Tà Thiếu Dược Vương

Chương 425: Chưa thấy qua phải không, chơi đủ lớn chưa?

Văn Dũng không trực tiếp trả lời Lam Thiên, nhưng tỏ ý quá rõ, cũng cực kỳ cứng rắn.

Ngươi muốn giết con trai của ta, má nó ta còn không xen vào được. Ngươi muốn diệt Nhậm gia, ta càng thêm không thể bỏ mặc, huống gì Nhậm Kiệt là con rể của ta, con gái ta phải gả cho hắn, ngươi nói ta còn xen vào được không?

Mà vị Thái Cực Cảnh Văn gia ra tay, cộng thêm lời của Văn Dũng, liền tỏ rõ mọi thứ.

Có lẽ lực lượng Văn Dũng không mạnh, nhưng bản thân là gia chủ gia tộc, lúc này thể hiện rõ ràng dũng khí của mình.

Có điều, hắn vừa nói xong, mọi người đều tròn mắt...

Nói chơi hả?

Xảy ra chuyện gì thế, tình huống quái gì thế này, biến cố xoay chuyển lớn quá đi chứ, hôm nay là ngày gì vậy.

Lam Phủ Thiên Tông khai phủ lập tông tẻ ngắt, sau đó Trường Nhạc Thiên Phủ bắt đầu, làm cho kinh thiên động địa, Lam Thiên đến đây phá bãi.

Tù Ngưu đã đủ oai dũng, nhưng Tề Thiên bùng nổ càng thêm hung hãn, tiếp đó Lam Thiên thể hiện ra lực lượng Thái Cực Cảnh vậy mà cũng không thể trấn áp. Tiếp theo Thái Cực Cảnh không ngừng xuất hiện, ngay cả lão tổ Thái Cực Cảnh Văn gia cũng ra tay, hôm nay lại tuyên bố tin tức như thế, tình huống gì thế này.

Oành... Người xung quanh chấn động, trong mật thất hoàng cung, hoàng đế càng giận không thể át.

Cái gì, đây là chuyện gì, Văn Dũng công khai nói ra lời đó, liền làm khó hoàng đế, làm khó những gia tộc khác, dù sao đã nói như thế, nếu không nhúng tay vào thì thành chuyện gì.




Mấu chốt nhất, là Văn gia lại... lại muốn gả Văn Thi Ngữ cho Nhậm Kiệt, còn nói là đã sớm ước định, đây... đây là chuyện gì?

Thật khó tin, đã sớm ước định, chẳng lẽ Nhậm Thiên Hành có thể nghĩ tới ngày này.

- A... Đừng nói bọn họ, ngay cả bản thân Nhậm Kiệt cũng mơ hồ, kỳ quái nhìn Văn Dũng, nói đùa hả?

Sao mình lại không biết, rốt cuộc là chuyện gì.

Sao mà tới giờ cũng chưa nghe nói qua, cha mình còn để lại một mối hôn nhân, còn là Văn Thi Ngữ, tỷ tỷ của Văn Tử Hào.

Nhậm Kiệt không sợ Lam Thiên ra chiêu thế nào, hắn cũng có thể nghĩ ra cách lần lượt đối phó. Lam Thiên thể hiện ra lực lượng Thái Cực Cảnh, làm thế này thế nọ, hắn cũng không sợ, thậm chí không kinh ngạc, binh tới tướng chặn, nước lên thì đắp đê.

Nhưng vào lúc này, Nhậm Kiệt vô cùng im lặng, cực kỳ kinh dị nhìn Văn Dũng, thầm nghĩ lão gia ngài chơi lớn quá đi chứ.

Không phải chỉ là tìm lý do giúp ta thôi sao, nhưng mà trực tiếp biến mình thành con rể của hắn, vậy cũng quá xá cỡ đi chứ.

Nói lại, con gái của hắn là ai, mình còn chưa gặp qua, nói đùa gì vậy.

- Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng Nhậm gia chủ... Lúc này, không biết người nào lên tiếng trước, sau đó có vô số người bắt đầu chúc mừng.

Bởi vì cục diện cho đến giờ, Lam Thiên muốn đụng tới Nhậm Kiệt cũng đã không được. Tuy rằng Lam Thiên khí thế hung hăng, nhưng hôm nay Văn gia cùng Nhậm gia kết minh, nếu như hai nhà ra hết nội tình, ai biết sẽ còn gì nữa?

- Hừ... Lam Thiên sắp phun ra lửa, tiếng thở nặng nề, cả người muốn nổ tung. Giết! Giết! Giêt!

Lúc này trong lòng hắn sát ý tuôn trào, nhưng lý trí lại nói bây giờ không phải lúc, tuy rằng hắn muốn liều mạng, nhưng mà...

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, truyền khẩu dụ Ngô hoàng, Nhậm gia là một trong năm đại gia tộc Minh Ngọc Hoàng Triều, nếu Nhậm Kiệt là gia chủ nên chú ý dẫn dắt gia tộc làm việc xác đáng. Lam Phủ Thiên Tông đi vào Ngọc Kinh Thành là trẫm đặc biệt cho phép, Nhậm Kiệt quấy rối lung tung là không đúng. Nếu cùng tồn tại trong Ngọc Kinh Thành, không nên như thế, nhất là trước mặt đông đảo tông môn đến dự, càng không nên như vậy. Thái Cực Cảnh ra tay sẽ dẫn tới tai họa lớn, bất lợi cho quốc gia, hai bên các người nên suy tính cho đất nước. Chuyện này coi như kết thúc, không có lần sau.

Đúng lúc này, giọng của thái giám bỗng vang lên, thì ra là một cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh dẫn theo một tên thái giám xuất hiện. Thái giám này dù không phải Âm Dương Cảnh, nhưng vận chuyển thần thông tuyên đọc thánh chỉ, người xung quanh đều nghe được.

Có điều mọi người vừa nghe khẩu dụ này, liền cảm thấy im lặng.

Sớm không đến trễ không đến, cố tình đến vào lúc này.

Đám người Trường Phong Vạn Lý thậm chí còn nhớ rõ, trong lúc Lam Thiên ngạo nghễ nói ra những lời này, hoàng đế trả lời thế nào, bây giờ lại lật lọng. Có điều không ai để ý những chuyện này, thậm chí người khác cũng thế.

Dù sao nếu quả thật Thái Cực Cảnh liều mạng, còn không phải một hai người, tình hình sẽ rất khủng bố nghiêm trọng.

Trên thực tế, cục diện giằng co đến nước này, thánh chỉ vừa ra, thật là làm không ít người thở phào.


Lúc này hai người Phương Thiên Ân, Cao Chiến Uyên lại cau mày, mấy ngàn năm qua năm đại gia tộc một mực kiềm chế lẫn nhau, nhưng chưa từng có tiền lệ hai đại gia tốc chính thức liên minh. Cho dù là hoàng gia, cũng không có khả năng chân chính làm một nhà liên minh với họ, trở thành phụ thuộc. Dù sao mỗi một gia tộc đều vô cùng khổng lồ, đều rất độc lập, tối đa chỉ có bên nào có khuynh hướng mạnh hơn mà thôi.

Nhưng hôm nay Văn gia công khai như thế, sẽ sinh ra ảnh hưởng không thể lường được tới Minh Ngọc Hoàng Triều. Hơn nữa hôm nay lão Đan Vương Ngọc Trường Không đột phá đến Thái Cực Cảnh, Văn gia còn có một vị Thái Cực Cảnh, Kiếm Vương Long Ngạo cũng ngang với Thái Cực Cảnh bình thường, còn có cái tên luôn im lặng theo cạnh Nhậm Kiệt nhưng lại có thể tùy lúc biến thân khủng bố, thực lực của Nhậm Kiệt hiện tại quá khủng khiếp.

Chỉ sợ hoàng đế cũng đã cân nhắc tới điểm này, dù sao không thể thật làm Minh Ngọc Hoàng Triều xuất hiện cục diện hoàn toàn nội đấu sụp đổ, như vậy thì thật lớn chuyện. Đồng thời hắn cũng có ý lôi kéo Lam Thiên, lúc này Lam Thiên cũng cần một cái bậc xuống thang, mà hoàng đế vừa lúc cho hắn cơ hội này, bằng không hôm nay Lam Thiên thật mất mặt lớn.

Tuy rằng hắn vẫn mạnh mẽ như trước, một đường quét ngang, nhưng kết quả cuối cùng lại không lý tưởng. Với bản thân hắn đạt tới Thái Cực Cảnh, cùng một vị Thái Cực Cảnh hùng mạnh đằng sau, thực lực mạnh mẽ như thế mà vẫn không được như nguyện, hôm nay tuyệt đối là thất bại lại thêm mất mặt.

Lúc này Lam Thiên căm phẫn nhất, thực lực như hắn, dù cho Minh Ngọc Hoàng Triều cũng không dám hành động tùy tiện, ngoài hoàng thất ra, có thể không sợ tất cả trong Minh Ngọc Hoàng Triều. Lại không ngờ tới để cho gia tộc không có Thái Cực Cảnh như Nhậm gia, để cho Nhậm Kiệt lớn lối ngông cuồng như thế, lại thành người cười đến cuối cùng.

Như vậy để cho hắn trốn được một kiếp, Lam Thiên thật không cam lòng, sớm biết vậy...

- Ngươi là Văn Dũng, rất tốt, Văn gia ngươi quả nhiên rất có gan, nhưng cũng phải có năng lực thừa nhận hậu quả. Lam Thiên hít sâu một hơi, liếc qua Văn Dũng lại lập tức nhìn Nhậm Kiệt: - Nhậm Kiệt, ngươi là kẻ đầu tiên khiến ta suy sụp, ta sẽ nhớ kỹ ngươi, cũng sẽ cảm kích ngươi. Thế cục hôm nay, ta đành phải tạm thời dừng tay, bởi vì chỗ như thế này không chịu nổi Thái Cực Cảnh chân chính ra tay chiến đấu. Ta đến Ngọc Kinh Thành khai phủ lập tông cũng đã có chút ước định với hoàng đế, cho nên hôm nay ngươi rất may mắn.

Nghe lời của Lam Thiên, mọi người đều sững sốt, không ai ngờ hoàng đế cho Lam Thiên xuống thang, nhưng Lam Thiên lại không bước xuống như mọi người nghĩ, mà trực tiếp thừa nhận lần này thất lợi.

Phương Kỳ, đám người Trường Phong Khinh Vũ cũng căm phẫn bất bình, thậm chí tức giận không thôi, lúc này trong lòng cảm thấy kiêu ngạo. Bởi vì theo bọn họ thấy, Lam Thiên làm vậy là khoan dung, là khí độ, bằng không sao lại nói ra được những lời như vậy.

Thừa nhận thất lợi thì sao, còn không phải vì lần này Nhậm Kiệt đủ may mắn. Nếu như không có lão Đan Vương Ngọc Trường Không, nếu như không có Văn gia đột nhiên xuất hiện, hắn chết thế nào cũng không biết.

Thậm chí nếu nơi này không phải gần Ngọc Kinh Thành, nếu không phải hoàng đế nhúng tay can thiệp, thật đánh nhau đến cùng thì khó mà nói sẽ thế nào.

- Bổn gia chủ quả thật rất may mắn, không chỉ là hôm nay đủ may mắn, trước kia cũng rất may mắn... Nghe Lam Thiên nói thế, Nhậm Kiệt trực tiếp gật đầu thừa nhận.

A!?

Người xung quanh vừa nghe, lại ngẩn người, thầm nghĩ Nhậm Kiệt sao thế, lời này không phải lời gì hay mà.

Vậy mà hắn cũng thừa nhận, có phải hắn hiểu lầm đây là lời khen ngợi hắn hay không?

- Hừ... Phương Kỳ tức giận hừ một tiếng, khinh thường liếc Nhậm Kiệt.

Hả? Đừng nói những người khác, ngay cả bản thân Lam Thiên cũng không khỏi sững sốt, hắn chưa từng chân chính tiếp xúc với Nhậm Kiệt, trước kia là không để ý, cho nên còn chưa quen thuộc tình huống của Nhậm Kiệt.

Chỉ là hắn kỳ quái, tên này sao vậy, hắn như vậy...

Nhậm Kiệt không để ý tới những người khác nghĩ thế nào, thậm chí không nhìn tới Phương Kỳ, trước kia chỉnh nàng, là bởi nàng đáng ghét, ác độc, đồng thời còn là người thừa kế Phương gia. Hiện tại nàng chẳng qua là hạng phụ thuộc, Nhậm Kiệt còn không thèm liếc nhìn hay xử lý nàng nữa.

Trong lúc mọi người còn chưa hiểu rõ, Nhậm Kiệt nói tiếp: - Không chỉ là trước kia may mắn, sau này cũng sẽ may mắn như vậy. Không như ngươi, sẽ vẫn mãi xui xẻo, mãi mất mặt như thế. Thoạt nhìn rất là quang minh, nhưng thật ra chỉ là lấy cớ xuống thang cho mình, người thắng là thắng, thua là thua, may mắn, vận số cũng là một phần của thành bại.

- Hiện tại mọi người nghe cho kỹ... Đột nhiên Nhậm Kiệt phóng to giọng, nói: - Cũng như rút thưởng ở Trường Nhạc Đổ Trường lúc trước, Trường Nhạc Thiên Phủ cũng sẽ có rút thưởng, sẽ tiến hành rút thưởng từ những người tham dự so tài khác nhau, hoặc là người thua cuộc. Cho dù là ngươi không đủ thực lực, hoặc là đã thua, nhưng chỉ cần ngươi đủ vận số, bổn gia chủ bảo đảm giúp ngươi tăng lên một đại cảnh giới. Mọi người phải nhớ kỹ, người vận số không tốt, không đủ may mắn thì đừng lăn lộn nữa. Con đường tu luyện, không có vận số, không có may mắn thì lăn lộn cái gì.




Oành! Một câu của Nhậm Kiệt, lập tức làm xung quanh bùng nổ, vừa rồi kinh ngạc, chấn động thế nào, cũng chỉ là chuyện của người ta.

Nhưng một câu của Nhậm Kiệt, lại liên quan tới bọn họ, làm cho mọi người tim đập bùm bùm, nhất là vô số người kẹt ở cửa khẩu nhiều năm không đột phá, suýt nữa nhảy dựng lên.

Thật, là thật, Nhậm Kiệt công khai nói như thế.

Lúc Trường Nhạc Thiên Phủ khai phủ, đã nói sẽ có một hạng này, có điều trước mắt chưa mở ra, dù sao hạng mục này quá ngông cuồng.

- Ngươi cho rằng mình là ai, bảo đảm người ta đột phá. Nếu có Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, ngươi có thể bảo đảm hắn đột phá đến Thái Cực Cảnh. Nếu như Thái Cực Cảnh tới tham dự, ngươi còn có thể giúp đột phá, bậy bạ. Sắc mặt Lam Thiên càng thêm khó coi, lời Nhậm Kiệt nói làm hắn uất nghẹn không chịu nổi.

Cả người sắp nổ tung, trước kia hắn căn bản không có tiếp xúc với hạng người như Nhậm Kiệt, lời nói sắc bén như cắt vào thịt, làm người ta cực kỳ khó chịu.

Tên đáng ghét này, nếu hôm nay không phải cục diện này, Lam Thiên tiện tay là diệt được hắn. Nhưng bây giờ lão Đan Vương Ngọc Trường Không đứng trước mặt Nhậm Kiệt, Tề Thiên canh ở đó, dù hắn là Thái Cực Cảnh cũng không có khả năng tùy ý giết được Nhậm Kiệt.

Nhưng nghe Nhậm Kiệt nói vậy, Lam Thiên căn bản không tin, trò hề thế này, lừa người khác thì thôi.

- Cái này không phiền hạng người bất hạnh, xui xẻo như ngươi quan tâm, bởi vì cả đời ngươi cũng không có được cơ hội may mắn đó. Nhậm Kiệt nắm lấy câu Lam Thiên chơi ngông khi nãy, nếu hắn thừa nhận hôm nay mình là may mắn, vận số tốt, vậy làm đối thủ của mình, khẳng định chính là kẻ xui xẻo, cho nên Nhậm Kiệt cũng không khách khí.

Nói rồi, Nhậm Kiệt lại lớn tiếng: - Mọi người nghe đây, nếu bất cứ ai trong các ngươi rút trúng mà bổn gia chủ không thể thực hiện hứa hẹn, như vậy tất cả sản nghiệp Trường Nhạc Đổ Trường, cửa hàng dược Cao Nhân, đều sẽ thuộc về hắn. Lời của bổn gia chủ đặt ở đây, mọi người cùng làm chứng.

- Không phải chứ... Ngay cả lão Đan Vương Ngọc Trường Không đã trở thành Thái Cực Cảnh cũng phải kinh hãi nhìn Nhậm Kiệt.

Những người khác càng khó tin nhìn Nhậm Kiệt, điên, đúng là điên rồi.

Cửa hàng dược Cao Nhân, Trường Nhạc Đổ Trường, hiện tại phát triển như mặt trời ban trưa, tuyệt đối có tính lũng đoạn, tiền lời khủng bố cực điểm. Thậm chí có người nói đã vượt qua tất cả sản nghiệp khác của Nhậm gia.

Có được hai sản nghiệp này, có thể trực tiếp sáng lập một gia tộc, thậm chí chống đỡ một cái tông môn bậc trung. Nên biết, thu nhập của hai sản nghiệp này quá khủng bố, hôm nay đã không chỉ hạn chế ở Minh Ngọc Hoàng Triều.

Nhưng mà bây giờ Nhậm Kiệt lại nói... đưa những thứ này ra, nếu quả thật có Thái Cực Cảnh dương hồn rút trúng.

- Dữ chưa, to gan chưa... Nhậm Kiệt khiêu khích cười nhìn Lam Thiên, nói: - Chưa thấy qua phải không, chơi đủ lớn chưa. Đừng có ở đó trừng mắt, kẻ xui xẻo sẽ không thể hiểu được, cũng không dám chơi như thế. Nếu như ngươi không sợ vận số không tốt, ngươi cũng có thể đi thử xem. Bổn gia chủ chưa bao giờ sợ, bất cứ ai đến đây, bổn gia chủ đều hoan nghênh.

- Đi! Oành! Lam Thiên thấy Nhậm Kiệt nói như thế, thật còn không gì nói được nữa. Hắn cũng thật không thể ở lại chỗ này, khoát tay nháy mắt mang đi tất cả mọi người, còn có mấy người đánh đến cuối cùng đã thật sự rất thảm. Ngoài Nhậm Kiệt cùng mấy người lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo, những người khác đều không nhìn rõ Lam Thiên rời đi như thế nào, hắn đã biến mất tăm.

back top