Tà Thiếu Dược Vương

Chương 189: Nhỏ không hiểu chuyện lớn cũng hồ đồ

Thiên Long kiếm trang... Thiên Long... Thiên Long...

Chiến Thiên Long, không lẽ...

- Không sai, Chiến thúc thúc Chiến Thiên Long của ngươi vốn họ Long, là con trai của Long Ngạo, trang chủ Thiên Long kiếm trang. Tuy nhiên năm đó hắn không hợp với lão cha liền bỏ ra ngoài, sau đó gặp đại ca cùng ta, tên này mới đổi thành Chiến Thiên Long... Nói tới đây, lục gia Nhậm Thiên Tung cười khổ bất đắc dĩ nói: - Chiến thúc thúc của ngươi là tính tình như thế, nói không đánh bại lão cha thì không trở về.

- Thì ra là vậy, không ngờ Chiến thúc thúc còn có núi dựa lớn như thế. Lần trước ở Minh Ngọc sơn trang nghe lão Đan Vương có nhắc, tám đại vương gia xếp hạng thứ hai là Kiếm Vương. Đối rồi, lục thúc, ngươi là Tu La Vương, vậy mà mãi vẫn không nói cho ta đấy. Lúc này Nhậm Kiệt mới hiểu ra được, Chiến thúc thúc gần như cùng nhịp thở với nhà mình, nhưng hoàng đế cùng các đại gia tộc khác kiêng kỵ hắn như vậy là bởi nguyên nhân gì. Đừng thấy cha con bọn họ căng thẳng với nhau, người khác không dám mặc kệ bối cảnh như thế.

- Cái gì Tu La Vương, người ta kêu bậy thôi. Nhậm Thiên Tung khoát tay rõ ràng không muốn nói chuyện này, rồi nói: - Một mặt nguyên nhân là bởi Chiến thúc thúc ngươi, mặt khác Kiếm Vương Long Ngạo không giống những người khác, thực lực bản thân mạnh mẽ, cũng rất bội phục phụ thân ngươi, hắn không làm loạn, cho nên mới cùng Minh Ngọc sơn trang còn tồn tại.

Thấy lục thúc không muốn nhắc tới chuyện Tu La Vương, Nhậm Kiệt cũng không hỏi tới, tiếp tục nghe lục thúc nói chuyện.

- Tình hình năm đó cơ bản là thế, Ngọc Tuyền đạo nhân năm đó cực kỳ hung hãn, thủ hạ đông đảo. Mà quặng mỏ Ngọc Tuyền Sơn hắn phát hiện ra có vô số hầm ngầm, địa mạch, bởi vì khai thác mấy chục năm mà bên trong đan xen khắp nơi. Năm đó lúc khai thác đã gặp rất nhiều dư nghiệt của Ngọc Tuyền đạo nhân, có điều năm đó bọn họ bị đánh thảm, cho nên tương đối thì ngẫu nhiên va chạm một chút không nghiêm trọng.

- Vậy hiện giờ mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn thế nào? Nghe lục thúc nói xong ngọn nguồn quặng mỏ Ngọc Tuyền Sơn năm đó, cùng ý tưởng thay đổi của hoàng đế, Nhậm Kiệt mới bắt đầu hỏi tình hình hiện tại.

- Hiện tại... Lục gia Nhậm Thiên Tung suy nghĩ rồi nói: - Từ sau khi phụ thân ngươi hoàn toàn bàn giao mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn cho hoàng gia, hoàng đế liền bắt đầu thay đổi những người năm đó. Phụ thân ngươi ở đây còn không sao, nhưng mấy năm gần đây, sau khi phụ thân ngươi rời Nhậm gia thì động tác của hắn càng lớn, hôm nay ở trong mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn gần như không còn người năm đó. Nhưng cũng may, trong một số người hắn tự cho là tín nhiệm, còn có người của lục thúc bố trí, tuy nhiên những người đó không tính là trung tâm, căn cứ tin tức cho thấy, mấy năm gần đây dư nghiệt Ngọc Tuyền đạo nhân ở mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền đạo nhân ngày càng quấy rầy dữ dội, nghe nói mấy lần hoàng đế phái quân đội cùng cường giả siêu cấp xuống tiêu diệt cũng không có kết quả. Nhưng mà, dù thế hoàng đế cũng không đến mức không duyên cớ đi đưa cục thịt béo đến chỗ ngươi, lấy hiểu biết nhiều năm với hắn, ta cực kỳ khẳng định.

Nhậm Kiệt gật đầu: - Ta cũng biết, trong đó khẳng định xảy ra vấn đề, nhìn nhỏ thì khẳng định mạch khoáng linh ngọc không kiếm ra 3000 vạn tiền ngọc một năm, nhìn lớn thì quá nửa đây là cái bẫy. Dư nghiệt chỉ là một nguyên nhân, sản lượng thì sao?

- Sản lượng hẳn không thành vấn đề! Nói tới chuyện này, lục gia Nhậm Thiên Tung khẽ cau mày: - Tuy rằng đại ca đã từng nói, năm đó Ngọc Tuyền đạo nhân liều mạng khai thác, cộng thêm năm đó đại ca cùng hoàng đế chiếm được cũng vì cần dùng mà khai thác số lượng lớn, nhưng quặng mỏ Ngọc Tuyền Sơn vô cùng trù phú, chẳng qua là địa hình đan xen phức tạp, khai thác khó khăn một chút. Vốn là có thể đủ khai thác trăm năm, dù có một mực khai thác điên cuồng, trong vòng năm ba chục năm cũng không thành vấn đề mới đúng. Trên thực tế, ba người Nhậm Quân Dương cũng rất rõ ràng, bởi vì một đoạn thời gian dài trước kia chính là đại ca để bọn họ phụ trách chuyện ở đó.




- Có lẽ hoàng đế chính là lợi dụng tâm tính tự cho là biết của bọn họ, nếu là thế, vậy thì gần đây đã xảy ra vấn đề mà chúng ta không biết, xem ra thật sự phải nghiên cứu kỹ lưỡng. Đúng rồi, lục thúc, mấy vị trưởng lão quá hưng phấn, quá kích động nhảy vào, theo ý ta là nên dạy cho bọn họ một bài học, cũng cho bọn họ thăm dò xem xảy ra chuyện gì, thuận tiện cũng mượn việc này làm những người âm thầm chú ý cứ đắc ý trước đã, tự cho rằng kế hoạch thành công, để bọn họ vui vẻ một hồi. Dù sao mấy người Nhậm Quân Dương là trưởng lão Nhậm gia, hơn nữa nếu lần này bỏ mặc, vậy cũng sẽ làm Nhậm gia có chút tổn thất.

Dù theo Nhậm Kiệt thấy, tổn thất này như khối u ác tính, nhưng chuyện này vẫn phải nói với lục thúc một tiếng, bởi vì tiếp theo hắn càng muốn ra tay cắt bỏ khối u ác tính này.

Vừa nghe lời này, lục gia Nhậm Thiên Tung lập tức hiểu được ý của Nhậm Kiệt, sau đó ngạc nhiên nhìn hắn. Bởi vì tiếp xúc gần đây nên hắn biết, Nhậm Kiệt tuyệt đối không phải hàng người nóng vội gấp gáp, càng sẽ không vội vả nắm quyền, nhưng sao bây giờ lại đột nhiên nghĩ tới muốn ra tay dọn dẹp các trưởng lão kia.

- Dọn dẹp bọn họ thì không nóng vội, nhưng bọn họ luôn nhảy lên nhảy xuống, phải đè bọn họ một chuyến. Giai đoạn trước mắt ta còn lấy bọn họ chắn đằng trước, nhưng nhất thiết phải từng bước dọn dẹp bọn bọn họ. Lần này đúng là cơ hội, nhưng bởi tình huống lần này đặc biệt, đối phó bọn họ lúc này sẽ làm tổn thất người Nhậm gia, tuy rằng tổn thất là người của bọn họ, nhưng...

- Nhớ kỹ, ngươi là gia chủ, lục thúc ta chỉ có thể giúp đỡ ngươi đi một đoạn. Ngươi đưa ra quyết định chính là Nhậm gia quyết định, thịt thối nhiều hơn chỉ có chỗ xấu, lục thúc vẫn hiểu đạo lý này. Ngươi cứ việc yên tâm lớn mật mà làm, bên phía Mặc Hồng có tình báo thay đổi gì cũng sẽ thông báo trước cho ngươi, ngươi cần lục thúc thì cứ việc nói. Lục gia Nhậm Thiên Tung cũng không phải hạng đàn bà, dứt khoát nói.

- Có lục thúc nói câu này thì ta yên tâm, nhưng mà chuyện quặng mỏ Ngọc Tuyền Sơn vẫn phải nghiên cứu kỹ lượng. Đến lúc đó lục thúc ngươi tìm cho ta mấy người quen thuộc quặng mỏ Ngọc Tuyền Sơn, còn có người ở giai đoạn hiện tại.

- Trước khi ngươi đến ta đã căn dặn Mặc Hồng đi an bài, đồng thời bảo hắn cố gắng tìm nhiều tin tức về mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn. Trên thực tế những năm gần đây ta vì chuyện lục thẩm, cũng vì mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn hoàn toàn trả lại hoàng gia, ta cũng không quá để ý. Bằng không, sẽ không chỉ có mấy tin tức này, tuy nhiên ngươi không cần vội, sẽ có tin tức rất nhanh. Về phần đám người Nhậm Quân Dương, ôi, sở dĩ bọn họ tích cực như thế, nhất định là nghĩ chuyện này đơn giản, cho rằng hoàng đế chỉ vì mất kỹ thuật khai thác của Nhậm gia, cùng với không biết nơi đó. Nếu đơn giản như thế, nhiều năm trước hoàng đế đã sớm hợp tác với Nhậm gia rồi.

- Kỹ thuật khai thác? Nhậm Kiệt nhìn lục thúc hỏi.

- Năm đó dưới tay đại ca đông đảo kỳ nhân dị sĩ, kỹ thuật khai thác mạch khoáng linh ngọc của Nhậm gia là tốt nhất trong Minh Ngọc Hoàng Triều. Năm đó sau khi hoàn toàn trả lại mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn cho hoàng gia, người gia tộc ta tự nhiên cũng rút. Hơn nữa năm đó Nhậm gia phụ trách khai thác, biết rõ tình huống bên trong, thực tế khi đó đám người Nhậm Quân Dương xem như người phụ trách, ước chừng bọn họ cho rằng mình càng hiểu rõ hơn. Khi đó ta còn không rõ chuyện này, nhưng ngẫu nhiên nghe đại ca nhắc tới, nói mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề, không cần thiết vì chuyện này rước lấy hoàng đế đả kích không chừa đường sống đối với Nhậm gia, có lẽ vấn đề mà ngươi mới nói, chính là điều mà đại ca nói năm đó. Nhậm Thiên Tung hồi tưởng tình huống năm đó, kết hợp hiện trạng hôm nay, nói ra.

- Ừm, rất có thể. Thật ra trong này có vấn đề, chỉ cần người ta nghĩ sâu một chút là nhìn ra được. Nhưng vẫn cứ tiếp tục hãm sâu vào đó, chính là những người tự cho rằng mình giỏi hơn người khác. Nhậm Kiệt cũng gật đầu.

Nói xong lại chạm cốc với lục thúc, sau đó hai người ngươi một lời ta một câu trò chuyện, nói tới chuyện trước kia, nói tới Nhậm Kiệt làm ra điềm lành, dị tượng, cho tới Minh Ngọc sơn trang, cho tới...

Các hoạt động mừng thọ Hoàng thái hậu kết thúc thì trời đã tối, tuy nhiên ba vị trưởng lão trở về từ hoàng cung lúc này vẫn còn trong hưng phấn, về đến Nhậm gia cũng không nghỉ ngơi, ngược lại lập tức đi Nghị Sự Đại Điện.

- Quá tốt, thật không ngờ chuyện hoang đường như thế lại biến thành chuyện tốt thế này, mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn lại lần nữa trở về tay Nhậm gia chúng ta. Nhậm Hàn Lâm nghẹn đã lâu, lúc này trở về cuối cùng cũng nói ra.

Nhậm Văn Húc cũng tươi cười đầy mặt: - Hơn nữa lần này chỉ cần nộp 3000 vạn tiền ngọc mỗi năm mà thôi, còn lại đều là bản thân Nhậm gia thu về, chúng ta cứ ra sức khai thác.

- Không sai, 10 năm, đủ để Nhậm gia chúng ta đạp lên nấc thang mới, năm đó Nhậm gia chính là dựa vào mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn trỗi dậy, mới có 20 năm huy hoàng gần đây. Nhậm Hàn Lâm cũng gật đầu nói.

Lần này trở về, không chỉ ba vị trưởng lão bọn họ, đồng thời cùng vào Nghị Sự Đại Điện còn có Nhậm Cường, Nhậm Hạo. Tuy rằng hai người là tiểu bối, nhưng hôm nay đều đã là tướng quân, lại là đại biểu của Nhậm Thiên Hoành cùng Nhậm Thiên Kỳ, có đủ tư cách ngồi trong này, có điều lúc này hai người lại không hưng phấn như thế.

- Nhậm Cường, Nhậm Hạo, xem các ngươi như có lời muốn nói, về đến nhà mình, có gì cứ việc nói. Nhậm Quân Dương cũng mỉm cười, thái độ trưởng bối hiền hòa nói.

- Ta thì không sao, chẳng qua cảm thấy không đúng... Nhậm Cường không biết nên nói sao, gãi đầu như rất khó chịu.

Nhậm Hạo suy ngẫm nhìn ba vị trưởng lão Nhậm Quân Dương, nói: - Hay là để ta nói, ta tin thật ra ba vị trưởng lão cũng đều nhìn ra, bởi vì ngay cả tên Nhậm Kiệt kia cũng cảm thấy không đúng, một câu may mắn trời cho đó còn không phải nói hắn hoàn toàn không tin hoàng đế sẽ tặng không đồ tốt như vậy. Trên thực tế Hoàng thượng không có lý do cho Nhậm gia chúng ta mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, Hoàng thượng một mực không yên lòng đối với Nhậm gia, không chèn ép đã là chuyện tốt, làm sao lại đưa cho một phần đại lễ.

- Đúng, đúng... Nhậm Cường vừa nghe, gật đầu liên tục, vừa rồi hắn chỉ cảm thấy không đúng, nhưng cụ thể thế nào thì không rõ, Nhậm Hạo vừa nói hắn liền nói ra cảm nghĩ của mình.

- Ha ha... Nghe được lo lắng của Nhậm Cường và Nhậm Hạo, Nhậm Quân Dương cười nói: - Các ngươi có điều không biết, năm đó mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn là do chúng ta phụ trách khai thác, khi đó mỗi năm có thể sản xuất mấy chục vạn khối linh ngọc hạ phẩm, mấy vạn khối linh ngọc trung phẩm, thậm chí có khi còn xuất hiện linh ngọc thượng phẩm cực hiếm, cộng thêm tài liệu chế luyện tiền ngọc khác. Khi đó mỗi năm mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn sản xuất ngọc cùng tiền ngọc tổng cộng có giá trị trên 300 triệu tiền ngọc, có một năm liên tiếp xuất hiện linh ngọc thượng phẩm cùng không ít linh ngọc trung phẩm, sản lượng đỉnh cao đạt tới 600 triệu tiền ngọc, nếu không năm đó Nhậm gia cùng hoàng đế làm sao mượn mạch khoáng linh ngọc này tích lũy đủ thực lực.

300 triệu... 600 triệu, nghe mấy chữ này, Nhậm Cường cùng Nhậm Hạo không khỏi hít một hơi lạnh, bởi vì mấy chữ này quá lớn, vì những con số này quá lớn, dù đổi thành linh ngọc trung phẩm cũng phải mấy chục vạn khối, quá khủng bố.


Nhìn thấy hào quang nóng bỏng trong mắt hai người, Nhậm Quân Dương tiếp tục nói: - Năm đó là chúng ta phụ trách mới có sản lượng khai thác như thế, bởi vì người khác căn bản không hiểu kỹ thuật khai thác của Nhậm gia, không ai quen thuộc chỗ đó hơn chúng ta. Sau khi Nhậm gia rút lui, nghe nói sản lượng khai thác hàng năm liền giảm xuống hằng năm, ước chừng đã nhiều năm cộng thêm những chỗ dò thám ban đầu đã khai thác hết, sản lượng khai thác hàng năm ước chừng sẽ không quá 5000 vạn tiền ngọc, mà trong đó đầu tư nhân lực, vật lực to lớn sợ là phải hai ba ngàn vạn. Tính như vậy còn không bằng bán ân tình cho Nhậm gia chúng ta khai thác, nếu hắn có thể kiếm được danh tiếng tốt nâng đỡ Nhậm Kiệt, còn có thể thu được lợi ích, rút đi nhiều nhân lực, vật lực cùng những chuyện khác.

- Không sai, năm đó là chúng ta cùng quản lý, nếu để Nhậm gia chúng ta tiếp tục khai thác, dù cho hiện tại không thể so sánh với năm đó, mỗi năm cũng khai thác được trăm triệu tiền ngọc, dù ở đó còn co dư nghiệt của Ngọc Tuyền đạo nhân, hoặc là những vấn đề khác, cũng sẽ thu lợi to lớn. Nhậm Văn Húc liền đắc ý nói.

- Thì ra là thế, nếu vậy thì tự nhiên là tốt... Nhậm Hạo nghe xong, thế mới gật đầu hiểu ra, chẳng qua hắn vẫn mơ hồ cảm thấy chuyện này có gì không đúng. Nhưng hắn không quá quen thuộc tình huống Ngọc Kinh Thành, cộng thêm mấy vị trưởng lão tự tin như vậy, hơn nữa cũng hiểu mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, hắn cũng không nói gì thêm.

- Chuyện này các ngươi cứ yên tâm, đúng rồi, phụ thân các ngươi có đề cập khi nào trở về không? Nhậm Quân Dương chuyển đổi đề tài, đây mới là vấn đề mà hắn thật lòng muốn hỏi. Trước kia Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ xây dựng lực lượng của riêng mình ở bên ngoài, mấy người bọn họ quản lý gia tộc, vẫn luôn bình yên vô sự.

Kết quả mấy tháng gần đây Nhậm Kiệt dày vò như vậy, bọn họ qua ngày càng thêm khó, nhất là gần đây lục gia Nhậm Thiên Tung rõ ràng có khuynh hướng đứng ra nói chuyện cho Nhậm Kiệt, càng làm bọn họ sợ hãi.

- Ai mà biết, vừa nói chuẩn bị trở về, bên kia liền xảy ra chuyện, hiện tại chiến sự kéo dài làm sao tùy tiện rời đi. Nhậm Cường vừa nghe liền lắc đầu.

Nhậm Hạo thấy Nhậm Quân Dương nhìn sang mình, hắn cũng đành cười khổ nói: - Nhị trưởng lão, quả thật là chiến sự căng thẳng, tuy rằng hiện tại Minh Ngọc Hoàng Triều không có gì, nhưng biên ải lại chiến sự không ngừng. Điểm này thì hoàng đế rõ ràng nhất, nếu không phải vì nguyên nhân này, thọ yến Hoàng thái hậu 70 thì mấy người cha ta không trở về, còn không phải bị hiềm nghi nắm giữ binh quyền tự lập. Hơn nữa lâu nay, hoàng đế luôn nghĩ cách áp chế lực lượng Nhậm gia, cũng không dám có bố trí gì với hai bên này, cũng không phải hắn không muốn, mà là hiện tại hắn không dám làm bậy.

Nhậm Cường nói tương đối thẳng thắn, Nhậm Hạo suy tính một chút, bởi vì Nhậm Quân Dương đã năm lần bảy lượt phái người mời bọn họ trở về mở hội nghị trưởng lão. Lúc này dù hỏi tùy ý, nhưng lại có một ý nghĩa khác, cho nên hắn cũng giải thích toàn diện hơn, hoặc nói là cứng rắn hơn.

Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc nhìn đối phương, đều có bất đắc dĩ.

- Chiến sự biên cương quan trọng hơn, nhưng mà nếu lần này các ngươi trở về, coi như đại biểu phụ thân các ngươi...

Nhậm Quân Dương còn chưa nói hết, Nhậm Hạo lập tức nói: - Nhị trưởng lão, chúng ta chỉ đại biểu phụ thân mang quà tặng cho Hoàng thái hậu, chuyện khác thì không thể đại biểu phụ thân ra quyết định.

- Ha ha... Nhậm Quân Dương thấy Nhậm Hạo phản ứng như thế, lập tức cười nói: - Quả nhiên là hổ phụ không có khuyển tử, thế hệ này Nhậm gia ta có được con cháu như vậy, thế hệ già chúng ta cũng yên lòng, nếu Nhậm Kiệt có được một nửa như các ngươi. Thôi, không nói chuyện này, thật ra ta muốn nói không phải hội nghị trưởng lão toàn thể gia tộc, các ngươi có thể khẩn cấp liên lạc phụ thân các ngươi một chút, dù sao lần này hoàng đế ban thưởng mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn cũng là một kỳ ngộ lớn, nhưng vấn đề là làm sao phân phối tài nguyên này. Ý của ta là, hai người Thiên Hoành, Thiên Kỳ ở bên ngoài cũng không dễ dàng, gia tộc phải cung cấp ủng hộ. Cho nên, lần này khai thác mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, mỗi năm chia 1 thành cho bọn họ.

- Tuy nhiên gần đây gia chủ làm việc không ấn theo lẽ thường, nếu chỉ riêng chúng nói cũng vô ích, không đưa ra quyết định cuối cùng, nếu hắn muốn làm loạn, vậy thì rắc rối. Dù sao gia chủ nhỏ tuổi, rất thích làm bậy, các ngươi cũng biết. Tuy nhiên nếu các ngươi có thể đại biểu phụ thân đưa ra quyết định chuyện này, vậy 5 phiếu thông qua, dù cho gia chủ cũng không có quyền quản lý vấn đề phân phối mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn. Nhậm Quân Dương dù sao đa mưu túc trí, để cho đứa nhỏ đại biểu phụ thân của bọn họ để quyết định chuyện gia chủ thì khẳng định không thể nào, đến lúc đó cũng không đứng vững được.

Nhưng giai đoạn hiện tại, trước tiên tạo quan hệ tốt, tặng một phần đại lễ tranh thủ bọn họ ủng hộ, coi như chuẩn bị cho bước tiếp theo. Bởi vì đến lúc đó dù cho đẩy ngã gia chủ Nhậm Kiệt, lại đưa lên gia chủ mới, cũng phải đàm phán với bọn họ, cho nên lúc này Nhậm Quân Dương bạo tay trực tiếp tặng một phần lễ lớn.

- 1 thành... Nhậm Cường còn không phản ứng lại.

Nhậm Hạo ánh mắt sáng ngời, dù không đạt đến mức quá cỡ 300 triệu, 600 triệu như Nhậm Quân Dương nói, chỉ cần có thể đạt đến quá trăm triệu một năm, vậy bọn họ cũng sẽ thu vào ngàn vạn tiền ngọc. Tuy rằng quản lý nhiều tỉnh, nắm giữ trăm vạn đại quân, nhưng ai lại ngại nhiều tiền, huống gì một hơi hơn 1000 vạn tiền ngọc.

- Nếu là chuyện này, vậy không có gì, trước khi đi phụ thân cũng cho ta một chút quyền lực, ta luôn ủng hộ các vị trưởng lão. Nhậm Hạo cười gật đầu, trực tiếp đồng ý.

- Ha ha... Tốt, có tiền đồ, nếu vậy cho người gọi gia chủ đến đây, hôm nay chúng ta xác định chuyện này, đỡ cho sau này vị gia chủ thích làm bừa kia lại làm ra chuyện. Nhậm Quân Dương nói rồi gọi thủ hạ, lập tức thông báo gia chủ đến đây có chuyện trọng đại cần thương lượng.

Trên thực tế, hắn cũng có chút sợ, bởi vì gần đây Nhậm Kiệt làm ra một chuyện lớn hơn một chuyện, hắn ngẫm lại cũng nhức đầu. Khó có khi Nhậm Cường, Nhậm Hạo đều ở đây, bọn họ đại biểu phụ thân của mình, hiện tại 5 phiếu căn bản không cần Nhậm Thiên Tung biểu quyết, vậy có thể đưa ra bất cứ quyết định nào. Đến lúc đó Nhậm Kiệt gia chủ kia kêu gào lăn lộn, muốn gây chuyện cũng vô dụng.

Điểm này Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc cũng nghĩ tới, ngẫm lại lúc trước Nhậm Kiệt bùng nổ răn bảo bọn họ, mắng bọn họ không cách nào cãi lại, lúc này bọn họ cảm thấy cuối cùng cơ hội đã đến.

Bằng tính tình của thằng nhãi kia, vừa nghe đến Ngọc Tuyền Sơn không cho hắn quản lý, thậm chí không kiếm được chỗ tốt nào, khẳng định sẽ nổi giận.

Nhưng lần này khác với trước, hắn có nổi giận thế nào, dù cho Nhậm Thiên Tung nói chuyện cũng vô ích. Đám người Nhậm Thiên Kỳ, Nhậm Thiên Hoành duy trì, đây là quyết định cuối cùng, trừ khi bọn họ muốn chống lại cả gia tộc, vào lúc này để cho thằng nhãi kia biết trưởng lão hội lợi hại, xem sau này hắn còn lớn lối nữa không.




- Nhị trưởng... trưởng lão.... Không bao lâu sau, người phái ra đã trở về, chẳng qua sắc mặt người này rất kỳ quái, nhìn bọn họ như khó nói được.

- Có chuyện gì, không phải bảo ngươi gọi gia chủ tới hay sao? Gia chủ đâu? Nhị trưởng lão thấy bộ dạng thủ hạ, sắc mặt trầm xuống. Khó có cơ hội tốt như thế, hiện tại hắn đang mong chờ, kết quả người lại không đến.

- Gia chủ... Gia chủ... Nói ngài ấy không đến... Người này nhìn Nhậm Quân Dương, lại nhìn đám người Nhậm Văn Húc, sắc mặt càng thêm khó coi.

Rầm! Nhậm Quân Dương vỗ mạnh lên bàn, giận dữ quát: - Nói cho kỹ càng, ngay cả lời cũng không nói rõ, rốt cuộc là chuyện gì, ngươi không nói rõ ràng cho hắn đây là đại hội trưởng lão đại biểu toàn thể gia tộc thông báo hay sao?

- Nói... có nói... Người kia sợ tới mức vội quỳ xuống, giọng run run nói: - Nhưng nguyên văn của gia chủ là, nhị trưởng lão quả nhiên đủ bệnh, gia chủ nói... các người có bệnh, hắn không rảnh điên theo các người. Buổi tối không ngủ được muốn uống rượu hoa ca hát, ai rảnh đi mở đại hội trưởng lão gia tộc gì với các người. Nói... nói các người có bệnh thì mau đi coi, khuya rồi không ngủ được ở đó mà làm rối. Còn... còn nói...

Lúc này người đưa lời kia đã mồ hôi đầy đầu, không cách nào không toát mồ hôi được, hắn nói lời như vậy mà trong lòng run sợ, nhưng không nói không được. Cho nên hắn chỉ có thể cố gắng, không ngừng nhấn mạnh nguyên văn của gia chủ, mình chỉ là người truyền lời thôi.

- Khốn kiếp, thấy chưa, các người thấy chưa... Nhậm Hàn Lâm tức giận vỗ bàn, tay run run chỉ vào người kia.

Nhậm Văn Húc cũng nổi giận: - Đây là gia chủ Nhậm gia chúng ta, đây là gia chủ Nhậm gia chúng ta đấy....

Nhậm Cường, Nhậm Hạo cũng đều sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Nhậm Kiệt lại nói thế, nên biết xảy ra chuyện lớn phải thương lượng, bất cứ khi nào cũng phải đến, sao hắn lại thế được.

- Còn nói gì? Nhậm Quân Dương trầm giọng quát hỏi.

- Gia chủ... gia chủ còn nói, hai đứa nhỏ không hiểu chuyện, trở về cũng không biết thỉnh an gia chủ, các ngươi già cũng không hiểu chuyện hay sao. Thật có chuyện gấp, bảo các ngươi đi tìm... tìm hắn, hắn không rảnh tới tìm các người, còn... còn nữa, tối tay gia chủ uống rượu, không thèm để ý các người, bảo các người có chuyện gì ngày mai tới. Còn có... bảo... bảo các người dạy dỗ kỹ hai tiểu tử không hiểu chuyện, cái gì gọi là quy củ. Chỉ một đoạn lời như thế, người chuyển lời nói xong liền như mệt lả, thầm than mình chọc ai chứ, truyền lời cũng đau khổ như vậy.

- Hội nghị trưởng lão gia tộc, hắn lại dám như thế.

- Có hai người bọn họ ở đây, vậy cũng coi là đại hội trưởng lão toàn thể gia tộc, hắn quả thực quá càn rỡ.

- Ngày càng quá đáng, ngày càng quá đáng.

Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc tức giận đến đứng lên, hận không thể ra tay, đáng tiếc căn bản không tìm được mục tiêu.

-Má nó, cho mời cái gì, hắn tính là cái gì. Nhậm Cường vừa nghe là mắng hai người mình, cũng căm giận.

Nhậm Hạo thì khẽ nhíu mày, bởi vì dựa theo quy củ bình thường, bọn họ quả thật trước tiên phải thỉnh an gia chủ, báo cáo tình huống mới đúng. Nhưng nếu làm đại biểu phụ thân, lấy danh nghĩa đại hội trưởng lão toàn thể gia tộc thì có thể trực tiếp gọi gia chủ qua đây.

Chẳng qua lúc này mặc kệ nổi giận thế nào, muốn thế nào, Nhậm Kiệt hoàn toàn không thèm để ý bọn họ, làm bọn họ chỉ có thể trút giận vào không khí.

back top