Đám binh sĩ Duệ Tiễn Doanh vừa mới chạy tới bị đụng cho lảo đảo. Va chạm hung mãnh, người bay tới lại là người mình, cho nên bọn họ cũng không dám dùng vũ khí chặn lại. Cả đội bị va chạm loạn xà ngầu.
Lần này bất luận là người xem hay binh sĩ Duệ Tiễn Doanh đều trợn tròn mắt. Bốn vị này là phó thống lĩnh, tu vi không thấp. Nhưng mà lại không có chút phản kháng nào bị người cột lại ném đi như ném đá.
Nhìn lại Thiết Tháp, tên này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một thành viên bình thường của cận vệ đội mà thôi.
- Loạn cái gì mà loạn! Tránh đường. Thanh âm tức giận của Phương Viêm vang lên. Một màn này hắn đã thông qua thần thức biết rõ. Tâm tình cực kỳ khó chịu.
Không nghĩ tới còn chưa trở về được tới Lam Phủ Thiên Tông lại gặp phải Nhậm Kiệt, lại còn xảy ra chuyện như thế này. Nói về hận, Phương Viêm hận Nhậm Kiệt thấu xương. Từng màn bị Nhậm Kiệt sỉ nhục hiện lên trong đầu. Phương Viêm không áp chế nổi, nổi giận đùng đùng quát lên.
Vù vù. Hai đạo thân ảnh vọt ra, giống như long quyền xuất hiện. Trong nháy mắt đám binh sĩ vội vã tránh sang hai bên.
- Bản tướng quân dẫn binh huyết chiến chiến trường. Trở về lại có kẻ dám đả thương binh sĩ ta, sỉ nhục quân tâm ta, tội này há có thể tha. Lăn ra đây tự đoạn một tay, nếu không... Chết! Trải qua rất nhiều chuyện, Phương Viêm đã thành thục hơn rất nhiều, nhất là sau khi rời khỏi phương gia lập ra một phương thiên địa cho mình.
Mành linh thú tọa giá vén lên, mười mấy cường giả siêu cấp thúc dục hơi thở, phía sau có 3 vạn binh sĩ võ trang trợ uy. Phương Viêm ngồi trong lih thú tọa giá uy thế vô cùng.
Nếu đã gặp Nhậm Kiệt thì phải xả một hơi ác khí mới được. Cái cớ đả thương binh sĩ mình không có gì tốt hơn. Tuy vừa rồi Thiết Tháp bộc phát ra lực lượng khiến hắn cũng phải giật mình. Nhưng vậy thì sao. Mình không thiếu thủ hạ là cường giả siêu cấp, lại có 3 vạn đại quân, còn có Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm hoàng đế ban cho. Tuy trận chiến này phải trả lại, nhưng mà có 3 vạn đại quân và đám cường giả kia, cho dù người trong tám đại Vương giả tới đây cũng phải lui bước. Huống chi là đám cận vệ đội của Nhậm Kiệt.
- Mấy ngày không gặp, người này cũng thật lớn lối đấy. Hắn tưởng mình là ai, hoàng đế cũng không oai phong như vậy à. Mập mạp không nhìn được cười lên.
- Người đúng là không ít! Nhậm Kiệt nhìn binh sĩ Duệ Tiễn Doanh cười nói. - Một tá đè một người là thủ đoạn bình thường của đế vương. Phương Viêm này thật cho rằng mình có thể vô pháp vô thiên sao? Nhưng mà lúc này bệ hạ có lòng kiêng kỵ với Nhậm gia, được bệ hạ chống lứng, cho nên gã càng không chút kiêng kỵ. Gia chủ nên cẩn thận. Hải Thanh Vân nhắc nhở.
Phương Viêm không đáng sợ, nhưng mà hắn có bệ hạ chống lưng, còn có 3 vạn binh sĩ vũ trang kia. Tuy đã thấy qua sự cường hãn của đội cận vệ, nhưng mà 3 vạn tướng sĩ không phải chuyện đùa. Một khi đánh nhau không có thắng thua, rất có khả năng để hoàng đế lấy cớ xử lý Nhậm gia.
Hải Thanh Vân nhắc nhở Nhậm Kiệt, chỉ vì sợ hắn không nghĩ tới chuyện này mà thôi. Phương Viêm chẳng qua là một quân cờ, đáng sợ là người chơi cờ sau lưng hắn kia.
- Thế nào? Có gan động thủ không có gan chịu sao? Nhậm gia ngươi là loại người không có can đảm sao? Nếu không dám gánh chịu, vậy bảo gia chủ các ngươi tới xin lỗi. Bản tướng quân sẽ không so đo chuyện này với các ngươi. Chỉ một câu xin lỗi đổi lấy cánh tay của thủ hạ mình, rất đáng giá đấy. Dĩ nhiên cũng phải xem gia chủ các ngươi có chịu xin lỗi hay không. Xem các ngươi có đáng giá để hắn xin lỗi hay không. Phương Viêm khinh khỉnh nói.
- Mẹ nó... Con mẹ nó, ta xé xác ngươi... Thiết Tháp tức giận, gân xanh toàn thân nổi lên, như muốn xông tới xé xác Phương Viêm vậy.
- Trở về hàng! Đồng Cường quát lên.
- Đội trưởng. Hắn mắng ta thế nào cũng không sao. Nhưng hắn châm ngòi gia chủ, con bà nó, đồ khốn kiếp... Thiết Tháp về hàng, nhưng vẫn rất bất bình dùng thần thức nói.
- Ta chưa thấy gia chủ bị thua thiệt bao giờ. Chưa thấy ai có thể tính kế được gia chủ. Đồng Cường dùng thần thức nói.
Phương Viêm tâm tình khoan khoái. Những lời kia chính là hắn học Nhậm Kiệt để đáp trả. Không phải tên khốn kia thích giở trò này sao? Hôm nay bản tưởng quân liền trả lại ngươi.
Mập mạp cả giận nói: - phiếu cơm lão đại! Cháu trai này chắc là học ngươi. Một chút sáng tạo cũng không có. Biết ngay là bám váy ngươi mà.
- Hắn chính là có ý này. Có một số điều chính hắn cũng không phát hiện ra. Vẽ hổ không được lại thành vẽ chó. Ra ngoài lâu như vậy. Vừa mới trở về đã muốn bổn gia chủ ngược đãi mình, hắn không biết chán à. Nhậm Kiệt vừa nói vừa nhìn thoáng qua Hải Thanh Vân.
- Làm lớn chuyện thế nào cũng không quan trọng. Vốn giở trò khỉ gì thì cũng lười để ý. Nhưng nếu ngươi đã nói tới người sau lưng hắn. Vậy 3 vạn đại quân vào thành khẳng định gã cũng biết. Nói không chừng lúc này còn đang ở một bên nhìn đấy. Đã như vậy cho hắn chút mặt mũi đi. Chỉ có điều người đánh cờ cũng không phải một người nha. Như vậy mới là chơi chứ!
Hả? Hải Thanh Vân sửng sốt, Nhậm Kiệt nói vậy là có ý gì? Chỉ có điều lúc này Nhậm Kiệt đã bước ra khỏi linh thú tọa giá rồi.
- Rốt cuộc cũng chịu ra sao? Nhậm gia chủ đúng là ngày càng lớn lối đấy. Thủ hạ của ngươi còn dám đả thương binh sĩ huyết chiến sa trường. Ngươi tưởng Nhậm gia ngươi có thể vô pháp vô thiên sao? Nhìn Nhậm Kiệt đi ra, trong mắt Phương Viêm ánh lên vẻ tức giận, trong đầu nghĩ ra một kế nói.
- Ha ha... Nhậm Kiệt không nhịn được cười, cười to lên. Phương Viêm đang học hắn, chụp mũ cho người khác. Mang theo nhiều thủ hạ, lấy thế đè người, những chuyện này hắn đều đã chơi qua.
Nhậm Kiệt cũng không húng thú với gã, nhưng mà tên này gần đây quật khởi có cổ quái. Rõ ràng sau lưng có kẻ âm thầm giúp đỡ. Cho nên hắn đã để người lưu ý. Nhưng cỗ lực lượng sau lưng gã rất bí ẩn, trước mắt không có căn cứ chính xác nào. Nhưng Nhậm Kiệt phân tích có khả năng liên quan tới Cao gia.
- Cười vui lắm đúng không? Thủ hạ ngươi bị mất tay ngươi rất vui đúng không? Cười đi, ta xem ngươi cười. Ngươi đâu, bắt kẻ đả thương tướng sĩ Duệ Tiễn Doanh lại cho ta. Kẻ nào cả gan ngăn cản, xử theo quân pháp. Nhìn Nhậm Kiệt cười, Phương Viêm lại càng tức giận, rốt cuộc không nhịn được hạ lệnh động thủ.
Lần này bất luận là người xem hay binh sĩ Duệ Tiễn Doanh đều trợn tròn mắt. Bốn vị này là phó thống lĩnh, tu vi không thấp. Nhưng mà lại không có chút phản kháng nào bị người cột lại ném đi như ném đá.
Nhìn lại Thiết Tháp, tên này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một thành viên bình thường của cận vệ đội mà thôi.
- Loạn cái gì mà loạn! Tránh đường. Thanh âm tức giận của Phương Viêm vang lên. Một màn này hắn đã thông qua thần thức biết rõ. Tâm tình cực kỳ khó chịu.
Không nghĩ tới còn chưa trở về được tới Lam Phủ Thiên Tông lại gặp phải Nhậm Kiệt, lại còn xảy ra chuyện như thế này. Nói về hận, Phương Viêm hận Nhậm Kiệt thấu xương. Từng màn bị Nhậm Kiệt sỉ nhục hiện lên trong đầu. Phương Viêm không áp chế nổi, nổi giận đùng đùng quát lên.
Vù vù. Hai đạo thân ảnh vọt ra, giống như long quyền xuất hiện. Trong nháy mắt đám binh sĩ vội vã tránh sang hai bên.
- Bản tướng quân dẫn binh huyết chiến chiến trường. Trở về lại có kẻ dám đả thương binh sĩ ta, sỉ nhục quân tâm ta, tội này há có thể tha. Lăn ra đây tự đoạn một tay, nếu không... Chết! Trải qua rất nhiều chuyện, Phương Viêm đã thành thục hơn rất nhiều, nhất là sau khi rời khỏi phương gia lập ra một phương thiên địa cho mình.
Mành linh thú tọa giá vén lên, mười mấy cường giả siêu cấp thúc dục hơi thở, phía sau có 3 vạn binh sĩ võ trang trợ uy. Phương Viêm ngồi trong lih thú tọa giá uy thế vô cùng.
Nếu đã gặp Nhậm Kiệt thì phải xả một hơi ác khí mới được. Cái cớ đả thương binh sĩ mình không có gì tốt hơn. Tuy vừa rồi Thiết Tháp bộc phát ra lực lượng khiến hắn cũng phải giật mình. Nhưng vậy thì sao. Mình không thiếu thủ hạ là cường giả siêu cấp, lại có 3 vạn đại quân, còn có Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm hoàng đế ban cho. Tuy trận chiến này phải trả lại, nhưng mà có 3 vạn đại quân và đám cường giả kia, cho dù người trong tám đại Vương giả tới đây cũng phải lui bước. Huống chi là đám cận vệ đội của Nhậm Kiệt.
- Mấy ngày không gặp, người này cũng thật lớn lối đấy. Hắn tưởng mình là ai, hoàng đế cũng không oai phong như vậy à. Mập mạp không nhìn được cười lên.
- Người đúng là không ít! Nhậm Kiệt nhìn binh sĩ Duệ Tiễn Doanh cười nói. - Một tá đè một người là thủ đoạn bình thường của đế vương. Phương Viêm này thật cho rằng mình có thể vô pháp vô thiên sao? Nhưng mà lúc này bệ hạ có lòng kiêng kỵ với Nhậm gia, được bệ hạ chống lứng, cho nên gã càng không chút kiêng kỵ. Gia chủ nên cẩn thận. Hải Thanh Vân nhắc nhở.
Phương Viêm không đáng sợ, nhưng mà hắn có bệ hạ chống lưng, còn có 3 vạn binh sĩ vũ trang kia. Tuy đã thấy qua sự cường hãn của đội cận vệ, nhưng mà 3 vạn tướng sĩ không phải chuyện đùa. Một khi đánh nhau không có thắng thua, rất có khả năng để hoàng đế lấy cớ xử lý Nhậm gia.
Hải Thanh Vân nhắc nhở Nhậm Kiệt, chỉ vì sợ hắn không nghĩ tới chuyện này mà thôi. Phương Viêm chẳng qua là một quân cờ, đáng sợ là người chơi cờ sau lưng hắn kia.
- Thế nào? Có gan động thủ không có gan chịu sao? Nhậm gia ngươi là loại người không có can đảm sao? Nếu không dám gánh chịu, vậy bảo gia chủ các ngươi tới xin lỗi. Bản tướng quân sẽ không so đo chuyện này với các ngươi. Chỉ một câu xin lỗi đổi lấy cánh tay của thủ hạ mình, rất đáng giá đấy. Dĩ nhiên cũng phải xem gia chủ các ngươi có chịu xin lỗi hay không. Xem các ngươi có đáng giá để hắn xin lỗi hay không. Phương Viêm khinh khỉnh nói.
- Mẹ nó... Con mẹ nó, ta xé xác ngươi... Thiết Tháp tức giận, gân xanh toàn thân nổi lên, như muốn xông tới xé xác Phương Viêm vậy.
- Trở về hàng! Đồng Cường quát lên.
- Đội trưởng. Hắn mắng ta thế nào cũng không sao. Nhưng hắn châm ngòi gia chủ, con bà nó, đồ khốn kiếp... Thiết Tháp về hàng, nhưng vẫn rất bất bình dùng thần thức nói.
- Ta chưa thấy gia chủ bị thua thiệt bao giờ. Chưa thấy ai có thể tính kế được gia chủ. Đồng Cường dùng thần thức nói.
Phương Viêm tâm tình khoan khoái. Những lời kia chính là hắn học Nhậm Kiệt để đáp trả. Không phải tên khốn kia thích giở trò này sao? Hôm nay bản tưởng quân liền trả lại ngươi.
Mập mạp cả giận nói: - phiếu cơm lão đại! Cháu trai này chắc là học ngươi. Một chút sáng tạo cũng không có. Biết ngay là bám váy ngươi mà.
- Hắn chính là có ý này. Có một số điều chính hắn cũng không phát hiện ra. Vẽ hổ không được lại thành vẽ chó. Ra ngoài lâu như vậy. Vừa mới trở về đã muốn bổn gia chủ ngược đãi mình, hắn không biết chán à. Nhậm Kiệt vừa nói vừa nhìn thoáng qua Hải Thanh Vân.
- Làm lớn chuyện thế nào cũng không quan trọng. Vốn giở trò khỉ gì thì cũng lười để ý. Nhưng nếu ngươi đã nói tới người sau lưng hắn. Vậy 3 vạn đại quân vào thành khẳng định gã cũng biết. Nói không chừng lúc này còn đang ở một bên nhìn đấy. Đã như vậy cho hắn chút mặt mũi đi. Chỉ có điều người đánh cờ cũng không phải một người nha. Như vậy mới là chơi chứ!
Hả? Hải Thanh Vân sửng sốt, Nhậm Kiệt nói vậy là có ý gì? Chỉ có điều lúc này Nhậm Kiệt đã bước ra khỏi linh thú tọa giá rồi.
- Rốt cuộc cũng chịu ra sao? Nhậm gia chủ đúng là ngày càng lớn lối đấy. Thủ hạ của ngươi còn dám đả thương binh sĩ huyết chiến sa trường. Ngươi tưởng Nhậm gia ngươi có thể vô pháp vô thiên sao? Nhìn Nhậm Kiệt đi ra, trong mắt Phương Viêm ánh lên vẻ tức giận, trong đầu nghĩ ra một kế nói.
- Ha ha... Nhậm Kiệt không nhịn được cười, cười to lên. Phương Viêm đang học hắn, chụp mũ cho người khác. Mang theo nhiều thủ hạ, lấy thế đè người, những chuyện này hắn đều đã chơi qua.
Nhậm Kiệt cũng không húng thú với gã, nhưng mà tên này gần đây quật khởi có cổ quái. Rõ ràng sau lưng có kẻ âm thầm giúp đỡ. Cho nên hắn đã để người lưu ý. Nhưng cỗ lực lượng sau lưng gã rất bí ẩn, trước mắt không có căn cứ chính xác nào. Nhưng Nhậm Kiệt phân tích có khả năng liên quan tới Cao gia.
- Cười vui lắm đúng không? Thủ hạ ngươi bị mất tay ngươi rất vui đúng không? Cười đi, ta xem ngươi cười. Ngươi đâu, bắt kẻ đả thương tướng sĩ Duệ Tiễn Doanh lại cho ta. Kẻ nào cả gan ngăn cản, xử theo quân pháp. Nhìn Nhậm Kiệt cười, Phương Viêm lại càng tức giận, rốt cuộc không nhịn được hạ lệnh động thủ.