Tà Thiếu Dược Vương

Chương 422: Lam thiên, thái cực cảnh!

Oành....

Tiếng của Nhậm Kiệt vừa vang lên, Tề Thiên một mực đứng yên ở đó, tựa như trời sập xuống cũng không liên quan tới vị đại gia này, bỗng nhiên mở mắt ra, ầm ầm phóng lên cao.

Người vừa lao lên, thân thể không ngừng to ra.

Tề Thiên lại biến thân lần nữa, có thể khống chế thân thể một chút, nhưng mà hiện giờ còn lớn hơn cả lúc gặp Cửu Đầu Long Vương, ầm ầm lao tới.

- Không tốt... Lam Thiên lập tức phát hiện không đúng, thông báo cho Tù Ngưu.

Đáng tiếc, dù hắn đã thông báo, nhưng Tù Ngưu vẫn không kịp phản ứng.

Oành... Tù Ngưu tung bốn vó, nện xuống như núi, mà lần này Tề Thiên biến thành bản tôn, khí thế như san bằng tất cả, đánh tan cả núi, đánh thủng cả trời.

Ngọ.... Tù Ngưu kêu thảm, bốn vó như nện lên núi bị chấn tán loạn, thân thể to lớn lộn nhào trên không, trực tiếp vọt lên trên cao vạn trượng, nháy mắt biến thành chấm đen.

- A... Đám người Trường Phong Khinh Vũ đi theo Lam Thiên bên trên Tù Ngưu bị lần va đụng kéo theo, suýt nữa bị cuốn vào, may mắn Trường Phong Khinh Vũ động tác nhanh, nhưng không có nghĩa là những người khác theo kịp. Có một người ở đằng sau hơi chậm một chút, bị lực lượng khổng lồ của Tù Ngưu kéo vọt lên trời, người này có tu vi Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ năm, nhưng lúc này bị kéo đến vỡ nát cả người.




Chỉ riêng việc Tù Ngưu bị bắn ngược ra cực nhanh, không khí tạo thành áp lực khổng lồ, trực tiếp làm thân thể hắn vỡ vụn.

Vù! Ngay khi âm hồn sắp bị ép đến nổ tung, một đạo hào quang quét qua, cứu lấy hắn.

Ra tay tự nhiên là Lam Thiên, Lam Thiên cũng không ngờ xuất hiện tình huống này, cho nên chỉ lập tức kéo Phương Kỳ né tránh.

Đồng thời cảm nhận được Tề Thiên biến thân khỉ đột khổng lồ khủng bố, cũng sợ hắn phản kích, cho nên mới kéo theo thủ hạ chưa kịp rời lưng Tù Ngưu, mạnh mẽ kéo bay lên trên, suýt nữa bị ép chết.

Chẳng qua Tề Thiên chỉ là bùng nổ nháy mắt, bây giờ có thể khống chế được trạng thái này, nhưng duy trì không được lâu, bởi vậy không thể bùng nổ hoàn toàn. Đánh bay Tù Ngưu rồi, hắn cũng hồi phục như cũ, đứng giữa không trung, không lên tiếng lẳng lặng nhìn đám người Lam Thiên.

Tròn mắt, toàn bộ tròn mắt.

Bất luận là Trường Phong Vạn Lý đi theo Lam Thiên đến đây, hay những người Trường Nhạc Thiên Phủ, toàn bộ đều tròn mắt, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Tù Ngưu to lớn khủng bố như thế, lại bị tên này một quyền đánh bay, hơn nữa hắn còn biến thân, lực lượng khủng bố như thế, chẳng lẽ là Thiên Yêu?

Không thể nào, Thiên Yêu là tồn tại thế nào, tồn tại cao vời trong yêu thú, làm sao lại bị người ta khống chế?

Hơn nữa người vừa nói chuyện là ai, làm sao chỉ huy được tên này.

Lại càng kỳ quái hơn, tại sao người này không có yêu khí?

Biến thái, quá biến thái, khó trách Trường Nhạc Thiên Phủ một mực bình tĩnh, thì ra còn có người mạnh như thế, trước nay chưa từng nghe, Nhậm gia có tồn tại khủng bố như thế?

Lần này, không ít người bắt đầu bồn chồn, bởi vì xem thế này, nếu vị Thái Cực Cảnh Lam Phủ Thiên Tông không ra tay, Lam Thiên quả thật chưa chắc làm gì được Nhậm Kiệt.

- Nhậm Kiệt, là Nhậm Kiệt đã trở về?

- Oa nha, lần này náo nhiệt rồi.

- Nhậm Kiệt, thì ra người kia là Nhậm Kiệt, gia chủ Nhậm gia, chủ nhân chân chính của Trường Nhạc Thiên Phủ.

Vẫn có không ít người biết Nhậm Kiệt, vừa nghe tiếng, nhìn Tề Thiên hung hãn khủng bố chấn động như thế, liền kinh hô, còn những người không biết nghe vậy cũng hưng phấn.

Dù sao tràng kịch hôm nay, là Lam Thiên nhắm vào Nhậm Kiệt.


- Bùm bùm bùm... Đánh, đánh đi... Ha ha! Đánh thích lắm, cuối cùng lão đại đã trở lại... Lúc này, máu nhuộm đỏ trên Thất Thải Vũ Dực của Lý Thiên Thành, trong tay biến hóa ngàn vạn pháp thuật, vận dụng phương thức của Nhậm Kiệt dạy cho, tổ hợp rất nhiều pháp thuật, uy lực vượt quá tưởng tượng, vượt cấp đối phó Âm Dương Cảnh dương hồn cũng không thành vấn đề.

Nhưng dù sao Lục Thần cũng là Thiên bảng thứ ba, lợi hại hơn rất nhiều, Lý Thiên Thành ở dưới hạ phong.

Tuy rằng ở hạ phong, nhưng Lý Thiên Thành không hề sợ, pháp thuật biến đổi vô hạn, Nhậm Kiệt cho rất nhiều dược phẩm, đánh với Lục Thần khó phân thắng bại. Ngược lại Lục Thần càng thêm gấp gáp, bình thường vẫn là Thiên bảng bọn họ vượt cấp đánh với người khác, nhưng hôm nay lại dây dưa quá lâu với tên tiểu tử còn kém hơn bọn họ, quả thật đáng ghét.

Nhưng mặc kệ hắn nóng vội thế nào, bùng nổ thế nào, người này vẫn luôn ngăn cản được.

- Ha ha... Thích... giết hắn, ăn thịt... Hộc... Lúc này Ngụy Lượng cũng lớn tiếng nói, nhưng mà tình huống của hắn cũng không xong, lực lượng người đấu với hắn cũng rất mạnh.

Ngoài hắn ra, Văn Tử Hào, Hải Thanh Vân chỉ có thể liều mạng dây dưa, nói chuyện cũng không nổi.

Nhưng mấy người bọn họ lại không hề lo lắng cho mình,mỗi người tinh thần phấn chấn, ý chí dâng cao, khiến cho những cao thủ Thiên bảng đấu với bọn họ đều không hiểu được, cái đám này sao vậy.

Vù! Lúc này, một đạo hào quang lóe lên, nhanh chóng đến bên cạnh Nhậm Kiệt, nhưng không có gì đặc biệt. Trong lúc mọi người còn đang trong kinh ngạc giật mình, bóng đó đã đến bên trên bầu trời Trường Nhạc Thiên Phủ.

- Sư phụ. Thường lão tứ vội hành lễ.

- Bái kiến gia chủ, bái kiến gia chủ... Mặc Hồng, Đồng Cường cùng tất cả người Nhậm gia lập tức hành lễ.

Tề Thiên ra tay, đám người Lý Thiên Thành đang chiến đấu với cao thủ Thiên bảng hưng phấn, vô số người hành lễ bái kiến, mọi người Trường Nhạc Thiên Phủ đều nhìn về phía Nhậm Kiệt.

- Nhậm... Kiệt... Lúc này Phương Kỳ được Lam Thiên kéo sang một bên, tuy rằng vẫn ăn mặc hoa lệ, không thê thảm như các cao thủ Thiên bảng bị kéo lên suýt bị ép chết, nhưng lúc này nhìn thấy Nhậm Kiệt, sắc mặt của nàng liền trở nên dữ tợn khó coi, nghiến răng rít lên tên Nhậm Kiệt, như hận không thể lập tức xông lên cắn chết hắn.

Lam Thiên một mực lạnh nhạt, dù cho lúc Tề Thiên ra tay cũng chỉ là ánh mắt sáng lên một chút bất ngờ, lúc này lại khẽ nhíu mày, liếc mắt trừng Phương Kỳ.

- Vừa mới ra ngoài một chuyến, không ngờ vừa về lại có người tới phá bãi. Lam Thiên phải không, vừa rồi có phải ngươi cảm thấy mình làm rất đẹp, rất tiêu sái. Nhưng mà nói thật, dù là gặp mặt lần đầu, nhưng ấn tượng với ngươi chỉ là bình thường. Cái gì rất lợi hại, khai phủ lập tông, theo bổn gia chủ thấy thì chỉ là vậy thôi. Không nói đâu xa, lựa chọn bạn đời trọng yếu nhất đời người mà ngươi cũng chọn như thế, nói thật, đời này ngươi có làm thế nào đi nữa, cũng chẳng ra gì cả. Nhậm Kiệt khẽ gật đầu với mọi người, nhìn đám người Lý Thiên Thành đang chiến đấu, tiếp theo ánh mắt chuyển thẳng về phía Lam Thiên.

Có người từng nghĩ Nhậm Kiệt trở về sẽ nói gì, nghĩ rằng có thể sẽ cứng rắn, sẽ giận dữ, sẽ trực tiếp ra lệnh đánh một mất một còn, hoặc là châm chọc, đàm phán.... cái gì cũng từng nghĩ.

Nhưng lúc này Nhậm Kiệt vừa lên tiếng, mọi người từng ảo tưởng tràng cảnh Nhậm Kiệt trở về sẽ như thế nào, đều tròn mắt.

Mọi người đều ngây dại, thế này... thế này là sao?

Tùy tiện nói chuyện, nhưng có nói chuyện độc ác hơn thế này sao, trực tiếp phán xét cả cuộc đời của Lam Thiên.




- Nhậm Kiệt, ngươi... ngươi... Phương Kỳ tức đến cả người run lên, chỉ vào Nhậm Kiệt, một lời cũng không nói được.

- Ngọ.... A... Lúc này từ trên trời, tiếng rống giận của Tù Ngưu xen lẫn tiếng gầm rú của người giận dữ, thân hình to lớn từ trên không trung lao xuống, trên thân thể đầy máu, tựa như chiến đấu đẫm máu đã lâu với tồn tại mạnh mẽ.

Giận dữ muốn đụng xuống, tư thế khủng bố vượt xa khi nãy.

Thấy Tù Ngưu muốn giận dữ đụng xuống, ngày càng to ra, Tề Thiên bước tới cạnh Nhậm Kiệt, đồng thời đã chuẩn bị sẵn sàng.

Tù Ngưu hả? Nhìn Tù Ngưu này, Nhậm Kiệt quả thật nghĩ, nếu luyện chế tên này thành dược phẩm, sẽ còn bổ hơn cả Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu, có lẽ sẽ luyện chế được rất nhiều Thiên Đan trung phẩm. Nếu như có đủ vật dẫn cùng thuốc phối hợp, có lẽ còn luyện chế được dược phẩm Thiên Đan thượng phẩm.

Nhưng ngay lúc này, Lam Thiên kéo Phương Kỳ đứng đó, đột nhiên nhấc tay trái lên. Tuy rằng Tù Ngưu đã giận dữ không thôi, muốn đột phá tất cả đụng xuống, nhưng Lam Thiên vừa giơ tay, nó liền lập tức ngừng lại.

- Quả nhiên miệng lưỡi sắc nhọn, khua môi múa mép. Hừ! Lam Thiên hừ lạnh, nhìn Nhậm Kiệt: - Nhưng nói hay cỡ nào, sắc bén bao nhiêu, vậy thì sao, ngươi cho rằng mình trở về thì có thể làm gì. Hôm nay bổn tông chủ nói muốn diệt ngươi, không ai bảo vệ được ngươi. Bởi vì bổn tông chủ không phải dựa vào nói nhảm, không gì khác, là dựa vào lực lượng nghiền ép tất cả.

Lam Thiên không muốn nhiều lời, mặc kệ là bên Phương Kỳ, hay Ngọc Tinh Học Viện, hoặc là chuyện lần này, đã không còn gì phải nói nữa. Cho nên hắn không nói chuyện với Nhậm Kiệt, cũng không nói gì khác, vừa lạnh lùng nói, khí tức một mực nhìn không thấu trên người hắn đang dần thay đổi.

Oành... Kiếm khí khủng bố ầm ầm tuôn ra thẳng lên trời, trực tiếp xé ra lỗ thủng, trên người Lam Thiên trên người tán phát ra kiếm khí phá tan bầu trời lao thẳng vào không gian, cực kỳ khủng bố.

Mà uy áp trên người Lam Thiên, đã chân chính phát ra, hỗn nguyên Thái Cực, vô cùng dung hợp, hòa làm một với thiên địa.

- Trời ạ! Thái Cực Cảnh, bản thân Lam Thiên đã là... đã là Thái Cực Cảnh?

- Thái Cực Cảnh, sao... sao lại thế được, hắn chính là Thái Cực Cảnh?

- Khó trách hắn lợi hại như thế, trực tiếp khai phủ lập tông, vốn chỉ là nghĩ....

- Xong rồi, lần này Nhậm gia xong rồi, Nhậm Kiệt xong rồi, không còn cách nào ngông nghênh được nữa.

Kiếm khí của Lam Thiên xông lên tận trời, uy áp hỗn nguyên nhất thể Thái Cực Cảnh phát ra, làm cho mọi người ở đây bị dọa. Bởi vì đây là Thái Cực Cảnh, ngay cả tông môn cũng là tồn tại cấp bậc trấn thủ, mà Lam Thiên mới bao nhiêu tuổi đã đạt đến Thái Cực Cảnh.

back top