Hơn nữa loại cảm giác khí tức sinh mạng kia cũng tuyệt đối không sai lầm, cộng thêm bài xích của nhẫn trữ vật, thì rõ ràng bên trong yêu đan này đã sinh ra sinh mạng.
“Con bà nó! Đây là tình huống quái gì vậy?” Nhậm Kiệt cũng rất mơ hồ mờ mịt, nhất là vừa rồi thần thức dò xét được, cảm giác bên trong có khí tức bình hòa, ôn nhu như vậy, ôn thuận như vậy, nhưng sau đó lại xuất hiện khí tức hung lệ kia... điều này làm cho Nhậm Kiệt không cách nào hiểu được.
Nhưng chuyện vừa rồi cũng khiến Nhậm Kiệt tạm thời không dám tùy tiện dò xét bên trong nữa. Dù sao mỗi lần dò xét đầu tiên là phải bỏ một phần lực lượng phong ấn mới được, nếu như lại lần nữa dẫn phát yêu khí hung lệ kia, thì không chỉ mang đến tai họa cho mình, mà cũng dẫn tới tai ương cho cả Nhậm gia.
Chuyện lúc trước ở đó có trợ giúp của lục thúc, lục thẩm miễn cưỡng khống chế được, hiện tại thì không dễ dàng làm loạn như thế.
Xem ra chỉ phải tạm thời trước áp chế, nghĩ biện pháp nghiên cứu tiếp xem đây là chuyện gì xảy ra?
Tuy nhiên lúc này hạt châu Ngọc Tinh bị nhẫn trữ vật bài xích, Nhậm Kiệt phải tìm một cái hộp ngọc, sau đó lần nữa bố trí cấm chế, chứa hạt châu Ngọc Tinh này mang theo trên người.
Mặc dù có phong ấn, phong cấm lực lượng, người bên ngoài không dò xét tra ra được gì, nhưng Nhậm Kiệt vì biết tình huống trong đó nên tăng thêm một vài thứ, hắn cũng muốn có thể mọi lúc cảm nhận được biến hóa, cảm nhận được loại cảm giác như tim đập của yêu đan bên trong hạt châu Ngọc Tinh, nên liền mang theo người đặt ở ngay ngực mình.
Nghĩ tới điều này, chính Nhậm Kiệt cũng cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ đây là mình đang giúp đỡ ấp trứng động vật còn là yêu thú nữa chứ?
Nhất định phải hiểu rõ trước khi nó nở ra, nếu làm không tốt một khi tên hung lệ này sinh ra thì phiền toái rồi.
Bởi vì Nhậm Kiệt nghiên cứu biến động của hạt châu Ngọc Tinh này đã lâu, cuối cùng lại bận rộn chế luyện hộp để phong ấn cấm chế, cuối cùng sau khi làm xong Nhậm Kiệt mới phát hiện bất tri bất giác trời lại sắp sáng. Mấy ngày nay cũng đã rất mệt mỏi, hiện tại Nhậm Kiệt còn chưa có đạt tới trình độ hoàn toàn không cần nghỉ ngơi, cho nên lập tức nằm xuống ngủ một giấc.
“Cộc cộc... cộc...” Nhậm Kiệt cảm giác vừa nhắm mắt, lần nữa tỉnh lại chính là nghe một tràng tiếng gõ cửa.
- Phiếu cơm lão đại mau dậy đi, nghi thức lập tức sắp bắt đầu rồi, thời gian đến rồi... Kèm theo tiếng đập cửa, bên ngoài vang lên tiếng mập mạp gọi. Thời đại này là không có đồng hồ, nhưng Nhậm Kiệt là có đấy.
Từ khi hắn đi tới thế giới này, trong thức hải có ông bạn già đi theo cùng hắn, tuy rằng không có biện pháp dùng nó để làm chuyện khác, nhưng nó ở ngay trong thức hải của Nhậm Kiệt, vẫn luôn bồi bạn với Nhậm Kiệt. Nhậm Kiệt sớm đã điều chỉnh thời gian, đồng bộ thời gian trong máy vi tính trong thức hải cùng với thời gian ở thế giới này. Lúc này nghe thanh âm của mập mạp, Nhậm Kiệt vừa động thần thức.
“Oái!”
Vừa nhìn thấy, Nhậm Kiệt ngồi bật dậy, dựa theo thời gian trong đó lại đã hơn chín giờ, hắn vội vàng đứng dậy. Bởi vì mừng thọ Hoàng thái hậu tuy rằng không cần hắn làm chuyện gì nhiều lắm, nhưng thật ra cả ngày hôm nay hoạt động hơi nhiều một chút.
Bởi vì ngoài mừng thọ Hoàng thái hậu, sẽ lập tức tới tân niên. Một năm mới tự nhiên còn có những hoạt động khác như cầu phúc, giổ tổ các thứ.
Trên thực tế hiện tại đã muộn rồi, bỏ lỡ một số hoạt động, nhưng yến hội bắt đầu buổi trưa là không thể bỏ qua. Bởi vì đến lúc đó đốc phủ các nơi, nhân viên ở kinh thành, các đại gia tộc đều phải dâng tặng lễ vật cho Hoàng thái hậu. Lúc bình thường Hoàng đế đề xướng tiết kiệm, nhưng lần này là ngày sinh nhật của Hoàng thái hậu thì phải làm cho tốt, chuyện này liên quan đến hiếu đạo không thể sơ sài.
Dĩ nhiên, mượn chuyện lần này Hoàng đế làm những mục đích chính trị gì khác, thì hiện tại Nhậm Kiệt còn lười suy tính. Tuy nhiên thân là một trong gia chủ năm đại gia tộc của Ngọc Kinh Thành, phần hoạt động này nhất định là hắn phải tham gia.
- Đi thôi! Đồng Cường nói một tiếng với Thú bá, chúng ta xuất phát... A... Hoàng cung! Ngay lập tức Nhậm Kiệt mở cửa đi ra, ngáp một cái rồi cất bước đi xuống phía dưới.
- Phiếu cơm lão đại! Ngươi... ngươi cứ như vậy đi sao? Nhìn thấy bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ của Nhậm Kiệt, tay cầm quần áo vừa đi vừa mặc, còn nói cho Đồng Cường lập tức sẽ lên đường, mập mạp vội chay theo nói.
- Thế nào, không được sao? Nhậm Kiệt quay đầu nhìn mập mạp. Thực ra hiện tại trừ có chút mơ hồ, không có rửa mặt, chưa có ăn điểm tâm, ngoài ra quần áo cái gì đều rất bình thường, cũng như lúc bình thường thôi. Về phần chuyện rửa mặt gì đó, có thể làm sau trong linh thú tọa giá, trên đường làm còn có thể tiết kiệm một chút thời gian nữa!
- Hôm nay chính là ngày mừng thọ Hoàng thái hậu, chúng ta ăn mặc thế nào không có ai quan tâm, nhưng ngươi dù gì cũng là gia chủ, đi ra ngoài ăn mặc tùy ý như ngươi, khẳng định lại có một đám người nhảy ra moi móc tật xấu! Thật ra cũng không nói ra được cái gì, nhưng đối với yến hội thượng tầng của Minh Ngọc Hoàng Triều, mập mạp cũng đã đi theo Nhậm Kiệt tham dự mấy lần, yến hội chính thức vẫn có một vài bộ trang phục long trọng đặc biệt.
- Nếu như hôm nay mập mạp ngươi nói ta mặc như thế không được, thì ta sẽ lập tức trở về đổi một chút. Tuy nhiên hiện tại ta cũng coi như chỉnh tề, sạch sẽ là được rồi. Về phần đám người đó, để ý tới bọn họ làm gì chứ, chỉ cần quan tâm người mình nên quan tâm, về phần đám tiện nhân kia, ngươi có làm gì bọn họ đều giống nhau đê tiện như vậy. Nếu quá quan tâm tới cảm nhận của bọn họ, thì cứ mặc quần cộc, thả cái rắm gì người khác đều phải ngửi vậy! Nhậm Kiệt vừa nói vừa đi xuống lầu.
- Xì... Nghe Nhậm Kiệt nói lời này, mập mạp bị chọc cho không nhịn được bật cười khì một tiếng.
Nhưng sau đó nghĩ tới lời nói phía trước của Nhậm Kiệt, lập tức cảm thấy trong lòng ấm áp, cảm giác rất kỳ diệu, rất...
Chính nàng cũng nói không rõ, bất quá đột nhiên cảm giác hôm nay thời tiết thật rất tốt.
- Hôm nay thời tiết thật tốt quá! Ha ha... Đi... Xuất phát! Mập mạp vui vẻ đi theo phía sau Nhậm Kiệt bước lên linh thú tọa giá, thấy Đồng Cường một thân áo giáp hoa lệ mới nói một câu.
Thời tiết... Thật tốt? Đồng Cường đột nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này ngay cả mặt trời đều không nhìn thấy, không trung tuy rằng không u ám lắm, nhưng đều là mây che lấp ánh nắng, hơn nữa gió còn không nhỏ, ngay cả ánh nắng cũng chưa nói tới, ở đâu ra khí trời tốt.
Đồng Cường kỳ quái lắc lắc đầu, tuy nhiên cũng không quan tâm, phất tay một cái, người cận vệ đội liền hộ vệ linh thú tọa giá chạy thẳng tới hoàng cung.
- Phiếu cơm lão đại, cái kia... Ngày hôm qua ngươi nói tặng ta một bộ trang sức... A a... Ta tự nhiên là không cần dùng tới. Nhưng sau đó ta nghĩ lại, đột nhiên nhớ lại ta còn có một người thân thích ở xa, nhà hắn có một biểu muội. Năm đó lúc ta lưu lạc hắn đối với ta thật tốt, cho nên ta muốn tặng nàng một bộ, cái kia... Dù sao nếu không tốn công lắm, lúc chế tạo cho lục thẩm ngươi hãy thuận tiện giúp ta làm một bộ đi! Cái vấn đề này đêm qua đã khiến mập mạp rối tung rất lâu, suy nghĩ rất lâu, rốt cục nghĩ ra vì sao không lấy một cái cớ...
“Hả! Thay biểu muội mình muốn một bộ trang sức! Cái này ai mà không nói ra được chứ! Tuy nhiên chờ tới giờ mới nói, giỏi lắm!” Nhậm Kiệt ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, vốn là một câu nói đơn giản mà mập mạp phải ấp a ấp úng rặn từng chữ một.
Nghe mập mạp nói lời này, thiếu chút nữa Nhậm Kiệt bật cười phun nước bọt ra ngoài. Con bà nó! Người này lại nghĩ ra một câu trả lời dở tệ như vậy, còn cái gì biểu muội...
- Vật kia mà mất công cái gì chứ! Chỉ nói với quan hệ giữa chúng ta này, cho dù phí công sức ta cũng phải làm tốt cho ngươi. Huống chi là ngươi muốn tặng cho biểu muội ngươi! Nhậm Kiệt cố nén cười, nhìn mập mạp nói: - Biểu muội của ngươi có xinh đẹp hay không?.
- Hả... này, rất xinh đẹp đấy! Mập mạp sửng sốt một chút, không nghĩ tới Nhậm Kiệt lại hỏi vấn đề này, liền thuận miệng đáp lời.
- Ngươi là định tặng cho nàng làm tín vật đính ước hay là các ngươi đã có lòng với nhau rồi, đến lúc đó đưa cho nàng tốt hơn! Nhậm Kiệt nhíu mày hướng về phía mập mạp, hỏi trêu mập mạp.
- Khụ... Khụ... Mập mạp vốn tưởng là Nhậm Kiệt thuận miệng hỏi một câu liền xong, nghe Nhậm Kiệt nói tới chuyện này có chút chột dạ, cầm nước lên uống một hớp. Đột nhiên Nhậm Kiệt nói thêm một câu thiếu chút nữa làm cho nàng sặc nước, liên tiếp ho khan không ngừng.
- Ha ha... Nhậm Kiệt cười một tràng, rồi rất nghiêm túc nói: - Ngươi xem, để ta nói trúng rồi chứ? Nói thật mập mạp này, ngươi mập như vậy mà ngươi nói biểu muội ngươi rất đẹp, vóc người biểu muội ngươi có giống như vậy hay không?
Nhậm Kiệt giơ hai tay ước lượng một chút, đường cong xinh đẹp mê người kia, đúng là lúc trước hắn nhìn thấy hình dáng chân chính của mập mạp nàng.
- Cái gì... so sánh cái gì vậy? Phiếu cơm lão đại! Ngươi bây giờ thật là... ngươi nghĩ gì thế? Chúng ta là thân thích, ta xem nàng như thân muội muội vậy! Mập mạp bị nói rất là hoảng loạn, vội vàng phân bua.
- Này, như vậy à! Không có quan hệ thì ngươi nói sớm một chút đi! Đúng rồi, lần sau giới thiệu cho ta đi! Nhậm Kiệt vừa nói, vừa nhích lại gần mập mạp, lấy cùi chỏ huých mập mạp một cái, nói rất là thân mật.
- Phiếu cơm lão đại! Ngươi nhanh lên thu thập một chút, quần áo xốc xếch, ta đi ra trước xem thử đến đâu rồi! Mập mạp cảm giác quả thực không ở lại được nữa, liền đứng dậy đi ra ngoài, nhưng lúc sắp đi đến cửa linh thú tọa giá lại ngừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua Nhậm Kiệt: - Dù sao ta đã đáp ứng sẽ tặng biểu muội ta một bộ lễ vật tốt, phiếu cơm lão đại ngàn vạn lần đừng quên!
Mập mạp nói xong, giống như chạy nạn nhanh chóng vọt ra ngoài. Sau khi ra ngoài nàng thở phì phò một hồi lâu, làm cho Thú bá lúc bình thường luôn lẳng lặng ngồi ở đó, cũng không khỏi nhìn mập mạp một cái rất lấy làm lạ.
Mập mạp cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại cũng không nói ra được là chuyện gì: Chẳng lẽ lời nói dối của mình bị phiếu cơm lão đại nhìn thấu, nhưng cũng không giống: Chẳng lẽ chỉ là mình suy nghĩ quá nhiều.
- Ha ha... Mập mạp vừa chạy ra, Nhậm Kiệt cũng không nhịn được nữa, nằm dài ở đó cất tiếng cười to...
Mừng đại thọ Hoàng thái hậu tự nhiên không tầm thường, hơn nữa năm nay là chỉnh thọ, cho dù là mừng Hoàng thái hậu 70 tuổi cũng đã không nhỏ, dù sao chỉ cần không có đột phá đến Âm Dương Cảnh, dù có một số dược liệu kéo dài tuổi thọ, có thể sống tới trăm tuổi cũng đã là cực hạn.
Cho nên Hoàng đế quyết định tổ chức lớn, vì thế khắp chốn mừng vui, cả Minh Ngọc Hoàng Triều đều đắm chìm trong bầu không khí khánh chúc.
Hoàng đế sớm đã ban thánh chỉ đại xá thiên hạ, không ít tội nhân tương đối nhẹ trực tiếp phóng thích, tội chưa đáng chém thì trực tiếp đặc xá, tử hình đổi thành một loại lưu đày, những diện tương ứng khác cũng có không ít chỗ tốt.
Dù sao Minh Ngọc Hoàng Triều phát triển đã nhiều năm như vậy, của cải còn là vô cùng hùng hậu, mượn cơ hội lần này, Hoàng đế cũng cần tăng thêm uy vọng.
Cộng thêm sắp tới tân niên, nên bầu không khí náo nhiệt đẩy lên đến đỉnh điểm. Thời điểm này người đi vào hoàng cung cũng nối liền không dứt, bất quá đa số người từ ngoài hoàng cung cũng đều xuống xe, xuống ngựa, xuống kiệu đi bộ vào trong đó. Mà khi linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt xuất hiện, thì một đường nhanh chóng đi thẳng vào hoàng cung.
- Nhậm gia chủ ngài thế nào giờ này mới tới... Thái giám ở cửa vừa thấy Nhậm Kiệt, vẻ khó chịu trên mặt hắn không cần nói, nhưng hắn cũng không dám nói nhiều, dù sao hắn chỉ là một thái giám...
Bởi vì từ sáng sớm đến tối bận rộn đã lâu, đối với vô số người mà nói, có thể đi vào hoàng cung tham gia đại yến có Hoàng đế cùng Hoàng thái hậu, đó là chuyện vinh hạnh bực nào... nên trời còn chưa tối ngày trước đã có rất nhiều người tới chờ đợi ở bên ngoài rồi.
Vị này lại đến muộn, hiện tại là lúc nào rồi, mặt trời lên cao không nói, các loại hoạt động đang tiến hành hắn mới tới đây.
Nếu đổi là một người khác, chỉ sợ ngay cả từ đại môn bên ngoài cũng không vào được.
- Thiên địa dầy đức, tấm lòng của ức vạn triệu dân đều... Lúc này, mơ hồ có thể nghe truyền đến thanh âm trong đại điện xa xa, hẳn là đang tuyên đọc thứ gì đó.
- Này... không phải không cho vào rồi chứ? Mập mạp vừa thấy xu thế này, lập tức cảm giác có điều gì đó không đúng.
- Là không cho vào sao? Nhậm Kiệt đột nhiên nhìn về phía tên thái giám, hỏi...
Gã thái giám dường như nhớ lại các loại nghe đồn gần đây về Nhậm Kiệt: Nhậm gia chủ này gần đây phải nói là rất nổi danh, chuyện náo loạn ngay cả bọn họ những người luôn ở trong hoàng cung cũng cảm thấy khó tin. Nghĩ tới người này dám lấy ra Miễn Tử Ngọc Bài để giết người, gã thái giám vốn lời nói ra tới miệng lại vội vàng nuốt xuống, hắn cũng không muốn xui xẻo.
- Cái này... cái này ta thật không quyết định được, xin Nhậm gia chủ ngài thứ lỗi. Ngài trước chờ ở chỗ này một chút, ta đi tìm Thiệu phó tổng quản Thiệu Đức, sẽ trở lại ngay! Gã thái giám nói nhẹ nhàng một câu, sau đó xoay người bước nhanh về phía cách đó không xa.
“Con bà nó! Đây là tình huống quái gì vậy?” Nhậm Kiệt cũng rất mơ hồ mờ mịt, nhất là vừa rồi thần thức dò xét được, cảm giác bên trong có khí tức bình hòa, ôn nhu như vậy, ôn thuận như vậy, nhưng sau đó lại xuất hiện khí tức hung lệ kia... điều này làm cho Nhậm Kiệt không cách nào hiểu được.
Nhưng chuyện vừa rồi cũng khiến Nhậm Kiệt tạm thời không dám tùy tiện dò xét bên trong nữa. Dù sao mỗi lần dò xét đầu tiên là phải bỏ một phần lực lượng phong ấn mới được, nếu như lại lần nữa dẫn phát yêu khí hung lệ kia, thì không chỉ mang đến tai họa cho mình, mà cũng dẫn tới tai ương cho cả Nhậm gia.
Chuyện lúc trước ở đó có trợ giúp của lục thúc, lục thẩm miễn cưỡng khống chế được, hiện tại thì không dễ dàng làm loạn như thế.
Xem ra chỉ phải tạm thời trước áp chế, nghĩ biện pháp nghiên cứu tiếp xem đây là chuyện gì xảy ra?
Tuy nhiên lúc này hạt châu Ngọc Tinh bị nhẫn trữ vật bài xích, Nhậm Kiệt phải tìm một cái hộp ngọc, sau đó lần nữa bố trí cấm chế, chứa hạt châu Ngọc Tinh này mang theo trên người.
Mặc dù có phong ấn, phong cấm lực lượng, người bên ngoài không dò xét tra ra được gì, nhưng Nhậm Kiệt vì biết tình huống trong đó nên tăng thêm một vài thứ, hắn cũng muốn có thể mọi lúc cảm nhận được biến hóa, cảm nhận được loại cảm giác như tim đập của yêu đan bên trong hạt châu Ngọc Tinh, nên liền mang theo người đặt ở ngay ngực mình.
Nghĩ tới điều này, chính Nhậm Kiệt cũng cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ đây là mình đang giúp đỡ ấp trứng động vật còn là yêu thú nữa chứ?
Nhất định phải hiểu rõ trước khi nó nở ra, nếu làm không tốt một khi tên hung lệ này sinh ra thì phiền toái rồi.
Bởi vì Nhậm Kiệt nghiên cứu biến động của hạt châu Ngọc Tinh này đã lâu, cuối cùng lại bận rộn chế luyện hộp để phong ấn cấm chế, cuối cùng sau khi làm xong Nhậm Kiệt mới phát hiện bất tri bất giác trời lại sắp sáng. Mấy ngày nay cũng đã rất mệt mỏi, hiện tại Nhậm Kiệt còn chưa có đạt tới trình độ hoàn toàn không cần nghỉ ngơi, cho nên lập tức nằm xuống ngủ một giấc.
“Cộc cộc... cộc...” Nhậm Kiệt cảm giác vừa nhắm mắt, lần nữa tỉnh lại chính là nghe một tràng tiếng gõ cửa.
- Phiếu cơm lão đại mau dậy đi, nghi thức lập tức sắp bắt đầu rồi, thời gian đến rồi... Kèm theo tiếng đập cửa, bên ngoài vang lên tiếng mập mạp gọi. Thời đại này là không có đồng hồ, nhưng Nhậm Kiệt là có đấy.
Từ khi hắn đi tới thế giới này, trong thức hải có ông bạn già đi theo cùng hắn, tuy rằng không có biện pháp dùng nó để làm chuyện khác, nhưng nó ở ngay trong thức hải của Nhậm Kiệt, vẫn luôn bồi bạn với Nhậm Kiệt. Nhậm Kiệt sớm đã điều chỉnh thời gian, đồng bộ thời gian trong máy vi tính trong thức hải cùng với thời gian ở thế giới này. Lúc này nghe thanh âm của mập mạp, Nhậm Kiệt vừa động thần thức.
“Oái!”
Vừa nhìn thấy, Nhậm Kiệt ngồi bật dậy, dựa theo thời gian trong đó lại đã hơn chín giờ, hắn vội vàng đứng dậy. Bởi vì mừng thọ Hoàng thái hậu tuy rằng không cần hắn làm chuyện gì nhiều lắm, nhưng thật ra cả ngày hôm nay hoạt động hơi nhiều một chút.
Bởi vì ngoài mừng thọ Hoàng thái hậu, sẽ lập tức tới tân niên. Một năm mới tự nhiên còn có những hoạt động khác như cầu phúc, giổ tổ các thứ.
Trên thực tế hiện tại đã muộn rồi, bỏ lỡ một số hoạt động, nhưng yến hội bắt đầu buổi trưa là không thể bỏ qua. Bởi vì đến lúc đó đốc phủ các nơi, nhân viên ở kinh thành, các đại gia tộc đều phải dâng tặng lễ vật cho Hoàng thái hậu. Lúc bình thường Hoàng đế đề xướng tiết kiệm, nhưng lần này là ngày sinh nhật của Hoàng thái hậu thì phải làm cho tốt, chuyện này liên quan đến hiếu đạo không thể sơ sài.
Dĩ nhiên, mượn chuyện lần này Hoàng đế làm những mục đích chính trị gì khác, thì hiện tại Nhậm Kiệt còn lười suy tính. Tuy nhiên thân là một trong gia chủ năm đại gia tộc của Ngọc Kinh Thành, phần hoạt động này nhất định là hắn phải tham gia.
- Đi thôi! Đồng Cường nói một tiếng với Thú bá, chúng ta xuất phát... A... Hoàng cung! Ngay lập tức Nhậm Kiệt mở cửa đi ra, ngáp một cái rồi cất bước đi xuống phía dưới.
- Phiếu cơm lão đại! Ngươi... ngươi cứ như vậy đi sao? Nhìn thấy bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ của Nhậm Kiệt, tay cầm quần áo vừa đi vừa mặc, còn nói cho Đồng Cường lập tức sẽ lên đường, mập mạp vội chay theo nói.
- Thế nào, không được sao? Nhậm Kiệt quay đầu nhìn mập mạp. Thực ra hiện tại trừ có chút mơ hồ, không có rửa mặt, chưa có ăn điểm tâm, ngoài ra quần áo cái gì đều rất bình thường, cũng như lúc bình thường thôi. Về phần chuyện rửa mặt gì đó, có thể làm sau trong linh thú tọa giá, trên đường làm còn có thể tiết kiệm một chút thời gian nữa!
- Hôm nay chính là ngày mừng thọ Hoàng thái hậu, chúng ta ăn mặc thế nào không có ai quan tâm, nhưng ngươi dù gì cũng là gia chủ, đi ra ngoài ăn mặc tùy ý như ngươi, khẳng định lại có một đám người nhảy ra moi móc tật xấu! Thật ra cũng không nói ra được cái gì, nhưng đối với yến hội thượng tầng của Minh Ngọc Hoàng Triều, mập mạp cũng đã đi theo Nhậm Kiệt tham dự mấy lần, yến hội chính thức vẫn có một vài bộ trang phục long trọng đặc biệt.
- Nếu như hôm nay mập mạp ngươi nói ta mặc như thế không được, thì ta sẽ lập tức trở về đổi một chút. Tuy nhiên hiện tại ta cũng coi như chỉnh tề, sạch sẽ là được rồi. Về phần đám người đó, để ý tới bọn họ làm gì chứ, chỉ cần quan tâm người mình nên quan tâm, về phần đám tiện nhân kia, ngươi có làm gì bọn họ đều giống nhau đê tiện như vậy. Nếu quá quan tâm tới cảm nhận của bọn họ, thì cứ mặc quần cộc, thả cái rắm gì người khác đều phải ngửi vậy! Nhậm Kiệt vừa nói vừa đi xuống lầu.
- Xì... Nghe Nhậm Kiệt nói lời này, mập mạp bị chọc cho không nhịn được bật cười khì một tiếng.
Nhưng sau đó nghĩ tới lời nói phía trước của Nhậm Kiệt, lập tức cảm thấy trong lòng ấm áp, cảm giác rất kỳ diệu, rất...
Chính nàng cũng nói không rõ, bất quá đột nhiên cảm giác hôm nay thời tiết thật rất tốt.
- Hôm nay thời tiết thật tốt quá! Ha ha... Đi... Xuất phát! Mập mạp vui vẻ đi theo phía sau Nhậm Kiệt bước lên linh thú tọa giá, thấy Đồng Cường một thân áo giáp hoa lệ mới nói một câu.
Thời tiết... Thật tốt? Đồng Cường đột nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này ngay cả mặt trời đều không nhìn thấy, không trung tuy rằng không u ám lắm, nhưng đều là mây che lấp ánh nắng, hơn nữa gió còn không nhỏ, ngay cả ánh nắng cũng chưa nói tới, ở đâu ra khí trời tốt.
Đồng Cường kỳ quái lắc lắc đầu, tuy nhiên cũng không quan tâm, phất tay một cái, người cận vệ đội liền hộ vệ linh thú tọa giá chạy thẳng tới hoàng cung.
- Phiếu cơm lão đại, cái kia... Ngày hôm qua ngươi nói tặng ta một bộ trang sức... A a... Ta tự nhiên là không cần dùng tới. Nhưng sau đó ta nghĩ lại, đột nhiên nhớ lại ta còn có một người thân thích ở xa, nhà hắn có một biểu muội. Năm đó lúc ta lưu lạc hắn đối với ta thật tốt, cho nên ta muốn tặng nàng một bộ, cái kia... Dù sao nếu không tốn công lắm, lúc chế tạo cho lục thẩm ngươi hãy thuận tiện giúp ta làm một bộ đi! Cái vấn đề này đêm qua đã khiến mập mạp rối tung rất lâu, suy nghĩ rất lâu, rốt cục nghĩ ra vì sao không lấy một cái cớ...
“Hả! Thay biểu muội mình muốn một bộ trang sức! Cái này ai mà không nói ra được chứ! Tuy nhiên chờ tới giờ mới nói, giỏi lắm!” Nhậm Kiệt ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, vốn là một câu nói đơn giản mà mập mạp phải ấp a ấp úng rặn từng chữ một.
Nghe mập mạp nói lời này, thiếu chút nữa Nhậm Kiệt bật cười phun nước bọt ra ngoài. Con bà nó! Người này lại nghĩ ra một câu trả lời dở tệ như vậy, còn cái gì biểu muội...
- Vật kia mà mất công cái gì chứ! Chỉ nói với quan hệ giữa chúng ta này, cho dù phí công sức ta cũng phải làm tốt cho ngươi. Huống chi là ngươi muốn tặng cho biểu muội ngươi! Nhậm Kiệt cố nén cười, nhìn mập mạp nói: - Biểu muội của ngươi có xinh đẹp hay không?.
- Hả... này, rất xinh đẹp đấy! Mập mạp sửng sốt một chút, không nghĩ tới Nhậm Kiệt lại hỏi vấn đề này, liền thuận miệng đáp lời.
- Ngươi là định tặng cho nàng làm tín vật đính ước hay là các ngươi đã có lòng với nhau rồi, đến lúc đó đưa cho nàng tốt hơn! Nhậm Kiệt nhíu mày hướng về phía mập mạp, hỏi trêu mập mạp.
- Khụ... Khụ... Mập mạp vốn tưởng là Nhậm Kiệt thuận miệng hỏi một câu liền xong, nghe Nhậm Kiệt nói tới chuyện này có chút chột dạ, cầm nước lên uống một hớp. Đột nhiên Nhậm Kiệt nói thêm một câu thiếu chút nữa làm cho nàng sặc nước, liên tiếp ho khan không ngừng.
- Ha ha... Nhậm Kiệt cười một tràng, rồi rất nghiêm túc nói: - Ngươi xem, để ta nói trúng rồi chứ? Nói thật mập mạp này, ngươi mập như vậy mà ngươi nói biểu muội ngươi rất đẹp, vóc người biểu muội ngươi có giống như vậy hay không?
Nhậm Kiệt giơ hai tay ước lượng một chút, đường cong xinh đẹp mê người kia, đúng là lúc trước hắn nhìn thấy hình dáng chân chính của mập mạp nàng.
- Cái gì... so sánh cái gì vậy? Phiếu cơm lão đại! Ngươi bây giờ thật là... ngươi nghĩ gì thế? Chúng ta là thân thích, ta xem nàng như thân muội muội vậy! Mập mạp bị nói rất là hoảng loạn, vội vàng phân bua.
- Này, như vậy à! Không có quan hệ thì ngươi nói sớm một chút đi! Đúng rồi, lần sau giới thiệu cho ta đi! Nhậm Kiệt vừa nói, vừa nhích lại gần mập mạp, lấy cùi chỏ huých mập mạp một cái, nói rất là thân mật.
- Phiếu cơm lão đại! Ngươi nhanh lên thu thập một chút, quần áo xốc xếch, ta đi ra trước xem thử đến đâu rồi! Mập mạp cảm giác quả thực không ở lại được nữa, liền đứng dậy đi ra ngoài, nhưng lúc sắp đi đến cửa linh thú tọa giá lại ngừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua Nhậm Kiệt: - Dù sao ta đã đáp ứng sẽ tặng biểu muội ta một bộ lễ vật tốt, phiếu cơm lão đại ngàn vạn lần đừng quên!
Mập mạp nói xong, giống như chạy nạn nhanh chóng vọt ra ngoài. Sau khi ra ngoài nàng thở phì phò một hồi lâu, làm cho Thú bá lúc bình thường luôn lẳng lặng ngồi ở đó, cũng không khỏi nhìn mập mạp một cái rất lấy làm lạ.
Mập mạp cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại cũng không nói ra được là chuyện gì: Chẳng lẽ lời nói dối của mình bị phiếu cơm lão đại nhìn thấu, nhưng cũng không giống: Chẳng lẽ chỉ là mình suy nghĩ quá nhiều.
- Ha ha... Mập mạp vừa chạy ra, Nhậm Kiệt cũng không nhịn được nữa, nằm dài ở đó cất tiếng cười to...
Mừng đại thọ Hoàng thái hậu tự nhiên không tầm thường, hơn nữa năm nay là chỉnh thọ, cho dù là mừng Hoàng thái hậu 70 tuổi cũng đã không nhỏ, dù sao chỉ cần không có đột phá đến Âm Dương Cảnh, dù có một số dược liệu kéo dài tuổi thọ, có thể sống tới trăm tuổi cũng đã là cực hạn.
Cho nên Hoàng đế quyết định tổ chức lớn, vì thế khắp chốn mừng vui, cả Minh Ngọc Hoàng Triều đều đắm chìm trong bầu không khí khánh chúc.
Hoàng đế sớm đã ban thánh chỉ đại xá thiên hạ, không ít tội nhân tương đối nhẹ trực tiếp phóng thích, tội chưa đáng chém thì trực tiếp đặc xá, tử hình đổi thành một loại lưu đày, những diện tương ứng khác cũng có không ít chỗ tốt.
Dù sao Minh Ngọc Hoàng Triều phát triển đã nhiều năm như vậy, của cải còn là vô cùng hùng hậu, mượn cơ hội lần này, Hoàng đế cũng cần tăng thêm uy vọng.
Cộng thêm sắp tới tân niên, nên bầu không khí náo nhiệt đẩy lên đến đỉnh điểm. Thời điểm này người đi vào hoàng cung cũng nối liền không dứt, bất quá đa số người từ ngoài hoàng cung cũng đều xuống xe, xuống ngựa, xuống kiệu đi bộ vào trong đó. Mà khi linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt xuất hiện, thì một đường nhanh chóng đi thẳng vào hoàng cung.
- Nhậm gia chủ ngài thế nào giờ này mới tới... Thái giám ở cửa vừa thấy Nhậm Kiệt, vẻ khó chịu trên mặt hắn không cần nói, nhưng hắn cũng không dám nói nhiều, dù sao hắn chỉ là một thái giám...
Bởi vì từ sáng sớm đến tối bận rộn đã lâu, đối với vô số người mà nói, có thể đi vào hoàng cung tham gia đại yến có Hoàng đế cùng Hoàng thái hậu, đó là chuyện vinh hạnh bực nào... nên trời còn chưa tối ngày trước đã có rất nhiều người tới chờ đợi ở bên ngoài rồi.
Vị này lại đến muộn, hiện tại là lúc nào rồi, mặt trời lên cao không nói, các loại hoạt động đang tiến hành hắn mới tới đây.
Nếu đổi là một người khác, chỉ sợ ngay cả từ đại môn bên ngoài cũng không vào được.
- Thiên địa dầy đức, tấm lòng của ức vạn triệu dân đều... Lúc này, mơ hồ có thể nghe truyền đến thanh âm trong đại điện xa xa, hẳn là đang tuyên đọc thứ gì đó.
- Này... không phải không cho vào rồi chứ? Mập mạp vừa thấy xu thế này, lập tức cảm giác có điều gì đó không đúng.
- Là không cho vào sao? Nhậm Kiệt đột nhiên nhìn về phía tên thái giám, hỏi...
Gã thái giám dường như nhớ lại các loại nghe đồn gần đây về Nhậm Kiệt: Nhậm gia chủ này gần đây phải nói là rất nổi danh, chuyện náo loạn ngay cả bọn họ những người luôn ở trong hoàng cung cũng cảm thấy khó tin. Nghĩ tới người này dám lấy ra Miễn Tử Ngọc Bài để giết người, gã thái giám vốn lời nói ra tới miệng lại vội vàng nuốt xuống, hắn cũng không muốn xui xẻo.
- Cái này... cái này ta thật không quyết định được, xin Nhậm gia chủ ngài thứ lỗi. Ngài trước chờ ở chỗ này một chút, ta đi tìm Thiệu phó tổng quản Thiệu Đức, sẽ trở lại ngay! Gã thái giám nói nhẹ nhàng một câu, sau đó xoay người bước nhanh về phía cách đó không xa.