Nói tới bọn họ, Nhậm Kiệt không khách khí chỉ thẳng vào Nhậm Hùng Đồ nói. Vốn kế hoạch của gã không phải như vậy, nhưng khi biết Nhậm Thiên Hoành và Nhậm Thiên Kỳ bay tới, gã lập tức vui vẻ.
Người khác không phát hiện được, nhưng cảnh giới và thần hồn lực của Nhậm Kiệt lập tức phát hiện ra, trong áo giáp của Nhậm Thiên Hoành và Nhậm Thiên Kỳ có cổ quái. Nó căn bản không phải của bọn họ, tuy rằng thân hình bị bao bọc, khí tức cũng không có vấn đề, nhưng Nhậm Kiệt phát hiện bọn họ bị rất nhiều trận pháp, cấm chế bao bọc lại.
Còn có phù văn và thần hồn lực khống chế, hiển nhiên là một loại thi pháp phân thân khác. Hoặc là khôi lỗi ngụy trang. Dù sao có áo giáp bao bọc, người khác rất khó nhận ra.
Phát hiện ra điều này, Nhậm Kiệt tự nhiên phải lợi dụng. - Cái gì? Vừa nghe Nhậm Kiệt nói vậy, Nhậm Hùng Đồ cũng phải giật mình. Bởi vì hắn cũng không phát hiện ra vấn đề. Tuy Nhậm Thiên Hoành và Nhậm Thiên Kỳ trở về vẫn một mực mặc áo giáp, nhưng hắn cũng trao đổi qua với bọn họ, cũng không phát hiện ra dị thường gì. Tại sao lại vậy?
- Ha ha... Trong áo giáp, Nhậm Thiên Hoành đột nhiên cười to nói: - Nhận hay lắm. Con trai Nhậm Thiên Hành quả nhiên lợi hại. Nhận hay lắm, nhận hay lắm. (ý nói là khen đã nhận ra)
- Như vậy mới có ý tứ chứ. Chuyện nơi đây chúng ta sẽ không nhúng tay. Thật ngoài ý liệu. Chúng ta đi. Nhậm Thiên Kỳ mở miệng nói, nói xong, gã cùng Nhậm Thiên Hoành biến thành hai luồng ánh sáng trực tiếp xông về phía Ngọc Tuyền Sơn.
- Nếu như ngươi không chết, vẫn còn là gia chủ, có thời gian hãy tới Tây Nam hoặc Tây Bắc chơi. Trong lúc rời đi, trong đầu Nhậm Kiệt đột nhiên vang lên thanh âm của Nhậm Thiên Kỳ, nhìn lại hai người đã biến mất trong bầu trời đêm.
Đi... Đi, cứ như vậy mà đi. Bọn họ đi quá đột ngột, biến hóa này càng đột ngột, khiến ngưởi đây không kịp phản ứng, nói chi là mấy người Nhậm Hùng Đồ.
Đám người Nhậm Quân Dương càng trợn tròn mắt, bọn họ luôn ngóng đám người Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ trở về, còn thổi phồng, đưa ra lợi ích thế nào, thế nào. Nhưng bọn họ lại đột nhiên rời đi.
Sao không nhúng tay, rốt cuộc bọn họ nghĩ thế nào vậy? Chẳng lẽ súc tích nhiều năm như vậy lại không muốn nắm Nhậm gia trong tay sao?
Chuyện gì vậy? Rốt cuộc là chuyện quái gì vậy?
- Hiện tại trưởng lão hội chỉ còn hai người. Lục thúc khẳng định ủng hộ ta, bây giờ ngươi còn có thể phế bỏ ta sao? Nhậm Kiệt đột nhiên nhìn về phía Nhậm Hùng Đồ.
- Phế gia chủ? Hừ, các ngươi chiêu mộ đám người kia đã là một tội, có tên nào là thật tâm vì Nhậm gia. Con bà nó, còn muốn phế bổn gia chủ. Bổn gia chủ giam giữ ba người Nhậm Quân Dương trước, còn dám công khai cướp người, còn những chuyện ngươi làm nhiều năm qua. Cũng đúng. Bổn gia chủ hiện tại muốn hỏi đại trưởng lão ngươi làm thế nào, ngươi căn bản không xứng làm đại trưởng lão. Nhậm Kiệt chỉ thẳng mặt Nhậm Hùng Đồ nói.
- Hống. Nhậm Hùng Đồ đột nhiên bạo hống, pháp lực trên người cuồn cuộn: - Nhậm Kiệt! Bất kể ra sao cũng không thể lưu lại kẻ gây họa như ngươi. Nhậm gia kế thừa cổ xưa, tuyệt không thể để Nhậm gia vì ngươi mà không còn đường lui, người đâu. Bắt hắn lại!
- Hùng Đồ Bá Nghiệp! Khóa! Nhậm Hùng Đồ khoát tay, trong nháy mắt một bức họa bay ra cuốn về phía Nhậm Thiên Tung và Vân Phượng Nhi. Lão cũng không trực tiếp xuất thủ đối phó Nhậm Kiệt, mà chủ động đối phó hai người này. Bởi vì lão biết, hai người này là khó đối phó nhất, mình phải cản bọn họ lại, còn đám thủ hạ sẽ đối phó Nhậm Kiệt.
Nhậm Kiệt chơi đùa thế nào đi nữa, Nhậm Thiên Hành lợi hại hơn nữa, nhưng đây là chuyện nội bọ Nhậm gia, người ngoài không thể xen vào. Động thủ, động thủ bắt lấy Nhậm Kiệt thì xem hắn còn làm gì được.
Sở dĩ Nhậm Hùng Đồ có cái tên này bởi vì năm đó vị trưởng bối trong gia tộc kia của lão đạt tới Thái Cực Cảnh, trong một lần mạo hiểm, ngoài ý muốn chiếm được một món bảo vật đạng đồ. Mặc dù là phỏng phẩm do người khác chế ra mấy ngàn năm trước, nhưng cũng đạt tới Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm. Hơn nữa cũng được tính là pháp bảo có tính chất không gian.
Nhậm Hùng Đồ sở dĩ có cái tên này, cũng là bởi vì năm đó gia tộc hắn vị kia đạt tới Thái Cực Cảnh trưởng bối, tại một lần ngoài ý muốn mạo hiểm trong chiếm được một dạng bảo vật, mặc dù chỉ là mấy ngàn năm tiền người khác phỏng chế phẩm, nhưng nhưng cũng là Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm, hơn nữa hơi chút dẫn theo nhất điểm không gian tính chất pháp bảo - Hùng Đồ Bá Nghiệp.
Tục truyền nói món pháp bảo Hùng Đồ Bá Nghiệp này và một món khác là Giang Sơn Xã Tắc Đồ được xưng là hai món pháp bảo đỉnh cấp của Hoàng Triều thượng cổ. Chỉ có điều chưa ai gặp qua. Vạn năm dằng dặc trôi qua, bảo vật trong truyền thuyết đã trở thành truyền thuyết, nhưng lại có rất nhiều phỏng phẩm.
Kiện phỏng phẩm Hùng Đồ Bá Nghiệp này cũng rất bình thường. Mặc dù là Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm, nhưng kém món “hàng hiệu” kia còn quá xa.
Nhưng dù sao nó cũng là Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm, cũng vì đó mà Nhậm Hùng Đồ có cái tên này.
Hùng Đồ Bá Nghiệp vừa ra, không gian điên đảo, trong nháy mắt dịch chuyển Nhậm Kiệt đi chỗ khác.
Nhậm Hùng Đồ muốn một mình khốn trụ Nhậm Thiên Tung và Vân Phượng Nhi, còn Nhậm Kiệt để cho thủ hạ mình đối phó.
Nên biết, cho dù gia tộc cường đại nhưu Nhậm gia, mấy ngàn năm qua nhiều lần xuất hiện cường giả Thái Cực Cảnh, nhưng người đạt tới Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong cũng không nhiều. Dĩ nhiên đây chỉ tính là người trực hệ, nếu tính thế lực phụ thuộc thì cũng không thiếu người cường đại.
Giống như lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo thậm chí là Sát Thủ Vương thần bí, quỷ dị kia đều là cấp bậc Vương giả đỉnh phong. Đồng dạng, cũng không phải Nhậm Hùng Đồ không liên lạc được một số tồn tại cường đại kia, nhưng mà bọn họ cũng không có tư cách tham gia loại tranh đấu này.
Nhậm Hùng Đồ cho rằng, người đủ tư cách để mình đối phó cũng chỉ có Tu La Vương Nhậm Thiên Tung và vợ của hắn. Vợ chồng bọn họ là chướng ngại lớn nhất, cho nên nhất định phải ngăn lại bọn họ.
- Bày trận bắt hắn! - Bảo vệ gia chủ. Bày trận! Thủ hạ của Nhậm Kiệt cũng phản ứng không chậm, phụng lệnh Nhậm Kiệt tróc nã ba người Nhậm Quân Dương. Cận vệ đội cấp tốc kết trận bao vây ba người Nhậm Quân Dương lại.
- Vù vù... Bên này, nhận lệnh Nhậm Hùng Đồ, trong nháy mắt năm cường giả Âm Dương Cảnh xông tới Nhậm Kiệt, số còn lại phóng ra thần thức tọa thành phòng ngự, đề phòng có biến.
Một gã Thái thượng trưởng lão tu vi Âm Dương Cảnh dương hồn tầng bảy, người còn lại đều có tu vi Âm Dương Cảnh âm hồn tầng ba trở lên. Trận thế này có thể quét ngang mấy vạn đại quân, huống chi là đám cận vệ đội ăn mặc hoa lệ bên Nhậm Kiệt.
Bố trí như vậy, Nhậm Hùng Đồ cho rằng mười phần chắc chín. Cộng thâm những lực lượng khác bên mình, cho dù Nhậm Kiệt có chi viện thì cũng không kịp rồi.
- Chỉ bằng các ngươi? Nhìn thấy mấy tên cận vệ đội vây quanh ba người mình, Nhậm Thiên Quân khinh thường nói. Mặc dù bọn họ có cơ duyên đột phá Âm Dương Cảnh, nhưng mà một mực dừng lại ở Âm Dương Cảnh tầng thứ nhất, nhưng dù sao cũng là Âm Dương Cảnh. Nếu như đám người Đồng Cường xuất thủ, Nhậm Quân Dương có lẽ còn kiêng kỵ một chút.
Nhìn người xông tới chỉ là mấy tên thị vệ bình thường, gã nhếch mép khinh thường, không cần gã động thủ, mấy tên thủ hạ bên cạnh đã xông tới.
- Bịch, bịch. Không nhiều lời, đám người vừa xông tới liền bị cận vệ đội đạp bay sang một bên. Mấy tên Thần Thông Cảnh đỉnh phong vừa lên, pháp thuật, thần thông vận chuyển, còn không đợi bạo phát đột nhiên cảm thấy hoa mắt, cả người bay ra ngoài.
- Ối... Không... Đợi ba người Nhậm Quân Dương ý thức được không ổn thì đám cận vệ đội đã xông lại.
Giống như thanh niên trai tráng đánh người già yếu. Đám người Nhậm Quân Dương ăn nhàn, sung sướng nhiều năm, sức chiến đấu rất yếu. Bọn họ ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, đã bị người đánh ngất xỉu. Nhân lúc người khác không kịp phản ứng, thân hình lui về sau.
- Cản rỡ, mau buông ba vị trưởng lão ra. Cuồng Phong Tịch Quyển! Ngay cả vị Âm Dương Cảnh kia lúc này mới kịp phản ứng. Dù sao cũng là Âm Dương Cảnh, pháp lực hùng hậu hơn Thần Thông Cảnh rất nhiều, gã vọt tới định đoạt lại ba tên trưởng lão.
- Chỉ bằng ngươi cũng xứng xưng Âm Dương Cảnh, cút về. Một gã thị về thấy lão xông lên, cả người xoay tròn, một quyền đánh ra, mạnh mẽ đánh cho tên cường giả Âm Dương Cảnh kia lảo đảo quay lui trở về.
- Úi! Người này hét thảm lên, cả người như diều đứt dây bay về sau. Cùng lúc đó, năm tên thủ hạ Âm Dương Cảnh của Nhậm Hùng Đồ xông vào trong trận pháp của đội cận vệ đội đang bảo vệ Nhậm Kiệt. Đám người này vốn cho rằng bắt Nhậm Kiệt là một chuyện đơn giản, không thể đơn giản hơn, nhưng mà lập tức biến thành chuyện kinh khủng nhất, khó gặp nhất trong đời bọn họ.
- Oanh, oanh, oanh... - Chuyện gì vậy? Tại sao đánh không được, trận pháp này sao lại cổ quái như vậy? Chẳng lẽ chúng ta tới nơi khác. - Không đúng. Rõ ràng chúng ta chỉ cách Nhậm Kiệt mấy chục thước, sao lại có cảm giác vô cùng vô tận như vậy?
- Cẩn thận! Ai cũng biết trận pháp này ảo diệu, nhưng biết là biết, người bình thường vận dụng trận pháp chỉ có thể vận dụng được một phần đơn giản, rất khó nắm giữ các loại trận pháp huyền diệu.
Mà năm tên thủ hạ kia vừa tiến vào trong liền bị lạc, tất cả đều biến mất, tuy rằng biết rõ mình vẫn ở chỗ cũ, phạm vi cũng không lớn, nhưng mà môi trường, tình huống xung quanh lại thay đổi liên tục. Thật thật giả giả không dám kinh thường.
- Bịch, bịch... Nhưng dù cẩn thận thế nào đi nữa, chuyện này cũng rất khó biến đổi. Nhìn như là biến cố tùy ý, dù chỉ là mấy tảng đá bay tới nhưng vẫn toàn lực ngăn cản. Trong giây lát thấy hoa mắt, ba quyền bốn cước múa loạn, phòng ngự hoàn chỉnh cũng không ngăn cản được. Bị đánh cho cả người bay về sau.
Trừ tên Thái thượng trưởng lão Âm Dương Cảnh dương hồn tầng bảy ra, người còn lại đều bị công kích vòng đầu đánh ngã.
Nhưng mà cho dù lão tu vi cao, cũng chỉ đành phải miễn cưỡng thi triển thủ đoạn bảo vệ tính mạng chặn lại công kích, người cũng bị trọng thương. Quan trọng nhất là những người kia bị đánh gục, cho nên áp lực của lão đột nhiên tăng vọt. Gã chỉ có chút kiến thức trận pháp đơn giản, căn bản không có biện pháp ứng phó trận pháp kinh khủng của cận vệ đội.
Chuyện quái gì thế này? Nếu như bị người khác đánh bại gã cũng chấp nhận được. Tuy là Âm Dương Cảnh dương hồn tầng 7, nhưng mà cũng không thiếu kẻ lợi hại hơn gã. Cho nên lúc bình thường xông pha bên ngoài gã cũng rất cẩn thận. Nhưng mà đối mặt với đám người thế tục cận vệ đội này lại hoàn toàn không có sức chống trả.
Chuyện này không thể nào. Đám người này đều là lĩnh già tinh nhuệ, đối phó người thế tục còn tạm được. Nhưng phần lớn đều có tu vi dưới Thần Thông Cảnh, nhưng tại sao, tại sao lại như vậy?
Chuyện này quá kinh khủng đi. Đừng nói là mình, cho dù đại trưởng lão cũng khó mà chống đỡ lâu được. Tại sao lại vậy, tại sao lại như vậy?
- Cứu ta, đại trưởng lão cứu ta... Chỉ trong mấy hơi thở, gã đã khó chống đỡ tiếp được nữa. - Bụp! Gã bóp nát linh ngọc cầu cứu mà đại trưởng lão Nhậm Hùng Đồ cho gã.
Người khác không phát hiện được, nhưng cảnh giới và thần hồn lực của Nhậm Kiệt lập tức phát hiện ra, trong áo giáp của Nhậm Thiên Hoành và Nhậm Thiên Kỳ có cổ quái. Nó căn bản không phải của bọn họ, tuy rằng thân hình bị bao bọc, khí tức cũng không có vấn đề, nhưng Nhậm Kiệt phát hiện bọn họ bị rất nhiều trận pháp, cấm chế bao bọc lại.
Còn có phù văn và thần hồn lực khống chế, hiển nhiên là một loại thi pháp phân thân khác. Hoặc là khôi lỗi ngụy trang. Dù sao có áo giáp bao bọc, người khác rất khó nhận ra.
Phát hiện ra điều này, Nhậm Kiệt tự nhiên phải lợi dụng. - Cái gì? Vừa nghe Nhậm Kiệt nói vậy, Nhậm Hùng Đồ cũng phải giật mình. Bởi vì hắn cũng không phát hiện ra vấn đề. Tuy Nhậm Thiên Hoành và Nhậm Thiên Kỳ trở về vẫn một mực mặc áo giáp, nhưng hắn cũng trao đổi qua với bọn họ, cũng không phát hiện ra dị thường gì. Tại sao lại vậy?
- Ha ha... Trong áo giáp, Nhậm Thiên Hoành đột nhiên cười to nói: - Nhận hay lắm. Con trai Nhậm Thiên Hành quả nhiên lợi hại. Nhận hay lắm, nhận hay lắm. (ý nói là khen đã nhận ra)
- Như vậy mới có ý tứ chứ. Chuyện nơi đây chúng ta sẽ không nhúng tay. Thật ngoài ý liệu. Chúng ta đi. Nhậm Thiên Kỳ mở miệng nói, nói xong, gã cùng Nhậm Thiên Hoành biến thành hai luồng ánh sáng trực tiếp xông về phía Ngọc Tuyền Sơn.
- Nếu như ngươi không chết, vẫn còn là gia chủ, có thời gian hãy tới Tây Nam hoặc Tây Bắc chơi. Trong lúc rời đi, trong đầu Nhậm Kiệt đột nhiên vang lên thanh âm của Nhậm Thiên Kỳ, nhìn lại hai người đã biến mất trong bầu trời đêm.
Đi... Đi, cứ như vậy mà đi. Bọn họ đi quá đột ngột, biến hóa này càng đột ngột, khiến ngưởi đây không kịp phản ứng, nói chi là mấy người Nhậm Hùng Đồ.
Đám người Nhậm Quân Dương càng trợn tròn mắt, bọn họ luôn ngóng đám người Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ trở về, còn thổi phồng, đưa ra lợi ích thế nào, thế nào. Nhưng bọn họ lại đột nhiên rời đi.
Sao không nhúng tay, rốt cuộc bọn họ nghĩ thế nào vậy? Chẳng lẽ súc tích nhiều năm như vậy lại không muốn nắm Nhậm gia trong tay sao?
Chuyện gì vậy? Rốt cuộc là chuyện quái gì vậy?
- Hiện tại trưởng lão hội chỉ còn hai người. Lục thúc khẳng định ủng hộ ta, bây giờ ngươi còn có thể phế bỏ ta sao? Nhậm Kiệt đột nhiên nhìn về phía Nhậm Hùng Đồ.
- Phế gia chủ? Hừ, các ngươi chiêu mộ đám người kia đã là một tội, có tên nào là thật tâm vì Nhậm gia. Con bà nó, còn muốn phế bổn gia chủ. Bổn gia chủ giam giữ ba người Nhậm Quân Dương trước, còn dám công khai cướp người, còn những chuyện ngươi làm nhiều năm qua. Cũng đúng. Bổn gia chủ hiện tại muốn hỏi đại trưởng lão ngươi làm thế nào, ngươi căn bản không xứng làm đại trưởng lão. Nhậm Kiệt chỉ thẳng mặt Nhậm Hùng Đồ nói.
- Hống. Nhậm Hùng Đồ đột nhiên bạo hống, pháp lực trên người cuồn cuộn: - Nhậm Kiệt! Bất kể ra sao cũng không thể lưu lại kẻ gây họa như ngươi. Nhậm gia kế thừa cổ xưa, tuyệt không thể để Nhậm gia vì ngươi mà không còn đường lui, người đâu. Bắt hắn lại!
- Hùng Đồ Bá Nghiệp! Khóa! Nhậm Hùng Đồ khoát tay, trong nháy mắt một bức họa bay ra cuốn về phía Nhậm Thiên Tung và Vân Phượng Nhi. Lão cũng không trực tiếp xuất thủ đối phó Nhậm Kiệt, mà chủ động đối phó hai người này. Bởi vì lão biết, hai người này là khó đối phó nhất, mình phải cản bọn họ lại, còn đám thủ hạ sẽ đối phó Nhậm Kiệt.
Nhậm Kiệt chơi đùa thế nào đi nữa, Nhậm Thiên Hành lợi hại hơn nữa, nhưng đây là chuyện nội bọ Nhậm gia, người ngoài không thể xen vào. Động thủ, động thủ bắt lấy Nhậm Kiệt thì xem hắn còn làm gì được.
Sở dĩ Nhậm Hùng Đồ có cái tên này bởi vì năm đó vị trưởng bối trong gia tộc kia của lão đạt tới Thái Cực Cảnh, trong một lần mạo hiểm, ngoài ý muốn chiếm được một món bảo vật đạng đồ. Mặc dù là phỏng phẩm do người khác chế ra mấy ngàn năm trước, nhưng cũng đạt tới Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm. Hơn nữa cũng được tính là pháp bảo có tính chất không gian.
Nhậm Hùng Đồ sở dĩ có cái tên này, cũng là bởi vì năm đó gia tộc hắn vị kia đạt tới Thái Cực Cảnh trưởng bối, tại một lần ngoài ý muốn mạo hiểm trong chiếm được một dạng bảo vật, mặc dù chỉ là mấy ngàn năm tiền người khác phỏng chế phẩm, nhưng nhưng cũng là Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm, hơn nữa hơi chút dẫn theo nhất điểm không gian tính chất pháp bảo - Hùng Đồ Bá Nghiệp.
Tục truyền nói món pháp bảo Hùng Đồ Bá Nghiệp này và một món khác là Giang Sơn Xã Tắc Đồ được xưng là hai món pháp bảo đỉnh cấp của Hoàng Triều thượng cổ. Chỉ có điều chưa ai gặp qua. Vạn năm dằng dặc trôi qua, bảo vật trong truyền thuyết đã trở thành truyền thuyết, nhưng lại có rất nhiều phỏng phẩm.
Kiện phỏng phẩm Hùng Đồ Bá Nghiệp này cũng rất bình thường. Mặc dù là Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm, nhưng kém món “hàng hiệu” kia còn quá xa.
Nhưng dù sao nó cũng là Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm, cũng vì đó mà Nhậm Hùng Đồ có cái tên này.
Hùng Đồ Bá Nghiệp vừa ra, không gian điên đảo, trong nháy mắt dịch chuyển Nhậm Kiệt đi chỗ khác.
Nhậm Hùng Đồ muốn một mình khốn trụ Nhậm Thiên Tung và Vân Phượng Nhi, còn Nhậm Kiệt để cho thủ hạ mình đối phó.
Nên biết, cho dù gia tộc cường đại nhưu Nhậm gia, mấy ngàn năm qua nhiều lần xuất hiện cường giả Thái Cực Cảnh, nhưng người đạt tới Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong cũng không nhiều. Dĩ nhiên đây chỉ tính là người trực hệ, nếu tính thế lực phụ thuộc thì cũng không thiếu người cường đại.
Giống như lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo thậm chí là Sát Thủ Vương thần bí, quỷ dị kia đều là cấp bậc Vương giả đỉnh phong. Đồng dạng, cũng không phải Nhậm Hùng Đồ không liên lạc được một số tồn tại cường đại kia, nhưng mà bọn họ cũng không có tư cách tham gia loại tranh đấu này.
Nhậm Hùng Đồ cho rằng, người đủ tư cách để mình đối phó cũng chỉ có Tu La Vương Nhậm Thiên Tung và vợ của hắn. Vợ chồng bọn họ là chướng ngại lớn nhất, cho nên nhất định phải ngăn lại bọn họ.
- Bày trận bắt hắn! - Bảo vệ gia chủ. Bày trận! Thủ hạ của Nhậm Kiệt cũng phản ứng không chậm, phụng lệnh Nhậm Kiệt tróc nã ba người Nhậm Quân Dương. Cận vệ đội cấp tốc kết trận bao vây ba người Nhậm Quân Dương lại.
- Vù vù... Bên này, nhận lệnh Nhậm Hùng Đồ, trong nháy mắt năm cường giả Âm Dương Cảnh xông tới Nhậm Kiệt, số còn lại phóng ra thần thức tọa thành phòng ngự, đề phòng có biến.
Một gã Thái thượng trưởng lão tu vi Âm Dương Cảnh dương hồn tầng bảy, người còn lại đều có tu vi Âm Dương Cảnh âm hồn tầng ba trở lên. Trận thế này có thể quét ngang mấy vạn đại quân, huống chi là đám cận vệ đội ăn mặc hoa lệ bên Nhậm Kiệt.
Bố trí như vậy, Nhậm Hùng Đồ cho rằng mười phần chắc chín. Cộng thâm những lực lượng khác bên mình, cho dù Nhậm Kiệt có chi viện thì cũng không kịp rồi.
- Chỉ bằng các ngươi? Nhìn thấy mấy tên cận vệ đội vây quanh ba người mình, Nhậm Thiên Quân khinh thường nói. Mặc dù bọn họ có cơ duyên đột phá Âm Dương Cảnh, nhưng mà một mực dừng lại ở Âm Dương Cảnh tầng thứ nhất, nhưng dù sao cũng là Âm Dương Cảnh. Nếu như đám người Đồng Cường xuất thủ, Nhậm Quân Dương có lẽ còn kiêng kỵ một chút.
Nhìn người xông tới chỉ là mấy tên thị vệ bình thường, gã nhếch mép khinh thường, không cần gã động thủ, mấy tên thủ hạ bên cạnh đã xông tới.
- Bịch, bịch. Không nhiều lời, đám người vừa xông tới liền bị cận vệ đội đạp bay sang một bên. Mấy tên Thần Thông Cảnh đỉnh phong vừa lên, pháp thuật, thần thông vận chuyển, còn không đợi bạo phát đột nhiên cảm thấy hoa mắt, cả người bay ra ngoài.
- Ối... Không... Đợi ba người Nhậm Quân Dương ý thức được không ổn thì đám cận vệ đội đã xông lại.
Giống như thanh niên trai tráng đánh người già yếu. Đám người Nhậm Quân Dương ăn nhàn, sung sướng nhiều năm, sức chiến đấu rất yếu. Bọn họ ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, đã bị người đánh ngất xỉu. Nhân lúc người khác không kịp phản ứng, thân hình lui về sau.
- Cản rỡ, mau buông ba vị trưởng lão ra. Cuồng Phong Tịch Quyển! Ngay cả vị Âm Dương Cảnh kia lúc này mới kịp phản ứng. Dù sao cũng là Âm Dương Cảnh, pháp lực hùng hậu hơn Thần Thông Cảnh rất nhiều, gã vọt tới định đoạt lại ba tên trưởng lão.
- Chỉ bằng ngươi cũng xứng xưng Âm Dương Cảnh, cút về. Một gã thị về thấy lão xông lên, cả người xoay tròn, một quyền đánh ra, mạnh mẽ đánh cho tên cường giả Âm Dương Cảnh kia lảo đảo quay lui trở về.
- Úi! Người này hét thảm lên, cả người như diều đứt dây bay về sau. Cùng lúc đó, năm tên thủ hạ Âm Dương Cảnh của Nhậm Hùng Đồ xông vào trong trận pháp của đội cận vệ đội đang bảo vệ Nhậm Kiệt. Đám người này vốn cho rằng bắt Nhậm Kiệt là một chuyện đơn giản, không thể đơn giản hơn, nhưng mà lập tức biến thành chuyện kinh khủng nhất, khó gặp nhất trong đời bọn họ.
- Oanh, oanh, oanh... - Chuyện gì vậy? Tại sao đánh không được, trận pháp này sao lại cổ quái như vậy? Chẳng lẽ chúng ta tới nơi khác. - Không đúng. Rõ ràng chúng ta chỉ cách Nhậm Kiệt mấy chục thước, sao lại có cảm giác vô cùng vô tận như vậy?
- Cẩn thận! Ai cũng biết trận pháp này ảo diệu, nhưng biết là biết, người bình thường vận dụng trận pháp chỉ có thể vận dụng được một phần đơn giản, rất khó nắm giữ các loại trận pháp huyền diệu.
Mà năm tên thủ hạ kia vừa tiến vào trong liền bị lạc, tất cả đều biến mất, tuy rằng biết rõ mình vẫn ở chỗ cũ, phạm vi cũng không lớn, nhưng mà môi trường, tình huống xung quanh lại thay đổi liên tục. Thật thật giả giả không dám kinh thường.
- Bịch, bịch... Nhưng dù cẩn thận thế nào đi nữa, chuyện này cũng rất khó biến đổi. Nhìn như là biến cố tùy ý, dù chỉ là mấy tảng đá bay tới nhưng vẫn toàn lực ngăn cản. Trong giây lát thấy hoa mắt, ba quyền bốn cước múa loạn, phòng ngự hoàn chỉnh cũng không ngăn cản được. Bị đánh cho cả người bay về sau.
Trừ tên Thái thượng trưởng lão Âm Dương Cảnh dương hồn tầng bảy ra, người còn lại đều bị công kích vòng đầu đánh ngã.
Nhưng mà cho dù lão tu vi cao, cũng chỉ đành phải miễn cưỡng thi triển thủ đoạn bảo vệ tính mạng chặn lại công kích, người cũng bị trọng thương. Quan trọng nhất là những người kia bị đánh gục, cho nên áp lực của lão đột nhiên tăng vọt. Gã chỉ có chút kiến thức trận pháp đơn giản, căn bản không có biện pháp ứng phó trận pháp kinh khủng của cận vệ đội.
Chuyện quái gì thế này? Nếu như bị người khác đánh bại gã cũng chấp nhận được. Tuy là Âm Dương Cảnh dương hồn tầng 7, nhưng mà cũng không thiếu kẻ lợi hại hơn gã. Cho nên lúc bình thường xông pha bên ngoài gã cũng rất cẩn thận. Nhưng mà đối mặt với đám người thế tục cận vệ đội này lại hoàn toàn không có sức chống trả.
Chuyện này không thể nào. Đám người này đều là lĩnh già tinh nhuệ, đối phó người thế tục còn tạm được. Nhưng phần lớn đều có tu vi dưới Thần Thông Cảnh, nhưng tại sao, tại sao lại như vậy?
Chuyện này quá kinh khủng đi. Đừng nói là mình, cho dù đại trưởng lão cũng khó mà chống đỡ lâu được. Tại sao lại vậy, tại sao lại như vậy?
- Cứu ta, đại trưởng lão cứu ta... Chỉ trong mấy hơi thở, gã đã khó chống đỡ tiếp được nữa. - Bụp! Gã bóp nát linh ngọc cầu cứu mà đại trưởng lão Nhậm Hùng Đồ cho gã.