng Cường cẩn thận đề phòng, tiếp đó phát hiện 20, 30 tên đệ tử Minh Ngọc sơn trang cũng cẩn thận đề phòng. Những người này tuy rằng không khôi giáp chỉnh tề như tướng sĩ Minh Ngọc Hoàng Triều, nhưng cũng một thân đồng phục.

Vừa nhìn sang, Nhậm Kiệt không khỏi nhìn thêm vài lần, 20, 30 người này, đệ tử yếu nhất cũng là Luyện Thể Cảnh tầng tám, tầng chín, ba bốn tên phục sức cao cấp lại là Chân Khí Cảnh, mà cầm đầu là một gã Thần Thông Cảnh.

20, 30 người này đã có tố chất bực này, nếu như đây không phải là sư đệ tử tinh nhuệ, như vậy còn mạnh hơn cả quân đội Minh Ngọc Hoàng Triều à, gần như có thể cận vệ đội lúc Nhậm Kiệt chưa huấn luyện. Xem ra, Minh Ngọc sơn trang này đúng là không tầm thường, cho dù người không nhiều, nhưng một chi lực lượng này đã không phải là bình thường rồi.

Mà phía trước lại là một dãy núi liên miên, tuy rằng không cao lớn, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng, trong núi có hỏa khí lượn lờ. Người tu luyện hỏa hệ tu luyện ở đây có thể làm ít mà công to, còn có khí tức đan dược nữa.

- Thật xin lỗi, ta lần đầu tiên làm nhiệm vụ lại gặp biến hóa này. May mà, may mà các ngươi không bị sao. Nếu biết trước ta đã tăng viện thủ, chẳng qua ta không có kinh nghiệm gì... Nhưng vào lúc này, tiểu cô nương khả ái đi xuống, nhìn thấy đám người Nhậm Kiệt vỗ ngực áy náy nói, dường như nàng mới làm chuyện sai trái vậy.




Nàng nói vậy, Nhậm Kiệt cũng có chút ngượng ngùng, vừa rồi hắn còn nghĩ làm cách nào đối phó với Minh Ngọc sơn trang, còn muốn dùng thủ đoạn cường ngạnh, đe dọa, thậm chí cưỡng bức. Mà bây giờ tiểu cô nương người ta lại nói như thế...

- Phải nói cảm tạ là chúng ta mới đúng, vừa rồi mặc dù có chút kinh hiểm, nhưng dù sao cũng không quá lớn chuyện. Chẳng qua có một ít thị vệ của ta trong lúc xông trận bị thương, hiện tại cần dược vật cứu chữa, nếu như có thể, ta hy vọng mua một ít dược liệu của Minh Ngọc sơn trang.

Người kính mình một xích, Nhậm Kiệt cũng kính người một trượng, tiểu cô nương cho bọn họ tiến vào còn không nói, lại còn nói như vậy, Nhậm Kiệt tự nhiên cũng khách khí với nàng.

Dĩ nhiên, khách khí nửa câu là được, hiện tại quan trọng nhất là cứu chữa đám thị vệ kia.

- Không xảy ra chuyện lớn thì tốt rồi... Tiểu cô nương nghe xong lại lần nữa vỗ ngực yên tâm, sau đó vội nói:

- Dược liệu đúng không, chuyện này không thành vấn đề, thứ Minh Ngọc sơn trang chúng ta không thiếu nhất chính là dược liệu, các ngươi cần dược liệu gì cứ nói với ta, ta lập tức cho người chuẩn bị. Như vậy đi, ta cho ngươi dẫn các ngươi tới chỗ an tĩnh dưỡng thương trước đã.

Nhậm Kiệt cũng quan sát tiểu cô nương đáng yêu còn chưa tỉnh ngủ này. Sự nhiệt tình của nàng khiến Nhậm Kiệt bất ngờ. Tuy rằng hắn không hiểu Minh Ngọc sơn trang nhiều lắm, nhưng cũng biết Minh Ngọc sơn trang không tiếp xúc với ngoại giới, rất là thần bí. Mà Minh Ngọc Đan Vương lại là một tồn tại truyền thuyết ở Minh Ngọc Hoàng Triều, muốn gặp Minh Ngọc Đan Vương hoặc cầu xin hắn luyện đan, còn khó hơn cả gặp Hoàng đế đấy.

Vốn Nhậm Kiệt đem thi thể sát thủ giao cho lục thúc, chẳng qua là để cho lục thúc mượn đề tài nói chuyện của mình, mình cũng mượn cớ rời khỏi Ngọc Kinh Thành, căn bản không nghĩ tới lại đến Minh Ngọc sơn trang. Hiện tại đột nhiên xảy ra tình huống bị ép phải tiến vào khiến hắn bất ngờ.

- Cám ơn nhiều, ta tên là Nhậm Kiệt, xin hỏi... Ở Ngọc Kinh Thàn, khi đối mặt với trưởng lão gia tộc, Nhậm Kiệt có thể trực tiếp bạo phát, đối mặt với Hoàng đế hắn cũng có thể đùa bỡn, ở Ngọc Hoàng Học Viện lại mười phần quần áo lụa. Nhưng đối mặt với tiểu cô nương đáng yêu nhiệt tình này, Nhậm Kiệt chỉ đành làm ca ca giới thiệu mình, đồng thời hỏi tên nàng.

- Vô Song, ai cho ngươi cho người tiến vào, có phải ngươi lại ngủ, lại hồ đồ nữa không. Lập tức tới đây cho ta, người đâu, đuổi những người này ra khỏi Minh Ngọc sơn trang ta.

Nhậm Kiệt còn chưa nói xong, chợt nghe phía sau tiểu cô nương truyền tới tiếng tức giận.

Nhậm Kiệt và tiểu cô nương đứng đối diện nhau, liếc mắt đã thấy có một đám người đang chạy tới. Mà tên la rầy là một nam tử tuổi khoảng 20, một thân áo gấm, người cao gầy, mày kiếm, mắt dài, khí phách vô cùng.


- A, nga! Nguy rồi... Tiểu cô nương co rúm lại, vẻ mặt giống như đang làm chuyện xấu bị bắt quả tang vậy, nhẹ nhàng cắn môi một cái, có chút bối rối không biết làm sao.

- Ta tên là Ngọc Vô Song, là cháu gái trang chủ Minh Ngọc sơn trang, ta ra đời chưa lâu thì phụ mẫu bị yêu thú giết chết, người tới là ca ca ta Ngọc Nhân Long, tính tình của hắn... Hơi... Hơi chút không xong, cho nên lát nữa ngươi ngàn vạn lần đừng lên tiếng. Ừ... Ừ... Cứ nói lần lịch lãm trước kia ngươi chiếu cố ta, chúng ta quen biết, ngươi tên Nhậm Kiệt đúng không, lất nữa nhớ đừng lên tiếng đấy.

Nhưng vào lúc này, trong đầu Nhậm Kiệt vang lên tiếng của tiểu cô nương Ngọc Vô Song, sau khi nói xong nàng còn trừng mắt nhìn Nhậm Kiệt, giống như làm ám hiệu.

- Ngọc Vô Song ư, có ý tứ! Nhậm Kiệt nghe xong âm thầm cười cười, đồng thời cũng có chút ngoài cảm khái, tiểu cô nương này thật thiện lương và thông minh.

- Đừng động, ai cho các ngươi động, bọn họ là bằng hữu của ta.

Lúc này liền nghe tiếng Ngọc Nhân Long vang lên, đám thị vệ vừa muốn tiến lên dồn đoàn người Nhậm Kiệt rời khỏi Minh Ngọc sơn trang, nhưng Ngọc Vô Song lập tức giơ tay ngăn lại.

Vừa rồi đám người Ngọc Nhân Long vẫn còn ở rất xa, nhưng mỗi một bước bọn họ bước ra là mười mấy thước, rõ ràng sử dụng pháp thuật tăng tốctrong nháy mắt đã đến gần.

- Ngọc Vô Song, ngươi lại gây sự nữa, ngươi cũng không xem lúc này là lúc nào rồi, yêu thú đã vây khốn sơn trang, ngươi lại dám thả đám người này vài, nếu như đây là kế sách của yêu thú, trách nhiệm này ngươi gánh được sao? Đợi sau khi đánh lùi yêu thú phạt ngươi hai tháng không được ra khỏi cửa. Ngọc Nhân Long vừa thấy Ngọc Vô Song dám làm trái lệnh của mình, vẻ mặt hơi đổi, ngữ khí càng nghiêm khắc, thậm chí còn muốn trực tiếp trừng phạt Ngọc Vô Song nữa.

Nhậm Kiệt không khỏi sửng sốt, đây là tình huống gì, Ngọc Vô Song vừa mới nói đây là ca ca hắn, đây là ca ca gì vậy, có ca ca như vậy sao?

Lên đây không nói hai lời, trước trừng phạt muội muội mình, hơn nữa kiểu nghiêm khắc đó tuyệt đối không phải làm bộ, càng không phải hù dọa người, đây con bà nó là hạng người gì vậy.

- Hắn... bọn họ không phải người xấu, ca, Lúc trước ta lịch lãm đã quen biết bọn họ, hắn tên là Nhậm Kiệt, là bằng hữu của ta, khi ta lịch lãm còn chiếu cố ta, bọn họ tới là để tìm ta, kết quả gặp chuyện như vậy, chúng ta... Không thể không xía vào...

Ngọc Nhân Long nói trừng phạt nàng hai tháng không được ra khỏi cửa, Ngọc Vô Song cũng không thèm để ý, vội vàng thuyết phục ca ca cho Nhậm Kiệt ở lại.




Không xong, Nhậm Kiệt thấy vậy thầm kêu không xong, bởi vì lúc Ngọc Vô Song nói, tay bất tri bất giác đưa lại sau lưng, còn vò vò góc áo nữa.

Quan trọng nhất là... , Nhậm Kiệt cũng nhìn thấy Ngọc Nhân Long cười lạnh, vẻ mặt cổ quái, hơn nữa Nhậm Kiệt dám khẳng định Ngọc Nhân Long cũng chú ý tới động tác đó của Ngọc Vô Song.

Người mới tới có bốn gã Thần Thông Cảnh, còn có hơn mười Chân Khí Cảnh, mà hắn bằng chừng ấy tuổi lại không yếu hơn người nào, trên người dưỡng thành một loại khí tràng cao cao tại thượng, một nguyên nhân là thực lực, lực lượng của hắn đã đạt đến Thần Thông Cảnh, hơn nữa tuyệt đối đã đột phá Thần Thông Cảnh tầng ba trở lên mới có khí thế ấy.

Từ ngữ khí của hắn mà xem, hiển nhiên ở Minh Ngọc sơn trang hắn có quyền cao chức trọng, lại thêm thân phận và thực lực của hắn, làm sao không nhìn ra. Nhậm Kiệt thầm thở dài trong lòng, tiểu cô nương phản ứng rất nhanh, cũng rất thông minh, chẳng qua còn thiếu kinh nghiệm nói dối.

- Nhậm Kiệt, ngươi biết Nhậm Kiệt là ai, ngươi nói hắn là bằng hữu của ngươi, không nghĩ tới bây giờ ngươi lại học nói láo nữa, hiện tại yêu thú đột kích, ngươi lại không biết sâu cạn, tự ý làm bậy, còn học nói láo gạt ta, bây giờ ngươi càng ngày càng có khả năng a. Người đâu, lập tức dẫn tiểu thư trở về, ở tĩnh thất hối lỗi nửa năm.

Vạch trần Ngọc Vô Song nói láo, Ngọc Nhân Long cũng lười nhiều lời, thậm chí không trở cho cơ hội Ngọc Vô Song giải thích, trực tiếp vung tay lên, hai người phía sau chuẩn bị dẫn nàng rời đi.

- Ta... Ngọc Vô Song bị ca ca vạch trần, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, vội vàng nói: - Ca... bọn họ có người bị thương, hiện tại bên ngoài lại nguy hiểm như vậy, Minh Ngọc sơn trang không thể thấy chết mà không cứu à, đây là tổ huấn, cho dù ta nói láo đó là lỗi của ta, bọn họ không sai, ngươi không thể đuổi bọn họ đi!

- Ta làm gì cần ngươi dạy sao, không biết nặng nhẹ, hiện tại là lúc nào rồi, yêu thú tấn công quy mô Minh Ngọc sơn trang ta, trận thế lớn tới mức hiếm thấy mấy trăm năm qua. Lúc này có ai dám cam đoán trong những người này không có gian tế, ngươi còn muốn dạy ta làm việc, mang nàng đi. Ngọc Nhân Long nói, vung tay cho người dẫn Ngọc Vô Song rời đi.

Nhậm Kiệt đã sớm không chịu nổi rồi, nghe những lời này lập tức bạo phát.

- Chuyện còn chưa xong, con bà nó chớ cùng chó điên cắn loạn. Nhậm Kiệt cũng không phải chủ nhân bé bỏng, nhất là loại hải tử không có nhân tính này, Nhậm Kiệt càng thêm quan tâm.

back top