- Ồ, chẳng lẽ tiểu tử này phát hiện chúng ta đang chú ý hắn? Lục gia Nhậm Thiên Tung ở trong vùng rừng rậm nguyên thủy của mình, quay đầu nhìn về phía Vân Phượng Nhi đứng cạnh.
Lúc này Vân Phượng Nhi đứng ngay bên cạnh Nhậm Thiên Tung, đồng dạng cũng cùng Nhậm Thiên Tung nhìn chăm chú phương hướng chỗ ở của Nhậm Kiệt. Bên phái Nhậm Kiệt tuy rằng vận dụng trận pháp công kích, nhưng một số trận pháp khác cũng không vận dụng, hơn nữa hai người bọn họ đối với trận pháp nơi đó hiển nhiên cũng đều không quen thuộc.
Vừa rồi sự tình nổ ra, cường giả Thần Thông Cảnh trong gia chủ có tư thế động thủ, nhất là hơi thở của ba trưởng lão đám người Nhậm Quân Dương ở chỗ ở của Nhậm Kiệt bùng nổ lập tức dẫn tới sự chú ý của Nhậm Thiên Tung và Vân Phượng Nhi, chuyện về sau bọn họ nhìn từ đầu tới cuối.
- Hẳn là phát hiện, chỉ là hắn mới Chân Khí Cảnh, làm sao có thể phát hiện thần thức của chúng ta đang chú ý bọn họ. Hơn nữa, dấu tay này là ý gì? Vân Phượng Nhi nói, rất tò mò học theo Nhậm Kiệt, làm ra dấu tay OK.
Nhậm Thiên Tung nhìn thấy Vân Phượng Nhi nghi hoặc nhìn mình, hắn cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu nói: - Bí mật của tiểu tử này là người ta nhìn thấy nhiều nhất, ngươi vĩnh viễn không biết hắn sẽ làm những gì. Tựa như vừa rồi ồn ào đến loại trình độ đó, ta còn tưởng rằng hắn sẽ liên hệ với ngươi ta, cho ta ra mặt hỗ trợ. Dù sao hiện tại bệnh của nàng khỏi rồi, ta cũng có thể rời khỏi nơi này.
- Có phải là rất thất vọng hay không?
Vân Phượng Nhi nghe đến đó, không khỏi cười khúc khích, nhẹ nhàng đùa cánh tay lục gia Nhậm Thiên Tung nói: - Đứa cháu này của chúng ta cũng không phải là đèn cạn dầu, hắn cũng sẽ không khách khí với chúng ta. Chỉ là ta phỏng chừng hắn cho rằng những chuyện này, những người này căn bản không đáng giá vận dụng chỗ dựa vững chắc như lục thúc, cho nên ngươi phải chuẩn bị sẵn, một khi tiểu tử này lên tiếng tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.
- Ha ha... Nghe thấy vậy, lục gia Nhậm Thiên Tung vui vẻ cười nói: - Phượng nhi nàng vừa nói vậy, ta thật đúng là phải cố gắng hơn, vừa lúc mấy ngày này nhờ phúc của nàng, lực lượng của ta cũng có dấu hiệu khôi phục, thậm chí có dấu hiệu tăng trưởng, xem ra về sau phải càng thêm cố gắng.
Bởi vì Ngọc Vô Song ở chỗ của mình, Ngọc Thành tới Nhậm Kiệt cũng không kỳ quái chút nào. Nhậm Kiệt hôm nay kỳ quái chính là, Ngọc Thành làm sao hiện tại mới tới. Bởi vì căn cứ tình huống của Ngọc Vô Song, Nhậm Kiệt đã đoán được, rõ ràng là Minh Ngọc sơn trang đang tiến hành bảo vệ đặc biệt đối với Ngọc Vô Song, hơn nữa trận chiến Minh Ngọc sơn trang lúc trước bọn họ tranh đoạt Ngọc Vô Song lại càng nói rõ vấn đề.
Ngọc Thành có thể yên tâm cho Ngọc Vô Song cùng mình ra ngoài đã rất không tệ rồi, rồi lại yên tâm cho nàng ở chỗ mình một đêm, điều này càng làm Nhậm Kiệt kỳ quái.
Tuy nhiên khi Nhậm Kiệt ra ngoài đón nhìn thấy Ngọc Thành lập tức biết xảy ra chuyện, bởi vì lúc này sắc mặt của Ngọc Thành thoạt nhìn không có vấn đề gì nhưng trong ánh mắt lại có một cỗ hơi thở vô cùng trầm lặng, cô đơn, mất mát.
Càng khiến người ta lo lắng chính là, lực lượng của hắn rõ ràng hao tổn quá độ. Đường đường cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, mặc dù chỉ là tầng 3, nhưng chỉ cần bước vào Âm Dương Cảnh thì pháp lực liền vô cùng cường đại, âm hồn ngưng tụ mặc dù không nói pháp lực cuồn cuộn không dứt nhưng cũng tuyệt đối rất khó xuất hiện loại tình huống này.
Lại nhìn bộ dạng Ngọc Thành cũng không giống trải qua ác chiến, không giống bị thương, luyện đan hoặc là cứu người?
- Nhậm gia chủ, nha đầu Vô Song ở đây cho ngài thêm phiền. Ngọc Thành cười tiến lên, còn không biết tình huống của hắn dưới thần thức của Nhậm Kiệt đã hoàn toàn bại lộ.
- Nào có thêm phiền gì, ngày hôm qua chúng ta cùng chơi rất vui vẻ, tuy nhiên nàng hiện tại dường như còn chưa tỉnh. Phòng khách quá câu thúc, chúng ta vào trong vườn hoa ngồi một hồi đi. Nhậm Kiệt cũng không muốn làm cho chính thức như vậy câu nệ như vậy, cho nên cũng không mời Ngọc Thành đi vào phòng khách mà là xoay người mời hắn cùng vào vườn hoa sau nhà.
Đây là một vườn hoa cỡ không bằng hai bãi bóng, cái này ở Nhậm gia không tính là đặc biệt lớn, chính là ở hậu viện chỗ ở của Nhậm Kiệt, là thuộc về vườn hoa nhỏ cũng là địa phương tương đối riêng tư, như vậy có thể càng thêm tùy ý thân cận.
Ngọc Thành tự nhiên không có ý kiến, đi theo Nhậm Kiệt tới vườn hoa nhỏ phía sau, tùy ý đi tới.
- Đứa bé Nhân Long này cha mẹ qua đời sớm, cộng thêm từ nhỏ ta không biết quản giáo, hơn nữa hắn tính tình kiêu ngạo, tâm tình còn có chút không thành thục, nếu như có chỗ đắc tội Nhậm gia chủ ngàn vạn chớ so đo. Trên thực tế lần này tới Ngọc Kinh Thành, một mục đích lớn nhất của lão tổ tông chính là muốn cho ta và Nhậm gia chủ nhiều qua lại, Nhậm gia chủ đối với Minh Ngọc sơn trang ta có ân lớn tái tạo, sau khi ta tới Ngọc Kinh Thành biết Nhậm gia chủ gần nhất cũng đang làm tiệm thuốc. Nếu như muốn bắt đầu giao thiệp mua bán đan dược, có gì cần cứ việc lên tiếng, Minh Ngọc sơn trang ta nhất định toàn lực trợ giúp. Thánh Dược Đường hôm nay toàn diện bị mập mạp tiếp quản, cộng thêm mập mạp nghiên cứu ra một ít dược phẩm mới, hôm nay việc làm ăn của tiệm thuốc gần với sòng bạc.
Tuy nhiên bởi vì mập mạp tiếp quản, nhất là sau khi từ Yêu Thú Thâm Uyên trở về, triệt bỏ tất cả đan dược, sau khi dọn sạch đan dược đơn độc chuyên làm dược phẩm, tuy rằng thị trường rất rộng rãi, ở phía dưới bán phi thường tốt nhưng cũng rước lấy không ít người chê bai.
Cho rằng Nhậm gia dù sao không như Thánh Dược Đường có Thánh Đan Tông sau lưng ủng hộ như vậy, không có biện pháp lại kinh doanh đan dược, cho nên mới không thể không toàn diện làm dược phẩm.
Tư duy cố định của mọi người, làm dược phẩm chính là cấp thấp, mà chỉ có kinh doanh đan dược mới là cấp cao. Điểm này Ngọc Thành hiển nhiên cũng biết, sau khi cùng Nhậm Kiệt tùy ý nói đôi câu, trước hết thay Ngọc Nhân Long nói xin lỗi lần nữa, sau đó nhắc tới chuyện này.
Nếu đổi là người khác nghe thấy trang chủ Minh Ngọc sơn trang nói lời như vậy, đoán chừng sẽ vui ngất trời. Nhưng Nhậm Kiệt lại không có cảm giác gì, hắn biết mập mạp tuyệt đối sẽ không cho phép đan dược tiến vào tiệm thuốc. Si mê của mập mạp đối với dược phẩm, sau khi đạt được ủng hộ và trợ giúp của Nhậm Kiệt, sau khi phát hiện lĩnh vực và ứng dụng rộng rãi của dược phẩm mới, đã hoàn toàn không để ý tới chuyện đan.
- Ta trước ở chỗ này thay mập mạp cám ơn trang chủ, tuy nhiên tạm thời hẳn là không cần. Mập mạp trước học kinh doanh, chờ về sau hắn đem dược phẩm hiểu rõ mới giao thiệp đan dược. Chuyện của Ngọc Nhân Long là chuyện nhỏ, ta thấy hắn chính là ở Minh Ngọc sơn trang quá lâu, bị chút suy sụp là tốt rồi. Nhậm Kiệt thuận miệng nói.
Ngọc Thành nghe xong không khỏi cười hai tiếng, bởi vì hắn không biết nên nói tiếp như thế nào.
- Ừm... Nhậm gia chủ, ngoài ra... còn có một việc muốn làm phiền ngươi. Ta bên này đột nhiên có một số việc, muốn cho Vô Song ở chỗ Nhậm gia chủ thêm một đoạn thời gian.
Ngọc Thành quả thật không tính là biết nói chuyện, Nhậm Kiệt trong lòng âm thầm cười lắc đầu.
- Vô Song ở chỗ ta tự nhiên không có vấn đề, tuy nhiên, xảy ra chuyện gì? Có cần ta hỗ trợ hay không? Nhậm Kiệt không đợi Ngọc Thành nói xong, đã thuận miệng đáp ứng, sau đó trực tiếp hỏi.
- A... Ồ, cái đó... Ngọc Thành lập tức ngây ra, sau đó nhất thời không biết nên nói như thế nào. Hiển nhiên hắn căn bản không nghĩ tới Nhậm Kiệt lại độtnhiên hỏi như vậy, càng thêm chưa từng nghĩ làm sao ứng đối. Đối mặt với Nhậm Kiệt hắn còn không muốn tùy ý nói dối, trên thực tế người như hắn cũng sẽ không tùy ý nói dối.
- Có phải là lão Đan Vương xảy ra chuyện hay không?
- Có phải là lão Đan Vương ở tại phụ cận Ngọc Kinh Thành xảy ra chuyện hay không?
- Bị thương rất nghiêm trọng hả?
- Ngươi... Ngươi làm sao biết? Nhậm Kiệt liên tiếp mấy câu hỏi thăm lập tức dọa đến Ngọc Thành, khiếp sợ nhìn về phía Nhậm Kiệt. Bởi vì Nhậm Kiệt càng nói càng cụ thể, thật giống như hắn biết.
Nhậm Kiệt trên thực tế là nhìn mặt Ngọc Thành sau đó không ngừng nói tiếp, nhìn thấy biến hóa nhỏ bé của Ngọc Thành đã đoán được mình nói đúng tám chín phần.
Nhìn thấy Ngọc Thành khiếp sợ, ngoài ý muốn như vậy, Nhậm Kiệt giải thích: - Phụ cận Ngọc Kinh Thành xuất hiện một cỗ yêu khí khổng lồ, rất có khả năng nghi là yêu đan của Thiên Yêu xuất thế, chuyện này chỉ cần đạt tới Âm Dương Cảnh là đều biết. Tình huống của lão Đan Vương ta còn hiểu hơn ngươi, chỉ càn có một tia cơ hội hắn khẳng định sẽ không bỏ qua. Yêu đan Thiên Yêu xuất hiện hắn nhất định sẽ tới xem. Cho nên lão Đan Vương đến phụ cận Ngọc Kinh Thành rất bình thường, xem ngươi thần tình ngưng trọng, thân thể pháp lực hao tổn quá độ, bộ dạng còn không giống chiến đấu, trừ luyện đan cũng chỉ có cứu người mới có thể như thế.
- Người có thể khiến ngài lão bỏ lại Vô Song, toàn lực không tiếc hết thảy cứu chữa cũng không nhiều, hao tổn nhiều lực lượng như vậy của ngươi còn không thu phục, với đan dược của Minh Ngọc sơn trang, với pháp lực của ngài, như vậy chỉ có thể nói rõ đối phương và ngài quan hệ không giống bình thường, thực lực hơn ngài quá nhiều, cho nên ta liền đoán được. Nhậm Kiệt sau khi nói xong, hơi hơi nhún vai.
Vừa nghe Nhậm Kiệt phân tích, Ngọc Thành cũng ngây ra, như vậy liền đoán được. Tuy nhiên ngẫm lại cũng quả thật, những thứ này nếu như tổ hợp lại, thật đúng là có thể đoán được.
- Tuy nhiên ta rất tò mò, với lực lượng âm dương dung hợp của lão Đan Vương hiện tại, ai có thể làm trọng thương hắn?
- Cái này... Ôi...
Nhắc tới chuyện này, Ngọc Thành cười khổ lắc đầu, không biết nên nói sao cho tốt.
- Thôi, chúng ta trên đường rồi nói, ta đi xem xem chuyện gì xảy ra. Cùng Ngọc Thành nói chuyện kỳ thật là rất phí sức, hơn nữa hiện tại chuyện của lão Đan Vương Nhậm Kiệt một mực ghi nhớ trong lòng, chỉ là hiện tại hắn cũng không có biện pháp giúp lão Đan Vương đột phá.
Nhưng dù sao còn có một năm, một năm đối với người khác mà nói rất ngắn, đối với Nhậm Kiệt mà nói lại có thể làm rất nhiều chuyện. Lúc ấy hắn sở dĩ nói với lão Đan Vương như vậy cũng là hắn có vài phần nắm chắc trong vòng một năm giải quyết vấn đề của lão Đan Vương.
Hiện tại xảy ra biến cố đột ngột, lão Đan Vương rồi lại đi tới Ngọc Kinh Thành, hơn nữa còn bị thương nặng, điều này thật sự khiến Nhậm Kiệt rất là kỳ quái, tự nhiên muốn xem xem chuyện gì xảy ra.
- Ừ... tốt... tốt. Như vậy thì làm phiền Nhậm gia chủ. Ngọc Thành ngây người một lát, lập tức tỉnh ngộ. Mình tại sao cũng phạm sai lầm giống như người khác, Nhậm Kiệt này cũng không phải là gia chủ bình thường, ở Minh Ngọc sơn trang chính là hắn cứu lão Đan Vương. Tuy rằng đến hiện tại mới thôi không người hiểu rõ hắn rốt cuộc là làm sao cứu được, nhưng hắn làm được.
Sau đó Ngọc Thành và người của Minh Ngọc sơn trang cũng đều phân tích, cũng cảm giác Nhậm Kiệt thỉnh thoảng lợi dụng những linh ngọc kia thông qua pháp bảo đặc thù liên hệ với người nào đó, thậm chí rất có khả năng là phụ thân hắn hoặc ai đó.
Nhưng bất kể ra sao, lúc trước cứu lão Đan Vương, hiện tại Ngọc Thành so với lúc trước càng thêm nhức đầu, vừa nghe Nhậm Kiệt nói như vậy chợt tỉnh ngộ, sau đó liên tục gật đầu.
Chờ sau khi lên linh thú tọa giá, Ngọc Thành vừa nói Nhậm Kiệt mới biết người rồi lại còn không ở Ngọc Kinh Thành mà là ở một địa phương ngoài Ngọc Kinh Thành 2700 dặm. Chỉ có điều Nhậm Kiệt lúc này cũng rốt cuộc có thời gian hỏi thăm rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có thể khiến lão Đan Vương âm dương dung hợp bị thương nặng.
Lúc này Vân Phượng Nhi đứng ngay bên cạnh Nhậm Thiên Tung, đồng dạng cũng cùng Nhậm Thiên Tung nhìn chăm chú phương hướng chỗ ở của Nhậm Kiệt. Bên phái Nhậm Kiệt tuy rằng vận dụng trận pháp công kích, nhưng một số trận pháp khác cũng không vận dụng, hơn nữa hai người bọn họ đối với trận pháp nơi đó hiển nhiên cũng đều không quen thuộc.
Vừa rồi sự tình nổ ra, cường giả Thần Thông Cảnh trong gia chủ có tư thế động thủ, nhất là hơi thở của ba trưởng lão đám người Nhậm Quân Dương ở chỗ ở của Nhậm Kiệt bùng nổ lập tức dẫn tới sự chú ý của Nhậm Thiên Tung và Vân Phượng Nhi, chuyện về sau bọn họ nhìn từ đầu tới cuối.
- Hẳn là phát hiện, chỉ là hắn mới Chân Khí Cảnh, làm sao có thể phát hiện thần thức của chúng ta đang chú ý bọn họ. Hơn nữa, dấu tay này là ý gì? Vân Phượng Nhi nói, rất tò mò học theo Nhậm Kiệt, làm ra dấu tay OK.
Nhậm Thiên Tung nhìn thấy Vân Phượng Nhi nghi hoặc nhìn mình, hắn cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu nói: - Bí mật của tiểu tử này là người ta nhìn thấy nhiều nhất, ngươi vĩnh viễn không biết hắn sẽ làm những gì. Tựa như vừa rồi ồn ào đến loại trình độ đó, ta còn tưởng rằng hắn sẽ liên hệ với ngươi ta, cho ta ra mặt hỗ trợ. Dù sao hiện tại bệnh của nàng khỏi rồi, ta cũng có thể rời khỏi nơi này.
- Có phải là rất thất vọng hay không?
Vân Phượng Nhi nghe đến đó, không khỏi cười khúc khích, nhẹ nhàng đùa cánh tay lục gia Nhậm Thiên Tung nói: - Đứa cháu này của chúng ta cũng không phải là đèn cạn dầu, hắn cũng sẽ không khách khí với chúng ta. Chỉ là ta phỏng chừng hắn cho rằng những chuyện này, những người này căn bản không đáng giá vận dụng chỗ dựa vững chắc như lục thúc, cho nên ngươi phải chuẩn bị sẵn, một khi tiểu tử này lên tiếng tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.
- Ha ha... Nghe thấy vậy, lục gia Nhậm Thiên Tung vui vẻ cười nói: - Phượng nhi nàng vừa nói vậy, ta thật đúng là phải cố gắng hơn, vừa lúc mấy ngày này nhờ phúc của nàng, lực lượng của ta cũng có dấu hiệu khôi phục, thậm chí có dấu hiệu tăng trưởng, xem ra về sau phải càng thêm cố gắng.
Bởi vì Ngọc Vô Song ở chỗ của mình, Ngọc Thành tới Nhậm Kiệt cũng không kỳ quái chút nào. Nhậm Kiệt hôm nay kỳ quái chính là, Ngọc Thành làm sao hiện tại mới tới. Bởi vì căn cứ tình huống của Ngọc Vô Song, Nhậm Kiệt đã đoán được, rõ ràng là Minh Ngọc sơn trang đang tiến hành bảo vệ đặc biệt đối với Ngọc Vô Song, hơn nữa trận chiến Minh Ngọc sơn trang lúc trước bọn họ tranh đoạt Ngọc Vô Song lại càng nói rõ vấn đề.
Ngọc Thành có thể yên tâm cho Ngọc Vô Song cùng mình ra ngoài đã rất không tệ rồi, rồi lại yên tâm cho nàng ở chỗ mình một đêm, điều này càng làm Nhậm Kiệt kỳ quái.
Tuy nhiên khi Nhậm Kiệt ra ngoài đón nhìn thấy Ngọc Thành lập tức biết xảy ra chuyện, bởi vì lúc này sắc mặt của Ngọc Thành thoạt nhìn không có vấn đề gì nhưng trong ánh mắt lại có một cỗ hơi thở vô cùng trầm lặng, cô đơn, mất mát.
Càng khiến người ta lo lắng chính là, lực lượng của hắn rõ ràng hao tổn quá độ. Đường đường cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, mặc dù chỉ là tầng 3, nhưng chỉ cần bước vào Âm Dương Cảnh thì pháp lực liền vô cùng cường đại, âm hồn ngưng tụ mặc dù không nói pháp lực cuồn cuộn không dứt nhưng cũng tuyệt đối rất khó xuất hiện loại tình huống này.
Lại nhìn bộ dạng Ngọc Thành cũng không giống trải qua ác chiến, không giống bị thương, luyện đan hoặc là cứu người?
- Nhậm gia chủ, nha đầu Vô Song ở đây cho ngài thêm phiền. Ngọc Thành cười tiến lên, còn không biết tình huống của hắn dưới thần thức của Nhậm Kiệt đã hoàn toàn bại lộ.
- Nào có thêm phiền gì, ngày hôm qua chúng ta cùng chơi rất vui vẻ, tuy nhiên nàng hiện tại dường như còn chưa tỉnh. Phòng khách quá câu thúc, chúng ta vào trong vườn hoa ngồi một hồi đi. Nhậm Kiệt cũng không muốn làm cho chính thức như vậy câu nệ như vậy, cho nên cũng không mời Ngọc Thành đi vào phòng khách mà là xoay người mời hắn cùng vào vườn hoa sau nhà.
Đây là một vườn hoa cỡ không bằng hai bãi bóng, cái này ở Nhậm gia không tính là đặc biệt lớn, chính là ở hậu viện chỗ ở của Nhậm Kiệt, là thuộc về vườn hoa nhỏ cũng là địa phương tương đối riêng tư, như vậy có thể càng thêm tùy ý thân cận.
Ngọc Thành tự nhiên không có ý kiến, đi theo Nhậm Kiệt tới vườn hoa nhỏ phía sau, tùy ý đi tới.
- Đứa bé Nhân Long này cha mẹ qua đời sớm, cộng thêm từ nhỏ ta không biết quản giáo, hơn nữa hắn tính tình kiêu ngạo, tâm tình còn có chút không thành thục, nếu như có chỗ đắc tội Nhậm gia chủ ngàn vạn chớ so đo. Trên thực tế lần này tới Ngọc Kinh Thành, một mục đích lớn nhất của lão tổ tông chính là muốn cho ta và Nhậm gia chủ nhiều qua lại, Nhậm gia chủ đối với Minh Ngọc sơn trang ta có ân lớn tái tạo, sau khi ta tới Ngọc Kinh Thành biết Nhậm gia chủ gần nhất cũng đang làm tiệm thuốc. Nếu như muốn bắt đầu giao thiệp mua bán đan dược, có gì cần cứ việc lên tiếng, Minh Ngọc sơn trang ta nhất định toàn lực trợ giúp. Thánh Dược Đường hôm nay toàn diện bị mập mạp tiếp quản, cộng thêm mập mạp nghiên cứu ra một ít dược phẩm mới, hôm nay việc làm ăn của tiệm thuốc gần với sòng bạc.
Tuy nhiên bởi vì mập mạp tiếp quản, nhất là sau khi từ Yêu Thú Thâm Uyên trở về, triệt bỏ tất cả đan dược, sau khi dọn sạch đan dược đơn độc chuyên làm dược phẩm, tuy rằng thị trường rất rộng rãi, ở phía dưới bán phi thường tốt nhưng cũng rước lấy không ít người chê bai.
Cho rằng Nhậm gia dù sao không như Thánh Dược Đường có Thánh Đan Tông sau lưng ủng hộ như vậy, không có biện pháp lại kinh doanh đan dược, cho nên mới không thể không toàn diện làm dược phẩm.
Tư duy cố định của mọi người, làm dược phẩm chính là cấp thấp, mà chỉ có kinh doanh đan dược mới là cấp cao. Điểm này Ngọc Thành hiển nhiên cũng biết, sau khi cùng Nhậm Kiệt tùy ý nói đôi câu, trước hết thay Ngọc Nhân Long nói xin lỗi lần nữa, sau đó nhắc tới chuyện này.
Nếu đổi là người khác nghe thấy trang chủ Minh Ngọc sơn trang nói lời như vậy, đoán chừng sẽ vui ngất trời. Nhưng Nhậm Kiệt lại không có cảm giác gì, hắn biết mập mạp tuyệt đối sẽ không cho phép đan dược tiến vào tiệm thuốc. Si mê của mập mạp đối với dược phẩm, sau khi đạt được ủng hộ và trợ giúp của Nhậm Kiệt, sau khi phát hiện lĩnh vực và ứng dụng rộng rãi của dược phẩm mới, đã hoàn toàn không để ý tới chuyện đan.
- Ta trước ở chỗ này thay mập mạp cám ơn trang chủ, tuy nhiên tạm thời hẳn là không cần. Mập mạp trước học kinh doanh, chờ về sau hắn đem dược phẩm hiểu rõ mới giao thiệp đan dược. Chuyện của Ngọc Nhân Long là chuyện nhỏ, ta thấy hắn chính là ở Minh Ngọc sơn trang quá lâu, bị chút suy sụp là tốt rồi. Nhậm Kiệt thuận miệng nói.
Ngọc Thành nghe xong không khỏi cười hai tiếng, bởi vì hắn không biết nên nói tiếp như thế nào.
- Ừm... Nhậm gia chủ, ngoài ra... còn có một việc muốn làm phiền ngươi. Ta bên này đột nhiên có một số việc, muốn cho Vô Song ở chỗ Nhậm gia chủ thêm một đoạn thời gian.
Ngọc Thành quả thật không tính là biết nói chuyện, Nhậm Kiệt trong lòng âm thầm cười lắc đầu.
- Vô Song ở chỗ ta tự nhiên không có vấn đề, tuy nhiên, xảy ra chuyện gì? Có cần ta hỗ trợ hay không? Nhậm Kiệt không đợi Ngọc Thành nói xong, đã thuận miệng đáp ứng, sau đó trực tiếp hỏi.
- A... Ồ, cái đó... Ngọc Thành lập tức ngây ra, sau đó nhất thời không biết nên nói như thế nào. Hiển nhiên hắn căn bản không nghĩ tới Nhậm Kiệt lại độtnhiên hỏi như vậy, càng thêm chưa từng nghĩ làm sao ứng đối. Đối mặt với Nhậm Kiệt hắn còn không muốn tùy ý nói dối, trên thực tế người như hắn cũng sẽ không tùy ý nói dối.
- Có phải là lão Đan Vương xảy ra chuyện hay không?
- Có phải là lão Đan Vương ở tại phụ cận Ngọc Kinh Thành xảy ra chuyện hay không?
- Bị thương rất nghiêm trọng hả?
- Ngươi... Ngươi làm sao biết? Nhậm Kiệt liên tiếp mấy câu hỏi thăm lập tức dọa đến Ngọc Thành, khiếp sợ nhìn về phía Nhậm Kiệt. Bởi vì Nhậm Kiệt càng nói càng cụ thể, thật giống như hắn biết.
Nhậm Kiệt trên thực tế là nhìn mặt Ngọc Thành sau đó không ngừng nói tiếp, nhìn thấy biến hóa nhỏ bé của Ngọc Thành đã đoán được mình nói đúng tám chín phần.
Nhìn thấy Ngọc Thành khiếp sợ, ngoài ý muốn như vậy, Nhậm Kiệt giải thích: - Phụ cận Ngọc Kinh Thành xuất hiện một cỗ yêu khí khổng lồ, rất có khả năng nghi là yêu đan của Thiên Yêu xuất thế, chuyện này chỉ cần đạt tới Âm Dương Cảnh là đều biết. Tình huống của lão Đan Vương ta còn hiểu hơn ngươi, chỉ càn có một tia cơ hội hắn khẳng định sẽ không bỏ qua. Yêu đan Thiên Yêu xuất hiện hắn nhất định sẽ tới xem. Cho nên lão Đan Vương đến phụ cận Ngọc Kinh Thành rất bình thường, xem ngươi thần tình ngưng trọng, thân thể pháp lực hao tổn quá độ, bộ dạng còn không giống chiến đấu, trừ luyện đan cũng chỉ có cứu người mới có thể như thế.
- Người có thể khiến ngài lão bỏ lại Vô Song, toàn lực không tiếc hết thảy cứu chữa cũng không nhiều, hao tổn nhiều lực lượng như vậy của ngươi còn không thu phục, với đan dược của Minh Ngọc sơn trang, với pháp lực của ngài, như vậy chỉ có thể nói rõ đối phương và ngài quan hệ không giống bình thường, thực lực hơn ngài quá nhiều, cho nên ta liền đoán được. Nhậm Kiệt sau khi nói xong, hơi hơi nhún vai.
Vừa nghe Nhậm Kiệt phân tích, Ngọc Thành cũng ngây ra, như vậy liền đoán được. Tuy nhiên ngẫm lại cũng quả thật, những thứ này nếu như tổ hợp lại, thật đúng là có thể đoán được.
- Tuy nhiên ta rất tò mò, với lực lượng âm dương dung hợp của lão Đan Vương hiện tại, ai có thể làm trọng thương hắn?
- Cái này... Ôi...
Nhắc tới chuyện này, Ngọc Thành cười khổ lắc đầu, không biết nên nói sao cho tốt.
- Thôi, chúng ta trên đường rồi nói, ta đi xem xem chuyện gì xảy ra. Cùng Ngọc Thành nói chuyện kỳ thật là rất phí sức, hơn nữa hiện tại chuyện của lão Đan Vương Nhậm Kiệt một mực ghi nhớ trong lòng, chỉ là hiện tại hắn cũng không có biện pháp giúp lão Đan Vương đột phá.
Nhưng dù sao còn có một năm, một năm đối với người khác mà nói rất ngắn, đối với Nhậm Kiệt mà nói lại có thể làm rất nhiều chuyện. Lúc ấy hắn sở dĩ nói với lão Đan Vương như vậy cũng là hắn có vài phần nắm chắc trong vòng một năm giải quyết vấn đề của lão Đan Vương.
Hiện tại xảy ra biến cố đột ngột, lão Đan Vương rồi lại đi tới Ngọc Kinh Thành, hơn nữa còn bị thương nặng, điều này thật sự khiến Nhậm Kiệt rất là kỳ quái, tự nhiên muốn xem xem chuyện gì xảy ra.
- Ừ... tốt... tốt. Như vậy thì làm phiền Nhậm gia chủ. Ngọc Thành ngây người một lát, lập tức tỉnh ngộ. Mình tại sao cũng phạm sai lầm giống như người khác, Nhậm Kiệt này cũng không phải là gia chủ bình thường, ở Minh Ngọc sơn trang chính là hắn cứu lão Đan Vương. Tuy rằng đến hiện tại mới thôi không người hiểu rõ hắn rốt cuộc là làm sao cứu được, nhưng hắn làm được.
Sau đó Ngọc Thành và người của Minh Ngọc sơn trang cũng đều phân tích, cũng cảm giác Nhậm Kiệt thỉnh thoảng lợi dụng những linh ngọc kia thông qua pháp bảo đặc thù liên hệ với người nào đó, thậm chí rất có khả năng là phụ thân hắn hoặc ai đó.
Nhưng bất kể ra sao, lúc trước cứu lão Đan Vương, hiện tại Ngọc Thành so với lúc trước càng thêm nhức đầu, vừa nghe Nhậm Kiệt nói như vậy chợt tỉnh ngộ, sau đó liên tục gật đầu.
Chờ sau khi lên linh thú tọa giá, Ngọc Thành vừa nói Nhậm Kiệt mới biết người rồi lại còn không ở Ngọc Kinh Thành mà là ở một địa phương ngoài Ngọc Kinh Thành 2700 dặm. Chỉ có điều Nhậm Kiệt lúc này cũng rốt cuộc có thời gian hỏi thăm rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có thể khiến lão Đan Vương âm dương dung hợp bị thương nặng.