Nhậm Kiệt mắng một trận, nhưng Đồng Cường lại không nổi giận, hai mắt trong nón giáp vàng lại vui vẻ, vô cùng vui vẻ, đã nhiều năm chưa cười qua rồi.
Đồng Cường khoát tay, ầm ầm 126 thớt ngựa, toàn bộ đội cận vệ nhảy xuống, bọn họ đều không khống chế, cố ý tạo thành xung động này.
Mọi người cảm giác như động đất, tiếp theo lấy Đồng Cường cầm đầu, 126 thành viên đội cận vệ đều quỳ một gối xuống.
- Bái kiến gia chủ. 126 thành viên đội cận vệ cùng quát lên vang vọng mười mấy dặm xung quanh, cũng để cho những người đó giật nảy mình. Cái bái kiến này còn thuyết phục hơn bất cứ lời nào.
- Phản rồi... Đồng Cường, ngươi muốn làm gì, trưởng lão hội phụ tá gia chủ nắm cai quản công việc lớn nhỏ Nhậm gia, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản sao? Nhậm Hàn Lâm cả người run run mắng.
- Xằng bậy, gia chủ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, Đồng Cường ngươi muốn làm gì? Nhậm Quân Dương sắc mặt trầm xuống, tay cầm một khối ngọc bài, có nó có thể triệu tập hộ vệ gia tộc bất cứ lúc nào, khối ngọc này bài cũng đại biểu cho quyền thế trưởng lão hội bọn họ có thể cai quản tất cả công việc lớn nhỏ của Nhậm gia.
- Lão gia chủ nói là trưởng lão hội quản lý công việc gia tộc, nhưng đội cận vệ là lực lượng riêng của gia chủ, cũng không phải của gia tộc. Bình thường gia chủ không có yêu cầu và mệnh lệnh đặc thù gì, chúng ta sẽ nghe gia tộc an bài, một khi gia chủ có lệnh, lệnh của gia chủ, bất luận đúng sai, thề sống chết chấp hành.
Thanh âm Đồng Cường trầm trọng như trước, sau khi nói xong khoát tay cho 126 thành viên đứng dậy.
Tuy rằng giờ phút này từng người đều một thân áo giáp hoa lệ, nhưng làm cho người ta có cảm giác không giống nhau là, vốn bọn họ giống như tượng trưng, nhưng giờ khắc này lại có một loại sát khí, sát khí chưa từng có từ trước đến nay.
- Chuyện này... Nghe Đồng Cường nói vậy, Nhậm Hàn Lâm cũng không khỏi sửng sốt, lập tức nhìn về phía Nhậm Quân Dương, lại phát hiện Nhậm Quân Dương khẽ gật đầu.
Tại sao có thể như vậy, nhưng hắn vẫn tức giận hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Nhậm Kiệt: - Gia chủ, đủ rồi, giờ thả hắn xuống, chúng ta tới tổ từ.
- Không rảnh, không có thời gian, không có tâm tình. Đánh hắn thì sao, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng không hiểu tôn ti, dám quát tháo bản gia chủ, ra lệnh cho gia chủ, còn răn dạy đội trưởng đội cận vệ của bản gia chủ, chỉ huy tọa giá gia chủ, nhục mạ bằng hữu gia chủ. Bản gia chủ thật muốn hỏi tam trưởng lão ngươi, ai cho hắn lá gan này, ai đề bạt người như vậy làm chứ phó tổng quản, phó tổng quản Nhậm gia quyền cao chức trọng chẳng lẽ là loại người không để gia chủ vào mắt sao?
Theo các ngươi đi, con bà nó, ta là gia chủ dựa vào cái gì phải nghe các ngươi, nghe cái rắm.
A!
Nhậm Hàn Lâm cũng không nghĩ tới, Nhậm Kiệt lại trả lời như vậy.
Nhậm Tiền Trình bị Thiết Tháp ném xuống, được mấy tên người hầu đỡ lấy. Nhìn thấy tam trưởng lão đến, từng người tức giận đứng đậy, lại nghe tam trưởng lão muốn dẫn Nhậm Kiệt đi tổ từ, nụ cười trên mặt còn chưa giãn ra đã trợn tròn mắt rồi.
Tên này lại dám nói với tam trưởng lão như thế, mình không nghe lầm chứ?
Đừng nói bọn họ, đội cận vệ, Cao Nhân cũng ngây người.
Mình không nghe lầm chứ, không phải nghe lầm, lúc trước ở hoàng cung tuy rằng Nhậm Kiệt rất kiêu ngạo, nhưng ở trong ấn tượng của bọn họ, vừa gặp tam trưởng lão chỉ sợ Nhậm Kiệt không xong, đây là chuyện gì vậy?
Vừa rồi đối phó Nhậm Tiền Trình cũng không nói, dù sao hắn chỉ là một phó tổng quản mà thôi, dưới đại tổng quản còn có 3 vị tổng quản, 12 vị phó tổng quản, 36 vị quản sự, 72 vị phó quản sự, 106 gã chấp sự và 360 phó chấp sự. Mà toàn bộ Nhậm gia, dòng chính, trực hệ, dòng thứ, tôi tớ, hạ nhân cộng hết lại tới 3 vạn người đấy.
Phó tổng quản còn là cháu của tam trưởng lão, thực ra địa vị không thấp, nếu như trước kia Nhậm Thiên Hành tự nhiên một câu là xong, nhưng bây giờ Nhậm Kiệt đối phó một tên phó tổng quản bọn hộ đã đủ giật mình rồi, hiện giờ ngay cả trưởng lão cũng dám chống đối.
Không, không phải là chống đối, đây là đang chất vấn, đang răn dạy a. Trong lúc mọi người ngây người, Nhậm Kiệt cũng ở trên linh thú tọa giá từ trên cao nhìn xuống tam trưởng lão.
- Chúng ta cũng không cần đi tổ từ, hôm nay ở đây, tam trưởng lão ngươi cho ta một lời giải thích đi, hắn ỷ vào người nào thế? Nhậm Kiệt trực tiếp nhìn Nhậm Hàn Lâm nói: - Ngươi cũng giải thích cho ta, theo gia pháp thì nên xử trí như thế nào, bản gia chủ đánh hắn như vậy có chỗ nào không đúng. Con bà nó, đây là trưởng lão hội các ngươi giúp bản gia chủ quản lý gia tộc sao, một tên phó tổng quản cũng dám nhục mạ bản gia chủ, lần trước bản gia chủ từng mắng qua các ngươi. Mặt mũi của bản gia chủ chính là mặt mũi của Nhậm gia, ta con mẹ nó mất mặt các ngươi còn vui vẻ hả?
Nhậm Hàn Lâm lập tức chết đứng tại chỗ, bởi vì nếu đựa theo Nhậm Kiệt nói, tội của Nhậm Tiền Trình rất lớn. Nhậm Tiền Trình là cháu của hắn cho nên hắn rành rẽ nhất, bình thường đều ỷ vào mình khẳng định rất kiêu ngạo, nhưng cũng vì hắn cũng vừa đắc thế, cho nên cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Giờ phút này nghe Nhậm Kiệt nói vậy, đột nhiên nhìn về phía bốn người hầu của Nhậm Tiền Trình, bốn người này thấy vậy đều sợ cúi đầu không dám nói.
Nhậm Hàn Lâm cũng ngậm miệng, nếu Nhậm Kiệt nói không sai vậy thì...
Nhậm Kiệt lúc đầu cũng không tính làm vậy, cũng không có ý định cãi với bọn họ, mình là gia chủ, dựa vào cái gì mà phải giải thích cho bọn họ, muốn giải thích cũng phải bọn hộ giải thích cho mình mới đúng.
Nhìn thấy Nhậm Hàn Lâm bị Nhậm Kiệt hỏi trả lời không được, mập mạp còn ghế cạnh Nhậm Kiệt nói, đây còn là phiếu cơm lão đại sao?
Quá hung hãn rồi!
Loại cảm giác này có chút tương tự khi dễ những kể không có bối cảnh trước kia, chỉ là hôm nay đầu tiên là hắn đánh thiên tài Cao gia Cao Bằng, sau ở đại điện lại mắng gia chủ Cao gia, làm cho gia chủ Phương gia tức muốn chết, hiện giờ lại còn mắng cho đám trưởng lão trước kia hắn sợ nhất một trận. Đều là quần áo lụa là, nhưng mà loại quần là áo lụa này thật sướng.
Cao Nhân cảm giác hôm nay không uổng phí, ở một bên hắn cũng cảm thấy thật thích, vô cùng phấn khích.
Bất kính với gia chủ, dĩ chủ phạm thượng, làm việc vượt quyền hạn, chẳng phân biệt được tôn ti, chiếu theo gia pháp đủ để đánh côn! Nếu dây dưa tiếp, làm lớn chuyện này hơn, mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, khẳng định Nhậm Tiền Trình khó giữ được tánh mạng.
Nhưng Nhậm Tiền Trình tuy rằng không có thiên phú tu luyện gì, nhưng dù sao cũng là cốt nhục duy nhất của đệ đệ Nhậm Hàn Lâm, hơn nữa lúc này lại ở ngay trước cửa chính Nhậm gia, cho nên liên quan tới mặt mũi, quyền uy của Nhậm Hàn Lâm, không, liên quan đến nhị trưởng lão Nhậm Quân Dương, tam trưởng lão Nhậm Hàn Lâm, tứ trưởng lão Nhậm Văn Húc. Dù sao quan hệ giữa Nhậm Tiền Trình và Nhậm Hàn Lâm mọi người đều biết, nếu hắn thật sự bị đánh côn, ba người chủ trì công việc thường ngày của gia tộc bọn họ cũng mất hết mặt mũi.
Nhậm Kiệt dù sao cũng là gia chủ, hơn nữa tại trường hợp công khai này, đám người Đồng Cường cũng ở đây. Những người này, người vừa mới lên chức như Nhậm Tiền Trình không rõ ràng lắm, là vì những năm gần đây bọn họ mai danh ẩn tích, thỉnh thoảng ngẫu nhiên xuất lực trong trường hợp trọng đại của gia tộc. Cho nên không ít người gia tộc đều cho rằng bọn họ chỉ biết hưởng thụ, giống như là đội danh dự, nhưng đám trưởng lão Nhậm Quân Dương lại rất rõ ràng.
Đây là đám cấm vệ quân tinh anh nhất theo Nhậm Thiên Hành thời kỳ toàn thịnh, cấm vệ quân là những người mạnh nhất từ trong mấy trăm vạn quân tuyển ra, cũng là đám người trung thành nhất. Mà những người này cũng không chỉ là thế hệ này, bọn họ thậm chỉ còn là người đời trước, thậm chí mấy đời Nhậm gia, đám người Đồng Cường lại là cô nhi, từ nhỏ theo Nhậm Thiên Hành lăn lộn, cuối cùng chỉ còn lại nhiêu đây. Đám người kia một khi nói gì, tuyệt đối không phải nói giỡn.
Nếu lúc này bọn họ muốn cứng rắn mang Nhậm Kiệt đi hoặc là làm những chuyện khác, Nhậm Kiệt chỉ cần ra lệnh một tiếng, những người này khẳng định sẽ mặc kệ hậu quả...
Nhậm Hàn Lâm bị Nhậm Kiệt hỏi đến trán lấm tấm mồ hôi, quay đầu nhìn Nhậm Quân Dương nhờ giúp đỡ.
- Đáng ghét, bại hoại gia tộc, một tên phó tổng quản nho nhỏ cũng dám làm ra chuyện này, chuyện này trưởng lão hội nhất định sẽ xử lý, cho gia chủ một câu trả lời thuyết phục. Xin gia chủ di giá, vào trong giải quyết, tránh cho người ngoài chê cười. Dù sao cũng công khai, một ít chuyện liên quan tới gia tộc không tiện nói.
Nhậm Quân Dương nhìn về phía Nhậm Tiền Trình bị đánh thành đầu heo mắng một trận, tiếp đó đổi giọng, lần đầu tiên, lần đầu tiên hạ giọng hỏi thăm Nhậm Kiệt. Không còn dùng cái giọng cậy già, tuy rằng chỉ là tạm thời, nhưng cũng là lần đầu tiên từ lúc Nhậm Kiệt lên làm gia chủ.
Chịu thua!
Bất luận là Cao Nhân, hay là Nhậm Tiền Trình, còn có thủ hạ của hắn và người xung quanh đều sững sờ.
Tuy rằng nhị trưởng lão nói khá uyển chuyển, nhưng chỉ cần người hơi có đầu óc là biết nhị trưởng lão đang chịu thua.
Trời ạ, không nghe lầm chứ, gia chủ như thế... Như vậy, nhị trưởng lão bọn họ lại chịu thua...
Ngẫm lại lúc tới ba vị này còn khí khí thế thế, còn giương cung bạt kiếm, trong nháy mắt lại chịu thua, đúng là khó tin.
- Ừ... Nhậm Kiệt hơi hơi trầm ngâm, tiếp đó khoát tay với Thiết Tháp: - Nếu nhị trưởng lão nói như vậy, ta sao không tin ba vị chứ?
Nhìn thấy Nhậm Kiệt nói với thuộc hạ của hắn, ba người Nhậm Quân Dương có chút không dám tin, cũng không biết bọn họ nghĩ gì. Đám người kia cho mình cơ hội đưa ra yêu cầu, hơn nữa từ trong giọng nói của Nhậm Quân Dương cũng để lộ ra, có thể nhượng bộ một chút về tiền tiêu vặt.
Ta kháo, thật con mẹ nó tưởng mình là tiểu hài tử, cho cục đường là mở lòng sao?
Mình làm vậy là không muốn tranh đoạt với bọn họ, hôm nay thu thập Nhậm Tiền Trình cũng chỉ là thuận tay cho bọn hắn 1 cái cảnh cáo, đỡ cho về sau lại có mắt như mù. Mượn cơ hội này để cho cục diện cởi mở một chút, dù sao hắn không muốn tiếp tục sống uất ức như trước.
Nhưng chính hắn rất rõ ràng, bây giờ hắn muốn mở cái video ở thần thức hải ra, một tháng phải cần tới mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn lượng vàng mới được. Trước mắt muốn đạt được từ gia tộc hiển nhiên không thể, cũng may Phương gia sắp có thu hoạch, cho nên Nhậm Kiệt cũng lười vô nghĩa với bọn họ.
- Còn có mấy tên này, gia chủ hạ lệnh bắt người cũng dám cản trở, chiếu theo gia pháp mỗi người đánh 60 côn, hiện tại, lập tức chấp hành, tốt lắm, bản gia chủ mệt rồi!
Nhậm Kiệt căn bản không đi trưng cầu ý kiến của đám người nhị trưởng lão, sau khi hạ lệnh kêu Cao Nhân lên linh thú tọa giá, không cần nhiều lời để Thú bá đánh chạy vào gia tộc.
Nhìn tọa gia Nhậm Kiệt tiến vào gia tộc, những người gia tộc vốn đứng xa xem đều nhường đường, cung kính cúi đầu.
Đồng Cường bảo mọi người lên ngựa, lưu lại một đội cùng Thiết Tháp chấp hành gia pháp, hắn cùng người còn lại che chở Nhậm Kiệt tiến vào Nhậm gia.
- Ngươi xem đi, người sắp bị đánh chết rồi, hắn muốn làm gì, quả thực... Nhậm Hàn Lâm đỡ Nhậm Tiền Trình giờ phút này người không ra người, heo không ra heo, vừa thấy bộ dáng Nhậm Tiền Trình, hắn lại cảm thấy khó thở.
- Hừ, loại phế vật này, còn không bằng trực đánh cho chết đi. Bảo người đưa hắn đi, về sau ta không muốn nhìn thấy hắn trong gia tộc nữa, hai người các ngươi đi theo ta.
Nhậm Quân Dương nói xong, tức giận phất tay áo rời đi. Vốn bọn họ ở trong Nghị Sự Đại Điện đợi gia tộc tới, hiện tại lại tới chỗ này nhượng bộ, biến hóa này đã không còn như lúc trước Nhậm Kiệt vì tiền tiêu vặt mà bạo phát ở Nghị Sự Đại Điện nữa, bọn họ mơ hồ có chút bất an!
Đồng Cường khoát tay, ầm ầm 126 thớt ngựa, toàn bộ đội cận vệ nhảy xuống, bọn họ đều không khống chế, cố ý tạo thành xung động này.
Mọi người cảm giác như động đất, tiếp theo lấy Đồng Cường cầm đầu, 126 thành viên đội cận vệ đều quỳ một gối xuống.
- Bái kiến gia chủ. 126 thành viên đội cận vệ cùng quát lên vang vọng mười mấy dặm xung quanh, cũng để cho những người đó giật nảy mình. Cái bái kiến này còn thuyết phục hơn bất cứ lời nào.
- Phản rồi... Đồng Cường, ngươi muốn làm gì, trưởng lão hội phụ tá gia chủ nắm cai quản công việc lớn nhỏ Nhậm gia, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản sao? Nhậm Hàn Lâm cả người run run mắng.
- Xằng bậy, gia chủ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, Đồng Cường ngươi muốn làm gì? Nhậm Quân Dương sắc mặt trầm xuống, tay cầm một khối ngọc bài, có nó có thể triệu tập hộ vệ gia tộc bất cứ lúc nào, khối ngọc này bài cũng đại biểu cho quyền thế trưởng lão hội bọn họ có thể cai quản tất cả công việc lớn nhỏ của Nhậm gia.
- Lão gia chủ nói là trưởng lão hội quản lý công việc gia tộc, nhưng đội cận vệ là lực lượng riêng của gia chủ, cũng không phải của gia tộc. Bình thường gia chủ không có yêu cầu và mệnh lệnh đặc thù gì, chúng ta sẽ nghe gia tộc an bài, một khi gia chủ có lệnh, lệnh của gia chủ, bất luận đúng sai, thề sống chết chấp hành.
Thanh âm Đồng Cường trầm trọng như trước, sau khi nói xong khoát tay cho 126 thành viên đứng dậy.
Tuy rằng giờ phút này từng người đều một thân áo giáp hoa lệ, nhưng làm cho người ta có cảm giác không giống nhau là, vốn bọn họ giống như tượng trưng, nhưng giờ khắc này lại có một loại sát khí, sát khí chưa từng có từ trước đến nay.
- Chuyện này... Nghe Đồng Cường nói vậy, Nhậm Hàn Lâm cũng không khỏi sửng sốt, lập tức nhìn về phía Nhậm Quân Dương, lại phát hiện Nhậm Quân Dương khẽ gật đầu.
Tại sao có thể như vậy, nhưng hắn vẫn tức giận hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Nhậm Kiệt: - Gia chủ, đủ rồi, giờ thả hắn xuống, chúng ta tới tổ từ.
- Không rảnh, không có thời gian, không có tâm tình. Đánh hắn thì sao, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng không hiểu tôn ti, dám quát tháo bản gia chủ, ra lệnh cho gia chủ, còn răn dạy đội trưởng đội cận vệ của bản gia chủ, chỉ huy tọa giá gia chủ, nhục mạ bằng hữu gia chủ. Bản gia chủ thật muốn hỏi tam trưởng lão ngươi, ai cho hắn lá gan này, ai đề bạt người như vậy làm chứ phó tổng quản, phó tổng quản Nhậm gia quyền cao chức trọng chẳng lẽ là loại người không để gia chủ vào mắt sao?
Theo các ngươi đi, con bà nó, ta là gia chủ dựa vào cái gì phải nghe các ngươi, nghe cái rắm.
A!
Nhậm Hàn Lâm cũng không nghĩ tới, Nhậm Kiệt lại trả lời như vậy.
Nhậm Tiền Trình bị Thiết Tháp ném xuống, được mấy tên người hầu đỡ lấy. Nhìn thấy tam trưởng lão đến, từng người tức giận đứng đậy, lại nghe tam trưởng lão muốn dẫn Nhậm Kiệt đi tổ từ, nụ cười trên mặt còn chưa giãn ra đã trợn tròn mắt rồi.
Tên này lại dám nói với tam trưởng lão như thế, mình không nghe lầm chứ?
Đừng nói bọn họ, đội cận vệ, Cao Nhân cũng ngây người.
Mình không nghe lầm chứ, không phải nghe lầm, lúc trước ở hoàng cung tuy rằng Nhậm Kiệt rất kiêu ngạo, nhưng ở trong ấn tượng của bọn họ, vừa gặp tam trưởng lão chỉ sợ Nhậm Kiệt không xong, đây là chuyện gì vậy?
Vừa rồi đối phó Nhậm Tiền Trình cũng không nói, dù sao hắn chỉ là một phó tổng quản mà thôi, dưới đại tổng quản còn có 3 vị tổng quản, 12 vị phó tổng quản, 36 vị quản sự, 72 vị phó quản sự, 106 gã chấp sự và 360 phó chấp sự. Mà toàn bộ Nhậm gia, dòng chính, trực hệ, dòng thứ, tôi tớ, hạ nhân cộng hết lại tới 3 vạn người đấy.
Phó tổng quản còn là cháu của tam trưởng lão, thực ra địa vị không thấp, nếu như trước kia Nhậm Thiên Hành tự nhiên một câu là xong, nhưng bây giờ Nhậm Kiệt đối phó một tên phó tổng quản bọn hộ đã đủ giật mình rồi, hiện giờ ngay cả trưởng lão cũng dám chống đối.
Không, không phải là chống đối, đây là đang chất vấn, đang răn dạy a. Trong lúc mọi người ngây người, Nhậm Kiệt cũng ở trên linh thú tọa giá từ trên cao nhìn xuống tam trưởng lão.
- Chúng ta cũng không cần đi tổ từ, hôm nay ở đây, tam trưởng lão ngươi cho ta một lời giải thích đi, hắn ỷ vào người nào thế? Nhậm Kiệt trực tiếp nhìn Nhậm Hàn Lâm nói: - Ngươi cũng giải thích cho ta, theo gia pháp thì nên xử trí như thế nào, bản gia chủ đánh hắn như vậy có chỗ nào không đúng. Con bà nó, đây là trưởng lão hội các ngươi giúp bản gia chủ quản lý gia tộc sao, một tên phó tổng quản cũng dám nhục mạ bản gia chủ, lần trước bản gia chủ từng mắng qua các ngươi. Mặt mũi của bản gia chủ chính là mặt mũi của Nhậm gia, ta con mẹ nó mất mặt các ngươi còn vui vẻ hả?
Nhậm Hàn Lâm lập tức chết đứng tại chỗ, bởi vì nếu đựa theo Nhậm Kiệt nói, tội của Nhậm Tiền Trình rất lớn. Nhậm Tiền Trình là cháu của hắn cho nên hắn rành rẽ nhất, bình thường đều ỷ vào mình khẳng định rất kiêu ngạo, nhưng cũng vì hắn cũng vừa đắc thế, cho nên cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Giờ phút này nghe Nhậm Kiệt nói vậy, đột nhiên nhìn về phía bốn người hầu của Nhậm Tiền Trình, bốn người này thấy vậy đều sợ cúi đầu không dám nói.
Nhậm Hàn Lâm cũng ngậm miệng, nếu Nhậm Kiệt nói không sai vậy thì...
Nhậm Kiệt lúc đầu cũng không tính làm vậy, cũng không có ý định cãi với bọn họ, mình là gia chủ, dựa vào cái gì mà phải giải thích cho bọn họ, muốn giải thích cũng phải bọn hộ giải thích cho mình mới đúng.
Nhìn thấy Nhậm Hàn Lâm bị Nhậm Kiệt hỏi trả lời không được, mập mạp còn ghế cạnh Nhậm Kiệt nói, đây còn là phiếu cơm lão đại sao?
Quá hung hãn rồi!
Loại cảm giác này có chút tương tự khi dễ những kể không có bối cảnh trước kia, chỉ là hôm nay đầu tiên là hắn đánh thiên tài Cao gia Cao Bằng, sau ở đại điện lại mắng gia chủ Cao gia, làm cho gia chủ Phương gia tức muốn chết, hiện giờ lại còn mắng cho đám trưởng lão trước kia hắn sợ nhất một trận. Đều là quần áo lụa là, nhưng mà loại quần là áo lụa này thật sướng.
Cao Nhân cảm giác hôm nay không uổng phí, ở một bên hắn cũng cảm thấy thật thích, vô cùng phấn khích.
Bất kính với gia chủ, dĩ chủ phạm thượng, làm việc vượt quyền hạn, chẳng phân biệt được tôn ti, chiếu theo gia pháp đủ để đánh côn! Nếu dây dưa tiếp, làm lớn chuyện này hơn, mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, khẳng định Nhậm Tiền Trình khó giữ được tánh mạng.
Nhưng Nhậm Tiền Trình tuy rằng không có thiên phú tu luyện gì, nhưng dù sao cũng là cốt nhục duy nhất của đệ đệ Nhậm Hàn Lâm, hơn nữa lúc này lại ở ngay trước cửa chính Nhậm gia, cho nên liên quan tới mặt mũi, quyền uy của Nhậm Hàn Lâm, không, liên quan đến nhị trưởng lão Nhậm Quân Dương, tam trưởng lão Nhậm Hàn Lâm, tứ trưởng lão Nhậm Văn Húc. Dù sao quan hệ giữa Nhậm Tiền Trình và Nhậm Hàn Lâm mọi người đều biết, nếu hắn thật sự bị đánh côn, ba người chủ trì công việc thường ngày của gia tộc bọn họ cũng mất hết mặt mũi.
Nhậm Kiệt dù sao cũng là gia chủ, hơn nữa tại trường hợp công khai này, đám người Đồng Cường cũng ở đây. Những người này, người vừa mới lên chức như Nhậm Tiền Trình không rõ ràng lắm, là vì những năm gần đây bọn họ mai danh ẩn tích, thỉnh thoảng ngẫu nhiên xuất lực trong trường hợp trọng đại của gia tộc. Cho nên không ít người gia tộc đều cho rằng bọn họ chỉ biết hưởng thụ, giống như là đội danh dự, nhưng đám trưởng lão Nhậm Quân Dương lại rất rõ ràng.
Đây là đám cấm vệ quân tinh anh nhất theo Nhậm Thiên Hành thời kỳ toàn thịnh, cấm vệ quân là những người mạnh nhất từ trong mấy trăm vạn quân tuyển ra, cũng là đám người trung thành nhất. Mà những người này cũng không chỉ là thế hệ này, bọn họ thậm chỉ còn là người đời trước, thậm chí mấy đời Nhậm gia, đám người Đồng Cường lại là cô nhi, từ nhỏ theo Nhậm Thiên Hành lăn lộn, cuối cùng chỉ còn lại nhiêu đây. Đám người kia một khi nói gì, tuyệt đối không phải nói giỡn.
Nếu lúc này bọn họ muốn cứng rắn mang Nhậm Kiệt đi hoặc là làm những chuyện khác, Nhậm Kiệt chỉ cần ra lệnh một tiếng, những người này khẳng định sẽ mặc kệ hậu quả...
Nhậm Hàn Lâm bị Nhậm Kiệt hỏi đến trán lấm tấm mồ hôi, quay đầu nhìn Nhậm Quân Dương nhờ giúp đỡ.
- Đáng ghét, bại hoại gia tộc, một tên phó tổng quản nho nhỏ cũng dám làm ra chuyện này, chuyện này trưởng lão hội nhất định sẽ xử lý, cho gia chủ một câu trả lời thuyết phục. Xin gia chủ di giá, vào trong giải quyết, tránh cho người ngoài chê cười. Dù sao cũng công khai, một ít chuyện liên quan tới gia tộc không tiện nói.
Nhậm Quân Dương nhìn về phía Nhậm Tiền Trình bị đánh thành đầu heo mắng một trận, tiếp đó đổi giọng, lần đầu tiên, lần đầu tiên hạ giọng hỏi thăm Nhậm Kiệt. Không còn dùng cái giọng cậy già, tuy rằng chỉ là tạm thời, nhưng cũng là lần đầu tiên từ lúc Nhậm Kiệt lên làm gia chủ.
Chịu thua!
Bất luận là Cao Nhân, hay là Nhậm Tiền Trình, còn có thủ hạ của hắn và người xung quanh đều sững sờ.
Tuy rằng nhị trưởng lão nói khá uyển chuyển, nhưng chỉ cần người hơi có đầu óc là biết nhị trưởng lão đang chịu thua.
Trời ạ, không nghe lầm chứ, gia chủ như thế... Như vậy, nhị trưởng lão bọn họ lại chịu thua...
Ngẫm lại lúc tới ba vị này còn khí khí thế thế, còn giương cung bạt kiếm, trong nháy mắt lại chịu thua, đúng là khó tin.
- Ừ... Nhậm Kiệt hơi hơi trầm ngâm, tiếp đó khoát tay với Thiết Tháp: - Nếu nhị trưởng lão nói như vậy, ta sao không tin ba vị chứ?
Nhìn thấy Nhậm Kiệt nói với thuộc hạ của hắn, ba người Nhậm Quân Dương có chút không dám tin, cũng không biết bọn họ nghĩ gì. Đám người kia cho mình cơ hội đưa ra yêu cầu, hơn nữa từ trong giọng nói của Nhậm Quân Dương cũng để lộ ra, có thể nhượng bộ một chút về tiền tiêu vặt.
Ta kháo, thật con mẹ nó tưởng mình là tiểu hài tử, cho cục đường là mở lòng sao?
Mình làm vậy là không muốn tranh đoạt với bọn họ, hôm nay thu thập Nhậm Tiền Trình cũng chỉ là thuận tay cho bọn hắn 1 cái cảnh cáo, đỡ cho về sau lại có mắt như mù. Mượn cơ hội này để cho cục diện cởi mở một chút, dù sao hắn không muốn tiếp tục sống uất ức như trước.
Nhưng chính hắn rất rõ ràng, bây giờ hắn muốn mở cái video ở thần thức hải ra, một tháng phải cần tới mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn lượng vàng mới được. Trước mắt muốn đạt được từ gia tộc hiển nhiên không thể, cũng may Phương gia sắp có thu hoạch, cho nên Nhậm Kiệt cũng lười vô nghĩa với bọn họ.
- Còn có mấy tên này, gia chủ hạ lệnh bắt người cũng dám cản trở, chiếu theo gia pháp mỗi người đánh 60 côn, hiện tại, lập tức chấp hành, tốt lắm, bản gia chủ mệt rồi!
Nhậm Kiệt căn bản không đi trưng cầu ý kiến của đám người nhị trưởng lão, sau khi hạ lệnh kêu Cao Nhân lên linh thú tọa giá, không cần nhiều lời để Thú bá đánh chạy vào gia tộc.
Nhìn tọa gia Nhậm Kiệt tiến vào gia tộc, những người gia tộc vốn đứng xa xem đều nhường đường, cung kính cúi đầu.
Đồng Cường bảo mọi người lên ngựa, lưu lại một đội cùng Thiết Tháp chấp hành gia pháp, hắn cùng người còn lại che chở Nhậm Kiệt tiến vào Nhậm gia.
- Ngươi xem đi, người sắp bị đánh chết rồi, hắn muốn làm gì, quả thực... Nhậm Hàn Lâm đỡ Nhậm Tiền Trình giờ phút này người không ra người, heo không ra heo, vừa thấy bộ dáng Nhậm Tiền Trình, hắn lại cảm thấy khó thở.
- Hừ, loại phế vật này, còn không bằng trực đánh cho chết đi. Bảo người đưa hắn đi, về sau ta không muốn nhìn thấy hắn trong gia tộc nữa, hai người các ngươi đi theo ta.
Nhậm Quân Dương nói xong, tức giận phất tay áo rời đi. Vốn bọn họ ở trong Nghị Sự Đại Điện đợi gia tộc tới, hiện tại lại tới chỗ này nhượng bộ, biến hóa này đã không còn như lúc trước Nhậm Kiệt vì tiền tiêu vặt mà bạo phát ở Nghị Sự Đại Điện nữa, bọn họ mơ hồ có chút bất an!