- Hả... Tiểu Hà Mễ cả kinh, há hốc mồm nhìn Nhậm Kiệt, ngẩn người tại đó.
Quả thật hắn không sao hiểu được Nhậm Kiệt muốn làm gì! Tuy rằng tên kia có chút đáng ghét, nhưng nơi này là Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn, nơi này có quy củ của mình, không có khả năng tùy ý đánh nhau nếu không lúc này đã có người quản tới rồi. Không chỉ như thế, nói ra lời như vậy hắn cũng cảm thấy rất bất ngờ, có cần thiết làm vậy sao, còn... phải nói loại câu nói lớn lối tới cực điểm kia.
Tiểu Hà Mễ quen nết theo lệnh người, rất là linh hoạt, tuy rằng cũng từng chém giết trên chiến trường, nhưng loại chuyện giả bộ gượng ép như vậy, chuyện lớn lối bá đạo như vậy cho tới bây giờ hắn chưa làm qua.
- Nhanh đi, dựa theo Nhậm gia chủ nói đi làm! Thấy Tiểu Hà Mễ còn đang sững sờ, Hải Thanh Vân vừa nghe Nhậm Kiệt nói liền mắt sáng lên, lập tức phân phó. Tuy rằng hắn còn không hiểu rõ lắm chuyện gì xảy ra, nhưng hiển nhiên chuyện Nhậm Kiệt làm, nhất định có quan hệ với mục đích của hắn lần này.
Người Thiên Hải, nếu như nơi này có người Thiên Hải, thì dùng biện pháp như thế dẫn dụ bọn họ ra mặt là biện pháp tốt nhất.
- Đúng vậy! Biện pháp này tốt lắm! Mập mạp ở một bên nghe nói, liền vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Nhậm Kiệt nhìn Hải Thanh Vân, đến bây giờ hắn cũng không hỏi gì nhiều, xem ra đây là tính cách của hắn. Trên thực tế nếu như hắn hỏi, Nhậm Kiệt cũng sẽ nói với hắn, bởi vì điều này cũng không có gì quan trọng.
Nhưng hắn không hỏi, Nhậm Kiệt cũng không thể chủ động nói. Đối với người bất đồng thì thái độ cũng khác nhau, không nói không có nghĩa là không có quan hệ tốt, mà chỉ là một loại phương thức mà thôi!
- Dạ... Dạ! Tiểu Hà Mễ lập tức hướng về phía Nhậm Kiệt cùng Hải Thanh Vân đáp ứng một tiếng, ngay sau đó hắn nhún mình, trong chốc lát bộ dáng nho nhỏ của hắn tản ra một lực lượng đồng dạng cuồn cuộn đến cực điểm, rồi trực tiếp ầm ầm nổ tung, tiếp đó hắn bước một bước đã ra ngoài Hải Trung Đan Tửu Lâu.
- Nơi này là Minh Ngọc Hoàng Triều, không phải là địa phương dã man chưa khai hóa của Thiên Hải các ngươi, dám ở chỗ này càn rỡ, muốn chết! Trong tiếng ầm ầm, Tiểu Hà Mễ đã vọt ra, trong nháy mắt múa động hai tay, trực tiếp xuất hiện một kiện bảo vật hình dạng vòng tròn. Tiểu Hà Mễ vừa vận dụng pháp lực, trong nháy mắt kiện bảo vật kia trở nên lớn lên, Tiểu Hà Mễ quát một tiếng thân mình vọt thẳng tới.
“Vèo” ngay sau đó, kiện pháp bảo hình vòng tròn vô cùng sắc bén kia, mà ở giữa vòng tròn lại bay ra những viên tròn, chém thẳng về phía đầu đại hán. Đây là pháp bảo Linh khí thượng phẩm, uy lực vô cùng kinh người.
Đại hán kia đang cao hứng, vốn chỉ là muốn bán một vật bình thường, sau khi nhận được tiền đang còn định đi dạo một chút trong cửa tiệm kia, không nghĩ tới người trong điếm phát hiện trong vật đó còn có càn khôn khác... Ha ha... bên trong lại có một viên Thủy Yêu Châu đặc thù, còn là Thủy Yêu Châu của đại yêu hóa hình, cái này đúng là phát tài rồi!
Hơn nữa đây là một cửa hàng nhỏ, hắn liền ngang ngược nói không bán nữa, cướp về Thủy Yêu Châu. Lúc này hắn đang đắc ý trong lòng, xem ra lần này mình mạo hiểm đến Minh Ngọc Hoàng Triều xông xáo một phen là đúng, chiếm được cơ duyên này, có lẽ sau khi mình trở về chính là cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, đến lúc đó sẽ đi Minh Ngọc Hoàng Triều tìm mấy gia tộc bình thường, tiêu diệt bọn chúng cướp bóc một phen...
Đang lúc hắn mơ tưởng chuyện đẹp, đột nhiên nghe có người quát mắng, sau đó một luồng sáng sắc bén bắn thẳng tới.
“Ầm...” - Con bà nó, muốn chết... Đại hán nổi giận gầm lên một tiếng, cự đao trong tay đồng dạng bạo phát ra tia sáng Linh khí thượng phẩm, uy lực cũng vô cùng kinh người, không sợ hãi chút nào bổ ra một đao ngăn đỡ.
Lực lượng khổng lồ va chạm nhau, trong nháy mắt đẩy bắn cả hai người bay ra ngoài mấy chục thước. Tiểu Hà Mễ nắm trong tay pháp bảo bản mệnh của hắn, là Linh khí thượng phẩm Đoạt Mệnh Bàn, hai tay bấm pháp quyết, trong nháy mắt tăng tốc vọt trở lại, đồng thời không ngừng chém tới đủ mọi góc độ.
Đại hán kia hiển nhiên cũng là mãnh tướng, nhưng hiển nhiên phương thức chiến đấu nghiêng về lỗ mãng, không ngừng chống cự, thỉnh thoảng cũng bộc phát lực lượng tập kích Tiểu Hà Mễ từ xa.
Hai người họ vừa đấu với nhau uy lực đã kinh người, mặt đất ầm ầm nổ nát, may mà cửa hàng ở chung quanh đều không phải là phòng ốc bình thường, trong nháy mắt trận pháp rào rào khởi động, cộng thêm nơi này cũng rất rộng lớn, cho nên phòng ốc chung quanh cũng không ảnh hưởng gì.
- Đúng! Đánh chết hắn tên không biết xấu hổ này, đồ đã bán cho chúng ta, đây là hắn cưỡng đoạt!
- Người Thiên Hải chết tiệt, cũng dám đến Minh Ngọc Hoàng Triều kêu gào, giết chết hắn!
- Hai người này thật mạnh, đều kém một chút là đột phá đến Âm Dương Cảnh!
- Lợi hại, đây đúng là một trận đại chiến giữa chuẩn Âm Dương Cảnh!
Chiến đấu với nhau, người phía dưới nói gì đều nói, nhưng Nhậm Kiệt ở phía trên nghe nói lại không khỏi khẽ lắc đầu: trừ trong cửa hàng nhỏ kia đi ra mấy người, hô vài tiếng đòi đánh chết tên Thiên Hải ra, những người khác chỉ là xem náo nhiệt, bình luận trận chiến giữa bọn họ.
Dù sao trận chiến giữa Âm Dương Cảnh, đồng dạng là cơ duyên chỉ gặp không thể cầu. Hơn nữa đối với hầu hết mọi người, chiến đấu chân chính giữa Âm Dương Cảnh, bọn họ sẽ không thấy được, cũng không có khả năng có trợ giúp được gì, không học tập được thứ gì.
Ngược lại trận chiến đấu loại Thần Thông Cảnh đỉnh phong này, lại có thật nhiều tính tham khảo đối với bọn họ.
Lúc này Nhậm Kiệt không khỏi không cảm khái, thật là địa phương bất đồng tình huống bất đồng! Nếu là ở tây nam, phương nam, hoặc là ở Ngọc Kinh Thành, nếu như có người Thiên Hải dám lớn lối như vậy, sớm đã có không ít người ra mặt, nếu như thấy có người muốn đối phó người Thiên Hải, khẳng định sẽ nghiêng về một bên, thậm chí có khả năng có quần đấu.
Dù sao hai quốc gia đối địch lâu như vậy, chiến đấu không ngừng, loại tâm tình đối địch đã mọc rễ nảy mầm. Hơn nữa rất nhiều người có chồng con chết trận, càng đào sâu thêm hố ngăn cách này. Thế nhưng ở An Dương hành tỉnh, hoặc là nói các hành tỉnh ở vùng duyên hải này đã rất nhiều năm chưa từng có chiến đấu, cho nên bọn họ đã phai nhạt, hơn nữa ở trong Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn nơi này, các loại người đều có, càng thêm không có gì nghiêm trọng.
Đối với mọi người đây là một cuộc chiến đấu đơn thuần, náo nhiệt, một trận chiến đấu đủ mạnh có thể quan sát rèn luyện học tập mà thôi.
Đoạt Mệnh Bàn của Tiểu Hà Mễ uy lực kinh người, nhưng tu luyện giả Thiên Hải Đế Quốc dám một mình từ trên biển đi tới nơi này xông xáo, đương nhiên cũng không yếu. Trận chiến giữa hai người đều là nửa bước Âm Dương Cảnh, đánh nhau cũng kịch liệt khác thường.
Đoạt Mệnh Bàn của Tiểu Hà Mễ biến đổi không chừng, tốc độ kinh người, nhưng đại hán kia phòng ngự cũng không yếu, hơn nữa ngay mặt đối kháng, hai người nhiều lắm cũng chỉ liều mạng đánh ngang tay, trong lúc nhất thời càng đánh càng kịch liệt, càng đánh càng giằng co.
- Phiếu cơm lão đại! Chuyện này có phải để Đồng Cường, Tạ Kiếm bọn họ làm tốt hơn hay không? Hẳn có thể rất nhanh bắt giữ tên này. Cho dù là Thiết Tháp hiện tại cũng không có vấn đề gì, trong cận vệ đội còn có mấy người có thể đánh một trận với tên này. Ta xem ra Tiểu Hà Mễ cùng hắn kẻ tám lạng người nửa cân, chưa chắc có thể thắng! Hơn nữa Tiểu Hà Mễ mười phần khí thế cũng có chút không đủ sức! Quen nhìn phong cách làm việc của Nhậm Kiệt, lúc này thấy Tiểu Hà Mễ đang giằng co với đại hán kia, mập mạp có phần nóng nảy lên tiếng.
Dĩ nhiên, trước mặt Hải Thanh Vân có mấy lời không tiện nói, cho nên mập mạp mới ngầm thông qua thần thức nói với Nhậm Kiệt.
Lần này sau khi bế quan, Tạ Kiếm cũng bất ngờ đột phá đến Âm Dương Cảnh, người này từ khi khôi phục một đường yên lặng không một tiếng động tăng lên với tốc độ nhanh siêu cấp. Sau khi từ Ngọc Tuyền Sơn trở về, nhận được dược phẩm Nhậm Kiệt luyện chế trợ giúp hắn, lại vượt qua dự liệu của Nhậm Kiệt, một hơi trực tiếp đạt tới Âm Dương Cảnh. Điều này làm cho Nhậm Kiệt không khỏi cảm thán: “Tên này đúng là thiên tài siêu cấp lợi hại lúc trước chấn nhiếp cả Ngọc Tinh Học Viện!”
Người bình thường đột phá đến Âm Dương Cảnh, cho dù điều kiện đầy đủ mười phần, chuẩn bị cẩn thận, muốn đột phá cũng cần hơn một năm rưỡi, hắn lại liền mạch lưu loát tăng lên.
Mặc dù chỉ là Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ nhất, nhưng với lực chiến đấu của hắn, hôm nay trong cận vệ đội cũng tới gần với Đồng Cường. Đồng Cường thì bằng vào nhiều năm tích súc, sau khi đột phá đến Âm Dương Cảnh, uống vào các loại dược phẩm Nhậm Kiệt chuẩn bị riêng cho hắn, lực lượng lại có dấu hiệu đột phá, hậu tích bạc phát bạo phát toàn diện, trực tiếp đạt tới Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ ba. Tuy rằng thiên phú khẳng định không bằng Tạ Kiếm, sau này khẳng định sẽ bị đuổi kịp, nhưng Đồng Cường làm đâu chắc đấy, khẳng định có thể tăng tiến rất xa.
Trừ hai người bọn họ ra, trong cận vệ đội đều có tăng lên rất lớn. Từ Yêu Thú Thâm Uyên tới Ngọc Tuyền Sơn tiêu diệt yêu thú kiến lửa, từng trận chiến trong lúc sinh tử đều là tôi luyện đối với bọn họ. Cộng thêm Nhậm Kiệt không ngừng huấn luyện, và bất kể giá vốn toàn lực hỗ trợ dược phẩm, bọn họ cũng đều tăng lên vùn vụt.
Hôm nay trong toàn bộ cận vệ đội đã không còn Chân Khí Cảnh, bất tri bất giác trở thành một chi đội ngũ cường đại toàn bộ từ Thần Thông Cảnh hợp thành, sức chiến đấu lại cường đại vượt qua tưởng tượng.
- Người của chúng ta rất dễ dàng bị người nhận ra. Hơn nữa Đồng Cường, Tạ Kiếm nếu ngươi để bọn họ làm việc, làm loại chuyện như vậy, chưa chắc có tác dụng hơn Tiểu Hà Mễ. Tiểu Hà Mễ này thật ra xem như làm không tệ! Hơn nữa ngươi còn phải nhớ kỹ một điểm: Tiểu Hà Mễ là người địa phương! Ngoài ra nếu đối phương phát hiện có vấn đề, đến lúc đó không dẫn dụ được người ra mặt, ngược lại làm cho bọn chúng hoảng sợ bỏ chạy, thì sẽ mất nhiều hơn được! Nhậm Kiệt rất kiên nhẫn giải thích cho mập mạp.
- Như thế cũng đúng! Nhưng Tiểu Hà Mễ tuy rằng cũng rất tốt, nhưng tên kia cũng rất hung hãn, muốn áp đảo thắng lợi toàn diện không dễ! Mập mạp lo lắng nói.
- Ngươi quên còn có lão đại của ngươi nữa chi! Nhậm Kiệt cười nhìn mập mạp nói, để cho hắn yên tâm, sau đó dùng thần thức liên lạc với Tiểu Hà Mễ.
Phương thức chiến đấu, pháp thuật, thần thông của đại hán này thoạt nhìn cũng rất mạnh, uy lực cũng không tệ, hơn nữa đều là loại trong chiến đấu sinh tử đi ra, nếu không cũng không có khả năng đánh với mãnh tướng Tiểu Hà Mễ tới trình độ này. Chiến đấu không phân cao thấp này là đặc sắc nhất cũng nguy hiểm nhất.
Nhưng đương nhiên Nhậm Kiệt sẽ không để cho Tiểu Hà Mễ gặp nguy hiểm, vừa mới nhìn một chút đã cơ bản nhìn thấu đại hán này, với cảnh giới của Tiểu Hà Mễ, cộng thêm thân đang trong chiến đấu không có biện pháp xem thấu, nhưng Nhậm Kiệt lại thấy rất rõ ràng.
- Đoạt Mệnh Bàn của ngươi có phải còn một sát chiêu, có thể phân tán biến hóa thành rất nhiều Đoạt Mệnh Bàn tập kích đối phương không?
- A... Đúng! Làm sao ngài biết được? Đột nhiên nghe Nhậm Kiệt hỏi vậy, Tiểu Hà Mễ đang trong chiến đấu phân tâm một chút, trong nháy mắt thiếu chút nữa bị một đao hùng hậu của đại hán kia đánh trúng, thân hình nhanh chóng xê dịch né tránh, mới tránh thoát, sau đó hắn vô cùng khiếp sợ hỏi Nhậm Kiệt.
Bởi vì một chiêu này vốn cũng không có mấy người biết, thậm chí ngay cả Hải Thanh Vân cũng không biết, bởi vì dưới tình huống bình thường cho tới bây giờ hắn chưa từng thi triển, chỉ có đại tướng quân mới biết hắn có chiêu này. Chỉ có điều là loại chiêu thức này hắn cũng không dám tùy tiện thi triển, bởi vì một khi bạo phát mà bị đối phương chống đỡ được, sau đó pháp lực của hắn sẽ nhanh chóng yếu bớt, rất dễ bị người thừa dịp hư mà vào.
Nhậm Kiệt không có giải thích vì sao biết, chỉ nói tiếp: - Một hồi ngươi hãy thi triển chiêu này, tuy nhiên không cần bạo phát toàn bộ lực lượng, chỉ cần bạo phát sáu bảy thành thôi, lưu lại cho mình có chút đường sống là được!
“Lưu lại chút đường sống?” Tiểu Hà Mễ nghe nói mà đầu óc mơ hồ: “Đây vốn chính là chiêu thức liều mạng cuối cùng của mình, lưu lại chút đường sống thì bạo phát làm sao có hiệu quả? Nhất là gặp loại đối thủ có lực lượng ngang sức ngang tài này! Hơn nữa mình cũng cảm nhận được, người này cũng không phải không có chiêu sau. Dưới tình huống như vậy mà lưu lại chút đường sống, chẳng khác nào tự làm tổn hao lực lượng của mình, đồng thời cũng không đủ lực đánh bị thương đối thủ... cái này không phải là tự mình muốn chết sao?” Tiểu Hà Mễ mơ hồ cân nhắc trong đầu...
Quả thật hắn không sao hiểu được Nhậm Kiệt muốn làm gì! Tuy rằng tên kia có chút đáng ghét, nhưng nơi này là Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn, nơi này có quy củ của mình, không có khả năng tùy ý đánh nhau nếu không lúc này đã có người quản tới rồi. Không chỉ như thế, nói ra lời như vậy hắn cũng cảm thấy rất bất ngờ, có cần thiết làm vậy sao, còn... phải nói loại câu nói lớn lối tới cực điểm kia.
Tiểu Hà Mễ quen nết theo lệnh người, rất là linh hoạt, tuy rằng cũng từng chém giết trên chiến trường, nhưng loại chuyện giả bộ gượng ép như vậy, chuyện lớn lối bá đạo như vậy cho tới bây giờ hắn chưa làm qua.
- Nhanh đi, dựa theo Nhậm gia chủ nói đi làm! Thấy Tiểu Hà Mễ còn đang sững sờ, Hải Thanh Vân vừa nghe Nhậm Kiệt nói liền mắt sáng lên, lập tức phân phó. Tuy rằng hắn còn không hiểu rõ lắm chuyện gì xảy ra, nhưng hiển nhiên chuyện Nhậm Kiệt làm, nhất định có quan hệ với mục đích của hắn lần này.
Người Thiên Hải, nếu như nơi này có người Thiên Hải, thì dùng biện pháp như thế dẫn dụ bọn họ ra mặt là biện pháp tốt nhất.
- Đúng vậy! Biện pháp này tốt lắm! Mập mạp ở một bên nghe nói, liền vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Nhậm Kiệt nhìn Hải Thanh Vân, đến bây giờ hắn cũng không hỏi gì nhiều, xem ra đây là tính cách của hắn. Trên thực tế nếu như hắn hỏi, Nhậm Kiệt cũng sẽ nói với hắn, bởi vì điều này cũng không có gì quan trọng.
Nhưng hắn không hỏi, Nhậm Kiệt cũng không thể chủ động nói. Đối với người bất đồng thì thái độ cũng khác nhau, không nói không có nghĩa là không có quan hệ tốt, mà chỉ là một loại phương thức mà thôi!
- Dạ... Dạ! Tiểu Hà Mễ lập tức hướng về phía Nhậm Kiệt cùng Hải Thanh Vân đáp ứng một tiếng, ngay sau đó hắn nhún mình, trong chốc lát bộ dáng nho nhỏ của hắn tản ra một lực lượng đồng dạng cuồn cuộn đến cực điểm, rồi trực tiếp ầm ầm nổ tung, tiếp đó hắn bước một bước đã ra ngoài Hải Trung Đan Tửu Lâu.
- Nơi này là Minh Ngọc Hoàng Triều, không phải là địa phương dã man chưa khai hóa của Thiên Hải các ngươi, dám ở chỗ này càn rỡ, muốn chết! Trong tiếng ầm ầm, Tiểu Hà Mễ đã vọt ra, trong nháy mắt múa động hai tay, trực tiếp xuất hiện một kiện bảo vật hình dạng vòng tròn. Tiểu Hà Mễ vừa vận dụng pháp lực, trong nháy mắt kiện bảo vật kia trở nên lớn lên, Tiểu Hà Mễ quát một tiếng thân mình vọt thẳng tới.
“Vèo” ngay sau đó, kiện pháp bảo hình vòng tròn vô cùng sắc bén kia, mà ở giữa vòng tròn lại bay ra những viên tròn, chém thẳng về phía đầu đại hán. Đây là pháp bảo Linh khí thượng phẩm, uy lực vô cùng kinh người.
Đại hán kia đang cao hứng, vốn chỉ là muốn bán một vật bình thường, sau khi nhận được tiền đang còn định đi dạo một chút trong cửa tiệm kia, không nghĩ tới người trong điếm phát hiện trong vật đó còn có càn khôn khác... Ha ha... bên trong lại có một viên Thủy Yêu Châu đặc thù, còn là Thủy Yêu Châu của đại yêu hóa hình, cái này đúng là phát tài rồi!
Hơn nữa đây là một cửa hàng nhỏ, hắn liền ngang ngược nói không bán nữa, cướp về Thủy Yêu Châu. Lúc này hắn đang đắc ý trong lòng, xem ra lần này mình mạo hiểm đến Minh Ngọc Hoàng Triều xông xáo một phen là đúng, chiếm được cơ duyên này, có lẽ sau khi mình trở về chính là cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, đến lúc đó sẽ đi Minh Ngọc Hoàng Triều tìm mấy gia tộc bình thường, tiêu diệt bọn chúng cướp bóc một phen...
Đang lúc hắn mơ tưởng chuyện đẹp, đột nhiên nghe có người quát mắng, sau đó một luồng sáng sắc bén bắn thẳng tới.
“Ầm...” - Con bà nó, muốn chết... Đại hán nổi giận gầm lên một tiếng, cự đao trong tay đồng dạng bạo phát ra tia sáng Linh khí thượng phẩm, uy lực cũng vô cùng kinh người, không sợ hãi chút nào bổ ra một đao ngăn đỡ.
Lực lượng khổng lồ va chạm nhau, trong nháy mắt đẩy bắn cả hai người bay ra ngoài mấy chục thước. Tiểu Hà Mễ nắm trong tay pháp bảo bản mệnh của hắn, là Linh khí thượng phẩm Đoạt Mệnh Bàn, hai tay bấm pháp quyết, trong nháy mắt tăng tốc vọt trở lại, đồng thời không ngừng chém tới đủ mọi góc độ.
Đại hán kia hiển nhiên cũng là mãnh tướng, nhưng hiển nhiên phương thức chiến đấu nghiêng về lỗ mãng, không ngừng chống cự, thỉnh thoảng cũng bộc phát lực lượng tập kích Tiểu Hà Mễ từ xa.
Hai người họ vừa đấu với nhau uy lực đã kinh người, mặt đất ầm ầm nổ nát, may mà cửa hàng ở chung quanh đều không phải là phòng ốc bình thường, trong nháy mắt trận pháp rào rào khởi động, cộng thêm nơi này cũng rất rộng lớn, cho nên phòng ốc chung quanh cũng không ảnh hưởng gì.
- Đúng! Đánh chết hắn tên không biết xấu hổ này, đồ đã bán cho chúng ta, đây là hắn cưỡng đoạt!
- Người Thiên Hải chết tiệt, cũng dám đến Minh Ngọc Hoàng Triều kêu gào, giết chết hắn!
- Hai người này thật mạnh, đều kém một chút là đột phá đến Âm Dương Cảnh!
- Lợi hại, đây đúng là một trận đại chiến giữa chuẩn Âm Dương Cảnh!
Chiến đấu với nhau, người phía dưới nói gì đều nói, nhưng Nhậm Kiệt ở phía trên nghe nói lại không khỏi khẽ lắc đầu: trừ trong cửa hàng nhỏ kia đi ra mấy người, hô vài tiếng đòi đánh chết tên Thiên Hải ra, những người khác chỉ là xem náo nhiệt, bình luận trận chiến giữa bọn họ.
Dù sao trận chiến giữa Âm Dương Cảnh, đồng dạng là cơ duyên chỉ gặp không thể cầu. Hơn nữa đối với hầu hết mọi người, chiến đấu chân chính giữa Âm Dương Cảnh, bọn họ sẽ không thấy được, cũng không có khả năng có trợ giúp được gì, không học tập được thứ gì.
Ngược lại trận chiến đấu loại Thần Thông Cảnh đỉnh phong này, lại có thật nhiều tính tham khảo đối với bọn họ.
Lúc này Nhậm Kiệt không khỏi không cảm khái, thật là địa phương bất đồng tình huống bất đồng! Nếu là ở tây nam, phương nam, hoặc là ở Ngọc Kinh Thành, nếu như có người Thiên Hải dám lớn lối như vậy, sớm đã có không ít người ra mặt, nếu như thấy có người muốn đối phó người Thiên Hải, khẳng định sẽ nghiêng về một bên, thậm chí có khả năng có quần đấu.
Dù sao hai quốc gia đối địch lâu như vậy, chiến đấu không ngừng, loại tâm tình đối địch đã mọc rễ nảy mầm. Hơn nữa rất nhiều người có chồng con chết trận, càng đào sâu thêm hố ngăn cách này. Thế nhưng ở An Dương hành tỉnh, hoặc là nói các hành tỉnh ở vùng duyên hải này đã rất nhiều năm chưa từng có chiến đấu, cho nên bọn họ đã phai nhạt, hơn nữa ở trong Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn nơi này, các loại người đều có, càng thêm không có gì nghiêm trọng.
Đối với mọi người đây là một cuộc chiến đấu đơn thuần, náo nhiệt, một trận chiến đấu đủ mạnh có thể quan sát rèn luyện học tập mà thôi.
Đoạt Mệnh Bàn của Tiểu Hà Mễ uy lực kinh người, nhưng tu luyện giả Thiên Hải Đế Quốc dám một mình từ trên biển đi tới nơi này xông xáo, đương nhiên cũng không yếu. Trận chiến giữa hai người đều là nửa bước Âm Dương Cảnh, đánh nhau cũng kịch liệt khác thường.
Đoạt Mệnh Bàn của Tiểu Hà Mễ biến đổi không chừng, tốc độ kinh người, nhưng đại hán kia phòng ngự cũng không yếu, hơn nữa ngay mặt đối kháng, hai người nhiều lắm cũng chỉ liều mạng đánh ngang tay, trong lúc nhất thời càng đánh càng kịch liệt, càng đánh càng giằng co.
- Phiếu cơm lão đại! Chuyện này có phải để Đồng Cường, Tạ Kiếm bọn họ làm tốt hơn hay không? Hẳn có thể rất nhanh bắt giữ tên này. Cho dù là Thiết Tháp hiện tại cũng không có vấn đề gì, trong cận vệ đội còn có mấy người có thể đánh một trận với tên này. Ta xem ra Tiểu Hà Mễ cùng hắn kẻ tám lạng người nửa cân, chưa chắc có thể thắng! Hơn nữa Tiểu Hà Mễ mười phần khí thế cũng có chút không đủ sức! Quen nhìn phong cách làm việc của Nhậm Kiệt, lúc này thấy Tiểu Hà Mễ đang giằng co với đại hán kia, mập mạp có phần nóng nảy lên tiếng.
Dĩ nhiên, trước mặt Hải Thanh Vân có mấy lời không tiện nói, cho nên mập mạp mới ngầm thông qua thần thức nói với Nhậm Kiệt.
Lần này sau khi bế quan, Tạ Kiếm cũng bất ngờ đột phá đến Âm Dương Cảnh, người này từ khi khôi phục một đường yên lặng không một tiếng động tăng lên với tốc độ nhanh siêu cấp. Sau khi từ Ngọc Tuyền Sơn trở về, nhận được dược phẩm Nhậm Kiệt luyện chế trợ giúp hắn, lại vượt qua dự liệu của Nhậm Kiệt, một hơi trực tiếp đạt tới Âm Dương Cảnh. Điều này làm cho Nhậm Kiệt không khỏi cảm thán: “Tên này đúng là thiên tài siêu cấp lợi hại lúc trước chấn nhiếp cả Ngọc Tinh Học Viện!”
Người bình thường đột phá đến Âm Dương Cảnh, cho dù điều kiện đầy đủ mười phần, chuẩn bị cẩn thận, muốn đột phá cũng cần hơn một năm rưỡi, hắn lại liền mạch lưu loát tăng lên.
Mặc dù chỉ là Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ nhất, nhưng với lực chiến đấu của hắn, hôm nay trong cận vệ đội cũng tới gần với Đồng Cường. Đồng Cường thì bằng vào nhiều năm tích súc, sau khi đột phá đến Âm Dương Cảnh, uống vào các loại dược phẩm Nhậm Kiệt chuẩn bị riêng cho hắn, lực lượng lại có dấu hiệu đột phá, hậu tích bạc phát bạo phát toàn diện, trực tiếp đạt tới Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ ba. Tuy rằng thiên phú khẳng định không bằng Tạ Kiếm, sau này khẳng định sẽ bị đuổi kịp, nhưng Đồng Cường làm đâu chắc đấy, khẳng định có thể tăng tiến rất xa.
Trừ hai người bọn họ ra, trong cận vệ đội đều có tăng lên rất lớn. Từ Yêu Thú Thâm Uyên tới Ngọc Tuyền Sơn tiêu diệt yêu thú kiến lửa, từng trận chiến trong lúc sinh tử đều là tôi luyện đối với bọn họ. Cộng thêm Nhậm Kiệt không ngừng huấn luyện, và bất kể giá vốn toàn lực hỗ trợ dược phẩm, bọn họ cũng đều tăng lên vùn vụt.
Hôm nay trong toàn bộ cận vệ đội đã không còn Chân Khí Cảnh, bất tri bất giác trở thành một chi đội ngũ cường đại toàn bộ từ Thần Thông Cảnh hợp thành, sức chiến đấu lại cường đại vượt qua tưởng tượng.
- Người của chúng ta rất dễ dàng bị người nhận ra. Hơn nữa Đồng Cường, Tạ Kiếm nếu ngươi để bọn họ làm việc, làm loại chuyện như vậy, chưa chắc có tác dụng hơn Tiểu Hà Mễ. Tiểu Hà Mễ này thật ra xem như làm không tệ! Hơn nữa ngươi còn phải nhớ kỹ một điểm: Tiểu Hà Mễ là người địa phương! Ngoài ra nếu đối phương phát hiện có vấn đề, đến lúc đó không dẫn dụ được người ra mặt, ngược lại làm cho bọn chúng hoảng sợ bỏ chạy, thì sẽ mất nhiều hơn được! Nhậm Kiệt rất kiên nhẫn giải thích cho mập mạp.
- Như thế cũng đúng! Nhưng Tiểu Hà Mễ tuy rằng cũng rất tốt, nhưng tên kia cũng rất hung hãn, muốn áp đảo thắng lợi toàn diện không dễ! Mập mạp lo lắng nói.
- Ngươi quên còn có lão đại của ngươi nữa chi! Nhậm Kiệt cười nhìn mập mạp nói, để cho hắn yên tâm, sau đó dùng thần thức liên lạc với Tiểu Hà Mễ.
Phương thức chiến đấu, pháp thuật, thần thông của đại hán này thoạt nhìn cũng rất mạnh, uy lực cũng không tệ, hơn nữa đều là loại trong chiến đấu sinh tử đi ra, nếu không cũng không có khả năng đánh với mãnh tướng Tiểu Hà Mễ tới trình độ này. Chiến đấu không phân cao thấp này là đặc sắc nhất cũng nguy hiểm nhất.
Nhưng đương nhiên Nhậm Kiệt sẽ không để cho Tiểu Hà Mễ gặp nguy hiểm, vừa mới nhìn một chút đã cơ bản nhìn thấu đại hán này, với cảnh giới của Tiểu Hà Mễ, cộng thêm thân đang trong chiến đấu không có biện pháp xem thấu, nhưng Nhậm Kiệt lại thấy rất rõ ràng.
- Đoạt Mệnh Bàn của ngươi có phải còn một sát chiêu, có thể phân tán biến hóa thành rất nhiều Đoạt Mệnh Bàn tập kích đối phương không?
- A... Đúng! Làm sao ngài biết được? Đột nhiên nghe Nhậm Kiệt hỏi vậy, Tiểu Hà Mễ đang trong chiến đấu phân tâm một chút, trong nháy mắt thiếu chút nữa bị một đao hùng hậu của đại hán kia đánh trúng, thân hình nhanh chóng xê dịch né tránh, mới tránh thoát, sau đó hắn vô cùng khiếp sợ hỏi Nhậm Kiệt.
Bởi vì một chiêu này vốn cũng không có mấy người biết, thậm chí ngay cả Hải Thanh Vân cũng không biết, bởi vì dưới tình huống bình thường cho tới bây giờ hắn chưa từng thi triển, chỉ có đại tướng quân mới biết hắn có chiêu này. Chỉ có điều là loại chiêu thức này hắn cũng không dám tùy tiện thi triển, bởi vì một khi bạo phát mà bị đối phương chống đỡ được, sau đó pháp lực của hắn sẽ nhanh chóng yếu bớt, rất dễ bị người thừa dịp hư mà vào.
Nhậm Kiệt không có giải thích vì sao biết, chỉ nói tiếp: - Một hồi ngươi hãy thi triển chiêu này, tuy nhiên không cần bạo phát toàn bộ lực lượng, chỉ cần bạo phát sáu bảy thành thôi, lưu lại cho mình có chút đường sống là được!
“Lưu lại chút đường sống?” Tiểu Hà Mễ nghe nói mà đầu óc mơ hồ: “Đây vốn chính là chiêu thức liều mạng cuối cùng của mình, lưu lại chút đường sống thì bạo phát làm sao có hiệu quả? Nhất là gặp loại đối thủ có lực lượng ngang sức ngang tài này! Hơn nữa mình cũng cảm nhận được, người này cũng không phải không có chiêu sau. Dưới tình huống như vậy mà lưu lại chút đường sống, chẳng khác nào tự làm tổn hao lực lượng của mình, đồng thời cũng không đủ lực đánh bị thương đối thủ... cái này không phải là tự mình muốn chết sao?” Tiểu Hà Mễ mơ hồ cân nhắc trong đầu...