Cổ Tiểu Bảo có lực lượng cường đại nhưng mà không thể làm được gì, chỉ
biết điên cuồng hét lên. Thân thể quá to lớn nên không dám chạm vào gia
gia mình, chỉ là thân thể lão đã nổ tung nhiều chỗ.
- Oanh... Ầm, ầm!
Song chưởng điên cuồng nện xuống đất, mặt đất đều là những loại đá tảng được tế luyện qua để làm hạch tâm trận pháp, nhưng mà dưới cự quyền của Cổ
Tiểu Bảo, chúng đều bị nện vỡ nát tan tành.
Hắn có lẽ hiểu biết
hơn hài tử năm tuổi một chút, biết phải bảo vệ gia gia mình, nhưng mà dù sao vẫn chỉ là hài tử năm tuổi, hắn đau khổ, nhưng không biết nên làm
gì.
Nhậm Kiệt cảm nhận tình huống bên ngoài có biến, giơ tay bắn ra, một ngọn lửa bao bộc lấy thân thể Cổ Côn.
- Gia gia. Không...
Cổ Tiểu Bảo muốn xông lên ngăn cản.
- Bùng!
Nhậm Kiệt đột nhiên quay lại, một tay đưa ra đẩy Cổ Tiểu Bảo lại, thân thể
không bằng một phần mười gã, nhưng mà lại khiến gã không thể tiến về
phía trước được.
Nhậm Kiệt nhìn Cổ Tiểu Bảo nói:
- Gia gia
ngươi đã chết, nếu như ngươi muốn hắn chết thảm ở đây, vậy ta cũng không quản, ta luyện hóa gia gia ngươi thành một khối khóa vĩnh viễn đi theo
bên người ngươi.
Nhậm Kiệt cũng không trễ nải nữa, lập tức luyện hóa.
Cổ Tiểu Bảo lúc này mới bình tĩnh hơn được một chút.
Trong lúc nói chuyện, Nhậm Kiệt đưa tay túm lấy cái khóa trên ngực của Cổ Tiểu Bảo, tiếp đó đưa vào luyện hóa chung với Cổ Côn.
Chuyện này đối với Nhậm Kiệt chỉ là chuyện hoàn thành trong nháy mắt. Mà cái
khóa kia sau khi luyện hóa thân thể Thái Cực Cảnh của Cổ Côn vào trong,
lập tức chớp động ra ánh sáng đặc thù. Mặc kệ Cổ Tiểu Bảo khóc lóc, Nhậm Kiệt nhìn thoáng qua Văn Thi Ngữ.
- Ta sẽ chiếu cố hắn thật tốt!
Văn Thi Ngữ lập tức hiểu ý của Nhậm Kiệt, gật đầu bay tới trước mặt Cổ Tiểu Bảo.
- Ngoan nào! Đã có tỷ tỷ đây. Tỷ tỷ biết ngươi vừa mất đi gia gia nên
trong lòng rất buồn, nhưng người cũng có lúc phải chia lìa. Tỷ tỷ gảy
cho ngươi một khúc đàn, chúng ta cùng tiễn gia gia ngươi đi. Gia gia
ngươi cũng hy vọng thấy ngươi sống vui vẻ, đúng không?
Văn Thi Ngữ là loại người thông tuệ, nhưng mà chuyện này vẫn là chuyện nàng làm lần đầu tiên.
Dùng thứ nàng am hiểu để bù lại cái chưa am hiểu. Nói xong nàng lấy ra một
cây cổ cầm, dùng âm cầm để động tình, dùng âm phù biểu lộ tình cảm.
Nhậm Kiệt quay sang gật đầu với nàng, ngay sau đó thân hình đã xuất hiện ở
bên trên đại trận. Nhìn trận thế mấy vạn hắc thiết binh tạo thành, sắc
mặt trầm xuống.
- Phá!
Hai tay biến ảo pháp quyết, liên tiếp điểm ra, vừa lúc điểm vào chỗ yếu hại trận pháp của đại quân hắc thiết.
Trong tiếng nổ ầm ầm, vị trí đại quân lập tức xảy ra vấn đề.
- Ha ha, ha ha. Rốt cuộc cũng chiếm được. Ách!
Đúng lúc này tại cửa động Thánh địa Cổ Thôn truyền tới tiếng cuồng tiếu, sau đó thân hình dữ tợn của Phương Viêm xuất hiện, nhưng khi nhìn thấy hắc
thiết đại quân bị đại trận chặn lại bên ngoài, lại phát hiện người đeo
mặt nạ cười kia, Phương Viêm đột nhiên cứng họng lại.
- Hống...
Gã đột nhiên rống lên quát:
- Lại là cái tên mang mặt nạ cười khiến ta chán ghét, sao lại là ngươi, tại sao ngươi lại ở đây?
- Ồ? Sao chỗ này cũng có ngươi?
Người áo bào đen xuất hiện phía sau Phương Viêm, nhìn thấy tình huống không khỏi sửng sốt nói.
- Đúng là đúng dịp nha! Không nghĩ tới lại gặp kẻ dị hợm ngươi, còn mang theo sủng vật nữa. Còn có nhiều như vậy...
Nhậm Kiệt chỉ đám hắc thiết binh nói:
- Nhiều binh khí hình người như vậy. Bản tôn ngày càng hiểu kỳ rốt cuộc
ngươi là ai mà lại dám luyện chế nhiều binh lính sống thành binh khí như vậy?
- Bản tôn? Hừ!
Người áo bào đen khinh thường nói:
- Có một số lúc ngươi nên biết phân biệt một chút, nếu không sẽ chết rất thảm đấy.
- Ha ha...
Nhậm Kiệt đột nhiên cười lớn, bởi vì hắn cảm nhận được hai cỗ khí tức quen
thuộc, có mấy đạo thần hồn lực vừa mới dò xét nơi này.
Nhậm Kiệt
cảm nhận được khí tức của Hoa Thanh Thanh và Hoa Văn Triết. Nhậm Kiệt
thầm nghĩ, con bà nó, Đông Hoang lớn như vậy, nhưng có đôi khi không thể trốn được. Tàn Hồn này đúng là âm hồn bất tán mà.
Nhậm Kiệt đột nhiên cười lớn, khiến Phương Viêm lại cảm thấy bất an, lại có chút nóng giận.
- Grào!
Hắn rống lên như dã thú quát:
- Cười cái gì mà cười, cái mặt nạ cười kia của ngươi chẳng khác nào tên
khốn Nhậm Kiệt, làm cho người ta chán ghét. Ta muốn xé xác ngươi.
- Đại tướng quân xin bình tĩnh, chớ nóng vội.
Người áo bào đen khoát tay cản Phương Viêm lại, tuy miệng gọi là đại tướng
quân, nhưng mà hành động lại chẳng khác nào chủ cản chó lại, gã đề phòng nhìn Nhậm Kiệt nói:
- Ngươi đang nghĩ cái gì?
- Cũng không
nghĩ gì, chỉ có điều phát hiện đám người không bình thường các ngươi
đang tran đoạt Cổ Thần gì đó, ta đây muốn được chia một chén súp. Lần
trước không bắt được ngươi, lần này cuối cùng cũng tìm được. Đừng tưởng
có đám binh sĩ này thì có tác dụng, ngươi của ta rất nhanh sẽ đến đây.
Lần này các ngươi ai cũng trốn không thoát.
Nhậm Kiệt lại chơi trò ném đá giấu tay.
Người kia ẩn mình trong áo bào đen có cấm chế, có phù văn lạc ấn, ngăn cách
hơi thở và thân phận của hắn, nhưng hắn cũng bị những lời này của Nhậm
Kiệt dọa sợ, trong ánh mắt đầy vẻ ngoài ý muốn và khiếp sợ.
- Ngươi... Rốt cuộc là ai? Sao lại biết chuyện này?
Người áo bào đen đề phòng nhìn Nhậm Kiệt. Lần đầu tiên có người nói ra chuyện Cổ Thần, hắn cũng không cho rằng Nhậm Kiệt trùng hợp xuất hiện ở đây,
thế giới này không có chuyện trùng hợp như vậy.
Nhưng làm sao hắn biết bí mật của mình? Làm sao biết mình tới đây? Chẳng lẽ từ lần trước hắn một mực ẩn tàng theo dõi mình?
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
- Chuyện này không quan trọng.
Nhậm Kiệt giơ ngón tay lay lay, nhìn hắc bào nhân nói:
- Ngươi chỉ cần biết, ta và tổ chức của ta đã phát hiện ra bí mật của
ngươi. Chúng ta cũng không có hứng thú biết ngươi là kẻ đứng sau nhà nào ở Ngọc Kinh Thành. Chúng ta chỉ cảm thấy hứng thú với di hài của Cổ
Thần. Tốt nhất ngươi đừng tính toán dùng Linh phù dịch chuyển, bởi vì ta đã bố trí người xung quanh, đại tiểu thư chúng ta cũng sắp tới, ngươi
dù có Linh phù dịch chuyển cũng trốn không thoát. Chỉ lãng phí mà thôi.
Nhậm Kiệt làm bọ như ta đã bố trí đầy đủ, quyết bắt được ngươi. Nhưng trong
lòng lại không muốn liều mạng với đám người hắc bào nhân này.
Bởi vì neeus liều mạng với bọn họ mà bị thương, vậy lát nữa sẽ không thể
đối phó được đám người Hoa Thanh Thanh. Dĩ nhiên nếu có thể mượn lực đả
lực được lần nữa là tốt nhất. Nếu không thì cũng phải dọa tên này bỏ
chạy.
Nhậm Kiệt cũng muốn biết thân phận người này, cũng muốn báo thù thay Tiểu Bảo cùng đám người Cổ Thôn, Cổ Côn, tuy rằng không có
quan hệ gì với Cổ Thôn, nhưng dù sao đã nhân Tiểu Bảo là đồ đệ, cho nên
sư phụ báo thù cho đồ đệ cũng chẳng có gì.
Nhưng bây giờ không phải là lúc, Nhậm Kiệt không thể để Cổ Tiểu Bảo xuất hiện, nếu không sẽ bại lộ tất cả.
- Tránh ra. Giết hắn, ta muốn giết tên ghê tởm này.
Phương Viêm giống như yêu thú, tức muốn nổ phổi giãy dụa xông lên.
Nhưng người áo bào đen chỉ liếc hắn một cái, lập tức sợ hãi, không dám vượt lên, chỉ là càng thế hắn lại càng nóng giận.
Hắc bào nhân chưa từng nghĩ tới có người lại biết bí mật của mình. Trong lòng hắn càng lúc càng cảm giác bất an.
- Tổ chức của các ngươi? Tổ chức gì? Muốn cướp đoạt di hài Cổ Thần trong tay ta? Ngươi cho rằng chỉ cần nói suống là được sao?
Tuy lo lắng, nghi ngờ, nhưng hắc bào nhân vẫn muốn chứng thực một chút.
Vừa nói, hắc bào nhân vừa khống chế hắc thiết binh bạo phát lực lượng, gây
áp lực cực lớn cho Nhậm Kiệt, đồng thời dò xét phản ứng của Nhậm Kiệt.
Đang phân tích tình huống, đột nhiên biến sắc.
Đột nhiên hắn phát hiện trong mắt Nhậm Kiệt mang theo vẻ cười đắc ý, cảm giác này giống
như thợ săn chờ đợi con mồi của mình sập bẫy vậy. Hắn cũng cảm nhận được hai cỗ khí tức cường đại, cường đại. Không sai, một là cường giả cấp
lão tổ tông môn, người còn lại cũng không yếu, đang toàn lực xông về
phía này. Hai người này một nam một nữ, mục đích rất rõ ràng.
Người con giá giống như chủ nhân, người còn lại giống như nô tài vậy.
Đại tiểu thư, chẳng lẽ... Người này chính là đại tiểu thư hắn nói? Là người tổ chức của bọn họ?
Trong lòng đột nhiên xóa sạch nghi ngờ, hắc bào nhân khoát tay, trong tay
xuất hiện một khối lệnh bài, lệnh bài bùng phát ra lực lượng phù văn
hình hắc động, trong nháy mắt hút toàn bộ đám binh lính hắc thiết vào
trong.
- Muốn chạy? Cản hắn lại.
- Oanh!
Nhậm Kiệt lập tức thúc giục Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, khống chế song long toàn lực xông tới.
- Vù...
Hắc bào nhân bỗng nhiên mang theo Phương Viêm phát động Linh phù dịch chuyển trực tiếp rời đi.
Trong lúc rời đi, lốc xoáy trên lệnh bài vẫn vận chuyển. Hiển nhiên có chuẩn
bị, nếu có người cản lại, lập tức phóng xuất hắc thiết binh ngăn cản.
Đây chính là lá bài tẩy của hắn.
- Á...
Sau khi dịch chuyển ra mấy vạn dặm, hắc bào nhân bỗng nhiên giật mình, bởi vì bọn họ lại dịch
chuyển ra phía sau đám người Hoa Thanh Thanh, vốn cách nhau hai vạn dặm, lần này lại dịch chuyển ra phía sau cách vạn dặm. Nếu như bị đám người
kia đuổi bắt thì...
Đột nhiên hắc bào nhân lại phát hiện, hai
người Hoa Thanh Thanh cũng không có ý dừng lại, mà chỉ dùng thần hồn lực dò xét nơi hắn mà thôi.
Thần hồn lực hắc bào nhân mạnh hơn Thái Cực
Cảnh rất nhiều, nhưng kém thần hồn lực lão tổ ngàn tuổi nhiều lắm, cho
nên lúc này cũng không thấy được tình huống bên trong Thánh địa Cổ Thôn. Nhưng với chỉ số thông minh của hắn, lập tức hiểu ra chuyện gì.
Bị đùa bỡn, những người này không phải đồng bọn gì, mà là địch nhân của
tên khốn kia. Hơn nữa còn là thù sâu như biển, nếu không tại sao bọn họ
lại không đuổi theo mình.
Tên kia căn bản không phải tới cướp đồ
của mình, vậy hắn muốn làm gì? Trận pháp của hắn chỉ phòng thù, bên
trong nhất định có thứ gì đó, đúng vậy. Tại sao tên Thái Cực Cảnh duy
nhất của cái thôn này lại chỉ ở đó không đi? Tại sao hắn phải làm như
vậy?
Trong chớp nhoáng này, hắc bào nhân dường như nghĩ thông, nhưng
mà càng nghĩ thông hắn càng phẫn nộ, càng buồn bực, càng uất ức. Cảm
thấy nhục nhã chưa từng có.
Đối với người thông mình thì bị người đùa bỡn, quả thực còn khó tiêu hơn cả bị người đánh.
Hắn cũng có tính toán, nhưng lại bị mắc bẫy từ đầu, bị đối phương dẫn vào bẫy, còn bị dọa sợ.
Hắc bào nhân siết chặt nắm đấm, nhìn phươn hướng sơn cốc, suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không trở về. Không quản ra sao, mình cũng chiếm được
thứ mình muốn, chỉ còn một chút nữa là có thể hoàn thành Hắc Thiết Đại
Quân của mình. Mình cũng muốn hoàn toàn kế thừa lực lượng, tìm người này sau khi tính sổ tên Nhậm Kiệt đáng ghét kia cũng không muộn.
- Đi!
Nghĩ tới đây, hắc bào nhân buồn bực, phẫn nộ mang theo Phương Viêm nhanh chóng bay đi.
biết điên cuồng hét lên. Thân thể quá to lớn nên không dám chạm vào gia
gia mình, chỉ là thân thể lão đã nổ tung nhiều chỗ.
- Oanh... Ầm, ầm!
Song chưởng điên cuồng nện xuống đất, mặt đất đều là những loại đá tảng được tế luyện qua để làm hạch tâm trận pháp, nhưng mà dưới cự quyền của Cổ
Tiểu Bảo, chúng đều bị nện vỡ nát tan tành.
Hắn có lẽ hiểu biết
hơn hài tử năm tuổi một chút, biết phải bảo vệ gia gia mình, nhưng mà dù sao vẫn chỉ là hài tử năm tuổi, hắn đau khổ, nhưng không biết nên làm
gì.
Nhậm Kiệt cảm nhận tình huống bên ngoài có biến, giơ tay bắn ra, một ngọn lửa bao bộc lấy thân thể Cổ Côn.
- Gia gia. Không...
Cổ Tiểu Bảo muốn xông lên ngăn cản.
- Bùng!
Nhậm Kiệt đột nhiên quay lại, một tay đưa ra đẩy Cổ Tiểu Bảo lại, thân thể
không bằng một phần mười gã, nhưng mà lại khiến gã không thể tiến về
phía trước được.
Nhậm Kiệt nhìn Cổ Tiểu Bảo nói:
- Gia gia
ngươi đã chết, nếu như ngươi muốn hắn chết thảm ở đây, vậy ta cũng không quản, ta luyện hóa gia gia ngươi thành một khối khóa vĩnh viễn đi theo
bên người ngươi.
Nhậm Kiệt cũng không trễ nải nữa, lập tức luyện hóa.
Cổ Tiểu Bảo lúc này mới bình tĩnh hơn được một chút.
Trong lúc nói chuyện, Nhậm Kiệt đưa tay túm lấy cái khóa trên ngực của Cổ Tiểu Bảo, tiếp đó đưa vào luyện hóa chung với Cổ Côn.
Chuyện này đối với Nhậm Kiệt chỉ là chuyện hoàn thành trong nháy mắt. Mà cái
khóa kia sau khi luyện hóa thân thể Thái Cực Cảnh của Cổ Côn vào trong,
lập tức chớp động ra ánh sáng đặc thù. Mặc kệ Cổ Tiểu Bảo khóc lóc, Nhậm Kiệt nhìn thoáng qua Văn Thi Ngữ.
- Ta sẽ chiếu cố hắn thật tốt!
Văn Thi Ngữ lập tức hiểu ý của Nhậm Kiệt, gật đầu bay tới trước mặt Cổ Tiểu Bảo.
- Ngoan nào! Đã có tỷ tỷ đây. Tỷ tỷ biết ngươi vừa mất đi gia gia nên
trong lòng rất buồn, nhưng người cũng có lúc phải chia lìa. Tỷ tỷ gảy
cho ngươi một khúc đàn, chúng ta cùng tiễn gia gia ngươi đi. Gia gia
ngươi cũng hy vọng thấy ngươi sống vui vẻ, đúng không?
Văn Thi Ngữ là loại người thông tuệ, nhưng mà chuyện này vẫn là chuyện nàng làm lần đầu tiên.
Dùng thứ nàng am hiểu để bù lại cái chưa am hiểu. Nói xong nàng lấy ra một
cây cổ cầm, dùng âm cầm để động tình, dùng âm phù biểu lộ tình cảm.
Nhậm Kiệt quay sang gật đầu với nàng, ngay sau đó thân hình đã xuất hiện ở
bên trên đại trận. Nhìn trận thế mấy vạn hắc thiết binh tạo thành, sắc
mặt trầm xuống.
- Phá!
Hai tay biến ảo pháp quyết, liên tiếp điểm ra, vừa lúc điểm vào chỗ yếu hại trận pháp của đại quân hắc thiết.
Trong tiếng nổ ầm ầm, vị trí đại quân lập tức xảy ra vấn đề.
- Ha ha, ha ha. Rốt cuộc cũng chiếm được. Ách!
Đúng lúc này tại cửa động Thánh địa Cổ Thôn truyền tới tiếng cuồng tiếu, sau đó thân hình dữ tợn của Phương Viêm xuất hiện, nhưng khi nhìn thấy hắc
thiết đại quân bị đại trận chặn lại bên ngoài, lại phát hiện người đeo
mặt nạ cười kia, Phương Viêm đột nhiên cứng họng lại.
- Hống...
Gã đột nhiên rống lên quát:
- Lại là cái tên mang mặt nạ cười khiến ta chán ghét, sao lại là ngươi, tại sao ngươi lại ở đây?
- Ồ? Sao chỗ này cũng có ngươi?
Người áo bào đen xuất hiện phía sau Phương Viêm, nhìn thấy tình huống không khỏi sửng sốt nói.
- Đúng là đúng dịp nha! Không nghĩ tới lại gặp kẻ dị hợm ngươi, còn mang theo sủng vật nữa. Còn có nhiều như vậy...
Nhậm Kiệt chỉ đám hắc thiết binh nói:
- Nhiều binh khí hình người như vậy. Bản tôn ngày càng hiểu kỳ rốt cuộc
ngươi là ai mà lại dám luyện chế nhiều binh lính sống thành binh khí như vậy?
- Bản tôn? Hừ!
Người áo bào đen khinh thường nói:
- Có một số lúc ngươi nên biết phân biệt một chút, nếu không sẽ chết rất thảm đấy.
- Ha ha...
Nhậm Kiệt đột nhiên cười lớn, bởi vì hắn cảm nhận được hai cỗ khí tức quen
thuộc, có mấy đạo thần hồn lực vừa mới dò xét nơi này.
Nhậm Kiệt
cảm nhận được khí tức của Hoa Thanh Thanh và Hoa Văn Triết. Nhậm Kiệt
thầm nghĩ, con bà nó, Đông Hoang lớn như vậy, nhưng có đôi khi không thể trốn được. Tàn Hồn này đúng là âm hồn bất tán mà.
Nhậm Kiệt đột nhiên cười lớn, khiến Phương Viêm lại cảm thấy bất an, lại có chút nóng giận.
- Grào!
Hắn rống lên như dã thú quát:
- Cười cái gì mà cười, cái mặt nạ cười kia của ngươi chẳng khác nào tên
khốn Nhậm Kiệt, làm cho người ta chán ghét. Ta muốn xé xác ngươi.
- Đại tướng quân xin bình tĩnh, chớ nóng vội.
Người áo bào đen khoát tay cản Phương Viêm lại, tuy miệng gọi là đại tướng
quân, nhưng mà hành động lại chẳng khác nào chủ cản chó lại, gã đề phòng nhìn Nhậm Kiệt nói:
- Ngươi đang nghĩ cái gì?
- Cũng không
nghĩ gì, chỉ có điều phát hiện đám người không bình thường các ngươi
đang tran đoạt Cổ Thần gì đó, ta đây muốn được chia một chén súp. Lần
trước không bắt được ngươi, lần này cuối cùng cũng tìm được. Đừng tưởng
có đám binh sĩ này thì có tác dụng, ngươi của ta rất nhanh sẽ đến đây.
Lần này các ngươi ai cũng trốn không thoát.
Nhậm Kiệt lại chơi trò ném đá giấu tay.
Người kia ẩn mình trong áo bào đen có cấm chế, có phù văn lạc ấn, ngăn cách
hơi thở và thân phận của hắn, nhưng hắn cũng bị những lời này của Nhậm
Kiệt dọa sợ, trong ánh mắt đầy vẻ ngoài ý muốn và khiếp sợ.
- Ngươi... Rốt cuộc là ai? Sao lại biết chuyện này?
Người áo bào đen đề phòng nhìn Nhậm Kiệt. Lần đầu tiên có người nói ra chuyện Cổ Thần, hắn cũng không cho rằng Nhậm Kiệt trùng hợp xuất hiện ở đây,
thế giới này không có chuyện trùng hợp như vậy.
Nhưng làm sao hắn biết bí mật của mình? Làm sao biết mình tới đây? Chẳng lẽ từ lần trước hắn một mực ẩn tàng theo dõi mình?
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
- Chuyện này không quan trọng.
Nhậm Kiệt giơ ngón tay lay lay, nhìn hắc bào nhân nói:
- Ngươi chỉ cần biết, ta và tổ chức của ta đã phát hiện ra bí mật của
ngươi. Chúng ta cũng không có hứng thú biết ngươi là kẻ đứng sau nhà nào ở Ngọc Kinh Thành. Chúng ta chỉ cảm thấy hứng thú với di hài của Cổ
Thần. Tốt nhất ngươi đừng tính toán dùng Linh phù dịch chuyển, bởi vì ta đã bố trí người xung quanh, đại tiểu thư chúng ta cũng sắp tới, ngươi
dù có Linh phù dịch chuyển cũng trốn không thoát. Chỉ lãng phí mà thôi.
Nhậm Kiệt làm bọ như ta đã bố trí đầy đủ, quyết bắt được ngươi. Nhưng trong
lòng lại không muốn liều mạng với đám người hắc bào nhân này.
Bởi vì neeus liều mạng với bọn họ mà bị thương, vậy lát nữa sẽ không thể
đối phó được đám người Hoa Thanh Thanh. Dĩ nhiên nếu có thể mượn lực đả
lực được lần nữa là tốt nhất. Nếu không thì cũng phải dọa tên này bỏ
chạy.
Nhậm Kiệt cũng muốn biết thân phận người này, cũng muốn báo thù thay Tiểu Bảo cùng đám người Cổ Thôn, Cổ Côn, tuy rằng không có
quan hệ gì với Cổ Thôn, nhưng dù sao đã nhân Tiểu Bảo là đồ đệ, cho nên
sư phụ báo thù cho đồ đệ cũng chẳng có gì.
Nhưng bây giờ không phải là lúc, Nhậm Kiệt không thể để Cổ Tiểu Bảo xuất hiện, nếu không sẽ bại lộ tất cả.
- Tránh ra. Giết hắn, ta muốn giết tên ghê tởm này.
Phương Viêm giống như yêu thú, tức muốn nổ phổi giãy dụa xông lên.
Nhưng người áo bào đen chỉ liếc hắn một cái, lập tức sợ hãi, không dám vượt lên, chỉ là càng thế hắn lại càng nóng giận.
Hắc bào nhân chưa từng nghĩ tới có người lại biết bí mật của mình. Trong lòng hắn càng lúc càng cảm giác bất an.
- Tổ chức của các ngươi? Tổ chức gì? Muốn cướp đoạt di hài Cổ Thần trong tay ta? Ngươi cho rằng chỉ cần nói suống là được sao?
Tuy lo lắng, nghi ngờ, nhưng hắc bào nhân vẫn muốn chứng thực một chút.
Vừa nói, hắc bào nhân vừa khống chế hắc thiết binh bạo phát lực lượng, gây
áp lực cực lớn cho Nhậm Kiệt, đồng thời dò xét phản ứng của Nhậm Kiệt.
Đang phân tích tình huống, đột nhiên biến sắc.
Đột nhiên hắn phát hiện trong mắt Nhậm Kiệt mang theo vẻ cười đắc ý, cảm giác này giống
như thợ săn chờ đợi con mồi của mình sập bẫy vậy. Hắn cũng cảm nhận được hai cỗ khí tức cường đại, cường đại. Không sai, một là cường giả cấp
lão tổ tông môn, người còn lại cũng không yếu, đang toàn lực xông về
phía này. Hai người này một nam một nữ, mục đích rất rõ ràng.
Người con giá giống như chủ nhân, người còn lại giống như nô tài vậy.
Đại tiểu thư, chẳng lẽ... Người này chính là đại tiểu thư hắn nói? Là người tổ chức của bọn họ?
Trong lòng đột nhiên xóa sạch nghi ngờ, hắc bào nhân khoát tay, trong tay
xuất hiện một khối lệnh bài, lệnh bài bùng phát ra lực lượng phù văn
hình hắc động, trong nháy mắt hút toàn bộ đám binh lính hắc thiết vào
trong.
- Muốn chạy? Cản hắn lại.
- Oanh!
Nhậm Kiệt lập tức thúc giục Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, khống chế song long toàn lực xông tới.
- Vù...
Hắc bào nhân bỗng nhiên mang theo Phương Viêm phát động Linh phù dịch chuyển trực tiếp rời đi.
Trong lúc rời đi, lốc xoáy trên lệnh bài vẫn vận chuyển. Hiển nhiên có chuẩn
bị, nếu có người cản lại, lập tức phóng xuất hắc thiết binh ngăn cản.
Đây chính là lá bài tẩy của hắn.
- Á...
Sau khi dịch chuyển ra mấy vạn dặm, hắc bào nhân bỗng nhiên giật mình, bởi vì bọn họ lại dịch
chuyển ra phía sau đám người Hoa Thanh Thanh, vốn cách nhau hai vạn dặm, lần này lại dịch chuyển ra phía sau cách vạn dặm. Nếu như bị đám người
kia đuổi bắt thì...
Đột nhiên hắc bào nhân lại phát hiện, hai
người Hoa Thanh Thanh cũng không có ý dừng lại, mà chỉ dùng thần hồn lực dò xét nơi hắn mà thôi.
Thần hồn lực hắc bào nhân mạnh hơn Thái Cực
Cảnh rất nhiều, nhưng kém thần hồn lực lão tổ ngàn tuổi nhiều lắm, cho
nên lúc này cũng không thấy được tình huống bên trong Thánh địa Cổ Thôn. Nhưng với chỉ số thông minh của hắn, lập tức hiểu ra chuyện gì.
Bị đùa bỡn, những người này không phải đồng bọn gì, mà là địch nhân của
tên khốn kia. Hơn nữa còn là thù sâu như biển, nếu không tại sao bọn họ
lại không đuổi theo mình.
Tên kia căn bản không phải tới cướp đồ
của mình, vậy hắn muốn làm gì? Trận pháp của hắn chỉ phòng thù, bên
trong nhất định có thứ gì đó, đúng vậy. Tại sao tên Thái Cực Cảnh duy
nhất của cái thôn này lại chỉ ở đó không đi? Tại sao hắn phải làm như
vậy?
Trong chớp nhoáng này, hắc bào nhân dường như nghĩ thông, nhưng
mà càng nghĩ thông hắn càng phẫn nộ, càng buồn bực, càng uất ức. Cảm
thấy nhục nhã chưa từng có.
Đối với người thông mình thì bị người đùa bỡn, quả thực còn khó tiêu hơn cả bị người đánh.
Hắn cũng có tính toán, nhưng lại bị mắc bẫy từ đầu, bị đối phương dẫn vào bẫy, còn bị dọa sợ.
Hắc bào nhân siết chặt nắm đấm, nhìn phươn hướng sơn cốc, suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không trở về. Không quản ra sao, mình cũng chiếm được
thứ mình muốn, chỉ còn một chút nữa là có thể hoàn thành Hắc Thiết Đại
Quân của mình. Mình cũng muốn hoàn toàn kế thừa lực lượng, tìm người này sau khi tính sổ tên Nhậm Kiệt đáng ghét kia cũng không muộn.
- Đi!
Nghĩ tới đây, hắc bào nhân buồn bực, phẫn nộ mang theo Phương Viêm nhanh chóng bay đi.